Chương 4
TRÊN MỘT VÁCH ĐÁ CHEO LEO PHÍA TRÊN một quãng vịnh khá rộng, Hoàng tử Tanaka Yoshio đứng giữa một đám đông các quan chức cao cấp của Nhật Bản nhìn theo đoàn tàu chiến Mỹ đang lừ lừ tiến về phía bắc nhằm hướng Yedo. Lúc này đã giữa buổi chiều, người ta có thể nhìn thấy những thuyền chiến thuyền mành Nhật vẫn còn như một đàn muỗi mắt xúm xít vo ve sau làn nước rẽ ra sau hai con tàu có những ống khói đen sì khổng lồ. Thỉnh thoảng những cuộn khói không ngừng nhả lên bầu trời lúc này đã yên ắng sau những phát súng cảnh cáo từ trận địa trên bờ bắn ra, nhưng không có gì làm gián đoạn được bước tiến vững vàng của hạm đội Mỹ. Một daimyo nhìn theo đoàn tàu, giận dữ nghiến răng nói:
- Chúng đã vào sâu trong vịnh hơn bất cứ tàu ngoại quốc nào. Nhất định phải dùng vũ lực buộc chúng dừng lại.
Tanaka lặng lẽ nói:
- Quận công Daizo, ngài biết rõ rằng chúng ta không thể giữ chúng bằng sức mạnh của vũ khí. Hiện nay chúng ta không có đủ lực lượng để chống lại sức mạnh nhường kia.
Vị daimyo mặc chiếc áo dài sang trọng nói, mặt ông ta tối sầm vì giận dữ:
- Chúng ta có vô số các samurai dũng cảm sẽ sẵn sàng chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Ông chớ quên điều đó.
Một viên tướng tuỳ tùng của Shogun lầm bầm nói, ông này ăn mặc còn sang trọng hơn với chiếc áo lụa màu xanh có hai ống tay rủ rất rộng và chiếc mũ sơn mài:
- Những con tàu đen, chúng thật sự là kurufune - đúng như người ta đồn. Chỉ có những trận gió thần thánh của trời như ngọn gió kamilaze từng bẻ gẫy bước đi của Kublai Khan mới có thể khiến chúng cút đi được.
Một viên tướng thứ hai trông có vẻ là một người phiên dịch thông thái cũng ăn mặc giống ông kia, nhìn lên bầu trời quang đãng lo âu lắc đầu:
- Hôm nay sẽ không có gió mạnh, nhưng chúng ta sẽ buộc bọn chúng phải thả neo, như Hội đồng của Shogun đã ra lệnh. Tôi đã thảo một mệnh lệnh bằng tiếng Đức, yêu cầu bọn họ phải ngay lập tức dời đến Nagasaki. Từ trên thuyền của chúng ta người đứng đầu phái đoàn có thể giơ cho bọn chúng thấy...
Vị daimyo cau có nóng nảy hỏi:
- Ông đã thảo ra loại "mệnh lệnh" như thế nào vậy. Hãy cho chúng ta xem!
Bằng cả hai tay, người phiên dịch cung kính mở một cuộn giấy rất lớn để các vị quan khác xem xét. Trên đó là mấy dòng chữ rất lớn bằng tiếng Đức viết tay có thể đọc được từ khá xa, đó là một mệnh lệnh nghiêm khắc yêu cầu các tàu chiến Mỹ phải quay trở lại Nagasaki - một hải cảng ở cực nam Nhật Bản và là nơi suốt hai trăm năm qua được dành riêng cho các thương gia nước ngoài, ở đó có một nhóm người Hà Lan đã được phép tiến hành buôn bán và các hoạt động tiếp xúc khác với các nước phương Tây.
Quận công Daizo bật lên, quẳng tấm băng giấy sang bên:
- Haniwara-san, chúng sẽ làm ngơ trước bức thư nhu nhược của ông. Nó sẽ hoàn toàn vô dụng thôi.
Người phiên dịch trả lời và cung kính cúi đầu về phía vị daimyo trong khi cuộn cuộn giấy lại:
- Thưa chúa công, nhiệm vụ của tôi là phải đưa ra bức thư đó. Tôi được lệnh phải làm như vậy. ít nhất nó cũng bày tỏ sự phản đối của chúng ta.
Tanaka nói và liếc mắt nhìn quanh sang phía các daimyo khác lúc này đang nhìn đoàn tàu chiến tiến đến gần với vẻ mặt tức tối:
- Rất tiếc là Quận công Daizo nói đúng. Bọn Mỹ có quá nhiều súng - chúng sẽ không tuân theo một mệnh lệnh như vậy đâu.
- Nhưng chúng ta phải cho kẻ thù biết là chúng ta đã sẵn sàng chiến đấu. Và chúng ta cần chuẩn bị rất sớm điều đó.
Quận công Daizo, một người đàn ông tuổi trung niên nhưng vẫn còn rất dũng mãnh và lực lưỡng, ngạo nghễ nhìn Tanaka và đáp lại, rồi khoát tay về phía vách đá để thu hút sự chú ý của rất đông những chiến sĩ đi chân đất đang kéo đến mỗi lúc một đông và các chiến sĩ náu mình trong đám cây lúp xúp ởnhững vị trí nhìn ra vịnh.
- Một lực lượng gồm hai mươi ngàn chiến sĩ đã từ lãnh địa của tôi và các lãnh địa trong vùng tới đây. Họ sẽ đứng vào vị trí ngay bây giờ - và sẽ không một ai trong họ sợ bọn rợ nước ngoài và những chiếc tàu đen của chúng.
Các chiến sĩ đứng thành trận địa theo màu cờ của các quận công của thị tộc họ. Giữa trận địa, mấy khẩu pháo kiểu cổ đang được các nông dân áo vải nhễ nhại mồ hôi kéo vào vị trí. Tất cả đều được bố trí dọc bờ biển, những tấm vải màu được giương lên ngụy trang để cho từ ngoài vịnh người ta không thể phát hiện ra sự vận chuyển của các toán quân và vũ khí. Cùng lúc đó, những tốp quân mới gồm những người đàn ông mặc áo giáp bằng da và kim loại cũng đổ về phía bên kia quả đồi. Họ mang theo những bó dáo mác, cung tên, còn các bộ binh mang theo súng trường, súng hoả mai và đạn dược trên vai.
Tanaka thận trọng nói, sau một hồi lâu quan sát việc phòng thủ nhằm phô bày sức mạnh:
- Sẽ không có lợi cho chúng ta nếu ngay lập tức bây giờ mở một cuộc tấn công trực diện. Súng ống của bọn Mỹ vô cùng mạnh. Và mặc dù nếu so sánh về mặt con số thì chúng ít hơn, nhưng bọn người ở trên tàu kia hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của chúng.
- Hoàng tử Tanaka, đó có thể là những lời lẽ của một người phải miễn cưỡng chiến đấu và có một ý đồ khác. Tại sao ngài lại biết tất cả những điều đó?
Tanaka điềm tĩnh nhìn vị daimyo , không tỏ ra khó chịu vì câu hỏi có ý sỉ nhục đó:
- Thưa chúa công, những báo cáo gửi về từ lần thả neo mới đây nhất khi những chiếc tàu chiến Mỹ này neo ởđảo Lew Chew cho thấy rất rõ ràng. Sức mạnh của các vũ khí của chúng tới đâu hiện nay chưa rõ. Vì vậy sẽ rất không khôn ngoan khi khích động chúng phải biểu lộ tất cả với chúng ta...
Một quý tộc trẻ tuổi khác từ nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh Quận công Daizo tuyên bố:
- Sức mạnh của thanh kiếm samurai mãi mãi là vũ khí đảm bảo nhất của chúng ta. Chúng ta cần phải là người đầu tiên biểu lộ điều đó.
Anh ta ngừng lời và gay gắt nhìn Tanaka, một tay nắm chặt đốc kiếm. Bề ngoài buồn tẻ của anh ta dễ dàng nhận ra là do thừa hưởng được của người đàn ông đứng tuổi đứng bên cạnh, trước khi nói tiếp anh ta nhìn quanh một cách thách thức vào tất cả các thành viên còn lại trong đám đông:
- Tôi chắc rằng tất cả chúng ta ở đây đều đồng ý cho rằng chúng ta cần phải sẵn sàng hy sinh cuộc đời mình không chút lưỡng lự. Lúc đó kẻ thù của chúng ta sẽ biết rằng chúng ta không hề sợ hãi khi chiến đấu để bảo vệ bờ cõi thiêng liêng của mình.
Quân công Daizo nhiệt thành nói:
- Những tình cảm của Yakamochi con trai tôi chắc hẳn cũng là những gì tự nhiên bắt nguồn từ trái tim của tất cả các vị ở đây. Vì thê tôi sẽ rất vui mừng nếu một ai đó cũng dũng cảm như nó sẽ tham gia vào cuộc tiếp cận đầu tiên với các tàu chiến Mỹ.
Tanaka hỏi, đột nhiên chú ý:
- Thưa chúa công, tại sao người lại nói như vậy?
- Bỏi vì nếu có ai đó có thể bí mật lên tàu, thì một tia chớp có thể phóng về phía viên đô đốc hoặc viên sĩ quan cao cấp nào đó của chúng! Điều đó có thể làm cho bọn rợ nước ngoài tin vào quyết định cương quyết của chúng ta sẽ chông lại bọn chúng cho tới cùng.
Trước khi trả lời, Tanaka chậm rãi nhìn một vòng quanh những khuôn mặt im lặng. Ở nhiều mức độ khác nhau tất cả mọi biểu hiện trên gương mặt họ thể hiện một sự bối rối và cảnh giác, và chàng để ý thấy nhiều người trong họ tránh không nhìn vào mắt chàng.
- Không một ai nghi ngờ về sự dũng cảm của các chiến sĩ của chúng ta - hoặc về lòng sẵn sàng hy sinh một cách vẻ vang của họ. Nhưng nếu chúng ta khích động lên một sự rối loạn bằng cách giết một vài người ít ỏi trong số các kẻ thù của chúng ta thì hậu quả tức khắc sẽ là gì?
Yakamochi gay gắt nói:
- Chúng sẽ nhận rằng mục tiêu của chúng sẽ bị thất bại và sẽ rút lui. Chúng sẽ để mặc chúng ta.
Tanaka lắc đầu không tin:
- Không, bằng những vũ khi đó chúng nhất định sẽ tiêu diệt chúng ta từ khoảng cách an toàn cho bọn chúng mà bản thân chúng không hề nguy hiểm gì. Chúng sẽ làm tiêu hao rất nhiều mạng sống. Chúng cũng sẽ có thể đổ bộ một lực lượng mạnh lên Yedo. Và nếu làm như vậy thì chúng sẽ phát hiện ra những gì ở đó?
Chàng dừng lời, nhưng vì tất cả đều bối rối trước những câu hỏi bất ngờ nên không một ai trong đám daimyo lên tiếng.
- Chúng sẽ phát hiện ra điều mà chính các ông không chú ý. Gián điệp của ta ởđảo Lew Chew đã báo cáo về là bọn Mỹ nghĩ rằng Hoàng thượng đang ở thành Yedo. Và đó chính là lý do khiến chúng đã phải vào đến tận đây - để chuyển một bức thư mang những yêu cầu sỉ nhục đối với chúng ta. Nếu chúng đổ bộ và tiến đến thành Yedo, chúng sẽ phát hiện ra rằng chỉ có Shogun đang ở đây - mà người thì đang ôm nặng và sắp chết. Chúng cũng sẽ phát hiện ra rằng toàn bộ triều đình chúng ta cũng rất yếu ót và vẫn chưa quyết định được một phương án chống cự lại chúng.
Quận công Daizo tuyên bố:
- Bọn chúng sẽ không bao giờ được gặp Hoàng thượng. Tráng binh của chúng ta sẵn sàng kéo về từ khắp các thái ấp của các tỉnh lân cận. Họ đang từ các miền đông, tây, nam, bắc đổ về. Thậm chí sẽ có hơn một trăm ngàn trang binh chiến đấu bảo vệ những vách đá này...
Tanaka lạnh lùng trả lời:
- Chúng ta vẫn chưa có đầy đủ hiểu biết về sức mạnh của những con tàu đó cũng như vũ khí của chúng. Và một khi đã lên bờ nhất định chúng sẽ thấy rằng súng ống của chúng ta rất ít, nhỏ và kém hiệu lực - không thể nào cự lại được vũ khí tiên tiến của bọn chúng.
Chàng ngừng lại một lúc và khoát tay về những bức vải ngụy trang trải dọc trên những bụi cây rồi nói tiếp:
- Chúng cũng sẽ phát hiện ra rằng toàn bộ hệ thống phòng thủ của chúng ta dọc bờ biển là rất yếu ớt. Một khi đã biết được rõ những cái yếu và chưa mạnh của chúng ta sau những bức màn kia, có thể chúng sẽ cũng cố lòng tin và sẽ nhanh chóng quay lại với một lực lượng thậm chí còn mạnh hơn để tấn công và chiếm đóng toàn bộ đất nước ta - điều mà người Hà Lan đã cho biết rằng chúng đã làm như vậy ở nhiều nơi khác. Hơn tất cả, chúng ta cần giành được thời gian để chuẩn bị lực lượng phòng thủ...
Một daimyo mặc áo dài đứng gần Quận công Daizo tuyên bố:
- Các chiến sĩ Nippon luôn luôn sẵn sàng bảo vệ mảnh đất thiêng liêng của mình. Lúc này họ đã sẵn sàng như họ vẫn luôn luôn sẵn sàng.
Một lần nữa Hoàng tử Tanaka lại kiên quyết lắc đầu không tán thành:
- Đã hai trăm năm nay Nippon đóng cửa lại đối với thế giới. Đó là một thời gian dài thanh bình, vì thế các chiến sĩ của chúng ta đã lâu không được rèn luyện và thử thách trên chiến trường. Tinh thần chiến đấu của họ không còn cao, dáo mác của họ đã lâu không được mài sắc, cung tên đã lâu không được căng... Mặt khác, sự liều lĩnh của những chiếc tàu của kẻ địch là một dấu hiệu chắc chắn cho thấy bọn gai-jin có ý định chiến tranh rất lớn.
Yakamochi kêu lên:
- Ông đang đề nghị chúng ta đầu hàng trước bất cứ điều gì bọn rợ yêu cầu ta, không hề chiến đấu gì hết. Ông đang thúc giục một sự đầu hàng toàn bộ!
- Không phải thế. Nếu chúng ta phản ứng lại với bọn rợ đó, thì hội đồng tướng lĩnh của chúng ta có thể bị bẽ mặt trước dân chúng. Điều đó sẽ dẫn đến rối ren – thậm chí sẽ có các cuộc bạo loạn! Vì thế điều cần thiết là phải cố gắng lừa được chúng. Chúng ta cần phải khéo léo thương lượng sao cho có thể đánh lạc hướng bọn chúng về sức mạnh thật của chúng ta.
Quận công Daizo phản đối:
- Điều đó là rất nguy hiểm. Nếu chúng ta xử sự như những kẻ hèn nhát, chắc chắn chúng sẽ cảm thấy chúng ta yếu. Thật là điên rồ nếu chúng ta không thực hiện chính sách dùng vũ lực.
Tanaka một lần nữa nhìn ra ngoài vịnh, nơi bốn chiếc tàu chiến đang cắt một vệt trắng giữa đám thuyền mành và những chiếc ghe tam bản lốm đốm trên mặt biển, bình tĩnh nói:
- Nếu chúng ta lựa chọn sai, ngài có nghĩ đến việc bọn rợ sẽ dễ dàng bóp nghẹt Yedo như thế nào không? Hãy nhìn xem có bao nhiêu chiếc thuyền đánh cá ra vào vùng vịnh này để nuôi sông thành phố khổng lồ của chúng ta. Kẻ thù hẳn đã nhận thấy rằng hầu hết những thức ăn đó là được đem về từ biển cả. Những chiếc tàu đó chỉ cần làm một điều đơn giản là án ngữ chỗ vịnh hẹp kia là sẽ nhanh chóng đưa một triệu con người trong thành Yedo đến chỗ chết đói.
Yakamochi bước lên một bước và đến đứng trước mặt nhìn thẳng vào Hoàng tử Tanaka, nói như nảy lửa:
- Có thể ông nói đúng. Nhưng chúng ta tin rằng chiến đấu còn hơn là chết đói! Chính vì lẽ đó mà ta xung phong đi bảo vệ cho phái đoàn của ta đến chỗ những con tàu của bọn rợ, giả làm một samurai bảo vệ.
Yakamochi dừng một lúc và với một nụ cười rút soạt thanh kiếm ngắn ra khỏi vỏ. Hắn quay lưỡi kiếm lại và xọc nó vào dưới ông tay áo kimono một cách tài nghệ rồi lại nghiêm khắc nhìn Tanaka:
- Nếu có cơ hội giết một hay vài tên cầm đầu bọn rợ, ta sẽ chuẩn bị hành động nhanh chóng như thế. Cha ta đã cho phép như vậy. Và tất cả chúng ta đều tin rằng chúng ta cũng sẽ hành động quả quyết không kém gì kẻ địch một khi ta đang bảo vệ Nippon.
Hoàng tử Tanaka im lặng nhìn người thanh niên quý tộc một cách dò hỏi một lúc lâu, rồi chàng cúi đầu một cách trang trọng trước Quận công Daizo để tỏ ra rằng cuộc trao đổi chấm dứt. Chàng nói:
- Tôi cũng thế. Tôi cũng tình nguyện được phò tá cho phái đoàn và làm một người bảo vệ. Nhưng tôi dự định sẽ làm tất cả những gì có thể được để chắc chắn rằng chúng ta sẽ không dùng đến lưỡi kiếm một khi chưa đến lúc dùng nó.
Daizo nói, cũng trịnh trọng cúi đầu đáp lễ:
- Chúng ta sẽ xem ai đúng, sẽ nhanh thôi. Bây giờ đã đến lúc giáp mặt với bọn rợ này và những chiếc tàu đen của chúng!
Hơi lảo đảo, ông nóng nảy đi đến chỗ con trai và các lính gác của mình, rồi dẫn đầu mọi người đi về phía những con ngựa đã buộc sẵn dây cương.