← Quay lại trang sách

Chương 5

SẴN SÀNG!

Robert Eden hô to khẩu hiệu và theo dõi bằng con mắt sắc sảo khi đội pháo binh của chàng đang chạy về phía khẩu canon khổng lồ sáu mươi tư bảng đã được đẩy lên trước lỗ châu mai đã mở bên thành tàu.

- Nạp đạn - mồi!

Chàng gào lên và gật đầu vẻ hài lòng khi những pháo thủ sử dụng các cọc nhồi để nhồi thuốc súng, các vật chèn và những quả cầu gang to tướng vào họng pháo. Ngay khi mọi việc đó vừa hoàn thành, những cái ống ma sát nhỏ nhắn treo lủng lẳng các giây giật đã được thả xuống lỗ pháo ở phía sau, sẵn sàng cho khẩu súng nhả đạn.

Eden sải bước dọc boong tàu, tay nắm chặt đốc kiếm và gầm lên:

- Tiến lên!

Một thuỷ thủ căng người và hết sức gồng lên nơi sợi dây to tướng xâu qua những ổ bánh xe của khung khẩu pháo bằng gỗ, và sau một cố gắng đồng bộ, chiếc nòng dài của khẩu pháo trượt qua thành tàu Susquehanna và hướng họng súng đầy đe doạ về phía bờ biển Nhật Bản. Eden theo dõi bằng chiếc đồng hồ quả lắc và chàng đếm to từng giây trôi qua để giữ nhịp cho các động tác của họ. Trong khi một thuỷ thủ vẫn còn lúi húi kiểm tra sợi dây dùng để giữ khẩu pháo khi nó bật lại, chàng rút kiếm ra hoa lên để tất cả mọi người cùng nhìn thấy và hô lên mệnh lệnh cuối cùng:

- Mồi lửa!

Tốp trưởng tốp pháo thủ nhanh nhẹn nhảy đến cầm ống tuýp mồi và giơ lên trước lỗ gió. Nhưng thay vì quẹt mạnh vào sợi dây thừng để quẹt lửa và dí vào thuốc súng, họ chỉ lấy tay đập khẽ vào khẩu súng trước khi quay đi thực hiện những động tác họ sẽ làm nếu như khẩu súng thật sự được châm ngòi.

Gật đầu cho phép, Eden nhanh nhẹn đi từ khẩu pháo này đến khẩu pháo khác, nói vài câu ngắn để lần lượt động viên các toán pháo phủ. Suốt hành trình trong vịnh, việc tập luyện được duy trì mỗi giờ một lần, và các toán pháo thủ luôn ở tư thế căng thẳng đã tập luyện một cách hiệu quả nhất. Sau khi đi một vòng, Eden dừng lại và cúi xuống để ngắm qua một khẩu súng. Chàng nhận thấy vịnh Yedo lúc này hơn lúc nào hết đông đặc những vết lấm chấm đầy thuyền mành chậm chạp chàng nhìn thấy có nhiều những chiếc thuyền dài, bóng loáng đang được đẩy tới rất nhanh và tài tình. Khi những chiếc thuyền này đến gần hơn, chàng có thể nhìn thấy mỗi thuyền có sáu hoặc tám người Nhật để trần tới thắt lưng. Những người này đứng thành một hàng thẳng, mặt hướng về phía trước và đu đưa toàn bộ thân hình thon chắc của họ để cùng lúc đẩy mái chèo. Chàng để ý thấy tất cả cácthuyềnđều có dắt những dải băng và các cờ đuôi nheo nhiều màu, và những lá cờ lớn nhất mang những biểu tượng Nhật Bản cắm ở đằng lái.

Mỗi thuyền chở khoảng hai mươi lính do hai người chỉ huy đứng ở đằng lái và đằng mũi. Những chiến sĩ này mặc áo giáp bằng da, áo khoác ngoài có những ống tay rất rộng và quần dài. Tay họ cầm những bó khiên, và tất cả đều gài đôi song kiếm ở thắt lưng. Eden có thể nhìn thấy cả những khuôn mặt rộng với những đôi mắt hẹp, trên đó hiện rõ vẻ tức giận, miệng há rất rộng. Mặc dầu không thể nghe thấy tiếng động nào ngoài tiếng sóng vỗ ì oạp, tiếng động cơ ầm ầm của những con tàu, nhưng cả những tay chèo cũng như các chiến sĩ đều đang hét to gì đó theo sự hướng dẫn của các viên tướng, những người này cũng đang hướng những chiếc loa về phía các con tàu Mỹ.

Chàng chú ý tới một chiếc thuyền đang lao lên đầu có vẻ quả quyết hơn tất cả các thuyền khác trong cuộc đua tranh. Mũi thuyền được trang hoàng bằng những dải tua màu đen, trên đó có khoảng năm sáu chiến sĩ samurai đeo kiếm, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía những con tàu Mỹ. Đầu các chiến sĩ đều cạo trọc và đuôi tóc được búi ngược lên trên đỉnh, nhưng phía sau họ Eden có thể nhìn thấy một nhóm các tướng lĩnh không mang vũ khí, họ mặc những bộ quần áo rực rỡ và đội mũ sơn mài.

Trong khi chàng quan sát, những tay chèo ngực để trần nâu rám đang cố gắng gấp đôi lúc nãy để có thể bắt kịp tốc độ những chiếc tàu chiến Mỹ, cố vượt qua những cuộn nước vẫn được những chiếc bánh lái khổng lồ khuấy lên trắng xoá. Quyết tâm không mệt mỏi của những tay chèo Nhật Bản thể hiện rò ràng qua những cái cúi rạp mình chèo và những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, và sau một hai phút cố gắng họ đã tiến lên được phía trước tàu đô đốc, họ quây lại phía mui tàu nơi có hàng lan can thấp nhất.

Một giọng mạnh mẽ vang lên bên tai Eden:

- Bọn chúng đang cố lên tàu. Một tiểu đội chuẩn bị dùng dáo để hất chúng xuống!

Eden quay lại và thây thiếu uý Rice đang đứng ngay sau lưng chàng. Mắt anh căng thẳng dán chặt vào chiếc thuyền lớn đang xông thẳng tới. Vừa hút thuốc anh vừa tiếp tục quan sát:

- Đô đốc Perry có ý định cho hạm đội tiếp tục tiến sâu vào vịnh. Chúng ta sẽ thả neo ở trước thị trấn Uraga. Cho tới khi đó, mệnh lệnh của ông là không cho phép bất cứ một ai lên tàu nếu không tỏ ra một thái độ tôn trọng và một nghi thức trang trọng nhất. Nhưng tất cả mọi người đều phải thận trọng tối đa. Chúng ta không muốn khiêu khích để có một trận tử chiến.

Eden nhanh nhẹn gật đầu và quay đi để tới khẩu đội gần nhất. Chàng chỉ về phía những bó dáo sắc bén dựng thành một hình tháp ở gần đó và nói với mọi người rất ngắn gọn, không hề lên giọng:

- Chấm dứt tập. Bây giờ hãy cầm lấy dáo mác. Đây là một việc thật sự!

Ánh thép sáng loáng của những múi dáo loé lên dưới ánh nắng mặt trời khi các thuỷ thủ cầm lấy mỗi người một ngọn dáo và nhìn về phía Eden. Chàng hô to và dẫn tốp quân chạy dọc theo boong tàu để tới lỗ châu mai gần nhất:

- Chuẩn bị đến chỗ mạn tàu để đẩy những ai cốleo lên tàu xuống!

Không hề lộn xộn, chàng bố trí mọi người thành một hàng trật tự và họ dàn hàng ngang, chĩa mũi dáo doạ dẫm về những chiếc thuyền đang tiến đến gần. Khắp trên chiếc tàu những mệnh lệnh tương tự vang lên, và chỉ trong chớp mắt tất cả các lỗ châu mai cũng như trên toàn dãy lan can đã tua tủa những mũi dáo sáng quắc.

Từ giữa lòng chiếc thuyền Nhật lớn nhất, một viên tướng mặc áo màu xanh lá cây đứng lên. Nhìn thấy bóng chiếc mũ sĩ quan thêu chỉ vàng của Eden ông ta liền rút ra từ ống tay áo một cuộn giấy lớn. Một tay giơ cuộn giấy lên ngang đầu, ông ta cho nó trải dọc xuống và vẫy tay còn lại về phía Eden. Những xoáy nước do bánh lái tàu Susquehanna làm cuộn lên khiến cho chiếc thuyền bị nhồi lên nhồi xuống chao đảo, nhưng viên tướng vẫn đứng rất thẳng và ông ta quay người để những chữ trên cuộn vải dễ đọc hơn. Thoạt tiên trông chúng có vẻ là chữ Anh, nhưng khi chiếc thuyền tới gần hơn Eden có thể nhìn thấy rằng đoạn thư được viết nguệch ngoạc rất to bằng một thứ tiếng khác của Châu Âu. Từ phía chiếc cầu được bắc giữa hai bánh lái khổng lồ Eden nghe rõ giọng sang sảng của Mathew Perry gọi bảo người phiên dịch dịch cho ông nghe những chữ viết trên cuộn giấy.

Samuel Armstrong, vị cha cố truyền giáo thông thạo rất nhiều thứ tiếng đã tình nguyện lên tàu từ Hồng Kông để làm nhiệm vụ phiên dịch cho hạm đội trả lời:

- Thưa Đô đốc, đó là tiếng Đức. Nghĩa là: Hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Cấm các tàu nước ngoài thả neo ở đây. Tôi sẽ trả lời thế nào ạ?

Đô đốc Perry thận trọng giữ để người Nhật không trông thấy và nói:

- Không nói gì hết. Chúng ta sẽ bỏ qua mọi sự liên lạc không hợp thể thức.

Sau một hồi chờ đợi không thấy trả lời, viên tướng Nhật Bản cuộn cuộn giấy và lây dây buộc lại. Cùng với tất cả những người khác cùng ngồi trên chiếc thuyền vẫn đang đi, ông ta tiếp tục trừng trừng nhìn thẳng vào các thuỷ thủ Mỹ trong khi vẫn cố gắng giữ cho chiếc thuyền đang bị đẩy đi bởi tác động lặng lẽ của ngọn gió. Khi hiểu rằng bức thông điệp của bọn họ hoàn toàn bị lờ đi, chính viên tướng đó bỗng bắt đầu tiếp tục có những cử chỉ đột ngột.

Thoạt tiên ông ta giận giữ chỉ về phía chiếc neo của tàu Susquehanna, rồi chỉ về phía cửa biển, rõ ràng là đang ra lệnh cho những chiếc tàu chiến phải quay lại ra biển. Để nhấn mạnh yêu cầu của mình, ông ta sải tay quăng cuộn giấy về phía thành tàu. Cuộn giấy rơi xuống boong tàu, và một thuỷ thủ nhanh nhẹn toài người đến nhặt cuộn giấylên. Anh ta đưa cho Eden, ngay lập tức chàng liếc về phía chiếc cầu để chờ lệnh.

Perry hét lên, vẫn ẩn kín người:

- Quẳng lại cho bọn chúng ngay, Thiếu uý. Chúng ta không muốn nó rơi lên tàu.

Sau một thoáng lưỡng lực, Eden cúi người qua lỗ châu mai và nhìn xuống chiếc thuyền phía dưới. Bên cạnh viên tướng mặc áo xanh lá cây chàng nhận thấy một samurai tóc búi ngược trên đỉnh đầu đang nhìn chàng chăm chú. Nét mặt của chàng samurai đầy vẻ quan sát và tò mò nhiều hơn là thù địch, nhưng hình ảnh thoạt tiên của chàng samurai Nhật Bản ngay lập tức khiến Eden nhớ lại giấc mơ và tói vẻ mặt dữ dội của người đàn ông hiện ra rõ ràng trong tâm gương đó thay vào chỗ phải là gương mặt của chính chàng. Mặc dầu gương mặt này không phải là gương măt trong giấc mơ, nhưng Eden cũng vấn sững sờ nhìn, và Hoàng tử Tanaka, lúc này giả trang trong chiếcáo kimono nâu của một samurai cấp thấp, cũng cảm thấy mình như bị mê hoặc bởi cái nhìn trực diện đầu tiên với một sĩ quan của bọn rợ nước ngoài.

Mắt họ tiếp tục nhìn thẳng vào nhau vài giây nữa, rồi bằng một cử động nhẹ nhàng Eden ném cuộn giấy xuống thuyền, nhằm vào chỗ chàng samurai, chàng samurai chỉ khẽ giơ cánh tay phải lên để đón bắt lấy cuộn giấy. Vẻ mặt tò mò của Tanaka vẫn không thay đổi, và sau khi trả lại cuộn giấy cho người phiên dịch mặt tối sầm ngồi sau lưng chàng, chàng quay lại tiếp tục nhìn thẳng vào Eden.

Mặc dù vậy, bên cạnh chàng viên tướng mặc áo xanh lá cây tỏ ra giận dữ hơn trước cử chỉ bác bỏ đề nghị của ông ta, và ông ta bắt đầu hướng về phía những bánh lái đang quay của tàu Susquehanna và nhắc đi nhắc lại một từ:

- Nagasaki! Nagasaki! Nagasaki!

Samuel Armstrong gọi:

- Đô đốc, tôi nghĩ rằng họ đang cố gắng ra hiệu cho chúng ta rằng chúng ta cần phải quay lại khoảng năm trăm dặm để tới Nagasaki. Ngài có muốn trả lời gì không?

Perry gầm lên:

- Không trả lời gì sất. Lệnh của ta vẫn giữ nguyên: Tiếp tục bỏ qua tất cả mọi liên lạc không đúng thể thức và không cho phép bất cứ một cái gì lên tàu của chúng ta.

Căng thẳng quan sát qua lỗ châu mai, Eden thấy việc cuộn giấy bị trả lại gây ra một chuyển động điên cuồng xung quanh tàu Susquehanna và ba chiếc tàu kia. Khoảng bốn mươi chiếc thuyền mành nữa tiếp tục xuất hiện, phía lái và phía mũi của chúng đông đặc những chiến binh mang đầy dáo mác, thương dài và cung nỏ. Thêm nhiều chiếc thuyền bóng loáng dường như cố lướt qua mặt vịnh dưới sự điều khiển khéo léo của các tay chèo đã được phóng ra từ đấtliền để gia nhập vào đoàn thuyền mành đông đúc vây quanh những chiếc tàu. Những tiếng la hét đã át cả tiếng động cơ đập thì thụp bỗng tăng lên một cách bất ngờ, vào đúng thời điểm ấy Eden trông thấy ba chiếc thuyền chiến tách ra khỏi vòng tròn những chiếc thuyền mành và bắt đầu bơi về phía mũi của chiếc tàu đô đốc đang chậm rãi lướt đi.

Thiếu uý Rice gọi từ chiếc cầu chỉ huy:

- Bọn chúng đang đến đây. Tất cả mọi người sẵn sàng.

Khi những chiếc thuyền chiến đến được dưới mũi tàu Susquehanna, những cái móc sắt được đưa ra để gõ nhẹ lên thân tàu tìm chỗ bám. Một cái móc sắt được đưa vào thang ngang của chiếc thang leo thả xuống bên dưới mạn tàu, chỉ một thoáng sau đá có khoảng năm hay sáu tên lính Nhật Bản, mỗi người chỉ đóng mỗi chiếc khố bắt đầu leo lên sợi dây, miệng vẫn hò hét tận cho đến khi leo lên đến nơi.

Robert Eden quát lên ra lệnh bằng một giọng dữ dội, tay vung kiếm:

- Chỉ được đẩy khẽ chúng xuống thôi!

Chàng hoa kiếm lùa tốp lính của mình ào đến chỗ cầu thang đang đe dọa bị tấn công. Họ gồng người bám lấy một thanh sắt cong ngay trước chỗ bậc lên xuống, một tốp nhỏ lính Mỹ nắm thật chặt dáo và đẩy mũi dáo ra ngoài làm thành những tia chớp nhoang nhoáng.

Eden kêu lên sắc gọn:

- Chờ đã! Chờ đúng lúc đã!

Người cầm đầu toán quân Nhật đang quờ quạng bàn tay để bám lấy thanh sắt gắn dưới bậc lên xuống, anh ta đột nhiên hét lên man dại khi nhìn thấy bóng những người lính đang chĩa dáo xuống. Họ lưỡng lự chỉ một giây rồi lại tiếp tục leo lên, miệng gầm gừ. Khi người đầu tiên chỉ còn cách khoảng một sải tay, người pháo thủ Mỹ gần nhất bèn hét lên một tiếng thật to rồi nhoài người ra xa hết mức có thể, định tống một mũi dáo giữa mặt tên lính Nhật.

- Đứng lại!

Eden nhảy tới với thanh kiếm chĩa ra và gạt người lính cầm dáo sang một bên. Người thuỷ thủ bật lại ngạc nhiên trong khi Eden tra kiếm vào vỏ và giật mũi dáo của anh ta. Nhanh như cắt chàng trở đầu cây dáo và gõ mạnh vào ngực tên lính Nhật lúc nãyvà làm tên này mất thăng bằng, đẩy hắn rơi tõm lại xuống mặt nước đang ngầu bọt.

Eden bước nhanh trở lại để cho mấy người cấp dưới của mình đang ngỡ ngàng trở lại chỗ bậc lên xuống và ra lệnh:

- Sử dụng sức mạnh tối thiểu! Cố tránh đổ máu!

Làm theo chàng, các thuỷ thủ khác nhanh nhẹn trở đầu dáo và nhanh chóng đẩy những kẻ đang leo lên một cách có hiệu quả bằng cách hất tay họ ra hoặc gõ cán dáo vào ngực họ. Khi từng tên lính Nhật theo nhau lộn nhào, gào lên và rơi tõm xuống nước, những tiếng gầm gừ giận dữ lại dậy lên từ phía những chiếc thuyền mành. Những người đã kịp nổi lên vội vã bơi về phía bất cứ chiếc thuyền nào gần nhất, nhưng không có thêm một cố gắng nào nữa để lên được tàu. Theo mệnh lệnh tiếp theo của Eden, một pháo thủ nhảy tới chỗ bậc lên xuống và cắt đứt thanh sắt, và tốp thuỷ thủ của chàng vỗ tay cười vang khi hai chiếc thuyền mành nhanh chóng bị những cuộn nước ngầu bọt do hai bánh lái khổng lồ khuấy lên đẩy về phía đàng lái.

Trong khi nhìn những lực lượng quả quyết đó bị thất bại không lên nổi tàu, những chiếc thuyền mành khác đang vây quanh tàu đô đốc đã bị chùng bớt khoảng cách. Chúng xếp lại hàng ngũ và giữ một nhịp độ vững vàng, quyết định giữ vững khoảng cách với tàu Susquehanna, nhưng các chiến sĩ và các tay chèo vẫn tiếp tục hét to kiên quyết trong khi cố đuổi theo.

Thiếu uý Rice hét to từ chỗ chiếc cầu chỉ huy:

- Làm tốt đấy. Nhưng vẫn phải cảnh giác, khi chúng ta thả neo bọn chúng sẽ lại đến gần.

Nhìn về phía đuôi tàu và mạn phải, Eden thấy những cái bóng đồ sộ của chiếc Mississippi và hai chiếc thuyền chiến đấu Plymouth và Saratoga cũng tua tủa những dáo mác. Các thuyền mành vẫn đang tiến lên trong một điệu bộ thù địch vây quanh ba chiếc tàu và một chiếc thuyền chiến đơn độc đã tiến gần được sát tới chiếc Saratoga. Nhưng khi Eden quan sát thì người cuối cùng trong những kẻ chỉ đóng mỗi chiếc khố định lên tàu đã bị hất rơi xuống biển, những chiếc thuyền đó vội vã quay đi và chiếc Saratoga lại tiếp tục lướt sóng tiến tới.

Trong khi hạm đội Mỹ tiếp tục tiến vào vùng vịnh hẹp, các thuỷ thủ và binh lính trên cả bốn chiếc tàu vẫn giữ tư thế sẵn sàng. Những tiếng động vẫn tiếp tục vang tới bởi vì họ đã tiến sâu vào thêm một dặm ở bên bờ phía đông. Chiếc tàu đô đốc đi theo một luồng sâu khoảng hai mươi lăm sải, chiều sâu hầu như không thay đổi. Phía xa, đã nhìn thấy đường nét của những đỉnh núi đá dốc đứng lởm chởm. Trên đỉnh núi Eden nhìn rõ cả nơi bắt nguồn một con suối, và những trận địa đại bác đặt trên những vùng đất cao. Nhưng khi đoàn tàu lượn vòng quanh chân ngọn núi đá và tiến vào tầm bắn của những khẩu súng đó, Eden thở phào khi thấy chúng vẫn im lặng.

Thỉnh thoảng một thị trấn nhỏ với những nếp nhà truyền thống làm bằng gỗ và giấy hiện ra dưới những lùm cây dưới vách đá. Eden nhẩm tính rằng họ ắt đã phải tới Uraga, nơi họ dự định sẽ thả neo và đưa khẩu đại bác sáu mươi bảng hùng mạnh đến để dội đạn lửa xuống thành phố và các pháo đài quanh nó. Khi chiếc Susquehanna giảm tốc độ và bắt đầu ghé một bên thành đồ sộ màu đen vào bờ thì mặt trời buổi chiều cuối cùng cũng đã xua tan nốt những màn sương còn lại phía xa để dãy núi thấp chập chùng hiện ra hoàn toàn rõ nét. Thấy thế, Eden nâng tầm mắt để nhìn lướt lên cao, lúc này, ngọn núi kỳ diệu hình côn tuyết phủ sừng sững lặng lẽ trên bầu trời trống rỗng ở ngay trên đầu họ. Mặt trời đã bắt đầu lặn về hướng tây như thình lình đổ xuống đỉnh núi đầy tuyết cả một dòng thác những tia vàng chói lọi, và vẻ đẹp lồ lộ của nó lại một lần nữa lại thu hút mọi chú ý của Eden khi chàng một mình đứng cạnh lỗ châu mai. Thế rồi một phát súng xẹt qua bầu trời, phát súng được bắn lên từ một pháo đài trên đỉnh đồi. Chàng nhanh nhẹn nấp xuống sau thành tàu. Vài giây sau, một tiếng nổ nữa, và một đám khói toả ra trên bầu trời cho thấy đó là một phát rocket vừa được bắn lên.

Cả bốn con tàu Mỹ đều đang lần lượt ghé mạn về phía họ dự định thả neo nhưng vẫn còn tiếp tục tiến lên một cách hết sức thận trọng. Những tiếng súng gầm đã khiến một mệnh lệnh từ cầu chỉ huy của tàu Susquehanna tức khắc được truyền cho toàn bộ hạm đội cho tàu dừng lại. Những chiếc neo bằng sắt nặng nề của hai con tàu chạy bằng hơi nước và hai chiếc tàu nhỏ được tháo ra và thả xuống vịnh. Những tiếng động điếc tai của những sợi cáp neo đồ sộ làm rung lên tiếng báo động từ những vách đá xung quanh và Eden nhìn thấy những đám lính Nhật đông đặc trên bãi biển và trên các vách đá bắt đầu chạy tới chạy lui, có vẻ sợ hãi.

Bóng dáng những con tàu to lớn nhả khói đen đang trong thao tác dàn trận với những khẩu đại bác hướng vào bờ đầy hăm doạ làm kích động những tay chèo trên các thuyền mành đang truy đuổi theo chúng. Họ chèo nhanh gấp đôi, sải từng bước dài tới và vây quanh hạm đội Mỹ lúc này đã đứng yên. Nhìn qua lỗ châu mai xuống, Eden thấy mỗi thuyền đều có những thùng đồ dự trữ, những thùng nước ngọt và chiếu ngủ, rõ ràng là các thuỷ thủ này đã chuẩn bị để trụ lại bao vây những chiếc tàu ngoại quốc. Chàng còn nhìn thấy một đội tàu nhỏ mới từ bờ phía Uraga chèo ra và bắt đầu lao nhanh về phía hạm đội thả neo.

Một lát sau hai chiếc tàu hơi nước tắt máy. Khi tất cả các bánh lái đã ngừng tay, lần đầu tiên Eden nghe rõ tiếng ồn ào đang dội lên từ phía bờ, những tiếng chiêng dóng dả vang khắp các mỏm núi, và những đám đông quân lính cũng như thường dân đang la hét và cầu nguvện trên bãi biển. Nghe rõ cả tiếng chuông chùa ngân lên cấp báo, chó sủa ầm ĩ. Nhìn rõ cả từng dòng người mang vác vội vã rời khỏi các mỏm núi chạy xuống chân núi, ngoằn ngoèo rời khỏi Uraga và dải bờ biển đang bị đe dọa.

Một giọng khiếp sợ thì thầm bên cạnh Eden:

- Xem ra thật tồi tệ, thưa ông chủ. Người ta đang đóng chiêng chiến đấu đây.

Eden nhìn xuống và thấy Sentaro đang quỳ trốn dưới bánh xe của khẩu đại bác. Thận trọng để các thuỷ thủ người Nhật trên các thuyền chiến đang bao vây con tàu không nhìn thấy, ông ta đang sợ hãi nhìn đăm đăm theo họng súng về phía bờ. Nhớ ra rằng ông ta đã phải nằm co ro trong cái xó tối tăm nóng nực của mình ở chỗ kho hàng dưới hầm chỉ huy đã mấy giờ liền, Eden quay lại hỏi, hơi khiển trách:

- Sentaro, lẽ ra ngươi phải ở yên ở chỗ của ngươi. Vì sự an toàn của bản thân ngươi, ngươi nhất định phải ở trong đó cho đến khi chúng ta biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu rên rỉ:

- Ông chủ, nếu như họ quyết định chiến đấu thì tất cả chúng ta có thể bị giết sạch!

Một tiếng súng nữa vang lên trên vách đá, và lại một cuộn khói lười biếng toả ra trên bầu trời, nhưng không có tiếng viên đạn đại bác nào rít trên đầu. Eden nhìn xuống những chiếc thuyền mành và đám thuỷ thú đang hò hét bên dưới, chúng vẫn nườm nượp kéo đến thêm từ tất cả mọi phía, rồi chàng lại nhìn lên các pháo đài trên các đỉnh đồi, ở đó giờ đây đã nhìn rõ hàng trăm bóng người mang vũ khí tụ tập thành từng đám.

- Cũng có thể - Chúng ta sẽ sớm biết rõ thôi. Bây giờ hãy quay về chỗ của ngươi đi.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu ngoan ngoãn trườn đi và Eden lại tiếp tục nhìn về phía bờ, nhưng chàng không thể xác định được tiếng la hét ồn ào phía dưới kia biểu hiện rằng người Nhật đã quyết định mở cuộc tấn công tuyệt vọng hay đó là do sợ hãi. Nhìn sang bên cạnh về phía đội pháo thủ của chàng đang im lặng và những sĩ quan các cấp đang rút lên boong dàn theo thế trận, chàng thấy họ cũng đang theo dõi quang cảnh phía trước một cách căng thẳng và bối rối.

Trong khi đặt tay lên đốc kiếm và chờ đợi, Eden thấy mình lại nhìn lên phía chân trời, nơi đỉnh núi nhẹ như thinh không của ngọn Fuji lúc này hiện ra rõ mồn một. Dưới bầu trời xanh ngắt ban ngày, sườn núi thoai thoải dường như cũng toả ra một màu xanh yên tĩnh, hoàn toàn tương phản với những biến đổi náo động của Vinh Yedo dưới kia, ngọn núi vẫn giữ nguyên một hình ảnh yên tĩnh thanh thản như muôn đời nó vẫn giữ. Xung quanh chàng tiếng ồn ào náo động vẫn đang tăng lên, nhưng Eden thấy mình không thể nào hoàn toàn quên được hình ảnh ngọn Fuji phía xa mờ.