Chương 6
KHI GIƠ TAY VÉN TẤM RÈM CỬA ỌP ẸP LÀM bằng giấy shoji của một quán trọ tồi tàn ở một làng nhỏ cách Yedo khoảng hai mươi dặm về hướng tây, Matsumura Tokiwa cũng nhìn lên chính hình ảnh xa tít ấy của ngọn Fuji. Trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời buổi chiểu hôm, những cạnh thoai thoải của ngọn núi hình tháp vừa nảy còn mờ mờ lúc này toả sáng và hoàn toàn tương phản với màu xanh ngắt của bầu trời. Bên dưới đỉnh núi trắng muốt, những dòng nham thạch màu xám đổ dài thành những đường nét toán học, và sự cân đối hoàn hảo của những đường nét ấy tô đậm ấn tượng của ngọn núi lửa, trông không thể là một đường nét thật mà giống như những nét khắc hoạ trên một bức tranh lụa trên nền trời đang ngả tối.
Đối với Tokiwa, vốn đã lớn lên cùng với hình ảnh ngọn Fuji và suốt đời sẽ yêu quý vẻ uy nghi đơn giản của nó, lúc này ngọn núi dường như xích lại gần hơn so với khi nàng nhìn thoáng lờ mờ thấy nó mấy giờ trước đó. Nàng biết rõ rằng Fuji vốn nổi tiếng vì những ánh hào quang như thế, nhưng lần này ấn tượng quá mạnh khiến nàng phải run run nói to lên sự kinh ngạc của mình và giơ một tay lên che mắt khi nhìn vào hình ảnh mê đắm đó.
- Vào trong nhà đi. Sẽ không khôn ngoan tí nào nếu cô để người ta nhìn thấy.
Những ý nghĩ chăm chú của Tokiwa bị cắt ngang. Nàng bị lôi tuột lại vào sân trong bên dưới ban công bởi những lời gay gắt của viên chỉ huy toán samurai canh gác, hắn được Hoàng tử Tanaka giao cho ở lại quán trọ để bảo vệ nàng. Với bộ áo giáp làm bằng những vòng sắt và những mảnh tre, đội chiếc mũ sắt với tâm da bảo vệ rủ xuống tận vai, viên cảnh vệ râu tóc xồm xoàm đang giận dữ nhìn lên nàng bằng đôi mắt hẹp. Chiếc áo giáp khiến cho hắn có một bộ dạng kỳ cục, nhưng nàng cũng nhận thấy đôi mắt thèm khát của hắn đổ lên người nàng trong khi miệng quát to mệnh lệnh, tay hắn chống lên đốc thanh trường kiếm.
- Cô phải ở trong phòng, và luôn luôn phải đóng rèm lại!
Nói xong, viên chỉ huy cảnh vệ liếc nhanh xung quanh để kiểm tra các hoạt động đang diễn ra trong sân của cái quán trọ cũ kỹ rõ ràng đã được lựa chọn do sự kín đáo và không nổi tiếng của nó. Các nhà buôn chuyến, những nông dân, đi ngựa hoặc đi bộ, bận rộn đi vào từ cánh cổng vòm cong cong, người đầy bụi bặm, lo lắng đóng gói hành lý chuẩn bị cho đêm tối. Những người đưa thư thường qua lại những quán trọ thế này cũng vội vã ra vào để bàn giao những chiếc hộp sơn mài đựng các tin tức cho người chạy tiếp chặng sau. Những đoàn người quần áo loè loẹt đeo cung tên, cầm dáo vội vã sải bước về mọi hướng, trong khi các samurai của họ nhảy xuống khỏi những con ngựa nhỏ bé để cho chúng đi uống nước. Không khí buổi tối đầy ắp những tiếng gọi cao giọng, và vừa nhìn thấy bóng phụ nữ mảnh mai đứng trên ban công phía trước mặt, rấtnhiều người đàn ông đang vội vã cũng liếc nhanh những cái nhìn thèm muốn về phía nàng.
- Xin bà đi vào ngay!
Một người hầu gái trẻ mặc chiếc áo kimono màu nâu nhạt lặng lẽ xuất hiện trong căn phòng phía sau Tokiwa và đặt một tay lên vai nàng để kéo nàng vào trong. Cô ta nhanh nhẹn đóng tấm rèm cửa rồi quay lại cúi đầu, vẻ lo lắng hiện trên nét mặt:
- Gotaro-san, vị chỉ huy lính gác nói rằng tất cả chúng ta sẽ bị nguy hiểm nếu có người nhận ra bà. Ông ấy nói rằng nếu vậy có thể chúng ta sẽ bị tấn công.
Tokiwa quay vào và thở mạnh. Cuộc chạy trốn điên rồ suốt đêm qua khỏi Yedo rất dài và khó khăn. Sau một cuộc chia tay vội vã với Hoàng tử Tanaka, suốt đêm nàng được đưa đi rất nhanh trong một chiếc kiệu norimono che rèm kín mít với một tốp ba người lính gác. Họ đã ra lệnh cho nàng không được để lộ mặt ra và chỉ dừng lại có một tí ở một trạm bên đường để đổi ngựa và phu kiệu. Bất cứ lúc nào dám vạch khe rèm để nhìn ra ngoài nàng đều thấy trên con đường tối đen đông nghịt những binh lính, và nàng gần như kiệt sức khi họ tới được cái quán trọ tồi tàn này vào lúc tảng sáng, người đầy bụi bặm, đầu tóc rối bời. Người hầu gái do bọn lính gác thuê ở thôn sở tại đã im lặng xuất hiện để giúp trải một chỗ ngủ trong một gian phòng nhỏ, đồ đạc chỉ gồm có một chiếc chiếu tatami, một chiếc bàn thấp và một ngọn đèn bấc. Cũng chính người hầu gái này đã kín đáo xuất hiện thấp thoáng khi Tokiwa tỉnh dậy sau mấy tiếng đồng hồ ngủ chập chờn và mệt nhọc, nhưng tận đến lúc đó cô ta vẫn không nói năng gì ngoại trừ hỏi bà chủ tạm thời của mình xem có cần thức ăn hay tắm rửa gì không.
Tokiwa ngạc nhiên hỏi;
- Cô biết những gì về chuyện đó? Bọn lính gác nói gì với cô?
Người hầu gái lại cúi đầu trả lời:
- Không có gì ngoài những điều tôi vừa nói. Duy nhất chỉ có một việc vô cùng quan trọng là bà phải ẩn náu thật kỹ.
Tokiwa hỏi:
- Ngoài kia người ta có nói thêm tin tức gì mới nhất về những con tàu thở ra khói không? Chúng đã tới Yedo chưa? Chứng đa bắt đầu tấn côngthành phố chưa?
Gương mặt người hầu gái tỏ ra lo âu khi cô ta liếc nhìn tấm rèm ngăn cách gian phòng nhỏ này với hành lang. Cô ta nghe ngóng mấy giây, xua xua tay trước mặt rồi thì thầm nói:
- Có rất nhiều tin đồn đại ngoài bờ biển, người ta đồn rằng những con tàu của bọn rợ nước ngoài có thể đi được rất nhanh mà không cần chèo lái, gió hay thuỷ triều gì hết! Người ta nói rằng bọn rợ này hoàn toàn không giống gì với chúng ta. Bọn chúng là những tên phù thuỷ nửa người nửa súc vật. Họ nói rằng bọn chúng có phép có thể thuần phục cả núi lửa và chuyển sức mạnh của núi lửa đố lên những con tàu của chúng - và điều khiển sức mạnh đó theo ý muốn của bọn chúng... Khắp các đền chùa trong khắp các làng mạc đều đầy ắp những người đến cầu nguyện để thoát khỏi bọn quái vật này.
Tokiwa nhắc lại:
- Nhưng chúng đã bắt đầu tấn công chưa?
Người hầu gái lại ngước mắt nhìn lên và lắc đầu bối rối:
- Tôi không biết!
Cô ta nghẹn lời và khẽ kêu lên khi tấm shoji phía ban công bị viên chỉ huy toán lính gác đẩy ra, hắn đã im lặng bước lên từ bậc tam cấp từ lúc nào. Hắn rảo bước vào phòng và đứng sững nhìn họ, tay đặt vào đốc kiếm, gằn giọng:
- Các người nên biết là Shogun đã ban bố một điều luật mới. Mọi bàn tán công cộng về những con tàu đen của bọn rợ đều bị nghiêm cấm. Các người phải tuyệt đối im lặng trước việc này.
Hắn dừng lại một lúc và quay về phía Tokiwa:
- Và cô phải luôn luôn giấu kín mình. Khi cần phải đi tắm thì hãy chọn một thời điểm yên tĩnh và phải che kín khắp người thật cẩn thận.
Hắn ra hiệu cho người hầu gái, cô ta vội vã ra khỏi căn phòng, lặng lẽ khép bức rèm lại đàng sau lưng.
Tokiwa hất cằm về phía tên chỉ huy lính gác vẻ thách thức và hỏi:
- Tôi sẽ bị giữ ở đây bao nhiêu lâu? Tôi sẽ phải làm một tù nhân bao nhiêu lâu nữa?
- Cho đến khi nào còn cần thiết cho sự an toàn của cô.
Hắn dừng lại một lúc, dán mắt vào nàng và nàng lại cảm thấy tia nhìn đầy ham muốn trong ánh mắt của hắn.
- Tokiwa-san, nhiệm vụ duy nhất của tôi là bảo vệ cô cho tới khi Hoàng tử trở về. Đó là điều tôi nhất định sẽ làm.
Nàng lo âu quan sát vẻ mặt của tên lính gác, ngờ rằng hắn có hơi nhấn mạnh vào chữ cuối cùng:
- Ông nghĩ là bao giờ thì Hoàng tử Tanaka sẽ trở về?
- Một lúc nào đó trong chiến tranh, Tokiwa-san. Không thể nói trước một điều gì nhất định được.
Tokiwa cố kìm tiếng thở dài.
- Vậy chiến tranh đã bắt đầu chưa?
Gontaro tiếp tục nhìn nàng ngưỡng mộ. Mắt mở to sợ hãi, vẻ đẹp của nàng thật hấp dẫn trong ánh nắng tràn trề chói lọi của mặt trời lúc chiều tà. Vì mệt mỏi nàng vẫn chưa buồn chải mái tóc dài đen, nhiều lọn tóc loà xoà rủ xuống cái cổ trần. Áo kimono của nàng nhàu nát sau cuộc hành trình và hơi xộc xệch khiến cho hắn có thể liếc thấy một bên vai thấp thoáng và khoảng lõm tôi tối ở giữa hai bầu vú.
Hắn nói:
- Tôi nghe nói rằng bọn kurufune đang đến gần Yedo. Nhiều ngàn người đã sẵn sàng đổ máu để bảo vệ Dai Nippon. Và bản thân Hoàng tử Tanaka thì không bao giờ vắng mặt trong một trận chiến đấu nào.
Hắn ngừng lại một lúc, vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào nàng:
- Nhưng nếu Hoàng tử không trở về, cô cũng không cần phải sợ, Tokiwa-san. Khi Hoàng tử vắng mặt đích thân tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.
Tokiwa trố mắt. Sự ẩn ý đầy đủ trong những lời lẽ có lựa chọn của hắn khiến cho nàng đột nhiên nhận ra vẻ lôi thôi lếch thếch của mình, nàng vội vã khép lại tà trước của áo kimono và hơi quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn. Thấy vậy, hắn mỉm cười nhạt nhẽo và sau khi nhìn chằm chằm vào nàng một lúc nữa, hắn hơi cúi đầu xuống tỏ ý chào tạm biệt, vẫn quỳ và không quay người lại, hắn quỳ lùi qua tấm shoji để quay ra ban công.
Sau khi hắn khép bức rèm lại sau lưng, Tokiwa vẫn tiếp tục đứng bất động giữa phòng lắng nghe những tiếng huyên náo vang lên từ hành lang và từ bên ngoài. Tiếng động của đai ngựa và bước chân người, tiếng lanh canh của vũ khí bằng sắt và tiếng lách cách của những bộ áo giáp, tất cả những tiếng động ấy át hết những tiếng hô khản giọng của các phu kiệu và tiếng hò hét ra lệnh của các sĩ quan. Lo âu và bực bội hiện rõ trong những tiếng động mà nàng nghe được khiến nàng càng thêm lo lắng, nàng khe khẽ tiến đến gần tấm shoji khép kín cạnh ban công.
Sau một khoảnh khắc lưỡng lự nàng thận trọng chọc ngón tay trỏ của tay phải vào tờ giấy ngang tầm mắt làm thành một cái lỗ nhỏ giống như một đứa trẻ không nghe lời người lớn vẫn hay làm. Nàng dán mắt vào đó và thấy từng đoàn chiến sĩ mang vũ khí đang nườm nượp từ phía đông đổ về Yedo. Làn sóng người di chuyển theo hướng ngược lại là các nông dân và các gia đình thường dân mà nàng đoán là đang chạy trốn khỏi các thành phố và làng mạc dọc đường. Rất nhiều người gập lưng vác những đồ đạc của cải. Trẻ con sợ hãi đu trên tay cha mẹ chúng, thỉnh thoảng một tốp người lại dừng lại để nhìn lại bầu trời sau lưng, tựa hồ vẫn chờ bị những con quái vật khủng khiếp nào đó đuổi kịp.
Phía xa, ngọn Fuji vẫn vươn cao vượt lên trên quang cảnh xung quanh, và nàng thấy yên tâm khi thây hình ảnh của ngọn núi giúp cho nàng nguôi bớt nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng lên kể từ cuộc trốn chạy liều lĩnh khỏi Yedo. Mặc dù những tiếng động hoảng sợ vẫn vang lên rõ mồn một xung quanh và nàng là một tù nhân thật sự trong cái quán trọ này, nàng cảm thấy rất vui sướng được nhìn thấy hình ảnh vĩ đại quen thuộc của Fuji-san tại cái thời điểm khủng khiếp này của cơn khủng hoảng.
Nhìn qua lỗ thủng của tấm shoji, thoạt tiên một mắt, sau đổi sang mắt kia, nàng cảm thấy cảm giác dễ chịu này sâu lắng và bình ổn. Nàng tiếp tục đăm đăm nhìn ngọn núi thiêng liêng mấy phút nữa, rồi quỳ xuống cúi đầu để cầu khẩn tới các đấng thần linh toàn năng của Fuji-san. Nàng lẩm bẩm rất khẽ và cầu khẩn họ hãy bảo vệ Hoàng đế và mọi người dân Nippon khỏi sự khủng khiếp của những con tàu của bọn rợ, nàng cũng xin cho các sinh mạng của gia đình nàng được bảo vệ, và xin cho Hoàng tử Tanaka được sống để trở về và cho nàng được tự do. Cuối cùng nàng tuyệt vọng cầu xin các thần bảo vệ nàng khỏi Gontaro, tên chỉ huy lính gác to béo, mà nàng lo sợ sẽ bị hắn cưỡng hiếp thậm chí giết chết trong cơn hỗn loạn nếu Hoàng tử Tanaka không trở về.
Nàng tuyệt vọng thì thầm khi kết thúc lời cầu nguyện:
- Nếu kami linh thiêng của Fuji nghe thấy những lời cầu xin bí mật này tôi nguyện sẽ đem lại tình yêu tận tụy và phục tùng tới cho bất cứ người đàn ông nào mà kami cho là xứng đáng - và tôi sẽ tuân theo những ý muốn của người đó một cách trung thực suốt đời.
Vẫn quỳ gối bên cạnh bức rèm, nàng cố hình dung ra quang cảnh Vịnh Yedo lúc này. Nàng trông thấy trong tâm trí rất nhiều kurufune khổng lồ có hình dáng như những hình tháp màu đen, tuôn ra những đám khói đen, chúng đang lướt dọc bờ biển trong những đợt sóng cuồn cuộn của thuỷ triều. Những người khổng lồ lạ lùng toàn thân lông lá, bên mình có đuôi dài. Không gian đầy ắp những giọng nước ngoài gầm gừ và tiếng nổ điếc tai của những khẩu đại bác khổng lồ. Rồi khói trắng cuộn lên trên bờ khi những phát đạn thể hiện sức mạnh tàn phá khó tin của chúng. Từng đoàn chiến sĩ Nippon dũng cảm cầm dáo mác và súng trường lội nước đến ngực trong vịnh, vũ khí giơ cao lên quá đầu. Nhưng lũ kurufune ngangqua làm họ ướt đầm và tạt họ sang bên như những cọng rơm, dồn họ thành từng đám hàng trăm người.
Cuối cùng những hình ảnh khủng khiếp đó khiến nàng phải mở mắt ra, và nàng rùng mình khi chúng biến mất khỏi óc nàng. Rất nhiều phút sau nàng vẫn quỳ, lắng nghe tiếng bước chân rầm rập không dứt đi ngang qua bên ngoài quán trọ. Thế rồi, vẫn băn khoăn không biết điều gì đang thật sự xảy ra ở ngoài vịnh trước thành phố, nàng cúi đầu và nhắc lại lời cầu nguyện, thì thầm những lời khẩn cầu thậm chí còn nồng nhiệt hơn lúc nãy.