← Quay lại trang sách

Chương 7

ROBERT EDEN HÔ TO:

- Bây giờ thì đâm đi! Và đâm cho chính xác vào!

Một đợt sóng tấn công mới lại ào lên. Các chiến sĩ Nhật mình trần đóng khố cố với lên cái tay nắm để có thể đu người qua thành tàu lên boong tàu Susquehanna. Nhưng họ vừa chạm được tay lên tới dây chằng cột buồm và những sợi chão của con tàu Đô đốc thì các pháo thủ Mỹ đã dùng cán dáo đập lên tay và ngực họ hất họ lộn nhào xuống biển.

Bây giờ khi cả bốn con tàu chiến đã thả neo vững vàng trong làn nước yên ả của vịnh, nhiệm vụ của họ đã dễ dàng hơn. Hàng chục chiếc thuyền chiến nhốn nháo quây quanh mỗi con tàu trong khi những chiếc khác lượn vòng quanh sát. Mệnh lệnh "Chuẩn bị boong tàu để sẵn sàng chiến đấu!" vừa lại được nhắc lại trước đó một phút, và những thuỷ thủ mặc áo bludông màu nước biển tất cả các cấp đều chân chỉnh lại mọi vị trí có thể dễ dàng cản lại mọi cố gắng lên tàu của đối phương. Vũ trang bởi những khẩu cacbin, dáo mác, những thanh đoản kiếm và súng ngắn, họ sửa soạn lại vũ khí của mình và cất giọng khàn khàn nhắc nhở bọn lính gác. Một vài chiến sĩ Nhật Bản bắp thịt cuồn cuộn đang cố leo lên sợi cáp neo trong khi một số khác đã quăng được móc móc vào mạn tàu. Nhưng họ chỉ vừa nắm được sợi dây móc thì đã bị cắt đứt hoặc hất xuống, nhưng họ không hề nản lòng.

- Bây giờ giữ thật chặt!

Eden gọi to để động viên các pháo thủ của mình trong khi quan sát đợt sóng thứ hai của các chiến sĩ Nhật Bản đang tràn lên, cảm thấy bị lăng nhục bởi đồng chí của họ bị tấn công thô bạo họ hò hét to hơn. Chàng chờ tới khi họ vào đến gần hơn mới ra lệnh mới - rồi nheo mắt quan sát các pháo thủ của mình lại bắt đầu mở đợt phản công mới.

Một chiến sĩ Nhật nhỏ bé và điên cuồng đã lên được đến thành mạn tàu và sắp sửa nhảy xuống boong, nhưng ba pháo thủ đã chờ sẵn để tóm lấy anh ta và lẳng qua thành tàu. Một lúc sau, đợt sóng tấn công thứ ba trào lên, lần này người Nhật dùng thang dây và lại thất bại trước sự phản công mãnh liệt như những lần trước, và những tiếng ổn ào từ đám thuyền dưới kia càng trở nên cuồng nộ.

Một giọng nói của một người Mỹ có học run run vang lên bên tai Eden:

- Nếu như họ thật sự quyết định sẽ chiến đấu đến cùng, thì mọi việc sẽ trở nên khó xử. Nếu tôi nhớ không lầm thì họ có nhiều triệu người dân - và chỉ chống lại có mấy trăm người chúng ta.

Eden quay phắt đầu lại khi nhận ra đó là Samuel Armstrong, nhà truyền giáo ở Trung Quốc khi trước và tham gia hạm đội từ lúc họ bắt đầu khởi hành ở Hồng Kông. Ông gia nhập hạm đội theo yêu cầu của Đô đốc Perry, bởi vì ông là người Mỹ duy nhất ở Châu Á được tiếng là người có những kiến thức thích hợp về tiếng Nhật. Tóc muôi tiêu, với chiếc áo khoác dài của một thầy tu, chòm râu dê, hiếm khi ông ta rời khỏi vị trí được ưu ái bên cạnh đô đốc trong suốt cuộc hành trình, vì vậy việc ông ta đột ngột xuất hiện ở chỗ nguy hiểm như thế này khiến Eden ngạc nhiên.

Eden quả quyết nói:

- Thưa cha, có lẽ sẽ an toàn hơn cho cha nếu như cha trở lại đài chỉ huy hoặc cầu chỉ huy ngay lập tức. Ở đây có thể sẽ trở nên rất khó chịu đây.

Cả hai người đều trông thấy những chiếc tàu chiến kia đang cùng một lúc bị các lực lượng Nhật bao vây để tìm cách lên tàu. Những tiếng ồn ào do quân tấn công và những kẻ phòng vệ trở nên đinh tai, nhưng đội thuỷ thủ của ba con tàu kia cũng kiên quyết và chống lại dữ dội và cũng thành công như ở trên tàu Susquehanna.

Armstrong khẽ giải thích, tay chỉ về phía một chiếc thuyền bập bềnh phía dưới:

- Thực tê là tôi được đưa xuống đây theo lệnh của chính Đô đốc. Có vẻ như là ở đây may ra sẽ có cơ hội tốt để liên lạc.

Theo tay chỉ của nhà truyền giáo, Eden lại xác định được chiếc thuyền có những tua đen. Một cuộn giấy khác lại đang được chính viên tướng mặc áo xanh lá cây trải ra, và Armstrong đang nhìn theo nó qua lỗ châu mai.

Ông lẩm bẩm:

- Lần này không phải tiếng Đức mà là tiếng Pháp. Nghĩa là: Các người phải rời khỏi đây ngay lập tức - Và cấm mọi tàu ngoại quốc thả neo ở đây.

Cúi hẳn ra ngoài qua lỗ châu mai, Armstrong vẫy cả hai tay, ra hiệu là đã hiểu nhưng không chấp nhận thông điệp. Những tiếng hò reo lại rộ lên để sỉ nhục cái vẫy tay ra hiệu của Armstrong, nhưng vì hỗn loạn nên ông ta không thể nghe ra bọn họ nói những gì. Trong khi ông ta trả lời bằng cách chụm hai tay lên tai, chiếc thuyền bèn đến gần chỗ bậc lên xuống.

Haniwara Tokuma lo lắng đứng bên cạnh viên tướng mặc áo xanh và gọi to bằng một thứ tiếng Anh tồi tệ:

- Ta - có - thể - nói - tiếng - Đức. Ông - có - hiểu- tiếng - Đức - không?

Armstrong vui mừng gào lên bằng tiếng Đức;

- Nói đi! Ta hiểu tiếng Đức tốt hơn tiếng Nhật.

Người đó trông có vẻ là một phiên dịch thông thái, ông ta nói bằng một thứ trọng âm rin rít:

- Chúng tôi muốn được phép lên tàu. Chúng tôi hộ tống một vị quan rất quan trọng! Xin hãy chuẩn bị để tiếp đón.

Armstrong nhìn Eden, chàng đang theo dõi cuộc trao đổi giữa hai người mà chẳng hiểu tí gì. Ông run run nói:

- Có cơ hội để tránh được xung đột đây rồi. Chúng ta có thể lùi lại để tránh khỏi miệng vực...

Người phiên dịch lại gọi to:

- Nhất định chúng tôi phải lên tàu để nói chuyện với các ông. Hãy chuẩn bị để tiếp đón.

Armstrong hét lên trả lời:

- Chúng ta không thể tiếp nhận các ngươi. Chỉ huy của chúng ta là một quan chức cao cấp nhất nước ta. Ông ta đại diện cho Tổng thống của chúng ta, là người ngang hàng với Hoàng đế của các ngươi. Ông sẽ chỉ nói chuyện với ai là người đại diện xứng đáng cho Nippon.

Eden theo dõi và lắng nghe với nhịp thở lo lắng. Mặc dù không hề có mệnh lệnh nào, nhưng trong lúc đó tất cả các chiến sĩ Nhật Bản đều tạm ngừng những cố gắng leo lên tàu đô đốc. Thấy thế, các pháo thủ và thuỷ thủ đứng dọc hàng lan can của tàu đô đốc cũng tạm đặt dáo và các vũ khí khác sang bên, dỏng tai nghe từng lời của cuộc đối thoại đang diễn ra giữa nhà truyền giáo và viên chỉ huy chiếc thuyền.

Viên phiên dịch người Nhật hét to:

- Vị Phó Quan của Uraga hiện đang ở trên thuyền này.

Ông ta chỉ về phía một vị tướng mặt có vẻ sắt đá đứng cạnh mình, ông này ăn mặc có vẻ nổi bật với chiếc áo dài bằng lụa màu xanh lá cây, đội chiếc mũ sơn mài màu đen óng ánh.

- Phó Quan nhất định phải là cấp bậc thích hợp để được tiếp nhận!

Armstrong lại bắc loa tay lên miệng và cúi hẳn người ra ngoài lỗ châu mai. Ông ta gào lên kéo dài từng từ để đảm bảo là bọn họ có thể hiểu đúng:

- Đô đốc của hạm đội này là Quận công Tối cao của chúng ta. Ông không hề có ý định gặp gỡ một người nào có đẳng cấp thấp hơn một bộ trưởng cao cấp. Vì sự an toàn của chính các ngươi, các ngươi nên rút về bờ ngay lập tức!

Không hề bối rối, các tướng lĩnh Nhật cúi đầu bàn bạc, họ bàn tán và nói gì đó rất sôi nỏi. Armstrong lui lại về phía sau bóng của thành tàu, theo dõi họ bàn tán với nụ cười hơi nhếch một bên môi.

Ông ta hít vào và liếc nhanh về phía Eden:

- Tôi nghĩ là có tác dụng, Thiếu uý ạ. Đô đốc Perry của các ngài là một người kiêu căng và bướng bỉnh, nhưng ông ta cũng là một người có óc phán đoán kỳ lạ.

Eden nhìn xuống những con thuyền vũ trang đang mỗi lúc một đông hơn kéo đến vây quanh tàu đô đốc. Chàng gay gắt hỏi:

- Liệu trò chơi có quá nguy hiểm không, ngài Armstrong? Chúng ta đã quá gần việc khai chiến rồi. Để tránh những đổ máu không cần thiết, liệu có nên thận trọng hơn một chút và nói chuyện với họ ngay bây giờ chứ không chậm trễ thêm nửa không?

Tiếng chiêng trống từ phía bờ bắt đầu trở nên vô cùng ầm ĩ, và lúc này có thể nghe rõ tiếng chuông báo động đầy khẩn cấp rền ri vang lên từ khắp các chùa chiền trong vùng. Những tiếng hò hét của binh lính đầy ắp không gian quanh bốn con tàu và bắt đầu trở nên rất giận dữ, khiến không khí vô cùng căng thẳng.

Armstrong vẫn tiếp tục theo dõi chiếc thuyền phía dưới họ bằng con mắt chờ đợi và nhẹ nhàng nói:

- Thiếu uý, trong nhiều năm qua, mọi tàu nước ngoài cố gắng đến các cảng Nhật Bản một cách hoà bình đều không để cho người Nhật lên tàu. Các Đô đốc đều rất khiêm tốn và không hề tranh chấp bao giờ, vậy mà các đề nghị xin được cập bến bao giờ cũng bị từ chối. Chúng ta cũng không muốn bị như vậy, đúng không?

Eden cũng nhẹ nhàng đáp lại:

- Nhân viên Hải quan của tất cả các nước đều kiểm tra mọi tàu vào cảng. Những người Nhật này hoàn toàn có quyền yêu cầu được lên tàu.

- Ông nói cũng có điều có lý...

Armstrong bắt đầu nói nhưng rồi đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy viên phiên dịch của Nhật trên thuyền đứng lên. Khi ông ta vẫy tay ra hiệu chú ý thì Armstrong nhoài người ra ngoài lỗ châu mai.

Haniwara hét lên, cũng nói bằng tiếng Đức:

- Chúng tôi có một đề nghị. Vị Quận công Tối cao của các ông nên chỉ định một quan chức thích hợp dưới quyền ông để đón tiếp Phó Quan Uraga của chúng tôi...

Armstrong lưỡng lự, ông ta ngẩng thẳng đầu lên vẻ suy nghĩ, dường như đang cân nhắc giải pháp này. Rồi ông ta gật đầu vẻ quan trọng:

- Tôi sẽ đến để xin ý kiến của Quận công Tối cao của chúng tôi về đề nghị của các ông. Tôi sẽ quay lại ngay với câu trả lời.

Nhà truyền giáo quay đi và bước rất nhanh để thoát khỏi tầm nhìn của những người dưới thuyền. Rồi ông ta dừng lại, rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc đồng hồ vàng có dây xích và nhìn nó. Sau khi bỏ chiếc đồng hồ vào chỗ cũ, ông ta đến chỗ Eden, thận trọng để không bị nhìn thấy:

- Chúng ta đã dự đoán rất chính xác là bọn chúng sẽ yêu cầu một viên tướng của chúng ta sẽ được lên tàu để nói chuyện với một sĩ quan thuộc cấp của “Quận công Tối cao” của chúng - Armstrong cười vẻ tự mãn - Đó là tên mà tôi dùng để gọi Đô đốc trong khi đối thoại với bọn chúng, và đó là thuật ngữ chúng có thể hiểu được. Và tôi đã bảo chúng là tôi sẽ đi để xin ý kiến của Quý Ngài. Theo tôi hiểu thì ông cũng đã biết rằng thiếu uý cầm cờ đã được cho phép tiến hành xúc tiến những cuộc thương lượng cấp thấp - và ông ta đã chọn ông làm chỉ huy đội bảo vệ cho ông ta. Việc chậm trễ vài phút như thế này chỉ thuần tuý là một nghi thức.

Armstrong lại nhìn cái đồng hồ kiểu cách của mình một lần nữa và Eden liếc về phía các pháo thủ của mình chấn chỉnh vị trí chiến đấu dọc thành tàu. Những gương mặt đen xạm của họ vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác trong lúc quan sát những chiếc thuyền náo động phía dưới, một số lo âu nhìn về phía Eden và người phiên dịch cố hiểu điều gi đang xảy ra.

Armstrong trầm ngâm nói:

- Khi nào viên phó Quan của chúng leo lên thang của chúng ta, đó là sẽ là người Nhật Bản đầu tiên chính thức đặt chân lên "lãnh thổ" của Mỹ, ông thấy chứ? Và đó sẽ là theo điều kiện của Mỹ. Vì thế, cuối cùng chúng ta cũng sẽ là đặt một dấu chấm hết vào cách đối xử láo xược mà người Nhật luôn sử dụng đối với người ngoại quốc.

Eden điềm đạm chen lời:

- Nhưng đó là dưới sự đe doạ bằng vũ lực. Và đến mà không hề được mời - như những tên xâm lược.

Armstrong nhìn thẳng vào chàng thiếu uý, chú ý tói đôi gò má cao và đôi mắt đen sắc sảo của chàng nhẹ nhàng nói:

- Lịch sử gia đình ông có lẽ đã cho ông một sự thông cảm tự nhiên đối với những kẻ mà ông cho là bị áp bức. Và tôi mong ông hiểu rằng tôi đánh giá điều đó cao như thế nào...

Eden trả lời, mắt chàng đột nhiên sắt lại:

- Tôi không hề tìm kiếm sự đánh giá cao của ông. Có lẽ chúng ta không nên nói tiếp về đề tài này...

Nhà truyền giáo đặt một bàn tay ôn hoà lên cánh tay chàng:

- Thiếu uý, đừng hiểu lầm tôi. Những đầu óc tự do như vậy rất hiếm ở một sĩ quan hải quân trẻ tuổi. Nhưng chớ quên rằng tất cả những cái đó không phải chỉ là một phía. Chúng ta đang đề nghị người Nhật một cuộc đàm phán trên cơ sở bình đẳng và thiện chí.

Ông ta lại nhìn đồng hồ, rồi đút vào túi áo khoác. Đứng thẳng người lên, ông ta bước mấy bước lên phía trước để rồi tới trước lỗ châu mai làm như vừa vội vã từ đàng xa đến. Một lần nữa ông lại nhoài người ra ngoài vẫy về phía người phiên dịch của phía Nhật trên thuyền.

Ông ta thông báo bằng tiếng Đức:

- Chúng tôi quyết định cho phép vị Phó Quan Uraga của các ông lên tàu để đàm phán ngắn với một trong những sĩ quan trẻ của chúng tôi.

Nói rồi ông ta đứng lánh sang một bên trong khi hai thuỷ thủ do Eden phái đến chạy tới để giữ cái thang đứng yên.

Khi chiếc thuyền tới gần chân thang, người phiên dịch phía Nhật Bản dẫn đường cho viên Phó Quan Uraga đi trước để leo lên thang. Trong đoàn tuỳ tùng gồm ba người lính có mặt trên thuyền đi theo họ, Eden nhận ra khuôn mặt của người samurai trẻ đã bắt cuộn giấy một cách rất chính xác khi chàng quăng nó xuống thuyền khoảng một giờ rưỡi trước đó, và một lần nữa mắt chàng lại dán vào hoàng tử Tanaka cải trang. Rồi chàng chú ý đến một người khác, một samurai trẻ tuổi, cao và cũng mặc chiếc áo kimono tương tự màu nâu, cũng đang ngước lên nhìn chàng đầy căm hận. Dẫu sao, vẻ mặt của Yakamochi, con trai và là người kế vị của Quận công Daizo của thị tộc Haifu cũng hằn lên sự thù địch và khi nhóm người Nhật chậm rãi leo lên thang về phía bậc lên xuống, bất giác Eden đặt tay lên đốc kiếm.