Chương 8
ANATATA CHI WA AMERICA - JIN DESUKA?
Câu hỏi đầu tiên đó của viên Phó Quan Uraga được thốt ra với một giọng không chắc chắn lắm và đầy lưỡng lự. Ông ta ngồi ngất ngưởng ở mép một chiếc ghế thẳng đứng trong cabin thuyền trưởng bằng gỗ sồi ở cuối boong chính. Với khuôn mặt tròn và trang nghiêm, trông viên tướng có vẻ không thoải mái trong bộ áo rực rỡ bằng lụa màu xanh lá cây. Trong khi Haniwara Tokuma người phiên dịch của ông ta đang ngồi bên cạnh dịch lại câu hỏi ngập ngừng đó sang tiếng Đức, đôi mắt của viên Phó Quan có vẻ hoảng hốt nhìn tới nhìn lui, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thẳng vào mặt thiêu uý cầm cờ Rice đang ngồi thẳng đơ sau một chiếc bàn đơn sơ nhưng bóng lộn, thanh kiếm có ngù lộng lẫy được tra trong bao da và đặt trên bàn.
Samuel Armstrong ngồi cạnh Rice cũng ở cái bàn đó, đang thoải mái phì phèo tẩu thuốc. Sau khi lắng nghe người phiên dịch phía Nhật dịch xong sang tiếng Đức, ông ta cười nhẹ nhàng và dựa ngửa ra lưng chiếc ghế, trước khi trịnh trọng dịch lại sang tiếng Anh.
- Ông Phó Quan hỏi có phải chúng ta là người Mỹ?
Thiếu uý Rice gật đầu trịnh trọng:
- Ông có thể nói với ông Phó Quan chúng ta là người Mỹ.
Armstrong nói bằng tiếng Đức:
- Vâng, chúng tôi là người Mỹ.
Rồi ông ta lại thoải mái ngồi chờ trong khi Haniwara Tokuma dịch lại câu trả lời cho vị chỉ huy của mình bằng ngôn ngữ của họ.
Sau một lúc im lặng viên Phó Quan hỏi:
- Tai sao người Mỹ lại đến Nhật Bản? Mục đích của các người đến đây là gì?
Rice thận trọng trả lời:
- Chúng tôi đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó là để chuyển một bức thư tối quan trọng của Tổng thống Hoa Kỳ đến cho Hoàng đế Nhật Bản.
Chuẩn uý Harris và một học viên sĩ quan khác của tàu Susquehanna vẻ mặt tươi rói đứng thẳng băng ngay sau chiếc ghế của viên Thiếu uý cầm cờ. Vũ trang bằng những thanh đoản kiếm tuốt trần giắt ởthắt lưng, họ nhìn thẳng trước mặt và không hề tỏ ra nghe thấy gì. Robert Eden đứng một bên bàn giữ vị trí dề quan sát nhất. Anh đứng hai chân dạng ra, tay đặt lên chuôi kiếm. Mặc dù lắng nghe rất kỹ cuộc đối thoại nhưng chàng vẫn để ý đến ba samurai NhậtBản, ba người này đứng thành một vòng cung hẹp phía sau lưng ghế của hai vị tướng đại diện của họ.
Chàng để ý thấy người samurai đã nhìn chàng lúc ở dưới thuyền là người duy nhất đeo đôi kiếm truyền thống trong hai chiếc bao kiếm một ngắn một dài ở sau lưng. Hoàng tử Tanaka đứng im, hai tay buông hai bên, và đứng giữa hai người hộ tống khác không đeo vũ khí gì. Hai người này nhìn xuống sàn, chỉ riêng Tanaka đưa mắt nhìn từng người trong cabin. Chàng hay dừng mắt lại ở Eden và cứ mỗi lần như thế chàng sĩ quan Mỹ lại cảm thấy mình thấy một cái đó thông thái và không thù nghịch trong vẻ mặt của chàng ta.
Nhưng khi Eden nhìn kỹ hai người kia, họ đứng lồng hai tay vào hai ống tay áo kimono rất rộng, chàng để ý thấy Daizo Yakamochi có một dáng vẻ gì đó không tự nhiên và nửa người phía trên của hắn hơi dướn về phía trước. Chính lúc đó Eden tin rằng người này có giấu một thứ vũ khí gì đó dưới ống tay áo rủ dài xuống của mình.
- Tại sao Tổng thống Mỹ lại cần phải gửi tới những bốn tàu chiến chỉ để chuyển một bức thư?
Viên Phó Quan vừa thì thầm gì đó với người phiên dịch, đặt câu hỏi này với vẻ một chất vấn hơn, và trong khi nghe Armstrong dịch lại, Thiếu uý Rice nhướng mày và hất đầu về phía viên chuẩn uý thứ ba, anh này đang đứng ngoài cabin và chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại. Rõ ràng anh đã đoán trước tin hiệu này, ngay lập tức chạy đi. Ghé sát vào Armstrong, Rice giải thích với ông rằng tất cá các câu trả lời, trừ những câu hỏi có tính chất chiến lược đều phải xin ý kiến của đô đốc ở cabin ngay bên cạnh.
Trong khi chờ viên chuẩn uý quay lại, Rice không hề quay sang những người Nhật đang chờ câu trả lời. Trong sự im lặng căng thẳng lơ lửng giữa hai nhóm đàm phán, những tiếng động xa xôi của chiêng trông đang được khua trong bờ đột nhiên như to hơn, và khi sự chậm trễ kéo dài thêm, viên Phó Quan thoạt tiên trở nên bối rối sau đố biến thành lo âu. Sau một hai phút, ông ta bắt đầu nhấp nhổm trên mép ghế vẻ khó chịu và lần lượt nhìn từng gương mặt im lìm của những người Mỹ. Bên cạnh ông ta, Haniwara Tokuma tỏ ra bình tĩnh và thoải mái, nhưng sau lưng ông ta ba người Nhật còn lại có vẻ cáu kỉnh trông thấy.
Chưa đầy một phút nửa trôi qua, và tiếng chân vội vã nện trên sàn boong báo hiệu viên chuẩn uý đã trở lại. Vừa vào đến cabin anh ta đã vội vã đi thẳng đến bàn và cúi chào, trước khi cúi xuống ghé sát vào viên Thiếu uý cầm cờ nói nhanh vào tai anh Sau khi nghe xong, thiếu uý Rice nhặt một cái bút trên bàn và viết rất nhiều dòng chữ trên một trang giấy đen. Sau khi viên chuẩn uý đã quay ra cửa, Rice quay mặt lại phía viên Phó Quan.
- Ông hỏi tôi tại sao lại phải cần gửi tới đây những bốn tàu chiến chỉ để mang một bức thư. Câu trả lời của chúng tôi là: để bày tỏ lòng kính trọng một cách xứng đáng đối vớiHoàng đế của các ông.
Tiếp nhận ý nghĩa của câu trả lời ấy, mặt viên Phó Quan Uraga thay đổi. Ông ta nói giọng bực tức:
- Không thể có một bức thư nào được nhận ở đây cả. Theo luật pháp của chúng tôi, mọi thông tin với nước ngoài chỉ có thể được tiếp nhận ở cảng Nagasaki. Không có sự lựa chọn nào khác. Ông phải mang bức thư của các ông tới đó!
Rice xem xét tờ giấy để trong cuốn sổ tay trước mặt mấy giây. Rồi anh ta hắng giọng và lại đứng lại. Mắt nhìn thẳng vào những người Nhật, anh nói quả quyết:
- Đô đốc và hạm đội có ý định ở lại đây cho tới khi nào bức thư của Tổng thống chúng tôi được chuyển giao một cách hợp thức. Chúng tôi đến đây đầu tiên bởi vì vịnh này gần với cung điện của Hoàng đế của các ông ở Yedo. Và mặc dầu Đô đốc không mong muốn gì hơn là tình bạn với Nhật Bản, nhưng ông cũng không hề sẵn sàng để thảy đất nước ông hoặc Tổng thống của ông bị khinh miệt.
Rice dừng lại để người phiên dịch dịch lại, mắt vẫn không rời khỏi mặt viên Phó Quan. Khi ông ta đã hiểu những lời trên, viên Phó Quan người Nhật gượng cười và định trả lời, nhưng viên Thiếu uý cầm cờ đãgiơ tay ra hiệu chưa nói xong. Anh nói tiếp bằng giọng cảnh cáo:
- Chúng tôi đề nghị Hoàng đế sẽ chỉ định một đại diện đủ tư cách và gửi lên tàu này càng sớm càng tốt, có thể ở đây, vịnh Yedo này. Ông ta sẽ nhận bản sao bức thư của Hoàng đế của chúng tôi. Sau đó Đô đốc của chúng tôi sẽ chuẩn bị lên bờ với một đoàn tuỳ tùng và sẽ tự tay chuyển bản chính của bức thư, vào một thời điểm thích hợp sẽ được ấn định.
Robert Eden theo dõi những khuôn mặt của năm người Nhật trong khi ngươi phiên dịch dịch lại những lời của viên Thiếu uý cầm cờ. Mặc dù lời lẽ của người chỉ huy của họ rất rõ ràng và được người phiên dịch dịch lại rất sát, nhưng những biểu hiện của họ trở nên kín bưng hơn, thái độ của họ càng khó hiểu hơn. Khuôn mặt đẹp trai của Hoàng tử Tanaka vẫn thản nhiên và không biểu lộ gì hết, nhưng mắt chàng cũng rắn lại khi hiểu hết câu nói. Bên cạnh chàng hai samurai tuỳ tùng không mang vũ khí trao đổi nhanh một cái nhìn; rồi Daizo Yakamochi nhìn quanh cân nhắc lần lượt từng người Mỹ trước khi một lần nữa cúi nhìn sàn nhà.
Rice nói tiếp:
- Và trong khi tôi đang nói chuyện với những người mang trong mình vũ khí, thì tôi buộc phải nói với các ông một lời cảnh cáo. Chúng tôi không có ý định cho phép các thuyền cảnh giới của các ông tiếp tục baovây chúng tôi. Trong khi chúng tôi ở đây sẽ không thể có sự săn đuổi hoặc do thám chúng tôi đâu.
Viên Phó Quan đứng phắt dậy ngay sau khi người phiên dịch vừa dịch xong. Ông ta kiên quyết nói:
- Sự hiện diện của các thuyền cảnh giới của chúng tôi là theo luật pháp và quy định hải quan của Nhật Bản. Chúng tôi phải tuân theo luật pháp của chúng tôi và thực thi qui định đó.
Rice đáp:
- Vậy thì tôi có nhiệm vụ phải thông báo với ông rằng Hải quân Hoa Kỳ cũng có những luật pháp và quy định Hải quan của mình. Ở bất cứ nơi nào có mặt binh lính của chúng tôi, thì quy định luật pháp của chúng tôi sẽ là cấm tất cả các tàu thuyền khác đến gần hơn một khoảng cách nhất định.
Anh ta ngừng một lúc để nhân mạnh những điều sẽ nói:
- Các ông cũng nên biết thêm rằng chúng tôi luôn tự mình tuân theo luật pháp đó một cách nghiêm ngặt nhất.
Viên Phó Quan lại vội thì thầm bàn bạc với người phiên dịch, rồi ông ta trịnh trọng ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế và nhìn thẳng vào viên sĩ quan Mỹ.
- Tôi yêu cầu ông thông báo cho chúng tôi biết tên con tàu này, và có bao nhiêu người và bao nhiêu vũ khí trên đó?
Đến lượt Rice đứng thẳng băng sau chiếc bàn bóng lộn:
- Tôi chỉ có nhu cầu lưu ý ông rằng chúng tôi là một tàu chiến có vũ trang - và thói quen của chúng tôi là không bao giờ trả lời những câu hỏi như vậy. Hơn nữa bây giờ tôi buộc phải yêu cầu các ông làm như tôi đã nói. Ông phải đi lên boong tàu và ra lệnh cho các thuyền cảnh giới của ông hãy dừng lại và quay về bờ. Nếu như ông không ra lệnh đó, chúng tôi sẽ bắt đầu nã súng vào họ.
Rice dừng lại một lúc và rút một chiếc đồng hồ dây đeo trong túi áo ra. Sau khi nhìn vào đó một giây, anh quay lại phía Chuẩn uý Harris và ra lệnh cho anh ta, đủ to để những người Nhật có thể nghe thấy.
- Ồng Harris, hãy lập tức lên boong trên, và ra lệnh cho hai tiểu đội hoả lực bắt đầu bắn! Nếu sau mười lăm phút kể từ bây giờ các thuyền cảnh giới của Nhật Bản không rút lui vào bờ, thì các khẩu đội của chúng ta sẽ bắt đầu nổ súng vào các mục tiêu đã được chọn. Rõ chưa?
- Rõ rồi, thưa ngài!
Viên chuẩn uý chạy ra khỏi cabin và Rice bình tĩnh nhìn viên Phó Quan:
- Chúng tôi cho ông mười lăm phút để ra lệnh. Và hết thời gian đó, nếu các thuyền cảnh giới vẫn còn ở lại thì các khẩu đội của chúng tôi sẽ nhả đạn. Các ông có thể lựa chọn.
Viên Phó Quan ghé sát vào người phiên dịch và bối rối bàn bạc với ông ta. Một lúc sau, thiếu uý Rice đứng dậy:
- Bây giờ tôi sẽ đưa các ông lên boong mũi. Ở đó các ông sẽ tự mình nhìn thấy sức mạnh của binh lính của chúng tôi. Điều đó có thể sẽ cho các ông thấy là chúng tôi nói nghiêm chỉnh - và có thể từ đó các ông sẽ ra lệnh cho các thuyền cảnh giới quay lại!
Rice cầm thanh kiếm lên, giắt vào thắt lưng và đi ra khỏi cabin, Armstrong và các chuẩn uý còn lại đi theo sau. Hai viên tướng Nhật vội vã đứng dậy để đi theo. Eden đi sau cùng, bước sát sau chân ba samurai tuỳ tùng. Khi đi qua những người lính đứng gác ở ngay ngoài cabin và ở bậc các thang lên xuống, Eden để cho các chiến sĩ Nhật đi theo hàng một, chàng đặc biệt chú ý đến thân hình cao, có đôi mắt dữ dội của con trai Quận công Daizo, người này vẫn khư khư khép tay phải vào ngực một cách không tự nhiên.
Trên boong mũi, các khẩu đội pháo vẫn đang ở tư thế sẵn sàng, và Thiếu uý Rice dẫn đoàn người Nhật Bản đi nhanh qua những hàng lang mặc áo khoác màu xanh nước biển đang sẵn sàng trong thế trận. Họ lăm lăm những khẩu cacbin dài đã lên đạn, lưỡi lê loang loáng trong nắng chiều và tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn về phía các thuyền cảnh giới của Nhật xung quanh.
Rice dừng lại bên một khẩu đại bác khổng lồ đã nhồi đạn và cái ụ súng đầy hăm doạ đen chũi hình tháp của nó, anh nói ngắn gọn:
- Các ông có thể xem xét những khẩu súng của chúng tôi, nếu các ông muốn. Khi đó tôi hy vọng là các ông sẽ hiểu khả năng của chúng tôi một cách rõ ràng hơn.
Viên Phó Quan dừng lại và nhìn chằm chằm như bị mê hoặc vào khẩu đại bác đã được đẩy ra khỏi lỗ châu mai. Trong một phút xốc nổi ông ta cúi người định nâng một viên đạn lên, nhưng không thể. Ông ta gang tay để đo đường kính lớn nhất của khẩu đại bác, sau đó lẩm bẩm ngoái lại nói gi đó với người tuỳ tùng, họ cũng đang xem xét khẩu súng tò mò không kém. Người phiên dịch rút trong tay áo ra một tờ giấy và ghi chép rất nhiều về khẩu súng. Viên công sứ quay lại vẻ thích thú khi thấy mình có thể chui lọt đầu vào nòng pháo, và người phiên dịch ghi lại động tác đó vào tờ giấy.
Rice tự hào tuyên bố:
- Đây gọi là khẩu đại bác sáu mươi tư bảng . Chiều dài toàn bộ của nó là năm mét mốt. Mỗi viên đạn nặng sáu mươi tư bảng, và chu vi của nó gần mười tám in sơ. Nó dễ dàng huỷ diệt bất cứ mục tiêu nào trên bờ mà chúng tôi nhằm bắn.
Viên Phó Quan liếc nhanh nhìn khắp các khẩu pháo dọc trên boong tàu, nét mặt lộ vẻ căng thẳng, ông ta một lần nữa nhìn những tốp lính ở tư thế sẵn sàng, sau đó quay lại lo lắng nói gì đó với viên phiên dịch.
Haniwara Tokuma nói:
- Ngài Phó Quan muốn hỏi rằng các ông có bao nhiêu khẩu súng như thê này? Và có phải là tất cả các vũ khí của ông đều mạnh như vậy không?
Viên thiếu uý cầm cờ nói và lại cố ý liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo dây một lần nữa:
- Chúng tôi có nhiều súng ống hơn số cần thiết cho mục đích của chúng tôi - đó là tất cả những điều các ông cần phải biết. Bây giờ thời gian của các ông sắp hết. Xin các ông hãy đến mạn tàu và ra lệnh cho tấtcả các thuyền cảnh giới của các ông hãy quay về bờ đi.
Rice ra hiệu cho những người Nhật đi theo và dẫn họ về phía một lối lên để ngỏ, ở đó từ dưới thuyền người ta rất dễ nhìn thấy họ. Viên Phó Quan lưỡng lự bước đến bên cạnh anh ta và đứng nhìn xuống hàng chục chiếc thuyền đang ồn ào phía dưới. Việc ông ta xuất hiện ở trước cửa mở làm dấy lên một cơn bão hò reo và gào thét mới từ phía những người lính Nhật Bản, nhiều con thuyền đá bắt đầu khéo léo tiến đến gần chân thang, đoán rằng đã được phép lên tàu.
Viên Phó Quan rút một cái quạt từ trong ống tay áo ra và vẫy vẫy để báo động cho các thuyền Nhật hãy lùi ra xa. Ông ta gọi giật giọng:
- Umike e kaere! Umike e kaere! Hãy quay vào bờ ngay lập tức!
Những tiếng hò hét giận dữ lập tức lắng xuống và trở nên bối rối, nhưng không phải tất cả cùng dừng lại. Một số thuyền quay mũi và bắt đầu rút về, nhưng một số khác, những thuỷ thủ hoặc là không nghe thấy mệnh lệnh, hoặc là không tuân theo. Thấy thế, viên Phó Quan lại vẫy chiếc quạt quyết liệt hơn và nhắc lại mệnh lệnh lúc nãy:
- Umike e kaere! Umike e kaere!
Vào khoảng khắc đó, Daizo Yakamochi từ nãy vẫn đứng lom khom phía sau viên Phó Quan vài bước lần đầu tiên kể từ khi bước chân lên tàu Susquehanna lúc này chợt đứng thẳng lên. Anh ta bước nhanh tới trước hai bước, mắt dán vào cái cổ không được bảo vệ của viên Thiếu uý cầm cờ lúc này vẫn đang nhìn ra ngoài qua lan can. Anh ta thò tay trái vào ống tay áo kimono và định rút ra một vật. Vừa lúc đó Eden từ phía sau im lặng nhảy đến vòng tay chẹn lấy cổ.
Thò tay vào ống tay áo, Eden nắm được bàn tay anh ta đang nắm chặt chuôi một thanh đoản kiếm. Một tay vẫn xiết chặt họng Yakamochi, tay kia Eden vặn ngược tay Yakamochi lại và tước được thanh kiếm. Nó rơi xuống sàn boong không một tiếng động. Eden nhìn quanh thì thấy Hoàng tử Tanaka nhanh nhẹn cúi xuống nhặt lên. Mặt Tanaka đỏ bừng lên giận dữ, nhưng trước sự ngạc nhiên của Eden, chàng lại hướng về phía Yakamochi vẫn đang vùng vẫy tuyệt vọng trong bàn tay của chàng.
Tanaka thốt lên:
- Baka me! Thật là ngốc nghếch! Baka na koto oshita suro na! Đó là một hành động vô cùng ngốc nghếch!
Vẫn giận dữ nhìn Yakamochi, Tanaka giắt thanh kiếm vừa bị rơi vào thắt lưng, bên cạnh thanh kiếm của mình, rồi ngước mắt im lặng nhìn Eden.
Viên sĩ quan Mỹ nói rất khẽ, phát âm những từ Nhật mới học được một cách thận trọng và chậm chạp:
- Honto ni baka dana! Thật là vô cùng ngu ngốc.
Eden liếc nhanh lên trên và thấy tất cả những người khác vẫn đang quay lưng lại. Rõ ràng có điều gì đang xảy ra cách đó vài mét, họ đang chăm chú nhìn một chiếc xuồng nhỏ của tàu Susquehanna đang được hạ xuống nước. Chiếc thuyền chở khoảng mười thuỷ thủ mang theo vũ khí, một khẩu đại bác mười tám ly nòng ngắn đặt trên mũi, ngay khi nó vừa được thả xuống nước thì những người chèo thuyền bèn bỏ kiếm xuống và bắt đầu lấy hướng nhắm khẩu đại bác vào một mục tiêu gần nhất. Trong vòng vài giây điều đó đã khiến những chiếc thuyền còn lại bỏ chạy, và tiếng hoan hô dậy lên từ những thuỷ thủ còn lại đứng trên lan can tàu.
Eden tiếp tục nói khe bằng tiếng Nhật:
- Tôi sẽ giao hắn cho anh. Hy vọng anh sẽ trung thực.
Chàng nới lỏng vòng tay và đẩy hắn về phía Tanaka. Vừa nói, Eden vừa mở bao súng ngắn và đưa khẩu Colt ra để họ nhìn thấy, chàng nói tiếp:
- Chúng tôi không hề muốn đổ máu. Nhưng chúng tôi sẽ có những động tác tự vệ cần thiết một khi bị tấn công.
Tanaka nhìn Eden mấy giây, dường như sửng sốt vì hành động khó hiểu của viên sĩ quan Mỹ. Rồi chàng nhanh nhẹn đến đứng trước mặt người con trai Quận công Daizo lúc này mắt vẫn còn đang nảy lửa. Nhìn quanh để chắc chắn mọi việc vẫn không bị ai nhìn thấy, Eden bước đến gần Tanaka. Chàng hạ thấp giọng nói:
- Anh không được nói gì cả. Chỉ cần đảm bảo đừng có những hành động ngu ngốc thế nữa.
Tiếng nổ của khẩu pháo nòng ngắn cắt ngang lời chàng và những tiếng la hét lại mới nổi lên từ phía những chiếc thuyền đang một lần nữa cố gắng đến gần làm dấy lên một tràng hò reo của các thuỷ thủ trên tàu Susquehanna. Eden bước đến gần chỗ lên xuống và thấy một làn khói đang uể oải bay lên từ nòng khẩu pháo. Nhưng không hề có bóng dáng một chiếc thuyền Nhật nào chao đảo trên mặt nước phẳng lặng của vịnh, chàng đoán rằng đó là một phát súng cảnh cáo một chiếc thuyền nào đó. Hẩu hết các thuyền đều vội vã quay vào bờ, mặc dù vẫn còn một vài chiếc vẫn giữ ngoài khoảng cách an toàn và theo dõi con tàu Mỹ.
Mặt viên Phó Quan và Haniwara Tokuma tái nhợt, sau khi thì thầm trao đổi với nhau viên phiên dịch vẫy quạt ra hiệu họ muốn hạ thang để xuống ngay lập tức. Ông ta nhìn Rice và Armstrong vẻ không bằng nói và nói bằng tiếng Đức:
- Có lẽ đã đến lúc thích hợp để chúng tôi rời khỏi tàu.
Trong khi nói ông ta ra hiệu cho chiếc thuyền chỉ huy phía dưới, tỏ ra họ cần phải chuẩn bị để quay vào bờ ngay lập tức và nói tiếp:
- Ngài Phó Quan muốn thông báo với các ông rằng một vị quan cao cấp hơn sẽ ra tiếp tục đàm phán với các ông vào sáng mai. Nhưng ngài cũng nói rằng để có câu trả lời đầy đủ hơn thì các ông cần phải chờ ít nhất ba ngày nữa.
Họ vội vã xuống thang mà không chờ lời đáp, theo sau họ là ba samurai tuỳ tùng. Eden thận trọng nhìn theo khi Yakamochi bước lại chiếc thang sắt, nhưng gương mặt đen, gãy góc của anh ta hoàn toàn đóng kín, và anh ta tránh cái nhìn của Eden trong khi trèo xuống chiếc thang để xuống con thuyền đang chờ sẵn.
Tanaka là người xuống cuối cùng, khi đi qua trước mặt Eden chàng dừng lại một tí. Chàng nhìn thẳng vào mắt Eden, nói rất nhanh và khẽ:
- Taihen on ni na ru! Suminasen!
Bởi vì câu nói được rót vào tai Eden rất khẽ và nhanh, nên ngay lúc đó chàng không thấy rõ ràng lắm. Chàng chỉ mơ hồ nghĩ đã nghe thấy thế, và nhìn theo Tanaka bước xuống chiếc thuyền đang chờ sẵn. Nhưng chàng samurai không nói thêm gì hoặc nhìn lại lần nào, và Eden đành cố nhớ từng chữ vào đầu.
Khi chiếc thuyền đã rút đi, chàng nghe thấy Thiếu uý cầm cờ Rice hít vào một hơi nhẹ nhõm. Trên các vách đá, những tiếng hò reo hiếu chiến vẫn dậy lên, một vài chiếc thuyền vẫn lảng vảng ở một khoảng cách thận trọng; nhưng xung quanh tàu đã thiết lập được một khoảng trống an toàn, và duy nhất chỉ có chuyển động của con thuyền đang hướng về bờ là làm khuấy động mặt nước đang yên tĩnh như một tấm gương.
Rice hỏi:
- Ngài Armstrong, ngài có nghĩ là chúng ta đã tránh được chiến tranh không?
Samuel Armstrong gật đầu rồi mồi lại cái tẩu thuốc, ông bập bập nhả ra một đám khói thuốc lá mù mịt vào khí trời ấm áp buổi tối:
- Thiếu uý, tôi cho là vậy - ít nhất là vào lúc này.
Trong khi rời xa con tàu đô đốc để quay vào bờ, không một ai trên con thuyền Nhật Bản ngẩng đầu lên để nhìn những người Mỹ đang nhìn theo, trừHoàng tử Tanaka. Thỉnh thoảng chàng lại nhìn về phía bậc lên xuống, nơi Robert Eden đang đứng và những cử chỉ của chàng tỏ ra là chàng vẫn cố gắng tiếp tục nhẫn nhịn trước những gì đã xảy ra trên tàu. Khi chiếc thuyền đã xa chỉ còn nhỏ xíu, đến lượt Eden thấy mình vẫn còn lởn vởn trong đầu những lời nói của chàng samurai thoảng qua trước khi bước xuống thang. Nhưng vẫn không thể dịch được nghĩa, và chàng nhìn theo chiếc thuyền mất hút vào bóng tối, vẫn bối rối không thể hiểu ý nghĩa của những lời đó.