← Quay lại trang sách

Chương 9

BÓNG CHIỀU CHẠNG VẠNG BAO TRÙM LÊN quán trọ nông thôn khiêm nhường, nơi Matsumura Tokiwa vẫn bị canh giữ bởi bọn lính gác. Nàng bồn chồn đi lại trong căn buồng nhỏ trơ trọi của mình. Mặc độc chiếc áo lót bằng lụa trắng, nàng vặn vẹo hai cánh tay mảnh dẻ quanh thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt và lo âu.

Những bước chân rầm rập ngoài đường đã thưa đi, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn dừng lại để lắng nghe những tiếng động sát ngay bên cạnh buồng nàng trong cái quán trọ đầy ắp những khách bộ hành đầy lo âu. Từ gian buồng bên cạnh vang lên tiếng một người đàn ông niệm kinh Phật, giọng đều đều tuyệt vọng. Không xa lắm nữa nàng nghe thấy một ai đó đang chơi đàn samisen không mấy thành thạo, xa hơn nữa là tiếng xanh ban và tiếng trống võ nhịp cho một bài hát chói tai, rồi tiếng một người kê chuyện thỉnh thoảng lại tự nhiên cao vút lên át cả tiếng phản đối ầm ĩ. Những bước chạy rầm rập luôn nện dọc hành lang bên kia tấm shoji trước phòng nàng, làm nàng giật mình thon thót, nàng còn nghe rõ cả tiếng kêuré và nhưng âm thanh do nước bắn tung toé từ một nhà tắm kín đáo ở đâu đó.

Khi dừng lại để nhìn ra ngoài qua cái lỗ nhỏ mà nàng đã chọc thủng ở tấm màn giấy, nàng thấy những tia cuối cùng của mặt trời đang toả lan những tia nắng màu vàng trên đỉnh núi nhợt nhạt của ngọn Fuji. Bầu trời phía sau đỉnh núi đã chuyển sang màu xanh thẩm và sâu thẳm, và như thường lệ ngọn núi thiêng dường như biến hoá một cách kỳ ảo qua từng giờ. Trong ánh sáng chạng vạng nàng hình dung rằng từ trên đỉnh núi xa mờ kia, kami huyền bí của ngọn núi vẫn đang lặng lẽ theo dõi và chờ đợi những biến cố sẽ tự nó sáng tỏ ở vùng đất bên dưới nó.

Mặc dầu bóng tối vây quanh quán trọ, mắt nàng vẫn xác nhận những gì mà tai nàng đã mách bảo - đó là dòng người và vật đổ đến cả từ hai phía đã trở nên đỡ điên cuồng hơn. Trong đám đông đã thấy có nhiều thường dân, và nàng nhìn theo một bầy ngựa lưng phủ những tấm vải sang trọng màu đỏ tía, yên cương bằng da đi ngang qua cổng sân trong để đi về phía tây, đi theo sau là một đoàn tuỳ tùng gồm các ky sĩ và những người hầu đi bộ. Bên hông ngựa người ta buộc những chiếc nôi lớn mở nắp, trong đó có thể thấy rõ có nhiều đứa trẻ quý tộc; dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng treo ở cổng quán trọ, những gương mặt bó bỏng thơ ngây của chúng đang nhìn qua tấm rèm che chiếc nôi, trông có vẻ ngạc nhiên tột độ, và Tokiwa thấy mình thèm muốn sự yên lành và thoải mái bao bọc trong cuộc hành trình của chúng.

Trong khi nhìn họ vững chãi đi nước kiệu vào chặng đường tối om, một nỗi ước ao vô thức dần dần lớn lên trong nàng suốt một hai giờ nay đột nhiên trở thành một quyết định mạnh mẽ: Nàng đã quyết định sẽ không chịu tiếp tục làm một tù nhân ở cái quán trọ này. Có lẽ nàng đã bị nguy hiểm bởi các kẻ thù của Hoàng tử Tanaka - nhưng làm sao nàng có thể biết chắc được? Và làm sao nàng có thể chắc chắn rằng chính cái quán trọ này có an toàn không? Trong tình huống bối rối và hoang mang này, trực giác nói rằng nàng đang bị một nguy hiểm nào đó từ phía Gontaro, viên chỉ huy tụi lính gác. Biết bao người đang qua lại thế kia, biết bao- người đang lo sợ và đã thừa nhận sự mất mát trong những rối ren và điên loạn này, nàng không thể nào chịu nổi bị giam biệt lập trong một quán trọ, bị cắt đứt mọi tiếp xúc với những gì đang xảy ra bên kia những bức tường này. Đột nhiên nàng cảm thấy tự tin rằng mình có thể tự bảo vệ mình tốt hơn nhiều, nếu như có thể hiểu rõ hơn về điều gì đang xảy ra. Cuối cùng nàng quyết định là sẽ chấp nhận bất cứ rủi ro nào và sẽ thử bỏ trốn. Nếu kami linh thiêng của ngọn Fuji thật sự là đang dõi theo và chờ đợi để nhìn xem những biến cô tự nó sáng tỏ như thế nào ở dưới này, thì nàng sẽ chứng tỏ cho các kami biết rằng ít nhất nàng cũng có thể hành động một cách quả quyết.

Nàng thấy rằng cái ban công dài bên ngoài đá chìm trong bóng tối. Ở góc phía xa nhất của nó có một cái thang đang dựng cố định và dẫn xuống sân. Một tên lính gác đứng ở dưới, nhưng nàng tính rằng nếu như hắn ngủ gật một tí thì nàng sẽ có thể trèo ra ngoài ban công mà không bị nhìn thấy - nhất là nếu như có thể tìm được ít quần áo để cải trang. Vào lúc này nàng không ao ước gì hơn là có thể đi theo đoàn người ngựa sang trọng kia và biến mất một cách im lặng vào bóng tối. Rồi có quay lại Yedo và Yoshiwara hay không, hay là đi theo một hướng khác để bắt đầu một cuộc đời mới, nàng vẫn chưa biết.

Nhưng chính ý nghĩ biết đâu nàng sẽ có thể bắt đầu một cuộc đời mới lại tràn ngập trong tim nàng một cảm giác vui sướng lạ lẫm. Nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn một điều, đó là có một cái gì đó không thể cưỡng lại được đang thúc đẩy nàng làm cái điều mà nàng đã ngày càng khát khao kể từ khi trở thành một geisha: đó là một cách nào đó sẽ nổi loạn chống lại những lề luật nghẹt thở mà người phụ nữ phải tuân theo không một lời hỏi han, những luật lệ mà nàng đã phải lớn lên dưới nó, có lẽ đó là do nàng đã thừa hưởng được tính mạnh mẽ ở người cha samurai của nàng và ít có sự nhu thuận mà một người con gái lớn cần phải có... Có lẽ thực tế không thể nào thoả mãn được những khao khát hoang dại, câm nín đó. Nhưng cơn hoảng loạn và biến đổi đột ngột này bất ngờ tác động đến tất cả mọi người trên đất nước, nàng cảm thấy những ý nghĩ dường như bất khả đó giờ đây trở nên có thể với tới được.

Tiếng động của tấm shoji mở ra phía sau làm cắt ngang những ý nghĩ miên man, nàng quay lại và thấy người hầu gái đang bước vào. Cô ta mang vào một cái zen, một loại bàn nhỏ có chân ngắn, trên có đựng một bát cơm, mấy quả trứng, một bình chè và một cái ấm đun nước bằng đồng. Cô gái cẩn thận khép tấm rèm phía sau lưng và cúi đầu về phía Tokiwa trước khi đặt chiếc bàn lên tấm chiếu tatami ở giữa phòng.

Cô ta khẽ nói:

- O Tokiwa-san, đây có một ít đồ ăn. Người gác yêu cầu bà ăn bây giờ. Suốt từ sáng đến giờ bà chưa ăn gì.

Tokiwa không trả lời mà vội vã bước đến lấy chiếc hộp sơn mài bọc vải dầu trong đó đựng số tiền mang theo từ Yedo. Nàng lấy ra năm đồng ichibus bằng bạc, giấu nó vào trong ống tay áo kimono và kéo cô hầu gái ra một góc phòng xa hành lang nhất. Nàng ấn bàn tay vào miệng cô gái, ra hiệu nói thật khẽ. Tokiwa thì thầm:

- Tên em là gi?

Cô hầu gái lo lắng nói thấp giọng:

- Tên em là Eiko. Tại sao chúng ta lại phải làm như thế này?

Tokiwa rút tay ra khỏi ống tay áo và xòe ra cho cô ta trông thấy năm đồng ichibus rồi thì thào giọng khẩn cấp:

- Cái này sẽ là của em nếu như em giúp ta thoát khỏi chỗ này.

Cô gái tròn mắt nhìn món tiền mà trong suốt cuộc đời non trẻ cô chưa bao giờ nhìn thấy. Rồi cô sợ hãi nhìn quanh phòng để xem lại xem rèm còn đóng không và để họ khỏi bị nghe thấy. Cô run rẩy, giằng co giữa sự thèm muốn sô tiền và nỗi sợ hãi bọn lính gác.

- Em sợ... Tokiwa-san. Nếu em giúp bà họ sẽ giết em mất.

Tokiwa thì thào:

- Bọn chúng sẽ khôngthể biết được. Đừng sợ. Sau khi ta đi rồi, hãy bảo là em không biết gì về chuyện đó cả.

Cô hầu gái sợ sệt thì thầm trả lời:

- Nhưng họ sẽ không tin em, Tokiwa-san.

Tokiwa nói trơn tru:

- Bọn chúng sẽ không nghi ngờ gì cả, nếu em im lặng. Nào, hãy nghe ta bảo. Với một phần trong số tiền này ta muốn em kiếm cho ta con ngựa và ít quần áo nông dân.

Cô hầu thì thầm, vẫn chưa dám quả quyết:

- Quần áo thế nào?

Tokiwa mỉm cười động viên:

- Trước hết là một cái mũ rộng vành bằng nan. Rồi một cái khăn màu xanh cho ta, mấy cái quần màu xanh, đôi guốc gỗ - và một cái áo lao động.

Eiko nhìn chỗ tiền, vuốt má tiếc rẻ rồi bắt đầu lắc đầu.

Tokiwa thì thào, lấy thêm mấy đồng bạc nữa từ cái hộp sơn mài đỏ:

- Ta sẽ cho em mười đồng ichibus. Em sẽ cố giúp ta chứ?

Nàng nhìn chằm chằm vào mặt cô gái tuổi ước chừng chỉ mới mười bảy mười tám là cùng. Đôi mắt đen của cô cụp xuống tránh ánh mắt chăm chú của Tokiwa, cô bé vẫn tiếp tục vuốt má bối rối. Một cảm giác đau nhói khi Tokiwa nhận ra rằng thật ra cô ta có thể cầm số tiền rồi biến mất vào bóng tối, không bao giờ trở lại nữa - hoặc chỉ cần dễ dàng báo lại mọi chuyện với bọn lính gác, đưa cho bọn chúng vài đồng tiền xem như một bằng chứng và giữ số còn lại cho mình. Nhưng trong khi chờ đợi câu trả lời thì nàng cũng hiểu rằng chẳng còn cách nào hơn là tin vào cô ta, cho nên lại xoè những đồng tiền ra.

Nàng khẩn khoản:

- Eiko, nếu em giấu quần áo em và đem đến đây thì ta sẽ có thể thay quần áo và lẻn xuống sân sau khi trời tối. Lúc đó ngay cả nếu bọn lính gác có nhìn thấy thì chúng cũng sẽ không nhận ra ta, một geishaở Yoshiwara... Nhưng ta không thể làm được nếu em không giúp ta!

Đôi mắt cô hầu gái sáng lên vì sợ hãi lẫn bị kích thích, và lần đầu tiên cô gật đầu tỏ ra đồng ý:

- Nguy hiểm vô cùng, Tokiwa-san. Bao giờ thì bà cần quần áo?

- Càng sớm càng tốt. Tối nay là tốt nhất, nếu như em có thể.

- Liệu chờ đến tối mai thì có tốt hơn không? Em có thể mang quần áo đến vào buổi sáng mai, khi từ nhà đến đây.

Tokiwa nói:

- Em hãy cố hết sức. Nhưng hãy cố đến sớm chừng nào hay chừng nấy.

- Bà muốn ngựa như thế nào?

- Một con ngựa già, chạy chậm thôi - và hãy đảm bảo là nó được thắng một cái yên rộng bằng rơm. Hãy bỏ thêm một sọt đầy lúa, như vậy ta có thể đi như một nông dân đem thóc ra chợ bán.

- Vậy em sẽ phải làm thế nào với con ngựa?

- Hãy buộc nó vào cái cây đầu tiên sát quán trọ, ở phía tây.

Tokiwa dừng lại để lấy hai sợi dây bằng lụa quý màu xanh từ hộp đựng đồ trang sức của mình đưa cho cô gái:

- Hãy buộc sợi dây này vào bờm của nó để ta biết chắc đó là ngựa của ta. Sợi kia là ta tặng em, hãy buộc nó lên tóc khi nào em muốn trở nên duyên dáng hơn.

- Cám ơn bà, Tokiwa-san.

Eiko nhận hai dải băng với một nụ cười ngập ngừng. Khuôn mặt chất phác của cô vẫn còn vương vấn nỗi hồ nghi, sau khi mân mê dải băng giữa những ngón tay, đột nhiên cô đưa tay ra cầm lấy mười đồng bạc và giấu nó vào vạt áo kimono mặc nhà của mình và nói:

- Em sẽ cố làm tất cả những điều bà yêu cầu.

Cô hầu gái vội vã đi ra ngoài hành lang im lặngkhép tấm rèm lại phía sau. Còn lại một mình giữa gian phòng, Tokiwa run rẩy sợ hãi lắng nghe tiếng chân của tên chỉ huy tốp lính gác tiến đến gần. Nếu người hầu gái nói hết với hắn những chuyện xảy ra giữa nàng và cô ta, có thể hắn sẽ nhảy xổ vào nàng ngay lập tức. Rồi chuyện đó sẽ dẫn đến đâu, nàng không thể đoán được. Nàng chợt thây hối hận về việc làm nông nổi của mình, nhưng rồi nhận ra là đã quá muộn để hối tiếc.

Tokiwa tiếp tục đứng sững giữa phòng hai ba phút nữa, ngẫm nghĩ lại hành động liều lĩnh của mình với đôi chút ngạc nhiên. Rồi, vẫn hơi run, nàng lại bắt đầu đi bách bộ từ đầu này đến đầu kia chiếc tatami.