← Quay lại trang sách

Chương 10

SENTARO, CÁI GÌ Ở ĐÀNG KIA ĐẤY?

Eden bước lên boong trên đến sau lưng người thuỷ thủ Nhật đang lo âu nhìn đăm đăm qua một lỗ châu mai và đặt tay lên vai ông ta. Trong bóng tối bao trùm lên dải bờ biển, một chuỗi những ngọn lửa báo tin đang cháy sáng trên những pháo đài trên đỉnh núi. Những đám lửa khác cũng được đốt lên dọc bãi biển và tiếng đọc kinh vang lên đều đều trong không gian tĩnh mịch. Giữa những quãng dừng, một giọng đơn lẻ vang lên những âm thanh báo động nghe rất lạ lùng. Qua ánh lửa bập bùng hắt sang. Eden thấy mặt người thuỷ thủ Nhật đau đớn và căng thẳng.

Ông ta nói bằng tiếng Anh giọng thì thào lo sợ:

- Đồng bào tôi có vẻ vô cùng sợ hãi, thưa ông chủ. Rất nhiều đám lửa báo tin đang truyền đi cùng một thông điệp.

- Họ nói gì?

Sentaro lưỡng lự một giây, và khi nhìn lên mặt Eden mắt ông ta mở to đầy vẻ báo động:

- Tôi xin lỗi, thưa ông chủ, nhưng họ đang nói rằng:" Hãy chuẩn bị vũ khí để đánh đuổi bọn rợ!"

- Ngươi có nghĩ rằng họ thật sự sẽ tấn công chúng ta không?

Người thuỷ thủ Nhật lắc đầu quầy quậy đế bày tỏ nỗi bối rối:

- Tôi không biết. Rất nhiều sĩ quan bạn của ông chủ cũng hỏi tôi câu đó. Có lẽ... có thể... Tôi không biết!

Mặt nước phẳng lặng đen ngòm của vịnh phản chiếu những đám lửa báo hiệu màu da cam như một tấm gương. Gần bờ, đội thuyền cảnh giới vẫn theo dõi những chiếc tàu Mỹ từ đàng xa. Những chiếc đèn lồng bằng giấy treo trên mũi thuyền làm thành một chuỗi mỏng mảnh những ánh sáng lung linh. Trong sự yên tĩnh sâu thẳm của màn đêm, tiếng đọc kinh đều đều đưa vẳng tới rất rõ ràng, đập vào tai tất cả những ai còn thức và đang lắng nghe trên con tàu Mỹ.

Sau khi lắng nghe kỹ những tiếng đọc kinh đều đều vẳng tới từ bờ, Sentaro nói tiếp:

- Mọi người đang cầu nguyện ở các đền thờ và chùa chiền để cầu xin kami của chúng tôi hãy "xua đuổi những con tàu đen của bọn rợ nước ngoài". Tôi nghĩ đêm nay không một ai ngủ cả.

Eden hít vào một hơi thật sâu và nhìn lên dàn cột buồm của tàu Susquehanna. Bóng đen của những người khác cũng đang nhìn về phía bờ nổi bật lên giữa những cột buồm và các lá buồm, tất cả đều căng tai căng mắt hướng về phía bờ. Một đám khói lẻ loi cuộn lên giữa những cánh buồm và những tiếng đập khẽ và đều đều của động cơ phía dưới boong cho thấy động cơ của con tàu vẫn đang chạy đê sẵn sàng hành động nếu cần.

Ngay sau khi phái đoàn đàm phán của Nhật rời khỏi tàu, đô đốc Perry đã ra lệnh phải tăng cường canh gác và quan sát gấp đôi, cho đặt thêm những trạm gác ở mũi tàu và đuôi tàu. Trong lần kiểm tra ban đêm của mình, Eden đã kiểm tra lại xem súng ống cần thiết đã được xếp thành từng đống gọn ghẽ bên các lỗ châu mai trên boong bên cạnh hay chưa. Các sĩ quan trực khác cũng đã ra các mệnh lệnh thường xuyên kiểm tra để đảm bảo là có đủ than chất quanh các hầm lò chỗ nồi hơi, và luôn có đủ hơi nước trong nồi để đáp ứng được khi khẩn cấp. Các thuyền nhỏ của tàu đô đốc đều sẵn sàng được hạ xuống, mỗi thuyền đểu chất đầy những khẩu các bin, súng ngắn, dáo mác và lửa tín hiệu. Khi trời tối mịt, Eden luôn nhắc tất cả lính quan sát của mình phải chăm chú đề phòng những thuyền mành đốt lửa có thể sẽ phóng vào giữa các tàu và phóng lửa để phá hoại tàu.

Mấy phút trước, chuông trên tàu đô đốc đã đánh tám tiếng báo hiệu nửa đêm và chấm dứt ca trực đài bốn tiếng đồng hồ của Eden với cương vị là một sĩ quan trực thứ hai. Khi bất ngờ bước từ boong lên chiếc thang, Eden đã bắt gặp Sentaro nép sau bóng tối của một ụ súng, nhìn đăm đăm về phía những ánh lửa trên bờ. Trong lần đi tuần trước đó, nhớ ra rằng mình đã đuổi người thuỷ thủ này khỏi boong trước khi trời tối khá lâu, chàng đã đảo qua nhìn vào chỗ ở của Sentaro, giữa đám dây nhợ lằng nhằng và đống vải buồm dưới hầm chỉ huy. Lúc đó chàng đã bảo ông ta bao giờ trời tối hẳn ông có thể ra ngoài để thở hít khí trời một lúc và phải giấu mình thật kín và ngay lập tức quay lại chỗ trốn nếu có báo động.

Eden đặt tay lên vai ông ta và hỏi:

- Sentaro, bây giờ ngươi có nghĩ đến chuyện ngủ không? Hay là ngươi cũng suốt đêm cầu nguyện rằng kami của các ngươi sẽ đuổi những tàu chiến này đi, để chúng đem ngươi đi theo cùng?

Người thuỷ thủ Nhật đứng thẳng lên cạnh Eden và thì thầm:

- Thưa ông chủ, tôi có hai ý nghĩ - Với một cử động rất nhanh của tay phải, thoạt tiên ông ta sờ lên trán, sau đó lên ngực - Phần thì tôi muôn ở lại Nippon, nhưng phần tôi lại muốn quay lại Mỹ.

Eden khẽ hỏi:

- Phần nào của ngươi muốn ở lại Nippon?

Gương mặt của người Nhật Bản trở nên nghiêm trang và ông ta lại đặt tay lên ngực:

- Trái tim tôi ngu ngốc quá, thưa ông chủ. Nó muốn lại được đập trên mảnh đất mà nó đã sinh ra. Nó cũng muốn được nhìn thấy vợ và con trai con gái tôi. Đã bốn năm rồi tôi không được nhìn thấy họ - Ông ta mỉm cười rầu rĩ, hở cả mấy cái răng sứt - Nhưng cái đầu tôi khôn ngoan hơn. Nó bảo tôi rằng tôi nên ra đi. Tôi biết một khi lên bờ tôi sẽ bị giết - và khi đó trái tim tôi sẽ không còn đập được nữa.

Eden nhìn ông ta vẻ suy nghĩ, rồi quay đi nhìn những đám lửa báo tin trên các đỉnh núi đá:

- Quê ngươi có xa đây lắm không, Sentaro?

Ông ta chỉ về phía bờ tây:

- Cách Uraga mười dặm, ở bên bờ phía tây của vịnh này, thưa ông chủ. Làng tôi tên là Yurutaki.

- Và con trai con gái của ngươi bao nhiêu tuổi?

Ông ta đăm chiêu trả lời:

- Bây giờ thì Taro đã chín tuổi rồi. Em gái nó, Haru thì lên năm.

- Vậy thì có lẽ ngươi nên an ủi cả cái đầu ngươi lẫn trái tim ngươi.

Người thuỷ thủ Nhật lạ lùng nhìn viên sĩ quan Mỹ:

- Ông chủ, làm sao tôi có thể làm như vậy được?

- Người có bơi giỏi không?

Sentaro gật đầu:

- Có, thưa ông chủ. Tôi bơi rất giỏi.

- Vậy thì ngươi có thể trèo qua thành tàu và bơi vào bờ trong đêm tối. Ngươi có thể tìm được một con ngựa và tìm đường về quê mà không ai biết cả. ít nhất ngươi cũng có thể được nhìn thấy vợ con, nhưng nếu ngươi vẫn thấy sợ hãi thì ngươi có thể bí mật trở lại tàu bằng cách cũ. Ta giữ lời hứa là sẽ giúp ngươi trở về Mỹ.

Sentaro lắp bắp:

- Nhưng, thưa ông chủ, bí mật vào bờ có thể sẽ vô cùng nguy hiểm. Trong tất cả các thành phố làng mạc đều có do thám. Tôi sẽ bị đe dọa vô cùng.

Eden vẫn đang nhìn những đám lửa bập bùng, nhưng lúc này chàng lại quay lại nhìn vào mặt người thuỷ thủ Nhật, mắt chàng đột nhiên lấp lánh những ngọn lửa rực sáng từ bên trong:

- Nếu ta cùng đi với ngươi, ngươi có sợ đến thế nữa không?

Sentaro tròn mắt ngạc nhiên:

- Ông chủ đi cùng với tôi? Tại sao ông chủ lại muốn đi cùng với tôi kia chứ?

- Để thử tìm hiểu xem điều gì đang thực sự xảy ra phía sau những ngọn lửa kia - Eden nói những lời đó khẽ nhưng mãnh liệt - Chúng ta không hề biết gì về đất nước và đồng bào của ngươi. Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hành động sai lầm và sẽ bắt đầu một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Nếu như ta vào bờ cùng với ngươi, ta có thể mang về những thông tin đáng tin cậy hơn.

- Có ai ra lệnh cho ông chủ làm như vậy không?- Người Nhật Bản nói giọng lo lắng - Có lẽ là vị chỉ huy cao nhất của ông chủ chăng? Có phải ông ta đã ra lệnh cho ông chủ lên bờ, giống như ông chủ đã làm ở Mexico ư?

Eden nhìn quanh để chắc chắn không có ai ở đó, rồi lắc đầu và hạ giọng:

- Không có ai yêu cầu ta phải làm như vậy, Sentaro. Nhưng chúng ta không nên lúc nào cũng phải chờ người ta bảo phải làm gì. Đôi khi chúng ta phải dám tự quyết định.

Người thuỷ thủ lắc đầu vẻ xin lỗi:

- Tôi vẫn sợ, thưa ông chủ. Tôi sợ lắm, nếu phải làm thế.

Eden nhăn mặt nhìn ông ta, rồi mặt chàng dãn ra:

- Sentaro, ngươi sợ là khôn ngoan thôi. Ngươi có quyền ở lại trên tàu.

Người Nhật áy náy hỏi:

- Còn ông chủ, ông chủ sẽ làm gì?

Eden lưỡng lự một giây, rồi nhún vai với một vẻ thoải mái bất ngờ:

- Ta sẽ vào bờ một mình. Ta sẽ đi để tìm xem điều gì đang thật sự xảy ra.

Người thuỷ thủ Nhật bật kêu lên hoảng hốt:

- Không. Ông chủ không thể đi một mình lên bờ. Hai trăm năm nay không hề có một người rợ nước ngoài nào được phép đặt chân lên đất Nippon. Ông chủ sẽ bị coi như một tên gián điệp - hoặc sẽ bị bắt làm tù nhân!

Eden nhìn quanh và mỉm cười yếu ớt:

- Không, sẽ không thế đâu, Sentaro. Ngươi đã giúp ta học một ít tiếng nói của các ngươi. Ta sẽ cải trang thật cẩn thận. Ta sẽ có thể quan sát và nghe ngóng. Thậm chí ta còn có thể tìm đến quê ngươi và nói cho gia đình ngươi biết là ngươi vẫn còn sống và khoẻ mạnh.

Người đàn ông Nhật lại nhìn ra ngoài qua lỗ châu mai. Những ngọn lửa báo tin sáng hơn lúc nãy, và bóng những người đàn ông mang vũ khí đi lại được phản chiếu rất rõ sau ngọn lửa. Trong bóng tối, những âm thanh đầy đe doạ vẫn tiếp tục vang lên, và khi ông ta ngước lên nhìn lại Eden thì trên gương mặt ông ta hiện rõ vẻ sợ hãi.

Ông ta nói bằng một giọng không chắc chắn lắm:

- Ông chủ, tôi sợ lắm. Nhưng nếu ông chủ vào bờ thì tôi phải đi cùng với ông chủ. Không có tôi ông chủ không thể sống sót được đâu.

Eden im lặng cân nhắc lời đề nghị của người thuỷ thủ, cuối cùng gật đầu quả quyết:

- Được thôi, Sentaro, nếu như ngươi thật sự muốn thử liều mạng. Ngươi sẽ có thể giúp ta một việc lớn.

Gương mặt người đàn ông Nhật sáng lên bởi một nụ cười thoảng qua:

- Cám ơn ông chủ.

Rồi ông ta áy náy nhìn vào bờ một lần nữa:

- Bao giờ chúng ta đi, thưa ông chủ?

- Chúng ta phải đi càng sớm càng tốt, thậm chí nếu có thể ngay bây giờ - nhưng chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận đã.

- Chúng ta sẽ phải cần những gì, thưa ông chủ?

Eden nghĩ nhanh:

- Mấy chiếc thắt lưng bao đạn bằng vải dầu - Hãy quay lại chỗ ngươi và làm hai cái bao đạn. Khâu nó vào thắt lưng, chúng sẽ giữ cho đồ đạc của chúng ta khô ráo. Ta sẽ mang theo một khẩu piston và một ít đạn, một con dao, một cái la bàn tốt và cái ống nhòm của ta. Vậy hãy may cái bao đạn cho to vào.

Người thuỷ thủ hỏi thêm vẻ sốt sắng:

- Và một ít thức ăn nữa chứ, thưa ông chủ?

Eden lắc đầu:

- Không. Ta sẽ mang mấy đồng bạc Trung Quốc mà ta đem theo từ Hồng Kông. Ngươi có thể mua thức ăn bằng số tiền đó. Nhưng ta cần ít quần áo của ngươi để cải trang - nhất là cái mũ rơm rộng vành kiểu Nhật mà ngươi đa làm ở California. Nó sẽ giúp ta che kín mặt.

- Vảng, thưa ông chủ!

- Và tí nữa sẽ đến chỗ ngươi để nói chuyện thêm.

Người thuỷ thủ quay đi:

- Được lắm, thưa ông chủ. Tôi sẽ về chỗ bây giờ.

Eden nói:

- Chờ tí đã. Một câu hỏi thôi. Hôm nay ta nghe được mấy từ tiếng Nhật mà ta không hiểu. Ta nghe thấy có một người nói rằng: "Taihen on ni na ru".

Sentaro nhanh nhẹn trả lời:

- Nghĩa là:"Tôi nợ ông một món nợ lớn". Những lời đó có ý vô cùng chân thành. Ai đã dùng những từ đó vậy?

- Một trong những người tuỳ tùng trong phái đoàn của Nhật lên tàu hôm nay. Và anh ta chấm dứt bằng một từ mà ta không nhận ra... hình như là "Sumoma san".

Mắt người thuỷ thủ trở nên chăm chú:

- Ông chủ, có thể là từ này: "Suminasen".

Eden lưỡng lự, rồi gật đầu:

- Có thể. Thế nghĩa là gì?

Người thuỷ thủ Nhật Bản nhăn trán để tìm một từ Anh tương đương:

- "Suminasen" là một kiểu nói đặc biệt của từ "cámơn", nhưng cho một cái gì đó mà anh thật sự không mong đợi nhận được. Đó cũng là một lời xin lỗi vì đã làm phiền.

Óc Eden sáng bừng lên vì đã hiểu.

- Ồ, cám ơn.

Rồi chàng gật đầu, lẩm bẩm nhắc lại một mình:

Suminasen ... Suminasen... Phải, ta nghĩ đúng là nghĩa như thế.

- Rất vui vì thấy anh vẫn tiếp tục cố gắng học ngoại ngữ trong một hoàn cảnh như thế này, thiếu uý.

Giọng nói vui vẻ của Samuel Armstrong cắt ngang những ý nghĩ của Eden và người truyền giáo kiêm phiên dịch lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối và bước lại gần.

- Saminasen, nếu anh muốn hiểu một cách đầy đủ hơn, thì là một trong hàng chục kiểu xin lỗi bóng gió của người Nhật. Là một dân tộc luôn trịnh trọng nghi thức, mỗi câu xin lỗi mang một ý nghĩa riêng biệt, Saminasen có một ý nghĩa rất thú vị nếu dịch ra một cách văn vẻ. Ý nghĩa của nó gần như thế này: "Nghĩa vụ sẽ không bao giờ hết".

Eden nhìn Armstrong dò xét, phân vân không biết ông ta có nghe thấy đoạn nào trong câu truyện giữa chàng và Sentaro không. Nhưng Armstrong, mỉm cười và chìm trong khói thuốc vẫn đang thoải mái bập bậpcái tẩu của mình chẳng tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào là đã nghe thấy điều gi bất thường.

Sentaro trịnh trọng cúi đầu trước người vừa đến và nói:

- Ngài Armstrong nói tiếng của chúng tôi rất giỏi. Nhưng thưa ông chủ, tôi xin lỗi là phải đi bây giờ.

Sau khi một lần nữa cúi đầu trước Eden, người đàn ông Nhật vội vã đi về phía chỗ mình, và nhà truyền giáo kiêm phiên dịch thận trọng chọn một chỗ đứng cho mình cạnh khẩu đại bác để có thể nhìn ra theo hướng nòng súng vào bờ.

Armstrong nhẹ nhàng nói trong lúc quan sát những đám lửa báo tin trải dài dọc những đỉnh núi:

- Dĩ nhiên là anh chàng thuỷ thủ Nhật của chúng ta nói không đúng. Tôi vẫn chưa nói tốt tiếng Nhật gần đến mức cần thiết. Số vốn ít ỏi mà tôi có được, cũng giống như thiếu uý, đó là học được của một vài thủy thủ bị đắm tàu. Tôi đã từng làm công việc rửa bát ở Hồng Kông và Canton. Do đó tôi có cơ hội để bổ sung thêm một ít kiến thức học hỏi được ở những thương gia Hà Lan vẫn thỉnh thoảng qua lại trên con đường của họ từ miền nam Trung Hoa đến Nagasaki.

Nhà truyền giáo ngẩng đầu thẳng lên và khen ngợi Robert Eden:

- Anh đã học được rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Tiếng Nhật của anh cũng chẳng kém gì tôi đâu. Nhưng ở anh tôi cảm thấy một cái gì đó còn hơn là sự tò mò thông thường. Tôi nói có đúng không?

Eden nhớ lại thái độ bóng gió của ông ta trong lần nói chuyện trước giữa hai người và giữ giọng lịch sự:

- Tôi hy vọng rằng biết thứ ngoại ngữ này sẽ giúp tôi hiểu được những điều mà chúng ta đang cố gắnglàm ở đây. Có thế thôi.

- Thật là đáng khen ngợi - Armstrong dừng lại một tí để dỗ dỗ chiếc tẩu - Vậy nó có giúp anh hiểu được chút gì chưa?

- Chưa được nhiều lắm, thưa ông. Có lẽ còn mới quá.

Sau một lúc im lặng, Armstrong nhẹ nhàng hỏi:

- Thiếu uý, tôi cảm thấy rằng trong trái tim anh chứa đựng rất nhiều những tình cảm mà anh không nói ra được. Anh có thể nói với tôi không cần e ngại gì. Xin nhớ rằng anh cũng chỉ là một thường dân thôi. Trước đây chúng ta đã bắt đầu một cuộc nói chuyện thú vị, vậy bây giờ hãy tiếp tục nó. Tôi sẽ không nói lại bất cứ điều gì anh nói ra đâu.

Mặc dầu trước đó đã quyết định là sẽ không nói gì thêm nữa, nhưng Eden vẫn lưỡng lự một lúc lâu. Rồi chàng quay đầu về phía bờ biển, khẽ nói:

- Ông Armstrong dường như chúng ta đang vô cùng phiêu lưu. Rõ ràng chúng ta đang gây ra một tình trạng hỗn loạn trên đất liền. Và tại sao lại như vậy?

Những người đó không hề làm hại gì chúng ta. Họ ở cách đất nước chúng ta hàng ngàn dặm. Vậy thì tất cả những cái đó để làm gì?

Nhà truyền giáo cũng nhìn về phía bờ, tay cầm dọc tẩu chỉ theo hướng nòng khẩu đại bác:

- Thiếu úy, chúng ta đang ở vào điểm sang trang của lịch sử - đối với Châu Á, có lẽ với cả thế giới nữa. Những người này vẫn còn đang sống theo kiểu sống không hề thay đổi suốt hàng trăm năm nay từ hồi Trung cổ. Họ tự cắt rời khỏi phần còn lại của thế giới và được cai trị bởi Hoàng đế mà họ coi là một vị thần. Nhưng không có ai được nhìn thấy ông ta bao giờ. Lãnh chúa của các vùng, gọi là daimyo, thì luôn luôn săn đuổi cãi cọ nhau. Họ sống ở những thành trì xa xôi bảo vệ sự tự do của mình bằng những đội quân mang những vũ khí mà ở Châu Âu chỉ thấy từ hồi Trung cổ. Nông dân làm lụng như các nô lệ trên các cánh đồng lúa. Người dân thành phố cũng chỉ là những nô lệ mà thôi. Tất cả mọi người dân đều bị áp bức và không hề được hưởng một thứ tự do nào như tự do của chúng ta. Thiếu uý, họ đã tụt lại sau chúng ta hàng trăm năm. Đêm nay chúng ta mang đến đặt trước cửa nhà họ một kỷ nguyên mới.

Trong khi lắng nghe lời nhà truyền giáo, Eden liếc nhìn lên cao và nhận thấy bóng người quan sát ở giữa các cột buồm của tàu Susquehanna bây giờ hiện ra rõ hơn. Bên trên bôn con tàu chiến bất động, bầu trời đen điểm lôm đôm những ánh sáng yếu ớt của vô vàn ngôi sao, nhưng vẫn chưa hề thấy bóng dáng của trăng đâu. Eden quay đầu lại và nhìn thấy ở phía tây nam, một làn sáng yếu ớt đang loang ra chứng tỏ trăng sắp mọc, làn ánh sáng đó làm tăng thêm ấn tượng của bốn con tàu chiến hùng mạnh của Mỹ đang hiện ra sừng sững trên mặt vịnh phẳng lặng.

Eden nói khẽ:

- Ông Armstrong, ông nói cũng có lý, mặc dù về phía chúng ta đó không hẳn là một hành động ích kỷ. Nhưng chẳng phải sự thật là chúng ta đang khoe khoang súng ống của chúng ta để đề cao dân tộc Hoa Kỳ của chúng ta đó sao? Chẳng phải là chúng ta đang phô bày sức mạnh của chúng ta đó sao? Sự thật là không ai mời chúng ta đến đây. Người Nhật đã bảo chúng ta phải đi đi - ít nhất phải ra xa tới Nagasaki. Vậy thì chúng ta có quyền gì mà làm ngơ trước họ?

Armstrong vuốt hàng râu muối tiêu vẻ suy nghĩ một lúc lâu, rồi mỉm cười:

- Thiếu uý, tôi thật khen ngợi những ý nghĩ lý tưởng và trẻ trung của anh. Hồi còn trẻ tôi cũng đã từng như anh - đầy ắp ngọn lửa chính trực và công bằng! Khi nào già dặn hơn anh sẽ thấy một ý nghĩa lớn lao hơn của từ Công lý. Phải, bức thư do Tổng thống của chúng ta gửi cho Hoàng đế của họ là để tìm kiếm việc thuyết phục được họ mở một sô cảng chính thức cho tàu bè và thương mại của chúng ta.

Chúng ta muốn họ bán cho chúng ta than đá, nước ngọt và những hàng hoá khác. Chúng ta cũng yêu cầu họ cho phép các thuỷ thủ Mỹ bị đắm tàu hiện ở trên rất nhiều đảo khác nhau của họ được phép hồi hương. Tất cả những điều đó có thật sự là sai trái không?

Eden lắng nghe một tiếng nổ từ phía xa và tiếng đọc kinh lầm rầm từ phía bờ, rồi thở dài:

- Tại sao chúng ta không để họ lựa chọn cho mình việc tham gia vào phần còn lại của thế giới hay không và khi nào thì tham gia?

Nhà truyền giáo cười và với tay ra để vỗ vai Eden:

- Con người thường không hành động như vậy, anh bạn trẻ ạ. Chưa bao giờ và cố lẽ sẽ chẳng bao giờ. Vì lợi ích của chính họ, Nhật Bản cần phải học xem dân cư ở phần còn lại của thế giới làm mọi việc ra sao.

Eden bướng bỉnh nói:

- Nếu họ muốn tìm một cách riêng của họ, vào lúc nào đó của họ, và vì những lý do của chính họ, thì tại sao bây giờ chúng ta lại nên chĩa súng vào đầu họ?

Armstrong chậm rái nói:

- Suốt hai trăm năm nay, người Nhật chỉ buôn bán với Châu Âu thông qua những thương gia Hà Lan sống ở Nagasaki. Họ hạ nhục những người Hà Lan ấy bằng cách giam giữ họ tại một hòn đảo nhân tạo bằng xi măng ở phía cực bắc, và không bao giờ cho phép những người này lên bờ. Mỗi khi có một con tàu Hà Lan tới, họ bắt con tàu phải dừng lại ngoài phạm vi bến cảng và lục soát nó. Họ bắt giữ bất kỳ cha cố nào mà họ phát hiện ra - thậm chí còn đập vỡ cả quả trứng để tìm xem bên trong cái vỏ trứng có điều gì phản nghịch hay không...

Armstrong cười lục khục và dỗ dỗ cái tẩu vào thành tàu cao gần hai mét, cẩn thận lây chân di di những tàn thuốc rơi xuống sàn tàu. Ông ta vẫn tiếp tục mỉm cười về những hành động có vẻ ngớ ngẩn của Hải quan Nhật, nhưng dần dần khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc:

- Thế giới bên ngoài không thể tiếp tục buôn bán với Nhật Bản như thế nữa - và hôm nay đô đốc của anh đã bắt buộc họ phải từ bỏ một trong những cách đối xử hạ nhục mà họ thường cư xử với thế giới bên ngoài. Ông ta cũng đã buộc họ phải giải tán các đám thuyền cảnh giới vây hãm chúng ta. Và ông ta đã bắt các tướng lĩnh của họ phải kính cẩn để xin được hội kiến với ông. Và tất cả những điều đó làm được là nhờ có anh chàng này và những anh bạn khác của nó - Ông đưa tay vuốt cái nòng dài bằng gang đúc của khẩu đại bác sáu mươi tư bảng, rồi lại mỉm cười

- Có lẽ điều này hơi lạ tai đối với anh, thiếu uý, khi nghe nó từ miệng một nhà truyền giáo - một thứ gọi là "người của Trời". Tôi thông thường được đi đây đi đó trên một con tàu chiến, nhưng ở đây tôi nhìn thấy một sự "công bằng" trong tình huống này. Với lòng trắc ẩn của Chúa, tôi tin rằng Chúa cũng không muốn nhìn thấy những dân tộc ở Đông Á mãi mãi tồn tại trong sự biệt lập và tăm tối. Tôi tin rằng sự thật của Phúc Âm nhất định cần phải được tất cả các dân tộc hiểu rõ. Và Chúa có thể đi bằng những con đường huyền diệu nào đó sau lưng buôn bán thương mại, ngoại giao - thậm chí phía sau những con tàu chạy bằng hơi nước của Hải quân Mỹ.

Eden nói với một sự bùng nổ đột ngột:

- Dân tộc này có Chúa Trời và niềm tin của họ. Tôi thừa nhận rằng cái đó rất khác biệt với chúng ta, nhưng chắc chắn là chúng ta nên tôn trọng điều đó.

Armstrong ngạc nhiên nhìn lên và thấy gương mặt chàng sĩ quan trẻ trở nên căng thẳng một cách bất ngờ. Tay phải chàng chống lên hông, mắt đăm đăm nhìn vào bờ. Nhà truyền giáo khẽ hỏi:

- Thiếu uý, anh có tin vào ý muốn của Chúa không? Anh không có niềm tin ư?

Eden không trả lời ngay mà tiếp tục nhìn đăm đăm vào đêm tối. Trên đầu chàng, một luồng sáng mạnh mẽ bừng lên ở chân trời phương nam và những trụ buồm của con tàu đô đốc được tắm trong một thứ ánh sáng màu xanh dịu dàng. Rất nhiều người đang đứng ở vị trí quan sát phải quay lại để nhìn về nơi phát ra luồng hào quang ấy. Đang lơ đãng nên Eden không nhận thấy ánh sáng lúc này còn mạnh hơn lúc nãy, chàng đột ngột quay lại nhìn thẳng vào mặt nhà truyền giáo, nói bằng một giọng run lên vì xúc động:

- Ông Armstrong, tôi đã mất niềm tin của mình bảy năm về trước rồi - khi mà vợ tôi chết ngay trên cánh tay tôi. Vào lúc nàng đang sinh nở...

- Tôi rất tiếc...

Nhà truyền giáo bắt đầu nói, nhưng Eden không chú ý đến ông ta:

- Nàng mới có mười sáu tuổi. Chúng tôi mới cưới nhau được có mười một tháng... Từ đó tôi không bao giờ cầu nguyện nữa. Đêm đó tôi đã thề là sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa. Không bao giờ! Dù cho tôi có sống thêm bao nhiêu năm.

Giọng Eden chết lặng đi và chàng gục đầu buồn bã. Trong mấy giây, nhà truyền giáo im lặng một cách tôn trọng, và nhìn chàng với một con mắt thông cảm. Rồi ông nhẹ nhàng nói:

- Thiếu uý, chúng ta thường không hiểu ý Chúa ngay lập tức. Tôi mong sẽ được nói lại chuyện này với anh - có lẽ vào một thời điểm nào khác tốt hơn thời điểm này...

Eden bất ngờ khoát tay một vẻ cảnh cáo và nói với một giọng lạnh lùng và khô khốc:

- Ông Armstrong, chẳng có gì phải nói thêm nữa cả. Tôi không muốn nói với ông hay với bất cứ ai khác về Chúa - bây giờ hoặc bất cứ lúc nào khác.

Trong sự im lặng lúng túng tiếp theo đó, nhà truyền giáo ngẩng đầu lên và lần đầu tiên ông ta nhìn thấy vầng hào quang đã bắt đầu toả sáng khắp bầu trời bên trên Vịnh Yedo. Bóng những cánh buồm no gió, những cột buồm và toàn thân tàu Susquehanna cũng như các chị em của nó lúc này hoàn toàn tương phản với bầu trời và khi Armstrong nhìn bao quát về phía tây nam, ông ta thốt lên ngạc nhiên:

- Thiếu uý, nhìn kìa - Một cảnh kỳ diệu biết bao!

Nhìn theo ánh mắt của ông ta, Eden thấy một quả cầu lớn toả ánh sáng màu xanh lộng lẫy đang chầm chậm dâng lên từ phía chân trời, hắt xuống một ánh sáng rực rỡ, quả cầu đĩnh đạc bay lên và to dần trên bầu trời, để lại trên đường đi của nó một vệt ánh sáng lân tinh màu đỏ. Dòng thác rực rỡ đó rọi sáng cả một vùng mênh mông biển cả cùng đất liền. Một sự im lặng kinh hãi tràn ngập trên con tàu đô đốc cũng như tất cả những ai đang đứng trên boong lúc đó chiêm ngưỡng cảnh quả cầu bay vút lên không gian. Trên bờ những tiếng cồng đơn lẻ đột nhiên tắt hẳn và ngay cả những tiếng đọc kinh đều đều cũng như chết lặng, để lại cho vùng vịnh một sự yên tĩnh kỳ quái.

- Armstrong, chúng ta làm gì với cái này bây giờ?

Một giọng nói bật lên từ lan can boong trên, ngay trên đầu họ. Eden ngẩng phắt lên chú ý vì nhận ra đó là giọng nói sang sảng của đô đốc Perry.

Một giây sau chàng nhìn thấy thân hình đồ sộ của chỉ huy con tàu Đô đốc hiện ra. Tóc ông rối bù và chiếc áo khoác có ngù vai bằng vàng của ông vẫn còn chưa cài nốt cúc cổ cho thấy ông vừa vội vã bật dậy từ trong cabin ra đây để nhìn hiện tượng kỳ lạ này. Giống như tất cả mọi người còn lại trên cả bôn con tàu, ông vươn cổ ra để nhìn lên bầu trời dường như không có thực.

Armstrong kêu lên:

- Thưa Đô đốc, có lẽ đó là một sao băng. Hoặc cũng có thể là sao chổi. Nhưng dù ngài có muốn gọi là gì đi chăng nữa thì tôi cũng chưa bao giờ được nhìn thấy một cái gì giống thế này.

Một cuộc bàn tán xôn xao nổ ra giữa những người đang đứng quan sát trên các cột buồm cao, và rấtnhiều các sĩ quan tuy không phải phiên trực cũng bắt đầu lục tục mắt nhắm mắt mở kéo lên boong để nhìn lên bầu trời đêm.

Perry lại cúi hẳn ra ngoài lan can và nói:

- Ngài Armstrong, tôi nghĩ người xưa thế nào cũng đã từng diễn dịch những sự xuất hiện đáng chú ý như thế này trên bầu trời là một điềm gì đó cho một sự kiện quyết đoán, có phải không nhỉ? Ông đã nói gì nhỉ?

Armstrong nói ngắc ngứ:

- Tôi nói rằng chắc hẳn người xưa từng nói về chuyện đó - ông dừng lại một lúc - Nhưng có lẽ những người Nhật ở trên bờ sẽ nhìn với một con mắt khác. Có thể họ sẽ cho đó là dấu hiệu cho thấy rằng chúng ta - "bọn rợ" là đồng minh với quỷ dữ.

Một lúc im lặng dài trên boong và Eden thấy rằng viên đô đốc vẫn tiếp tục nhìn lên trời. Quầng sáng rực rỡ hắt ra từ quả cầu đang chuyển động lúc này thật mãnh liệt khiến cho những dàn cột buồm trên tàu đô đốc dường nhu tự nó trở thành một nguồn sáng, và mặt nước xung quanh con tàu phản chiếu lại tạo ra một ánh sáng xanh lè như những ánh chớp kỳ dị.

Cuối cùng Perry gọi xuống, rõ ràng trong giọng ông có một cái gì đó xuất phát từ trái tim:

- Armstrong, dù cho là gì đi chăng nữa, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ trích một trang từ cuốn sách của người xưa. Và, với mọi mục đích nghiêm túc chúng ta sẽ giải thích hiện tượng đó là để cổ vũ cho cuộc viễn chinh của chúng ta.

Armstrong trả lời:

- Amen. Và ắt là ở trên ấy phải nhìn rõ hơn. Tôi sẽ lên trên đó với ngài, nếu như ngài cho phép.

- Armstrong, được chứ, người lên đây đi. Lên ngay lập tức.

Viên đô đốc biến mất khỏi hàng lan can và nhà truyền giáo vội vã chạy đi để leo lên thang. Còn lại một mình Eden đứng nhìn mãi nơi phát ra luồng sáng rực rỡ đó, quả cầu chậm rãi đi lên tựa như nhắm về hướng đông nam bên kia đại dương. Luồng hào quang từ từ trải rộng cho tới tận khi gặp những dãy núi phía xa tít, và những đường nét hoàn hảo với đỉnh chóp trắng xoá hình côn của ngọn Fuji cũng bắt đầu thấy rõ. Tắm trong ánh sáng xanh biếc này, ngọn núi lửa biến thành một ngọn hải đăng khổng lồ tự nhiên vượt xa mọi đống lửa đang được đốt lên trên bờ, và khi chàng nhìn đăm đăm vào hình ảnh tuyệt vời gần như sinh đôi này, Eden đột nhiên nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua.

Ký ức đó mang đến một cảm giác hạnh phúc vô biên gần như sờ mó được lan khắp toàn thân thể, và chàng lại một lần nữa được trải qua những cảm giác mạnh mẽ vừa kinh hãi vừa kỳ diệu mà chàng đã cảm thấy trong giấc mơ khi chàng kéo tấm áo làm bằng những vì sao từ trên bầu trời xuống. Và rồi mặc dầu có biết bao căng thẳng trong ngày hôm đó, chàng cảm thấy bình yên, tỉnh táo và minh mẫn.

Chàng không biết mình đã đứng bao nhiêu lâu bên cạnh khẩu súng đại bác nhìn lên bầu trời. Nguồn ánh sáng vẫn tiếp tục di chuyển về phía đông nam theo một đường cong, rồi lại chìm xuống biển sau khi đạt tới điểm cuối của cuộc hành trình. Mặc dù nó di chuyển rất chậm, Eden vẫn không thể nào rời mắt khỏi nó tận cho đến khi không nhìn thấy nữa.

- Thưa ông chủ, đó có phải là một điềm tốt không? Hay là điềm xấu? Có lẽ nó hiện ra để báo chúng ta không nên lên bờ!

Sentaro chui ra khỏi hầm khoang chỉ huy từ khi bắt đầu cơn hoang mang, đã im lặng bò đến boong mũi và nép sau bóng thành tàu. Ông ta thì thầm hỏi bằng một giọng rất lo âu và lúc này đang nhìn Eden vẻ chờ đợi, mắt ông ta mở to e sợ:

Eden khẽ trả lời:

- Ta không hiểu đó là cái gì- hoặc điều đó nghĩa là gì. Và ta cũng không cố gắng để đoán thử làm gì. Nhưng ta biết rằng nó đã cho ta cảm thấy chắc chắn một điều.

- Đó là cái gì, thưa ông chủ?

- Đó là đây không phải là lúc có thể lưỡng lự được nữa. Hãy trở lại giường của ngươi và làm cho xong cái bao mà ta đã dặn ngươi. Đêm nay chúng ta sẽ bơi vào bờ!