← Quay lại trang sách

Chương 11

MATSUMURA TOKIWA GIẬT MÌNH TỈNH DẬY và nhận thấy căn phòng tối tăm trong quán trọ được bao trùm bởi một ánh sáng màu xanh kỳ dị. Trong một hai giây đầu tiên nàng nghĩ rằng mình đang trong một cơn ác mộng và bật ra tiếng khóc thút thít vì sợ. Rồi nghe thấy tiếng đập của tấm shoji ngăn cách gian buồng với ban công nàng nhận ra không phải mình nằm mơ. Bối rối và hoang mang bởi ánh đèn xanh kỳ lạ, nàng nhỏm dậy hất tấm mền mỏng đắp lên người và rón rén e ngại đi về phía tấm rèm, không biết sẽ nhìn thấy gì. Nàng vừa lưỡng lự đặt tay lên then cửa thì tiếng đập lại nổi lên và giọng phụ nữ sợ sệt thì thầm gọi tên nàng:

- O Tokiwa-san, hãy cho em vào. Eiki, người hầu của bà đây.

Tokiwa vừa hé cánh rèm thì cô hầu gái đã vội vã lách vào. Cô ta lo sợ liếc nhìn về phía sau. Nhìn theo cô ta, Tokiwa bắt gặp một quả cầu xanh đang làm sáng bừng cả trời đất với một ánh sáng màu xanh lạ lùng. Tâm điểm của vầng ánh sáng ấy bây giờ đã chìm sau đường chân trời nhưng vệt sáng để lại sau nó với màu xanh lân tinh vẫn còn vạch ngang bầu trời lấp lánh sao thành những bước sóng màu sắc tuyệt diệu như vừa được những nét bút của một hoạ sĩ vẩy thành. Tokiwa đứng như chôn ở giữa phòng, hai tay úp lên mặt, nàng nhìn chằm chằm vào điều kỳ lạ vừa xuất hiện trong màn đêm yên tĩnh.

Nàng thì thầm:

- Eiko, cái gì vậy? Có chuyện gì vậy?

Cô hầu gái khẩn khoản:

- Đóng shoji lại. Tokiwa-san. Đóng lại nhanh lên.

Nàng geisha vội vã đóng ập tấm rèm lại rồi quay lại để ghé sát vào Eiko. Nàng thấy Eiko đeo sau lưng một chiếc mũ rộng vànhđan bằng nan tre, vắt trên tay một bó quần áo. Eiko run run hỏi, giơ đám quần áo bằng vải bông màu xanh ra:

- Tokiwa-san, bà đã cần những cái này bây giờ chưa? Bà có còn cố thử trốn không?

Tokiwa nhìn lại vầng ánh sáng chói lọi lúc này xuyên qua cả tấm rèm cửa và hỏi giọng yếu ớt:

- Cái ánh sáng kỳ quái kia là gì vậy? Có phải đó là phép thuật của bọn rợ nước ngoài không?

- Chẳng ai biết cả! Nhưng nhiều người cho là đó là dấu hiệu cho thấy rằng các kami của chúng ta đã nổi giận. Các ngôi đền ở làng em đông nghịt chưa từng thấy. Tất cả đám đàn bà con gái đều khóc lóc và cầu nguyện...

- Không có ai giải thích hơn sao?

- Những người khác thì nói rằng đó là một điềm báo cho thấy chúa trời của bọn rợ nước ngoài vô cùng hùng mạnh. Hoặc có lẽ là bọn rợ nước ngoài ấy đã dùng lửa trên những con tàu núi lửa của chúng để đốt quả cầu trên trời...

Đột nhiên Eiko ném quần áo về phía Tokiwa cứ như là chúng nóng bỏng tay không thể nào chịu được nữa.

- Em vừa mang được những thứ này đến chân cầu thang thì thấy bọn lính gác ùa hết ra khỏi cổng. Lúc này chúng quên mất bà rồi. Tất cả bọn chúng đang đứng ngoài phố chen nhau với mọi người để nhìn lên trời.

Tokiwa chạy đến bên giường và nâng một đầu giường lên để cô hầu gái có thể đẩy mớ quần áo vào:

- Nhanh lên, giấu vào đây! Và giấu cái mũ xuống dưới cái đệm này.

Tokiwa nhìn Eiko tháo mũ khỏi vai và giấu nó bằng bàn tay run lẩy bẩy. Rồi nàng đi ra phía ban công và lại mở tấm shoji ra. Ánh sáng trên bầu trời lúc này đang tắt rất nhanh, mặc dầu vẫn sáng vằng vặc chưa bao giờ bằng. Trong ánh sáng của nó Tokiwa có thể nhìn thấy rõ phần lớn đám đông phía ngoài cổng quán trọ đang đứng nhìn lên trời, nhưng sân bên trong bên dưới ban công phòng nàng không có ai cả.

Tokiwa thì thầm:

- Ta nghĩ rằng đây chính là lúc đi được. Ánh sáng đang tắt, và có vẻ như sẽ tối lại rất nhanh. Tất cả mọi người bây giờ đang chú ý đến chuyện này.

Cô hầu gái quả quyết:

- Nhưng bà có sợ không, Tokiwa-san?

Nàng geisha trả lời:

- Có, ta sợ. Nhưng nếu như đó là do thần linh gửi thứ ánh sáng này đến để giúp ta chạy trốn, và ta bỏ lỡ cơ hội thì sẽ ra sao? Bây giờ không ai canh gác ta cả. Không bao giờ còn có cơ hội tốt hơn. Em có tìm được một con ngựa không?

- Có ạ! Nó được buộc vào một gốc cây, trên đường cái, cách quán trọ nửa dặm về phía tây - cô ta hất đầu chỉ hướng - Có hai cái sọt to, và em có buộc sợi dây lụa của bà trên bờm nó.

- Tốt, em làm mọi việc giỏi lắm.

Tokiwa nhanh nhẹn quay lại chỗ chiếc hộp sơn mài và lây ra bốn đồng ichibus. Mắt nàng đột nhiên sáng lên vui thích khi đưa chúng cho cô hầu gái.

- Em hãy cầm thêm mấy đồng này, và giúp ta mặc quần áo thật nhanh nào.

Nàng geisha cởi chiếc áo kimono lót mỏng tang và đứng đợi, mình trần trụi trong khi cô hầu gái quỳ xuống lấy bộ quần áo nông dân giấu dưới giường ra.

Khi đứng dậy, Eiko sững lại ở động tác rũ chiếc áo lao động thô thiển ra và ngẩn ra ngắm Tokiwa với một vẻ mặt pha lẫn ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Ánh sáng kỳ ảo trên bầu trời chiếu vào làm nổi rõ những đường cong tuyệt mỹ trên thân hình nàng: những đường cong nhẹ nhõm nơi gò má và cổ, cái lưng nhỏ nhắn, hai bầu ngực cũng nhỏ nhắn và bụng dưới hơi thẫm của nàng, tất cả dường như được chuyển đổi một cách kỳ ảo từ màu hổ phách bình thường thành một màu xanh dịu nhẹ bàng bạc. Tokiwa đứng im, một tay với lên chiếc trâm cài đầu, toàn thân nàng dường như toả sáng bởi một thứ ánh sáng bên trong nào đó.

Cô hầu gái, mắt cụp xuống và quỳ đến gần để giúp nàng mặc áo, run run nói:

- Em chưa từng thấy ai đẹp như vậy, Tokiwa-san. Cái ánh sáng kỳ lạ ngoài trời làm bà giống với những nữ thần đêm tối của chúng ta...

Tokiwa mỉm cười lơ đãng trong khi chờ cô hầu gái kéo sửa lại chiếc áo. Sau đó Eiko lồng hai ống quần vào hai chân trần của nàng rồi dùng một sợi dây gai thắt lại ở thắt lưng. Cô ta đi một đôi dép bện bằng sợi rơm thô vào đôi chân tuyệt mĩ của một geisha, rồi sau khi đã gỡ hết các trâm cài và lược, cô búi mớ tóc dài óng ả thành một búi tóc chặt khiến cho càng không ai để ý càng tốt. Sau khi xong mọi việc, cô đội chiếc mũ rơm rộng vành lên và buộc chặt quai để cho nó nằm thật chắc chắn trên đầu Tokiwa.

Eiko lùi lại một bước để kiểm tra việc hoá trang, sau khi ngắm nghía một tí cô ta gật đầu bằng lòng...

- Tokiwa-san, nếu có ai nhìn thật gần sẽ thấy bà rất đẹp, thậm chí trong bộ quần áo làm ruộng này. Nhưng nếu bà đi như một phụ nữ nông dân, đầu gối chụm lại thế này này, và cúi đầu thấp thì có lẽ sẽ không ai chú ý đâu. Em đã để một cái đòn gánh và hai cái thúng ở chỗ bóng tối dưới chân thang. Bà hãy để đòn gánh lên vai và chạy, bước ngắn thôi, nhưng vững vàng vào. Như vậy bọn gác sẽ không thể nào nhận ra bà được.

Tokiwa gật đầu và cúi xuống để nhặt chiếc áo kimono thẫm màu có thêu những ngôi sao và vài thứ lặt vặt đẹp đẽ khác mà nàng mang theo từ Yedo. Cuộn tất cả lại với nhau nàng đưa cho cô hầu gái:

- Em hãy gói những cái này và cái hộp sơn mài vào một gói nhỏ. Rồi đặt chúng vào một bên giỏ của con ngựa.

Kéo sụp vành chiếc mũ xuống mặt, nàng dẫn cô hầu gái lặng lẽ quay lại phía ban công. Họ im lặng nhìn nhau một chốc, rồi Eiko cầm mớ đồ đạc của nàng geisha và đẩy tấm shoji mở ra. Lúc này, rất thấp dưới đường chân trời, quả cầu sáng rực kỳ lạ đã bắt đầu mờ dần, dưới ánh sáng của nó họ có thể nhìn thấy bên ngoài cổng quán trọ đám đông người vẫn còn đứng nhìn chằm chằm lên trời để kinh ngạc.

Eiko thì thầm:

- Em nghĩ là bà nói đúng, Tokiwa-san. Ánh sáng đang tắt rất nhanh. Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối lại ngay thôi.

Tokiwa quay lai để nhìn cô hầu gái với vẻ mặt lẫn lộn giữa biết ơn và thương yêu:

- Tốt lắm - và sân trong vẫn vắng vẻ không có ai. Em hãy cầu nguyện cho ta, Eiko. Hãy cầu nguyện để may mắn đi theo ta.

- Em sẽ cầu nguyện, Tokiwa-san. Nhưng bà sẽ đi theo đường nào?

Tokiwa lưỡng lự:

- Có lẽ ta sẽ đi theo đường về Yedo. Quê ta ở phía bắc thành phố ấy... Nhưng ta không chắc lắm. Ta chỉ muốn đi thật xa chỗ này, càng xa càng tốt.

Một cung tròn như một tia chớp loé sáng ở phía chân trời và đột nhiên những tiếng kêu la sợ hãi nổi lên ở đám đông trước cổng quán trọ. Rồi quả cầu tắt ngấm vẻ rực rỡ của nó trong khi chìm xuống phía biển, và mọi con mắt đều nhìn theo nó.

Cô hầu gái giục bằng giọng thì thào sợ hãi:

- Đi ngay đi, Tokiwa-san. Đang không có ai nhìn lên đường cả. Có lẽ kami sẽ luôn luôn phù hộ bà!

Nàng geisha lẩn ra ngoài ban công và im lặng chạy về phía chiếc thang, một tay khoác món đồ nặng trĩu. Một tia chớp thứ hai loé lên trong khi nàng leo xuống thang xuống sân trong để nhặt chiếc đòn gánh, trong lúc đó đám đông đang nhìn lên trời lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc. Một giây sau cô gái nông dân đã nhìn thấy Tokiwa lẻn qua cổng quán trọ mà không bị ai nhìn thấy và vội vã đi về phía tây đến chỗ buộc con ngựa. Vai nàng geisha nặng trĩu dưới chiếc đòn gánh, và trong khi nhìn theo nàng qua bức tường của sân trong Eiko nhẹ người nhận thấy nàng chạy hai đầu gối chụm lại mặc dầu hai thúng hoàn toàn rỗng không không có gì ngoài mớ đồ đạc bé tẹo của nàng. Một giây sau vầng sáng trên bầu trời hoàn toàn tắt hẳn, và trước vài tiếng kêu kinh ngạc bật lên từ đám đông, một màn đêm tối đen kịt lại một lần nữa bao trùm khắp mặt đất.