← Quay lại trang sách

Chương 12

JOHN, TÔI MUỐN ĐƯỢC TÌNH NGUYỆN LÀM một sứ mệnh bí mật!

Thiếu uý cầm cờ Rice ngẩng phắt đầu lên khi Eden đột ngột bước vào cabin sau khi gõ cửa vài giây. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu chập chờn đặt trên bàn viết, Rice đang cúi xuống cuốn nhật ký sĩ quan của mình mô tả lại tỉ mỉ thứ ánh sángtuyệt vời vừa xuất hiện trên bầu trời, anh ngừng bút và nhướng mày ngạc nhiên khi nghe thấy đề nghị có vẻ khẩn cấp của Eden.

- Đó là sứ mệnh bí mật gì vậy hả Robert? Và ở đâu kia?

- Trên bờ - ngay ở vịnh này!

Viên thiếu uý cầm cờ đặt bút xuống và nhìn chàng sĩ quan trẻ. Bởi vì giữa cabin chỉ được ngăn bằng những tấm ván mỏng, cho nên các sĩ quan ở đây đều có thói quen hạ thấp giọng trong những câu chuyện riêng, và cả hai người đều tuân theo thói quen ấy.

Rice chậm rãi hỏi:

- Tại sao anh lại nghĩ rằng chúng ta nên liều lĩnhvào lúc này? Chúng ta đang đối mặt với những người rất dũng cảm và bướng bỉnh, chưa bị ai chinh phục bao giờ. Nhưng cũng chưa đến mức chiến tranh, vẫn còn phải ngoại giao một cách khéo léo - lừa gạt hoặc nửa lừa gạt...

Eden khăng khăng:

- Nhưng chúng tôi vẫn chưa biết rằng việc lừa gạt của chúng ta là có khôn ngoan hay không. Chúng ta vẫn chưa có những ý tưởng tối thiểu về những gì sẽ xảy ra ở trên kia. Ngoại trừ việc những người Nhật vừa lên tàu ngày hôm nay trông có vẻ vô cùng căng thẳng.

Eden lưỡng lự một lúc rồi quyết định không giấu giếm điều gì hết:

- Tôi đã tước vũ khí của một người trong đám tuỳ tùng, anh ta giấu một thanh đoản kiếm dưới tay áo. Hắn ta đã sắp sửa tấn công anh khi anh quay lưng lại.

Rice kinh ngạc nhìn Eden:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Tôi đã đánh văng thanh kiếm khỏi tay hắn ta mà không ai trông thấy - trừ viên trưởng toán tuỳ tùng. Trông anh ta có vẻ giận dữ nhưng lại yên tâm. Anh ta nhặt thanh kiếm bị rơi lên và khiển trách tên kia. Anh ta có vẻ như rất vui mừng vì tôi đã can thiệp kịp.

Rice huýt lên một tiếng khẽ, trông có vẻ tư lự, đột nhiên biết rằng tính mạng của mình đã bị đe dọa.

- Tôi đồng ý rằng bọn họ có vẻ vô cùng căng thẳng... Nhưng tôi không hề biết ngoài ra còn có chuyện gì khác nữa. Cám ơn anh vì sự cảnh giác của anh, Robert.

Eden lắc đầu, đầu óc vẫn bám chặt vào chủ đề đã khiến chàng đến đây để bàn bạc:

- Không cần phải cám ơn tôi. Tôi ở đó là để làm như vậy mà.

Rice nhăn mặt nói:

- Tại sao anh không báo cáo việc này sớm hơn?

Eden nhún vai:

- Tôi cho rằng cũng chẳng để làm gì. Lúc đó tôi cảm thấy không cần phải nói gì. Và từ đó đến giờ có bao nhiêu điều khác đã xảy ra.

Viên thiếu uý cầm cờ quay sang để ghi thêm một dòng vào sổ nhật ký rồi nói với qua vai:

- Tôi cần anh viết một báo cáo chi tiết hơn về việc này. Xin anh nộp cho tôi càng sớm càng tốt.

Eden sốt ruột nói:

- Vâng, dĩ nhiên. Nhưng anh sẽ ủng hộ đề nghị của tôi về sứ mệnh trên bờ chứ?

Rice nói và một lần nữa đặt bút sang một bên:

- Anh biết rõ mục đích của chúng ta là tránh đổ máu nếu có thể. Vì lý do độc nhất đó cho nên mọi hành vi nào có vẻ như điều tra đều không được phép.

Eden giải thích:

- Nhưng chúng ta có thể xử lý sự việc dễ dàng hơn nếu như được thông tin tốt hơn về những gì chúng ta sẽ phải đương đầu. Sức mạnh thật của bọn họ ra sao? Họ có bao nhiêu khẩu súng cỡ lớn? Có thật là họ đã sẵn sàng tiến hành chiến tranh chống lại chúng ta không? Và họ che giấu cái gì sau những bức màn được dăng lên kia? Đơn giản là chúng ta không biết. Robert, anh nói đúng. Chúng ta rất muôn biết câu trả lời cho tất cả những điều đó. Nó sẽ làm cho nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm này dễ dàng hơn nhiều... - Rice dừng lại và lắc đầu dứt khoát - Nhưng tình hình bây giờ đã căng như một sợi dây đàn rồi.

- Phải- và chúng ta hoàn toàn làm mọi chuyện một cách mò mẫm. Vì thế một cuộc thám hiểm bí mật trên bờ sẽ là điều duy nhất có ý nghĩa.

Rice nói, có một chút yếu ớt bắt đầu len vào giọng anh:

- Điều đó có thế sẽ có ý nghĩa đối với anh, nhưng lúc này bất cứ một tai nạn nào dù lớn hay nhỏ đều có thể gây ra một sai lầm khủng khiếp. Việc bắt giữ một nhóm đổ bộ bí mật với mục đích do thám có thể sẽ làm nổ tung điều mà tất cả chúng ta đang cố tránh. Và tôi ngờ rằng sẽ không có bao nhiêu người dám tình nguyện cho một sứ mệnh nguy hiểm đến như vậy.

Eden nói ngắn gọn:

- Không cần có thêm ai phải tình nguyện nữa. Anh chàng thuỷ thủ bị đắm tàu Sentaro của chúng ta đã sẵn sàng lên bờ cùng với tôi. Mình anh ta là đủ giúp cho tôi rồi.

Rice lắc đầu nhấn mạnh:

- Robert, ý tưởng của anh là tự sát. Cách làm của anh ở bờ biển Mexico là rất thành công. Nhưng ở đây hoàn cảnh hoàn toàn khác hẳn..

Eden hít một hơi dài:

- Tôi vẫn muốn thử.

Viên thiếu uý cầm cờ đứng lên và đi bách bộ một vòng quanh cái cabin bé tí, trước khi nhìn vào Eden với một nét nhăn căng thẳng trên trán:

- Robert, tôi rất vinh hạnh được coi anh là một người bạn gần gũi. Anh là một người đặc biệt dũng cảm- nhưng có đôi khi anh tỏ ra đánh giá quá thấp cuộc sống của mình. Sự mạo hiểm của một nhiệm vụ như thế này có thể không thể nào lường trước được.

Eden vẫn khăng khăng:

- Tính mạo hiểm có thể là rất cao. Nhưng không phải là không thể có ngoại lệ.

Bất chấp bản thân, Rice mỉm cười, lòng kính trọng và xúc động đối với người đàn ông trước mặt hiện rõ trong giọng nói ấm áp của anh:

- Anh đã nghĩ ngợi chuyện này cẩn thận rồi, tôi thấy rõ như vậy. Anh định ở trên bờ bao nhiêu lâu- chỉ vài giờ hay sẽ trở về trước bình minh?

- Hai hay ba ngày là có thể đủ cho một cuộc khảo sát tương đối.

Rice hoài nghi:

- Nhưng sau khi trời sáng thì khả năng anh bị phát hiện và bắt giữ là vô cùng lớn.

Eden bình tĩnh nói:

- Người phiên dịch Nhật Bản nói rằng ít nhất phải cần có ba ngày để có được câu trả lời đầy đủ cho những đề nghị của chúng ta. Vì thế chúng ta có thể có một thời gian trinh sát dài hơn. Tôi đã trinh sát bờ biển Mexico cùng với những lực lượng khởi nghĩa bốn ngày.

- Nhưng đó là một kế hoạch đã được trù tính cặn kẽ, và lúc đó đá hoàn toàn nổ ra chiến tranh. Còn đây là một cuộc do thám đơn độc trên một mảnh đất xa lạ, không hề đoán trước được gì hết, nơi mà khả năng sống sót của anh có thể chỉ rất mỏng manh.

Eden bình tĩnh trù tính:

- Điều đó khiến cho yếu tố bất ngờ càng cao. Không ai có thể đoán đợi được chuyện đó... và tôi tin rằng tôi sẽ làm được một công việc có ích.

Rice lắc đầu vẻ khó tin:

- Tôi không hiểu động cơ của anh là gì, Robert. Tôi luôn băn khoăn không biết anh có bất cẩn đến như vậy đối với tính mạng của mình không, nếu như Mary không mất trong cơn bão ấy.

Eden nhìn về phía trước lặng thinh không nói gì, những bắp thịt nơi quai hàm chàng nổi lên, nhưng chàng không trả lời. Trong sự im lặng đột nhiên đổ xuống giữa hai người, những tiếng cồng chiến đấu trên bờ lại trở nên nghe thật rõ, dội lại cao hơn cả tiếng cầu kinh vẳng tới từ những ngôi đền. Cả hai người đàn ông lắng nghe một lúc, rồi Eden quả quyết bước một bước về phía cửa cabin. Chàng nói bằng giọng cương nghị:

- Anh làm ơn nói với Đô đốc về đề nghị của tôi. Đây là một yêu cầu chính thức.

Rice im lặng nhìn lại chàng một lúc rồi lắc đầu lần cuối:

- Không, Robert, tôi sẽ không để anh tiếp tục việc này đâu. Hãy cất những ý nghĩ không tưởng của anh đi và hãy cùng mọi người chơi trò chờ đợi.

- Đó là lời cuối cùng của anh ư?

Rice dịu lại và anh mỉm cười yếu ót:

- Phải, tôi rất tiếc. Nhưng tôi cũng đang tự hỏi mình liệu tôi có phải nhốt anh và người thuỷ thủ bịđắm tàu của anh trong hai ngày - để đảm bảo sẽ không làm điều gì hấp tấp.

Eden hỏi giọng thách thức:

- Anh sẽ làm thế chứ?

- Không, Robert. Anh biết rõ đó không phải là kiểu của tôi.

Không khí gượng gạo đột nhiên biến mất. Eden lịch sự chào và ra khỏi cabin. Chàng vội vã đi qua phòng sĩ quan về cabin của mình, đóng mạnh cửa và bắt đầu tháo kiếm ra. Trong khi châm ngọn đèn dầu và nhìn quanh cabin chật chội với cái bồn rửa mặt, chậu tắm và bình nước, chàng lại nhận ra những tiếng động từ bờ vọng đến. Lấy cuốn sổ nhật ký ra, chàng cầm bút, ngồi xuống và bắt đầu viết rất nhanh.

Qua lỗ thông hơi, ánh lửa từ những đống lửa báo tin vần hiện ra chập chờn và trong khi viết chàng nghe thây tiếng đọc kinh và những tiếng vọng trầm trầm của tiếng cồng chiến đấu càng rõ hơn. Chàng cố không để ý đến những tiếng ồn, nhưng vài phút sau gian cabin chật chội mà chàng biết rất rõ đột nhiên trở nên tù túng và không thể chứa đựng hết những tình cảm trong mình. Bản năng sâu thẳm bên trong vốn luôn sẵn sàng cho hành động đã dẫn chàng tới việc đề xuất ra một cuộc thám hiểm bí mật trên bờ - nhưng giờ đây, trong dư âm của việc Rice không ủng hộ đề nghị đó, bản năng ấy dường như đang gào thét đòi được nhìn nhận. Niềm vui thầm lặng đượctruyền vào chàng bởi hình ảnh đầu tiên đập vào mắt của ngọn Fuji và ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời mới rồi càng làm cho bản chất nôn nóng của chàng tăng lên và đột nhiên viễn ảnh về những cuộc đàm phán kiểu mèo vờn chuột kéo dài sẽ không biết bao nhiêu ngày với những tướng lĩnh trơ trơ của Nhật trở nên không thể nào chịu nổi. Chính trong lúc đó chàng quyết định những điều sẽ làm và khẳng định lại giải pháp chàng sẽ dùng để kết thúc cuộc hành trình, chàng bật ngón tay đánh tách và đứng dậy.

Đến bên giá để vũ khí chàng dừng lại khá lâu để lựa chọn được một thanh đoản kiếm tốt, rồi nương theo bóng tối đến chỗ hầm dưới phòng chỉ huy. Chàng trườn vào trong và thấy Sentaro đang ngồi vòng chân trên một cuộn dây lớn trong một chỗ tối tăm và bụi bặm. Ỏng ta đang cặm cụi khâu dưới ánh sáng của một ngọn nến duy nhất và ngẩng lên cười chào Eden.

- Mọi việc tốt cả chứ, thưa ông chủ?

Eden thì thào vội vàng:

- Phải, mọi chuyện đều ổn. Ta đã sẵn sàng để đi- bây giờ!

Sentaro kêu lên ngạc nhiên:

- Bây giờ ư, ông chủ?

- Phải, bây giờ. Ngươi có chắc là ngươi vẫn còn muốn đi cùng với ta không?

Người thuỷ thủ bị đắm tàu chậm rãi gật đầu, mặt nghiêm trang:

- Tôi đã hứa, thưa ông chủ. Nếu ông chủ lên bờ, Sentaro sẽ đi theo.

- Tốt.

Eden quang mũ xuống, đặt khẩu súng ngắn và thanh đoản kiếm sang bên cạnh, cởi áo khoác, cravat, áo vét và giày.

- Vậy thì hãy chuẩn bị cho ngươi đi, Sentaro. Và hãy nhanh lên.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu vội vã làm nốt chiếc bao lưng thứ hai bằng vải dầu và buộc nó vào chiếc thắt lưng da. Ông ta cũng đã thắt cho mình một cái thắt lưng tương tự, trong đó ông ta nhét đầy quần áo và vài thứ vật dụng của mình. Nhìn thấy thế, Eden gật đầu tán thành:

- Sentaro, ngươi làm tốt lắm. Ngươi có thể tìm được vài thứ quần áo cho ta không?

- Thưa ông chủ, tôi có vài thứ cũ của mình đây. Có thể không vừa lắm, nhưng tôi nghĩ cũng được.

Người thuỷ thủ giơ lên một chiếc áo nông dân dài có tay rộng lùng thùng màu xanh bằng vải calico, một cái quần có túi cũng màu xanh rách rưới và một đôi dép rơm vừa bện xong. Gập mấy chiếc quần áo thật chặt lại, ông ta nhét chúng vào chiếc túi bằng vải dầu và vội vã buộc nó vào thắt lưng Eden. Ông ta nhìn Eden dắt thêm khẩu súng ngắn, túi đạn, la bàn, ống nhòm và những thứ cần dùng khác vào cái túi, rồi gói thanh đoản kiếm bằng một miếng vải buồm và buộc quanh lưng bằng một sợi dây chắc chắn

Sentaro cầm chiếc mũ hình côn tết bằng cỏ để trên đống dây chão và vải buồm bụi bặm, quàng nó lên vai:

- Bao giờ lên tới bờ ông chủ sẽ đội cái này. Sẽ không ai nhìn thấy mặt ông chủ cả.

- Tuyệt.

Eden gấp bộ quân phục của chàng lại đặt chiếc mu lên trên và ấn chúng khuất xuống dưới đông vải buồm rách. Rồi chàng đứng thẳng dậy, chỉ mặc mỗi chiếc quần chẽn màu trắng. Mắt chàng sáng ngời những dự đoán và chàng vỗ vai động viên Sentaro:

- Nếu ngươi đã sẵn sàng, thì bây giờ chúng ta lên đường! Hãy theo ta thật sát. Chúng ta sẽ tới chỗ thang treo. Tuyệt đối không để cho ai trông thấy lúc chúng ta xuống khỏi tàu.

Chàng nhìn quanh để chắc chắn là không có một ai trên boong trên tối đen. Khi đã yên tâm là an toàn chàng vẫy Sentaro đi theo và họ chui ra qua miệng hầm, bò rất nhanh theo một đường ngoằn nghoèo. Bám chặt lấy bóng tối của thành tàu cao gần hai mét, họ thận trọng đi về phía chiếc thang treo gần nhất thật cẩn thận để không bị lọt vào sự chú ý của những tay quan sát đang đứng trên cao. Có hai thuỷ thủ được bố trí gác ở những chỗ lên xuống gần nhất. Từ nắp một lỗ thông hơi cho lò đốt, Eden quan sát họ đi đi lại lại tới lui với những khẩu cacbin trên vai. Chờ một lúc sau khi cả hai người gác quay lưng lại và người hoa tiêu trực nhìn xa ra ngoài khơi, Eden đột nhiên kéo mạnh tay Sentaro và chạy thật nhanh đến cầu mở của chiếc thang treo. Họ sải tay leo dọc xuống chiếc thang sắt và biến mất xuống nước trong vài giây. Họ cố bơi ngầm dưới nước thật lâu để tránh từ trên tầu Susquehnna người ta có thể phát hiện ra, cuối cùng họ nổi lên mặt nước, nấp dưới bóng phía khuất gió của con tàu. Chậm rãi và lặng lẽ, họ bơi trong đêm tối hướng về phía nam theo một cung lượn trù tính sẽ đến được bờ cách đống lửa báo tin xa nhất phía nam khoảng một hay hai dặm.