Chương 13
HOÀNG TỬ TANAKA THÚC ĐẦU GỐI VÀO hông con ngựa, khéo léo giục nó phi nước đại xuyên qua màn đêm mịn như nhung bao phủ trên bờ vịnh Yedo. Khi con vật đã phi nhanh hơn, chàng nhổm người lên khỏi yên đến mức gần như nửa đứng trên bàn đạp và giữ thăng bằng hơn để có thể cảm thấy và tận hưởng sức mạnh hoang dã và sự nhiệt thành của nó.
Bốn samurai trong đoàn tuỳ tùng đeo những chiếc khiên sắt điểm nan tre cũng đang phóng ngựa theo sát phía sau, họ cúi rạp trên mình ngựa để đuổi kịp chàng. Họ đã phi qua khu rừng rậm vùng đồi núi, thỉnh thoảng cũng có băng qua những cánh đồng lúa đã gặt xong chỉ còn trơ gốc rạ. Những đỉnh đồi chon von hầu như không dấu chân người với những sườn đồi thoai thoải nhấp nhô những cây thông cao ngất như vươn lên bầu trời tối thẫm, tiếng vó ngựa gõ trên mặt đất xốp phủ đầy những phiến lá kim và nhịp điệu lanh canh của những chiếc khiên đập vào yên cương, tất cả tạo nên một cảm giác mạnh mẽ và hoà âm của những tiếng động đó khiến Tanaka cảm thấy rất dễ chịu.
Trong khi phi ngựa, Tanaka khoan khoái hít thở bầu không khí mát lạnh ban đêm. Trong cuộc hành trình thục mạng xuyên qua bóng đêm này Tanaka nhận thấy từng đường gân, từng sợi thần kinh của mình bắt đầu tỉnh táo lại khoảng một giờ trước đây, khi họ rời Yedo. Những cuộc tranh cãi rối rắm và những mưu mô liên kết dây lên trong kinh thành của Shogun bởi sự xuất hiện của những tàu chiến Mỹ đã làm u ám đầu óc chàng cũng như bao nhiêu người khác trong suốt những giờ dài dằng dặc, và chàng đã phải nhảy lên yên con ngựa buộc trong sân thánh địa Yedo. Lúc đó đã quá nửa đêm, và chàng khao khát được hít thở không khí mát dịu và thơm lừng ngoài đồng nội. Mặc dù những dãy núi bao quanh vùng Yedo vẫn còn chìm trong bóng tối, Tanaka vẫn có thể cảm thấy rõ sự hiện diện mạnh mẽ của nó ở phía bắc trong khi chàng và những người đồng hành phi nhanh về phía trước. Nhiều lúc chàng cảm tưởng như còn có thể nhận ra cả mùi hương thơm ngát của những bụi huệ, những đoá tú cầu, những chùm phong lan hoặc những đoá hoa dại ẩn trong bóng tối bên đường. Có những lúc, ánh sáng của hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời cao bên trên hiện rõ dưới chân khi họ thúc ngựa phi dọc bờ nước sáng như gương của những cái hồ, hay lội qua những khúc sông cạn. Trong những khoảnh khắc ấy Tanaka cảm thấy sự căng thẳng bên trong dường như dịu lại, và từng nhịp vó ngựa khiến cho chàng xích lại gần hơn với cảm giác lý tưởng yêu thích của một người muốn được hoà vào làm một, với đất trời và vũ trụ.
Cứ mỗi lần nhìn lên bầu trời đêm chàng lại thấy ý nghĩ của mình trở về với Tokiwa và chiếc áo kimono màu xanh biếc có đính những ngôi sao bạc mà nàng vơ vội để choàng lên thân thể trần trụi của mình trong lúc cùng trốn chạy khỏi Golden Pavilion ở Yedo. Cứ mỗi lần vượt qua một đỉnh đồi chàng lại căng mắt tìm ở phía trước bóng dáng ngọn đèn lồng, dấu hiệu của cái yadoya mà đêm rồi chàng đã gửi nàng tới đó để có thể bảo vệ nàng cẩn mật. Càng đến gần cái làng nơi có quán trọ đó chàng càng thấy rõ rằng mỗi một cảm giác thực thể của con người chàng đều gắn chặt với viễn ảnh là cuối cùng sẽ được gặp lại nàng Geisha yêu thích nhất của mình. Một lần nữa nhớ lại cơn đam mê bị cắt đứt giữa chừng của họ đêm trước, chàng lại thúc mạnh vào hông giục con ngựa phi nước đại dọc một con đường mòn, thỉnh thoảng lại gặp một toán người mang vũ khí và những tốp nông dân đang chạy tản cư xuôi ngược trên đường.
Một trong những tuỳ tùng hổn hển nói khi đuổi kịp được chàng:
- Chúng ta sắp đến nơi rồi. Làng ấy ở sau ngọn đồi kia kìa.
Tanaka lẩm bẩm cảm ơn và lại phi lên phíatrước, không hề nới dây cương cho tới khi tới được trước cổng yadoya có treo ngọn đèn lồng. Mặc dầu đã hơn hai giờ trôi qua kể từ khi ánh sáng xanh kỳ lạ trên bầu trời biến mất, một đám đông người làng vẫn còn tụ tập trên đường cái trước sân quán trọ. Họ vẫn còn đang thì thào với nhau một cách rời rạc và nhìn lên trời, nhưng tiếng vó ngựa rầm rập khiến họ sợ hãi dạt cả sang hai bên vệ đường. Khi nhận ra người ky sĩ đi đầu, viên chỉ huy đội gác đang đứng giữa đám đông bật lên kinh ngạc nhảy vội đến trước cửa quán trọ để đón. Hắn cúi đầu trong khi Tanaka và đám tuỳ tùng quay tít hãm ngựa làm bụi tung mù mịt.
Gotaro đứng thẳng lên chạy đến giữ cương ngựa cho Tanaka và nói:
- O Kami-san, xin kính chào. Tôi không nghĩ là chúa công trở về sớm như vậy.
Tanaka phóng ngựa thẳng qua cổng quán trọ và nói ngắn gọn:
- Đêm nay Yedo đang nghẹt thở vì những cơn hỗn loạn xảy ra ngay trong thành phố. Mọi việc ở đây ổn cả chứ?
Gotaro dẫn ngựa vào một trong những tàu ngựa của quán trọ rồi vội vã quay lại kính cẩn đáp:
- Vâng ạ, thưa O Kami-san. Mọi sự ở đây vẫn ổn thoả - chỉ trừ việc ánh sáng xanh kỳ lạ trên trời khiến mọi người sợ hãi kinh khủng.
Bên trong cổng, teishi, người chủ quán trọ đang vội vã cúi chào theo đúng truyền thống. Khi Tanaka đến gần, ông ta vòng tay và cúi người thật hèn mọn, dập đầu đến tận sàn nhà ba lần. Trong cuộc chào đón ngắn gọn đó ông ta nhắc đi nhắc lại rằng mình không xứng đáng, rồi ra hiệu cho một người hầu khác đang đứng chờ ở sau cửa với một bình rượu sake nóng và mấy chiếc chén tống bằng sứ. Đến lượt mình, người hầu dập đầu thấp hơn để chào Tanaka rồi dẫn chàng đến một phòng khách riêng, hạ rèm xuống để căn phòng được chiếu sáng với một ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn andon đặt dưới sàn.
Sau khi người hầu mang rượu gạo đến rồi lui ra, kéo bức rèm lại phía sau, Tanaka nhẹ nhàng hỏi:
- Tokiwa-san thế nào? Nàng vẫn được bảo vệ cẩn thận chứ?
Gotaro ngồi vòng chân trước mặt chàng, trả lời:
- Tôi nghĩ rằng bà ấy đang ngủ. Giống như tất cả những người khác, rõ ràng là bà ấy sợ hãi vì cái ánh sáng xanh kỳ quặc trên trời đêm nay. Nhưng người hầu của bà ấy đã về nhà mất, đáng lẽ cô ta nên ở lại với Tokiwa-san nốt đêm nay để an ủi bà ấy.
Tanaka gật đầu cộc lốc:
- Cho người đi tìm cô hầu gái về đây. Và báo chO Tokiwa-san biết là ta đã đến. Báo với nàng rằng nàng cần phải chuẩn bị ngay lập tức để đón ta.
- Vâng, O Kami-san, ngay lập tức ạ - Gotaro ra hiệu cho một người phục vụ đi truyền lệnh đó, rồi lại quay lại nhìn chủ vẻ chờ đợi - O Kami-san, Chúa công có đem tin tức gì từ Yedo về không ạ? Tôi có được phép hỏi rằng chiến sự đã bắt đầu?
Tanaka lắc mạnh đầu:
- Vẫn chưa có trận chiến nào với bọn rợ hay các tàu chiến của chúng! Nhưng chúng đe doạ sẽ dùng súng lớn bắn vào chúng ta, vì thế chiến tranh sẽ có thể nổ ra vào bất cứ lúc nào. Nhưng tồi tệ nhất là những cuộc tranh chấp kinh khủng trong bakufu. Một cuộc họp chớp nhoáng đã được triệu tập, và những cuộc tranh cãi liên tục nổ ra giữa các daimyo, nhiều người điên rồ muốn tấn công ngay lập tức bằng bất cứ giá nào. Một số khác không biết chắc nên làm gi, bởi vì vũ khí và lực lượng của chúng ta quá yếu. Nhưng họ cũng không đủ nhiều để có thể thắng thế...
Viên chỉ huy đội lính gác hỏi:
- Thế còn ý kiến của bản thân Shogun thì sao, O Kami-san? Chắc chắn là người sẽ phải quyết định vấn đề chứ?
Tanaka lắc đầu:
- Shogun đã rất yếu rồi. Dường như người đã phải nằm liệt giường và đã ốm yếu lắm nên không thể tham gia thích đáng vào sự việc nữa...
Viên chỉ huy bọn gác ghé sát vào Tanaka:
- Tại sao bọn rợ lại đe doạ sẽ nổ súng vào chúng ta, O Kami-san?
- Chúng nói rằng chúng đem theo một thông điệp của người đứng đầu nước chúng để trao cho "Hoàng đế" của chúng ta hiện đang ở thành Yedo. Chúng nhầm lẫn giữa "Hoàng đế" với "Shogun" và có vẻ không biết gì về tổ chức lãnh đạo chúng ta. Chúng nói rằng tàu của chúng sẽ ở lại và uy hiếp chúng ta cho tới khi "thông điệp" của chúng được tiếp nhận. Và chúng sẽ đổ bộ để trao bức thư, nếu cần thiết.
- Bức thư nói gì, O Kami-san? Và tại sao chúng lại phải dùng đến tàu chiến để mang thư tới?
- Bọn rợ Hà Lan ở Nagasaki đã báo cho các bộ tộc ở miền nam biết rằng đó là một trò bịp để hạ gục chúng ta. Bọn chúng muốn buộc chúng ta phải mở cửa các cảng cho tàu bè của bọn rợ vào buôn bán, ngược với ý muốn của chúng ta... Và chúng muôn buộc chúng ta phải cung cấp các nhu yếu phẩm cho tàu bè của chúng. Những khẩu súng hạng nặng của bọn chúng hiện nay đã hướng rất gần vào thành phố Uraga, chỉ cách Yedo có vài dặm và đã sẵn sàng để nhả đạn. Tất cả dân chúng đã sơ tán vào sâu trong đất liền rồi.
Gotaro lo lắng hỏi:
- Chúa công nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có đánh nhau không?
- Có thể. Ta đã lên một trong những chiếc tàu của bọn chúng cùng với phái đoàn đàm phán đầu tiên của ta. Bọn rợ rất tự tin và ngạo mạn. Chúng biết chúng có ưu thế lớn. Một quí tộc nóng nẩy của bộ tộc Makabe đã định tấn công vào một sĩ quan của bọn rợ - nhưng may mắn là ông ta đã bị tước vũ khi và bị khuất phục trước khi xảy ra điều gì. Nếu như ông ta thành công thì lúc này có lẽ chiến tranh đã nổ ra rồi.
Gotaro nheo mắt lắng nghe:
- Liệu chúng ta có thể đánh thắng bọn rợ nếu như rất cần thiết không?
Tanaka nhíu mày suy nghĩ:
- Lúc này có hàng ngàn chiến binh từ các tỉnh khác đang di chuyển tói bờ biển. Nhưng chúng ta có rất ít đại bác và các súng trường cổ lỗ của chúng ta không thể nào đọ được với súng ống của bọn rợ nước ngoài. Nếu chiến tranh nổ ra chúng ta sẽ phải chiến đấu với chúng hoàn toàn bằng tay kiếm. Sẽ có một con số khủng khiếp các sinh mạng bị mất mát - cho cả hai phía. Và bọn rợ có thể sẽ quay lại. Quay lại nữa với nhiều tàu chiến hơn, nhiều súng ống hơn, và nhiều người hơn...
Viên chỉ huy lính gác hỏi giọng căng thẳng:
- Có phải ánh sáng khủng khiếp kia là do tàu của bọn rợ mang tới? Hay đó là một điềm gở mà các thần của chúng ta gửi tới?
Tanaka hít một hơi chậm rãi:
- Ta nghĩ rằng đó là một hành động của thiên nhiên. Ai có thể nói được nó có ý nghĩa như thế nào?
Gotaro ước tính:
- Chúa công có định sẽ sớm quay lại chỗ những tàu chiến của bọn rợ không, O Kami-san? Liệu có thêm những cuộc nói chuyện khác nữa không?
Tanaka gật đầu, rồi uống cạn một chén tông rượu sakê.
- Nếu có thể, ta sẽ quay lại con tàu đen một lần nữa. Một số vị tướng cao cấp hơn sẽ sớm quay lại sau khi trời sáng để lên tàu. Ta sẽ ở đây chỉ trong vòng một hai giờ gì đó để giải phóng cho những người ta mang theo từ Yedo - chàng đột nhiên đứng thẳng lên và mỉm cười - Và bây giờ ta không có thêm thì giờ cho ông nữa đâu, Gotaro - san, để nói những chuyện vô ích...
Chàng quay đi, vừa lúc đó có tiếng ồn ào ngoài hành lang. Một giọng phụ nữ bắt đầu mếu máo sợ hãi, và ngay sau đó tấm shoji bị kéo mạnh ra và một trong những phụ tá của Gotaro xuất hiện. Hắn cầm một thanh kiếm dài trong tay vẻ đầy hăm dọa, tay kia nắm chặt cái cổ gầy guộc của Eiko, cô hầu gái. Mặt cô bé thâm tím, tóc xổ tung, áo kimono xộc xệch và rách toạc tới vai. Tên lính gác đẩy cô vào phòng và dúi cô tới trước tấm tatami rồi quay lại phíaTanaka, mặt trắng bệch. Hắn báo tin bằng một giọng run run, cúi đầu thật thấp:
- Tôì ân hận báo tin rằng Tokiwa-san đã đi khỏi. Phòng nàng không còn gì và có lẽ nàng đã trốn khỏi đây khoảng hai giờ trước đây... - hắn dùng mũi kiếm chỉ vào cô hầu gái - Tôi tìm thấy cái con đĩ này trốn trong nhà kho. Nó đã nhận tiền của Tokiwa-san, và đưa cho nàng quần áo nông dân để cải trang. Thậm chí nó còn tìm cho nàng một con ngựa...
Tanaka vẫn đứng yên giữa phòng, nhìn cô gái nông dân gần như nửa hở hang đang sợ hãi quỳ dưới chân, không tỏ vẻ gì. Chàng lạnh lùng hỏi cô bé:
- Tại saO Tokiwa-san lại làm như vậy?
Eiko mếu máo:
- Con không biết. Bà nói rằng bà cảm thấy ở đây còn nguy hiểm hơn cả ở Yedo. Con đã cố thuyết phục bà ở lại ...
Tên chỉ huy lính gác rít lên, quẳng một nắm những đồng tiền xuống cạnh cô gái nông dân đang run như dẽ:
- Nó nhận những của đút lót này. Nó đã phản bội lại sự tin cậy của chúng tôi.
Gotaro gầm lên giận dữ và vung lưỡi kiếm dài lên cao. Hắn vung kiếm về phía cô gái đang ngã dúi dụi, hoa lên một đường nhằm vào cái cổ trần của cô bé.
Tanaka phán ứng lại chỉ trong một tích tắc, chân vẫn đứng yên, chàng rút thanh trường kiếm của mình lên đỡ chỉ bằng một chuyển động nhẹ nhàng. Lưỡi hai thanh kiếm chạm vào nhau ngay sát sạt đầu cô hầu gái khiến cho lưỡi kiếm của viên chỉ huy lính gác bay lộn một vòng và cắm ngập đến tận chuôi vào bức rèm giấy tít trong góc xa nhất của căn phòng. Gotaro đứng tay không, mặt trắng bệch, sửng sờ nhìn chủ. Vẻ mặt của hắn tỏ ra hắn đang chờ đợi một nhát kiếm thứ hai kết liễu tính mạng, nhưng Tanaka đã nhanh nhẹn tra lưỡi kiếm vào vỏ.
Chàng âm thầm nói:
- Nếu như ông thực hiện nhiệm vụ canh gác của ông một cách chính xác thì Tokiwa-san đã không phải tìm cách bỏ trốn khỏi ông. Và cô hầu gái này sẽ không bao giờ có cơ hội để nhận của đút lót.
Gotaro bẽ bàng lẩm bẩm:
- Hẳn là khi có cái ánh sáng kỳ lạ ấy, tôi chạy ra ngoài để nhìn.
Tanaka quỳ một bên chân xuống bên cạnh cô hầu gái:
- Tokiwa-san định đi đâu? Và nàng ăn mặc như thế nào?
Eiko ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên run run nhìn chàng hoàng tử:
- Bà nói là bà sẽ đi về phía Yedo. Bà có một con ngựa già, chân què... với hai sọt rơm to bên hông và bờm con ngựa có buộc một sợi dây lụa màu xanh. Bà mặc một bộ quần áo nông dân màu xanh và đội một cái mũ rộng vành bằng nan…
- Cám ơn cô - Tanaka nhẹ nhàng nói và nhặt những đồng bạc lên đặt vào tay Eiko. Cô không có lỗi. Bây giờ cô hãy cầm lấy chỗ tiền này và đi về nhà với bố mẹ.
Đứng thẳng lên nhìn đám tuỳ tùng đầy vũ khí đang lo lắng theo dõi, chàng nói giọng lạnh băng:
- Có ba con đường trở lại Yedo. Vậy chúng ta sẽ chia thành ba nhóm, và tìm cho được Tokiwa-san!
Chàng đi thẳng ra ngoài sân, gọi to bảo đem ngựa ra. Một giây sau chàng đã phóng vọt ra khỏi cửa quán trọ, theo sát sau đó là đám tuỳ tùng và mấy tên lính gác. Họ lần lượt biến mất vào bóng đêm.