← Quay lại trang sách

Chương 14

BỞI VÌ QUẢ ĐỒI QUÁ DỐC NÊN KHI ĐI XUỐNG Matsumura Tokiwa phải gần như vừa đi vừa chạy. Đôi lúc nàng phải trượt từng đoạn dài, một tay nắm dây cương kéo con ngựa lại. Nàng đau điếng vì những viên đá bị bật lên đâm vào chân xuyên qua cả đôi dép rơm thô ráp lạ lẫm. Bất giác nàng co rúm lại bật kêu to lên vì đau khi một viên đá sắc cạnh đâm thủng đế giầy. Nhìn lên trời nàng nhận ra vầng trăng bắt đầu ló ra ở phía đông bầu trời, toả một ánh sáng mờ mờ trên phong cảnh ban đêm. Từ sườn một quả đồi nàng sung sướng nhận thấy xa xa ở phía nam đã có thể nhìn thấy khoảng trống tối đen của biển.

Trong khi cố gắng xuống con dốc đứng - Tokiwa phân vân không hiểu mình đã đi được bao xa và bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi nàng vội vã rời khỏi yadoya. Chắc phải khoảng một giờ hoặc hơn, có lẽ phải tới hai giờ. Nhưng trong khi tự hỏi như vậy nàng nhận ra rằng mình đã mất mọi cảm giác về thời gian trong khi cố gắng chạy xa cái quán trọ lúc này đã trở thành nhà tù. Từng đoàn người mang vũ khí vẫn tiếp tục ùn ùn đổ về phía nam, cả phía trước cũng như phía sau. Tay họ xách những ngọn đèn lồng soi đường. Bằng vào những huy hiệu khác nhau trên những chiếc khiên, rõ ràng rằng những đội quân này tới từ nhiều lãnh địa của daimyo nhiều vùng khác nhau khắp xa gần. Nhiều tốp khách bộ hành, hoặc đi ngựa hoặc đi bộ cũng xuôi ngược cả hai hướng dọc trên đường, mặc dù trời đã muộn, và trong khi nhập vào với bọn họ Tokiwa phải cố giấu kỹ mình, nàng cảm thấy một cảm giác an toàn trong bộ quần áo cải trang.

Nhưng khi tiếp tục đi nàng vẫn luôn cảnh giác với mối nguy hiểm có thể đến từ phía sau và thỉnh thoảng nàng lại dừng lại để kiểm tra xem có nghe thấy tiếng vó ngựa của đám lính gác của Hoàng thân Tanaka phi tới gần không. Mặc dầu không có dấu hiệu gì là đang bị đuổi theo, nhưng Tokiwa đã cảm thấy rất mệt vì không quen cố gắng quá sức như vậy và trong khi vất vả trượt xuống dốc nàng tự hứa là khi nào xuống được chỗ bằng phẳng nàng sẽ tìm một chỗ nào để có thể nghỉ ngơi và trốn vào đó một lúc.

Xuống đến chân đồi con đường mòn bằng phẳng lại và trở thành một con đê nhỏ trải dài ngang qua những cánh đồng lúa. Những cánh đồng lúa mênh mông thấp thoáng dưới ánh trăng non mới mọc, Tokiwa đã có thể nhìn thấy những con đường nhỏ khác tách ra khỏi con đường lớn cả về hai phía, dẫn vào những làng nhỏ đứng chơ vơ với những lùm cây bao quanh. Nàng nhìn thấy mỗi làng lại được bao quanh bởi những mảnh đất được trồng cây rất ngay ngắn nào lúa mì, đậu, hành và những luống rau nhỏ khác. Nhiều làng được bao bọc bởi màu đêm yên tĩnh, nhưng đây đó cũng có những người dân đang rời khỏi những túp lều của họ để tập hợp thành những tốp đứng dọc đường chính và nhìn theo cái cảnh xa lạ của những đoàn chiến sĩ hành quân qua. Tokiwa nhận ra rằng có thể sẽ khó mà giấu được mình trên con đường chính này nếu tình huống phải cần thiết hoặc nếu có một người dân địa phương nào đó vẫy hoặc gọi nàng thì nàng sẽ khó mà giải thích được mình là ai. Ý nghĩ đó khiến nàng đột nhiên cảnh giác, nàng dừng lại nhìn quanh tìm một con đường khác để đi. Trong khi đứng phân vân chưa quyết định sẽ đi đường nào, nàng nghe rõ tiếng vó ngựa dồn dập không thể lẫn được vào đâu đang to dần, họ đã lên tới gần đỉnh đồi sau lưng. Tokiwa lắng nghe kỹ để biết chắc chỉ có hai chứ không phải ba con ngựa đang phi đến. Rồi nàng giật mạnh dây cương dục con ngựa của mình:

- Hayaku! - Nhanh lên! Hayaku!

Nàng quát lên, cô giục con vật phóng nhanh vào một lùm cây nhô ra dưới một quãng đường vòng ởchân đồi.

Con ngựa hí lên một tiếng giật mình trước mệnh lệnh bất ngờ đó. Mặc dù nó đã già và hom hem với một chân sau đã khập khiễng vì suốt đời phải mang quá nhiều hàng hoá nặng trĩu, nhưng nó vẫn còn giữ được phản ứng mạnh mẽ theo thói quen. Nó nghiến chặt hàm thiếc, trong cơn giận dữ đột ngột nó cô cắn sợi dây cương đang bị Tokiwa kéo rất căng. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên to hơn khi những kỵ sĩ đến gần đỉnh đồi, và nàng biết rằng trước đó có thể họ đã nhìn thấy bóng mình. Trong phút tuyệt vọng nàng nắm chặt lấy đuôi con ngựa và nhảy phắt lên lưng nó, sau hai chiếc sọt. Những cái xương sườn gầy guộc đâm vào đùi đau nhói, nhưng nàng cúi rạp mình về phía trước và nắm chặt bờm con ngựa bằng cả hai tay, thúc mạnh gót vào hông nó, và cũng bắt được con ngựa phóng thẳng đến bụi cây trước mặt. Vừa vào được chỗ tối, Tokiwa lại trườn xuống đất. Cầm lấy sợi dây cương, nàng buộc con ngựa thật chặt vào một bụi cây thấp và bỏ nó lại đó với tiếng thở hổn hển trách móc rồi quay lại để quan sát từ phía sau một bụi cây khác.

Mấy giây sau hai chiến sĩ ngồi trên lưng ngựa xuất hiện. Ngay lập tức Tokiwa nhận ra huy hiệu trên khiên của các samurai thuộc quyền của Hoàng thân Tanaka, và khi họ đến gần hơn nàng có thể nhìn thấy rõ huy hiệu ngôi sao sáu cánh của bộ tộc Kago thêu trên vạt những tấm chiến bào jimbaori của họ. Ánh trăng lờ mờ nhưng đủ để cho nàng nhận ra người đi đầu là Gotaro, viên chỉ huy lính gác to béo, và hình bóng hắn lại một lần nữa khiến cho nàng phải rùng mình sau bụi cây.

Khi đến đầu con đê, đột nhiên Gotaro nhổm lên trên yên, ra hiệu cho tên đi cùng cũng làm như vậy. Chúng vòng lại và cụm lại một chỗ, nhìn lên cánh đồng lúa bát ngát phía trước, rồi bắt đầu quay lại một cách vội vã. Từ chỗ nấp Tokiwa nín thở nhìn sang chỗ buộc con ngựa, thầm cầu mong nó đừng có phản trắc mà kêu lên làm lộ nàng đang ở đây. Nó vẫn đang ngúc ngoắc đầu liên tục và cố dứt sợi dây nhưng vẫn im lặng. Tokiwa thấy Gotaro nhổm người lên một lần nữa để nhìn bao quát xung quanh, và có một lúc nàng cảm thấy rõ ràng rằng hắn đã nhìn thẳng vào nàng qua bóng đêm. Mặc dù ban đêm ấm áp nhưng nàng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, rồi một giây sau đó cả hai tên cưỡi ngựa lại tiếp tục phóng theo con đê về phía trước. Tựa má lên thân cây, nàng nhắm mắt nhẹ người khi tiếng vó ngựa nhỏ dần phía xa.