Chương 15
ROBERT EDEN TOÀI NHỮNG MÉT CUỐI CÙNG lên đỉnh vách đá bằng cả hai chân hai tay và ngẩng đầu nhìn vào sâu phía trong đất liền. Chàng ngạc nhiên thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một khẩu đại bác khổng lồ đã được kéo lên gần đến đỉnh núi, chỉ cách chàng có khoảng hai ba chục mét. Nòng của nó chĩa về phía biển qua một cái lỗ thủng trên tấm màn ngụy trang cao khoảng ba mét. Ngoài ra còn hai hay ba khẩu tương tự cũng được đặt ở những vị trí khác dọc đỉnh núi.
Eden vội vã chúi xuống dưới vách đá mà Sentaro đang với lên và thì thào:
- Chúng ta sẽ đến gần hơn một tí nữa, tới những cỗ súng quan trọng nhất. Nhưng có một cái gì đó rất lạ ở những khẩu súng này.
Sentaro ngạc nhiên thì thào trả lời:
- Cái gì cơ, ông chủ? Có điều gi lạ cơ?
- Không có các pháo thủ. Không có đạn! Thực ra là ta không thấy có ai cả.
Mặt người thuỷ thủ Nhật tỏ rõ là đang vô cùng lo lắng:
- Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ làm gì, thưa ông chủ?
- Chúng ta sẽ đến gần hơn một chút nữa để nhìn xem sao.
Eden nhanh nhẹn trườn lên tới mỏm vách đá, sau đó quay lại cúi xuống đưa tay kéo người thuỷ thủ Nhật lên theo. Trên đỉnh vách đá có cỏ, Eden khéo léo rẽ một đường để họ có thể bò áp sát bụng chìm dưới bóng đám cỏ, chỉ trườn lên bằng khuỷu tay và đầu gối.
Sentaro thì thào hỏi khi đã bò kịp đến bên chàng:
- Ông chủ cần tìm cái gì kia, ông chủ?
Eden lắc đầu không tin và giơ một tay sờ khẩu súng:
- Không phải súng thật! Sờ mà xem! Đây là súng gỗ. Tất cả những khẩu súng này chỉ là đồ giả mà thôi... Chờ đây nhé!
Cúi rạp xuống thật thấp, Eden bò thật nhanh đến những khẩu súng khác, trong khi Sentaro vẫn còn đang lo lắng quỳ gối bên cạnh khẩu đầu tiên, căng mắt theo dõi từng cử chỉ của chàng trong bóng tối. Từ lúc rời tàu họ đã bơi một mạch suốt gần một giờ rồi mới đổ bộ lên một bãi biển hoang vắng cách Uraga ba dặm về phía tây nam và Eden đã chọn cách bò lên theo những vách đá thẳng đứng, để tránh những nguy hiểm không cần thiết. Chàng đã rất cẩn thận chọn khu vực để đổ bộ và thực tế họ đã lên bờ cách đống lửa báo tin gần nhất những một dặm. Ngọn lửa chỉ soi sáng mờ mờ xa tít và bởi vì vầng trăng mới nhú vẫn chưa toả ánh sáng lên tới đất liền nên họ vẫn được che chở bởi bóng tối. Eden đội chiếc mũ rộng vành, vành mũ được kéo sụp xuống tận mặt và mặc bộ quần áo Nhật mượn của Sentaro, chân đi đôi dép rơm nên Sentaro thấy không có gì đáng ngại lắm. Khi họ đổ bộ lên đất liền chàng đã thắt cái thắt lưng đựng khẩu súng ngắn vào thắt lưng bên trong áo ngoài, giấu kỹ khẩu súng, thanh đoản kiếm vẫn buộc ngang lưng. Nhờ thế chàng rảnh cả hai tay để hành động và Sentaro khâm phục nhìn theo viên sĩ quan Mỹ nhanh nhẹn trườn từ khẩu súng này đến khẩu súng khác theo một đường dích dắc. Khi quay lại tới khẩu đầu tiên, vẻ mặt Eden đầy thoả mãn:
- Sentaro, ta nói đúng. Tất cả những khẩu súng này là của giả. Và sau những tấm rèm kia chẳng có gì hết. Chúng chỉ che giấu một sự thật là bọn họ thiếu vũ khí...!
Không hề báo trước, người thuỷ thủ Nhật Bản đột nhiên kéo Eden cúi xuống thấp hơn bệ pháo và tiếp tục nhìn dọc theo vách đá:
- Nhìn kìa, ông chủ!
Eden thì thầm:
- Cái gì thế? Ngươi nhìn thấy cái gì thế?
- Lính gác - hai tên! Chúng đi tuần theo đường này.
Eden căng mắt nhìn vào bóng tối và thấy hai hình người trước đống lửa. Chúng mang theo dáo, có lẽ là thương thì đúng hơn và chỉ cách họ không đầy một trăm mét, nhưng vẻ ung dung của bọn chúng cho thấy chúng không hề chú ý thấy bất kỳ hành động khả nghi nào xung quanh khẩu súng giả.
Eden ra lệnh:
- Đi nhanh lên.
Rồi chàng lủi nhanh về hướng ngược lại theo một vách đá đổ xuống một chỗ đất bằng phẳng. Họ chạy gằn khoảng mấy phút, sau đó Eden dừng lại và kéo người thuỷ thủ Nhật ngồi xuống bên cạnh, trên một bãi cỏ. Chàng hổn hển nói, cố lấy lại hơi thở:
- Sentaro, ngươi khá lắm. Ta thật bất cẩn. Sự tỉnh táo của ngươi đá cứu sống chúng ta...
Người thuỷ thủ Nhật Bản gật đầu và cười bẽn lẽn nhưng không nói gì.
Eden thì thào nói tiếp:
- Nhưng ta đã quên mất một việc quan trọng - Lúc này ngươi đã về lại trên đất mình - ta muốn ngươi biết rằng ngươi hoàn toàn có thể tự do trở về nhà nếu như ngươi muốn.
Người đàn ông Nhật nhìn đăm đăm vào bóng đêm tựa như lần đầu tiên đánh giá được ý nghĩa đầy đủ của việc đã trở lại được nơi chôn rau cắt rốn. Nhưng vẻ mặt của ông ta không hề thay đổi và ông im lặng lắc đầu lia lịa.
Eden nhắc:
- Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi có muốn đổi ý không?
- Tôi sẽ bị hành hình nếu người ta phát hiện ra là tôi đã ở trên con tàu đen, thưa ông chủ. Nếu tôi trở về nhà, chắc chắn họ sẽ giết tôi...
Eden đặt tay lên vai ông ta an ủi:
- Không cần phải để ai biết là ngươi đã ở trên con tàu đen. Ngươi đừng trở về nhà, chờ cho cơn kích động này qua đi đã. Hãy tìm lấy một việc gì đó mà làm, ví dụ làm nghề đánh cá vài tháng đã vậy - Hoặc là làm ruộng ở đâu đó.
Sentaro lắc đầu:
- Ở đây tất cả mọi người đều phải đăng ký. Tất cả mọi người đều bị theo dõi. Không thể nào trốn vào đâu cả, vì thế giờ đây ngôi nhà an toàn nhất của tôi là trên Susquehanna. Xin hãy cho phép tôi ở lại và phục vụ ông chủ - và bao giờ ông chủ quay về tàu thì xin cho tôi về theo ông chủ.
Eden nhìn vào mặt người thuỷ thủ hồi lâu, sau đó gật đầu quả quyết:
- Được thôi, nếu thật sự ngươi muốn như thế.
- Đó là điều tôi thật sự mong muốn, thưa ông chủ.
- Tốt. Vậy hãy theo ta.
Sentaro vui mừng cười và họ bắt đầu đứng dậy khỏi đám cỏ, nhưng đột nhiên có tiếng nhiều bước chân rầm rập vẳng đến, cả hai sợ cứng người và lại nằm ẹp xuống. Tiếng ồn ào của rất nhiều người đi qua càng vang lên to hơn và khi nhỏm dậy Eden nhận thấy có một đường nhỏ từ đồng bằng dẫn lên đồi và ngoằn ngoèo chạy lên đỉnh núi, chỉ cách chỗ họ đang nấp có vài mét.
Những cái đầu và những đôi vai của những người đi đầu tiên đã bắt đầu nhô lên, tiếp theo sau là rất nhiều người khác. Chân đi Zori, họ di chuyển rất lặng lẽ, lừ lừ tiến đến gần chỗ Eden đang nấp; khi họ đến gần hơn chàng nhìn thấy đoàn người mang trên vai những chiếc thương, cung tên và những súng trường cổ lỗ.
Sentaro cuống cuồng thì thầm:
- Ông chủ, chúng ta làm thế nào bây giờ? Bọn họ sẽ đi qua rất gần chúng ta.
Eden nằm duỗi dài xuống đáy hố bên cạnh người thuỷ thủ Nhật Bản và bình tĩnh ra lệnh:
- Cúi xuống. Và thật yên lặng chờ cho bọn họ đi qua.
Eden kéo sụp vành mũ xuống qua mặt và điều chỉnh nó sao cho vẫn có thể nhìn thấy con đường qua một kẽ hở hẹp. Ngay khi đoàn quân vừa đến ngang chỗ họ nấp, chàng nín thở và nằm im thin thít. Họ chỉ mang theo có vài chiếc đèn lồng và Eden yên tâm khi thấy hai người hoàn toàn chìm trong bóng tối khi những người đi đầu vượt qua chỗ họ nấp. Không cần phải nhúc nhích chàng có thể nhìn những bước chân của đoàn quân lướt qua chỉ cách đó có vài mét.
Một lát sau chàng bát đầu thận trọng ngẩng đầu lên và có thể nhận ra những khẩu súng kíp và súng hoả mai cổ lỗ giữa những loại vũ khí lộn xộn khác trong đoàn quân. Chàng cũng nhìn rõ là hầu hết đều mang mặt nạ sắt và rất nhiều kiểu áo giáp làm bằng tre, những đoạn xích và da. Họ hành quân một cách trật tự, hàng ngũ chỉnh tề, bước sát theo nhau và thận trọng lắng nghe từng mệnh lệnh phát ra bởi những viên tướng samurai đeo hai thanh trường kiếm. Phải mất tới mười phút đoàn quân mới đi qua hết, và cuối cùng khi chống cùi tay nhỏm dậy để nhìn theo đuôi của đoàn người mất hút vào bóng đêm, Eden mới nhận ra rằng đoàn quân này hành quân hướng về phía có những ổ đại bác giả và rõ ràng là sẽ hạ trại để đồn trú ở đó.
Eden thở phào trong lúc bò ra khỏi hố và đứng nhìn theo đoàn quân:
- Cứ như là vừa quay lại quá khứ vậy. Có vài thứ vũ khí trong đó nhất định phải cũ đến hàng trăm năm rồi.
Sentaro run run nói và đứng lên cạnh chàng:
- Ông chủ, chúng ta thật may mắn. Nếu họ nhìn thấy chúng ta thì cả hai chúng ra có thể bị giết trong nháy mắt. Cả trong lúc hoà hình cũng như trong chiến tranh, người samurai bao giờ cũng tuân theo trực giác đầu tiên của họ. Anh ta sẽ rút kiếm ra và giết ngay lập tức. Không bao giờ cần hỏi han câu gì...
Eden nhẹ nhàng nói và vẫy người đàn ông Nhật đi theo mình: - Vậy thì vận may lại đến với chúng ta một lần nữa. Hãy đảm bảo là chúng ta sẽ không phải nếm mùi nó một lần.
Sentaro im lặng đi theo Eden đi vòng qua những pháo đài phòng thủ và đi tiếp về hướng bắc, men theo bờ biển. Bây giờ trăng đã mọc và đủ sáng để họ có thể đi nhanh xuyên qua những bụi cây lúp xúp và những đoạn rừng thưa trải dài bên các vách núi, nhưng trời vẫn đủ tối để họ có thể kịp thời ẩn kín mỗi khi phát hiện có những đồn canh hoặc bóng những đoàn quân khác đi qua.
Nhiều phút sau họ bắt đầu nhìn thấy một pháo đài khác đang được mở rộng và củng cố lại. Những toán nhỏ cung thủ và bộ binh mang những bó dáo dài và khiên đang dàn ra xung quanh một khu trung tâm gồm những ngôi nhà bằng gỗ mỏng mảnh. Những tướng lĩnh khác mặc đồng phục đang vác những khẩu pháo hạng nhẹ và những thùng thuốc súng ra khỏi các ngôi nhà đó, và Eden còn nhìn thấy họ đang khiêng mấy khẩu súng sáu ly thật được đặt trên các giá gỗ và đẩy váo các ụ súng đắp bằng đất. Những ụ pháo thấp tương tự như vậy được bố trí quanh ba mặt tiếp giáp với mặt đất của pháo đài, và có hàng trăm thường dân - đàn ông, đàn bà, trẻ con mặc quần áo vải bông màu tối - nhộn nhịp đi lại gánh những gánh đất nặng trĩu. Với một sức mạnh thầm lặng người ta vội vã đổ từng thúng đất xuống ụ súng rồi lại vội vã quay lại để gánh một gánh khác từ một chỗ đào đất cách đó khoảng hai trăm mét.
Eden thì thào:
- Chúng ta hãy đến để nhìn gần hơn một tí nữa. Cúi thật thấp vào.
Nương theo bóng tối chàng len lỏi trong đám cỏ đến gần hơn, đủ để có thể nghe thấy những tiếng làu bàu và cằn nhằn của những người dân Nhật đang làm việc cực nhọc khi họ đổ những thúng đất xuống ụ pháo. Eden rút chiếc ống nhòm xem hát để trong bao lưng ra và nhanh nhẹn kiểm tra những ngôi nhà ở trung tâm và những khẩu súng sáu ly. Chàng hoài nghi thì thầm rồi lại nằm ép xuống:
- Các nhà kho và doanh trại đều làm bằng gỗ. Chỉ một phát trúng đích là có thể xoá xong phào đài này. Và các khẩu súng của bọn họ đều chỉ không quá bốn kilôgam. Thậm chí từ đây không thể bắn tới được tàu của chúng ta.
Sentaro gật đầu về phía mây người gánh đất ở gần đó:
- Những người này đều đang kêu ca - dân chài, nông dân, vợ con họ - tất cả mọi người đều bị bắt buộc lao dịch để xây dựng lại pháo đài này.
Eden lại ngóc đầu lên để nhìn về phía đỉnh đổi và hỏi:
- Họ còn nói những gì nữa?
- Họ nói rằng bao nhiêu thế kỷ nay các vị thần linh thiêng vẫn bảo vệ họ khỏi các tàu chiến của bọn rợ. Nhưng họ nghĩ rằng các luật lệ của đất nước họ bây giờ trở nên không có tác dụng và chẳng được chú ý mấy. Họ nói rằng dân chúng ở Yedo đang lo sợ là nếu tàu chiến của bọn rợ án ngữ trên vịnh lâu dài thì có khi chết đói mất...
Đột nhiên Sentaro nhỏm dậy chỉ về chỗ người ta đang đào đất:
- Nhìn kìa. Có mây đôi quang gánh thừa vứt trên mặt đất kia kìa. Chúng ta có thể nhập vào đám phu. Như vậy có thể tìm hiểu thêm được một ít.
- Không, ông chủ, như vậy nguy hiểm quá...
Sentaro vừa bắt đầu nói thì Eden đã vọt khỏi chỗ nấp, kéo sụp vành mũ xuống tận cằm và trườn trên mặt đất nham nhở.
Chỉ một thoáng chàng đã chộp được một đôi quang gánh và đặt lên vai. Không hể nhìn lại chàng đặt một bên thúng không vào đường hào mà đám phu Nhật đã đào để lấy đất. Bất đắc dĩ Sentaro đành phải vội vã lao theo, chộp lây một đôi quang gánh cho mình. Ong ta vừa cầm xong đôi quang, chàng sĩ quan Mỹ đã cong người dưới sức nặng của hai thúng nặng đất và đi về phía pháo đài.
Eden rít lên bằng tiếng Nhật, gật đầu về phía một ụ súng:
- Đằng kia có mấy viên tướng đang bàn bạc. Hãy đổ đất xuống gần đây.
Sentaro nhanh chóng xúc đầy hai thúng cho mình và vội vã đi theo chàng. Khi họ đến được chỗ đố đất hướng ra biển, Eden mon men đến gần hết sức một ụ súng, bên cạnh đó có năm, sáu samurai đang bàn cãi sôi nổi. Nghiến răng đi lên tới tận đỉnh bờ thành, chàng bắt đầu lấy hai tay để bốc đất từ một bên thúng ra, không hề tỏ ra đang nhìn thẳng vào đám người bên dưới. Cùng lúc đó chàng ra hiệu cho Sentaro trèo lên bên cạnh.
Sau khi lắng nghe một lúc Eden thì thầm:
- Bọn họ có vẻ giận dữ. Ta nghĩ là đó là vì daimyo của họ ra lệnh cho họ không được có bất cứ một hành động tấn công nào vì sự rằng đó là một cái cớ để bọn xâm lược châm ngòi chiến tranh.
Sentaro thì thầm:
- Vâng, thưa ông chủ. Có mấy người kêu ca là họ đã nài xin được phép tấn công tàu của bọn rợ. Nhưng họ bị cấm không được làm như thế. Họ nói răng bakufu - chính phủ của Shogun - sợ rằng nêu tấn công bọn rợ nước ngoài thì chúng có thể sẽ xâm chiếm Nippon và chiếm toàn bộ đất nước. Họ sợ rằng Nhật Bản sẽ trở thành một nước nô lệ cho bọn thực dân, giống như Trung Quốc...
Eden thì thầm hỏi lại trong khi dỡ nốt đất trong thúng thứ hai:
- Lệnh đặc biệt đó như thế nào? Ngươi có nghe thấy không?
Sentaro trả lời:
- Mệnh lệnh la nghiêm cấm tất cả mọi sự nổ súng. Những người này được lệnh là dù cho bọn rợ nước ngoài có láo xược đến thế nào đi chăng nữa, nhất thiết không được nổ súng. Mệnh lệnh đó nói rằng mọi "sự kiện đổ máu” phải tránh bằng bất cứ giá nào...
Eden nói:
- Ta còn nghe rằng bọn họ kêu ca là đạn dược cũng vô cùng ít ỏi. Có vẻ như bọn họ vô cùng bất mãn.
Sentaro gật đầu, có vẻ bận rộn rải đất trong thúng của mình đều khắp trên đỉnh bờ thành:
- Bọn họ chỉ có khoảng mười phát đạn cho mỗi khẩu súng như thế này. Và ở tất cả các pháo đài khác đều giống như vậy. Một người trong bọn nói rằng khẩu súng của ông ta quá cũ đến nỗi ông ta sợ không dám khai hoả nó.
Eden nhấc cái đòn gánh đặt lên vai và lẩm bẩm:
- Rõ ràng là chúng ta chẳng có gì phải sợ đối với vũ khí của bọn họ cả.
Chàng tiếp tục đứng trên chỗ cao nhất của công trường đất đá, chàng kín đáo nhìn qua vành mũ đã được kéo sụp xuống liếc xuống đám tướng lĩnh samurai phía dưới. Họ vẫn đang bàn bạc sôi nổi, và mắt Eden co hẹp lại khi chàng nghe thấy một lần nữa người ta nhắc đến từ "kurufune" - nghĩa là "những con tàu đen" hiện thả neo trong vịnh.
Một viên tướng cao giọng giận dữ:
- Tôi nghe kể là bọn rợ trên con tàu đen đã tuyên bố rõ ràng với phái đoàn các tướng của chúng ta là bọn chúng đã quyết định sẵn sàng chiến đấu. Người ta đồn là bakufu run bắn cả đầu gối và sẽ đồng ý mọi sự - kể cả việc nhận bức thư của bọn chúng gửi cho Đức Tối Thượng ở đây chứ không phải ở Nagasaki...
Một viên tướng khác hỏi:
- Bao giờ thì chúng ta sẵn sàng để tiếp nhận nó?
Viên tướng thứ nhất trả lời:
- Có lẽ ba hay bốn ngày kể từ lúc này. Người ta đang cố trì hoãn càng lâu càng tốt.
- Tại sao?
- Bởi vì họ chẳng nghĩ ra điều gì tốt hơn nữa...
Sentaro đến gần Eden, tay cầm đòn gánh và hai cái thúng không, ông ta lo lắng hỏi:
- Ông chủ, ông có hiểu không? Họ nói rằng người ta đồn là bức thư của Tổng thống của ông chủ sẽ được tiếp nhận.
Eden bình tĩnh đặt tay lên vai Sentaro, trả lời:
- Có, ta hiểu. Đi cho vững vào. Chúng ta không nên để bọn họ chú ý.
Mặc dù đã được dặn, nhưng vài viên đất do người thuỷ thủ Nhát Bản làm bật lên lăn khỏi bờ thành và rơi phải một viên tướng samurai, để ý thấy hắn liếc mắt nhìn lên nhìn về phía họ, cả hai người nhảy vội đến làm ra vẻ đang cào cào mặt đất để tránh cái nhìn, nhưng trong cử chỉ của họ có cái gì đó khiến cho viên tướng nghi ngờ và hắn quát lên ra lệnh:
- Khoan đã! Các ngươi đang làm gi?
Sau khi lưỡng lự một giây, Sentaro quay lại và lắp bắp trả lời:
- Thưa ngài, chúng tôi đang đắp cho mặt thành rộng ra như đã được ra lệnh ạ.
Viên tướng nhảy lên:
- Đêm nay không có lệnh làm ở khu vực này. Mặt thành chỗ này đã làm xong từ hôm qua rồi.
Sentaro lúng túng:
- Thưa ngài, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi hiểu lầm mệnh lệnh. Chúng tôi sẽ đi ngay để làm ở khu vực khác ạ.
Eden đã trượt dược nửa đường xuống đường hào và chàng kéo tay áo Sentaro giục ông ta đi nhanh. Người thuỷ thủ vội vã cúi đầu trước tên samurai, rồi nhảy xuống con dốc theo sau chàng sĩ quan Mỹ.
Viên tướng gầm lên:
- Đứng lại. Nhất định chúng mày đang nghe trộm, hắn vẫy mấy tên lính tay cầm dáo và thương đang đứng canh ở gần đây - Giữ hai tên này lại để xét hỏi!
Eden nắm tay Sentaro và kéo ông ta xuống khỏi bờ thành để chạy vào pháo đài. Chàng thì thầm kiên quyết ra lệnh, tay chỉ về phía khu vực giữa pháo đài:
- Chạy thật nhanh. Đàng kia ở ngay cạnh kho đạn có buộc mấy con ngựa của bọn kỵ binh.
Họ quăng quang gánh sang bên và đâm đầu chạy về phía mấy ngôi nhà gỗ. Bởi vì những kẻ đuổi theo bị lúng túng bởi những cây dáo dài và khiên nên không thể chạy nhanh, vi thế bọn chúng bắt đầu kêu lên và ra hiệu cho những tên khác xô đến để cắt ngang đường hai kẻ đang chạy trốn. Những tiếng kêu đó đã báo động toàn khu đồn trú và tất cả mọi người đều tham gia vào cuộc đuổi bắt. Sentaro hổn hển, tuyệt vọng nhìn quanh:
- Ông chủ, chúng ta không thể nào chạy thoát đâu. Chúng ta bị bao vây rồi.
Eden giục, tay vẫn nắm chặt tay ông ta:
- Cứ chạy đi. Nếu chúng ta tới được chỗ mấy con ngựa thì có thể thoát được.
Chàng ngẩng mặt đẩy Sentaro đi theo mình, và những tên lính cầm dáo càng kêu to hơn khi nhận ra rằng họ đang chạy về phía những con ngựa buộc cạnh khu kho. Eden thở hổn hển:
- Nhảy thẳng qua bờ thành phía sau pháo đài. Chớ có chạy qua cổng mà bị bắt đấy...
Bị quấy rầy bởi những náo động bên ngoài, những con ngựa đã nghển đầu và kéo căng dây cương khi Eden vừa chạm tới chúng.
Bởi vì bị đuổi theo đã rất sát, chàng với tay ra sau để rút thanh đoản kiếm dắt trong cái bao lưng khâu bằng vải buồm. Chỉ một nhát dao chàng đã thả sáu con ngựa và giục Sentaro nhảy lên yên một con. Chàng kêu lên bằng tiếng Nhật và vỗ mạnh vào lưng con ngựa bằng bản thanh kiếm.
- Đi đi. Ta sẽ đuổi theo.
Ngay sau khi con ngựa lồng lên với Sentaro nằm mọp trên lưng, Eden nhảy lên yên conngựa thứ hai, tay kia vẫn nắm chặt dây cương của hai ba con nữa. Tiếng hò hét của bọn lính dậy lên khắp xung quanh trong khi chàng thúc mạnh gót vào hông con vật và quay đầu nó về phía sau pháo đài.
Một tên lính cầm dáo hét to, nhảy vào chắn ngang đường con ngựa, cả hai tay nắm chặt cây dáo chĩa thẳng:
- Đứng lại! Ta ra lệnh cho ngươi đứng lại! Đứng lại và xuống khỏi yên ngay.
Hét lên một tiếng hô xung trận man dại, Eden cố giục con ngựa chàng đang cưỡi và những con chàng vẫn dắt trong tay vượt qua tên lính bộ binh đang gào thét. Nhưng tên lính cầm dáo dã quỳ một chân xuống và vung cây dáo vào chúng với một sức mạnh kinh khủng. Mũi dáo nặng trịch hình lục lăng xuyên qua cổ con ngựa Eden đang cưỡi, bẻ gẫy nó chỉ bằng một nhát đâm và trong khi con vật đổ gục xuống bên cạnh, Eden nhảy phắt sang một bên. Một trong hai con ngựa còn lại đã bứt được dây và lồng lên vì sợ, nhưng Eden đã giật được dây cương con kia và cố gượng đứng được lên, tay lăm lăm thanh đoản kiếm trước mặt. Chiếc mũ rộng vành đã bị rơi trong khi chàng ngả, vì thê chàng đứng đầu trần bên cạnh mấy con ngựa, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng do mấy người đuổi theo đứng sát xung quanh soi rõ thân hình cao lớn, ngực rộng, mái tóc nâu và khuôn mặt Anglo Saxon cùng nước da trắng của chàng.
Trong một hai giây đầu tiên, tất cả lặng im một cách kỳ lạ, không một ai nói cũng không ai động đậy trong khi cả vòng người trố mắt nhìn tên rợ ngoại quốc đầu tiên họ nhìn thấy. Chỉ cách chàng có khoảng hai mét, tên lính cầm dáo đã làm chàng ngã ngựa đứng như trời trồng, ngọn dáo đẫm máu vẫn giơ ra trước mặt một cách vô thức.
Cuối cũng khi lấy lại được hơi sức hắn gầm lên:
- Shu-i! Bọn ngoại quốc ghê tởm!
Một tên khác cũng gào lên:
- Banzoku! Bọn rợ cướp!
Giọng thứ ba hét to:
- Giết chết tên banzoku! - ngay lập tức những giọng khác hoà theo.
- Giết chết tên banzoku!
Tên lính cầm ngọn dáo đẫm máu nói:
- Không, hãy bắt sống nó!
Sau một lúc ngần ngừ hắn lại bắt đầu xông vào Eden.
Chàng sĩ quan Mỹ bình tĩnh nhặt chiếc mũ đội lại trong khi nhìn tên lính cầm dáo tiến vào gần. Huơ lưỡi kiếm trên đầu chàng thúc cho con ngựa vọt lên, lần này chàng phi thẳng vào tên lính cầm dáo. Tên lính Nhật bắt đầu nhảy tránh sang bên và nhấc ngọn dáo bằng cả hai tay định đâm một nhát khác vào con ngựa và người cưỡi. Nhưng Eden đã nhanh như cắt vọt qua đầu hắn, và bằng lưỡi kiếm của mình chàng gạt nhát đâm mạnh đến nỗi cái cán gỗ của ngọn dáo bị gẫy làm đôi.
Eden phóng dữ dội và đến được bờ thành bằng đất, chàng nhảy lên và vượt qua, không hề ngoái đầu nhìn lại. Những tiếng hét vang dậy phía sau chàng to dần trong khi chàng cùng con ngựa trượt ra ngoài bờ thành và chàng nghe thây tiếng hò hét "Shu-i" và "banzoku" hoà vào nhau thành những tiếng ngân trong khi bọn lính hò nhau đuổi theo. Xuống đến chân thành thoạt tiên Eden không nhìn thấy bóng Sentaro đâu, nhưng rồi chàng vui mừng nhận ra người thuỷ thủ bị đắm tàu đột ngột nhô ra sau một lùm cây gần đó và nhảy về phía chàng.
Eden khẩn thiết hỏi, trong khi những tiếng hò hét đuổi bắt vang lên to hơn phía trên mặt thành:
- Chúng ta chạy về phía nào bây giờ?
Người thuỷ thủ Nhật đáp:
- Tôi cũng không rõ, thưa ông chủ. Nhưng dù có đi đường nào thì chúng ta cũng phải thật nhanh lên.
Nhìn lên trời, Eden thấy trăng đã sáng rõ. Trong khoảnh khắc thoáng qua đó chàng còn kịp nhìn thoáng thấy một điều nữa: Phía xa xa, bên trên những ngọn cây, đỉnh núi sáng ngời của ngọn Fuji đã bắt đầu hiện ra mờ mờ, toả sáng dịu dàng tương phản với bầu trời đêm tối thẫm.
Chàng phân khỏi kêu lên:
- Chúng ta thử đi theo đường này xem sao.
Và giục ngựa đi theo con đường mòn len lỏi qua những cánh rừng để đi về phía ngọn núi thiêng.
- Đi theo ta!