Chương 16
KHI MATSUMURA TOKIWA THẬN TRỌNG DẪN ngựa đi theo con đường nhỏ lượn ngoằn ngoèo như rắn xuyên qua biển lúa nàng cũng nhìn lên đỉnh chóp trắng xoá của ngọn Fuji vươn cao lên trời. Xa xa phía bắc, đỉnh núi uy nghi tuyết phủ của ngọn núi lửa dường như đá hút về nó toàn bộ ánh sáng êm dịu của mảnh trăng lưỡi liềm, khiến cho những dãy núi thấp hon vẫn còn bị bao phủ trong bóng tối. Trong những khoảng tối cao hơn và phía sau núi Fuji, vô vàn những ngôi sao trở nên sáng lấp lánh và mặc dầu nỗi lo âu giục giã nàng phải đi thật nhanh, Tokiwa vẫn nhiều lần dừng ngựa lại để lặng lẽ nhìn và kinh ngạc về vẻ đẹp của thiên nhiên đêm nay.
Ánh trăng mờ mờ khiến cho nàng và con ngựa dễ dàng đi trên con đường mòn vắng lặng mà nàng đã chọn vì không thích những con đường chính đông đúc. Con đường nhỏ ngoằn ngoèo này dần nàng tới một thung lũng nhỏ hẹp, yên tĩnh và thơm nức mùi lúa. Thung lũng này được bao phủ bởi một quãng rừng dầy và khi bắt đầu leo từ đáy thung lũng lên sườn một quả đồi khác, nàng nghe thấy tiếng réo gầm của một con thác ở đâu đó phía trước. Tiếng nước đổ dường như hứa hẹn với nàng một sự nghỉ ngơi thoải mái cho đầu óc và thân thể mệt mỏi. Vì thế khi gặp một con đường nhỏ dẫn lên cao xuyên qua rừng cây về phía nước chảy, không hề lưỡng lự nàng bèn dẫn ngựa đi về phía đó.
- Có lẽ là nàng đây. Cuộc tìm kiếm của chúng ta may ra thì có thể chấm dứt.
Hoàng thân Tanaka nói nhỏ khi trông thấy bóng một người nhỏ bé đang đi lên sườn đồi cùng với một con ngựa thồ và biến mất giữa những lùm cây.
Mấy phút trước chàng đã dừng cương ngựa bên cạnh Gotaro và hai người nữa tại một chỗ rẽ trên con đường ngoằn ngoèo luồn qua lòng thung lũng. Những cỗ pháo và những chiếc xe bò chở nặng vũ khí đạn dược lăn bánh về phía nam xuyên qua đêm tối và những dòng phu không dứt chạy ngang qua, trên vai gánh những gánh nặng trĩu. Nhưng Tanaka không hề để ý đến những hoạt động đó bởi vì từ chỗ này, cao hơn những ruộng lúa dưới kia hàng trăm mét, chàng có lợi thế để có thể nhìn bao quát toàn bộ thung lũng bên dưới và mắt chàng nheo lại căng thẳng và mừng rỡ dừng lại ở một hình bóng mảnh dẻ đang dắt theo một con ngựa thồ đi trên con đường nhỏ được soi sáng bởi ánh trăng. Chàng đã im lặng theo dõi khi bóng người đó tiến về phía chàng nhưng không hề nói gì cho mấy người tuỳ tùng biết cho tới tận khi con ngựa và chủ của nó cuối cùng khuất sau rặng cây.
Gotaro nói:
- Tôi tin chắc là con đường đó sẽ dẫn đến con đường chúng ta đang đứng đây - giọng hắn đầy vẻ lấy lòng cho thấy hắn hết sức lúng túng vì trước đó đã không hoàn thành nhiệm vụ - Chúng ta có thể phi nhanh đến ngã ba và nấp chờ ở đỉnh đồi.
Tanaka nói vẻ suy nghĩ, vẫn tiếp tục nhìn lướt rừng cây trên sườn đồi:
- Đúng, có thể. Nhưng ta nghĩ là ta nhìn thấy một ngôi đền giữa khu rừng kia - và có thể còn có một hoặc hai trang trại. Một ai đó cần phải tới để kiểm tra chỗ ấy...
Gotaro nhìn theo cánh tay chỉ của Tanaka và nhìn thấy một cái mái cong cong của một ngôi đền nhỏ phản chiếu dưới ánh trăng nổi bật lên trên nền rừng trên đỉnh đồi. Đây đó giữa những lùm cây thấp thoáng những đường nét hình học thẫm hơn của những mái nhà lợp tranh của một trang trại.
Gotaro nhanh nhảu đề nghị:
- Có lẽ hai tên lính này nên chờ ở đầu đường kia, trong khi tôi vào rừng kiểm tra xem sao. Tôi vô cùng muốn làm một cái gì đó để sửa chữa lỗi lầm của mình, O Kami-san!
Tanaka không trả lời ngay mà vẫn tiếp tục nhìn xuống thung lũng:
- Để chắc chắn, ai đó nữa cần phải phi xuống chân dốc này, sau đó đi theo con đường nhỏ dẫn lên rừng - đề phòng trường hợp nàng bất ngờ quyết định quay lại.
Gotaro nghi ngại nhìn và những bờ cây dốc đứng đổ thẳng xuống bên đường:
- Vâng, chúa công nói đúng. Nhất định đó phải là một kế hoạch tốt nhất...
Tanaka khẽ nói:
- Và ta sẽ tự mình làm điều cuối cùng. Anh, Gotaro, anh sẽ phi đến con đường nhỏ kia cùng với mấy tên này. Rồi để hai đứa đứng ở đỉnh dốc và tự anh sẽ vào rừng để kiểm tra. Dù cho chúng ta có tìm thấy nàng hay không chúng ta cũng sẽ hoàn toàn chắc chắn là hai con đường sẽ gặp nhau.
Gotaro và hai tên lính vừa quay ngựa lại về phía nam thì đột nhiên có tiếng vó ngựa rầm rập và rất nhiều tiếng xôn xao vẳng đến tai họ. Họ nghe thấy nhiều giọng đàn ông la hét "Banzoku! Banzoku! - Bọn rợ ghê tởm!". Những tiếng la hét lặp lại nhiều lần và Tanaka lập tức giơ tay ra hiệu cho người của mình quay lại con đường chính.
Khi những tiếng la hét tới gần hơn, họ nhìn thấy một toán người ngựa mang vũ khí tiến đến gần. Toán người phi ngựa rất nhanh về phía bắc, họ lách qua những đoàn phu khuân vác, xe bò và những cỗ pháo, vừa phi ngựa vừa quát đám phu khuân vác dạt ra tránh đường. Khi tốp đầu tiên xuất hiện chàng nhận ra phù hiệu quý tộc hình chữ thập của bộ tộc Clan được thêu bằng chỉ vàng trên vạt những tấm áo Jimbaory , vừa nhìn thấy Tanaka họ ghìm cương ngựa và cúi rạp trên yên ngựa.
- O Kami-san, xin cho phép chúng tôi được hỏi ngài có nhìn thấy gì trên đường từ phía bắc về đây không?- Người đứng đầu tốp người cung kính hỏi và lại cúi đầu lần nữa - Có gì dáng ngờ không?
Tanaka bình tĩnh hỏi:
- Các ông tìm gì?
- Một tên banzoku - một tên rợ ngoại quốc ghê tởm. Ít nhất một tên, O Kami-san. Cũng có thể là hai.
Mắt Tanaka nheo lại, nhưng chàng không tỏ một vẻ gì khác hơn như vậy chứng tỏ chàng ngạc nhiên vì cái tin đó:
- Chắc chắn là ta không nhìn thấy tên banzoku nào trên con đường này. Xin ông hãy giải thích thêm?
Tên cầm đầu toán quân nói:
- Chúng tôi nghĩ là có thể hắn từ những con tàu đen đang neo trong vịnh đến. Hắn bị phát hiện khi đang do thám một pháo đài trên bờ biển. Hắn đã dùng kiếm tước được vũ khí của một tên lính, sau đó ăn trộm ngựa để chạy trốn cùng một tên nữa.
- Trông hắn như thế nào?
- Hắn rất cao, vai rộng, tóc đỏ và mặt nhợt. Nhưng có thể ngài sẽ khó nhận ra hắn là banzoku bởi vì hắn mặc quần áo kiểu nông dân nước ta. Hắn cùng đi với một tên người nhỏ hơn, cũng ăn mặc như nông dân- nhưng có thể hắn là banzoku hoặc Nihon - jin. Không ai nhìn thấy mặt tên này.
- Chúng phi ngựa đi cùng nhau ư?
Tên cầm đầu giận dữ trả lời:
- Vâng - O Kami-san - và cả hai đứa đều phi rất nhanh. Ngài có cho là đã gặp ai giống như tôi tả đó không?
Tanaka lắc đầu:
- Không. Không có ai có bề ngoài như thế đi trên con đường này cả.
Tên cầm đầu nói và liếc nhìn tên khác:
- Lạ nhỉ. Ngược lại, trước khi tới đây chúng tôi nghe được rất nhiều lời báo là chúng chạy theo đường này.
Tanaka nhìn lên đỉnh đồi:
- Có lẽ chúng đã rẽ vào rừng để thoát chăng?
Tên cẩm đầu toán lính gật đầu,
- Vâng, cũng có thể. Tôi sẽ cho một số người quay lại để tìm kiếm ở khu vực người ta nhìn thấy chúng sau cùng. Tôi cũng sẽ cho người đi tiếp, đề phòng trường hợp bọn chúng sẽ đi tiếp trở lại đường này.
Hắn quay lại để ra lệnh như vậy, và toán kị binh lập tức chia thành hai tốp. Một nửa quay ngựa lại đi ngược lại hướng vừa tới, trong khi nửa kia phi nước đại đi tiếp về phía bắc. Quay lại Tanaka, tên chí huy toán ky binh một lần nữa cúi đầu:
- Rất vui mừng được gặp ngài - O Kami-san. Thật vinh dự vì chúng tôi đã nhận đươc sự giúp đỡ của một quý tộc cao quý như ngài.
Tanaka xua tay gạt đi:
- Ta hy vọng ông sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trước khi ông đi ta chỉ muốn hỏi vậy thì chinh xác mệnh lệnh ông nhận được là như thế nào?
- Tôi nhận được lệnh của chỉ huy pháo đài là cảnh báo cho tất cả các đơn vị chiến đấu và mọi thường dân trong vùng này về việc hiện có tên bamoku nguy hiểm đang trà trộn trong chúng ta. Tôi cũng được lệnh là phải dùng mọi phương tiện có thể để bắt hắn, dù còn sống hay đã chết.
Tanaka nói khẽ:
- Ngươi nên cố gắng hắt sống tên banzuku thì tốt hơn. Ta tin rằng ngươi đã biết rõ là bakufu mong muốn tránh đổ máu bằng bất cứ giá nào - và chúng ta cũng có thể có thêm những hiểu biết quan trong về chúng nếu như có thể băt sống hắn.
Viên chỉ huy toán quản cúi đầu:
- Tôi sẽ nhớ kỹ lời ngài dặn, O Kami-sanỄ Nhưng tên banzoku tỏ ra sẽ chiến đấu một cách quyết liệt. Nếu chúng tôi cố gắng bắt hắn thì khó có thể tránh được làm hắn đổ máu...
Hắn giơ một cánh tay lên chào và quay đi giục ngựa phi nước đại phóng đi nhắm về hướng nam. Tanaka nhìn theo cho tới khi hắn đi khuất rồi quay lại nói với mảy tên tuỳ tùng:
- Bây giờ chúng ta hãy làm theo kế hoạch đã vạch ra lúc nãy - nhưng đồng thời chú ý tên banzoku nữa.
Khi bọn họ đã đi khỏi, Tanaka giục ngựa phi qua bờ dốc đứng. Thoạt tiên con ngựa hí lên sợ hãi nhưng rồi nó nhanh chóng bình tĩnh trở lại và khéo léo luồn qua con đường rậm rạp cây cối, hướng về con đường mòn phía dưới, ở đó chàng đã nhìn thấy cái bóng đội mũ rơm của Matsumura Tokiwa đang dắt theo con ngựa thồ khập khễnh.
Trong khi leo trên sườn đồi dốc đứng, qua những kẽ lá Tokiwa nhìn rõ những xoáy nước cuồn cuộn tung lên trắng xoá đổ xuống thành một dải lấp lánh trên vách đá. Thác nước tung bọt thành một màu trắng rực sáng dưới ánh trăng và mỗi lần bắt gặp ánh trắng đó nàng thấy như mình bị hút về đó hơn. Nàng tưởng như có thể thấy rõ cả mùi vị của những tia nước nguồn tươi mát ngọt ngào trong họng ngay từ khi còn ở tận cuối con dốc, và cái nóng nặng trĩu đêm hè dường như đột nhiên trở nên dễ chịu. Bộ quần áo bằng vải bông bám đầy bụi đất dính chặt vào da và nàng bắt đầu hình dung ra làn nước mát sẽ làm cho thân thể trần trụi của nàng tươi tỉnh lại như thế nào. Thậm chí con ngựa mệt mỏi, khập khiễng mà nàng đang dắt theo cũng dường như cảm thấy được là đang đến gần nguồn nước, nên đột nhiên nó cũng leo lên cái dốc ngược trong rừng già một cách hăng hái.
Khi Tokiwa đến gần được thác nước nàng thấy nó đổ xuống theo một dải đá trơn và tối sẩm và tạo thành một cái hồ trên một mảnh đất bằng phẳng. Những bậc đá gồ ghề vô tình tạo thành một con đường nhỏ dẫn thẳng đến con thác chính. Những mỏm đá khác viền quanh bờ hồ lại biến dòng nước thành những đám bọt tung trắng xoá khi nó tiếp tục đổ tiếp xuống sườn đồi, Tokiwa dẫn ngựa đến bên cái hồ yên tĩnh và thả cương cho nó nghỉ ngơi. Khi con ngựa đã uống nước no nê, nàng bèn buộc nó vào một cái cây phía sau mỏm đá cách đó khoảng hai ba chục mét rồi quay lại chỗ thác nước một mình. Nàng lưỡng lự một giây nhìn cây cối tối thẫm bao quanh hồ. Không thấy động tĩnh gì nàng bèn nhanh nhẹn cởi mũ, tháo đôi dép rơm, trút bỏ bộ quần áo nông dân bằng vải bông thô ráp ra. Đặt mớ quần áo xuống phiến đá dưới chân xong nàng tháo mớ tóc dài thả buông xoã sau lưng.
Hoàn toàn trần truồng, nàng bước lên những bậc đá và chậm rãi lội qua hồ để đến chỗ ngọn thác chính.
Thoạt tiên mới bước xuống nước, cái ớn lạnh của nguồn nước khiến nàng hơi ngạt thở. Nàng khẽ bật ra một tiếng kêu khoan khoái rồi nhắm mắt lắc mạnh đầu và ngẩng mặt đón dòng nước để có thể cảm thấy rõ hơn cảm giác dễ chịu khi những tia nước mát lạnh bắn mạnh vào mặt.
Nhiều ngọn thác khác được tạo thành và đổ xuống trên những mỏm đá và Tokiwa bắt đầu lội về phía cái hồ nông, cứ mỗi lần đổi hướng lại làm thành một dòng suối nhỏ. Nàng hình dung như mình có thể cảm thấy cả ánh trăng dịu dàng mơn man trên thân thể trần trụi, nàng giang hai cánh tay lên quá đầu sung sướng tận hưởng ánh sáng vuốt ve dịu dàng và cảm giác nhoi nhói vui thích khi dòng nước lạnh giá đổ oà vào dọc hai bầu vú, xuôi xuống lưng và vòng quanh thắt lưng.
Bởi vì tiếng nước chảy làm nàng không nghe thấy gì nên Tokiwa quên lãng hẳn những tiếng động phía xa của những chiếc xe bò, người ngựa đang đi trên con đường cái ngang qua bên trên thung lũng. Cả những tiếng động của một toán người ngựa khác đang khe khẽ đến gần nàng cũng không hề nghe thấy. Bao bọc trong cái mơn man của làn nước, Tokiwa cảm thấy một cảm giác vô tư và thanh bình tràn ngập.
Nhìn những hạt nước li ti lấp lánh như những viên kim cương nhỏ lấp lánh dưới ánh trăng, nàng nhớ lại lúc những tiếng ồn ào đầu tiên vang lên trên các đường phố của Yedo thì trong căn phòng của Golden Pavilion nàng cũng đang tắm. Kể từ lúc đó đến giờ đã có biết bao chuyện xảy ra. Cuộc đời của nàng và của hàng triệu người khác dường như trở nên hỗn loạn bởi sự xuất hiện của những con tàu đen trong vịnh Yedo, đâu đâu người ta cũng bấn loạn vì hoảng sợ. Nàng cũng cảm thấy một cảm giác bất ổn đâu đó trong mình, nhưng lúc này một phần con người nàng hân hoan chào đón những đổi thay và nguy hiểm phía trước. Những đêm chán chường đến ngạt thở ở Golden Pavilion để mua vui cho bọn khách chơi giàu có, béo ị và già nua ít nhất cũng đã chấm dứt, và những cảm giác về một tâm hồn luôn ngủ yên lặng lẽ trong thân thể bất hạnh của nàng đột nhiên được đánh thức khiến nàng thây như được giải thoát, mặc dù chỉ là tạm thời. Mặc dù trực giác cũng bảo nàng rằng dù cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra đi nữa thì cũng không phải là một sự yên tĩnh như cũ, nhưng ý nghĩ đó khiến cho nàng lại một lần nữa giang tay đón những tia nước tràn trề với một cảm giác vui tươi và sung sướng mới.
Một mình dưới thác nước giữa rừng già, nàng nhận ra mình đang cảm thấy chưa bao giờ được tự do như vậy - và cảm giác tự do đó khiến đầu óc nàng như bơi trong một cơn choáng váng sung sướng.