Chương 17
CHÚNG TA HÃY RỜI KHỎI CON ĐƯỜNG NÀY!
Eden quay lại hổn hển nói. Chàng dừng cương con ngựa đẫm mồ hôi để đi chậm lại và rẽ vào giữa một đám cây rậm rạp chỉ cách đỉnh đồi có vài mét. Sentaro cưỡi ngựa theo sau cách chàng vài mét liền ngoan ngoãn rẽ theo khi con đường đột ngột ngoặt xuống dốc. Họ thận trọng tiến về phía trước theo một con đường cong song song với con đường cũ tận cho đến khi tới được một quãng rừng rậm rạp ánh trăng không lọt qua được. Khi Eden đã chắc chắn là từ ngoài đường không thể nào nhìn thấy được họ nữa chàng mới giơ tay ra hiệu dừng lại. Chàng thì thầm, ngực nặng trĩu:
- Chúng ta có thể nghỉ ở chỗ này. Và cũng có thể nghe ngóng xem bọn chúng có còn đuổi theo hay không.
Cả hai người căng tai lắng nghe tiếng bọn người truy đuổi, nhưng họ không còn nghe thấy tiếng vó ngựa cũng như tiếng người đuổi theo nữa, chỉ có tiếng nước đổ ào ào của một thác nước từ phía xa vẳng lại làm phá vỡ sự im lặng sâu thẳm của rừng núi. Sau khi nghe ngóng kỹ khoảng một phút hay hơn, Eden giơ tay vỗ vào vai anh bạn đồng hành người Nhật. Chàng nói khẽ bằng tiếng Nhật:
- Sentaro, ngươi cưỡi ngựa khá lắm. Ta nghĩ là chúng ta đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.
Người thuỷ thủ gật đầu, mặt nghiêm trang:
- Vâng, thưa ông chủ. Nhưng tin về "những tên rợ đang lẩn trốn" đã lan đi rất nhanh. Tất cả mọi người trong vùng này ắt đang tìm kiếm chúng ta...
Eden mỉm cười trong bóng tranh tối tranh sáng, lộ rõ vẻ phấn chấn mãnh liệt trong cuộc trốn chạy gay go vừa rồi của họ:
- Đừng lo. Dù thế nào thì chúng ta cũng cứ tiếp tục đi tới. Bây giờ hãy đi về phía thác nước đàng kia. Chúng ta cũng đang khát chẳng kém gì mấy con ngựa này.
Họ khó nhọc và im lặng đi chậm chạp xuyên qua rừng cây, tiếng thác nước đổ ào ào mỗi lúc một vẳng đến gần hơn. Cuối cùng họ nhìn thấy bãi đất phẳng nơi thác nước đang đổ xuống đó, Eden bất giác ghìm cương ngựa kinh ngạc. Mặt trăng lúc này đã lên cao toả ánh sáng tắm cho ngọn núi đá rậm rạp, những lùm cây cổ thụ và dòng nước trắng như kem đổ vào cái hồ nhỏ dưới chân một vách đá lởm chởm, vẻ đẹp hoang dã của ánh trăng giữa rừng núi chợt hiện ra thật đột ngột và không hề mong đợi giữa rừng già đen ngòm đẹp đến ngộp thở khiến Eden đứng sững sờ nhìn không thốt lên được một lời.
Chàng cảm thấy tim đập rộn lên với mon g muốn ngay lập tức lội xuống hồ và chỉ khi sắp sửa làm như vậy chàng mới nhận ra một bóng người đan g cử động thấp thoáng dưới làn nước ngầu bọt. Thoạt tiên chàng tưởng rằng mắt mình bị loá trước những đốm sáng lỗ chỗ - và lầm tưởng đó là do những khoảng tối tạo thành hình.ảnh một suối tóc dài đen đổ xuống hai vai mảnh dẻ và một cái lưng mềm mại để trần. Nhưng nhìn gần hơn chàng bắt đầu nhận ra cái bóng đang chuyển động đó có những đường nét mảnh dẻ của chính nó, chàng nhìn thấy một cái đầu đang chậm rãi quay lại, một khuôn mặt kiều diễm hiện ra trong đám bụi nước trắng xoá, một đôi tay mảnh mai và những đường cong của một bầu vú đang dịu dàng phản chiếu lại ánh trăng, và cuối cùng chàng nhận ra một cách không thể nhầm lẫn hình ảnh một cô gái mình để trần hoàn toàn đang lội dưới làn nước với một vẻ duyên dáng rất vô tình.
Eden thốt lên khi Sentaro đến gần phía sau chàng:
- Nàng thật duyên dáng biết chừng nào. Mây giây trước ta cứ tưởng mình đang tưởng tượng ra những cái này - tưởng như ta đang được chiêm ngưỡng một nữ thuỷ thần Nhật Bản huyền ảo - chàng dừng lòi và thắc mắc nhìn về phía thác nước - Nàng có thể là ai được? Và tại sao giữa đêm khuya khoắt này nàng lại ở đây một mình?
Đến lượt Sentaro ngạc nhiên nhìn về phía thác nước:
- Điều đó cũng không có gì ngạc nhiên lắm, thưa ông chủ. Ở nước chúng tôi việc tắm trần là rất thông thường. Trong các thành phố, các làng mạc có nhiều các nhà tắm còng cộng và ở nước chúng tôi việc tắm trần không có gì là xấu hổ như ở nước của ông chủ - ông ta ngửng một lát, chỉ về phía một chỗ tôi dưới chân thác nơi con ngựa bị buộc vào một cái cây - nhìn kìa, kia có một con ngựa. Có lẽ nàng sống ở gần đây. Có lẽ nàng thích đến đây vào ban đêm để một mình tắm dưới thác nước, trong cái yên tĩnh của thiên nhiên-tôi không biết chắc... Nhưng ông chủ nói đúng, nàng đẹp lạ thường.
Eden bồng bột hỏi, mắt nhìn về phía thác nước:
- Chúng ta có thể nói chuyện với nàng không? Chúng ta có thể đến gặp nàng không? Chúng ta có thể xuống hồ tắm cùng với nàng không?
Sentaro lắc đầu:
- Tốt hơn là không nên như thế. Nhỡ đâu nàng sẽ báo với bọn chúng. Ông chủ không nên để cho nàng biết sự có mặt của ông ở đây. Như vậy may ra mạng sống của chúng ta còn tí chút giá trị...
Eden thở dài, nhìn mãi về phía thác nước nơi có cô gái đang tắm khỏa thân lúc nay đã bước ra khỏi thác nước để tiến về những bậc đá của cái hồ. Nàng lắc đầu sang hai bên một cách vui sướng, xõa mớ tóc dài quanh mặt và trong khi bước qua bậc đá thân hình mảnh dẻ của nàng óng ánh dưới ánh trăng trông như được tráng một lớp vàng ròng.
- Ông chủ, còn kia nữa kìa.
Sentaro đặt một tay lên vai Eden và chỉ về phía con ngựa thồ có hai cái sọt. Trong bóng tối dưới vách đá, Gotaro - viên chỉ huy lính gác béo của Tanaka đang im lặng xuống yên ngựa. Hắn cũng đang nhìn chằm chằm về phía hồ nước và thân thể trần trụi của Tokiwa và khi yên tâm không bị nhìn thấy hắn liền buộc con ngựa của mình bên cạnh con ngựa thồ, lặng lẽ rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ và bắt đầu rón rén bước về phía thác nước. Eden thì thào:
- Hắn muốn gì? Hình như nàng bị nguy hiểm.
Người đàn ông Nhật cũng thì thầm trả lời, mắtmở to nhìn tên samurai gươm tuốt trần:
- Vâng, hình như thế. Có lẽ có chuyện gì đó giữa cá nhân hai người...
Eden nhìn bóng người phụ nữ khi nàng bước bước cuối cùng lên bậc đá, nhưng khi nàng vừa cúi xuốngđịnh lấy mấy thứ quần áo để đó thì nàng chợt nhìn thấy cái bóng đổ sộ của Gotaro. Đúng lúc đó hắn đang lặng lẽ nhảy đến chỗ nàng, men theo bờ hổ, thanh kiếm tuốt trần lăm lăm. Nàng rú lên và quay lại định chạy trốn vào trong thác nước, nhưng chỉ cần một tay tên chỉ huy đội lính gác cũng đã dễ dàng tóm được nàng. Hắn vác nàng lên vai va bắt đầu đi về phía hai con ngựa. Nàng rú lên, chân đá mạnh và vùng vẫy chống cự quyết liệt, nhưng rõ ràng là sức nàng chẳng thể nào chống lại được tên samurai.
Đột nhiên Eden hét lên và quẳng người xuống khỏi yên ngựa:
- Matte kudasai! Khoan đã!
Tên samurai kinh ngạc đứng lại bên hồ, rồi quay lại chĩa kiếm vào mặt bóng người đàn ông vừa từ bóng tối hay vụt ra và nhảy đến trước mặt hắn. Eden vẫn kéo sụp vành mũ xuống che kín mặt và trong bộ quần áo bằng vải bông màu xanh cùng đôi dép rơm trông chàng không hề khác gì với một nông dân Nippon trên đồng ruộng. Nhưng vẻ mặt Gotaro trở nên giận dữ và kinh ngạc khi chàng sĩ quan Mỹ đứng lại và rút thanh đoản kiếm từ thắt lưng ra. Eden gầm lên bằng giọng đe doạ, tiến đến gần hơn, tay vẫn giơ cao thanh kiếm:
- Kanojo o hanasa nakkatara kiru-zo! Nếu không thả nàng ra mày sẽ chết!
Gotaro cáu kỉnh:
- Đừng có xen vào chuyện không liên quan đến ngươi. Nếu không thì ngươi sẽ mất mạng đấy.
Không hề cảnh cáo gì thêm Eden nhảy tới trước và rút phắt thanh kiếm cong ra chém một nhát vào cánh tay tên samurai. Mặc dầu một tay còn bận giữ cô gái Gotaro vẫn kịp giơ kiếm lên để đỡ lại nhát kiếm của Eden. Cánh tay hắn chảy máu ròng ròng, nhưng không bị thương nặng lắm. Gầm lên một tiếng giận dữ, tên samurai thả tù nhân của mình ra và quay lại đối mặt với Eden, mắt long lên sòng sọc. Eden khẽ gọi cô gái lúc này đang sợ hãi đứng co quắp bên bờ hồ:
- Ike! Uma no ho e ike! - Chạy đến ngựa của ta đi! Sugu ike! - Nhanh lên!
Chàng khéo léo lừa dần tên samurai lùi xa nàng và bờ hồ, mắt vẫn dán vào mặt hắn. Chàng gọi với qua vai:
- Sentaro, giúp cô ấy. Đem cô ấy đi.
Hét một tiếng rất to tên samurainhảy tới, bằng cả hai tay hắn lấy hết sức vung lưỡi kiếm hoa lên một đường. Nhát kiếm nhằm vào đầu chàng sĩ quan Mỹ bổ xuống nhưng bởi vì Eden nhìn tên samurai khá gần nên đã đoán trước được hướng đi của thanh kiếm, chàng nhẹ nhàng lùi về phía sau và quay người để tránh nhát kiếm bổ xuống. Thanh kiếm của Gotaro lướt qua sát sạt trước mặt Eden kêu soạt một tiếng và lưỡi kiếm sắc như nước phạt đứt một nửa của chiếc mũ rộng vành chàng đang đội. Khi tên samurai lấy lại được thăng bằng và quay lại đôi mặt lần nữa với Eden, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc và choáng váng, trong mấy giây hắn im lặng há hốc mồm ra nhìn. Cuối cùng bất thần hắn hét lên:
- Mày là banzoku! Mày là một tên gián điệp ngoại quốc!
Tên samurai thận trọng vờn quanh Eden và nhìn về phía Tokiwa, lúc này đang cô gượng đứng lên. Nàng đang chết lặng theo dõi cuộc chiến đấu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt để trần của Eden, nàng giơ cả hai tay lên miệng để bịt một tiếng kêu hãi hùng kinh ngạc.
Tên samurai điên cuồng hét lên với nàng:
- Mi là đồng bọn của bọn banzoku! Mi giúp bọn gián điệp nước ngoài!
Tokiwa lắc đầu vẻ mặt đột nhiên trở nên tuyệt vọng:
- Không! Không! Không phải thế! Ta chưa bao giờ nhìn thấy tên banzoku này bao giờ!
Nàng nhanh nhẹn cúi xuống vơ đám quần áo và bắt đầu mặc vào người. Sentaro cuối cùng cũng ra khỏi chỗ nấp sau bụi cây, ông ta nhảy đến và khẽ an ủi nàng, mắt vẫn luôn lo lắng quay lại nhìn về phía hai người đang quần nhau.
Eden gườm gườm tiến về phía tên samurai và nói bằng tiếng Nhật:
- Nàng nói đúng. Nhưng mi phải buông nàng ra. Nếu nàng không muốn, mi sẽ không thể đem nàng đi khỏi đây được.
- Ta sẽ quyết định điều đó chứ không phải là ngươi!
Gotaro gào lên và dữ dội lao về phía Eden, lần này hắn múa kiếm với ý đồ sẽ chém một nhát vào cái cổ trần của chàng sĩ quan Mỹ.
Chàng trai Mỹ bước nhanh về phía sau rồi xuống tấn. Cũng giống như đối thủ của mình, chàng nắm chặt đốc kiếm bằng cả hai tay để đỡ nhát chém. Tiếng sắt thép chạm vào nhau choang một cái làm lay động cả khu rừng, hai cánh tay Eden như bị một luồng điện giật. Nhưng vì đứng vững hơn nên chàng chịu được cú chém tốt hơn đối thủ của mình.
Tên samurai, bị đẩy theo bởi quán tính của chính mình trong khi cố gượng lấy lại thăng bằng thì bị trượt chân và trượt qua mặt Eden. Lúc này Eden đã đứng vững lại được, tay vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm, thấy thế chàng giơ cả hai tay lên quá đầu và giáng xuống thật mạnh vào gáy tên samurai. Gã đàn ông Nhật đứng sững lại một lúc, mắt nhìn trừng trừng, rồi hắn buông rơi vũ khí. Một giây sau hắn đổ vật xuống dòng suối lởm chởm đá chảy từ hồ nước ra và trượt dài theo dòng nước xuống chân đồi.
Nhìn thấy Eden giắt thanh đoản kiếm vào thắt lưng, Sentaro gọi:
- Nhanh lên, ông chủ. Người ta nghe thấy tiếng đánh nhau rồi. Những tên khác đang kéo đến...
Eden đứng yên lắng nghe. Nhiều tiếng vó ngựa phi rầm rập trên con đường trên cao xuyên qua rừng cây vẳng đến nghe rất rõ. Nhưng tiếng rẽ cây sột soạt và tiếng vó ngựa lộp cộp ngay gần đây cho thây có lẽ đó là một ky sĩ đơn độc đang giục ngựa đi lên từ sườn đổi phía dưới. Nhìn lên, Eden thấy Sentaro và cô gái Nhật xinh đẹp đã ngồi trên yên ngựa, nhưng nàng vần có vẻ rất e sợ và chàng bước nhanh đến gạt nốt nửa chiếc mũ rộng vành còn loà xoà trên đầu, nghiêng đầu về phía nàng. Chàng nói nhỏ bằng tiếng Nhật:
- Tôi là thiếu uý Robert Eden. Tôi rất hân hạnh được phục vụ tiểu thư.
Tokiwa run lẩy bẩy trong khi ngước nhìn vào khuôn mặt của tên banzoku đầu tiên nàng gặp trong cuộc đời non trẻ của mình. Nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng hình như tóc hắn có ánh đỏ của lửa, đôi mắt tươi cười của hắn tròn to trên một khuôn mặt to lớn, mạnh mẽ và trắng nhợt. Hai vai hắn rộng, cuồn cuộn bắp thịt và trước mặt nàng trông hắn cao như một ngọn tháp. Nàng không nhớ rõ là mình đã hình dung ra sao về một tên banzoku, nhưng tất cả mọi kinh nghiệm trước đây của nàng đều không có gì chuẩn bị trước cho một biến cố bất thường như vừa rồi, cho nên nàng như đánh mất khả năng nói.
Thấy nàng lúng túng, Sentaro xen vào:
- Ông chủ, đây là tiểu thư Matsumura Tokiwa-san cho tôi biết rằng nàng đang được bảo vệ. Nhưng nàng bỏ trốn vì cảm thấy dưới sự bảo vệ đó nàng bị nguy hiểm.
Eden lại ngẩng đầu để lắng nghe tiếng vó ngựa đang đến gần và nói gấp gáp hơn:
- Vậy thì cả hai chúng ta đều đang trốn tránh. Chúng tôi sẽ mang tiểu thư đi cùng chứ?
Tokiwa e ngại nhìn Sentaro và nói thì thào:
- Tôi không biết...
Eden nhảy lên yên và quả quyết nói:
- Chúng ta không có thì giờ để lưỡng lự đâu. Lên ngựa đi, Sentaro. Và vứt mấy cái sọt trên yên con ngựa của nàng đi. Chúng ta không thể đi lên hoặc đi xuống sườn đồi này nữa, nhưng tôi thấy có một con đường xuyên qua thác nước này.
Chàng cúi xuống và nắm lấy thắt lưng Tokiwa chỉ bằng một tay và nhấc lên đặt trước mặt mình. Vội vẫy người thuỷ thủ đi theo mình, Eden giục ngựa lội xuống hồ nước. Trong khi lội dưới thác nước để đi sang ngọn đồi bên kia, chàng quàng tay ôm chặt che chở cho cô gái Nhật Bản và ngạc nhiên trước thân hình mảnh dẻ và nhẹ bỗng của nàng. Chàng cảm thấy cả những dẻ sườn của nàng run rẩy vì e sợ, nhưng nàng không nói một lời nào và cũng không hề cưỡng lại vòng tay của chàng khi chàng giục ngựa phi về phía trước vào khu rừng già ngập ánh trăng.