← Quay lại trang sách

Chương 18

CHỖ NÀY KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CUNG ĐIỆN, nhưng chúng ta cũng có chỗ để ẩn náu chốc lát.

Eden ra hiệu cho Sentaro và cô gái Nhật đứng chờ, chàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa và rẽ một đường vào xuyên qua những bụi tre mọc che kín một cái nhà kho bỏ không. Mái nhà kho được lợp bằng tranh và thủng lỗ chỗ, bốn vách nứa đã đổ xiêu về phía lối vào theo một góc nghiêng kỳ quặc nhưng bên trong Eden vẫn thấy có nhiều đống rơm trải trên sàn và ở đầu bên kia còn có một cái gác xép bằng gỗ.

Ánh trăng xuyên qua những lỗ thủng chiếu vào nhà soi rõ mấy chiếc bánh xe bò vặn vẹo, những thanh gỗ gẫy nát của một chiếc xe và đống thừng cùng mấy chiếc giỏ trong một góc nhà. Mặc dù vậy bên trong nhà kho vẫn khô ráo và không khí trong lành, Eden lập tức quay lại để vẹt những thân tre sang bên và vẫy Sentaro dẫn ngựa tiến vào.

Eden chỉ về phía góc xa của nhà kho và nói:

- Buộc ngựa vào chân thang và thử tìm xem có ít cỏ khô nào cho chúng không.

- Vâng, nhất định rồi, thưa ông chủ.

Trong khi Sentaro buộc ngựa, Eden quay lại chỗ cô gái Nhật đang đứng phân vân trong bóng tối chỗ lối vào nhà kho. Nét mặt nàng căng thẳng và mặc dầu trời tối chàng vẫn thấy rõ là nàng đang run. Chàng nói bằng tiếng Nhật:

- Tokiwa-san, quần áo tiểu thư vẫn còn ướt lắm. Trong hai cái giỏ kia tiểu thư còn quần áo khô nào để mặc không?

Nàng không nói gì nhưng Eden thấy nàng gật đầu vội vàng. Chàng nhận ra rằng nỗi sợ hãi phải lần đầu tiên mặt đôi mặt với "kẻ thù ghê tởm" đã bị tăng đến cực điểm bởi bóng tối trong nhà kho.

Chàng nói khẽ với người thuỷ thủ Nhật:

- Sentaro, mang hai cái giỏ của Tokiwa-san lại đây. Nàng có để quần áo khô trong ấy. Và nếu tìm thấy đèn lồng thì hãy châm lên và che cho cẩn thận để bên ngoài không nhìn thấy.

Chàng vẫn đứng giữa nhà kho và nghển đầu nghe ngóng xem có bị đuổi theo không. Chàng yên tâm khi thây sự yên tĩnh bên ngoài ngôi nhà kho chỉ bị phá vỡ bởi tiếng những con chim đêm thỉnh thoảng rúc lên mà thôi. Có lẽ họ đã phóng ngựa thục mạng khoảng mười lăm phút xuyên qua rừng già rồi mới đi chậm lại và bắt đầu tìm kiếm chỗ ẩn nấp. Sau khi đi vòng qua nhiều thung lũng với những thửa ruộng trồng lúa, Sentaro mới tìm được một cái nhà kho bỏ hoang gần bìa rừng này.

Nhìn Sentaro đặt hai cái giỏ xuống trước cô gái Nhật mặt mũi tái nhợt và đưa cho nàng chiếc đèn lồng đã được che kín, Eden nói:

- Ta nghĩ là chúng ta có thể an toàn ở đây một thời gian. Tất cả chúng ta nên cố nghỉ lấy một lát.

Một tay cầm đèn, Tokiwa quỳ tiến đến gần cái giỏ, nhiều lần nàng ngẩng đầu lên lo lắng liếc nhanh về phía Eden và trong từng động tác của nàng đều hiện rõ sự bối rối. Sentaro nhìn nàng gần hơn cũng nhận thấy vẻ bất an đó, ông ta liền quỳ xuống bên cạnh nàng, nét mặt rất ân cần. Ông nhẹ nhàng nói:

- Không cần phải sợ hãi đâu, O Tokiwa-san. Đồng bào của chúng ta đã lầm lẫn khi gọi tất cả những người nước ngoài là "bọn rợ ghê tởm" và "bọn quái vật", nhưng thật sự họ không hề ghê tởm đâu. Tôi đã sống với họ suốt bốn năm ở Mỹ sau khi tàu của tôi bị đắm. Họ đối xử với tôi rất tốt và đã mang tôi về đây, trên con tàu đen của họ...

Bất chấp giọng nói an ủi của ông ta, Tokiwa vẫn không trả lời hoặc ngẩng lên. Thay vi như vậy, thậm chí nàng còn cúi gầm đầu thấp hơn, và hai vai vẫn tiếp tục run lên bần bật trong khi lục tìm trong giỏ. Sentaro nhẹ nhàng nói tiếp:

- Người Mỹ đang muốn giúp đỡ tiểu thư đây là một người tốt. Tôi biết ông ta đã nhiều tháng, và ông ta đã là một người bạn thật sự của tôi - Người đàn ông Nhật quay lại và ra hiệu cho Eden tiến đến gần và quỳ xuống cạnh ông ta - bây giờ tiểu thư có thể tự mình nhìn gần hơn vào một Shu-i, O Tokiwa-san. Rồi tiểu thư sẽ thấy là tôi nói đúng.

Sentaro cầm lấy ngọn đèn lồng từ tay nàng và giơ ra xa để cho ánh sáng lờ mờ của nó có thể soi toàn bộ khuôn mặt Eden, Eden ngồi xổm và bỏ chiếc mũ rơm đã đứt một nửa ra - và chờ đợi. Khi cuối cùng Tokiwa ngẩng đầu lên để nhìn vào chàng, mắt mở to sáng quắc cho thấy nàng đang vô cùng lo sợ. Eden nói bằng tiếng Nhật:

- Đừng sợ. Ta cũng là bạn của nàng.

Mái tóc dài của Tokiwa vẫn còn ướt từ khi đứng dưới thác nước, che nửa khuôn mặt nàng và nàng bất chợt đưa cả hai tay lên má hoảng hốt xua lia lịa như muôn trút đi nỗi sợ. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Eden một lúc lâu.

Eden mỉm cười:

- Ta không có nanh, cũng không có sừng. Những người "rợ nước ngoài" chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là con người bình thường mà thôi.

Cuối cùng Tokiwa thì thào:

- Mắt ông xanh quá - như biển cả vậy. Và tóc ông nâu như những chiếc lá mùa thu.

Eden gật đầu và lại mỉm cười:

- Ở nước ta điều đó không có gì lạ.

Nàng ngập ngừng hỏi:

- Vậy tất cả "bọn rợ"... - rồi im bặt và tiếp tục tròn mắt nhìn chằm chằm vào chàng - Tôi muốn nói là... có phải tất cả những người ở Mỹ đều trông giống như ông không?

Eden lắc đầu:

- Không. Mọi người từ rất nhiều giống người trên thế giới đến và sống ở nước ta. Có rất nhiều màu tóc khác nhau - nâu, đen, vàng, thậm chí cả màu đỏ nữa. Cũng đôi khi mắt là màu xanh. Nhưng cũng có thể là xanh lá cây, hoặc nâu, hoặc xám...

Trong khi nói, đến lượt mình Eden thấy ngạc nhiên trước gương mặt mê hoặc lòng người của cô gái đang bối rối quỳ trên sàn nhà kho trước mặt chàng. Mặc dầu tóc nàng còn ướt và rối bời và không hề có gì trang điểm thêm cho vẻ đẹp tư nhiên hiếm hoi của nàng được soi sáng lờ mờ bởi ánh sáng của ngọn đèn lồng tron g tay Sentaro. Chiếc áo kiểu nông dân còn ướt, mở rộng ở cổ, dán chặt lên nửa người trên mảnh dẻ làm nổi rõ đường cong dịu dàng của bầu ngực. Trong khi họ tiếp tục nhìn nhau chằm chằm, Eden cảm thấy mình bị hấp dẫn mạnh bởi vẻ kiều diễm và bề ngoài gọi cảm một cách vô thức của nàng.

Tokiwa lắp bắp và cúi xuống tìm gì đó trong giỏ:

- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông mắt xanh. Xin thứ lỗi vì đã nhìn ông như vậy.

Sentaro hạ chiếc đèn lồng và đặt xuống đất. Ông ta mỉm cười nhìn Eden: phải cải trang như vậy trong khi chạy trốn. Trước đây nàng sống ở Yedo, ở đó nàng là một geisha nổi tiếng và được kính trọng. Nàng đã được học nhạc, học làm thơ và nhảy múa và giải trí cho những tầng lớp quý tộc cao quý nhất.

Eden nói, vẫn tiếp tục nhìn cô gái Nhật Bản:

- Cám ơn, Sentaro. Bây giờ thì ta hiểu - chàng dừng lại một lát và trịnh trọng cúi đầu về phía nàng- Ta vô cùng vinh dự được biết tiểu thư, O Tokiwa-san. Và ta xin lỗi là "cung điện" này quá ư tồi tàn so với những gì mà ắt là tiểu thư quen dùng ở Yedo.

Eden đứng lên và đi về phía tối của nhà kho. Sau khi tháo thắt lưng cùng chiếc bao lưng, chàng trút bỏ chiếc áo ướt và vắt nó lên một chiếc sào để cho không khí ấm áp ban đêm sấy khô. Chàng nhìn thấy Tokiwa rút ra từ chiếc giỏ một chiếc áo thẫm màu và chiếc khăn lau rồi đi về khía về hướng đầu nhà bên kia, dưới chiếc gác xép. Eden quay lưng lại phía nàng và đi ra cửa nhà kho và đứng im lắng nghe xem có tiếng người đuổi theo không.

Một lúc sau Sentaro gọi nhỏ:

- Ông chủ, lại đây nhìn này. Trên này.

Eden nhìn thấy người thuỷ thủ đã trèo lên chiếc thang phía trên gác xép và đang ngồi xổm bên cạnh một cái lỗ người ta đã dùng để vứt những bao lúa lên tầng trên của nhà kho. Eden thận trọng leo lên thang và vội vã bò đến bên cạnh ông ta. Chàng thì thầm hỏi gấp:

- Gì vậy, Sentaro? Có ai đến à?

Ông ta thì thầm:

- Không phải đâu, ông chủ. Nhưng nhìn kìa!

Người đàn ông Nhật giơ tay và chỉ qua một cửa sổ cạnh đó. Nhìn theo tay ông ta chỉ, Eden nhìn thấy hình ảnh kỳ diệu mà chàng đã nhìn thấy lần đầu tiên lúc đứng trên boong tàu Susquehanna lúc nửa đêm.

Sentaro nói:

- Lại là Fuji-san. Và từ chỗ này trông người đẹp chưa từng thấy. Ông chủ, bây giờ tôi biết rằng tôi đã thật sự trở về quê hương.

Được đóng khung trong khuôn cửa sổ của nhà kho, đỉnh núi tuyết phủ của ngọn núi lửa trông như toả rộng hơn trên bầu trời. Mảnh trăng lưỡi liềm và những đám sao rải đầy như những ngọn chúc đài treo lơ lửng xa tít bên trên đỉnh núi và toả sáng vừa đủ để làm nổi bật vẻ đẹp của ngọn núi nhưng không sáng quá để làm phá vỡ ấn tượng rằng phần thân núi tối hơn như tan vào trong bóng tối của vùng đất bên dưới. Eden im lặng nhìn đăm đăm vào màn đêm, bàn tay đặt lên vai Sentaro và trong khoảnh khắc đó niềm khao khát mánh liệt được trèo lên đỉnh núi đã xâm chiếm tâm trí chàng lần đầu tiên khi đứng trên boong tàu, đã trở nên một quyết định vững chắc. Chàng nói khẽ:

- Sentaro, lúc này ta hoàn toàn chắc chắn rằng một ngày nào đó ta sẽ trèo lên đỉnh ngọn núi thiêng của ngươi. Ta biết rằng chưa một người rợ nào từng đặt chân lên đỉnh núi đó - nhưng một ngày nào đó ta sẽ đứng trên đỉnh núi đó.

Sentaro run run:

- Ông chủ, nếu như có một lúc nào đó ông chủ có thể leo lên đỉnh núi đó thì tôi hy vọng sẽ cùng đi với ông chủ.

- Ta cũng hy vọng như vậy.

Miên man trong suy nghĩ Eden tiếp tục nhìn về phía ngọn núi lửa đẹp tuyệt vời. Màn sương nhẹ nhàng bắt đầu giăng trên những thửa ruộng và những cánh rừng bên cạnh, những đường viền dịu nhẹ và sự tĩnh lặng tuyệt đối dường như một tâm màn bao phủ ngôi nhà kho bỏ hoang cùng với khung cảnh nông thôn xung quanh.

Sentaro thì thầm và một phần nữa chỉ về phía cửa sổ kho thóc:

- Ông chủ, tôi nhìn thấy có một ngôi đền nhỏ trên ngọn đồi trên kia. Lúc này tôi muốn đi lên đó để cám ơn các đấng linh thiêng đã đưa đường cho tôi trở về quê hương. Tôi có thể đi một lát được không?

- Dĩ nhiên là được. Nhưng phải cẩn thận.

Người thuỷ thủ mỉm cười cám ơn và đi về phía chiếc thang:

- Ông chủ, tôi sẽ không đi lâu đâu. Tôi sẽ cầu xin các kami che chở cho chúng ta được an toàn...

Trong sự yên tĩnh sâu thẳm Eden nghe rõ cả tiếng chân bước nhẹ nhàng của Sentaro khi ông ta rón rén bước lên đồi. Khi tiếng chân bước xa dần, chàng chọn một chỗ có thể tiếp tục nhìn đỉnh ngọn Fuji được viền trong khung cửa sổ kho thóc và ngồi xuống một đống rơm, tựa lưng vào vách gỗ. Chàng rút kiếm ra và đặt xuống bên cạnh và nhắm mắt một lúc đinh hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra trong vài giờ qua, nhưng rồi chàng thiếp đi mê mệt.

Mấy phút sau, chàng tỉnh dậy vì có ai đó vỗ nhẹ vào lưng. Trong khoảng khắc chàng nhảy phắt dậy vồ lây kiếm - nhưng chàng chỉ nhìn thấy có mỗi một Tokiwa đang yên lặng đứng trên đỉnh chiếc thang, tay cầm ngọn đèn lồng.

Chàng nói bằng tiếng Nhật, vứt kiếm xuống đống rơm bên cạnh và vuốt mặt bằng cả hai tay:

- Xin lỗi, ta ngủ quên mất.

Vẻ mặt căng thẳng của cô gái Nhật dãn ra, nhưng nàng vẫn không xuống khỏi thang. Nàng đi chân đất, tóc đã khô và chải gọn ghẽ buông xõa dài xuống lưng. Nàng khoác chiếc áo kimono màu thẩm có thêu những ngôi sao bạc và chỉ được buộc sơ sài quanh thắt lưng bằng một sợi rơm. Trong ánh sáng mờ mờ ngọn đèn, những nét lượn loà xòa của tâm áo trên tâm lưng mảnh dẻ lại mang lại một ấn tượng mới mẻ và bất ngờ cho vẻ đẹp đầy nữ tính của nàng.

Nàng ngập ngừng nói:

- Yên tĩnh quá. Tôi đến để xem có phải ông cũng đã đi rồi không...

Eden lắc đầu để xua tan cảm giác ngái ngủ:

- Đừng lo. Sentaro chỉ đi lên cầu nguyện trên ngôi đền trên kia thôi. Xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải biết rằng tiểu thư đang lo lắng.

Nàng lưỡng lự nói, sau một lúc lặng im:

- Tôi có tìm được một ít cơm nguội trong giỏ. Tôi đem lại một ít để ông dùng - nếu như ông có thấy đói.

- Ô, vâng. Tôi đói quá.

Nàng bắt đầu định đi về phía chàng và chàng trông thấy tay kia nàng bưng một chiếc bát gỗ đựng một ít cơm nguội nắm kiểu nông dân bọc trong tàu lá cọ. Khi đến gần hơn lần đầu tiên chàng chợt nhận thấy chiếc áo kimono có màu của bầu trời ban đêm và được tô điểm bằng những ngôi sao bạc lấp lánh. Nàng đặt ngọn đèn lồng xuống và duyên dáng đưa bát cơm cho chàng, nhưng chàng không để ý tới nó mà tiếp tục kinh ngạc nhìn hình ảnh của bầu trời đêm điểm những vì sao được thêu và in vô cùng sống động trên nền lụa quý.

Nàng vô tình hỏi và vẫn đưa bát cơm cho chàng:

- Có chuyện gì vậy? Ông không còn đói nữa ư?

Eden lắc đầu bí mật:

- Xin lỗi. Đêm qua tôi nằm mơ... Trước đó tôi vừa nhìn thấy núi Fuji lần đầu tiên, từ trên biển. Đó là một cảnh tuyệt vời. Sau đó tôi đi ngủ và mơ thấy mình một mình leo lên đỉnh ngọn núi đó... Mọi chuyện vô cùng sống động - không hề giống một giấc mơ thông thường.

Chàng im bặt và ngoái lại nhìn ngọn núi lửa. Một đám sương lẻ loi bắt đầu dâng lên quanh đỉnh núi, khiến cho nó có một vẻ mờ mờ ma quái, và Eden tiếp tục nhìn ngọn núi, mãi cho đến khi nàng lại e ngại khẽ chạm tay vào trán chàng:

Tokiwa e ngại hỏi:

- Thế rồi có chuyện gì xảy ra trong giấc mơ của ông? Ông có thể nói cho tôi biết được không?

Chàng quay lại nhìn nàng và nói:

- Khi lên đến đỉnh mọi chuyện bắt đầu trở nên rất kỳ lạ. Tôi với được tay lên tận trời và bắt đầu rút màn trời vào tay, cuốn tất cả những vì sao vào tấm màn đó. Tôi quấn màn đêm đó vào quanh người như quấn một tấm áo kỳ diệu - cùng với tất cả những vì sao. Tấm áo rất mềm và dễ chịu...

Chàng lại im bặt và chạm nhẹ đầu ngón tay vào lớp vải mềm mại của chiếc áo kimono, mắt vẫn ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào nàng.

- Sau đó một tâm gương rất lớn bằng băng hiện ra, tôi bước đến để soi nhìn tấm áo điểm sao của mình. Nhưng khi nhìn vào gương tôi không thấy mặt mình đâu...

Giọng chàng lắng xuống, và họ cứ đứng như vậy im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Tokiwa hỏi:

- Ông có nhìn thấy gì khác trong gương không. Không có gì cả ư?

Eden chậm rãi gật đầu:

- Có. Tôi nhìn thấy trong gương một cô gái Nhật rất xinh đẹp đang nhìn lại. Và lại chính là nàng đang mặc chiếc áo của bầu trời - chàng ngập ngừng, rồi lại chạm tay vào vai áo kimono - Lúc này, trong ánh sáng của ngọn Fuji thật sự, nàng đột ngột hiện ra để đánh thức tôi dậy - và mặc chính cái áo tôi đã cuốn trong giấc mơ.

Nàng im lặng nhìn sững vào mặt chàng, vẻ lạ lùng ban đầu lại hiện ra trong mắt. Không ai trong họ động đậy hay nói lời nào nhưng họ vẫn tiếp tục nhìn nhau dò xét trong khi trên cao bên ngoài cửa sổ, màn sương vẫn tiếp tục dâng lên dày đặc bao quanh đỉnh ngọn núi lửa xa mờ.

Eden nói tiếp, giọng chàng hạ thấp gần như thì thào:

- Cô gái trong gương rất xinh đẹp. Nhưng không đẹp như tiểu thư. Tokiwa nhìn xuống, nàng lùi sang một bên và đặt cái bát gỗ đựng cơm xuống. Rồi quay lại đứng trước chàng vẻ phân vân:

- Cám ơn ông đã nói cho tôi biết về giấc mơ của ông - nàng nhẹ nhàng nói. Tôi cũng có những điều muốn nói với ông. Đó không phải là một giấc mơ, nhưng giờ đây nó có vẻ như cũng là một giấc mơ...

- Đó là gì?

- Trước khi trốn khỏi tên lính gác đã bị ông đánh bại đó, tôi vô cùng sợ hãi. Từ phòng tôi cũng có thể nhìn thấy Fuji-san, vi thế tôi đã hết sức cầu xin các kami của ngọn núi thiêng liêng của chúng tôi hãy cứu tôi...- Nàng lưỡng lự rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của chàng - Tôi đã hứa rằng nếu kami phù hộ tôi, thì trong tương lai tôi xin luôn luôn tuân theo mọi ý muốn của các ngài.

- Và tiểu thư có nghĩ là các kami đã giúp tiểu thư không?

Tokiwa gật đầu:

- Ngay sau khi cầu xin xong tỏi ngủ thiếp đi. Nhưng tôi chợt tính dậy bởi một ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời rọi vào phòng tôi vô cùng rực rỡ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì giống như vậy. Thoạt tiên nó làm tôi hoảng sợ, nhưng tất cả bọn lính canh của tôi đều ùa cả ra đường để nhìn lên trời - và khi đó tôi nghĩ rằng có lẽ đó là một dấu hiệu do các kami gửi tới, đó là cách mà các người đã giúp tôi. Vì thế tôi quyết định phải trốn ngay lập tức...

Eden vội vã nói:

- Tôi cũng nhìn thấy ánh sáng đó trên bầu trời. Nó khiến cho tôi cảm thấy không nên lưỡng lự thêm tí nào nữa. Ngay sau khi ánh sáng tắt đi tôi bèn trèo xuống khỏi tàu để bơi vào bờ.

Mắt Tokiwa mở to như uống những lời đó rồi nói bằng một giọng thì thầm kinh ngạc:

- Tôi nghĩ rằng các kami cũng đã giúp cả ông nữa, và đã tạo cơ hội để ông có thể giúp tôi.

Eden mỉm cười vui mừng và nói:

- Cũng có thể. Có lẽ chính là các kami thiêng liêng của tiểu thư đá đem giấc mơ đó đến cho tôi. Ai biết được?

Nàng nhăn mặt, không chắc có phải chàng cười mình hay không; rồi chậm rãi đưa một tay lên lướt qua lồng ngực để trần của chàng, tò mò dừng lại lùa vào những lọn tóc quăn mềm mại. Eden ngạc nhiên và thấy mình nín thở rùng mình trước những cái động chạm tinh tế của nàng.

Nàng thì thầm bằng một giọng hơi run run:

- Chàng khác hẳn với đàn ông Nippon. Mắt chàng mang màu xanh của biển cả... và chàng cao hơn nhiều... vai chàng cũng rộng hơn nhiều - mặc dầu trông chàng có vẻ gầy hơn nhiều.

Nàng lại im lặng tựa như đang ngẫm nghĩ lại lần cuối về một hành động sắp làm, rồi nàng cởi chiếc thắt lưng làm bằng những sợi rơm đập dập buộc trước vạt áo kimono và trải nó lên đống rơm, không hề có gì tỏ ra ý thức về mình, nàng mở tấm áo lụa và cởi ra, vắt trên một tay. Nàng không hề mặc một thứ đồ lót nào khác và khi ngước lên nhìn Eden, đôi mắt nàng hiện rõ một niềm kiêu hãnh thầm lặng về vẻ đẹp tự nhiên không cần tô điểm của thân thể mình.

Eden nhìn xuống và nói với một giọng xốn xang:

- Lần đầu tiên khi nhìn thấy em dưới thác nước tôi tưởng như là một ảo ảnh. Nhưng bây giờ nhìn gần hơn thậm chí em còn đáng yêu hơn trước - trong đời tôi chưa từng nhìn thấy một ai đẹp như em.

Tokiwa không nói gì mà nâng tấm kimono bằng cả hai tay và dịu dàng khoác nó lên vai Eden. Nàng thì thầm, mắt vần nhìn vào mắt chàng:

- Bây giờ giấc mơ của chàng hoàn thành. Giờ đây chàng đã biết cảm giác khoác tấm áo đầy sao của chàng ra sao.

Tấm áo kimono nhè nhẹ lướt trên vai Eden như kích động và chàng cảm thấy mọi giác quan của mình như chao đảo bởi hơi ấm của nàng còn lưu lại mà chàng cảm nhận được từ chiếc áo lụa. Rất dịu dàng nàng khép hai vạt áo lại với nhau và lướt những ngón tay trên mặt vải, động chạm với những bắp thịt của chàng qua lần lụa.

Nàng nói rất khẽ, nhìn qua chàng về phía ngọn núi:

- Em nghĩ là Fuji-san đã dồn những say mê của người cho chúng ta. Chỉ rất mới đây thôi em còn vô cùng sợ hãi chàng và tất cả mọi người ngoại quốc trên thế giới. Nhưng bây giờ em không cảm thấy sợ nữa.

Eden giơ tay và chạm nhẹ lên tóc nàng. Trong khi nàng ngước lên nhìn chàng thì chàng để mặc bàn tay chậm rãi vuốt ve xuôi xuống suối tóc dài, lướt trên đôi vai, xuống cánh tay và dịu dàng mơn man trên người nàng. Nàng nhắm mắt trong khi một làn sóng vô tình rùng mình sung sướng tràn qua người, và Eden lại cúi người lần lượt đặt lên từng con mắt nhắm nghiền của nàng. Nàng vẫn đứng bất động, mắt nhắm nghiền và đầu vươn về phía chàng, rồi sau khi ngắm nàng một hồi lâu nữa, Eden cởi tấm áo kimono trên vai. Chàng cúi xuống rải nó trên những cọng rơm dưới chân họ. Rồi chàng cầm tay nàng, thì thầm nói:

- Nằm xuống đây với tôi. Chỗ này này, ở đây chúng ta có thể nhìn thấy ngọn núi.

Chàng cởi chiếc quần vải bông ướt và chiếc thắt lưng dắt khẩu súng, rồi khi cũng đã hoàn toàn trần trụi, chàng quỳ xuống và ôm nàng vào tay trên tâm thảm rơm trải lụa. Nhìn về phía ngọn núi, họ nhích lại gần nhau, hơi thở của họ trở nên dồn dập khi những cánh tay chạm vào nhau và quấn quýt.

Đột nhiên Eden nói, giọng chàng có một nốt như vỡ ra:

- Còn một điều tôi muốn nói với em. Nhiều năm trước tôi từng có một người vợ... Nàng mới mười sáu tuổi. Tôi yêu nàng... Một đêm mưa bão, chúng tôi gặp một tai nạn trong một khu rừng cũng giống như thê này... và nàng đã chết trong tay tôi.

Giọng nàng chợt xa xôi và chàng nhìn mãi ra ngoài đêm tối trong một im lặng đau đớn. Tokiwa im lặng chờ đợi. Đột nhiên Eden xiết chặt vòng tay, chàng ôm xiết dữ dội:

- Kể từ đêm đó tôi không bao giờ cùng với một người đàn bà nào nữa. Nhưng bây giờ... - Chàng rút tay ra và nhìn vào mắt nàng bằng cái nhìn nóng bỏng, tay lại vuốt ve mái tóc nàng. Những ngón tay chàng chậm rãi lần theo những đường cong trên má nàng, rồi chàng hít mạnh, định nói tiếp.

- Đừng nói nữa.

Tokiwa thì thầm và đặt một ngón tay lên môi nàng. Nàng thấy mình run rẩy khi nhìn vào mặt chàng, mỗi lúc càng thây ngạc nhiên hơn trước màu xanh kỳ diệu của đôi mắt và những bắp thịt của chàng khiến một cảm giác tan chảy lạ lẫm lan khắp chân tay nàng, và nàng chợt rùng mình bởi một cảm giác đau nhói và choáng váng.

Eden dịu dàng nói:

- Em sợ ư? Em lại rùng mình rồi.

- Vâng, em hơi sợ...

- Em sợ gì kia?

Nàng chạm cả hai tay lên lồng ngực rộng lớn của chàng rồi đưa mắt nhìn xuôi xuống dưới.

- Chàng to và khoẻ thế kia... còn em thì bé nhỏ...

- Em không cần phải sợ.

Càng căng thẳng hơn vì nỗi sợ hãi của nàng, Eden vô cùng nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống trên những bó rơm và cúi xuống hôn lên môi nàng. Lần lượt chàng áp môi lên đôi má, lên cái cổ mảnh mai và nhắc đi nhắc lại những lời vỗ về. Khi chàng ôm lại nàng lên tay, đôi mắt nàng đã mở thật rộng và nàng nhìn chàng đăm đăm khi chàng áp thân mình lên nàng.

Bên kia ngoài cửa sổ kho thóc, màn sương dăng trên đỉnh Núi Fuji đã tan cũng nhanh như khi nó dâng lên. Tuyết trên đỉnh núi toả sáng rực rỡ phản chiếu lại ánh trăng, và những ngôi sao lấp lánh dưới bầu trời đêm. Mắt Eden vẫn gắn vào đỉnh núi ấy trong cái khoảnh khắc họ cùng bật kêu to lên với niềm vui sướng khi tiến vào và tiếp nhận lẫn nhau. Sự im lặng bao phủ khu rừng bên ngoài cái nhà kho bỏ không khỏa lấp những tiếng kêu của họ trong giây lát, nhưng Eden còn tiếp tục rên to hơn khi nỗi khát khao càng giục giã và những giác quan đói ngấu của chàng bùng nổ và vui sướng sống lại.

Đôi mắt sáng lấp lánh hình hạnh đào của nàng vẫn còn mở to vì ngây ngất và không rời khỏi khuôn mặt chàng như đang bơi trước mắt chàng và tan vào màu trắng loá của đỉnh Fuji xa tít mỗi khi chàng ngẩng lên nhìn. Mái tóc dài đen của nàng trải dài qua những cọng rơm bên dưới họ cũng mơn man như những dải lụa vây quanh đỉnh núi hình côn toả sáng của ngọn núi lửa và kéo nó vào nỗi vui sướng nhục thể trong cuộc làm tình của họ. Bị thiêu đốt bởi cả hai hình ảnh đó, nỗi đam mê của Eden bỗng trở thành nóng bỏng: những khát khao nằm im đá quá lâu đột nhiên như dung nham trào sôi trong từng mạch máu của chàng.

Trong khoảnh khắc ấy đột nhiên một hình ảnh khác loé sáng trước mắt chàng, và chàng thấy rõ một cách khủng khiếp khuôn mặt yêu dấu của Mary được chiếu sáng bởi ánh chớp giữa rừng già. Một lần, hai lần, rồi ba lần chàng nhìn thấy nàng đang nhìn chàng tin cậy, yêu thương và đau đớn cùng lúc hiện ra trong đôi mắt nàng. Khi Tokiwa ôm chặt chàng mạnh hơn, chàng cảm thấy Mary lại với về phía chàng bằng đôi tay tuyệt vọng. Nghe thấy tiếng Tokiwa rên ri trong họng, chàng cảm thấy như nghe thấy giọng Mary đang run run nói với chàng lần cuối trong khi lả đi.

Chàng rên lên bằng tiếng Anh với cả một sự bùng nổ làm vặn vẹo cả thân thể:

- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em, Mary! Anh yêu em!

Rồi, qua đôi mắt hé mở chàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm và sống động của Tokiwa và trong khoảnh khắc đó những đam mê bị nén lại của họ đột nhiên cháy bùng với một sức mạnh rùng mình. Một tiếng kêu nén lại của một sự nổ tung thoạt tiên bật ra từ miệng Eden. Rồi đến lượt Tokiwa kêu lên. Nàng cong người lên dữ dội dưới thân chàng, níu chặt dữ dội hơn bao giờ hết và đòi hỏi sức mạnh căng cứng mạnh mẽ của chàng, dâng hiến toàn bộ con người để đón lấy cảm giác vui sướng mà lần đầu tiên nàng mới cảm thấy trong cuộc đời non trẻ của mình. Và khi cảm thấy nàng đã hoà tan vào thân thể mình, Eden lại rên lên và dướn lên một lần nữa.

Bên ngoài nhà kho, rừng già tối đen lại một lần nữa hút hết những tiếng kêu sung sướng của họ trong giây lát. Sau một hồi im lặng, tiếng một con chim đêm rúc lên đâu đó bên cạnh tựa như một lời đáp lại muộn màng. Phía xa, Núi Fuji vẫn tiếp tục sáng lặng lẽ trên bầu trời đêm. vẻ đẹp vĩnh cửu của ngọn núi càng được tăng lên bởi màn đêm sâu thẳm bao phủ trên những dãy đồi núi dưới chân.