← Quay lại trang sách

Chương 19

Sentaro chậm rãi bước những bậc đá cuối cùng của con đường hẹp được đẽo bằng vách đá trên sườn đồi và dừng lại dưới một cánh torri bằng gỗ sơn đỏ. Bên kia cánh cổng thiêng liêng này là một con đường ngắn hai bên trồng thông làm thành một cái cầu vồng dẫn lên ngôi đền đơn sơ đứng trên đỉnh đồi. Dưới ánh trăng, mái đền cong cong lợp bằng ngói đá màu xám trông như bằng bạc và Sentaro đột nhiên thấy sợ hãi nhận ra rằng lần đầu tiên sau bao năm trời lại sắp được đặt chân lên ngôi nhà của thần Shinto cổ xưa của đất nước mình. Ông run run cởi mũ bằng cả hai tay.

Trên chiếc cổng vòm của ngôi đền chỉ treo mỗi một chiếc đèn lồng leo lét, bên trong dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ông nhìn thấy một tu sĩ già mặc áo trắng đang chậm chạp đi lại dâng lễ vật lên một bàn thờ nhỏ. Ap chặt mũ vào ngực Sentaro vội vã hăm hở bước qua hai hàng đèn đá và dãy sư tử đá đang nhe nanh hai bên. Đến chân một tầng bậc thang bằng gỗ ọp ẹp dẫn vào trong đền ông dừng lại cởi đôi dép rơm. Nhúng tay vào một bể đá đựng nước mưa, ông rửa mấy ngón tay và miệng theo đúng tục lệ trước khi cầu nguyện và không hề nhìn lại phía sau.

Bên ngoài cánh torri màu đỏ có hai bóng người khác cũng đang dừng lại để thở sau khi leo núi và nhìn theo khi Sentano bước vào đền. Cả hai người đều đội mũ trụ samurai và mang khiên và một người trong họ tay đã cầm một thanh kiếm tuốt trần. Khi Sentaro đã mất hút trong đền, người cầm kiếm đã định nhào vào theo những người đi cùng đã kéo lại và đặt tay lên cánh tay hắn.

Hoàng tử Tanaka thì thầm:

- Khoan đã, Gotaro. Để thật chắc chắn chúng ta sẽ đến gần thật im lặng.

Sentaro bước vào, không khí trong đền ngào ngạt mùi hương, nhưng những bức tường bằng gỗ cổ xưa hoàn toàn không hề có trang trí gì. Trên bàn thờ giữa đền chỉ đặt mỗi cây gậy dùng để cầu nguyện và ít đĩa đồ cúng gồm hoa quả và gạo mà tu sĩ đang bày lên. Nền đền được trải bằng những tấm chiếu tatami mềm và Sentaro đi chân không nên không hề có một tiếng động khi ông bước vào.

- Ngươi đến cầu nguyện có mục đích gì đặc biệt không?

Vị tu sĩ hỏi câu hỏi thường lệ mà không quay đầu lại và ngừng công việc đang làm dở và người thuỷ thủ Nhật kinh ngạc nhìn chiếc áo trắng của ông. Ông ta không hề nghĩ là mình sẽ gặp một tu sĩ ở đây vào cái giờ khuya khoắt này và cứ tưởng là mình bước vào mà không ai biết. Ông vội vã quỳ xuống trước bàn thờ, cúi đầu và chắp tay trước ngực.

Sentaro lưỡng lự bắt đầu:

- Con đến... để cám ơn kami đã che chở cho con suốt một thời gian dài hiểm nguy.

Tu sĩ nhẹ nhàng hỏi, vẫn không nhìn lên:

- Đó là tất cả những gì ngươi định cầu nguyện ư?

Sentaro lẩm bẩm, vẫn cúi đầu:

- Không, con còn muốn... cám ơn kami... về một vài điều nữa.

Tu sĩ hỏi vẫn bằng giọng nhẹ nhàng như trước:

- Vậy đó là những điều gì?

- Vì đã đưa đường cho con trở về nhà an toàn...

Tu sĩ run run nói và cầm một cái gáo bằng tre có cán dài từ chiếc khay lên:

- Hãy cầm lấy tay ta. Chúng ta sẽ cùng nhau cầu nguyện.

Khi Sentaro đã làm theo, vị tu sĩ quay khỏi bàn thờ và đến gần rẩy vài giọt nước lên hai bàn tay và đỉnh đầu người thuỷ thủ bị đắm tàu. Khi đặt lại chiếc gáo lên khay, ông để ý thấy cánh cửa vào đền vừa đột ngột bị mở ra. Nhìn chăm chăm vào bóng tối ông thấy một samurai cầm một thanh kiếm tuốt trần đang tiến vào và nấp sau bóng của cánh cửa. Một lát sau một samurai nữa ăn mặc sang trọng hơn cũng lặng lẽ tiến vào và cũng nấp sau cánh cửa.

Sentaro nói khẽ và khẩn cấp:

- Con cũng còn muốn cầu xin được che chở trước những nguy hiểm trước mắt. Lúc này con và một người rất gần gũi đang bị nguy hiểm. Con cầu xin kami nghe thấy lời cầu nguyện của chúng con...

Một ánh sợ hãi hiện ra trong mắt người tu sĩ khi ông ta nhìn thấy Gotaro im lặng hiện ra trong khung cửa mở. Máu chảy thấm qua chiếc khiên đeo trên vai phải của hắn, và rõ ràng là hắn đã nghe rõ từng lời của hai người. Gotaro hoa kiếm ra hiệu không được nói gì về việc hắn đang có mặt. Vị tu sĩ, nhận ra là tính mạng mình không hề bị đe doạ cúi đầu tỏ rõ là đã tuân lệnh.

Giữ vẻ mặt thản nhiên, vị tu sĩ nhìn xuống Sentaro đang cúi đầu. Người thuỷ thủ Nhật đang im lặng chờ đợi với đôi mắt nhắm nghiền, hai tay chắp vào nhau.

Vị tu sĩ nói:

- Ngươi là một kẻ lạ mặt trong vùng này, và đến đây vào một giờ đã rất khuya khắt - giọng ông ta tỏ rõ cho tên samurai đang đứng nhìn thấy rằng ông ta không liên quan gì với tất cả những gì đang xảy ra trước mắt - Vậy việc ngươi đến viếng đền có liên quan gì đến những chuyện xảy ra ở ngoài Vịnh Yedo không?

Sentaro lưỡng lự một hồi lâu, rõ ràng là bị giằng xé giữa việc muốn nói thật và sự cần thiết phải tự bảo vệ. Cuối cùng ông ta nói bằng một giọng thì thầm khá to:

- Vâng. Có những liên quan. Nhưng lúc này con xin được phép không nói gì hơn nữa về những chuyện này.

- Vậy hãy im lặng. Ta sẽ cầu nguyện.

Vị tu sĩ chắp hai tay nhưng mắt vẫn nhìn về phía cửa mở trong khi cất tiếng cầu nguyện bằng giọng trầm, không nghe rõ. Trước mặt ông ta, Sentaro cúi đầu và vẫn quỳ quay lưng ra cửa. Sự yên tĩnh thanh bình của ngôi đền đơn sơ trên đỉnh núi được bao bọc bởi vẻ cổ xưa của nó, những hàng thông rì rào đã làm đầy ắp trong người thuỷ thủ bị đắm tàu một nỗi sợ hãi sâu sắc, và tiếng cầu nguyện lầm rầm của vị tu sĩ càng làm tăng thêm cảm giác này. Trong khi tiếp tục cầu nguyện ông khe khẽ lui lại bằng đầu gối- nhưng ông sợ hãi hét to khi một bàn tay tóm lây tóc và kéo giật đầu ông lại đàng sau. Tiếp sau đó, một lưỡi thép lạnh buốt, sắc như nước đã ấn vào họng ông khiến tiếng kêu chết lặng.

Gotaro rít lên và cúi xuống bên ông:

- Mày là đồng đảng của bọn kẻ thù ghê tởm. Mày đã ở cũng nó ở chỗ thác nước. Trả lời ngay lập tức!

Hắn hung dữ xoắn tóc Sentaro và kéo ông lên khỏi tấm chiếu tatami, đồng thời vặn lưỡi kiếm cho đến khi một dòng máu rỉ ra ở cổ người thuỷ thủ. Vị tu sĩ đứng nhìn lãnh đạm, không phản đối cũng không tỏ ý định xen ngang và vẫn tiếp tục đọc câu kinh đã thuộc lòng.

Tên samurai lại gầm lên, giọng hắn làm rung động cả cái vòm trần bằng gỗ ọp ẹp:

- Trả lời ta đi. Trả lời ta - hoặc là mày sẽ chết ngay bây giờ.

Cuối cùng Sentaro hắt ra:

- Ngài nói đúng. Tôi đi cùng với tên địch đó.

- Bây giờ hắn đang ở đâu?

Sentaro nhìn lên vị tu sĩ bằng đôi mắt cầu cứu tuyệt vọng, nhưng vẻ mặt ông lão vẫn trống rỗng và không hề đáp lại. Ống vẫn tiếp tục nhìn đâu đó bên trên đầu Sentaro, môi vẫn mấp máy cầu nguyện, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Sentaro nói bằng giọng như đứt hơi:

- Tên địch đang lẩn trốn ở gần đây. Cách đây vài phút đi đường.

Tên samurai lại vặn xoắn đầu người thuỷ thủ và cứa một đường gươm nữa khiến một dòng máu nhỏ ứa ra trên cổ ông:

- Chính xác là ở đâu? Mày sẽ nói cho chúng ta biết, hoặc sẽ chết ở đây, trước bàn thờ kami này.

Sentaro thì thầm giọng khiếp sợ:

- Hắn trốn trong một cái nhà kho bỏ không. Giữa sườn đồi kia.

- Dẫn chúng ta đi đến đó.

Tên samurai lôi mạnh Sentaro đứng dậy và đẩy dúi ông ra ngoài. Vị tu sĩ nhăn nheo đứng nhìn họ đi ra không hề phản đối cũng không có một lời phân xử nào cho công bằng, thậm chí sau khi họ đi ra khỏi đền thờ ông vẫn còn đứng bất động bên bàn thờ trong chiếc áo trắng như tuyết, tiếp tục lẩm bẩm lời cầu nguyện khó hiểu của mình. Hoàng tử Tanaka đứng chờ bên ngoài, chàng đã nghe thấy tất cả, khi họ đến gần chàng bèn ra hiệu cho Gotaro buông tay ra. Gotaro miễn cưỡng nới những ngón tay khỏi tóc người thuỷ thủ và nói rít lên:

- Nhớ mà lễ phép với Hoàng tử Tanaka của Kumatore! Nếu không mày sẽ phải trả lời lưỡi kiếm của ta.

Vừa nhìn thấy Tanaka trong trang phục sang trọng Sentaro đã lấy vẻ mặt kính cẩn, nhưng nghe thấy tên chàng và nhận ra dấu hiệu trên chiếc áo bào jimbaori cho thấy đó là một quý tộc cao cấp của bộ lạc Kago ông vội vã quỳ xuống. Ông ta im lặng cúi dập đầu đến sát đất và cứ giữ nguyên như vậy cho đến khi Gotaro đá ông ta cho phép đứng lên.

Tanaka bình tĩnh hỏi khi người thuỷ thủ đã đứng thẳng dậy:

- Ngươi là ai? Ta ra lệnh cho ngươi hãy khai ra ngươi là ai?

- O Kami-san, tôi là Sentaro..., chỉ là một người làm nghề đánh cá hèn mọn.

- Tại sao một người dân đánh cá Nhật Bản tầm thường như ngươi lại trở thành bè đãng của bọn kẻ thủ ghê tởm? Hãy giải thích cho đầy đủ đi.

Sentaro sợ hãi và lại cúi gằm đầu xuống tận thắt lưng và nói:

- Bốn năm trước tôi bị đắm tàu, thưa O Kami-san. May mắn mà tôi đã được một tàu buồm cứu thoát trên đường họ về Mỹ. Tôi rời tàu khi chiếc tàu ghé vào cảng đầu tiên ở miền tây nước Mỹ. Tôi không còn đường nào khác và phải ở lại đó cho tới khi người ta đồng ý đem tôi về quê hương trên con tàu đen của họ.

Tanaka đăm chiêu nói, nửa như tự nói với mình:

- Vậy là ngươi đã sống bốn năm giữa bọn rợ nước ngoài. Như vậy ắt ngươi phải biết đôi điều về bọn chúng chứ?

- Vâng, O Kami-san... Nhưng chỉ là... không may thôi - Sentaro đã bắt đầu lo lắng lắp bắp, và khi nói ông ta thấy trên vẻ mặt Tanaka có gì đó liên quan đến số mệnh của ông ta - Tôi không hề muốn như vậy Tôi không hề chủ tâm vi phạm luật pháp của đất nước chúng ta và vượt biên.

- Vậy bọn rợ nước ngoài có ý định giao trả ngươi cho chính quyền sở tại không?

- Sentaro gật đầu:

- Có, nhất định là như vậy, thưa O Kami-san... Nhưng khi chúng tôi vào đến Vịnh Yedo thì tôi vô cùng lo sợ. Khi nhìn thấy những sự chuẩn bị chiến tranh tôi biết chắc là mình sẽ bị kết án là đã vi phạm luật lệ từ xưa của chúng ta là cấm mọi công dân rời khỏi Nippon, Vì thế tôi van nài với sĩ quan của bọn rợ đừng trao trả tôi trở về... chờ cho mọi sự rõ ràng đã.

Tanaka ghé sát lại gần để nhìn khi nghe Sentaro nói, mặt chàng tỏ vẻ suy nghĩ, chàng nói chậm rãi:

- Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Bây giờ ngươi sẽ dẫn chúng ta đến chỗ tên rợ nước ngoài ẩn náu.

Tên chỉ huy tốp samurai xách tay Sentaro lên và bắt đầu đẩy giúi ông ta đến chỗ bậc thang dẫn xuống sườn đồi. Đến giữa đường hắn dừng lại và lại nhìn trừng trừng vào tù nhân của mình. Hắn hỏi và dứ dứ thanh gươm:

- Matsumura Tokiwa có ở chỗ tên rợ không?

Sau một lát lưỡng lự Sentaro thì thầm:

- Có, nàng đang ở chỗ chúng tôi. Nàng cũng trốn trong cái nhà kho ấy.

Gotaro liếc nhìn Tanaka, nhưng vẻ mặt của vị Hoàng tử vẫn thản nhiên và chàng không nói gì.

Gotaro gầm lên và ấn lưỡi kiếm vào cổ Sentaro:

- Vậy hãy dẫn chúng ta đến đó. Và phải đi thậtyên lặng. Nếu mày mà dám kêu to lên đến gần đó thì ta hứa là sẽ làm cho đầu mày lìa khỏi cổ.

Sentaro cắm cúi đi lặng lẽ trên con đường hai bên trồng thông, theo sát phía sau là tên samurai và Hoàng tử Tanaka. Đến đầu đường dẫn xuống đồi ông lưỡng lự một lát. Bát chấp tất cả mọi sự ông từ chối phản bội lại chàng sĩ quan Mỹ đã đối xử với ông nhân ái đến thế và đem lại cho ông biết bao tình bạn. Nhưng tên samurai đã thúc mạnh vào giữa hai bả vai ông bằng chuôi kiếm, và Sentaro ngã chúi về phía trước để rồi bắt đầu đi xuống dốc về phía căn nhà kho bỏ hoang và hiểu rằng ông không còn có bất cứ sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân lệnh.