← Quay lại trang sách

Chương 20

BÂY GIỜ EM CÓ THỂ NÓI CHO TÔI BIẾT vì sao em lại làm tù nhân - và vì sao em lại phải cải trang làm nông dân để trốn đi không?

Robert Eden nhổm dậy kéo lại chiếc quần bằng vải bông lên và đến đứng cạnh khuôn cửa sổ của nhà kho. Trong khi chờ cô gái Nhật Bản trả lời, chàng nín thở lắng nghe kỹ xem có tiếng bước chân nào đang đến gần hay có tiếng vó ngựa trong rừng hay không. Nhưng không hề có một tiếng động nào khác thường vang đến. Chàng đứng yên một lát nhìn đắm đuối hình ảnh sáng ngời của ngọn Fuji, lúc này càng kỳ ảo với vẻ sống động và trong sáng kỳ lạ.

- Có lẽ chàng khó mà hiểu được câu chuyện của em.

Eden nói và quay đầu lại để ngắm nàng lần nữa:

- Tôi sẽ cố. Có lẽ em nên dùng những từ giản dị...

Tokiwa vẫn còn nằm duỗi trên đống rơm, mắt nhắm nghiền, một tay gối sau đầu. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn lồng, thân thể nàng trông như hổ phách bóng ngời phản chiếu trên nền chiếc áo lụa xanh nàng vẫn trải dưới lưng. Nhìn xuống nàng, Eden lại cảm thấy xao động bởi vẻ mảnh mai và kiều diễm của thân thể trần trụi đó.

Tokiwa thì thầm:

- Chàng nói tiếng Nhật giỏi lắm.

- Sentaro gia nhập tàu của chúng tôi khá lâu trước khi chúng tôi rời Mỹ. Tôi đã yêu cầu ông ta dạy tôi tiếng Nippon suốt nhiều tháng - ngày nào cũng thế suốt cuộc hành trình dài dằng dặc tới đây...

Eden bước ngang qua gác xép và lại ôm chặt lấy nàng . Tokiwa nằm yên rất lâu, vuốt ve tấm lưng trần của chàng bằng những đầu ngón tay. Khi nàng ngước đôi mắt đen lên nhìn, đôi mắt thật dịu dàng và như biết nói, giọng nàng vẫn còn hơi run run bởi ham muốn.

Tokiwa đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực chàng và tiếp tục nhìn chàng với đôi mắt biết nói:

- Tất cả xảy ra thật bất ngờ. Em không có thì giờ để suy nghĩ nữa. Tự nhiên Yedo trở nên náo loạn từ khi người ta loan tin những con tàu đen đang đến. Mọi người hoảng hốt chạy khỏi nhà... Nhiều người mang theo của cải…Nhiều người khác chạy trốn khỏi thủ đô - Nàng im bặt và vẻ sợ hãi lại hiện lên trên mặt - Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Có phải sẽ có chiến tranh không?

Eden kéo nàng đến gần, đăm chiêu vuốt ve những đường cong trên đôi hông trần của nàng và nói:

- Nước Mỹ chỉ muốn buôn bán với Nippon một cách hoà bình. Tôi biết em nghĩ là tôi nói dối, nhưng chúng tôi không hề muốn chiến tranh.

Tokiwa nói:

- Người ta bảo là những con tàu đen đem theo rất nhiều những khẩu súng khủng khiếp. Tại sao lại phải cần đến những khẩu súng ấy nếu như các người không muốn chiến tranh?

Eden nhún vai:

- Chúng tôi mang theo binh lính và vũ khí bởi vì chúng tôi không muôn bị xua đi như những con tàu của "bọn rợ nước ngoài" đến trước đây. Suốt hai thế kỷ dài Nippon đã tự tách mình hoàn toàn ra khỏi tất cả các dân tộc khác. Những người đứng đầu nước chúng tôi, vì những lý do ích kỷ của họ đã quyết định kéo nước em vào với thế giới...

Tokiwa hỏi nhỏ:

- Tại sao họ không để mặc nước em? Tại sao họ lại phải đến đây?

- Bởi vì họ tin rằng những điều họ làm là đúng, mặc dù tôi không đồng ý với họ. Tôi tin rằng chúng ta không nên đe doạ và áp bức một đất nước thanh bình khác. Bất cứ một sơ sẩy nào cũng có thể làm dấy lên cuộc chiến...

Tokiwa lo âu nhìn vào mắt chàng hỏi:

- Có phải binh lính trên những con tàu đen sẽ xâm lược nước chúng em và biến chúng em trở thành nô lệ không?

Eden vuốt ve mái tóc dài của nàng hồi lâu:

- Tôi bí mật bơi vào bờ mà không được phép. Tôi muốn xem xem có thể làm chút gì để ngăn cản chiến tranh không. Nhưng có lẽ là không thể...

Tokiwa áp mặt vào ngực chàng và chàng vòng tay ôm chặt lấy nàng. Không xa lắm, tiếng một con chim đêm kêu to và vỗ cánh bay khỏi bụi cây tựa như bất ngờ bị quấy rầy. Eden ngẩng đầu nghe ngóng và theo dõi tiếng vỗ cánh của nó, nhưng tai chàng không nghe thấy thêm một tiếng động nào khác từ mặt đất nữa. Chàng tiếp tục lắng nghe cho tới khi im lặng sâu thẳm lại bao trùm lên khu rừng già. Chỉ tới lúc đó chàng mới nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên bằng một tay để bắt mắt nàng phải gặp mắt chàng:

- Bây giờ em có nói cho tôi biết vì sao em lại phải cải trang để trốn đi không?

Tokiwa ngồi dậy và khoác tấm áo kimono lên vai:

- Một quý tộc trẻ có tước vị rất cao, người vẫn thường đến chỗ em ở Yedo đã đến tìm em ngay sau khi có những náo động trên đường phố. Tên chàng là Hoàng tử Tanaka của Kumatore. Chàng nói là có những tin đồn về việc những con tàu đen của bọn rợ sắp tới. Một số daimyo muốn tấn công những con tàu đó ngay lập tức, mặc dầu có thể sẽ phải trả giá bằng nhiều mạng sống. Một số người khác cảm thấy điều đó có thể không lợi cho Nippon và muốn chờ đợi đã.

Eden nhăn mặt.

- Nhưng tại sao tất cả những cái đó lại ảnh hưởng đến em?

- Hoàng tử Tanaka nói rằng chàng tham gia rất sâu vào những chuyện đó và kẻ thù của chàng có thể sẽ bắt cóc hoặc giết em để làm hại chàng. Vì thế để an toàn cho em chàng bảo em phải rời khỏi Yedo cùng với bọn lính canh do chàng gửi đến.

- Bọn họ đem em đến đâu?

- Đến một quán trọ cách đây mười dặm về phía bắc. Họ giữ em như một tù nhân. Em lo sợ quá. Em đã thấy rất nhiều người chạy trốn khỏi Yedo. Em nghĩ có lẽ chiến tranh đã bắt đầu và em sẽ không bao giờ gặp lại gia đình nữa...

- Tại sao em không ở lại quán trọ đó với bọn họ?

- Bọn gác làm em sợ. Gã đàn ông mà chàng đánh nhau với hắn ở chỗ thác nước đó là tên chỉ huy bọn lính gác. Em không biết bọn chúng định sẽ làm gì em nếu như Hoàng tử Tanaka bị giết hoặc không trở về. Vì thế em bàn với một cô hầu gái để cô ta đem đến cho em quần áo và tìm cho em một con ngựa.

Eden thì thầm:

- Em thật dũng cảm. Cũng như vô cùng xinh đẹp.

Tokiwa nhìn chàng sâu sắc:

- Cha em vốn là một samurai. Rất nhiều người giống như ông trở nên nghèo túng sau khi thị tộc chấm dứt. Ông trở thành một thương gia - nhưng đáng buồn là ông đã dại dột mà đam mê cờ bạc.

Eden nhẹ nhàng hỏi:

- Rồi chuyện gì xẩy ra?

- Ông mất hết gia sản chỉ sau một đêm vui thú ở khu vui chơi của Yedo. Để cứu ông khỏi bị huỷ hoại em đồng ý bán mình cho một nhà geisha ở đó. Con gái của một samurai, và cả các con trai của ông nữa, luôn phải đương đầu với cuộc sống mà không thể nao núng.

Eden cầm cả hai bàn tay nàng trong tay mình và đưa lên môi. Nhìn lại vào đôi mắt đen ướt đẫm của nàng chàng lại cảm thấy một làn sóng khao khát mới dấy lên trong sâu kín con người chàng. Làn vải lụa lấm tấm những vì sao dường như làm tăng vẻ quyến rũ của thân hình nửa kín nửa hở của nàng lúc này và chàng lại cúi xuống để hôn vào môi nàng. Rồi họ lại tách xa khỏi nhau, cả hai đều thở hổn hển.

Tokiwa thì thầm:

- Số phận thật kỳ lạ. Cả hai chúng ta đều đã nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trên trời - và cả hai chúng ta đều cải trang thành nông dân để trốn tránh cùng trong một đêm.

Eden trả lời:

- Phải, thật là kỳ lạ.

- Lúc cầu nguyện ở yadoya em có một lời hứa thầm- Tokiwa nói tiếp - Em hứa là em sẽ mang tình yêu đến cho bất cứ người đàn ông nào mà kami thấy là xứng đáng nếu như lời cầu xin của em được đáp lại.

Nàng lưỡng lự và một lần nữa lại nhìn qua vai chàng về phía Núi Fuji:

- Đó là lý do khiến cho em cởi sẵn dây lưng như thế dành cho chàng... và đưa cho chàng chiếc kimono điểm sao để mặc. Dường như là kami muốn như vậy- nàng thôi không nhìn ngọn núi nữa mà quay lại nhìn chàng dò hỏi - Chàng có tin là số phận muốn con đường của chúng ta gặp nhau không?

Eden không trả lời ngay. Cuối cùng chàng run run:

- Kể từ cái đêm khủng khiếp trong rừng năm đó tôi không tin vào bất cứ điều gì nữa. Suốt từ đó đến giờ tôi thường chẳng cần biết là mình còn sống hay đã chết... Nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy như thế nữa.

Những lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, chàng đột ngột kéo nàng vào sát mình và lại cảm thấy cảm giác ấm áp của thân thể của nàng áp dọc người mình. Tokiwa nhìn chàng và ưỡn người áp chặt vào chàng hơn. Chàng vừa cúi xuống định hôn vào môi nàng một lần nữa thì có tiếng chân chạy lên thang gác xép làm phá tan bầu không khí yên tĩnh bên trong nhà kho. Ánh trăng lọt qua những lỗ hổng trên mái nhà phản chiếu loé sáng trên lưỡi gươm của Gotaro khi hắn nhảy xuống từ đỉnh thang với một tiếng hét to. Cùng lúc đó Eden tuyệt vọng lăn về một phía để chộp lây thanh kiếm của mình và nhảy phắt dậy.

Tokiwa rú lên khi nhát chém đầu tiên của tên sumurai tung ra rất nhanh và mạnh sượt qua nhát đỡ của Eden. Thanh đoản kiếm văng khỏi tay chàng và Eden mất thăng bằng loạng choạng lủi lại cho tới khi chàng khuỵu xuống bên cạnh cửa sổ kho thóc. Tên samurai nhảy lên vung kiếm định bổ xuống nhát nữa. Tokiwa chúi xuống bên tường và rú lên vì khủng khiếp.

- Tomemas!... Dừng lại!

Tiếng ra lệnh của Hoàng tử Tanaka át cả tiếng rú của nàng geisha trong khi chàng đẩy Sentaro lên thang và vội vã lao lên theo. Gotaro sững lại, thanh gươm vẫn còn giơ lên, rồi bước lùi lại hai bước để nhặt thanh kiếm của Eden bị văng ra. Khi hắn đã giắt thanh kiếm an toàn vào thắt lưng, hắn lại nhảy vào gườm gườm nhìn chàng sĩ quan Mỹ.

- Nhìn hắn cho cẩn thận!

Tên lính gác hoa kiếm doạ dẫm, trong khi Tanaka đi về phía chiếc đèn lồng và lấy nó xuống khỏi hốc. Chàng giơ tay lên để soi xuống Tokiwa, lúc này nàng vẫn còn đứng dựa vào tường nhìn chàng với đôi mắt sợ hãi. Chàng im lặng nhìn nàng một hồi lâu, rồi bước đến gần. Chàng hỏi bằng giọng run lên vì giận:

- Tai sao cô lại ở đây một mình với tên rợ gián điệp? Cô đã đến đây cùng với hắn như thế nào?

Tokiwa trả lời bằng giọng còn nhỏ hơn tiếng thì thầm:

- O Kami-san, em đang tắm ở dưới thác nước sau cuộc hành trình dài đầy bụi bặm. Em không hề nhìn thấy anh ta. Nhưng anh ta trông thấy Gotaro nhảy đến để bắt em. Anh ta liền nhảy ra từ sau một bụi cây để tới giúp em, nhưng em không hề yêu cầu.

Tanaka gằn giọng:

- Điều đó cũng không thể giải thích cho việc cô đến đây với hắn. Tại sao cô lại ở đây một mình với một tên kẻ thù của dân tộc?

- Có rất nhiều kỵ binh đang đến đây từ khắp mọi phía, O Kami-san...

Tokiwa cất tiếng trả lời, nhưng tiếng Eden đã cắt ngang lời nàng:

- Tôi đã buộc nàng phải đến đây. Nàng không cách lựa chọn nào khác! - Tôi đâ buộc nàng phải lên ngựa của tôi!

Mắt Tanaka loé lên vì cơn giận cố kìm lại, mặc dù nét mặt vẫn thản nhiên nhưng chàng vẫn không quay lại để nhìn Eden:

- Vậy tên rợ gián điệp có buộc cô phải nằm với hắn trên đống rơm này không?

Tokiwa cúi mặt trước cái nhìn căn vặn của chàng nhưng không nói gì. Trong một hồi lâu, chỉ có tiếng những con ngựa thở phì phò dưới sàn nhà bên dưới là những tiếng động duy nhất trong căn nhà kho yên ắng.

Eden nói sẵng giọng:

- Tôi giữ nàng ở đây ngược lại với ý muốn của nàng. Chính tôi là người muốn nói chuyện với nàng.

Tanaka hỏi:

- Hắn nói có đúng không?

Tokiwa lưỡng lự rồi gật đầu.

- Vâng, nhưng tên rợ ngoại quốc nói rằng anh ta bơi vào bờ không nhằm mục địch làm gián điệp. Có lẽ chàng nghĩ sai về hắn.

- Với việc lên bờ trong đêm tối mà không được phép hắn đã phạm tội làm gián điệp, dù cho hắn có ý muốn gì khác đi chăng nữa.

- Anh ta nói rằng anh ta bí mật vào bờ bởi vì anh ta muốn ngăn chặn một cuộc chiến tranh...

Tanaka nheo mắt suy nghĩ rồi chậm rãi quay về phía Eden. Nhưng trước khi chàng kịp mở miệng nói thì tiếng kêu của Sentaro đã cắt ngang lời chàng. Ông tuyệt vọng nói bằng tiếng Anh:

- Ông chủ, tôi bị bắt bất ngờ ở trong đền. Tôi bị chúng doạ giết chết cho nên đá phải nói hết mọi chuyện và đưa đường cho chúng đến đây. Đây là Hoàng tử Tanaka của bộ tộc Kago vĩ đại.

Tên lính gác samurai gầm lên và vung kiếm đe doạ:

- Câm mồm. Nếu không mày sẽ phải câm mồm vĩnh viễn bây giờ. Sentaro cúi đầu tỏ ý tạ tội và lùi lại giấu mặt vào bóng tối tránh cái nhìn của Eden.

Eden bình tĩnh nói bằng tiếng Anh và đứng dậy:

- Sentaro, đừng nói gì nữa. Đàng nào cũng không nên làm mình bị nguy hiểm thêm.

- Im lặng. Và đứng yên tại chỗ!

Tanaka gầm lên ra lệnh và bước qua gác xép, khi đến gần chàng giơ cao chiếc đèn lồng để soi rõ toàn bộ mặt Eden. Mắt Tanaka bỗng mở tròn và sáng bừng lên khi nhận ra chàng và cùng lúc đó Eden cũng nhận ra mình đang nhìn vào viên chỉ huy lính gác của viên Phó quan Uraga, mà vừa mây tiếng trước đó đã bước lên tàu Susquehanna.

Tanaka kêu lên:

- Ngươi là viên sĩ quan của bọn rợ đã tước vũ khí của người của ta trên con tàu đen. Chúng ta đã gặp nhau rồi.

Eden trịnh trọng nói bằng tiếng Nhật:

- Vâng, O Kami-san. Ngài nhớ rất chính xác.

Tanaka nheo mắt ngạc nhiên:

- Và có vẻ như ngươi biết tiếng của chúng ta khá tốt!

Eden bình tĩnh nói:

- Tôi đã học được một ít tiếng Nippon. Sentaro đây là một thầy giáo giỏi.

Vẻ mặt Tanaka vẫn thản nhiên khi nhìn Eden dò xét dưới ánh sáng của ngọn đèn. Eden nhìn lại và nhận thấy chàng trai Nhật Bản đứng gần như bất động, thậm chí không hề có một bắp thịt nào chuyển động. Chỉ có đôi mắt cháy rực cho thấy chàng đang cố gắng chống chọi với những tình cảm trái ngược giằng xé trong lòng. Rồi chàng nói bằng giọng kiềm chế.

- Ngươi dám bí mật đột nhập lên bờ và trà trộn giữa chúng ta trong đêm tối, trong khi tàu của các ngươi đang đe doạ chiến tranh với chúng ta. Đó là những hành động gián điệp - và làm gián điệp chống lại Nippon là một tội thường bị trừng phạt bằng cái chết.

Gotaro nóng nảy nhảy tới trước, tay lăm lăm kiếm và kêu lên:

- O Kami-san, hãy cho phép tôi kết liễu hắn ngay bây giờ. Hắn xứng đáng phải chết.

- Khoan đã! Chưa đâu!

Tanaka ra hiệu cho tên lính gác lùi lại. Chàng vẫn không rời mắt khỏi Eden và bước thêm một bước đến gần hơn, tay đặt lên đốc kiếm và nói tiếp bằng giọng lạnh như băng:

- Nếu như một người khác tìm ra ngươi ở đây thì ngươi đã chẳng còn sống đến giờ. Khi tin ngươi bị bắt lan ra thì người ta sẽ đề nghị xử tử ngươi ngay lập tức.

Eden đĩnh đạc nhìn lại chàng trai Nhật Bản nhưng không nói gì. Từ góc mắt chàng nhìn thấy chiếc thắt lưng đựng khẩu súng ngắn mà chàng đã tháo ra để đó khi nằm xuống đống rơm. Chiếc thắt lưng đựng khẩu Colt của chàng nằm lẻ loi giữa đống rơm rạ trên sàn gác xép và chỉ cách chàng không đầy sáu mét, khuất khỏi ánh sáng của ngọn đèn lồng. Biết rằng nhìn thẳng vào đó có thể gây ra sự chú ý, chàng đưa mắt đi chỗ khác trong khi cân nhắc xem có thể nhảy đến vồ lấy khẩu súng trước khi tên lính gác samurai kịp quật ngã không.

Tanaka tiếp tục nói:

- Ngươi nói ngươi không phải là gián điệp. Ngươi nói ngươi đột nhập lên bờ để tìm cách ngăn chặn một cuộc chiến tranh. Nhưng một tên gián điệp bao giờ mà chẳng nói dối. Tại sao chúng ta lại phải tin vào ngươi?

Eden nói đơn giản:

- Bởi vì tôi nói thật, O Kami-san. Tôi chống lại lệnh của cấp trên và liều bơi vào bờ. Rõ ràng là chúng tôi biết quá ít về Nippon và con người ở đây. Và hành động mà không hề hiểu biết sẽ luôn đưa đến nguy hiểm.

- Ngươi có nghĩ là sẽ có thể quay về tàu mà không bị phát hiện không?

- Có.

Tanaka mỉm cười lạnh lùng:

- Vậy thì ngươi đã mắc phải sai lầm đầu tiên là đánh giá thấp người Nippon rồi đấy.

- Có thể. Nhưng có phải là chỉ có một mình tôi mắc phải sai lầm đó không?

Tanaka nhăn mặt khó hiểu:

- Ngươi muốn nói gi?

- Có phải là các người cũng đã đánh giá thấp những người mà các ngươi gọi là "bọn rợ ngoại quốc" - khi lên tàu chúng tôi ngày hôm qua không?

- Bằng cách nào?

- Ngài đã tỏ ra khá ngạc nhiên, O Kami-san, khi một tuỳ tùng nóng vội của các ngài bị tước vũ khí trong im lặng - và sau đó không một ai biết về chuyện đó nữa.

Tanaka gật nhẹ đầu để tỏ ra hiểu lời Eden nói, nhưng không nói gì.

- Và phải chăng trong thực tế chính ngài cũng đã hơi lừa dối khi cải trang là một samurai tầm thường! Không hề có ai cho chúng tôi biết là chúng tôi đang tiếp đón một quý tộc cao nhất của bộ tộc Kago.

Tanaka quả quyết nói:

- Ta lên tàu là để đảm bảo cho không có một hành động ngu ngốc nào xảy ra. Ý định của ta hoàn toàn đánh kính trọng.

Eden thản nhiên trả lời:

- Vậy thì điều đó đáng lẽ cũng giúp ngài hiểu rằng ý định của tôi cũng đáng tôn trọng.

Tanaka im lặng một lúc lâu, gương mặt đăm chiêu. Rồi chàng bước lại gần Eden hơn nữa:

- Trước khi bị bắt ngươi đã phát hiện ra điều gì đáng giá ở đây chưa?

Eden chậm rái trả lời:

- Những điều tôi trông thấy đã khẳng định những cảm giác mà tôi đã có trước khi rời khỏi tàu.

- Và những cảm giác đó là gì?

- Sẽ là một bi kịch lớn cho cả hai phía nếu như chiến sự nổ ra. Có thể sẽ có một con số mất mát khủng khiếp cho các sinh mạng của cả hai phía. Và không có ai được lợi cả.

Tanaka im lặng cân nhắc những lời nói đó một hồi lâu rồi quay gót bước mấy bước về phía chiếc thang dẫn xuống khỏi gác xép. Eden căng thẳng nhìn khi đôi dép của chàng lướt sát sạt qua các khẩu piston chỉ vài phân, nhưng khi Tanaka dừng lại ở đầu cầu thang và quay phắt lại thì rõ ràng là chàng đã không hề nhìn thấy khẩu súng:

- Có phải đó là tin tức mà ngươi sẽ đem về cho chỉ huy của ngươi?

- Phải.

Tanaka liếc nhìn sang phía Sentaro và Tokiwa lúc này đang lo lắng quan sát từ phía ngoài quầng sáng của ngọn đèn lồng, nhưng mặc dù ánh mắt của chàng lần lượt lướt qua từng người nhưng chàng không hề tỏ ra nhìn thấy họ. Khi chàng chậm rãi đi ngang qua gác xép, những đường nét khắc khổ trên mặt chàng dường như dãn ra. Tới trước mặt Eden một vẻ tò mò mới hiện rõ trên vẻ mặt.

Chàng khẽ hỏi:

- Tên ngươi là gì?

- Eden... Robert Eden. Và tôi là thiếu uý Hải quân Mỹ.

Tanaka im lặng gật đầu nhiều lần dường như đang lẩm bẩm nhắc lại để nhớ kỹ cái tên đó, rồi chàng hạ thấp giọng nói:

- Ngươi không giống như các tên rợ nước ngoài khác. Eden-san. Ngươi đã ngăn một trong những tuỳ tùng của chúng ta khỏi phạm một hành động ngu ngốc lớn trên tàu của các ngươi - và ngươi đã giúp chúng ta khoả lấp nó đi. Ngươi là một sĩ quan chiến đấu đã được đào tạo, vậy mà ngươi lại nói là ngươi muốn ngăn cản chiến tranh. Ngươi cũng đã học tiếng nói của chúng ta khá tốt. Tại sao ngươi lại làm tất cả những việc đó?

Bất ngờ trước những câu hỏi về động cơ hành động của mình, Eden lưỡng lự. Chàng đã cân nhắc ước lượng lần cuối cùng khoảng cách giữa chàng và khẩu piston; chàng biết rằng khẩu súng sáu đã được nạp đầy đạn và quyết định là may ra chàng sẽ có được một cơ hội nếu như có thể đánh lạc hướng chú ý của đối thủ trước khi có thể chụp lấy được khẩu súng. Đúng lúc đó chàng liền quyết định phải đánh lạc hướng họ ngay khi có cơ hội đầu tiên, quyết định đó đã giúp cho đầu óc chàng suy nghĩ rất mau lẹ. Chàng chậm rãi nói:

- O Kami-san, tôi nghĩ là trong tôi có hai con người. Có thể đó là một lý do.

Tanaka cau mày khó hiểu:

- Ta không hiểu ngươi.

Eden nhẹ nhàng nhổm dậy, thoạt tiên nhìn Tanaka sau đó liếc sang Gotaro, trong khi đó chàng nhích thêm vài chục phân tới gần khẩu súng nằm lấp dưới những cọng rơm. Chàng nói khẽ:

- Xưa kia trên đất nước Mỹ có một dân tộc dũng cảm và lâu đời sinh sống thanh bình, trước khi những cư dân mới từ nhiều nước khác nhau ở Châu Âu tói đó bằng thuyền buồm khoảng hơn hai trăm năm trước. Dân tộc đó có tên là "người da đỏ Indian". Những người mới đến đánh nhau với họ để giành đất đai, và đã đánh bại người da đỏ bởi vì họ có những vũ khí tốt hơn. Cụ tổ của tôi là một trong những người mới đến đó, cụ tổ tôi đã bị người da đỏ bắt cóc trong một cuộc vây ráp từ khi còn nhỏ. Cụ lớn lên giữa những người da đỏ rồi bởi vì là một chiến sĩ dũng cảm nên cụ đã trở thành thủ lĩnh của họ. Sau đó cụ dẫn bộ lạc của mình tiến hành rất nhiều cuộc tiến công người da trắng. Cụ cưới một người con gái da đỏ và có ba con trai... - Eden dừng lại một lúc lần lượt nhìn Tanaka và Gotaro - Bây giờ ngài đã hiểu chưa?

Tên lính gác cau có nhưng không nói gì, còn Tanaka lắc đầu tỏ ý yêu cầu giải thích thêm nữa.

Eden nói tiếp sau một lúc im lặng.

- Người da đỏ chiến đấu rất dũng cảm trong nhiều trận chiến đấu tuyệt vọng. Chỉ có một trong ba người con trai đó, ông nội tôi, là còn sống sót. Cuối cùng ông nội tôi trở về sống với cộng đồng người Âu. Vì vậy cho nên có cả dòng máu của người Indian da đỏ lẫn dòng máu của người Âu chảy trong huyết quản của tôi...

Tanaka hỏi:

- Vậy bây giờ lòng dũng cảm của ngươi nằm ở đâu? Ở về phía bên nào?

Eden khó nhọc nói:

- Tôi đã nói với ngài rằng có hai con người trong tôi. Tôi lớn lên như một người Giatô giáo Châu Âu, nhưng tôi cũng yêu quý tổ tiên Indian của mình. Và tôi luôn luôn căm ghét sự bất công trong tay những kẻ xa lạ, đến từ bên kia đại dương để chiếm lấy đất đai và cướp bóc mọi của cải của người bản xứ.

Tanaka nghiêm khắc nói:

- Vậy mà hôm nay chính ngươi cũng đã vượt đại dương để đến một đất nước mà ở đó ngươi là một kẻ xa lạ, và với một ý đồ chiếm đóng, cướp bóc!

Eden im lặng nhìn lại chàng trai Nhật, rỗi lại nhấp nhổm đôi chân cố ý để có thể đến gần khẩu súng hơn:

- Những điều ngài nói về cuộc viễn chinh của chúng tôi không may lại là sự thật. Nhưng ngài đã biết rằng tôi có cảm giác rằng mục tiêu của nó là không...

Tanaka nhăn mặt nghi ngờ:

- Nếu ngươi phản đối cuộc viễn chinh đó, thì rốt cuộc ngươi đến Nippon là để làm gì? Tại sao ngươi không cứ ở lại nước ngươi?

- Trong khi học tiếng của nước ngài cùng với Sentaro tôi phát hiện ra rằng dân tộc Nippon và dân Indian da đỏ cổ xưa có nhiều thứ chung nhau. Có một số từ rất giống nhau trong hai ngôn ngữ... gương mặt cũng thường khá giống nhau. Tôi còn phát hiện ra là cả hai dân tộc chúng ta đều tôn thờ mặt trời và những thế lực bí ẩn của thiên nhiên. Và cũnggiống như các ngài, tổ tiên của chúng tôi cũng coi một số ngọn núi, dòng sông là thiêng liêng...

Eden lại dừng lại một lúc nữa để kiểm tra lần cuối vị trí của khẩu piston, trước khi quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Chàng nhìn đăm đăm về phía ngọn núi lửa, im lặng một cách cô ý để thu hết sức chuẩn bị cho cố gắng sắp đến:

- Tổ tiên Indian của chúng tôi cũng tôn sùng những ngọn núi giống như các ngài tôn sùng Fuji-san cùng các linh hồn thiêng liêng của rừng núi cũng như đồng ruộng. Những chiến binh Indian cũng chiến đấu trên lưng ngựa và sử dụng khiên, thương, giáo và cung tên như các chiến binh của các ngài bây giờ. Đôi khi người ta trang trí trên các mặt nạ và mũ trụ rất giống của các ngài. Và khi lâm trận họ cũng hét vang những hiệu lệnh chiến đấu khiến kẻ thù kinh sợ cũng giống như các ngài vẫn làm...

Rồi không hề có gì báo trước, Eden hét một tiếng đến vỡ cả tai và nhảy một bước dài ngã nhoài trên đống rơm. Chỉ trong một tích tắc chàng đã rút được khẩu piston ra khỏi vỏ, cầm lên tay và nhắm vào ngọn đèn lồng trên tay Tanaka và nổ súng. Tiếng gầm của phát đạn làm choáng váng cả căn gác xép, Tanaka gầm lên khi chiếc đèn lồng văng khỏi tay chàng và bắn đi.

- Sentaro, xuống cầu thang và tháo ngựa ra!

Eden hét to ra lệnh cho người thuỷ thủ bằng tiếngAnh trong khi đứng lên và bắt đầu lùi dần về phía bức vách. Chàng dang tay giơ khẩu súng chĩa về phía Tanaka và Gotaro, hai người này đang bắt đầu thận trọng tiến về phía chàng.

Eden nổ một phát nữa lên nóc nhà phía trên đầu họ và cảnh cáo bằng tiếng Nhật:

- Không được tiến đến gần thêm một tý nào.

Tanaka và Gotaro đứng chựng lại.

Một tiếng rú bật lên, Eden quay phắt lại và nhìn thấy Tokiwa đang quằn quại trong tay Gotaro, hắn vừa nhảy tới bóp chặt họng nàng từ phía sau. Hắn đẩy nàng tới trước để tránh đạn và Tokiwa thì khiếp sợ nhìn chằm chằm vào lười kiếm trước mặt.

Gotaro gầm lên:

- Nếu mày bắn nữa thì nó sẽ chết. Bỏ súng xuống ngay lập tức.

Một tiếng kêu khủng khiếp nữa vang lên từ phía Tokiwa khi tên lính gác xiết chặt cổ họng nàng hơn và dí lưỡi kiếm vào sát mặt nàng. Eden lưỡng lự rồi nhìn sang Tanaka, thấy chàng cũng đang rút kiếm ra khỏi vỏ. Tanaka ra lệnh:

- Vứt súng đi theo lệnh hắn!

Sentaro thì thầm giục giá từ đỉnh thang:

- Đừng chần chừ, ông chủ - nếu ông chủ muôn cứu Tokiwa-san. Họ sẽ giết nàng không ngần ngừ đâu. Eden nhìn về phía Tokiwa một lần nữa; nàng đã thôi chống cự nhưng đôi mắt mở to vì sợ hãi và nhìn về phía chàng chờ đợi xem phản ứng của chàng sẽ ra sao. Trong ánh trăng mặt nàng nhợt nhạt như mặt người chết.

Eden nói bằng giọng khản đặc và quang khẩu súng xuống sàn dưới chân Tanaka:

- Buông nàng ra. Đừng làm đau nàng.

Tanaka nhanh nhẹn cúi xuống nhặt khẩu súng rồi lùi ra và ra lệnh cho Gotaro thả cô gái ra. Ngay khi hắn buông tay ra nàng liền sụp xuống đống rơm và lấy hai tay bưng mặt. Eden nhìn Tanaka bước về phía mình, một tay cầm khẩu piston, tay kia cầm kiếm. Đến gần Eden, chàng lại ra lệnh để Gotaro đến bên cạnh mình. Tên lính gác, vai vẫn còn thấm đẫm máu từ trận chiến dưới thác nước liền vội vã tuân lệnh, mắt hằm hằm nhìn Eden tựa như đang thưởng thức mệnh lệnh sắp được ban ra và kết liễu kẻ thù.

Hắn hô ngắn, bước lại gần hơn:

- Tôi đã sẵn sàng, O Kami-san, chỉ cần ngài ra lệnh.

- Bỏ kiếm của ngươi xuống.

Tanaka lặng lẽ tra kiếm của mình vào vỏ và chờ cho tới khi tên lính gác kinh ngạc tuân theo. Trong một hay hai giây, Tanaka nhìn Eden đăm chiêu tựa như đang cố đọc những, ý nghĩ trong đầu chàng, rồi chàng giắt khẩu piston vào thắt lưng chiếc áo

- Gotaro, bây giờ rút thanh kiếm của tên rợ ra.

Sau một lát lưỡng lự bối rối, tên lính gác rút thanh kiếm của Eden ra khỏi thắt lưng một cách miễn cưỡng.

Tanaka nói, mắt vẫn không rời Eden:

- Bây giờ ngươi sẽ trả lại thanh kiếm cho chủ nó một cách trân trọng. Đưa chuôi trước.

Tên Samurai tròn mắt không tin. Rồi, mắt vẫn mở tròn, hắn thận trọng trở ngược đầu kiếm và cúi đầu vẻ trịnh trọng một cách miễn cưỡng đưa nó cho Eden.

Chưa hiểu hành động đó nghĩa là gì, Eden vẫn đứng nhìn và không ngay lập tức làm cử động nào để đón nhận.

Tanaka cúi đầu và nói hoà nhã:

- Chính hành động của ngưới lúc ờ trên tàu mà ta đã nợ ngươi một món nợ ơn nghĩa. Bây giờ kiếm của ngươi được trả lại cho ngươi và món nợ đã được trả.

Cốgiấu nỗi kinh ngạc cũng như nhẹ người, Eden trịnh trọng cúi đầu nhận lại thanh kiếm. Gotaro cúi xuống nhặt chiếc bao súng không và đưa nó cho Eden không nói một lời và Eden lại dắt nó vào thắt lưng và cất thanh đoản kiếm đi.

Tanaka nói thêm khô khan:

- Hãy nhớ rằng hành động do thám nước Nhật sẽ bị trừng phạt bởi cái chết. Ta chịu trách nhiệm cá nhân về việc bãi miễn hình phạt đó vào lúc này. Và ta trả lại vũ khí cho ngươi với một điều kiện - đó là ngươi sẽ quay thẳng lại tàu của ngươi. Ngươi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngươi trên đường trở về đó - và nếu như ngươi lại bị bắt lại thì sẽ không thoát chết nữa đâu.

- Tôi xin cám ơn sự khoan hồng của ngài, và chàng lần lượt cúi đầu hướng về phía Tanaka và tên lính gác.

Trong sự im lặng tiếp sau đó, chàng nhìn về phía bóng tối nơi Tokiwa vẫn đang quỳ giữa đống rơm. Nàng đã ngẩng lên để lắng nghe và nhìn với vẻ mặt căng thẳng. Mắt họ thoáng gặp nhau, rồi nàng cúi ngay xuống.

Eden nói:

- O Kami-san, trước khi đi, tôi muốn đề nghị một lời đảm bảo của ngài.

Tanaka cứng rắn nói:

- Ngươi không có địa vị để đề nghị bất cứ điều gì cả. Ngươi nên đi khỏi đây ngay lập tức.

Eden nài nỉ:

- Tôi chỉ đề nghị rằng Tokiwa-san sẽ không bị bắt làm tù nhân trở lại. Và ngài nên cho phép nàng trở về nhà một cách đàng hoàng với gia đình mình.

Mắt Tanaka rắn lại:

- An toàn của Tokiwa-san là trách nhiệm cá nhân của ta. Ngươi không cần phải quan tám đến vấn đề đó nữa.

Eden lại nhìn về phía Tokiwa, nhưng nàng tránh ánh mắt của chàng, một lát sau chàng miễn cưỡng quay đi. Trên đỉnh thang Sentaro vần đang chờ, mặt tái nhợt và rõ ràng là đang run lẩy bẩy.

Eden ngoái lại nói khi bắt đầu bước lên thang:

- Sentaro nên trở lại tàu cùng với tôi. Ông ta vô cùng lo sợ cho tính mạng mình bây giờ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như ông ta sẽ trở về nhà sau này, khi vấn đề giữa hai nước được giải quyết một cách hoà bình.

Tanaka nhìn người thuỷ thủ Nhật, dường như thấy khó phản ứng, rồi gật đầu nhanh:

- Được lắm, anh ta có thể trở về cùng với ngươi. Nhưng chớ có đòi hỏi gi thêm nữa. Đi nhanh lên!

Eden nói ngắn gọn:

- O Kami-san, tôi vô cùng biết ơn.

Sentaro nhanh nhẹn phủ phục xuống sàn để bày tỏ sự biết ơn im lặng của mình, và trong khi Eden chờ cho người thuỷ thủ Nhật đứng lên và leo xuống thang, chàng nhìn lại một lần nữa vào chỗ bóng tối. Chiếc áo kimono óng ánh lúc này được kéo sát người, đang phản chiếu dịu dàng dưới ánh trăng và chàng nhìn thấy nàng đang nhổm lên trịnh trọng trên đống rơm. Cuối cùng nàng ngước mắt lên và nhìn về hướng chàng nhưng vẻ mặt của nàng không hề để lộ một tý gì và nàng cũng không hề nhúc nhích hoặc gọi chàng.

Với mái tóc dài đen đổ xõa dịu dàng xuống lưng, Eden thấy nàng vừa mỏng mảnh vừa kiêu hãnh.

Bên ngoài cửa sổ, đỉnh Fuji mờ sương vẫn lặng lẽ theo dõi những sự kiện xẩy ra trong căn nhà kho. Bằng trực giác Eden biết rằng từng chi tiết nhỏ của những cảnh vừa rồi sẽ mải mái sống trong tâm trí của chàng: Đỉnh núi thiêng mờ xa, hình ảnh Tokiwa quỳ gối như một hình nhân, đống rơm rối bời, hình ảnh kiêu hãnh của Tanaka, bộ mặt đỏ bừng của tên samurai tuỳ tùng. Chàng biết mình sẽ có thể gợi lại hình ảnh sống động của cái gác xép vào bất cứ lúc nào trong suốt quãng đời còn lại. Sau khi liếc mắt lần cuối cùng về phía Tokiwa, chàng vội vã leo xuống cầu thang và nhảy lên yên con ngựa Sentaro đã dắt ra sẵn, chàng kéo sụp chiếc mũ rách tướp xuống mặt và nhanh chóng giục ngựa phi vào rừng sâu.