← Quay lại trang sách

Chương 21

VÓ NGỰA CỦA EDEN GÕ VANG KHI CHÀNG phi trên những tấm ván mục của một chiếc cầu nhỏ vắt qua dòng suối chảy xiết tung bọt trắng xoá dưới ánh trăng. Con đường chàng chọn dẫn họ lên một sườn núi rậm rạp một bên là khe sâu với những tảng đá trơn mòn, Sentaro đi theo sau cách chàng khoảng hai mươi mét, thỉnh thoảng lại thấy chàng cầm chiếc la bàn lên trong khi vẫn phi ngựa. Cứ mỗi lần họ gặp một ngã ba đường hay một chỗ rẽ vào rừng rậm khiến cho họ có thể lựa chọn lại hướng đi, Eden lại dừng lại xem la bàn dưới ánh trăng.

Từ khi rời khỏi ngôi nhà kho bỏ hoang họ không hề nói một câu nào với nhau mà chỉ im lặng phi nước kiệu băng qua những sườn đồi cây cối rập rạp suốt khoảng hơn nửa giờ, theo những con đường hẹp và yên ắng . Dọc đường họ không hề gặp một ai và thấy Eden đang lơ đãng người thuỷ thủ Nhật cũng không cố gợi chuyện chàng. Mỗi khi rẽ sang hướng khác Eden lại liếc nhìn lại để biết là họ vẫn theo kịp nhau, và thỉnh thoảng Sentaro lại giơ một tay lên ra hiệu đã nhìn thấy.

Đường xuống dốc cong hình móng ngựa mỗi khi vòng qua một khe núi và dẫn vào một khu rừng già, mùi hương ngào ngạt từ những tràng hoa kim ngân quấn chi chít trên những nhánh cây thấp. Mùi hương đầy ắp khu rừng ngập ánh trăng, Sentaro đang cúi rạp xuống bờm ngựa để tránh những dây nho dại thì nhìn thấy Eden đột nhiên lạng vào nấp sau bóng một vách đá nhô ra trên đường và mất hút, ông vội giục ngựa nhảy vọt lên, nhưng khi đến ngang vách đá ông ngạc nhiên thấy Eden đang ngập ngừng và đứng chờ mình trên lưng ngựa sau vách đá. Sentaro ghìm cương ngựa đứng lại trên một bãi đất mềm cạnh tảng đá thì thấy Eden đưa tay lên môi.... im lặng và ra hiệu cho ông đến gần.

Sentaro cúi xuống ghé sát vào tai Eden thầm:

- Có chuyện gì vậy, ông chủ? Tại sao lại phải dừng lại?

- Ta nghĩ là chúng ta đang bị đuổi theo. Nghe đã.

Họ ngồi sát bên nhau khoảng một phút căng tai nghe ngóng nhưng không hề phát hiện thấy tiếng đuổi theo nào. Rồi họ nghe thây tiếng vó ngựa của một ky sĩ đơn độc vang lên từ phía xa đang phi nhanh qua chiếc cầu gỗ mà họ vừa đi qua và Sentaro gật đầu lo lắng:

- Ông chủ nói đúng, nhưng đó có thể là ai nhỉ?

Eden thì thầm:

- Có thể là Tanaka cho tên gác đuổi theo chúng ta. Có thể ông ta thay đổi ý định và lại muốn giết chúng ta.

Sentaro run run nói sau khi một lần nữa lắng nghe tiếng vó ngựa đàng xa:

- Dù có là ai đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ cách chúng ta một quãng ngắn. Hắn đi sau chúng ta khoảng hai ba phút thôi. Có thể đó là một ky sĩ được phái đi để theo dõi đường đi của chúng ta để về báo cáo lại cho Hoàng thân Tanaka.

Eden gật đầu:

- Có thể ngươi nói đúng. Nhưng vì bất cứ lý do gì chúng ta cũng phải cắt được cái đuôi này.

Vội vã nhìn quanh, Eden kéo ngựa vào một hốc đá và vẫy Sentaro theo. Trong khi ngồi bên nhau trong chỗ nấp, họ đều nhìn thấy đỉnh núi Fuji trắng xoá lại hiện ra rõ mồn một trước mắt họ, cũng như mọi lần dường như nó lặng lẽ trôi trong khoảng trời tôi đen phía xa, và sau khi nhìn ngọn núi hồi lâu Eden lại dướn người trên yên để lắng nghe tiếng người đang đến gần.

Sentaro nói thì thầm:

- Ông chủ, hắn vẫn còn cách chúng ta ít nhất một phút, và hắn không phi nhanh lắm.

Eden lắng nghe một lần nữa và im lặng gật đầu.

Sentaro ngẩng đầu và hít mạnh vào lồng ngực mùi hương ngào ngạt của những chùm hoa kim ngân chi chít quấn quanh thân cây. Mùi lá cày và mùi đất nồng nồng cũng đầy ắp trong bầu không khí yên tĩnh ban đêm. Đột nhiên ông thở dài và mỉm cười:

- Ông chủ, tôi đã quên mất rằng đất nước tôi đẹp biết nhường nào. Thật hay là tôi đã trở về, dù chỉ trong có một thời gian ngắn ngủi.

Eden bỗng cắt lời, giọng chàng thì thầm giục giã:

- Sentaro, mất bao nhiêu thời gian? Đại khái thôi?

Người đàn ông Nhật bối rối hỏi:

- Ông chủ muốn nói là để cho hắn có thể đuổi kịp chúng ta ư?

- Không, để leo lên đỉnh của Fuji-san.

Sentaro kinh ngạc quay lại nhìn Eden. Câu hỏi thì thầm nghe rõ mồn một, và ông thấy chàng trai Mỹ đang nhìn đăm đăm vào vầng hào quang của ngọn núi lửa, mặt chàng có một ý định gì đó rất kỳ quặc.

- Tôi nghĩ là mất khoảng tám đến mười giờ gì đó leo núi rất nặng nhọc, để từ chân núi lên đến bờ miệng núi lửa.

- Có thật là có thể nhanh như thế không?

Sentaro thì thầm:

- Ông chủ, tôi được nghe là có một người chỉ leo mất có sáu tiếng rưỡi. Nhưng leo xuống mất ít nhất ba giờ. Nhưng theo tục lệ, người hành hương phải leo lên trong một hoặc thậm chí hai đêm. Như vậy người ta có thể đến được đỉnh núi vào lúc tuyệt vời nhất - đó là nhìn được từ đỉnh núi cảnh mặt trời mọc lên từ chân trời phía đông, bắt đầu một ngày mới...

Eden hỏi vẫn bằng giọng nửa thì thầm như vậy, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía ngọn núi:

- Chúng ta hiện cách Fuji-san bao xa? Bao nhiêu dặm?

Sau một lúc lưỡng lự, Sentaro thì thầm:

- Trông có vẻ rất gần và rõ, nhưng Fuji-san luôn tạo ra những ảo ảnh. Dãy núi nằm cách Yedo khoảng sáu mươi dặm. Và từ đây có lẽ khoảng bốn mươi dặm... Nhưng, nghe kìa, hắn đang đến gần!

Họ lập tức chúi đầu xuống vỗ về ngựa đứng yên trong khi tiếng vó ngựa vang lên to dần gõ đều trên mặt đất xốp của con đường nhỏ. Khi hắn phi gần đến tảng đá, tiếng vó ngựa vần nện đều đều không có vẻ gì dừng lại, và cả hai đều nhận ra hình dáng đồ sộ của Gotaro khi hắn hiện ra trong tầm mắt của họ, và phi thẳng qua họ, mắt chăm chú nhìn về phía trước. Họ nhìn theo cái bóng hắc ám của hắn biến mất trong khu rừng phía trên và lắng nghe tiếng vó ngựa gõ đều đều cho đến khi chắc chắn là tên lính gác không quay lại nữa.

Sentaro thì thầm giục giã khi thây Eden lại nhìn vào chiếc la bàn:

- Ông chủ, chúng ta sẽ đi đường nào bây giờ? Chúng ta cần phải đi ngay bởi vì chẳng bao lâu nữa Gotaro sẽ nhận thấy là mất dấu vết của chúng ta.

Eden nói, tựa như đang nói to những ý nghĩ trong đầu:

- Fuji-san ở phía Tây nam.

Rồi chàng lại ngước mắt lên nhìn đỉnh núi xa mờ.

- Vâng, ông chủ, nhưng chúng ta phải đi về phía nam mới là phía bờ biển vùng Uraga.

Eden vẫn giữ vẻ im lặng kỳ quặc và là khi Sentaro quay lại để hỏi xem vì sao thì thấy chàng trai Mỹ vần đang nhìn như bị hút về phía Núi Fuji.

Chàng không quay đầu lại và hỏi:

- Làng ngươi tên là gì ấy nhỉ?

- Tôi sinh ra ở một làng ven biển tên là Yurutaki. Sao ông chủ lại hỏi thế?

- Bởi vì ta muốn cho ngươi chọn lại một lần cuối cùng để cân nhắc xem có nên trở về nhà với gia đình ngươi không.

Người thuỷ thủ Nhật bứt rứt:

- Nhưng tôi đã nói với ông chủ rồi, ông chủ. Tôi sợ lắm... tôi sẽ bị tử hình.

- Yurutaki cách đây không quá mười lăm hay hai mươi dặm. Ngươi nhờ bóng tối che chở để trở về và cho những người yêu dấu của ngươi biết rằng ngươi vẫn còn sống. Ít nhất ngươi cũng có thể ở lại với họ vài giờ. Và nếu nguy hiểm quá không thể ở lại được, ngươi có thể bí mật trở về Susquehanna...

- Không, ông chủ. Tôi không muốn rời xa ông chủ.

Cuối cùng Eden cũng quay lại:

- Vậy thì ta buộc phải ra lệnh cho ngươi quay về tàu ngay bây giờ. Hãy quay lại mỏm đá nơi chúng ta đã lên bờ, và bơi về tàu Susquehanna theo đường cũ. Nếu may mắn ngươi sẽ có thể về đến tàu trước khi trời sáng.

- Nhưng, ông chủ, xin...

Eden giơ một tay ra hiệu cho ông ta im lặng, lấy ra một cuốn sổ ghi chép và một cây bút chì từ chiếc bao lưng. Chàng quay lại để ánh trăng có thể soi rõ nhất và bắt đầu viết rất nhanh. Viết xong chàng nói:

- Ta muốn ngươi đưa cái này cho thiếu uý giữ cờ Rice ngay sau khi về đến nơi. Ta đã mô tả lại tất cả những gì chúng ta quan sát thấy trên pháo đài trên đỉnh núi. Và ta đã yêu cầu họ đừng tấn công trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ngươi hãy nói là ta sẽ có báo cáo đầy đủ hơn khi trở về - và nói rằng ta sẽ ở trên bờ thêm hai ngày nữa để do thám...

Người thuỷ thủ rụt tay khỏi tờ thư và lắc đầu:

- Tôi không đi đâu, ông chủ! Tôi sẽ không rời khỏi ông chủ.

Eden giơ cao tờ giấy quả quyết:

- Đây là mệnh lệnh. Ta cấm ngươi không được ở lại cạnh ta thêm tí nào nữa.

Sau một hồi im lặng. Sentaro đưa tay ra cầm tờ giấy gập đôi và đút vào túi:

- Ông chủ định sẽ làm gì?

- Ta sẽ trèo lên đỉnh núi Fuji.

Sentaro tròn mắt kinh ngạc, rồi ông ta cũng quay lại và nhìn về phía ngọn núi lửa:

- Có lẽ ông chủ chưa hiểu hết! Những người đứng đầu Nippon sẽ không tỏ ra tử tế với bất cứ người ngoại quốc nào dám xâm phạm ngọn núi thiêng liêng của chúng ta đâu. Chưa từng có một gaijin nào dám trèo lên đỉnh núi. Ông chủ sẽ làm nhơ bẩn vùng đất thiêng liêng của kami. Ông chủ có thể sẽ phạm một tội kinh khủng là xúc phạm các thần thánh.

Eden khẽ nói:

- Sẽ không ai biết cả. Ta sẽ bí mật trèo lên núi Fuji.

Sentaro tiếp tục nhìn chàng sĩ quan Mỹ với vẻ mặt chết điếng:

- Ông chủ, trèo lên đó không hề dễ dàng chút nào cả. Thực tế là vô cùng nguy hiểm. Trước tháng Bảy không một người hành hương nào dám bắt đầu hành trình, khi tuyết đã bắt đầu tan. Bây giờ ở đây là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi vẫn còn là mùa đông.

- Ta sẽ ở trên đó không lâu đâu.

- Nhưng tuyết rất dày và không khí rất loãng! Băng sẽ lở khi trời mưa. Báo tố kéo đến rất nhanh, ngay cả ở sườn núi thấp cũng vậy. Nhiều người thường chết trong ngọn núi này. Ông chủ cần phải có quần áo ấm đặc biệt và phải có một goriki - người miền núi rất thông thạo đường để có thể đưa ông chủ đến những lều nghỉ. Ông chủ cần phải được hướng dẫn để đi theo những bậc thang...

- Sentaro, người đã từng trèo lên Fuji-san chưa?

- Chưa, thưa ông chủ. Nhưng đã hàng ngàn năm nay, mỗi làng trên khắp đất nước Nhật đều cử một người hành hương để leo lên Fuji-san. Họ lên đỉnh núi và cầu nguyện cho bạn bè và gia đình họ. Hồi còn bé tôi nhớ là đã được nghe một người hàng xóm kể về kinh nghiệm của họ. Trong cuộc leo núi của ông, hai người đã chết.

- Ta sẽ tìm được cách leo lên bờ miệng núi lửa an toàn.

Người thuỷ thủ Nhật nài nỉ:

- Nhưng vì cớ gì, ông chủ? Tại sao ông chủ lại phải đi ngay bây giờ?

- Sentaro, có thể ta sẽ không bao giờ còn có dịp lên bờ nữa. Và ta cảm thấy ngọn núi như vẫy gọi ta.

- Chính Hoàng thân Tanaka đã cảnh cáo rằng nếu người ta bắt được ông chủ vẫn ở trên bờ thì ông chủ sẽ chết.

- Ta sẽ không bị bắt đâu.

Sentaro tuyệt vọng nói:

- Nhưng ông chủ sẽ phải đi qua nhiều làng mạc và cánh đồng. Và trời sẽ sáng...

- Nếu cần thiết ta sẽ náu trong rừng cho đến khi trời tối.

Sentaro rên rỉ:

- Ước gì tôi có thể hiểu được ông chủ. Tôi cam đoan là ông chủ sẽ chết nếu như ông chủ cứ cố liều leo lên Fuji-san một mình.

Eden quay lại nhìn người thủy thủ, đột nhiên mỉm cười:

- Có lẽ Fuji-san đã khuấy động dòng máu của tổ tiên Idian đang chảy trong ta. Có lẽ cốt tuỷ trong xương ta hiểu rõ hơn trí óc...

Sentaro nhãn mặt:

- Tôi không hiểu, thưa ông chủ.

- Có lẽ có cái gi đó trong ta biết rằng Fuji-san mang những điều bí mật bị bỏ quên đã lâu nay cần phải được sống lại. Hoặc có lẽ một phần nào của tổ tiên xa xưa còn lại trong ta lại muốn được lên để cầu nguyện và chiêm ngưỡng mặt trời mọc trên đỉnh một ngọn núi thiêng liêng.

Sentaro ngồi lại xuống yên ngựa, gật đầu mà vẫn không hiểu gì. Nhìn lên người đàn ông cao lớn, ông thấy gương mặt của chàng như được khắc hoạ rõ hơn bởi ánh trăng, vàbóng tối chập chờn đôi mắt của chàng như sâu hơn, gò má của chàng như cao hơn và góc cạnh hơn.

Người thủ thủ lưỡng lự nói:

- Ông chủ, đôi khi tôi nhìn thấy rõ các tổ tiên của ông chủ nói gi qua gương mặt của ông chủ. Và khi đó tôi nghĩ rằng tôi cũng nhìn thấy một cái gì cũng của dân tộc tôi.

Eden lặng lẽ nhìn ông ta. Cuối cùng chàng nói:

- Sentaro, một khi có hai con người trong ngươi, thì người sẽ nhận ra rằng mọi giống người trên thế giới đều là anh em. Sẽ không có gì đúng đắn một khi mọi người chưa hiểu điều đó - và mỗi ngày sẽ lại hành động một cách không hiểu biết.

Sentaro hít một hơi dài:

- Trước đây ông chủ đã nói rằng chúng ta sẽ cùng leo lên núi Fuji khi mà, cũng như chúng ta, Mỹ và Nippon sẽ trở thành những người bạn tốt.

Eden mỉm cười và gật đầu:

- Đúng thế, nhưng như vậy có thể sẽ quá lâu.

- Nhưng tại sao ông chủ lại phải đi một mình? Tại sao ông chủ không đem tôi đi theo?

- Sentaro, bởi vì ta có thể liều lĩnh tính mạng của mình trong chuyến đi nguy hiểm này. Nhưng ta không thể liều cả tính mạng của ngươi. Ngươi phải trở về tàu.

Mặt Sentaro căng thẳng vì xúc động và ông ta tháo chiếc mũ rộng vành trên đầu ra và đưa cho Eden:

- Ông chủ hãy cầm lấv cái này.

- Tại sao?

- Nó sẽ cải trang cho ông chủ tốt hơn. Còn tôi không cần nó.

Eden mỉm cười và tháo mảnh mũ còn lại trên đầu và đội chiếc mũ Sentaro đưa cho lên. Rồi chàng tháo con ngựa đang được buộc vào vách đá dắt ra và cúi xuống để vỗ vai Sentaro thân mật:

- Cám ơn ngươi, Sentaro. Ngươi thật sự là một người anh em. Ta sẽ gặp lại ngươi trên boong tàu Susquehanna.

Chàng giục ngựa lên đường, nhưng không đi theo con đường tên lính gác đã đi. Chàng dã giắt lại chiếc la bàn vào thắt lưng, rồi không lưỡng lự, chàng giục ngựa vọt qua bờ vực và phi nhanh dọc theo sườn núi về phía Tây Bắc hướng về núi Fuji mờ sương.

- May mắn nhé, ông chủ. Có thể kami sẽ che chở cho ông chủ - Sentaro gọi to chào tạm biệt bằng tiếng Anh, rồi vẻ mặt buồn rầu, ông ta ngồi xuống bất động bên cạnh tảng đá nhìn theo bóng Eden và con ngựa của chàng tan nhanh vào bóng tối của vùng đồi núi rậm rạp loang xa ra tận chân trời.