Chương 24
NHỮNG DÒNG NGỰA THỒ CHẤT NẶNG GẠO và rau quả chậm chạp leo lên trên con đường bậc đá lượn ngoằn ngoèo qua một những khu rừng bên cạnh vực thẳm cách núi Fuji ba mươi dặm về phía Nam. Những con ngựa bị xâu thành chuỗi bằng những sợi thừng qua mũi và đuôi có những lúc ngã lộn dưới sức nặng của hàng hoá trong khi chúng nặng nhọc leo lên con dốc dài. Những người dắt ngựa đang làm nhiệm vụ chuyên chở cung cấp cho những phân đội chiến đấu ở ven bờ Vịnh Yedo. Thỉnh thoảng họ lại hét vang và quật những chiếc roi mảnh bằng trúc lên hông lũ ngựa để dục chúng đi nhanh hơn.
Các khe sâu liên tục hiện ra trong những tiếng kêu của những người dắt ngựa và tiếng hí vang của những con ngựa, nhưng trong một hang sâu có cửa mở ra ở độ cao tám mươi mét trên đầu họ, Robert Eden không hề nghe thấy tiếng động của đoàn người ngựa. Chàng đang nằm duỗi thẳng người trên chiếc giường thô sơ rải bằng lá dương xỉ mà chàng cắt ở khu rừng bên cạnh và ngáy mê mệt, đầu gối lên bó quần áo. Chàng nằm ngửa, tay vắt lên chiếc gối kê đầu vẻ rất thoải mái và mặc dầu ánh mặt trời chiều tà đã bắt đầu chiếu lốm đốm trên mặt chàng xuyên qua lớp lá trên đầu, chàng vần tiếp tục ngủ mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Chàng vẫn không thức dậy, ngay cả khi một người đang khe khẽ bò vào cửa hang, bóng hắn hắt một khoảng tối ngang qua người chàng. Hắn có khổ người nhỏ và có vẻ như quắt lại, đầu đội một chiếc mũ rộng vành. Hắn im lặng nhìn xuống thân hình đang ngủ của chàng trai Mỹ. Cách đó khoảng hai ba chục mét, con ngựa của Eden được buộc vào một mỏm đá đang lặng lẽ gặm một bó cỏ để sẵn dưới chân mỏm đá.
Người đàn ông cúi xuống để lách qua những vách đá thấp để vào hang, bóng hắn ta đổ xuống ngang qua mặt Eden và chính lúc đó chàng trai Mỹ tỉnh dậy. Bỏi vì mặt trời chiếu thẳng vào mắt chàng nên thoạt tiên chàng chỉ nhìn thấy thoáng bóng một cái đầu và đôi vai sát ngay gần chàng. Bật kêu lên một tiếng kinh ngạc chàng lăn một vòng về phía đáy hang và chộp lấy kiếm.
Eden gượng quỳ dậy, tay phải chĩa thanh kiếm về phía trước và gầm lên bằng tiếng Nhật:
- Không được đến gần. Mi là ai?
- Không sao đâu, ông chủ! Tôi đây mà - bạn Sentaro của ông chủ đây mà!
Eden thở hắt ra yên tâm và quẳng kiếm đi:
- Sentaro! Ngươi làm gì ở đây?
Người thuỷ thủ Nhật cúi đầu, mặt tỏ vẻ biết lỗi:
- Ông chủ, xin ông chủ tha lỗi vì tôi đã không tuân lệnh. Khi nhìn thấy ông chủ cưỡi ngựa đi khỏi dưới ánh trăng tôi cũng đã định quay về tàu - Nhưng vừa bắt đầu lên ngựa tôi đã hiểu ngay rằng tôi không thể đi tiếp được nữa. Vì thế tôi quay lại và phi ngựa theo ông chủ...
Eden lắc đầu không tin, nhưng vẻ mặt không tỏ ra giận dữ.
- Tôi đi theo ông chủ suốt từ đó đến giờ và đã buộc ngựa trên sườn núi trên kia để canh cái hang này trong khi ông chủ ngủ. Và bằng những đồng bạc mà ông chủ đưa cho tôi, tôi đã mua một cái mũ mới cho mình và mua thức ăn cho cả hai chúng ta. Nhìn này! Trứng, cơm và dưa chuột muối... - Ông ta đưa ra một gói thức ăn được gói trong một tàu lá cọ còn xanh - Ông chủ, hẳn là ông chủ phải đói lắm.
Eden chậm rãi mỉm cười và gật đầu:
- Phải, ta đói lắm rồi.
- Vậy bây giờ ông chủ ăn đi - Sentaro trải gói thức ăn xuống nền hang trước mặt chàng - Tôi cũng rnua một ít thức ăn cho ngựa của chúng ta nữa. Đường đến Fuji-san còn xa lắm.
Eden bắt đầu ăn và hỏi:
- Điều gì đã khiến ngươi quyết định đi theo ta? Lẽ ra bây giờ ngươi đã có thể an toàn ở trên tàu Susquehanna rồi.
Người thuỷ thủ Nhật im lặng nghĩ một lúc trước khi trả lời:
- Tôi nghĩ rằng đột nhiên tôi cảm thấy xấu hổ...
- Tại sao lại xấu hổ?
- Ông chủ, đây là đất nước của tôi mà tôi yêu quý! Đây là Tổ quốc của tôi mà tôi đã xa cách bao nhiêu năm rồi - vậy mà tôi lại bỏ chạy về tàu của ông chủ như một con chuột sợ hãi để quay lại Mỹ, không cả nhìn xem gia đình mình ra sao. Trong khi đối với ông chủ thì rủi ro sẽ vô cùng nhiều, vậy mà ôngchủ dũng cảm phi ngựa lên Fuji-san... Tôi cảm thấyxấu hổ bởi vì ông chủ tỏ ra rất dũng cảm, còn tôi thì khiếp sợ...
Eden nhẹ nhàng nói:
- Sentaro, đó không phải sự thật. Và người biết rõ như vậy mà.
- Đó là sự thật, ông chủ! Ông chủ đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều - và tôi nhận ra rằng chính tôi mới là người cần phải lên lên Fuji-san để cầu xin kami vĩ đại - trước khi trở về nhà ở Yurutaki!
- Vậy là cuối cùng ngươi đã quyết định sẽ liều mạng trở về nhà ư?
- Vâng, thưa ông chủ, nhưng chỉ sau khi tôi đã tự mình trèo lên đỉnh núi thiêng liêng nhất. Khi nhìn thấy ông chủ cưỡi ngựa đi, tự đáy lòng tôi biết rằng tốt nhất là tôi cũng đi lên núi Fuji - để cám ơn người đã cho tôi được trở về an toàn và cầu xin kami vĩ đại vô cùng che chở cho cuộc sống của tôi ở đây trong tương lai...
Eden nhìn người thủ thủ Nhật, thử tìm xem trên gương mặt ông ta có chút gì do dự, nhưng lần này chàng không tìm thấy:
- Sentaro, nếu ngươi đã quyết và đã sẵn sàng thì có người leo núi cùng với ta vẫn tốt hơn nhiều.
Người dân đánh cá gật đầu:
- Tôi đã quyết rồi - và lần đầu tiên tâm trí tôi cảm thấy yên tĩnh sau bao nhiêu năm! Tấm gương của ông chủ đã khích lệ tôi. Bây giờ thì tôi hiểu là tôi thật sự muốn làm việc này.
Eden im lặng ăn một lúc vẻ đang suy nghĩ rất lung. Xuyên qua những cành cây chĩa ngang trên miệng hang, dãy đồi núi chập chùng và khoảng đồng bằng dưới chân núi Fuji nhìn rất rõ trong ánh nắng chiều nhợt nhạt. Đám mây mù thường bao phủ quanh ngọn núi lửa vào ban ngày đã bắt đầu mờ dần và đường viền mờ mờ của đỉnh núi cao đã bắt đầu hiện ra rõ hơn khi mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời; nhưng một phần bị che khuất của ngọn núi hình côn lại làm cho chính nó dường như nhỏ đi và xa hơn một cách kỳ lạ.
Eden khẽ hỏi:
- Bây giờ chúng ta cách Fuji-san bao nhiêu nưa? Dường như trong nó có vẻ xa hơn.
- Từ đây có lẽ còn khoảng hai mươi ri - tức là khoảng ba mươi dặm Mỹ nữa.
- Vậy thì chúng ta có thể đến được tới chân núi trong khi trời vấn còn tối. Và sáng mai chúng ta bắt đầu leo núi.
Sentaro ngoác miệng cười tán thành:
- Vâng, thưa ông chủ. Thật tốt là ông chủ đã tìm được một chỗ để ẩn náu và nghỉ ngơi trong khi trời nóng nực nhất. Khi lên Fuji-san ông chủ sẽ cần đến toàn bộ sức khoẻ của mình.
- Ta đã ngủ lâu hơn nhiều so với đã định.
- Nhưng như vậy cũng rất tốt. Trong khi ông chủ ngủ tôi đã tìm được đường đi tốt nhất từ đây đến đó. Để an toàn chúng ta nên chờ đến khi tối hẳn rồi mới tiếp tục đi...
Eden gật đầu đồng ý sau đó giơ tay về phía chỗ đồ ăn và nhìn người dân chài:
- Không, cám ơn ông chủ. Tôi đã ăn rồi. Đây là để cho ông chủ.
- Hôm nay ngươi có vẻ bận rộn lắm. Ngươi đã ngủ được tí nào chưa?
Sentaro lắc đầu và lại ngoác miệng cười:
- Ông chủ, một người dân đánh cá Nhật Bản thì phải học được cách ngủ khi nào có thể ngủ được. Hôm nay không có thời gian.
Eden chỉ về phía chiếc giường êm ái bằng lá dươngxỉ:
- Vậy thì hãy ngủ lấy độ một hai giờ đi. Ta sẽ canh và cho ngựa ăn. Hãy dùng cái giường sang trọng này của ta. Nó rất dễ chịu đây.
Chàng nhìn Sentaro nằm duỗi người khoan khoái rồi quay đi để ra ngồi canh ở cửa hang. Chàng thận trọng nhìn kỹ con đường dích dắc đầy ắp những đoàn ngựa thồ, và phải mất đến vài phút để chắc chắn là không có ai chú ý đến nơi ẩn náu kín đáo trên cao này của chàng. Rồi chàng quay về hướng tây để chứng kiến khoảnh khắc đám mây mù bao phủ quanh Núi Fuji cuối cùng đang tan đi, và vẻ vĩ đại của đỉnh núi hình côn đơn độc được khắc hoạ lại một cách sắc nét kỳ lạ tương phản với bầu trời đã bắt đầu chuyển thành màu hồng nhạt phía sau nó.
Kinh hoàng bởi vẻ mới mẻ của ngọn núi kỳ diệu luôn luôn thay đổi vẻ đẹp của mình, Eden ngồi xổm và tiếp tục nhìn hình ảnh mê hồn như bị thôi miên cho đến khi chàng nghe thấy Sentaro thở đều hơn và có lẽ đã ngủ say. Rồi chàng đứng dậy khe khẽ đi qua vách đá để vỗ về những con ngựa sẽ chở họ đi suốt đêm nay cho tới khi họ bắt đầu cuộc leo núi của mình.