Chương 25
TRONG LÚC ĐÓ, MATSUMURA TOKIWA ĐANG quỳ gối duyên dáng gảy những nốt ai oán trên một cây đàn samisen, tiếng đàn êm dịu vẳng ra qua cửa sổ một ngôi đình cách chỗ Eden đang đứng ba mươi dặm về phía đông nam.
Phía trước ngôi đình tạ là một khu vườn được pha trộn giữa những con đường nhỏ lát đá với những tảng đá trơn tru và những cái cây còi cọc; một con thác bé tí đổ vào cái hồ nhỏ có chiếc cầu vồng bằng gỗ vắt ngang, và một cái lồng chim hoạ mi đan bằng trúc mảnh, trong đó bắt đầu vang lên tiếng chim hót véo von đón chào ánh nắng tà. Được thiết kế với một sự chính xác tỷ mỉ, khu vườn nghệ thuật này giống như một chiếc khung viền cho cảnh núi Fuji xa mờ, trong ánh hoàng hôn ngọn núi nhô lên một cách cân đối bên trên chiếc cầu vồng. Hoàng tử Tanaka Yoshio của bộ tộc miền nam Kago đang ngồi xếp bằng tròn bên cạnh tấm bình phong của ngôi đình tạ, tay phe phẩy quạt và im lặng nhìn mãi về phía ngọn núi lửa. Đột nhiên chàng nói, không quay đầu lại:
- Chiều nay ngọn núi thiêng liêng của chúng ta nhìn có gì đó khác khác. Có một cái gì đó đã thay đổi.
- Như thế nào kia, O Kami-san? - Tokiwa hỏi, những ngón tay lướt trên cây đàn nhẹ nhàng hơn.
- Đêm nay, ánh hoàng hôn màu hồng kiêu hãnh trên màu tuyết tinh khiết kia trông giống như màu hồng của nỗi hổ thẹn!
Tokiwa đang quỳ trên chiếc chiếu tatami mồm mại màu xanh lá cây trải bên cạnh chiếc bàn kê giữa nhà, chiếc đàn ba dây đặt trên vạt áo.
Lúc này nàng trang điểm hoàn toàn giống như một geisha, mặt dồi phấn bột gạo trắng toát làm nổi bật những đường nét của đôi mắt và cái miệng, búi tóc nặng trĩu được búi rất cầu kỳ, cao lên đỉnh đầu theo kiểu "trái đào cắt đôi" truyền thống. Nàng khoác một chiếc áo haori thêu choàng ra ngoài áo kimono màu xanh da trời có điểm hoa, nghe thấy những lời đó của chàng nàng hơi khẽ nhổm người lên một tí, nhưng nàng không ngước mắt lên, cũng không dừng tiếng đàn dịu dàng, đắm đuối.
Tanaka đột nhiên cao giọng, chàng quay đầu khỏi hình ảnh ngọn núi để nhìn vào mặt nàng:
- Nàng có hiểu ý ta muốn nói gì không? Nàng có biết tại sao ta nhìn thấy ánh hổ thẹn trong ánh nắng chiều này không?
Nàng vẫn tiếp tục lướt tay trên cây đàn samisen , nhưng vì cảm thấy rõ điều gì đang đến nên không trả lời cũng không ngước mắt lên nhìn lại chàng.
Sau một lúc im lặng, chàng ra lệnh:
- Hãy trả lời ta. O Tokiwa-san. Ta đã hỏi nàng một câu hỏi đó.
Nàng nói không chắc chắn lắm:
- O Kami-san, em đoán rằng đó là vì điểu chàng đang nghĩ trong óc có liên hệ chút nào đó với sự bất lực của Nippon trong việc chống lại những con tàu của bọn rợ nước ngoài. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu viết một bài haiku để giải toả bớt gánh nặng đó trong lòng chàng.
Nàng dừng tay chơi đàn và đặt cây đàn sang một bên. Nàng đứng lên đến bên bàn cầm một chiếc khay trên có đựng bút lông, một thỏi mực tàu, một chiếc bát sứ đựng nước và chiếc cặp đựng giấy trắng dùng để luyện tập thư pháp.
Không một tiếng động nàng đi ngang qua căn nhà, cúi đầu trịnh trọng và quỳ xuống để bày chiếc khay trên chiếc tatami bên cạnh chàng. Nàng nhanh nhẹn mài mực trên hòn đá, sắp xếp chiếc bàn trước mặt chàng và nhúng đẫm một chiếc bút lông đưa cho chàng. Nàng lại cúi đầu một lần nữa rồi đứng lên để quay về chỗ của mình cạnh chiếc bàn thì đột nhiên chàng giơ tay ra tóm lấy thắt lưng nàng.
- Những gì nàng nói chỉ mới đúng một phần thôi.
Tron g khi nhìn nàng chằm chặp mặt chàng vẫn như vô cảm, chỉ đôi mắt loé sáng là cho thấy chàng đang đấu tranh dữ dội với những tình cảm giận dữ trong lòng. Chàng mặc chiếc áo kimono màu vàng, phía trên khoác một chiếc áo khoác màu đen ngắn hơn, vai rất rộng và độn cứng, thắt lưng thắt một dải lụa màu nâu, chân đi đôi zori bện bằng rơm mép viền chỉ vàng. Khi bước vào ngôi đình tạ mấy phút trước chàng đã đặt thanh trường kiếm của mình sang bên cạnh, nhưng lúc này khi đứng gần hơn nàng mới nhận thấy thanh đoản kiếm của chàng cài bên hông hơi nhô ra khỏi vỏ một tí.
Chàng khẽ hỏi, tay kia vẫn phe phẩy quạt để lùa không khí vào tay áo rộng rủ xuống:
- Nàng có biết tại sao đó chỉ là một phần sự thật thôi không? Nàng có hiểu những ý nghĩ của ta không?
Chàng kéo nàng lại gần hơn, và nàng nhìn thấy chiếc thắt lưng của chàng chỉ cài lòng lẻo. Lồng ngực để trần của chàng nổi rõ sau tà áo rộng của chiếc kimono cho thấy chàng không mặc gì bên trong, và khi chàng xiêt chặt tay vào thắt lưng thì nàng cảm thấy rõ là chàng đang rất căng thẳng. Nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ chàng nói tiếp, đầu vẫn hơi cúi. Chàng nghiệt ngã nói tiếp:
- Bởi vì nàng không trả lời ta, O Tokiwa-san, ta sẽ nói cho nàng biết. Đó chính là hành động của nàng đã khiến ta nhìn thấy ánh hổ thẹn trong ánh nắng chiều chiếu trên đỉnh Fuji-san.
Tokiwa thì thầm, nhắm mắt và vặn vẹo:
- Chàng làm em đau, O Kami-san. Xin hãy buông em ra.
Chàng hơi nới lỏng tay nhưng vẫn không thả cánh tay nàng ra. Chàng thở gấp hơn và tiếp tục nhìn vào mặt nàng, mắt loé lên giận dữ hơn trước:
- Ta đã tìm thấy nàng ban đêm trong ngôi nhà kho và nằm trong vòng tay của tên rợ! Ta đã nhìn thấy nàng gần như đã cởi hết quần áo! Vậy thì nàng có ngạc nhiên không khi ta tức giận vì nỗi ô nhục mà nàng đã phạm phải? Có ngạc nhiên không khi những ngón tay ta nắm nàng dữ dội như vậy?
Tokiwa ngẩng đầu, nhưng nàng không đối mặt với chàng mà vẫn khép hờ hai mắt. Tiếng róc rách của con thác giả trong khu vườn bên ngoài và tiếng hót véo von của con chim hoạ mi không hề khuây động không khí trong ngôi đình tạ mà chỉ tiếng thở gấp gáp của chàng phá vỡ cái im lặng nặng nề bao quanh họ. Chàng nói:
- Có phải nàng...
Nhưng rồi chàng im bặt, cử chỉ có vẻ rất khó khăn. Họ im lặng thêm một lúc rồi chàng hít vào một hơi thứ hai:
- Có phải nàng đã... cởi dây lưng của nàng cho tên rợ ngoại quốc không? Hay là ta đã đến kịp thời để ngăn việc đó lại?
Nước mắt cay xè tự nhiên trào ra dưới đôi mắt khép hờ của nàng và chảy tràn xuống má. Nhưng nàng vẫn không động đậy mà tiếp tục quỳ trong tư thế lưng thẳng đứng, thận trọng ngẩng đầu lên. Nàng thì thầm:
- Chàng làm đau lưng em, O Kami-san. Xin hãy thả em ra.
Chàng buông nàng ra với một cử chỉ sắc gọn, vẫn tiếp tục phe phẩy chiếc quạt bằng động tác nhanh và nóng nẩy, rồi hỏi bằng giọng thấp và báo trước điều không hay:
- Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta đi, O Tokiwa-san. Và hãy đảm bảo là nói thật với ta.
Sau một hồi lâu im lặng nàng bắt đầu ngập ngừng nói:
- Hai ngày qua... có biết bao hỗn loạn và thay đổi, O Kami-san. Em đã hoảng sợ và hoang mang như mọi phụ nữ Nippon khác. Nhưng xin chàng nhớ rằng em không hể tự tìm cách đến cái nơi mà chàng đã tìm thấy em đó. Tim em lo sợ vô cùng, vì nhiều lẽ khác nhau. Và trong bóng đêm có biết bao nhiêu hỗn loạn, bao nhiêu tiếng la hét. Nhiều lúc em như bị đắm chìm trong nghi ngờ và bối rối. Bao nhiêu sự kiện đã nối tiếp nhau xảy ra. Hãy nhớ rằng chàng sẽ phán xử em như chàng sẽ...
Tanaka gầm lên:
- Nàng vẫn không trả lời ta. Nàng đang lảng tránh câu hỏi!
Tokiwa nhẹ nhàng trả lời, mắt lại nhìn xuống đất:
- O Kami-san, câu hỏi của chàng có một con dao găm trong đó. Em không thể trả lời khác đi mà không tự làm mình bị thương dưới mũi dao trong ánh mắt của chàng.
- Nàng vẫn không trả lời ta rằng tên rợ nước ngoài đã cưỡng bức nàng tự cởi dây lưng ra cho nó hay là chính tay nàng làm việc đó?
Tokiwa lại ngẩng đầu lên nhìn chàng, vẻ mặt ngập ngừng. Rồi khi cất tiếng nói, nước mắt lại ứa ra và nàng nói với một giọng đột nhiên rất tội nghiệp:
- Lúc đó em đã ở xa Yedo và khu Yoshiwara náo nhiệt, nơi mà em đã từng được hầu hạ mình ngọc của chàng lần đầu tiên, O Kami-san. Nhưng chàng cũng biết rằng em cũng đã làm vui cho biết bao người đàn ông Nippon khác bằng những điệu múa và những bài hát, bằng cây đàn samisen. Và có thể trong tương lai em sẽ còn làm vui cho nhiều người khác nữa...
Tanaka giận dữ cắt ngang:
- Đó lại là chuyện khác. Nàng tỏ ra không hiểu ý ta một cách thật khéo léo.
- Không, không phải như vậy. Đêm qua khi em đã kiệt sức, bộ quần áo nông dân bằng vải bông trên người em đã lấm đầy bùn đất và em ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Có tin đồn rằng bọn rợ nước ngoài là những con quỉ khổng lồ. Người ta còn đồn là những con tàu đen đó là những ngọn núi lửa biết đi! Em đã đi bộ không biết bao nhiêu ri đường đất - lần thứ hai chỉ trong có hai đêm em đã phải đi hai cuộc hành trình chỉ vì bọn chúng đã đến...
- Nếu nàng cứ ở lại cái yadoya ấy nàng đã được an toàn rồi!
Nàng ngẩng lên với một cử chỉ không thể tự vệ được:
- O Kami-san, em đã nói với chàng rồi, em sợ nơi ấy. Em bị bỏ rơi và đơn độc. Em không biết rồi sẽ có chiến tranh hay không, chàng có bình yên trở về - và có trở về hay không. Em sợ rằng em sẽ bị bỏ lại trong tay bọn lính gác ghê tởm đó. Vì thế nên em bỏ trốn.
Tanaka nghiệt ngã nói:
- Nhưng trông nàng không có vẻ buồn rầu gì trong tay một tên rợ nước ngoài trong một cái nhà kho hoang vắng.
Tokiwa thở dài:
- Em không hề chờ đợi sẽ làm vui cho một tên rợ. Hắn bí mật vào bờ trong đêm tối...
Đột nhiên Tanaka đứng lên, tay nắm chặt đốc kiếm:
- Ta nghe nàng nói huyên thuyên đã đủ rồi! Hãy nói cho ta biết những chuyện gì đã xảy ra. Nàng đã tự cởi dây lưng cho hắn ta hay là hắn đã bắt buộc nàng phải làm thế?
Không cần nhìn Tokiwa cũng có thể cảm thấy chàng đã sẵn sàng hành động, vì thế nàng nuốt nước mắt:
- Không hề như vậy, O Kami-san! Em không tự cởi dây lưng ra cho hắn. Và hắn cũng không kịp bắt em phải làm như vậy - nàng cố giữ cho mắt không quay đi và bắt đầu run lẩy bẩy sợ chàng có thể nhìn suốt được lời nói dối của mình- Chàng đến vừa kịp để ngăn được mọi chuyện.
Chàng bước đến gần thêm một bước, giận dữ cúi xuống:
- Nàng có cam đoan là nói thật không? Trông nàng có vẻ vô cùng sợ hãi.
Nàng can đảm nhìn lên:
- O Kami-san, em cam đoan là đã nói với chàng tất cả sự thật. Xin hãy tin em. Em run là vì trông chàng giận dữ thật là đáng sợ.
Chàng dữ dội nhìn nàng, tay nắm chặt đốc kiếm rồi từ từ buông ra:
- Được lắm. Nàng đã trả lời ta.
Nàng thì thầm:
- Cám ơn chàng, O Kami-san. Em thật sung sướng thấy chàng hiểu em.
Chàng nói, mắt vẫn tỏ vẻ không tin hẳn:
- Ta vẫn không chắc là đã hiểu nàng đầy đủ đâu, O Tokiwa-san. Chỉ mình nàng mói hiểu những ý nghĩ của nàng mà thôi.
Nàng nói trong nước mắt:
- O Kami-san, em vô cùng sững sờ khi thấy tên rợ đó xuất hiện. Bây giờ em thấy rằng có thể sẽ khôn ngoan hơn nếu như em có thể tìm cách trốn khỏi hắn...
Vai nàng lại giật lên và khóc thổn thức, chàng im lặng đứng nhìn, nhìn mãi vào cái cổ xanh xao mảnh dẻ. Thời gian qua đi, nỗi giận dữ trong mắt chàng dần dần thay bằng sự thèm muốn, rồi chàng đặt thanh kiếm và chiếc quạt xuống và nói:
- O Tokiwa-san, chúng ta hãy dừng câu chuyện này lại một lúc. Nước mắt khiến cho ta khó mà cưỡng lại nổi vẻ đẹp của nàng. Bây giờ ta yêu cầu nàng hãy cởi dây lưng ra - cho ta.
Sau một thoáng lưỡng lự nàng hất tấm áo khoác haori xuống khỏi vai và với tay ra sau lưng để cởi chiếc thắt lưng rộng, vẫn còn run nàng trải rộng vạt trước của chiếc kimono khiến cho những đường nét dịu dàng của thân thể nàng hiện ra mờ mờ dưới lần vải trắng mờ của chiếc áo mặc lót. Khi đã sửa soạn xong, nàng lại ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn chàng và thấy chàng đang nhìn vào mặt mình với một ngọn lửa hừng hực trong mắt. vẫn tiếp tục nhìn, chàng cởi thắt lưng áo kimono của mình và quỳ xuống chiếc chiếu tatami bên cạnh nàng. Chàng thì thầm ra lệnh:
- Bây giờ nàng cởi áo cho ta đi, O Tokiwa-san- chàng vẫn để cho vạt áo kimono của mình loà xòa- nhanh lên!
Tokiwa lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt và ngoan ngoãn nhích về phía chàng. Nàng đưa tay ra để chạm vào vạt áo chàng, rồi dừng lại. Chàng nóng nẩy hỏi:
- Sao vậy? Nàng không nghe thấy ta nói gì ư?
Tokiwa lại cúi đầu xuống lần nữa:
- Em có nghe thấy chàng nói, O Kami-san, và niềm vui cũng như nghĩa vụ của em là tuân theo lời chàng - nhưng chàng vẫn chưa cho em biết là tại sao chúng ta lại dừng chân ở chỗ này. Trong lòng em cảm thấy áy náy không yên, và em mong được chàng giải thích rõ hơn.
Tanaka nói nhanh:
- Thành này thuộc về một quý tộc thân thiết với bộ tộc của ta. Nàng ở đây hoàn toàn an toàn và nàng có thể lại ở ngôi đình tạ này lâu bao nhiêu tuỳ thích. Nàng sẽ được những người hầu có kinh nghiệm chăm sóc và sẽ không bị bất cứ tên lính gác nào quấy rầy.
- Nhưng em cứ nghĩ là chúng ta đang quay về Yedo!
- Một người đưa tin vừa mang tin từ Yedo đến. Quay về kinh đô sẽ không an toàn bởi vì bọn rợ ngoại quốc doạ là sẽ đổ bộ lên bờ một đạo quân có vũ trang và hành quân đến thành Yedo.
- Vậy thành phố đó và dân chúng ở đó vẫn còn bị nguy hiểm ư?
Chàng gật đầu nhanh:
- Phải - và người ta vẫn còn đang tranh cãi về việc nên tự vệ như thế nào là tốt nhất, vẫn tranh cãi gay gắt hơn bao giờ hết giữa các nhóm muôn tấn công các tàu chiến đó ngay lập tức và nhóm muốn chờ đến khi chúng ta cũng cố lại sức mạnh đã.
Tokiwa lo âu hỏi:
- Vậy thì em sẽ phải ở lại đây bao nhiêu lâu nữa?
- Cho đến khi nào tình hình tạm lắng xuống đã. Khó có thể nói hơn được nữa.
- O Kami-san, nếu như em bắt buộc phải ở lại đây thì em muốn xin một ân huệ?
- Đó là gì?
- Em muốn đưa Eiko, cô hầu gái ở cái yadoya đó, đến đây làm hầu gái riêng của em. Em sợ rằng cô ấy bị ngược đãi vì đã giúp đỡ em. Em biết rằng cô ta sẽ vui hơn khi ở đây với em.
Tanaka cân nhắc lời thỉnh cầu một lúc:
- Cô ta không hề bị ngược đãi. Nhưng ta sẽ đưa cô ta đến đây nếu nàng thấy dễ chịu hơn vì thế.
Nàng trịnh trọng cúi đầu rồi lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn chàng, vẻ mặt đột nhiên sợ hãi:
- O Kami-san, có phải em bị giữ ở đây cũng là vì em có biết mặt tên rợ nước ngoài đó không?
Tanaka ngồi thẳng lên, một thoáng khó chịu thoảng qua trên gương mặt chàng cho thấy chàng bị sửng sốt vì câu hỏi của nàng. Chàng ôn tồn nói:
- Những gì ta đã nói với nàng là sự thật, OTokiwa-san. Nếu nàng ở lại Yedo thì bị nguy hiểm.
- Nhưng cũng sẽ nguy hiểm cho chàng nếu như kẻ thù của chàng biết về tên rợ ngoại quốc. Có phải rằng bọn họ sẽ lên án chàng vì đã thả một tên gián điệp ngoại quốc không?
Tanaka gầm lên:
- Chúng ta không nên bàn tới vấn đề này nữa. Nếu tên rợ ngoại quốc đó không quay về tàu thì cũng có thể sẽ có những nguy hiểm. Nhưng ý muốn của ta là nàng sẽ không bao giờ nói điều đó cho bất cứ ai khác. Rõ chưa?
Nàng nói:
- Vâng, thưa O Kami-san. Hoàn toàn rõ ạ.
Họ im lặng nhìn nhau một lúc, rồi chàng hạ giọng nói khẩn thiết:
- Ta đã cho phép nàng được cởi áo ta ra. Ta không muốn chờ thêm tí nào nửa.
Sau khi cúi đầu trịnh trọng nàng đưa cả hai tay ra để cởi chiếc áo khoác ra khỏi vai chàng. Nàng cảm thấy toàn thân chàng căng thẳng khi nàng nâng vạt kimono màu vàng lên và kéo nó ra để lộ lồng ngực trần của chàng. Nhưng trước khi cởi hẳn ra nàng lại dừng tay và nhìn chàng dò hỏi:
- Và điều gì sẽ xảy ra sau đây, O Kami-san, khi cơn hoảng loạn này qua đi? Chàng biết rõ là quan hệ của chúng ta đã bị người ta xì xào rất nhiều ở Yedo. Em có thể còn mong đợi chàng tiếp tục đến thăm em ở Golden Pavilion nữa không?
Kêu lên một tiếng sốt ruột, chàng nắm cả hai bàn tay nàng trong tay mình. Chàng thô bạo bắt đôi tay nàng phải cởi nốt tấm áo kimono màu vàng khỏi nửa người trên và quẳng sang bên cạnh đùi chàng. Chàng buông tay khỏi tay nàng và cúi xuống lột phăng chiếc áo lót mỏng tang của nàng rồi đói khát nhìn tấm thân của nang. Chàng nói bằng giọng thèm muốn:
- Quả thực là nàng phải đã nổi tiếng đến như vậy vì vẻ đẹp hiếm hoi nhường này. Ngay cả trước khi những chiếc tàu đen xuất hiện ta đã quyết định rằng ta sẽ không cần phải lặn lội đi rất xa mỗi khi muốn đến thăm nàng...
Chàng đột ngột đưa tay ra để vuốt ve thân hình nàng, hai bàn tay thô bạo lướt dọc hai bên sườn và lần xuống phía dưới. Nàng nhắm mắt và thụ động vâng theo những thèm muốn vụng về đó nhưng không hề đáp ứng lại. Nàng thì thầm:
- Nhưng bây giờ những chiếc tàu đen của bọn rợ đã đến. Chàng có thay đổi không?
Hơi thở của chàng trở nên khó nhọc rồi đột nhiên chàng nắm cả hai vai nàng đẩy xuống chiếc chiếu tatami. Chàng nhìn vào mặt nàng, vẻ mặt căng thẳng rồi dừng lại một lúc lấy lại hơi thở. Chàng hít vào một hơi thật sâu rồi hơi nhổm người lên:
- O Tokiwa-san, bây giờ không phải là lúc nói chuyện về tương lai. Thực ra không phải là lúc nói chuyện tí nào cả!
Rồi chẳng cần báo trước, chàng đè toàn bộ tấm thân đồ sộ lên nàng. Nàng rên lên một lần nữa để tự vệ vào nhắm chặt mắt, nhưng chàng vẫn tiếp tục lùi lại rồi lại tiến vào với những chuyển động rấtmạnh, không hề tỏ ra là có nghe thấy gì.
- Xin tha lỗi cho tôi vì đã đến đây. Tôi cần phải gặp ngài rất gấp.
Một giọng đàn ông gọi vẻ gấp gáp phía ngoài tấm shoji phía sau ngôi đình tạ, cùng với tiếng gõ cánh cửa gỗ sơn mài. Không thấy tiếng trả lời ngay, tiếng gõ cửa lại vang lên sau một lúc im lặng, và tiếng gọi vang lên to hơn.
- O Kami-san, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy! Nhưng tôi cần phải nói chuyện với ngài ngay.
Nhận ra giọng của Gotaro, Tanaka dừng ngay lại. Sau khi dừng một tí để lấy lại hơi thở chàng quay đầu lại và giận dữ nói với ra ngoài về phía tấm shoji:
- Tin tức của ông cũng phải chờ. Hãy đi ra ngoài một lúc đã.
Chàng nhìn xuống Tokiwa thấy nàng đang mở to mắt sợ hãi. Hình ảnh thân hình nàng ngoan ngoãn và vâng chịu bên dưới làm dấy lên một cơn thèm khát mới và chàng vội vã tiến vào một lần nữa.
Tên samurai khẩn khoản nói:
- Tin tức này không thể chờ được, O Kami-san. Ngài sẽ không bao giờ tha lỗi cho tôi nếu tôi chậm trễ.
Tanaka sốt ruột gầm lên:
- Vậy thì vào đi. Và nhanh lên.
Tấm shoji hé mở và lặng lẽ đóng lại. Gotaro bước vào. Áo choàng và khiên của hắn bê bết bụi đất vì phi ngựa rất lâu, hắn cúi đầu khi bước vào phòng. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy hai thân hình trần trụi của Tanaka và nàng geisha, hắn đứng sững lại, không thốt nên lời.
Tanaka hỏi, không hề quay đầu lại, cũng không hề giảm tốc độ:
- Tin của ông là gì vậy? Nói ra nhanh lên?
Gotaro lúng túng nói:
- O Kami-san, một lần nữa xin ngài hiểu cho. Không mấy khi tôi dám đến gần ngài vào những lúc như thế này...
Tanaka gầm lên:
- Nói đi, nhanh lên, trong lúc đó ta sẽ tiếp tục cưỡi xong con ngựa này. Và ngắn gọn thôi.
- Tin tức của tôi có liên quan tới tên rợ nước ngoài, thưa O Kami-san!
Tanaka đột nhiên nằm im và ngẩng đầu lên để nghe:
- Cái gì mà tên rợ nước ngoài? Ngươi đem tin gì đến cho ta?
- Hắn không quay về tàu như đã được lệnh. Tôi đi theo hắn như ngài đã dặn, nhưng hắn đã đổi hướng đi lúc nào đó ban đêm...
- Ngươi muốn nói gì?
- Hắn trốn ở đâu đó - rồi hoàn toàn đổi hướng đi...
- Bây giờ hắn ở đâu?
- Tôi không biết, O Kami-san. Tôi đã đi theo rất nhiều ri đường, nhưng cuối cùng bị mất hút hắn.
- Ngươi để mất hắn ở vùng nào?
- Thoạt tiên hắn đi về phía bắc - mà không đi về phía tàu của mình. Hắn cưỡi ngựa đi tiếp rất nhiều dặm và có vẻ như luôn luôn hướng về phía Fuji-san- đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
- Về phía Fuji-san ư? - Tanaka hỏi giọng ngạc nhiên và tức giận.
- Vâng, thưa O Kami-san, luôn luôn về phía Fuji-san, tôi có thể nói chắc như vậy.
Tanaka lại ấn người xuống, vẻ giận dữ và phật ý hiện rõ trong những cử động liên tục của người chàng. Tokiwa, ngay lúc tên samurai vừa bước vào đã giơ một tay lên che mặt, lại kêu lên đau đớn. Nhưng những tiếng kêu của nàng một lần nữa chỉ làm tăng thêm nỗi thèm khát đang cứng như sắt của Tanaka.
Chàng lầu bầu nói với ra đàng sau:
- Tập trung hai mươi chiến sĩ giỏi nhất của ta... Và đóng yên cương cho những con ngựa khoẻ nhất... Nếu tên rợ nước ngoài rơi vào tay kẻ thù của ta, chúng sẽ sử dụng hắn làm cái cớ để bắt đầu chiến tranh. Chúng ta phải tự mình bắt hắn lại. Đi đi.
Gotaro cúi đầu, nhẹ người vì được ra khỏi ngôi đình tạ:
- Tuân lệnh, O Kami-san. Tôi sẽ làm ngay lập tức.
Khi tên gác đã khép tấm rèm lại đàng sau lưng, Tanaka nhấc cánh tay Tokiwa đang che mặt ra và nhìn vào mặt nàng. Sợ rằng chàng sắp hỏi thêm những câu hỏi mới, nàng e ngại nhìn đăm đăm vào mắt chàng, oằn cong người với từng chuyển động co rút mới của người chàng. Nhưng nàng ngạc nhiên thấy chàng vẫn im lặng nhìn và lại bắt đầu dồn dập ngày càng mạnh và dữ dội hơn. Những cử động của chàng càng nhanh hơn, trở nên điên cuồng hơn rồi chàng đột nhiên nhắm mắt và hộc lên một tiếng, vừa giận dữ vừa thèm khát. Chàng không nhìn nàng nữa, trong khi cơn đam mê lên đến đỉnh cao chàng không hề chú ý tới những tiếng kêu đau đớn của nàng mà chỉ hoàn toàn tận hưởng những khoái lạc của mình.