Chương 27
SENTARO, MÀN SƯƠNG NÀY DÀY ĐẶC QUÁ. Ngươi có nghĩ rằng chúng ta vẫn đi đúng hướng không?
Trong khi nói, Robert Eden cúi thấp xuống cổ ngựa và cố nhìn vào ánh sáng xám trắng âm u của buổi sáng xung quanh. Chàng đã buộc chặt chiếc mũ xuống đến tận cằm để che mặt, và mặc dầu không hề có dấu hiệu gì của linh hồn sống nào quanh đây nhưng chàng vẫn cúi rạp người một cách thiếu tự nhiên trên yên ngựa để cố giấu đi sự thật là chàng cao những hơn một mét chín.
- Vâng, thưa ông chủ, tôi chắc là chúng ta vẫn đi đúng hướng.
Sentaro cưỡi ngựa đi bên cạnh chàng cũng căng mắt cố nhìn về phía trước. Nhưng ông ta cũng không nhìn thấy gì hơn ngoài một vài cái cây cao lẻ loi mọc thẳng tắp trên vùng đấthoang vắng cằn cỗi đầy những cây thạch nam trải rộng và con đường đá nham thạch đen gập ghềnh họ đang đi. Tiếng vó ngựa vang lên rất to trên mặt đường bở bục. Con đường ngoằn nghèo uốn lượn dẫn lên cao theo một đường dích dắc rấtdài, và ngay cả trên những mảnh đất hoang đầy những cây thạch nam hai bên đường, những đám tro dung nham màu đen đây đó hiện ra rõ rệt giữa những bụi cỏ chua lúp xúp.
Eden hỏi giọng hơi nén xuống:
- Từ lúc hoàng hôn đêm qua đến giờ chúng ta không hề nhìn thấy Fuji-san. Dường như mất tích không hề thấy dấu vết gì cả.
Từ đâu đó phía trên đầu họ nghe thấy tiếng hót lảnh lót của một con chim chiền chiện đang bay lên. Mặc dầu vậy vẫn không thấy con chim đâu và ngoài tiếng vó ngựa của họ ra không hề có một tiếng động nào khác vang lên trong cái màu trắng yên tĩnh lạ lẫm này. Họ đã phi ngựa suốt đêm và khi bình minh ló ra, dưới màn sương mờ đục lần đầu tiên họ nhận ra mình đang phi qua những cánh đồng lúa, trên đó có những bóng người lờ mờ đầu đội mũ, tay cầm liềm bắt đầu gặt lúa. Rồi họ tới một dải rừng, phi ngựa dưới bóng những cây sồi, cây thông và lạc diệp tùng trong khi tiếp tục đi trên con đường nhỏ dẫn về phía bắc. Giữa những cánh rừng đó họ nhìn thấy những xóm nhỏ lúp xúp những ngôi nhà mái lợp tranh kiểu nông dân. Các gia đình trở dậy và bắt đầu những sinh hoạt buổi sáng. Nhưng họ không hề nới lỏng dây cương và lướt qua tất cả, đầu cúi thấp, chiếc mũ rộng vành luôn sùm sụp trên đầu.
Mỗi khi Sentaro liều mạng dừng lại để kiểm tra lại hướng đi hoặc mua thức ăn, Eden lùi lại đàng sau hoặc phi nhanh lên trước để người ta khỏi nghi ngờ. Những lúc đó chàng luôn luôn nhìn lại phía sau để kiểm tra xem có ai đuổi theo không. Thỉnh thoảng họ cũng cho ngựa nghỉ một chút và khi tiếp tục đi, con đường vẫn tiếp tục lên dốc, nhưng bởi vì xung quanh hoàn toàn bị sương mù bao phủ nên họ không hề nhìn thấy quang cảnh của cao nguyên xung quanh cho thấy họ đi đúng hướng. Những giọt mưa lất phất cũng thỉnh thoảng lắc rắc rơi khiến cho những chiếc áo bằng vải bông mỏng dính của họ ướt đẫm và bê bết bùn đất.
Sentaro bất chợt rùng mình và nói:
- Ông chủ, chúng ta phải cố tìm lấy một ít quần áo ấm hơn. Mấy chiếc áo kimono bông và vài đôi tabi ấm để đi. Không khí trên cao lạnh lắm. Tôi nghĩ rằng chúng ta đá phải ở độ cao trên bốn nghìn mét so với mặt biển. Và cần nhớ rằng trên đỉnh Fuji-san lúc này vẫn còn đang như giữa mùa đông.
Eden cũng rùng mình và gật đầu tán thành:
- Nhưng chúng ta tìm đâu ra quần áo như vậy?
- Vùng này có nhiều quán trọ và nhà nghỉ dành cho những người hành hương...
Họ im lặng đi tiếp, màn sương trước mặt bắt đầu loãng dần và Eden nhận ra mình đang hướng về cái mà chàng tưởng như được gắn vào bầu trời đầy mây dông lúc này đang hiện ra rõ ràngphía trên đường chân trời của vùng đất hoang vắng. Thoạt tiên chàng bối rối bởi sự thiếu vắng của đường nét nào đó trên bầu trời, cho đến khi giật mình nhận ra rằng không phải chàng đang nhìn vào bầu trời trống rỗng mà là đang nhìn vào sườn núi sừng sững của núi Fuji đang hiện ra cao ngất trước mặt. Nó xoá nhoà mọi vật khỏi tầm nhìn và đường nét thoai thoải dịu dàng của sườn ngọn núi lửa đã từng quyến rũ hoàn toàn mọi cảm giác của chàng từ rất xa đột nhiên quay ngược thành một màu tối đen, nguyên sơ, hung gở khiến cho vẻ đồ sộ của ngọn núi dường như thù địch và áp đảo.
Sentaro khẽ nói:
- Ông chủ thấy đây, chúng ta vẫn đang đi đúng đường mà. Chính Fuji-san đã kéo tấm rèm che xuống để chỉ đường cho chúng ta.
Eden gật đầu khiến cho những hình ảnh trong giấc mơ trên tàu lại lóe sáng trong tâm trí chàng. Mặc dầu vừa rực rỡ vừa mê hoặc, giấc mơ cũng có một ảnh hưởng ám ảnh mà giờ đây lần đầu tiên nó được dội lại trong thực tại. Một màn sương dày đặc lại buông xuống rất nhanh hệt như người ta vừa kéo một tấm rèm xuống để che kín một điều gì đó. Eden chỉ vừa kịp nhìn thấy đỉnh núi tuyết phủ chồm lên với một vẻ đe dọa đột ngột trên đầu họ. Chỉ vài giây sau toàn bộ ngọn núi lại một lần nữa khuất sau một màu trắng đặc sệt để lại cho chàng một cảm giác mơ hồ rõ rệt về một điềm báo trước.
Lần đầu tiên chàng băn khoăn không biết mình có hấp tấp một cách điên rồ khi nhượng bộ niềm khao khát hoang dại muốn được leo lên ngọn núi lửa đặc biệt này không. Chàng hoàn toàn nhận thức được rằng mình đang hành động theo linh tính mà không hề có lý do nào và hiểu rằng mình sẽ phải đương đầu với những nguy hiểm đáng kể, nhưng phải chăng chàng đã sai lầm nghiêm trọng khi không lường hết mức độ nguy hiểm? Phải chăng tất cả cuộc phiêu lưu này chỉ là một hành động ngu ngốc điên rồ. Chàng nhắm mắt, suy nghĩ mãi với một cảm giác lo âu. Tuy vậy, chàng vẫn thấy một cảm giác gì đó sâu kín trong lòng không cho chàng từ bỏ ý định và quay lại. Một cái gì đó không thể nói được thành lời vẫn kéo chàng đi, và chàng lại rùng mình trong khi tiếp tục phi ngựa đi tiếp, cố gắng gạt những ý nghĩ u ám khỏi đầu óc.
Mấy phút sau Sentaro nói và chỉ về phía một quán trọ dành cho khách hành hương nép trong một nếp nhà đất:
- Nhìn kìa, ông chủ, có cái gì ở phía trước kìa. Tôi sẽ đến đó để kiếm thêm quần áo cho chúng ta.
Lúc này Eden đã cảm thấy liên tục ớn lạnh, chàng dừng ngựa nấp vào một lùm cây trong khi Sentaro giục ngựa dừng lại trước cửa quán trọ và nhảy xuống. Mười lăm phút sau người thuỷ thủ Nhật quay lại gặp chàng, miệng cười toét dưới vành mũ. Trên cổ con ngựa của ông có hai chiếc kimono bông màu đen, hai chiếc áo khoác truyền thống của người hành hương bằng vải bông màu trắng, mấy đôi tabi len dày màu trắng để đi và nhiều đôi dép rơm. Ông ta đã đổ đầy một bình nước mới và đã mua hai chiếc gậy leo núi cầm trong tay. Lủng lẳng trên cổ ông ta giống như một chuỗi hạt là hai xâu trứng luộc, mỗi quả trứng được đựng trong một chiếc giỏ nhỏ bằng rơm. Sau khi đi khá xa đủ để không ai qua đường nhìn thấy, họ mặc quần áo mới vào người, khoác chiếc áo khoác trắng và đi đôi tất len ấm. Cúi đầu một cách lễ phép đồng thời vẫn ngoác miệng cười, Sentaro choàng một xâu trứng luộc quanh cổ Eden như đang choàng cho chàng một đồ trang sức. Họ dừng lại đủ lâu đẻ ăn ngấu nghiến hai quả trứng.
Sentaro nói, khuôn mặt hẹp của ông lại trở nên nghiêm túc:
- Ông chủ, tôi còn có cả cơm và rau trong túi kia, vì thế tốt hơn là chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị leo núi từ bây giờ. Nhưng ông chủ khách sạn đã báo trước cho tôi là sẽ rất nguy hiểm nếu như định leo núi mà không có người đưa đường. Khi sương mù dày đặc là lúc đặc biệt nguy hiểm. Ông ta cũng nói rằng năm nay tuyết trên đỉnh núi có vẻ rất dầy.
- Sentaro, chúng ta sẽ tự tìm lấy đường. Một người đưa đường thế nào cũng sẽ phản lại chúng ta.
Eden giục ngựa đi nhanh một cách đột ngột tựa như cố xua đuổi cảm giác bị quây rầy âm thầm trong lòng. Sentaro nhanh chóng đi theo và họ phi ngựa sánh vai nhau không nói lời nào trên con đường ngoằn nghoèo, để ý thấy những vết đen của tro dung nham ngày càn g rộng hơn. Chẳng mấy chốc mặt đất trở nên gần như hoàn toàn màu đen, chỉ thỉnh thoảng mới le lói một màu xanh nơi những túm cỏ lè tè bắt nổi rễ. Trong ánh sáng màu xám chết chóc toàn bộ quang cảnh dường như bị đốt cháy, bỏ hoang và mới bị một trận cháy quét qua. Hai bóng người đội mũ ăn mặc toàn một màu trắng toát đi trên quang cảnh đó trông như hai bóng ma lặng lẽ và mong manh lướt trên bãi đất hoang.
Sentaro nói bên cạnh Eden:
- Cách đây một trăm năm mươi năm Fuji-san phun ở phía này. Tro núi lửa trào xuống suốt nhiều dặm quanh vùng - thậm chí cả những nóc nhà ở Yedo cũng bị tro phủ. Ông chủ quán trọ đàng kia nói với tôi là khắp vùng này cát đen sâu ngập đầu người...
Vó ngựa chìm sâu hơn vào những đám than mịn của núi lửa làm chậm bước đi của họ, con đường cũng trở nên dốc đứng. Chẳng mấy chốc những dấu vết màu xanh cuối cùng và ngay cả những cái cây cằn cỗi cũng biến mất, để lại mặt đất xung quanh họ một sự trần trụi hoàn toàn. Khi leo lên cao hơn Eden nhận thấy rằng những nếp gấp đổ sộ của ngọn Fuji không phải là một màu xanh kim loại sáng như chàng nghĩ trước đây hơn một giờ rưỡi; toàn bộ ngọn núi cũng giống như những vùng đất hoang, hoàn toàn là một màu đen của than. Được viền giữa hai sườn núi cân đối một cách tuyệt vời, nhìn từ sườn thấp hơn này lên thì đỉnh núi hình côn là một khối hình tháp đầy dọa dẫm gồm toàn những đám tro chết chóc, dung nham và than đen. Chỉ tít trên cao- đối với Eden thì dường như phải đến vài dặm - thì những mảng màu chết chóc này mới đột nhiên được thay bằng màu trắng của đỉnh núi phủ đầy tuyết. Vì tương phản với những gi bên dưới nó nên trông màu trắng của tuyết có vẻ như tinh khiết và chói mắt hơn bình thường.
Sentaro thì thầm, ngước nhìn đỉnh núi với vẻ bối rối hiện rõ trong ánh mắt:
- Ông chủ, chúng ta phải bỏ ngựa lại đây thôi. Tôi nghe nói rằng có một quán trọ dành cho người hành hương và có thể gửi ngựa lại đó.
Một giờ rưỡi sau đó, sau khi Sentaro gửi ngựa vào trong chuồng xong xuôi, tay cầm gậy leo núi họ đứng cạnh nhau ở dưới chân một mỏm đá đầy cứt sắt. Cứ mỗi lần di chuyển chân họ lại chìm sâu vào đám than lùng nhùng làm phát ra những tiếng động ì oạp. Một làn gió lạnh nhè nhẹ đã bắt đầu thổi làm tan dần từng đám sương mù trên sườn núi không hề có dấu đường. Eden nheo mắt nhìn vào những đường nét sắc cạnh đang dần dần hiện ra trong tầm nhìn.
Trên con dốc đứng trước mặt họ không hề có một bóng người hoặc một dấu hiệu gì về con đường có thể còn khuất ở đâu đó. Eden không hề tìm thấy một đường nét liên tục nào đi lên qua những vùng đất nâu xám hoang vu. Cảm giác bị lạc đường đột nhiên nặng trĩu trong khi chàng cố gắng đấu tranh không cam chịu trước quang cảnh hoang vu rùng rợn trước mặt họ. Sườn núi cháy xém này đã bị mọi dạng sinh vật từ bỏ, là vương quốc của chết chóc và hoang phế và vẫn còn sặc mùi khói và đổ vỡ. Một sự im lặng đổ xuống, dường như không thể nào mà ngọn núi kỳ diệu đã hút hồn chàng ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi vẻ đẹp và ánh sáng của nó lại có thể biến đổi thành hoàn toàn ngược lại như trong một cơn ác mộng như thế này.
Sentaro hỏi, giọng ông ta có vẻ ngập ngừng:
- Ông chủ, chúng ta sẽ leo lên từ phía nào? Ông chủ đã quyết định chưa?
Eden không trả lời ngay lập tức. Không thể có nổi bất cứ một hoạch định nào, chàng bèn dò dẫm cây gậy leo núi vào đám than đen dưới chân với một quyết định đột ngột.
- Phải, đường này! Theo sát ta!
Tiếp đó chàng nhảy đại khỏi đám bùn lùng nhùng, Sentaro vội vã theo sát sau chàng. Một làn gió sắc mạnh thổi qua mặt họ, cứ mỗi bước chân lại lún sâu vào đám cát đen.