Chương 28
DẪN ĐẦU TOÁN QUÂN GỒM HAI MƯƠI samurai mang theo vũ khí phi rất nhanh trong làn sương mù dầy đặc, Hoàng tử Tanaka không nhìn thấy quán trọ nhỏ dành cho những người hành hương nằm nép vào bìa vùng đất hoang. Chàng đã bỏ qua nó và đang giục ngựa phóng thẳng tiếp trên con đường quanh co thì Gotaro đi sau cùng chú ý thây ngôi nhà nhỏ thấp thoáng đã dừng cương lại. Hắn gọi to:
- O Kami-san, xin tha lỗi. Chỗ này có một quán trọ. Chúng ta nên dừng lại để hỏi xem thế nào.
Hắn cung kính đứng chờ trong khi Tanaka vòng ngựa lại và dẫn tốp samurai đến thẳng trước cổng quán trọ. Khi Tanaka đã xuống ngựa, viên chỉ huy lính gác đi theo chàng vào cửa, nơi teishi - người chủ quán trọ đã xuất hiện. Vừa nhìn thấy chiếc áo jimbaory thêu sang trọng của Tanaka và những chiếc mũ trụ có sừng của người đi cùng chàng được khảm huy hiệu của bộ tộc Kago, người chủ quán trọ đã vội phủ phục một cách hèn mọn trước mặt chàng. Ông ta dập trán xuống đất năm lần trong khi tốp người đến gần và giữ nguyên tư thế đó cho đến khi được hỏi.
Tanaka ra lệnh:
- Đứng dậy. Chúng ta chỉ muôn hỏi ngươi một hai câu thôi.
Người chủ quán trọ hơi nhổm dậy rồi cứ thế đi giật lùi tới tận sảnh chính của quán trọ, miệng lẩm bẩm rằng vô cùng sung sướng được chào đón vị khách đến quán trọ hèn mọn của mình.
Tanaka nói nhanh:
- Teishi-san, lúc này chúng ta không định thuê quán trọ của ông. Chúng ta chỉ muốn biết rằng có ai lạ mặt đến đây để nghỉ ngơi không, hoặc là hôm nay có ai đi qua đây không thôi?
Người teishi lại cúi đầu xuống một lần nữa trả lời:
- Lúc này ở vùng xa xôi hẻo lánh này rất vắng vẻ. Bao giờ tuyết trên đỉnh núi tan hết khách hành hương mới thường qua lại chỗ này. Hôm nay chỉ có một người đến gõ cửa quán trọ tầm thường của tiểu nhân mà thôi.
Gotaro vội vã hỏi:
- Người đó trông như thế nào? Trông hắn có giống như một tên banzoku - một tên rợ nước ngoài không?
Tanaka giận dữ liếc nhanh tên chỉ huy lính gác trong khi người chủ quán trọ tròn mắt sợ hãi, rồi ông ta lại cúi gục đầu trước khi trả lời:
- Người đàn ông đến quán trọ của tiểu nhân hôm nay là một người Nippon chính cống - một nông dân hay dân chài gì đó, hoặc đại loại là như vậy, tôi nghĩ rằng...
Tanaka hỏi, mắt chợt sáng lên chú ý:
- Hắn cần những gì? Tại sao hắn lại ghé vào đây?
- Thưa O Kami-san, hắn nằn nì muốn mua một số quần áo ấm, để leo núi - và cũng muốn mua ít thức ăn. Tiểu nhân đã báo trước cho hắn là rất nguy hiểm cho bọn họ nếu leo núi mà không có người dẫn đường.
Tanaka hỏi:
- Tại sao lại là cho bọn họ?
- Bởi vì hắn mua quần áo và thức ăn cả cho một người nữa, và hắn nói là hắn chuẩn bị leo núi cùng với một người nữa... - người chủ quán trọ ngừng lời, vẻ ngờ vực hiện lên trong ánh mắt; rồi ông ta nói tiếp giọng thích thú- Vâng, thưa O Kami-san, đúng vậy! Và một trong những người hầu của tôi nói là anh ta có nhìn thấy người kia đi cùng với hắn ta. Nhưng người kia phi ngựa qua quán trọ mà không dừng lại...
- Ngươi bán cho chúng quần áo như thế nào?
- Thưa O Kami-san, quần áo ấm. Áo leo núi, tabi và kimono dày...
- Và hắn mua quần áo như thế nào cho tên đi cùng không thấy mặt đó?
- Cũng thế, nhưng tất cả đều là cỡ lớn nhất...
Gotaro reo lên:
- O Kami-san, nhất định đó là tên banzoku. Và rõ ràng là hắn định phạm tội ác kinh khủng nhất là trèo lênchính Fuji-san thiêng liêng.
Tanaka không để ý đến lời nói cắt ngang hăng hái của tên samurai, chàng hỏi:
- Chúng đi qua đây bao nhiêu lâu rồi?
Người teishi nghĩ một lúc:
- Có lẽ khoảng ba giờ gì đó. Nhiều nhất là bốn giờ.
- Chúng đi theo đường nào?
Ông ta chỉ theo con đường đá đen chạy về hướng bắc:
- Đường này, thưa O Kami-san.
Tanaka thò tay vào chiếc túi giắt ở thắt lưng, lấy ra hai đồng bạc và đưa cho người chủ quán:
- Ta ghi nhận sự giúp đỡ của ngươi, Teishi-san. Và ta mong ngươi sẽ không nói lại những điều này với bất cứ một người nào khác.
- O Kami-san làm cho quán trọ hèn mọn của tôi thật là vinh dự.
Người teishi nhận những đồng bạc bằng cả hai tay và cung kính cúi gập mình. Ông ta cứ đứng như thế trong khi Tanaka leo lại lên yên ngựa cho tới tận khi tốp người đi khỏi sân quán trọ và nhanh chóng biến mất trong sương mù. Ông ta đứng như thế một hay hai giây nữa, lắng nghe tiếng vó ngựa nện gấp gáp của họ, vẻ mặt có vẻ suy nghĩ rất lung. Rồi ông ta ngoái lại gọi người hầu trẻ vẫn thận trọng đứng khuất ngay sau cánh cửa suốt thời gian cuộc nói chuyện.
Ông ta nói:
- Lắp yên ngựa vào và phóng nhanh đến lâu đài của lãnh chúa của chúng ta. Nói với người rằng chắc chắn là tên rợ nước ngoài ghê tởm đã đi qua đây sáng nay, cùng với một tên ngư dân Nippon. Nói rằng chúng đang đi lên dốc núi Fuji-san! Cũng nói thêm với người rằng Hoàng tử của bộ tộc Kago đang đuổi theo bọn chúng cùng với hai mươi samurai của mình.
Chàng trai tròn mắt ngạc nhiên và nói:
- Vâng, thưa ông chủ! Con đi ngay ạ!
Anh ta biến mất về phía chuồng ngựa để chuẩn bị ngựa và ba phút sau vội vã phóng ra khỏi sân quán trọ. Cúi rạp trên bờm ngựa, anh ta phi ngựa theo hướng ngược với đường mà Hoàng tử Tanaka đi, và đến lượt anh ta cũng mất hút vào làn sương mù.