Chương 29
MỘT CHIẾC NORIMONO SƠN ĐEN KHÔNG CÓ cửa sổ đang được khiêng đi rất nhanh xuyên qua làn sương mù dày đặc trên thành Uraga, xóc nảy lên từng hồi trên vai bốn người phu khiêng kiệu đang chạy gằn. Một tốp các kỵ sĩ samurai tay giương cao phù hiệu của Quận công Daizo của đất Haifu, đang cưỡi ngựa xúm xít quanh chiếc kiệu truyền thống mà bao thế kỷ nay vẫn được dùng riêng để kiệu các quý tộc hoặc các quan lại. Buồng kiệu nhỏ bằng gỗ sơn đen được đặt trên một chiếc xà gỗ to và khoẻ, hai đầu được chia ra cho bốn người phu, hai người đàng trước, hai người đàng sau, viên samurai tuỳ tùng luôn cảnh giác liếc nhìn bốn hướng trong khi họ vội vã đi qua đỉnh một ngọn đồi thấp rậm rạp. Phía xa thấp thoáng thấy những đường nét cong cong của mái một toà thành của daimyo trên đỉnh đồi. Vừa nhìn thấy bóng toà pháo đài, viên chỉ huy samurai thét to ra lệnh giục đám phu đi nhanh hơn.
Trong chiếc norimono cũ kỹ đang nảy lên bần bật là khuôn mặt mỏng dính, uyên bác của Haniwara Tokuma, người vẫn làm nhiệm vụ phiên dịch trong tất cả những lần tiếp xúc trên con tàu Mỹ. Mặt ông ta đã tái xanh vì sợ. Ông ta cố gắng lấy hết nghị lực ngồi cho vững trong ghế của chiếc kiệu chật hẹp để có thể đỡ khó chịu, thỉnh thoảng ông ta lại túm chặt lấy chiếc mũ sơn mài để khỏi bị cụng đầu. Nhưng nghe tiếng viên chỉ huy toán samurai ra lệnh đi nhanh hơn, vẻ mặt ông càng bối rối hơn. Thậm chí mặc dù từ bên trong kiệu ông không thể nhìn thấy điều gì đã xảy ra với chiếc kiệu chật hẹp nhưng ông cảm thấy ắt là họ sắp đến đích, đám phu chạy gằn thật nhanh khiến ông càng đau đớn khó chịu hơn bao giờ hết dường như khẳng định ức đoán của ông ta.
Khi chiếc norimono cũng những người tuỳ tùng bất ngờ đến tìm ông trong khi ông đang nghỉ tại phòng khách ở pháo đài của Thống đốc Uraga đã khiến ông ngạc nhiên nhưng không sợ hãi. Viên chỉ huy tốp samurai đã cúi đầu cung kính chào và thông báo rằng ông ta cần phải đến hội kiến ngay lập tức với Quận công Daizo của thị tộc Haifu. Nhưng ngay khi họ vừa rời khỏi cung điện, chiếc norimono bèn bắt đầu tăng tốc độ một cách đáng sợ và bọn lính gác đã láo xược phớt lờ những tiếng hét của ông ra lệnh cho bọn chúng phải giải thích tại sao chúng lại vội vã đến thế. Những yêu cầu điên giận của ông yêu cầu chúng đi chậm lại không hề được đáp lại, chẳng mấy chốc ông đã rơi vào một sự im lặng đáng sợ và nhận ra rằng mình đang phải chịu đựng những sự sỉ nhục này và còn chuẩn bị cho một cái gì đó còn tồi tệ hơn.
Sau khi đến một chỗ đất bằng và lại dần dần lên dốc trở lại, chiếc norimono đi qua nhiều trạm gác cuối cùng dừng lại bên trong sân của toà pháo đài và viên chỉ huy tốp samurai nét mặt kín bưng tiến đến mở cửa chiếc kiệu. Hắn ra hiệu cho viên quan đạo mạo đi ra, không thèm làm bất cứ một cử chỉ nhã nhặn nào cần thiết đối với chức tước của ông rồi quay đi và vội vã đi thẳng vào cánh cửa chính.
Hắn cục cằn ngoái lại gọi:
- Ngài đi theo tôi. Quận công Daizo sẽ tiếp ngài ngay lập tức.
Ba samurai khác đi theo sát ngay đàng sau ông, tay đặt hờ lên đốc kiếm. Ông rảo bước đi vào trong pháo đài. Họ đi rất nhanh qua hành lang lát đá có treo những vũ khí và những chiếc khiên có hình huy hiệu của bộ tộc Makabe, rồi bước lên một dãy những bậc thang dẫn đến một phòng họp trống trải, ở đó đã thấy Quận công Daizo ngồi xếp bằng tròn trên một chiếc bục có trải nệm. Trông ông ta to lớn và ngạo nghễ trong chiếc áo kimono đại trào bằng lụa màu xanh thẫm. Yakomochi, con trai ông đứng đàng sau chiếc bục, trông cao hơn, trẻ trung. Anh ta mặc áo giáp, khoác chiến bào vào đeo hai thanh kiếm của chiến sĩ quý tộc, bề ngoài của anh ta toát ra một vẻ nôn nóng rất giống cha. Sau khi phủ phục chào daimyo của mình, bốn tên samurai quay ra đứng cạnh cửa và đẩy Haniwara Tokuma tiến lên. Viên phiên dịch cúi thấp và phủ phục, dập đầu xuống chiếu ba lần, rồi lo lắng ngước lên nhìn viên daimyo vẻ mặt đang cau có.
Daizo gầm lên, mắt lạnh băng nhìn viên phiên dịch:
- Luật pháp thiêng liêng nhất của Nippon là nghiêm cấm tất cả bọn rợ ngoại quốc được đặt chân lên đất nước chúng ta. Và bởi vì hiện nay luật pháp thiêng liêng đó đang bị vi phạm một cách thô bạo, sự tôn kính thiêng liêng đối với Đại Hoàng đế của chúng ta đang bị xúc phạm một cách sâu sắc - viên daimyo dừng lại một lúc nhìn quanh phòng họp - Ngươi có đồng ý với ta như vậy không, Haniwara-san?
Haniwara ngập ngừng nói:
- Thưa chúa công, người nói rất đúng. Hiển nhiên là như vậy.
- Nếu chúng ta là Đại Hoàng thượng, và chúng ta tin rằng mảnh đất này của thần thánh đang bị vấy bẩn bởi sự có mặt dù chỉ của một tên rợ thù địch, thì chúng ta phải cố gắng hết sức để đuổi hắn đi! - viên daimyo lại dừng lại một lần nữa đề nhìn chằm chằm vào mặt người phiên dịch - Ta nói về vấn đề này cũng đúng chứ, Haniwara-san?
Viên phiên dịch cụp mắt xuống:
- Thưa chúa công, người nói rất rõ ràng. Rất rõ ràng.
- Ta mừng là ngươi cũng nghĩ như vậy - vì thế sẽ dể dàng cho ngươi khi giúp ta hơn.
Viên phiên dịch nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống tấm tatami:
- Thưa chúa công, đó chính là mong muốn của tôi. Tôi xin phò giúp chúa công bằng mọi cách trong phạm vi quyền hạn của mình.
Daizo nặng nề nói:
- Tốt. Bởi vì ta mang ngươi đến đây để ngươi giúp ta tìm tên gián điệp đã từ con tàu đen lẻn vào bờ.
Viên phiên dịch vội nhìn lên, vẻ lo lắng càng hiện rõ trên nét mặt:
- Thưa chúa công, làm sao tôi có thể làm thế được?
Daizo nói, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Haniwara để kiểm tra phản ứng của ông:
- Chúng ta sẽ thử xem. Nhưng để cho ngươi yên tâm làm nhiệm vụ trong thời gian nguy hiểm này ta cần phải nói cho ngươi biết rằng ta đã cho người đến nhà vợ con ngươi ở Yedo. Ta đã đem họ đến một nơi bí mật và sẽ chịu trách nhiệm cá nhân về sự an toàn của họ. Như vậy ngươi sẽ có thể giúp ta mà không phải lo sợ gì về sự an toàn của họ... hoặc báo cho bất cứ một ai khác về cuộc nói chuyện này của chúng ta.
Mặt Haniwara tái nhợt khi nhận ra gia đình mình đã ở trong tay viên daimyo tàn bạo này. Đôi mắt hẹp độc ác của Daizo lấp lánh ánh thoả mãn, một lần nữa ông lại phải cụp mắt xuống để giấu tình cảm thật của mình. Ông ngập ngừng nói:
- Thưa chúa công, tôi rất sung sướng vì được chúa công quan tâm che chở cho những người thân yêu nhất của tôi. Bây giờ xin chúa công cho tôi biết tôi có thể giúp được gì cho chúa công.
- Hôm qua ta đã cho những chiến sĩ samurai giỏi nhất của ta đi tìm tên kẻ thù kinh tởm khắp vùng xung quanh pháo đài bờ biển nơi hắn đã bị phát hiệnnhưng hắn biến mất không hề để lại một dấu vết nào! Ta muốn hỏi ngươi rằng hắn đã quay lại con tàu đen hay chưa?
Haniwara tiếp tục nhìn xuống tránh ánh mắt của viên daimyo :
- Thưa chúa công, chưa. Tôi chắc chắn là hắn chưa quay về tàu. Sáng nay tên phiên dịch của bọn rợ đã bí mật hỏi tôi xem có tin gì mới về hắn không. Và hiện nay có rất nhiều lính gác của ta tuần tiễu dọc bờ biển.
Mắt Daizo loé lên giận dữ:
- Nhưng vẫn chưa tìm thấy hắn. Tên rợ ngoại quốc còn nói gì thêm về tên gián điệp xảo trá của chúng nữa không?
- Thưa chúa công, chúng cố gắng thuyết phục tôi rằng hắn không phải gián điệp. Chúng nói rằng hắn lẻn vào bờ mà không được phép, chỉ bởi vì hắn muốn giữ bọn rợ nước ngoài của bọn chúng và Nippon chúng ta có hoà bình. Và thiện chí. Bọn chúng nói rằng đó là lý do chúng phát giác hắn với chúng ta.
- Nói dối - Daizo hét lên - Đó là sự xảo trá của bọn chúng! Chúng nói thế để đánh lừa chúng ta, và để che giấu ý đồ thật của bọn chúng.
Viên phiên dịch yếu ớt nói:
- Chắc là chúa công nói đúng. Tôi chỉ có thể báo cáo lại những gì chúng đã nói với tôi.
Daizo nhổ nước bọt:
- Bọn rợ nước ngoài đã bắt dân Trung Quốc và Ấn Độ làm nô lệ cho bọn chúng. Và chúng cũng muôn biến Nippon thành nô lệ như vậy. Và cũng như thường lệ chúng lại dùng kiểu vừa đấm vừa xoa. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi ách nô lệ của bọn chúng nếu như quyết tử chiến với chúng - ngay bây giờ không chậm trễ tí nào!
Viên phiên dịch yếu ớt nói:
- Thưa chúa công, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của những người khác. Hiện nay tôi đang có mặt ở triều đình Uraga. Có lẽ ngài đã quên rằng tôi không hề nói là cần phải làm gì.
- Những kẻ đã ra lệnh cho người là những kẻ yếu đuôi và hèn nhát và bị ám ảnh bởi tư tưởng thoả hiệp - Daizo hét lên hàm nghiến trèo trẹo - Shogun thì sắp chết, quá ốm yếu để có thể hành động một cách quả quyết về vấn đề những con tàu đen của bọn rợ. Vì thế, hội đồng điều hành của chúng đang lúng túng kinh khủng không biết phải quyết định ra sao.
Haniwara lưỡng lự ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy thì điều gì sẽ đến? Làm thế nào có đươc giải pháp?
Daizo nói, nhổ ra từng chữ đầy khinh rẻ:
- Bọn quý tộc hèn nhát sẽ có một ngày nào đó thắng thế cơ đấy. Bọn họ muôn chúng ta phải giả vờ dấm dứ với bọn rợ nước ngoài trong khi chơi trò hoãn binh. Họ nghĩ rằng bọn rợ sẽ thương lượng một cách ngay thẳng! Họ nghĩ rằng trong lúc đó chúng ta có thể học được mọi bí mật của bọn rợ, để rồi sẽ làm cho dân tộc ta lớn mạnh kịp chúng. Nhưng nếu chúng ta chậm trễ quá lâu thì đã quá muộn không thể nào tự cứu mình được nữa! Và ta, Daimyo Shitomi, Quận công đất Haifu sẽ không cho phép sự chậm trễ đó!
- Chúa công, người sẽ làm gì?
- Ta sẽ tóm lấy tên gián điệp ngoại quốc! Ta sẽ xích cổ hắn lôi đến Uraga và sẽ phơi bày sự xảo trá quỷ quyệt của chúng cho tất cả mọi người cùng nhìn. Khi đó tất cả những ai còn nghi ngờ sẽ biết rằng chỉ có một con đường duy nhất chắc chăn để đuổi bọn rợ ngoại quốc này đi - đó là chiến đấu! Đến giọt máu cuối cùng, nếu cần thiết!
Viên daimyo ngồi lại xuống tấm nệm, mắt gay gắtnhìn Haniwara. Phía sau tấm nệm, đôi mắt hẹp của con trai ông ta cũng nhìn viên phiên dịch không chớp.
Gã thanh niên nói bằng giọng ôn hoà hơn:
- Có thể ông có nhiều hiểu biết khác nữa có thể giúp được chúng ta. Có những điều mà lúc nãy có thể ông bỏ sót vì sự lo ngại có thể hiểu được trong hoàn cảnh ông bị đưa đến đây hôm nay.
Haniwara kinh ngạc hỏi:
- Ngài nghĩ gì, thưa tiểu chúa công?
Yakamochi chậm rãi nói:
- Hãy nghĩ cho kỹ. Nhất định còn điều gì đó nữa... Còn điều gì đó có thể khiến cho sự an toàn của ông và của gia đình yêu quý của ông được chắc chắn.
Nhận rõ vẻ đe doạ không giấu diếm, một vẻ tuyệt vọng hiện ra trong mắt người phiên dịch, cử chỉ của ông ta trở nên run rẩy.
- Vâng... Vâng... có lẽ còn điều gì đó nữa... Tin tức cuối cùng về tên gián điệp vừa được báo cáo về cách đây vài giờ - do một người đưa tin đã phóng hết tốc lực từ lãnh địa của một quý tộc thuộc vùng Fuji-san.
Viên daimyo nhảy chồm lên tức giận:
- Từ vùng Fuji-san ư? Tại sao lúc nãy ngươi không nói đến điều đó?
Viên phiên dịch lắp bắp, càng tỏ ra hoảng hốt hơn lúc nãy:
- Tôi đã không muốn làm chúa công bị lầm lẫn bởi những tin tức không tin cậy. Có rất nhiều tin báo động sai lạc... và vì thê không thể khẳng định báo cáo đó là đúng hay sai.
Viên daimyo gầm lên:
- Người đưa tin từ vùng Fuji-san đã nói gì? Nói cho ta biết. Và nhanh lên.
- Hắn nói rằng người ta gặp tên rợ nước ngoài gần ngọn núi thiêng liêng - tại chân đường lên núi phía đông nam - viên phiên dịch lo lắng dừng lại một lúc
- Hắn cải trang trong một bộ quần áo nông dân và đi cùng với một tên người Nippon, tên này đã mua thêm một bộ quần áo ấm và một chiếc gậy leo núi... Tên đưa tin cũng nói thêm là có khoảng hai mươi samurai của bộ tộc Kago đang cưỡi ngựa đuổi theo, cùng với Hoàng tử của bọn họ...
- Tanaka!
Daizo kêu lên một tiếng giận dữ, sau khi suy nghĩ một giây ông ta quay lại hạ giọng khẩn cấp ra lệnh cho con trai:
- Con phải đi ngay lập tức! Hãy lấy năm mươi chiến sĩ dũng cảm nhất của ta đi theo. Và hãy ra lệnh lập thêm một tốp tìm kiếm khác. Hãy ra lệnh cho tốp đó gặp nhóm của con ở chân đường lên núi phía đông nam và phải đảm bảo luôn báo cáo thường xuyên về cho ta.
Yakamochi cúi đầu không nói và ngay lập tức lặng lẽ chạy ra khỏi gian phòng họp. Viên daimyo vẫn ngồi xếp bằng không động đậy trên tấm nệm trên bệ, mắt nhìn chằm chằm vào viên phiên dịch đang sợ hãi. Một phút trôi qua trong im lặng, cuối cùng ông ta cất tiếng nói vẻ trầm tư:
- Haniwara-san, ngươi đã lên tàu của bọn rợ ba lần tất cả. Ngươi ắt phải có vài ý kiến đánh giá về số lượng binh lính của bọn rợ trên tàu. Ngươi nghĩ thế nào?
Viên phiên dịch hơi nhổm dậy trên chiếc tatami:
- Chúa công, tôi không phải là một chuyên gia về quân sự... nhưng quân lính của bọn chúng chỉ ở con số hàng trăm - nói chung là không đến hàng nghìn.
Daizo chậm rãi gật đầu hài lòng:
- Chúng ta đã có hơn một trăm ngàn quân lính có vũ trang đóng dọc bờ biển Vịnh Yedo. Và còn rấtnhiều đang hành quân tới thêm nữa. Ngày mai sẽ là một trăm năm mươi ngàn... ngày kia có lẽ sẽ là hai trăm ngàn...
Viên daimyo dừng lại để lắng nghe tiếng vó ngựa rầm rập phóng qua sân lâu đài. Có tiếng hô ra lệnh, rồi một tiếng nữa vọng vào cửa sổ phòng họp để ngỏ, khẳng định rằng một toán samurai dưới sự chỉ huy của con trai ông ta đang rời khỏi lâu đài. Trong khi lắng nghe, vẻ hài lòng hiện dần lên trên nét mặt Daizo.
Ông ta lặng lẽ nói tiếp:
- Haniwara, tên rợ sắp thành tù binh của ta rồi. Lúc đó thì những kẻ còn nghi ngờ sẽ buộc phải hành động. Và mặc dầu ở trên những con tàu đen đó có thể có rất nhiều vũ khí tối tân rấtmạnh, bọn rợ nước ngoài sẽ không thể nào chống lại nổi một cuộc tấn công bất ngờ của hai trăm ngàn chiến sĩ Nippon!
Vừa nói xong, Quận công Daizo liền buông tha vị khách của mình bằng một cái hất hàm ra lệnh, và viên phiên dịch lại nhanh chóng được đặt lên chiếc ghế chật chội của chiếc norimono sơn màu đen. Một lần nữa những phu khiêng kiệu mới, dưới sự giục giã của mấy tên samurai canh gáclại khiêng kiệu xuyên qua rừng núi chạy về Uraga cũng với tốc độ như lúc đi, không hề đổi vai cũng không hề dừng lại để nghỉ. Trong khi chạy, họ hát một điệu hát kỳ dị, tựa như khiêng một chiếc kiệu rỗng, nhưng mỗi bước chân của họ lại khiến cho viên phiên dịch mặc áo kimono ngồi dúm dó bên trong đau như dần.