Chương 30
TRẨY TRẬT VƯỢT QUA MẶT DỐC PHỦ ĐẦY tro đỏ và đen. Eden và người thuỷ thủ Nhật chậm chạp leo lên sườn núi dốc đứng của ngọn núi lửa. Những mỏm rỉ sắt gần như thẳng đứng và quá mềm nên rất khó bám vào đó.
Chân họ lún sâu vào những đám tro núi lửa lùng nhùng trong khi vất vả tiến lên theo một đường dích dắc. Họ phải chống gậy và ấn gót thật sâu để khỏi bị trượt xuống, cố gắng đó khiến họ thở ì ạch mỗi khi bước được một bước. Mỗi khi chui qua những đám mây trắng, ánh mặt trời hầu như bị khuất hẳn và những cơn gió quất mạnh vào mặt khiến họ phải thít thật chặt quai mũ.
Khi lên tới được một khe dung nham ngoằn nghèo đầy than và bọt núi lửa, cả hai người thi nhau thở hổn hển. Những viên đá to, phủ đầy gỉ sắt lổn nhổn dưới đáy khe trông giống một cái thang, Eden bèn tận dụng những bậc thang tự nhiên đó để trườn lên vách đá. Chàng tì người lên cây gậy leo núi để nghỉ và quay lại nhìn Sentaro đang trườn lên phía sau. Đôi dép rơm của người thuỷ thủ đã rách tướp, giống hệt đôi của chàng, và chàng thấy rõ bàn chân ông ta sây sước và chảy máu nhiều chỗ. Một chân Eden cũng đã trầy cả da và chiếc dép cũng thâm máu.
Eden quả quyết nói khi người đàn ông Nhật đuổi kịp chàng và đang thở hổn hển:
- Sentaro, ngồi xuống hòn đá này, phải xem lại bàn chân ngươi xem sao đã.
Khi ông ta đã ngồi xuống, Eden quỳ một gối và tháo mớ rơm xơ xác ra khỏi đôi chân sưng vù của ông ta. Chàng rót từ bầu nước ra vài giọt nước thấm vào một miếng vải và lau sạch máu. Chàng lấy một đôi dép mới trong túi của Sentaro ra khẽ đeo vào chân ông ta và lấy dây buộc chặt ở mắt cá. Sau đó chàng tháo đôi dép của mình ra và đi một đôi mới vào.
Sentaro vẫn thở hổn hển, nói:
- Cám ơn ông chủ. Ông chủ đối với tôi tốt biết bao.
Eden nhìn ông ta một lúc:
- Sentaro, ngươi là một người dũng cảm - và là một người bạn trung thành. Ta nợ ngươi một món nợ thật lớn, vì tất cả những gì ngươi đã làm cho ta... - Chàng quay đi để xỏ chân vào chiếc dép mới buộc nhanh lại - Và ngươi không cần gọi ta và ông chủ nữa. Giữa những người bạn thi không cần sự tôn kính ấy làm gì.
Eden nhìn xuống phía dưới, cố nhìn xuyên qua đám mảy trắng xám đang quấn quít quanh họ: Những lỗ hổng nhỏ lỗ chỗ bắt đầu hiện ra, qua đó thấp thoáng nhìn thấy những con dốc phía dưới, nhưng phần lớn sườn núi vẫn còn bị bao phủ trong những đám mây dày đặc. Ngay dưới chân họ, mặt đất đổ xuống một cách bất ngờ đến chóng mặt để rồi biến mất trong cả một biển mây cuồn cuộn trông như một bờ vực dốc đứng. Lần đầu tiên Eden nhận ra là họ đã leo cao lên đến thế nào. Quang cảnh khó chịu của sườn núi sừng sững màu đen nhìn từ độ cao này cũng mang đến cho chàng một linh cảm không lành giống như cảm giác lúc trời vừa bắt đầu rạng sáng, bất giácchàng rùng mình.
Sentaro nói khẽ và lại cúi đầu:
- Cám ơn lòng tốt và sự ấm áp trong những lời vừa rồi của ông chủ.Nhưng tôi muốn gọi ông chủ như thế để bày tỏ lòng kính trọng đối với một người tốt như ông chủ...
Họ im lặng nhìn vào màn sương mù hồi lâu, rồi người đàn ông Nhật đứng bật lên và chỉ xuống một vách núi thẫm màu đang mờ mờ hiện ra bên dưới xa, nơi rừng già bắt đầu nhường chỗ cho những cây thạch nam và cát.
- Nhìn kìa, ông chủ. Dưới kia kìa!
Eden căng mắt nhìn nhưng vẫn không thấy gì:
- Sentaro, gì vậy? Người nhìn thấy gì vậy.
Người đàn ông Nhật xích đến gần chàng và chỉ qua một chỗ mây mỏng:
- Một dòng người - nhìn kìa, ông chủ! Và đang leo rất nhanh.
Eden nhìn một lần nữa và nhận ra có khoảng một chục người hoặc hơn nữa nhỏ tí như một đàn kiến đang đi từ khu rừng ra thành một hàng.
Dẫn đầu họ là ba bóng người mặc toàn màu trắng đang phi ngựa rất nhanh, nhưng những người đi sau mặc quần áo thẫm màu hơn. Thỉnh thoảng những người mặc áo trắng đứng lại để nhìn vào những đám mây đang trôi rất nhanh. Vừa nhìn thấy vậy Eden đứng dậy và trèo lên đỉnh mỏm đá họ đang ngồi nghỉ và vẫy Sentaro lên theo. Họ bò rạp xuống nép vào vách một dòng dung nham để từ phía dưới không thể nhìn thấy được và nhìn dòng người đang tiến đến gần.
Sentaro thì thầm:
- Ông chủ, những người mặc áo trắng ắt là goriki. Đó là những người miền núi làm nhiệm vụ dẫn đường cho những người leo núi. Họ biết rõ mọi đường đi trên núi này...
Sau khi lấy chiếc ống nhòm trong túi ra và quan sát, Eden nhăn mặt lẩm bẩm:
- Còn những người khác là bọn samurai. Ta nhìn rõ bọn chúng mặc áo choàng đội mũ trụ, và đeo hai thanh kiếm.
Sentaro kinh ngạc nói, mắt vẫn nhìn dòng người đang leo lên rất nhanh:
- Có vẻ như bọn chúng đang đuổi theo chúng ta. Tôi nghĩ là bọn chúng biết chúng ta đang ở đây. Chúng đang đuổi theo chúng ta!
Eden chậm rải gật đầu, mắt dán chặt vào dòng người:
- Ta cam đoan là ngươi nói đúng. Nhưng đây là một ngọn núi rất lớn. Nhất định sẽ có nhiều chỗ để nấp. Chúng ta đã trèo được khá lâu rồi và hôm nay lại có nhiều mảy.
Người đàn ông Nhật nhăn mặt bối rối:
- Ông chủ định thế nào? Làm thế nào thoát được bây giờ?
Eden quay lại và nhìn lướt trên mặt ngọn núi. Chàng nhìn thấy một cái khe hẹp vừa đủ để một người đi dưới đó ngoằn nghèo chạy về phía một vách đá khác. Chàng quay lại nhìn Sentaro vẻ suy nghĩ:
- Nhất định phải có rất nhiều đường dẫn lên đỉnh Fuji-san, ta nói có đúng không?
- Phải, ông chủ. Ít nhất phải có năm hay sáu đường. Chúng dẫn lên đỉnh núi từ nhiều hướng khác nhau, bởi vì người ta hành hương đến Fuji-san từ mọi phía của Nippon.
Eden gật đầu nói:
- Tốt.
Rồi chàng nhanh nhẹn đứng lên, cỏ giữ cho đầu thấp hơn vách đá, tay kia ra hiệu chỉ về phía cái khe hẹp:
- Bây giờ chúng ta sẽ rẽ sang hướng bắc và sẽ giữ ở độ cao này cho đến khi tìm được một đường khác đi lên từ một phía khác của Fuji-san. Như vậy chúng ta sẽ có thể lên đến đĩnh núi mà không bị nhìn thấy - Và chúng ta sẽ tránh bọn chúng bằng cách xuống theo một đường khác.
Qua vách đá, chàng cẩn thận nhìn lại một lần nữa thật kỹ. Theo sự hướng dẫn của người mặc áo trắng - người goriki, cả đoàn người đang leo lên một cách trôi chảy, rõ ràng là họ đi theo một đường chính xác hơn và từ phía dưới họ vẫn chưa phát hiện ra Eden. Các goriki vắt những chiếc áo trắng dài trên vai và thỉnh thoảng họ lại dùng chiếc áo để kéo các samurai đang vất vả bò lê trên dốc ngược. Họ tiến nhanh gấp đôi Eden và Sentaro lúc nãy, sau khi quan sát đường đi của họ vài phút, Eden quay lại và đặt một tay lên vai người bạn đường nói giọng khích lệ:
- Chúng sẽ đuổi kịp chúng ta mất. Chúng ta cần phải đi thật nhanh mới được.
Người thủy thủ hăng hái nói:
- Tôi đã nghỉ ngơi rồi, ông chủ. Bây giờ lại hoàn toàn sẵn sàng để đi tiếp.
Eden nhìn ông ta một lát. Khuôn mặt đẹp, bằng phẳng của ông ta trông rất nghiêm nghị, bình tĩnh và quả quyết. Mắt ông ta sáng rực, nhưng không hề có chút gì tỏ ra nghi ngờ hoặc không tin vào sự dẫn dắt của Eden.
- Tốt. Sentaro, vậy thì chúng ta đi tiếp.
Eden đập tay vào cánh tay người thủy thủ, rồi không nói thêm lời nào nữa chàng quay lại và đi trước dẫn đường đến cái khe hẹp dẫn về hướng bắc.