← Quay lại trang sách

Chương 31

TỪ TRÊN YÊN CON NGỰA ĐANG PHI, Yakamochi, con trai cả và là người kế vị của Quận công Daizo xứ Haifu tức giận nhìn lên cái bóng đổ sộ của ngọn Fuji sừng sững trước mặt. Mây mù vẫn bao phủ phần trên của ngọn núi, nhưng trên sườn núi cao và trơ trụi, từ phía dưới vẫn có thể nhìn thấy đoàn samurai của Hoàng tử Tanaka đang di chuyển rất nhanh lên cao. Khi họ tới gần phần chân của đám mây mù, người dẩn đầu chỉ còn là một chấm nhỏ không rõ, Yakamochi khẽ buông một tiếng chửi thầm.

Hắn tiếp tục nheo mắt nhìn những bóng người nhỏ li ti đang chuyển động và hỏi:

- Người của bọn Kago đi trước chúng ta có xa lắm không? Phải mất mấy giờ nữa chúng ta mới có thể lên cao như thế kia?

Nhà sư trọc đầu đang phi ngựa bên cạnh, tay cầm những chiếc gậy leo núi và cuộn thừng bện bằng sợi vải, trả lời:

- Thưa chúa công, ít nhất phải mất hai giờ. Cũng có khi phải ba giờ nếu như sương mù lại xuống nhiều hơn.

Yakamochi nhăn mặt và khi con đường trở nên dốc đứng khiến ngựa khó mà leo nổi, hắn bèn dừng cương ngựa. Phía sau hắn toán samurai hơn năm mươi người ngay lập tức cũng dừng phắt ngựa lại, và mấy nhà sư được bọn chúng thuê từ một ngôi chùa trên núi cạnh đó cũng ngoan ngoãn dừng lại theo.

Yakamochi hỏi nhà sư đi đầu:

- Chúng ta không thể nào đuổi kịp bọn chúng được. Hay là bỏ ngựa lại đây, liệu đi bộ có nhanh hơn không?

Nhà sư liếc nhìn lên con dốc dựng đứng của sườn ngọn núi lửa:

- Thưa chúa công, những tên dẫn đường kia là những người có kinh nghiệm nhất trong vùng này. Chúng là những goriki, những người miền núi đã được huấn luyện và chúng đã đưa người của bộ tộc Kago lên được khá cao rồi. Nếu như đi theo thì có lẽ chúng ta không thể nào đuổi kịp bọn chúng được trước khi bọn chúng lên đến đỉnh núi.

Yakamochi lại nhăn mặt và ngước nhìn lên trời. Một con đại bàng đơn độc đang yên lặng chao cánh ra rồi lại vào khuất trong đám sương mù trên đầu họ, hắn im lặng nhìn hồi lâu. Hắn nhìn theo con chim đồ sộ đang nhẹ nhàng bay qua đám mây ở tầng thấp hơn, nói:

- Giá như chúng ta có cánh như con đại bàng kia, thì đã dể dàng tìm ra tên rợ thật là nhanh chóng. Nhưng cứ chôn chân trên mặt đất như thế này thì đám sương dày dặc thế kia làm chúng ta như bị mù mắt vậy.

- Thưa chúa công, nếu ngài muốn nhìn xuống mặt đất như con đại bàng kia, thì có lẽ tốt hơn là ngài nên nhanh chóng bay hẳn lên trên tầng mây mà nhìn.

Yakamochi quắc mắt nhìn vào mặt nhà sư dẫn đường, người vừa đưa ra đề nghị trên bằng một giọng bình thản:

- Người muốn nói gì? Làm sao chúng ta có thể bay lên cao hơn mây được?

- Thưa chúa công, trong những ngày trời mù sương thế này đỉnh Fuji-san thường cao hơn mây...

Yakamochi nôn nóng cắt lời:

- Có thể đúng như thế, nhưng điều đó có giúp gì cho chúng ta?

Nhà sư chỉ về phía hai con ngựa không có ai cưỡi:

- Chúng tôi tìm thấy hai con ngựa này ở trong một quán trọ gần đây, lão teishi ở đó nói rằng tên rợ nước ngoài cùng với tên phản bội bạn hắn đã bỏ chúng lại đó để leo núi mà không cần người dẫn đường. Vì thế bọn chúng chỉ có thể đi rất chậm. Nhưng nếu phi ngựa nhanh thêm vài dặm nữa, ngài sẽ có thể leo lên đến đỉnh núi nhanh hơn bằng một đường ít người biết đến...

- Có thật là người biết một con đường như vậy không?

- Vâng, thưa chúa công, tôi có biết. Như vậy chúa công có thể chỉ bằng một cú đánh sẽ đánh trúng cả bọn Kago lẫn tên rợ! Từ đỉnh núi ngài sẽ có thể nhìn thấy kẻ thù của mình đến gần trước khi bọn chúng nhìn thấy chúa công - giống như vua của các loài chim kia.

Yakamochi nhìn chằm chằm vào mặt nhà sư, mắt hắn sáng lên vì vui mừng:

- Một ý kiến đáng giá! - Như vậy chúng ta sẽ có thể ngăn không cho tên rợ lên được đến đỉnh núi và làm vấy bẩn ngọn núi thiêng liêng nhất của chúng ta!

- Chúng ta sẽ cầu nguyện để được như vậy, thưa chúa công - nhà sư cúi đầu nhận lời khen của Yakamochi, rồi nhìn lên ngọn núi một lần nữa để tìm lần cuối bóng những người leo núi đang biến mất vào biển mây - Nhưng thưa chúa công, để chắc chắn có thể tới đích kịp, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ.

- Chúng ta sẽ đi ngay lập tức! Ngươi có cưỡi ngựa được không?

Nhà sư lại cúi thấp đầu:

- Thưa chúa công, được ạ.

- Vậy ngươi hãy cưỡi con ngựa của tên rợ.

Yakamochi quay lại ra hiệu cho tên chỉ huy toánsamurai, ngay lập tức hắn dắt một con ngựa chưa có ai cưỡi lên. Sau khi bàn bạc với mây nhà sư đi cùng, nhà sư dẫn đầu liền nhẹ nhàng tung người nhảy lên yên ngựa.

Yakamochi ra lệnh cho tên chỉ huy toán quân:

- Ngươi sẽ chờ toán kia ở đây. Hãy tìm những con ngựa khoẻ mạnh cho các nhà sư này. Khi nào toán kia đến hãy phi thật nhanh theo những nhà sư này và đuổi theo chúng ta càng nhanh càng tốt lên đỉnh Fuji-san. Hiểu chưa?

- Vâng, thưa chúa công.

Tên chỉ huy toán quân cúi đầu nhận lệnh, nhưng hắn chưa kịp ngẩng lên thì Yakamochi cùng nhà sư đã vỗ ngựa quay về phía bắc phi nước đại vượt qua bãi than, theo sát chúng là những tên samurai khác.