Chương 32
ROBERT EDEN NÁU MÌNH TRONG MÀU TRẮNG đùng đục của một tầng mây cao hơn, cảm thấy tim đập thình thịch sau lồng nực. Cảm giác thít chặt nơi phổi cho thấy không khí lạnh giá đã bắt đầu loãng hơn. Chàng dừng lại để dựa người vào một tảng đá, cố gắng thở dốc. Đầu bắt đầu đau nhói và cảm giác quay cuồng khiến chàng có cảm tưởng như những bậc đá dốc dưới chân đang chao đảo và lăn tròn. Một màn sương mờ đục dăng trước mắt. Chàng quay lại và nhìn thấy Sentaro đã tụt lại phía sau khá xa, rõ ràng là đang chới với lảo đảo vượt qua một tảng đá badan bên dưới chàng khoảng ba mươi mét. Eden dừng lại chờ người thủy thủ, và như rất nhiều lần trước đó chàng lại kiểm tra trong màn sương trắng mờ mịt để tìm những bóng đen của đám người đang đuổi theo họ. Nhưng không thấy gì đáng ngờ và chàng lại hướng về bóng Sentaro đang di chuyển chậm chạp.
Sau khi đã chạy lúp xúp theo khe dung nham khoảng hơn một giờ họ lại bắt đầu leo lên đỉnh núi. Nhớ lại tốc độ của đám samurai đi lúc nãy, Eden đã cố gắng tiến lên nhanh hơn lúc trước nhiều. Nhưng vì họ phải leo lên cao hơn nên chàng hay phải dừng lại để chờ người thuỷ thủ Nhật. Mặc dù không nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì chứng tỏ việc họ đổi hướng đi đã bị phát hiện, nhưng Eden vẫn luôn luôn quay lại nhìn mỗi khi lên cao thêm một bậc nữa để kiểm tra xem đám người kia đã phát hiện ra mình chưa.
Bên trên và bên dưới, tro và cát của núi lửa bị sạt xuống làm thành một dòng những đá bọt, đá đen và những viên đá sắc nhọn rơi lộp độp theo mỗi bước chân của họ. Gió vừa lặng đi, họ phải cố gắng để thở. Tiếng của đất đá sạt lở đó là những tiếng động duy nhất vang lên trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Họ đang leo lên cạnh một vách đá nham thạch cao và đen màu bồ hóng đã được họng núi lửa phun lên một lần phun trào của Fuhi-san trước kia. Năng lượng dữ dội của ngọn núi bị khoá kín bên trong những nếp nhăn đồ sộ dường như càng tăng vẻ doạ dẫm bởi những tảng đá bọt đen lấp lánh xung quanh họ.
Eden chăm chú nhìn người đàn ông Nhật đang cố trườn lên đỉnh dốc và hỏi:
- Sentaro, ngươi có sao không?
- Không sao đâu, ông chủ đừng lo. Ngực tôi hơi đau, chỉ thế thôi.
- Trên cao kia không khí sẽ còn loãng hơn nữa, cố gắng thở thật chậm và đều cho đến khi quen đi đã - Eden nhìn rõ cuộc chiến đấu vật lộn trên vẻ mặt yếu ớt của người thuỷ thủ Nhật, chàng đặt tay lên vai ông ta khích lệ:
- Ngươi khá lắm, cứ tiếp tục như vậy. Chúng ta sắp có thể nghỉ rồi.
Trong khi họ tiếp tục bò lên, có lúc bằng cả hai tay hai chân, mưa bắt đầu rơi và đâm vào mặt lạnh buốt. Gió cũng lại bắt đầu nổi lên và thổi mưa quất vào mặt họ. Eden đến gần được một bức tường bằng nham thạch màu đen. Chàng tìm được một chỗ nấp tạm thời nhưng chỉ trong vài giây mưa rào đã biến thành mưa đá. Những hạt mưa như những viên đạn đập vào và vỡ tan trên bức tường đá xung quanh họ. Eden nghe thấy người thuỷ thủ bất thình lình bật kêu lên ở phía sau. Chàng quay lại thì nhìn thấy ông ta bị ngã và đang nằm bất động, mặt úp xuống giữa đống đá đen.
Eden vội quay lại và quỳ xuống ôm xốc Sentaro lên. Khi lật người ông ta lên chàng nhìn thấy một vết rách dài trên thái dương bên phải; mắt ông ta nhắm nghiền, mặt tái nhợt. Quanh miệng nổi lên một quầng màu xanh, nhưng mây giây sau ông ta nhấp nháy mắt, cố ngồi dậy, mắt nhìn hoảng hốt:
- Ông chủ tha lỗi cho tôi! Có chuyện gì vậy?
Eden cúi sát xuống để che cho ông ta khỏi những viên đá đang lăn và kêu lên:
- Đừng cố nói. Ngươi bị trượt và bị rách đầu rồi đây này - chàng tuyệt vọng nhìn quanh - Chúng ta phải tìm một chỗ để ẩn nấp đã.
Gió lại nổi lên làm rách toang một đám mây, Sentaro đột nhiên nhỏm dậy chỉ lên chân một tảng đá bọt phía trên đầu họ:
- Nhìn kìa, ông chủ. Kia có một cái lều cho người hành hương kìa.
Theo tay ông ta chỉ thoạt tiên Eden chỉ nhìn thấy một đường hầm nhỏ dẫn vào vách núi. Chàng quàng tay nâng Sentaro, cúi đầu tránh gió và bò lên theo một đường ngoằn ngoèo. Khi đến gần hơn chàng mới nhận ra cái mà chàng tưởng là một đường hầm thực ra lại là một cái cửa gỗ hình vuông không màu sắc. Nó dẫn vào một cái lều nhỏ chìm hẳn vào sâu dưới hàng tấn đá khiến cho nó dường như là một phần của vách đá dựng đứng. Eden mở cửa và lom khom đi vào một cái hành lang rất khô ráo. Ở đó có nhiều bó củi và nhiều thứ vật dụng dành cho những người hành hương đã được treo sẵn dưới một cái dàn gỗ đen bóng vì ám khói của không biết bao nhiêu đống lửa. Những cuộn chiếu tre trải trên nền đá quanh một tảng đá ở giữa lều. Sau khi nhẹ nhàng đặt Sentaro lên một tấm chiếu, Eden quay ra đóng cửa và cài then lại cho khỏi gió.
Sentaro run run nói, yếu ớt mỉm cười nhìn lên chàng trong bóng tối nhập nhoạng:
- Ông chủ, các vị thần của Fuji-san đã thươngchúng ta. Các ngài đã dẫn chúng ta tới nơi ẩn náu này giữa lúc chúng ta cần đến nó nhất. Bây giờ tôisẽ nhóm lửa và chuẩn bị một ít thức ăn.
Vẫn còn thở rất yếu ớt, người đàn ông Nhật cố gượng đứng lên nhưng rõ ràng chân ông còn quá yếu. Ông ngồi bệt xuống chiếu, bắt đầu run lẩy bẩy vì lạnh.
Bên ngoài, gió rên rỉ gào rú và thổi dữ dội hơn. Những hạt mưa đá giận dữ đập vào cánh cửa. Cứ mỗi cơn gió mạnh, đất và đá trên nóc lều lại rung chuyển và gầm lên như ở ngoài bãi biển khiến cho những dòng đất và cát chảy vào trong lều.
Eden lây từ trên kèo nhà ra một tâm nệm bẩn thỉu và nói:
- Ngươi cần phải nghỉ cho lại sức cái đã. Hãy quấn cái này vào người. Ta sẽ đi nhóm lửa.
Eden lấy diêm trong bao lưng ra và nhóm lửa bằng một mớ bùi nhùi và gỗ trên tảng đá giữa nhà. Căn lều nhanh chóng tràn ngập khói màu xanh lơ khiến họ cay xè cả mắt, nhưng ngọn lửa vui tươi cũng nhanh chóng đem lại sức sống ấm áp cho hai thân mình lạnh giá của họ.
Eden quỳ xuống bên cạnh Sentaro xem xét vết thương trên trán của ông ta. Mặc dầu không chảy máu nhiều lắm, nhưng thái dương ông bị xây sát và sưng vù lên rất tệ hại, ánh mắt đau đớn của ông cho thấy ông bị chân thương.
Eden nói quả quyết:
- Sau khi ăn ngươi phải ngủ một lúc. Tí nữa ta sẽ rửa vết thương bằng nước nóng.
Trong cái chạn thô sơ trên kèo nhà, Eden tìm thấy mấy cái nồi bằng sắt, đĩa gỗ, mấy cái chén tống và một cây đèn đốt bằng dầu lạc. Chàng châm lửa vào sợi bấc đèn và đun nước sôi để pha trà đen, Santaro sung sướng uống sụp soạt trong khi chàng nấu gạo, rau và trứng trong một cái nồi khác. Cuối cùng Eden rửa và băng lại vết thương trên đầu Sentaro bằng một cuộn vải. Rồi ngay sau khi họ ăn xong, người thuỷ thủ nằm sát lại gần ngọn lửa và ngủ thiếp đi mê mệt.
Bên ngoài, tiếng ồn ào của cơn bão núi lúc nãy đã hơi lắng đi, bây giờ đột nhiên lại to lên dường như sắp sửa nổi lên một trận cuồng phong mới. Những cơn gió rít lên quất tơi tả vào ngôi lều nhỏ dường như muốn thổi bay cả cái mái đá của nó, rồi sau đó lại tuôn xuống một trận mưa đá sạt. Những hạt mưa đá lại điên cuồng đập vào cánh cửa và toàn bộ căn lều vặn vẹo đi dưới sự bắn phá của những hạt mưa đá. Eden kéo tấm chăn quấn sát hơn vào người, chàng chất thêm củi và ngồi sát vào đống lửa. Những dòng cát và nước lại tuôn xuống ào ào từ trên nóc khiến chàng đột nhiên có cảm giác như toàn bộ ngọn núi đang chuyển động và đu đưa dưới chân.
Trong giấc ngủ mệt nhọc, Sentaro thỉnh thoảng lạirên rỉ và lẩm bẩm dường như vẫn biết được một cách vô thức rằng cơn bão đang hoành hành điên cuồng hơn. Eden nhìn đôi mắt thỉnh thoảng lại hấp háy của ông ta dường như đang cố gắng tỉnh dậy khỏi một cơn ác mộng. Hình như cùng với mỗi cơn gió gào và mỗi đợt mưa đá lại kéo theo những tiếng thở dài và rên rỉ. Khi Eden nhìn quanh những bức tường đang rung lên bần bật của chỗ ẩn náu ọp ẹp của họ, một con rắn sợ hái lạnh lẽo trườn ra từ đâu đó sâu thẳm trong đầu óc chàng.
Chợt chàng nhớ lại rất rõ ràng hình ảnh ngời ánh trăng đầu tiên mà chàng thoáng nhìn thấy Núi Fuji từ mặt biển tối đen. Hình ảnh của vẻ đẹp vô song đó đã át hết mọi cảm giác khiến chàng phân vân phải chăng chàng đang nhìn vào một hình ảnh thanh thoát của Chúa - Một Đức Chúa mà chàng đã chối bỏ từ lâu. Nhưng chàng cũng nhớ lại thậm chí còn rõ ràng hơn, cái cảm giác sợ hãi ngay sau đó: sự ngờ vực không hiểu hình ảnh ngời sáng không thể có trên mặt đất đó phải chăng là một ngọn hải đăng để cánh cáo chàng, hoặc con tàu chiến Mỹ - hoặc là cả hai - về một bi kịch khủng khiếp sẽ đến.
Khoảnh khắc của vẻ đẹp vô song đó đã hút chàng tới ngọn núi lửa như một con bướm đêm bị hút về phía ánh đèn. Nhưng thậm chí mặc dù lúc này ngọn núi vĩ đại đột nhiên đang trở nên thật khủng khiếp chàng vẫn thấy mình không hề hối hận về việc mình đã vâng theo một linh cảm không hề có lý trí như vậy. Thay vì như vậy chàng lại có một cảm giác gần như ngây ngất được nếm thử sức mạnh khổng lồ của thiên nhiên đang xoáy lốc quanh ngọn núi lửa. Chàng đã từng có những cảm giác quay cuồng thức tỉnh tương tự trong những trận bão biển dữ dội, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, và một cái gì đó sâu thẳm trong chàng dường như đột nhiên cũng đang phập phồng đáp lại sự hoang dã của trận bão.
Chàng thấy một phần đầu óc của mình đang băn khoăn không biết họ còn cách miệng núi lửa bao xa. Và từ tầng đá sau lưng chàng đến họng phun mà từ đó những dòng dung nham trắng nóng bỏng sẽ chảy qua trong một đợt phun trào mới khoảng cách sẽ là bao nhiêu. Trong lúc lắng nghe tiếng gió gào và tiếng mặt đất rung chuyển, sau từng nấy giờ trèo trên sườn núi hoang vắng, đầy những đá bọt đen của ngọn Fuji thì dường như việc sau gần hai trăm năm nằm im ngọn núi lửa linh thiêng có thể đột ngột rung chuyển vào bất cứ giây nào là hoàn toàn có thể, và nó sẽ phun những dòng dung nham lỏng lên tận bầu trời.
Càng nghĩ nhiều về điều đó thì dường như việc thừa nhận khả năng rủi ro đó lại giúp chàng dịu đi nỗi sợ. Nếu như núi lửa sẽ phun và quét bay túp lều này và cả hai việc đó chỉ xảy ra trong một ánh chớp loè giống như trong giấc mộng kia thì chàng tự nhủ rằng mình cũng đã được chuẩn bị trước. Bởi vì dường như đó là ý muốn của một cái gì đó lớn lao hơn nhiều.
Đột nhiên chàng nghĩ có lẽ toàn bộ lý do đà khiến cho chàng đến đây là để làm một vật hiến tế cho lời báo trước một biến động lớn, để trở thành một phần, một yếu tô thiết yếu của nó! Nhưng dù cho đó có là sự thật hay không, khi đá phómặc mình cho thế lực vô hình ấy, chàng lại cảm thấy cảm giác bình yên và thanh thản sâu thẳm giống như cảm giác đã từng tràn ngập tâm trí chàng khi nhìn lên hình ảnh của núi Fuji lần đầu tiên. Và cũng chính trong khoảnh khắc đó chàng hiểu rằng dù cho nguy hiểm có lớn lao đến đâu, thì nó vần hoàn toàn có quyền xảy đến.
Trong khi những ý nghĩ và cảm giác tuyệt vời ấy tràn qua chàng thì gió thổi mạnh dần lên, và Sentaro bắt đầu rên rỉ rấtto trong khi ngủ. Một đợt đá và cát lở lại rơi rào rào trên mái lều với những tiếng răng rắc đột ngột. Một đám cát mù mịt ập xuống đống lửa dập tắt mất mấy ngọn lửa. Bụi dung nham rơi xuống khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Sentaro nhưng người thuỷ thủ vẫn không tỉnh dậy. Nhìn xuống ông ta, Eden thấy vô cùng ái ngại để rồi ngay sau đó một sự bình thản lại tràn ngập trí óc.
Sentaro bị thương và lúc này đang sốt; và toán samurai đuổi theo là mối đe doạ lớn đối với ông ta cũng như đối với bản thân Eden. Vì thế một điều đột nhiên trở nên rất rõ ràng: điều khôn ngoan nhất là họ nên từ bỏ ý định leo lên đỉnh núi và quay xuống chân núi ngay khi cơn bão tan đi. Họ đã trèo lên rấtcao rồi và phần nào đó đã được sờ tay lên sức mạnh thiêng liêng của ngọn Fuji. Nhưng quay lại bây giờ ít nhất cũng là một cơ hội thực tế có thể thoát khỏi vùng này mà không bị phát hiện. Chàng hiểu rằng đẩy Sentato tiếp tục phiêu lưu có thể sẽ trở thành lạm dụng lòng trung thành của người thuỷ thủ Nhật cũng như sẽ là một hành động dại dột nhất.
Một đợt rung chuyển mới lại lan đến từ phía đỉnh núi, khiến cho căn lều lung lay đến tận móng, tiếp đó một tiếng răng rắc điếc tai khi một trận mưa đá và bọt núi lửa đổ xuống mái lều. Bụi đất xối xuống qua những kẽ nứt và những chỗ mái thủng làm tắt phụt ngọn đèn và đám lửa còn lại. Bên trong căn lều vụt tối đen, Sentaro tỉnh dậy kêu lên một tiếng hãi hùng. Eden chạy quanh tảng đá đến cạnh ông đặt tay lên trán an ủi. Chàng gào lên trong tiếng gió hú:
- Không sao đâu. Đừng sợ.
Người thuỷ thủ run rẩy:
- Ông chủ, có chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu thế này?
Eden gào to:
- Bão làm tắt mất lửa rồi. Chúng ta vẫn còn ở trong lều.
Một đợt đất đá mới lại ập lên túp lều, Eden cảm thấy toàn thân người thuỷ thủ run bắn lên sợ hãi. Những bức tường bằng gỗ kêu răng rắc tựa như sắp đổ gục đến nơi. Rồi cũng đột ngột như khi bắt đầu nổi lên, cơn bão đột nhiên lặng đi và gió tắt hẳn. Chỉ trong vài phút những tiếng động hãi hùng tắt lịm và chỉ còn nghe thấy tiếng gõ nhè nhẹ của những hạt mưa rơi. Sau khi tiếng động vừa lặng đi, hầu như ngay sau đó bóng tối bên trong căn lều được xuyên thủng bởi một tia sáng vàng vọt yếu ớt. Nó chiếu thẳng vào mặt Sentaro khiến người đàn ông Nhật hải hùng nhìn lên Eden:
- Ai vậy, ông chủ?
Mất một lúc Eden nghi hoặc nhìn tia sáng xuyên ngang vào qua một khe hở trên cánh cửa. Nó như gắn chặt vào mặt người đàn ông Nhật, mỗi giây qua đi lại sáng lên rạng rỡ hơn.
Cuối cùng Eden nói, giọng nhẹ nhõm:
- Không có gì phải lo cả. Đó là mặt trời.