Chương 33
CON ĐẠI BÀNG CHẬM RẢI LƯỢN MỘT VÒNG rộng và dễ dàng đứng im trước gió, cánh dang thẳng không hề động đậy. Trong nhiều giây hầu như nó không di chuyển, rồi quay lại và đột ngột nhào xuống đâm vào một biển mây bồng bềnh trải từ Ngọn Fuji ra đến tận chân trời. Cũng giống như đám mây, lông đại bàng biến thành màu vàng óng ánh trong ánh mặt trời đang tắt. Nhìn con chim vàng óng đập cánh trong vòng lượn duyên dáng, thấp hơn mấy trăm mét so với cánh cửa của túp lều nhỏ dùng cho những người hành hương, Eden kinh ngạc trước vẻ duyên dáng và uy quyền của nó.
Chàng khẽ ngoái lại hỏi:
- Sentaro, ngươi có nhìn thấy con đại bàng không.
Sentaro chỉ vào đám mây trắng như kem bồng bềnh trải dài trước mắt họ. Con đại bàng lúc này chỉ còn như một cái đốm rực sáng đang trôi nhanh về phía sườn núi.
Người đàn ông Nhật nhìn đăm đăm xuống dưới vàthốt lên một tiếng kêu khi nhận ra con chim lớn. Ông ta hít một hơi:
- Trước đây tôi chưa bao giờ đứng cao hơn một con chim đang bay. Nhất định các vị thần cũng nhìn xuống chúng ta giống như thế này.
Mặt trời đã khuất xuống sau phía tây của vùng đất bao la lúc này cũng đã bắt đầu trở nên quang đãng. Những tia nắng đỏ thắm và vàng cam tràn xuống bầu không khí tả tơi và nhuộm tất cả thành một màu rực cháy. Từ phía xa đỉnh núi màu tím thẫm cũng đã bắt đầu hiện ra, giống như ngón tay màu khói chĩa thẳng lên trời xuyên qua những đám mây. Từng luồng ánh sáng vàng óng toả ra trên vùng đất tối thẫm phía dưới, thấp thoáng ẩn hiện những dòng sông, những cái hồ. Những thung lũng và những sườn đèo, những cánh rừng và những ngọn đồi cũng dần dần hiện ra khi những đám mây khổng lồ bắt đầu tan dần. Một vài vùng vẫn còn chìm trong bóng tối, những vùng khác lại đột ngột sáng bừng lên trong ánh vàng chói lọi của mặt trời sắp tắt. Lần lượt nhìn cảnh trí gần xa uốn lượn, Eden cảm thấy một niềm hân hoan vì màn mây trĩu nặng bao phủ bầu trời suốt ngày đã được vén lên. Sau cơn bão lồng lộn, vẻ đẹp của buổi hoàng hôn dường như đã xoá tan mọi cảm giác u ám của chàng trong khoảnh khắc. Trên đầu họ, bầu trời bao la đang chuyển từ màu xanh sang một màu bàng bạc dịu dàng. Lần đầu tiên Eden có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bao la bên dưới họ. Đường nét trơn tru không hề một chút gợn của bờ dốc phía tây gần túp lều dường như được nối liền với đường chân trời với một sự chính xác toán học không thể có trong tự nhiên, không hề sai đi dù chỉ một độ so với góc độ ban đầu của nó. Nó dựng lên một góc bốn lăm độ so với mặt đất bên dưới, đổ xuống một cách chóng mặt, thẳng tắp như một mũi tên đang bay để rồi mất hút vào biển mây vẫn còn lơ lửng dưới chân núi. Dường như bề mặt cát đen thuần nhất hàng ngày vẫn được cào rất kỹ để chăm chút giữ vẻ hoàn hảo của đường nét. Eden im lặng nhìn mãi bờ dốc, băn khoăn kinh hoàng. Chàng thì thầm qua vai:
- Sentaro, bây giờ thì ta mói hiểu tại sao người Nippon lại luôn coi Fuji-san là nơi ở thiêng liêng của các vị thần. Nó không hề giống với bất cứ nơi nào ta từng nhìn thấy. Cứ như là nó được đẽo gọt bởi một bàn tay khổng lồ vậy...
Sentaro run run nói, mắt cũng nhìn theo hướng đó:
- Người ta bảo là đó là một bờ dốc hoàn hảo nhất. Cát rất mềm, ông chủ có thể trượt rất nhanh xuống tận chân.
Eden nghển cổ, nhìn theo bờ dốc chạy lên phía tây trên đầu chỗ họ đang nấp. Bởi vì đất đá vừa rơi còn lấp đầy trên nóc và xung quanh túp lều nên chàng không thể nhìn xa, nhưng màu đen của dung nham đột nhiên nhạt dần trong tầm mắt chàng bởi đuôi của những rãnh tuyết. Rực rỡ trong ánh mặt trời đang tắt, ánh tuyết gần như hắt xuống ngang với túp lều và khiến cho Eden phải bật kêu lên vì kinh ngạc.
- Sentaro, chúng ta lên đến chỗ có tuyết rồi!
Chàng bồng bột đứng hẳn dậy bước qua cửa lều, cố nhìn xa hơn lên đỉnh ngọn núi. Rồi nhớ đến việc mình đang bị truy đuổi chàng cúi khom người và quay lại chui vào cửa. Khuôn mặt chàng đầy vẻ suy nghĩ, chàng quay lại nhìn người thuỷ thủ đang run bần bật. Chàng khẽ nói:
- Trong khi ngươi ngủ ta nghĩ mãi. Sẽ không khôn ngoan tý nào nếu tiếp tục leo lên núi. Phương án tốt nhất của chúng ta là cố gắng quay xuống và đi khỏi ngọn núi trong khi trời còn tối. Sau đó ta sẽ quay về tàu còn ngươi tìm đường về Yurutaki.
Người đàn ông Nhật nhìn Eden không trả lời mà quấn chăn xích lại gần đám lửa đã tắt. Ông ta vẫn còn run, mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn nhiều hơn trước, cuối cùng ông ta nói, giọng không quả quyết lắm:
- Ông chủ, tôi biết rằng việc trèo lên được đỉnh Fuji-san có ý nghĩa lớn lao như thế nào đối với ông chủ. Trong giấc mơ ông chủ đã lên được tận đỉnh núi...
Eden dịu dàng nói:
- Điều đó không quan trọng bằng sự an toàn của ngươi. Và ngươi sẽ phục hồi lại nhanh hon nếu chúng ta quay lại ngay lập tức.
Người thuỷ thủ Nhật cúi đầu ra dấu cám ơn, nhưng vẻ mặt vẫn gan góc:
- Tôi xin cảm ơn ông chủ, nhưng ông chủ nhớ rằng tôi cũng muôn trèo lên đỉnh núi cho bản thân mình nữa. Tôi cảm thấy các vị thần đã dẫn dắt những ý nghĩ cho tôi, và tôi rất muôn cầu nguyện trên đỉnh núi để tạ ơn các vị...
- Sentaro, ta nghĩ rằng ngươi chưa đủ sức...
Người thuỷ thủ nài nỉ:
- Nhưng ông chủ, xin hãy nghe tôi. Lên đến đây, tôi đã được nhìn một lần nữa vẻ đẹp vĩ đại của quê hương tôi. Lần đầu tiên tôi đã được đi giữa đồng bào mình. Trong trái tim tôi giờ đây hoàn toàn khác hẳn. Tôi vô cùng tin chắc rằng chỗ của tôi là ở lại quê hương, dẫu cho có nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa. Tôi đã biết được đôi điều về đất nước của ông chủ... Có lẽ tôi sẽ giúp được cho những người khác cũng hiểu được đôi chút gì đó... Và tôi muốn cầu nguyện trên đỉnh Fuji-san cho tất cả những cái đó- ông ta ngừng lời lo âu nhìn Eden-ông chủ có hiểu không?
Eden nhìn gương mặt sây xát và sưng vù của người thuỷ thủ:
- Sentaro, ta hiểu nhưng ta vẫn nghĩ ngươi tiếp tục leo lên thêm nữa là không khôn ngoan. Có lẽ tốt hơn là ngươi nên nghỉ ngơi thêm một chút, trước khi chúng ta quay xuống.
Người đàn ông Nhật nài nỉ:
- Vậy thì ông chủ phải đi tiếp lên một mình vậy. Hãy lên đỉnh núi vì cả hai chúng ta. Tôi sẽ chờ ở đây - Eden bắt đầu lắc đầu, nhưng vẻ cầu khẩn hiện lên trong mắt người thuỷ thủ- ít nhất bây giờ ông chủ cũng hãy đi ra ngoài và leo lên trên cái lều này! Ông chủ sẽ có thể nhìn xem lên đỉnh còn xa không. Mặt trời sắp lặn rồi, đây là cơ hội cuối cùng.
Eden lưỡng lự, rồi chàng mỉm cười và đặt tay lên vai ông ta:
- Được. Ta sẽ lên nhìn xem sao. Ngươi hãy chờ ở đây và giữ cho ấm người.
Sau khi nhìn bao quát xuống phía dưới để kiểm tra chắc chắn là không có bóng tên samurai đuổi theo, Eden leo lên cách tảng dung nham, cố nép người vào tảng đá đen trong khi di chuyển. Chàng trườn xuống một cái rãnh để có thể khuất kín và thận trọng nhô đầu lên khỏi tảng đá cho đến khi nhìn thấy vành vương miện trắng muốt đồ sộ của ngọn núi lửa vươn cao lên đến tận trời. Lúc này mặt trời đang lặn rất nhanh vào những đám mây ở phía tây, nhưng chóp tuyết hình tháp vẫn phản chiếu nhẹ ánh nắng vàng chói. Một vài sợi mây mỏng tang lẻ loi vương trên những dải dung nham dẫn lên đỉnh núi, nhưng đỉnh núi vĩ đại cao chót vót, xa vời và khắc khổ đã hoàn toàn hiện rõ trong ánh chiều tà.
Eden nhìn lên cao, một cảm giác mới mẻ vui sướng lẫn với kinh hoàng dâng lên trong lòng. Họ đã đến được rất gần đích mà không biết, và thốt nhiên chàng thấy thôi thúc muốn được chạy theo vệt dung nham chạy suốt đoạn đường dốc ngược còn lại để lên đến miệng núi lửa. Chàng đoán rằng từ chỗ họ lên đến miệng núi lửa chỉ còn không đến hai trăm mét nữa. Đột nhiên chàng hầu như tin chắc rằng có thể dễ dàng chạy đến đỉnh núi trong vòng năm phút mà không cần phải cố gắng gì nhiều.
Đúng lúc đó chàng nhìn thấy một bóng người bé tí hiện ra ngay trên bờ miệng núi lửa. Bé tí trong sự đồ sộ của ngọn núi, bóng người đó chỉ nhìn thấy rõ nhờ việc hắn di động trước một cột dung nham tuyết phủ. Tiếp đó là một bóng người nữa, rồi bóng thứ ba, và cả ba người đứng im tựa như đang nhìn về phía chàng đang nấp. Rồi chúng đột ngột biến mất và tim Eden bắt đầu đập nhanh hơn trong lồng ngực trong khi chàng chúi người để giấu bóng mình.
Những bóng người nổi bật trên nền tuyết trông thật nhỏ bé khiến chàng ngay lập tức thay đổi ước lượng về khoảng cách tới đỉnh núi: Có lẽ khoảng gần bốn trăm mét chứ không phải hai trăm như chàng tưởng. Nhưng có điều phiền hà hơn là chàng tin chắc rằng cả ba người đó đều mang những chiếc mũ trụ và mặc áo giáp. Mặt dù rất xa, rõ ràng là chàng vẫn nhìn thấy bên thắt lưng chúng giắt đôi kiếm samurai bây giờ đã trở thành quen thuộc với chàng.