← Quay lại trang sách

Chương 34

BỰC DỌC ĐI LẠI DỌC THEO MÉP PHÍA ĐỒNG của miệng núi lửa, Daizo Yakamochi dường như không hề để ý đến những dấu hiệu của địa ngục cháy bỏng bên trong cái hố khủng khiếp cũng như vẻ đẹp ngộp thở của chuỗi hồ lấp lánh trong bóng chiều chạng vạng ở sườn núi phía bắc. Lụng thụng trong chiếc áo kimono bông dày màu trắng, hơi thở của hắn vừa ra khỏi môi đã biến thành một đám mây trong không khí lạnh buốt. Trong khi rảo bước hắn lơ đãng nhìn về phía trước, vẻ mặt kích động và bực bội. Nhà sư đã dẫn hắn và toán samurai đầu tiên nhanh chóng lên đến đỉnh núi bằng con đường ít người biết đến ở phía tây bắc. Lúc này ông ta đang kính cẩn theo sát từng bước chân của hắn. Cứ mỗi lần người kế vị của bộ tộc Makabe đi chậm lại, nhà sư cũng đi chậm lại theo, chú ý giữ khoảng cách hai hay ba bước chân với ông chủ.

Yakamochi dừng lại để nhìn đăm đăm vô định vào bức tường dựng đứng màu đen trên miệng núi lửa và nôn nóng hỏi:

- Tại sao vẫn chưa hề thấy bóng dáng tên rợ ngoại quốc đâu cả? Tại sao lại có vẻ như không hề có dấu hiệu gì về hắn?

Nhà sư bình tĩnh trả lời trong khi dừng lại vẻ mẫn cán phía sau tên quý tộc trẻ:

- Có lẽ hắn trú ở đâu đó để tránh bão, thưa Chúa công. Và khi nào mây vẫn chưa kéo lên thì khó ai có thể nhìn xa xuống dưới kia.

Yakamochi gầm lên:

- Nếu chúng ta không sớm tìm ra hắn thì trời sẽ tối. Đêm tối sẽ làm cho chúng ta khó khăn hơn nhiều.

Nhà sư liếc mắt nhìn khắp lòng hồ dài khoảng nửa dặm của miệng núi lửa, lần lượt kiểm tra từng mỏm đá và khe dung nham có các nhóm samurai nấp theo lệnh của ông ta. Nhóm samurai thứ hai đã tới, bổ sung thêm cho lực lượng của bộ lạc Makabe lên bẩy mươi người. Một số đang lom khom nấp sau các tảng đá, một số khác nằm duỗi dài trên mặt băng phẳng lỳ để khỏi bị nhìn thấy, thỉnh thoảng một nhóm người lặng lẽ đứng lên để rồi vội vã bí mật tiến đến những vị trí mới thuận lợi hơn.

Nhà sư khẽ nói:

- Tôi đã yêu cầu tất cả các chiến sĩ của chúng ta tiếp tục giữ cảnh giác, thưa Chúa công, Chúa công có thể yên tâm là bất cứ kẻ nào định tiến lên đỉnh núi đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.

Yakamochi hỏi, tiếp tục nhìn chăm chăm vào miệng núi lửa:

- Tin tức mới nhất về người của bộ tộc Kago ra sao? Hiện giờ bọn chúng đi theo đường nào?

- Thưa Chúa công, bọn chúng tỏ ra đang tiếp tục đi ngang sườn núi phía bắc, vẫn giữ độ cao cũ. Chúng đi về hướng tây. Chúa công nhớ rằng ngay trước khi bão, một trong những nhà sư của chúng ta nhìn thấy bọn chúng đổi hướng đi sau khi dừng lại và nhặt được một chiếc giày rách bỏ lại. Chúng ta vẫn không rõ tại sao chúng lại đi theo hướng đó.

Nhà sư ngừng lời, nhìn hai tên samurai đột ngột xuất hiện ở phía xa, tận đầu phía tây của miệng núi lửa. Chúng chạy rất nhanh qua bãi tuyết, nhà sư nhìn chúng không hề nói lời nào cho đến khi tin chắc là hai tên samurai đang chạy về phía họ.

- Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có thể mong rằng trước khi mặt trời lặn sự kiên nhẫn của chúng ta sẽ được đền đáp...

Yakamochi quắc nhìn nhà sư:

- Ngươi nói thế nghĩa là thế nào?

Thay vì trả lời nhà sư chỉ im lặng gật đầu về phía hai tên samurai đang chạy rất nhanh. Một trong hai tên đó là viên chỉ huy toán quân samurai. Nghe thấy tiếng chân chạy vội vã, tên quý tộc trẻ quay lại. Khi bọn chúng hổn hển dừng lại quỳ sụp xuống tuyết trước mặt, hắn nôn nóng ra hiệu cho phép cả hai đứng dậy.

Yakamochi hướng về viên chỉ huy toán quân hỏi:

- Motohiro-san, ngươi có gì để báo cáo vậy? Ngươi có nhìn thấy gì quan trọng không?

Viên chỉ huy toán quân thở hổn hển:

- Vâng, thưa chúa công. Có một người leo núi ngay phía dưới đầu phía tây của miệng núi lửa. Hắn chúi xuống nấp vào đám đá ngay khi vừa bị tôi thoạt nhìn thấy.

Yakamochi hỏi:

- Ngươi có chắc chắn là hắn chỉ có một mình không?

- Vâng, thưa chúa công, chúng tôi chắc chắn. Không thấy ai khác nữa cả.

- Các ngươi có nghĩ rằng đó là tên rợ nước ngoài không?

Motohiro trả lời, ngực vẫn còn phập phồng:

- Không thể nói chắc chắn được, thưa Chúa công. Hắn mặc quần áo trắng và đội một chiếc mũ rơm rộng vành - nhưng có vẻ là một người rất cao lớn.

Nhà sư khẽ hỏi:

- Ngay từ chỗ bắt đầu có tuyết - Motohiro quay sang hỏi tên đi cùng - có đúng không?

Tên samurai kia gật đầu xác nhận.

Nhà sư nói, giọng ông ta hơi cao lên vui mừng:

- Cách miệng núi lửa khoảng bốn trăm mét, thưa chúa công. Ở đó, tại độ cao ây có một cái lều cho những người hành hương. Và đó cũng là hướng những người của bộ tộc Kago nhắm tới.

Yakamochi hỏi:

- Tên mà người đã nhìn thấy đó có đang đi về phía chúng ta không?

- Không, thưa chúa công. Hắn tiến lên một tí vẻ rất thận trọng, rồi dừng lại và nấp sau mấy tảng đá. Chúng tôi đã để người lại theo dõi chỗ hắn nấp.

Yakamochi quay lại phía nhà sư, mắt sáng lên vui mừng:

- Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng đến đó để bắt hắn. Nếu không hắn sẽ rơi vào tay bọn Kago. Ta muốn ngươi dẫn mười hai chiến sĩ giỏi nhất của chúng ta nhanh chóng đi xuống con đường đó.

Nhà sư nói không chút bối rối:

- Thưa Chúa công, đó là đường rất tốt để đi lên, nhưng vô cùng nguy hiểm khi đi xuống từ đỉnh núi này. Nhưng hoàn toàn có thể, nếu thật thận trọng. Nếu Chúa công muốn tôi dẫn quân lính đi tới đó thì tôi sẽ cố hết sức.

Yakamochi quay lại đám samurai của mình:

- Ngươi, Yakamochi, ngươi hãy chọn mười hai chiến sĩ giỏi nhất và dẫn chúng đi bắt tên rợ nước ngoài về cho ta - cố gắng bắt sống nếu có thể. Nhưng chớ có để chúng thoát hoặc rơi vào tay bọn Kago. Nếu cần thiết chúng ta cũng có thể dùng xác hắn để bắt đầu chiến tranh ở Uraga.

Motohiro đặt tay lên đốc kiếm, cúi đầu:

- Tôi hiểu, thưa Chúa công.

Yakamochi quay sang tên chỉ huy samurai thứ hai:

- Còn ngươi, ngươi ở lại đỉnh núi này để chỉ huy toán quân còn lại. Hãy chuẩn bị để tất cả sẵn sàng và chi viện cho toán dưới kia trong trường hợp tên rợ nước ngoài thoát được hoặc bọn Kago xuất hiện.

Tên samurai thứ hai cúi đầu tuân lệnh, rồi cả hai lại kính cẩn phủ phục trước chân Yakamochi trước khi chạy đi thực hiện nhiệm vụ được giao.

Yakamochi dữ tợn nhìn nhà sư và đẩy ông ta đi nhanh:

- Còn ta sẽ tự mình đi với ngươi. Ta muốn nhìn tên rợ nước ngoài bị bắt - hoặc bị giết.