← Quay lại trang sách

Chương 35

TỚI KHI NGHĨ LÀ ĐÃ AN TOÀN, EDEN MỚI thận trọng ngóc đầu dậy lên cao hơn mép tảng dung nham để nhìn lên trên bờ miệng núi lửa. Không thấy thêm bóng người nào nữa, nhưng chàng sợ là lúc này những con mắt vô hình ở đâu đó đang theo dõi chàng từ trên cao. Nhưng nếu như bọn chúng đã ở đó, thì làm thế nào bọn người đuổi theo lại có thể lên đến đỉnh nhanh đến thế. Chàng băn khoăn hay là chúng chia thành hai nhóm, một nhóm đi thật nhanh lên đến đỉnh núi trong khi nhóm kia vẫn tiếp tục đi sau chàng và Sentaro nhằm đưa họ vào bẫy? Ý nghĩ đó khiến cho chàng quay lại nhìn về phía dưới sườn núi. Nhưng cũng không nhìn thấy bóng người nào trên sườn núi đá đen.

Trong khi quay lại nhìn về phía nam chàng nhận thấy mặt trời đã lặn xuống thấp hơn, những đám mây dày đặc đã tan ra và cuốn sang hai bên rất nhanh. Một bức tranh toàn cảnh của ngọn núi và những cánh rừng, chiếu sáng bởi ánh mặt trời và lần lượt chìm vào bóng tối lúc này đang trải ra trước mắt chàng. Xa xa tít phía nam chàng còn thấy rõ cả Vịnh Yedo trải rộng thấp thoáng óng ánh vàng cùng với dải bờ biển. Trong ánh sáng trong như pha lê của mặt trời đang xuống, những chiếc buồm trên các thuyền mành và những thuyền bè khác nhìn rất rõ trông như những đám bụi vàng trôi trên mặt biển ngời sáng.

Chàng nheo mắt nhìn mặt vịnh cho đến khi giật mình nhận ra một hình ảnh quen thuộc: hai cột khói đen đang lười biếng ngoằn ngoèo bay lên từ hai bóng đen im lìm trên mặt biển. Chàng biết rõ hai cuộn khói đó chỉ có thể bay lên từ những cỗ máy chạy bằng than đá của hai con tàu Susquehanna và Mississippi. Mặc dầu rõ ràng là hai con tàu không chuyển động, chàng vẫn ngồi và nhìn chúng hồi lâu, kinh ngạc là mình lại có thể nhìn rõ hạm đội đến thế từ lưng chừng ngọn núi lửa. Chàng đoán rằng hai con tàu chiến hùng mạnh nhất vẫn còn được lệnh duy trì máy nổ để đề phòng trường hợp nhận được lệnh bất ngờ hành động. Chợt chàng nhận ra mình không hể nghĩ đến con tàu kể từ khi lặng lẽ trèo khỏi mạn tàu từ gần bốn tám giờ trước.

Khoảng cách giữa con tàu và chỗ nấp của chàng bây giờ là khoảng năm mươi hoặc sáu mươi dặm. Lúc này khoảng cách đó dường như còn mênh mông hơn. Biển mây trắng như bông vẫn đang tiếp tục trôi giạt thành từng mảnh trên tấm toan thiên nhiên, hầu hết toàn bộ vùng đất và vùng biển bao quanh hai con tàu vẫn còn nổi lên rõ nét trong ánh sáng chiều tuyệt đẹp. Chàng kinh ngạc thấy mình có thể nhìn thấy cả hai mũi biển và hòn đảo nhỏ ở giữa cửa vịnh, cũng như bờ biển lởm chởm đá.

Chàng còn nhận ra cả những đám nhà cửa lô nhô mà chàng đoán đó là kinh đô Yedo.

Trong khi nhìn cảnh vịnh và tất cả vùng đất xung quanh, Eden băn khoăn không biết lúc này có thuỷ thủ nào trên tàu nhìn về phía đỉnh núi tuyệt đẹp này không, và nếu có thì có ai nghĩ rằng người sĩ quan mất tích từ tàu Susquehanna đang nhìn lại họ. Nghĩ thế tự nhiên chàng muốn làm một tín hiệu gì đó, ví dụ như dùng khói hay gương để may ra từ những cửa quan sát trên tàu người ta có thể nhìn thấy. Nhưng ngay khi những ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu chàng đã gạt ngay đi bởi vì nhận ra nó vừa dại dột vừa nguy hiểm. Bất cứ tín hiệu nào mà trên tàu có thể nhận được nhất định sẻ bị phát hiện ngay bởi những tên samurai đang đứng nhìn từ trên đỉnh núi xuống và sẽ làm lộ chỗ nấp mà họ đã may mắn tìm được.

Trong khi ngồi nhìn về phía những con tàu, những ý nghĩ và câu hỏi khác bắt đầu nhảy múa trong đầu chàng. Việc đàm phán đá tiến hành đến đâu rồi? Không biết đã được một sự thoả thuận nào về việc bức thư của Tổng thống Hoa Kỳ sẽ được đệ trình cho Hoàng đế của họ như thế nào chưa? Và nếu đã có, thì sự căng thẳng dọc bờ biển đã dịu đi chưa? Giơ một tay lên che mắt khỏi bị chói bởi những tia nắng mặt trời đang tắt, Eden nhìn thấy rõ cả bóng những pháo đài nhô lên dọc bờ biển. Nhưng vì rất xa nên chàng không thể nhận ra điều gì cho thây việc chuẩn bị quân sự được tiến hành ra sao. Mặc dầu chàng đã biết chắc là một lực lượng lớn binh lính đã được tập hợp lại để đương đầu với súng ông của Mỹ, nhưng quanh cảnh buổi chiều này trải dài đến tận chân trời chỉ đem lại một ấn tượng về sự thanh bình và yên tĩnh.

Khi ánh sáng đã nhạt đi những đám mây lớp lớp mới lại dâng lên từ phía đông, những vùng đất rộng lớn cùng vùng biển lại bắt đầu biến mất khỏi tầm nhìn cũng nhanh như khi hiện ra. Chỉ trong vòng vài phút toàn bộ Vịnh Yedo lại mờ đi, cả hai mũi đất hai bên cửa vịnh cũng nhoà dần vào màn sương mơ hồ. Đối với Eden dường như có một tấm màn khổng lồ được vội vã kéo xuống che khuất một khuôn mặt kiều diễm và bí ẩn, khiến cho vẻ huyền bí của nó trở lại như trong cái khoảnh khắc đầu tiên.

Sự thay đổi ngắn ngủi như trêu ngươi đó khiến chàng nhăn mặt nhìn vào tầng mây dày đặc mới. Chàng thấy khó mà có thể tin rằng mình đã phi ngựa suốt năm mươi dặm đường qua một đất nước xa lạ với chàng đến như vậy. Được điều hành bởi những luật lệ kỳ quặc và tàn bạo đã kéo dài không hề thay đổi từ thời cổ, đất nước này dường như vẫn xa xôi và không thể thâm nhập, ngay cả khi chàng đã đứng trên đỉnh ngọn núi thiêng liêng nhất của nó. Trong vài cuộc giao tranh nhỏ đã gặp trên đường đi chàng đã hơn một lần cảm thấy sự dũng cảm sắt thép của họ. Ngược lại, trong bóng tối của cái nhà kho ngập trong ánh trăng chàng cũng đã trải qua những giây phút dịu dàng và đắm say nhất trong cuộc đời mình. Chàng nhận ra rằng những điều đó đã khắc sâu thêm cảm giác bị mê hoặc mà chàng đã bắt đầu biết đến mây tháng trước, khi bắt đầu học tiếng Nippon. Mặc dầu khi đó cũng như bây giờ chàng vẫn không hiểu nổi nguyên nhân của sự mê hoặc đó.

Và tâm trí chàng trở lại căn nhà kho đổ nát. Những hình ảnh sống động của Tokiwa nằm gọn trong cánh tay lại xuyên nhói qua óc chàng; cảm giác ấy cứ nấn ná mãi để trở thành bức bối với những ý nghĩ bối rối sau đó. Chàng nhìn mãi xuống biển mây mênh mông phía dưới mãnh liệt và sôi nổi trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ? Và cảm giác của chàng thật sự là gì? Vẻ đẹp của nàng thật nồng nàn và say đắm, nhưng cũng giống như đất nước và dân tộc mình nàng vẫn còn thật xa vời và lảng tránh. Lòng đam mê của chàng đã bị khuấy động dữ dội và phần xúc cảm của con người chàng đá chết và nguội lạnh từ lâu bỗng đột ngột sống lại một cách không ngờ. Nhưng chàng băn khoăn không hiểu người Nhật thật sự nghĩ thế nào về những con người mà họ khăng khăng gọi là "bọn rợ nước ngoài" những người họ còn biết ít ỏi đến thế?

Liệu sự hiểu biết, thân thiện và tình yêu có thể lớn lên giữa hai dân tộc có những lịch sử và kinh nghiệm khác nhau đến thế? Liệu những tình cảm đơn thuần có thể hy vọng bắc được chiếc cầu qua một vực sâu thăm thẳm đến thế? Một cảm giác khó thở của sự vui sướng thực thể bóp chặt lấy lồng ngực chàng khi những ký ức và những câu hỏi không thể trả lời được đó cứ theo nhau diễu qua trong óc. Đột nhiên chàng thấy rùng mình vì lạnh giá.

Phía tây mặt trời đang trôi dần vào đám mây dày đặc, ánh sáng của nó nhanh chóng tắt hẳn. Những vùng sáng ngời lúc này đã biến thành một cơn lũ đỏ thắm và tím sẫm, một ngôi sao đơn độc rực rỡ bắt đầu nhấp nháy trong ánh chiều chạng vạng. Ngôi sao lẻ loi trên bầu trời tối đen khiến Eden phải quay lại một lần nữa nhìn lên đỉnh núi. Nhưng trong bóng tối nhập nhoạng chàng không còn nhìn thấy bóng dáng những chiếc mũ trụ lúc náy hiện ra trên bờ miệng núi lửa. Sau khi nghiên cứu kỹ càng xung quanh, chàng bèn trườn khỏi chỗ nấp. Trong khi trượt xuống theo mạch dung nham đen chàng chợt nhận ra đã bỏ Sentaro lại một mình trong một thời gian khá dài. Chàng bắt đầu vội vã, lo lắng tự nhủ rằng chàng đã nhìn thấy mấy con tàu chiến đang nhả khói ở rất xa. Khi về đến túp lều dành cho những người hành hương, cửa sổ của nó chỉ khép hờ và chàng khẽ đẩy nó ra để trườn vào.

Chàng quỳ xuống bên cạnh tảng đá giữa nhà và thu lượm mây cành củi để nhóm lại lửa:

- Sentaro, ta đãnhìn thấy con tàu của chúng ta! Mây đã cuốn lên và ta nhìn xa được đến hàng trăm dặm... Nhưng ta tin là bọn samurai đã lên đến đỉnh núi rồi.

Đột nhiên thấy lo ngại vì sự im lặng trong lều, Eden ngừng bặt và nhìn vào bóng tối. Ngọn đèn dầu lạc vẫn còn cháy leo lét trên tảng đá giữa lều, nhưng không hề có tiếng trả lời vang lên từ phía đó. Sợ hãi đứng bật lên, Eden cầm lấy cây đèn giơ cao lên trên đầu. Ánh sáng từ ngọn đèn toả khắp bốn góc của túp lều bụi bặm, Eden nhìn thấy tấm mền mà Sentaro đã từng dùng để quấn quanh mình được vứt cẩu thả dưới chân tường. Những đồ đạc của Eden vẫn nằm lăn lóc trên tảng đá như cũ, nhưng người thuỷ thủ Nhật, chiếc thắt lưng không thấm nước của ông ta và cây gập leo núi đã biến mất