Chương 36
TUYẾT GIÒN KÊU LẠO XẠO DƯỚI CHÂN NHƯ những vụn kính vỡ khi Eden thận trọng bò vào miệng một cái rãnh đầy dung nham nằm cao hơn túp lều của những người hành hương khoảng mười lăm mét. Chàng bám chặt lấy cây gậy leo núi và chúi người sau những tảng đá trần trụi đột ngột mọc lên giữa tuyết trông giống như một con rồng đen cuồn cuộn. Chiếc mũ rộng vành rủ xuống quá mắt, thanh kiếm dắt ở thắt lưng áo ngoài để cho chàng có thể rút ngay ra thật nhanh bất cứ lúc nào khẩn cấp.
Cụm đá nằm ngay trên dải tuyết này là một điểm thuận lợi gần túp lều nhất mà từ đó chàng có thể quan sát ngọn núi ở khắp các phía. Những tảng đá bao quanh một cái gò nhỏ bằng đá bazan. Khi đãnấp yên đâu đấy chàng nghển cổ để lần lượt xem xét từng bờ dốc bên dưới, hy vọng nhìn thấy cái bóng nhỏ bé của Sentaro. Nhưng nhìn khắp xung quanh chàng vẫn không hề phát hiện ra bất cứ bóng người nào chuyển động cả. Chàng quan sát cả sườn núi phía tây và đông, cũng vẫn không nhìn thấy đâu. Rất lo ngại, chàng lại chăm chú quan sát bốn xung quanh một lần nữa bằng ống nhòm nhưng cũng chẳng hơn gì.
Ánh sáng tắt rất nhanh và tuyết trong khe càng ngời lên trắng hơn và tương phản với khoảng không tối đen đầy hăm doạ xung quanh. Mặt trời lặn xuống rất nhanh vào chân trời đầy mây bên dưới, thêm nhiêu ngôi sao đã bắt đầu nhấp nháy trên đầu. Lòng tràn trề thất vọng Eden ngoái lại đàng sau để nhìn lên. Chàng chợt nhìn thấy một cái gì đó chuyển động thoáng qua trên vách đá cao khoảng hơn một trăm mét phía trên. Thoạt tiên chàng nghĩ đó là một con gì đó bị thương đang trườn qua rãnh dung nham đầy tuyết, nhưng nhìn kỹ hơn thì thây đó là một người đang khó nhọc bò lên theo rãnh đá.
Trong một hai giây đầu Eden nhìn theo không tin ở mắt mình, mặc dù ánh sáng đang lịm dần chàng vẫn có thể nhìn rõ người đó đội một cái mũ rơm hình côn và mặc chiếc áo dài trắng. Chàng nâng ông nhòm lên nhìn thật kỹ và hít một hơi dài khi nhận ra hình dáng nhỏ bé đó. Hầu như cùng lúc đó một chuyển động thoáng qua khác làm chàng chú ý và chàng vội nâng ống nhòm lên để quan sát đỉnh núi. Lần này chàng nhìn thấy một vệt dài người đang trèo rất nhanh từ miệng núi lởm chởm xuống. Khoảng năm mươi người đang sắp thành hàng một, di chuyển một cách có mục đích rõ ràng theo khe núi đầy tuyết về phía hình người đang trườn lên, người này rõ ràng không hề hay biết gì về việc bọn chúng đang đến gần. Có khoảng ba hay bốn người trong đó không mang vũ khí, nhưng Eden nhìn rõ tất cả những người còn lại đều là những samurai đội mũ trụ, đeo kiếm, cung và tên lủng lẳng sau lưng. Trong khi quan sát bọn người mang vũ khí, một ý nghĩ rất nhanh trong óc nhắc chàng rằng bây giờ chính là thời điểm hoàn hảo để tuồi xuống theo sườn núi phía tây đầy nham thạch non rồi chạy thật nhanh.
Trong bóng tối chàng có thể hy vọng sẽ đến được chân núi mà không bị phát hiện ra và bắt đầu hành trình quay về tàu Susquehanna dưới sự che chở của bóng đêm. Bất cứ một kế hoạch nào khác đều chỉ có thể dẫn đến thảm hoạ. Nhìn về hướng tây dọc theo sườn núi chàng băn khoăn không biết liệu có thể nghi ngờ rằng những chiến binh khác sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào từ phía dưới chân núi không, vẫn không hề thây bóng dáng nào khác. Điều đó càng củng cố thêm ý định thôi thúc trong chàng muốn hối hả quay xuống núi. Chàng đưa mắt nhìn và tìm thấy một con đường từ vị trí thuận lợi chàng đang đứng chạy cắt ngang bãi đá. Mặc dù vậy khi ngước mắt nhìn lên một lần nữa chàng lại thấy hình người nhỏ bé, đơn độc lúc này thỉnh thoảng lại gục xuống tuyết và dừng lại để nghỉ. Bọn samurai đang tìm mọi lợi thế của địa hình để có thể tránh lộ diện, nhưng rõ ràng là chúng đang định tiến lên để cắt ngang đường đi của Sentaro. Eden chỉ tiếp tục nhìn một thoáng, rồi chàng đột ngột đứng phắt dậy khỏi chỗ nấp và nhảy đến khe đá, toàn thân phơi ra.
Chàng gào to bằng tiếng Nhật, hai tay vẫy rối rít:
- Sentaro! Quay lại! Quay lại và xuống đây ngay - nhanh lên!
Tiếng thét của Eden vang lên và vọng lại khắp bề mặt đầy tuyết phủ của ngọn núi, nhưng Sentaro vẫn không nhìn lại. Dường như ông ta bị vấp và dừng lại một tí sau đó lại tiếp tục đi tiếp. Đối với Eden thì dường như ông đang đi tiếp với sức mạnh chỉ có thể có ở một người đang tuyệt vọng.
Tít cao trên đầu người thuỷ thủ, đoàn samurai dừng lại vài giây và nhìn trừng trừng xuống Eden. Rồi một tiếng hét giận dữ ra lệnh và tiếng dạ ran vang lên trước khi chúng tiếp tục leo xuống còn nhanh hơn trước. Thấy Sentaro không nghe thấy tiếng hét báo động của mình, Eden lại hét lại một lần nữa và phóng người về phía trước, cắm ngập cây gậy leo núi vào đám đá bọt lởm chởm để giữ thăng bằng.
Nhưng Sentaro không hề đứng lại hoặc nhìn về phía sau. Eden liền im lặng tập trung mọi sức lực vào việc cố di chuyển thật nhanh trong lòng khe. Mặt trời đã biến mất, không khí bắt đầu trở nên lạnh buốt. Mặc dầu gió đã dịu đi những vẫn còn thổi mạnh đủ để cuộn xoáy bốc tuyết sắc như thuỷ tinh hất lên mặt chàng. Trong xoáy tuyết đó bóng Sentaro vẫn hiện ra thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện trong khi đi chuyển theo một đường dích dắc kỳ dị giữa khe núi đầy tuyết dung nham.
Lúc này khe núi đó đã mở ra thành cái lòng chảo rộng, thấp hơn đỉnh núi khoảng bốn trăm mét. Người thuỷ thủ cần phải quay về phía đông một chút để vượt qua miệng cái hố hình oval này. Nhìn theo ông ta, Eden nhận thấy càng bò lên cao cử động của ông càng có vẻ bắt đầu trở nên chậm chạp và thất thường. Sentaro không hề ngẩng đầu lên và dường như không chú ý tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh. Eden nghĩ hình như ông ta đã gần như bất tỉnh và không điều khiển được mình nữa.
Khi nhìn thấy người thuỷ thủ hơi đổi hướng, bọn samurai đang cúi người xuống khe dung nham đó bèn dừng lại để bàn bạc. Ngay khi bọn chúng vừa tiếp tục đi Eden thấy chúng chia thành hai nhóm. Một nửa gồm những tên đi đầu, do hai tên dấn đường cắt ngang qua bãi đá phủ tuyết theo đường chéo, tiến thẳng về phía Sentaro và cái hố bên cạnh. Số còn lại đi chậm hơn, di chuyển dọc theo một khe núi sâu để rồi sẽ đi xuống theo một vòng quạt rộng hơn để cắt đứt đường quay lại của ông ta. Mặt Sentaro vẫn cúi gục xuống khi ông bước được đến một khe núi mới. Nhìn thấy thế Eden bắt đầu bò nhanh hơn, gồng mọi bắp thịt để cố gắng đến được chỗ người thuỷ thủ bị đắm tàu trước khi bọn samurai xuống kịp.
Chỉ trong ba phút Eden đã đến được bờ cái hố và sau khi chạy vụt quanh miệng hô chàng thấy Sentaro ở cao hơn chàng không đầy ba mươi mét. Đến ngang một cột tuyết, người thuỷ thủ dừng lại rồi quỳ sụp xuống bái đá đen, đầu cúi xuống tựa như đang im lặng cầu nguyện. Bên trên đó khoảng năm mươi mét, Eden đột nhiên nhìn thấy một nhóm người samurai xuất hiện. Hai tay sải thoăn thoắt dọc một sợi thừng bện bằng vải, họ tiến xuống rất nhanh theo một trong những vách đá của ngọn núi lửa. Họ đã nhìn thấy Sentaro và Eden cùng lúc chàng nhìn thấy họ, những tiếng hét vui mừng ngay lập tức bật ra. Một samurai gào lên:
- Giết chết tên phản bội!
Một người khác hét theo:
- Bắt lấy tên rợ người nước ngoài!
Một tên thứ ba gào:
- Bắt lấy cả hai chúng nó - sống hay chết cũng được!
Bọn samurai tiếp tục hò reo xông tới nhưng Sentaro vẫn không ngẩng đầu lên hoặc chạy sang hướng khác. Tiếng hò reo của bọn samurai mỗi lúc một to hơn, nhưng đột nhiên một tiếng kêu dài hơn, tuyệt vọng hơn vang lên át cả mọi tiếng kêu gào phía trên. Nhìn lên Eden thấy một tên samurai trượt chân ngã nhào đầu đâm xuống chân núi. Thân hình hắn vặn vẹo và co rúm lại trong khi rơi. Tiếng kêu hãi hùng tuyệt vọng của hắn vang dội cả đêm tối trong khi va vào những vách đá lởm chởm trước khi rơi hẳn vào vực sâu đen ngòm bên cạnh.
Những tên samurai còn lại và hai tên dẫn đường dừng lại, tay bám vào những chiếc gậy yếu ớt khủng khiếp đứng nhìn theo khi một tảng đá và băng lởrơi ầm một tiếng theo cái thân người đang rơi xuống. Một giây sau một tiếng động lớn hơn vang động khắp không gian khi một tảng tuyết lớn bị xác tên samurai va vào, bắt đầu tách ra khỏi sườn núi bên dưới, vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh nhỏ. Tảng tuyết ập xuống chỉ trong vài giây, tung toé và réo vang như một cơn bão biển.
Nghe thấy tiếng động khủng khiếp của băng lở đang ập đến, cuối cùng Sentaro cũng giật mình và cố gượng đứng lên. Nhận ra một phần tảng băng đang đổ về phía mình, ông quay lại và bắt đầu tuyệt vọng chạy về phía Eden. Nhưng ông mới chạy được vài bước thì tảng băng đã đập vào một vách đá đen và đổ xuống sườn núi ngay sau chân ông.
Eden gào lên át cả tiếng băng lở và xô tới, vẫy tay để thu hút sự chú ý của người thủy thủ:
- Đường này!
Trong khi sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông Nhật bị trượt chân và suýt ngã. Lúc này tảng băng chỉ còn cách khoảng hơn mười lăm mét, Eden bắt gặp ánh mắt thất thần vì kiệt sức và sợ hãi của Sentaro.
- Tựa vào ta! - Eden nói ngay sát vào tai ông ta và vác thân hình nhẹ bỗng của người đàn ông Nhật lên vai - chỉ cần tựa yên thôi!
Né người tránh khỏi đường của tảng tuyết đang lăn, Eden nhảy đại vào một vách đá bên đường dốc rồi đặt Sentaro xuống. Chàng cúi người che cho ông ta, hai tay ôm lấy đầu mình. Chỉ một giây sau cơn thuỷ triều màu trắng đã gào thét chồm qua cái rào chắn đó, làm rung chuyển cả mặt đất và tung lên mù mịt một làn sương trắng xoá gồm những bụi tuyết. Trong mây giây sườn núi bên cạnh họ dường như sôi lên bởi những đám bọt trắng xoá, rồi cũng đột ngột như khi tuyết lở, nó lặng đi một cách kỳ quặc. Ngay lập tức một sự yên lặng hoàn toàn khép lại quanh họ.
Sentaro thều thào, nhìn Eden bằng cặp mắt nóng bỏng:
- Cám ơn ông chủ!
Eden nói:
- Đừng nói. Hãy cố thở đi, để chúng ta có thể quay xuống ngay càng sớm càng tốt.
Đội lại chiếc mũ rộng vành bằng rơm lên đầu, Eden nghển đầu lắng nghe những tiếng động trên tảng đá trên đầu. Không nghe thấy gì, chàng lặng lẽ mở nút chai nước. Một tay đỡ đầu người thủy thủ, chàng khẽ rót nước vào môi ông.
Chàng hổn hển nói trong khi nhìn người thuỷ thủ uống nước:
- Ta không hiểu tại sao ngươi lại quyết định leo lên đây. Ta đã quay lại để báo cho ngươi biết là có bọn samurai trên đỉnh núi - nhưng trong lều không có ai cả.
Sau khi uống một hơi Sentaro thều thào:
- Tôi làm thế là vì ông chủ. Ông chủ đã muốn leo lên tận đỉnh núi - nhưng phải dừng lại vì tôi... Tôi biết là nếu tôi leo lên thì ông chủ sẽ đi theo.
Eden nói bằng giọng nghiêm trang:
- Lẽ ra ngươi không nên liều lĩnh như thế...
Nhưng rồi chàng ngừng bặt, ra hiệu cho Sentaro không nói nữa.
Từ phía tảng đá trên đầu họ tiếng những bước chân lạo sạo trên tuyết bây giờ vang lên khá rõ trong bóng tối. Rút cây dao găm ra, Eden nhổm dậy khom người thận trong nhô ra khỏi tảng đá và nhìn lên trên. Chàng nheo mắt lắng nghe, cố phân biệt những -bước chân khác nhau và đoán rằng có lẽ có khoảng bốn hay năm người đang thận trọng đi về phía mỏm tảng đá phía trên cao hơn họ khoảng vài mét.
Mây giây sau sự nghi ngờ đã được khẳng định. Eden nhìn thấy một hàng mũ trụ samurai khủng khiếp. Lấp lánh phản chiếu bởi ánh sao, chiếc mũ được che xuống tận cằm bởi những mặt nạ chiến đấu làm bằng da. Có khoảng năm hay sáu tên samurai của Quận công Daizo. Bỗng một tiếng thi thầm ralệnh bất ngờ vang lên và một tiếng soạt dữ dội của kim loại cho thấy sáu thanh kiếm chết người đang cùng một lúc được rút khỏi vỏ.
- Hãy bao vây và tước vũ khí của tên rợ gián điệp! Nhưng tách riêng tên phản bội ra. Ta sẽ tự tay giết hắn.
Giọng Daizo Yakamochi quát lên ra lệnh. Hắn và năm tên samurai khác nhảy tới bờ đá. Những mũi dáo chĩa loang loáng trên lưng trông như những cái cánh vung lên trong tuyết. Chỉ trong nháy mắt chúng đã đứng thẳng dậy và làm thành một vòng vây đe dọa trước mặt Eden. Những thanh kiếm dài lăm lăm chĩa trước mặt, chúng bắt đầu thận trọng tiến về phía chàng.
Eden hét lên bằng tiếng Nhật:
- Lại đây, Sentaro - chàng rút kiếm ra và tiến về phía tảng đá - nấp sau lưng ta này!
Nghe thấy một tên rợ ngoại quốc nói bằng ngôn ngữ của mình, tất cả mấy tên samurai chợt dừng tay lưỡng lự. Trong lúc đó người thuỷ thủ bị đắm tàu đang nằm co quắp trên mặt tuyết cô gượng đứng thẳng dậy. Chạy bổ về phía Eden, ông ta nép sau mấy tảng đá mặt méo mó vì sợ.
Eden nói nhanh bằng tiếng Nhật, mắt nhìn bọn samurai đang tiến lên vây chặt tảng đá:
- Sentaro không phải là một tên phản bội. Ông ta chỉ là một ngư dân bị đắm tàu và được một tàu Mỹ cứu sống. Bây giờ ông ta trở về quê hương yêu dấu của mình...
Yakamochi nhìn Eden trừng trừng, đột nhiên tiến một bước lên trên hàng samurai. Hắn hạ mũ trụ và mặt nạ xuống, nhìn kỹ viên sĩ quan Mỹ.
Hắn kêu lên bằng giọng ngạc nhiên:
- Ngươi là tên rợ đã cướp thanh kiếm của ta trên con tàu đen! Và bây giờ ngươi trở thành một tên gián điệp!
Eden nhìn lại tên quý tộc và ngạc nhiên nhận ra. Mặt hắn đen sì, đôi mắt hẹp và sâu, môi mỏng một cách nghiệt ngả. Nửa đầu phía trước của hắn cạo trọc theo kiểu truyền thống, một cái đuôi sam dài tết gọn ghẽ như thường lệ trên đỉnh đầu. Vẻ mặt hắn ngạo nghễ và nóng nẩy và như một tia chớp. Eden chợt nhớ lại bộ mặt Nhật Bản độc ác đã xuất hiện vô cùng đột ngột trong giấc mơ về núi Fuji trên tàu đêm ấy. Trong ánh sáng mờ mờ trên núi và những vì sao to tròn bắt đầu nhấp nháy và toả sáng rực rỡ hơn xung quanh họ, hình ảnh khó chịu nhất trong giấc mơ của chàng dường như được tái tạo lại chính xác đến kỳ lạ. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, Yakamochi bước lùi lại nửa bước. Eden dễ dàng hiểu rằng hắn vô cùng khát khao muốn rửa mối nhục trên boong tàu Susquehanna.
Eden vẫn đứng và nhìn lồng ngực phập phồng của Yakamochi, chàng nói:
- Ta cũng nhớ ra ngươi. Nhưng ngươi đã lầm khi nghĩ rằng ta vào bờ để do thám các ngươi...
Một giọng khác khinh miệt vang lên từ tảng đá trên đầu họ:
- Vậy thì có lý do gì khác khiến cho một tên rợ nói tiếng nước ta và lén lút trà trộn vào chúng ta? Ta là Motohiro, chỉ huy vệ binh của Daizo Takamochi, quận công Haifu trẻ tuổi! Bây giờ ngươi là tù binh của bộ tộc quý tộc Makabe. Hãy bỏ kiếm xuống và chớ có lẻo mép dối trá nữa!
Eden ngước mắt nhìn tên samurai cao lớn, đỉnh đầu tết đuôi sam đang đứng dạng chân trên tảng đá. Dẫn đầu ba hay bốn tên samurai khác cùng với nhà sư miền núi dần đường cho chúng đi từ đỉnh núi xuống, Motohiro vần còn thở hổn hển nhưng vẻ mặt hắn ngạo nghễ vì chiến thắng.
Eden hết nhìn Motohiro rồi đến Yakamochi, khẽ nói:
- Ta không hề nói dối. Ta đến đây một các hoà bình để tìm kiếm sự hiểu biết. Vì thế ta mới đi xa đến như vậy để đến Fuji-san.
Yakamochi hét lên mắt loé sáng vì tức giận:
- Mi nói dối. Cả hai đứa chúng mày đều là gián điệp. Các ngươi đã lộ tẩy ở pháo đài Uraga rồi!
Eden lắc đầu và nói thêm bằng giọng vội vã:
- Số phận đã đẩy Sentaro phải sống bốn năm trên đất nước của ta. Ở đó ông ta đã học được nhiều điều - vì thế ông ta muốn giúp ta học hỏi thêm trên đất Nippon này. Ông ta đã dạy ta một ít tiếng của các ngươi - và ông ta biết rõ rằng các giống người khác nhau cũng có thể trở thành anh em. Ông ta có thể giúp nhân dân Nippon hiểu như vậy.
Thu hết can đảm, Sentaro khó nhọc tiến lên để có thể nhìn thẳng vào Yakamochi:
- Những điều mà tên rợ đó nói là sự thật, thưa chúa công! Tôi tôn thờ Hoàng đế Vì đại và tôi yêu đất nước thiêng liêng thần thánh này, nơi tôi đã sinh ra. Tôi hoàn toàn không hề làm gián điệp.
Motohiro gằn giọng và giơ kiếm lên quá đầu nhìn người thủy thủ:
- Ít nhất ngươi cũng là một tên phản bội tầm thường đã phản bội Nippon bằng cánh kết giao với bọn rợ nước ngoài. Chúa công ta đã ra lệnh cho ngươi phải chết dưới lưỡi kiếm này!
Vòng tròn Samurai tiến lên đe doạ sau lưng Yakamochi và Motohiro, nhưng Eden không lùi lại thay vì như vậy chàng chĩa thanh kiếm về phía Yakamochi:
- Nếu ngươi muốn giết Sentaro, ngươi sẽ phải giết ta trước!
Yakamochi bước tiếp một bước và rít lên:
- Chết à - nếu mày muốn chết! Và xác mày sẽ được phơi ở Uraga trong dây xích. Như vậy cũng đủ để bóc trần sự xảo trá của những con tàu đen. Mọi bộ tộc trên đất nước Nippon còn lưỡng lực lúc đó sẽ tham gia vào cuộc chiến tranh hoàn toàn để đánh đuổi bọn rợ nước ngoài.
Eden sững lại một giây khi ý nghĩa của những lời đó thâm vào trí óc chàng; rồi Yakamochi nhảy tới, thanh kiếm của hắn hoa lên một vòng rộng định kết liễu chàng sĩ quan Mỹ chỉ bằng một nhát. Eden mau chóng cúi người sang một bên và lấy hết sức vung thanh kiếm lên đỡ nhát chém. Thanh kiếm của Yakamochi văng khỏi tay hắn, hắn loạng choạng ngã khuỵu một chân xuống tuyết. Cũng trong nháy mắt đó Eden nghe thấy một tiếng hét dữ dội bên tai và chàng nhìn thấy thanh kiếm của Motohiro đang bổ về phía chàng. Chàng cố cúi người xuống tránh nhát chém nguy hiểm này nhưng hơi chậm nên chỉ có thể đỡ được một phần cú đánh rất mạnh. Chuôi hai thanh kiếm chạm vào nhau, Eden và Motohiro loạng choạng ghìm nhau một giây rồi sức nặng của tên samurai đẩy Eden vào tận tảng đá. Cú va chạm khiến chàng mất thế và thanh kiếm rơi xuống tuyết trong khi chàng cố dướn về phía trước, thở hổn hển. Mặt chàng gần sát với mặt kè thù và chàng nhìn rõ cả vẻ ngạo nghễ trước chiến thắng gần như đã sờ thấy trong mắt Mitohiro.
Tên người Nhật gầm gừ:
- Mày muốn chết thay cho tên phản bội hả? Bây giờ ta sẽ cho mày được thoả nguyện!
Gầm gừ như một con thú dữ, tên chỉ huy vệ binh nhảy lùi lại, vung thanh kiếm ra sau lưng rồi chém xả vào cổ họng Eden. vẫn còn đang cố gắng lấy lại hơi thở, Eden cố xoay người tránh nhát kiếm, nhưng chàng đã bị dồn hết mức vào tảng đá. Cuối cùng chàng cúi gập được người xuống thấp hơn thắt lưng để tránh nhát bổ, thanh kiếm của tên samurai bổ xuống tảng đá làm tảng đá toé lửa.
Trong khi Eden vồ được thanh kiếm rơi của mình thì Motohiro lại tiến được vào gần. Hắn hét lên một tiếng rất to và chĩa lưỡi kiếm cong dài về phía chàng. Bỗng có hai ba tiếng động choang choang của những thanh kiếm chém vào tảng đá phía trên đầu Eden cùng lúc đó là năm sáu tiếng phập phập khác xả vào thịt và những chiếc áo giáp của mây tên samurai khác của bộ tộc Makabe khiến chúng kêu lên hoảng sợ. Mấy mũi tên không trúng đích cắm xuống tuyết, nhưng có một mũi tên dính máu xuyên từ gáy Motohiro ra phía trước, đầu mũi tên bịt kim loại đã ló ra ở cằm trong khi hắn sững lại trong động tác chém xuống giở dang. Máu đỏ thẫm loang trên nền tuyết trắng. Hắn bước tói một bước, buông rơi thanh kiếm rồi nằm im chỉ cách chỗ Eden không đầy vài mét, trong lúc đó chàng vẫn còn đang cố gượng run run đứng lên.
Sentaro chỉ lên sườn núi, thì thào nói:
- Người của bộ tộc Kago. Họ đang tấn công bọn chúng.
Eden nhìn lên và thây khoảng hai mươi samurai đội mũ trụ của bộ tộc Kago đang dàn trận tiến về phía họ, kiếm tuốt trần. Một nhóm các cung thủ vẫn đứng trên những tảng đá vừa nấp, tay vần cầm cung giương về phía Yakamochi và đám quân của hắn. Những tay kiếm nhảy từng bước vững vàng qua những tảng băng đang lở bắt đầu hét vang những tiếng hét xung trận. Mây người khác cầm những ngọn đuốc vừa được châm lên, những ngọn lửa màu da cam cháy rừng rực soi sáng cả phù hiệu của bộ tộc Kago được khảm trên khiên và cờ hiệu. Dưới ánh sáng đó Eden nhận ra hình dáng nhanh nhẹn của Hoàng tử Tanaka đang dẫn đầu toán quân.
Eden rít lên, vội vã chỉ vào một bãi đá ở gần đó:
- Sentaro, nấp vào kia. Và cố ra khỏi ngọn núi này nếu có thể. Ta sẽ đi theo sau.
Sentaro khiếp sợ hỏi:
- Có phải người của bộ tộc Kago đến để cứu chúng ta không, ông chủ?
Eden lắc đầu:
- Có lẽ vì mục đích của họ chứ không phải vì chúng ta. Có vẻ như chúng ta sẽ trở thành chiến lợi phẩm mất. Đi ngay đi! Trước khi quá muộn.
Trong khi Sentaro rút lui, Eden nhận thấy rằng Yakamochi đã leo lên được vách đá và hét to ra lệnh cho bọn ở trên. Chàng nhìn lên và thấy một hàng cung thủ đã quỳ trên mép mỏm đá, giương cung để đổ một trận mưa tên vào hàng đầu của toán người Kago. Bởi vì những samurai của bộ tộc Kago giơ cao khiên lên đỡ nên có rất ít mũi tên bắn trúng đích, và tiếng Yakamochi hét to càng trở nên giận dữ.
Năm sáu tên Makabe ở dưới khen đá bị chặn lại bởi loạt tên bảt ngờ đầu tiên lúc này đang tập hợp lại hàng ngũ nấp sau một bờ đá và chuẩn bị phản công lại lực lượng của người Kago. Một số vẫn còn đang quay người để tránh hoặc đang bẻ gẫy những mũi tên cắm tua tủa vào áo giáp mấy tên khác vừa từ đỉnh núi xuống được đến nơi sau đoạn đường khá dài đang nhảy xuống bờ đá để giúp bọn kia. Ngay khi vừa nhìn thấy một nhóm mới tập hợp xung quanh một tên chỉ huy mới, Yakamochi gào lên ra lệnh:
- Hãy dũng cảm tiến lên, hỡi người của bộ lạc Makabe! Tiến lên!
Khi những người của mình đã nhảy lên xung trận, Yakamochi quay lại nhìn xuống chỗ Eden. Từ lúc xảy ra cuộc tấn công đột ngột từ trong bóng tối đến giờ mới chỉ có vài giây, và lúc này hắn đã nhanh chóng tổ chức lại được đội ngũ để phản công, vẫn không rời mắt khỏi chàng trai Mỹ, hắn ngoái lại hô tiếp một lệnh mới. Ngay lập tức ba tên samurai rút kiếm ra và chia thành thế trận bọc lót cho nhau tiến lên vây quanh chàng. Chúng nhảy đến mép bờ đá và nhảy xuống chỗ Eden, miệng hét vang tiếng hét xung trận.
Đáp lại, Eden lùi lại một bước, giơ kiếm lên và khom người xuống thế tự vệ. Liếc nhìn bằng đuôi mắt chàng nhìn thấy hai hàng samurai tiến lên trong một trận mù mịt tuyết bay tung và những ánh thép loang loáng. Những tiếng hô xung trận và những tiếng kêu đau đớn vang dậy khắp khe núi phủ đầy tuyết của ngọn núi lửa khi các chiến sĩ của cả hai bộ tộc xông vào và chém xả vào nhau tơi bời bằng một vẻ lạnh lùng băng giá. Các cung thủ của hai bên lúc này đã ngừng bắn, bây giờ hai bên xông lên đánh giáp lá cà với nhau. Một số đeo cung lên vai và nhảy xuống chiếm các vị trí lợi thế để đẩy từng tảng tuyết rơi xuống giữa trận chiến. Ngay trước khi bị tên đầu tiên tấn công, Eden đãnhìn thấy cái bóng mặc áo trắng của Sentaro bỗng lủi mất khỏi đống đá bên phải chàng. Tránh xa khỏi cuộc chiến đấu, ông ta bắt đầu lén chạy về phía chân núi qua bãi tuyết, rõ ràng là không bị ai nhìn thấy.
Eden chợt thấy một luồng hân hoan tràn qua khắp người. Nếu bằng cách nào đó chàng có thể tự do để chạy theo người thuỷ thủ xuống núi trong bóng đêm này thì có thể vẫn còn có cơ may mọi sự lật ngược trở lại một cách tốt đẹp!
Những tiếng hét xung trận của tên samurai đi đầu đang tung người nhảy về phía Eden nghe giống như những tiếng tru của một con thú dữ. Bên dưới chiếc sừng của chiếc mũ trụ cầu kỳ của hắn, là một tập hợp gồm những chiếc nanh, một cái mũi tẹt, đầy vẻ thú vật và hai hố mắt sâu hoắm. Tương phản với ánh sáng của những vì sao trên trời và tuyết trắng, cái bóng của tên samurai và tiếng kêu của hắn giống như một vị thần hung ác khủng khiếp của núi Fuji. Đáp lại, họng Eden theo bản năng cũng phát ra tiếng gào của một chiến sĩ Idian đang xung trận.
Thanh kiếm dài nguy hiểm chết người của tên Nhật, được cầm bằng cả hai tay và bổ xuống theo một đường vuông góc nhằm chém đứt cánh tay cầm kiêm của chàng từ bả vai. Nhưng khi tiếng thét xung trận của tổ tiên vừa khoát ra khỏi họng Eden, dường như nó mang lại cho chàng một sức mạnh mới tràn trề trong lồng ngực. Đúng khoảng khắc cuối cùng, chàng nhanh nhẹn bước lùi lại một bước và vung thanh kiếm lên để chiếm rất mạnh xuống khiến cho chiếc mũ trụ của tên samurai bị chẻ ra làm đôi và hắn khuỵu xuống tuyết. Tên samurai nhảy xuống sau vấp phải tên bị ngã và mất thăng bằng. Trong khi loạng choạng, hắn chém sả vào đầu Eden nhưng chàng dễ dàng đỡ được nhát kiếm luống cuống đó và nhanh như cắt chém một nhát phạt đứt vai hắn rồi gỡ thanh kiếm ra chỉ trong nháy mắt và nhảy sang bên để tránh tên samurai đang nhảy lồng lên, miệng gào đau đớn và buông rơi kiếm.
Tên thứ ba bổ vào Eden với mũi kiếm chĩa thẳng định đâm một nhát chết người vào giữa tim chàng. Eden quay người lại vừa đúng lúc để tránh được nhát kiếm, nhưng quán tính của hắn đẩy chàng ngã xuống đất. Họ lăn long lóc trên tuyết, thở hồng hộc, chém túi bụi vào nhau nhưng không có nhát nào trúng đích để có thể đổ máu.
Mặc dầu đêm đã xuống, những ngôi sao dường như quay cuồng và lảo đảo trên bầu trời xanh thẫm như nhung trên đầu chàng nhưng mặt tuyết vẫn như tự toả sáng với một ánh sáng huỳnh quang trắng loá mắt và tắm cho mọi vật xa gần trong một ánh sáng rực rỡ kỳ lạ. Trong khi Eden lăn tròn và chiến đấu dữ dội vì mạng sống của mình, đỉnh núi ngời sáng của ngọn Fuji trên cao cứ lần lượt hiện lên loang loáng trước mắt chàng, vạch lên những nét tương phản với bầu trời lấp lánh sao sắc nét một cách kỳ lạ như trong một bức hoạ khổng lồ. Cả biển mây mênh mông đang che phủ lên toàn bộ thế giới bên dưới đã biến thành một màu tím thẫm run rẩy - nhưng trong mắt chàng dường như nó cũng được khắc hoạ thật kỹ càng từ chân trời phía bên này sang chân trời phía bên kia bởi một hoạ sĩ khổng lồ.
Một bàn tay của tên samurai đang bóp chặt cổ Eden, tay kia vẫn nắm chặt kiếm trong khi đó chàng trai Mỹ cũng ghìm hắn ở tư thế đúng như vậy. Trong khi vùng vẫy để thoát khỏi những vòng lăn tròn, Eden ngạc nhiên không biết có phải chàng đang nhìn thấy ngọn núi, bầu trời và trận chiến đấu một cách rõ ràng sắc nét đến kỳ lạ như vậy không, bởi vì chàng sắp chết. Suốt bao nhiêu năm chàng không hề quan tâm đến chuyện mình đang sống hay chết, thực ra chàng luôn luôn coi thường và khinh rẻ mạng sống của mình. Nhưng lúc này đối mặt với cái chết hầu như chắc chắn, giữa hàng đống xác của các tay kiếm thời trung cổ, chàng ngạc nhiên thấy trong mình đột nhiên tràn đầy khát vọng được sống, một cảm giác đã lâu không hề biết đến. Cuộc sống với tất cả những chi tiết của nó dường như sáng bừng lên với một sức mạnh mới mẻ và cứ mỗi lần quay được đầu lại chàng lại thấy Yakamochi đứng trên miệng núi lửa nhìn chàng bằng con mắt sắc sảo và đầy mong chờ của một con diều hâu đang rình để bổ xuống con mồi. Rồi chàng thấy Yakamochi làm một cử chỉ giận dữ ra lệnh cho hơn nửa tá samurai tiếp tục tiến lên, ngay lập tức bọn chúng nhảy xuống khỏi vách đá và hò hét chạy về phía chàng.
Chàng cũng nhìn thấy những cung thủ đứng bên cạnh Yakamochi, đang chỉ xuống núi vẻ rất khẩn cấp. Khi lăn thêm một vòng nữa chàng thấy chúng đang chỉ cho tên quý tộc thấy Sentaro, lúc đó chỉ còn là một cái bóng nhỏ mất hút dần đang trượt xuống núi để đến bên bờ một miệng phụ của núi lửa. Eden thấy Yakamochi giận dữ ra hiệu, rồi những cây cung của các cung thủ ngay lập tức chĩa xuống dưới, những mũi tên bay vun vút. Một giây sau Sentaro vung cả hai tay và chúi xuống mặt úp lên tuyết. Thậm chí chàng còn thây rõ cả cái đuôi mũi tên nhô ra giữa mảng đỏ thẩm trên lưng ông - và người thuỷ thủ Nhật không hề có thêm cử động nào nữa.
Eden cố gắng một lần nữa để thoát được bàn tay cứng như sắt của tên Makabe, vừa lúc đó chàng nhìn thấy Yakamochi chỉ tay ra lệnh cho hai tay kiếm đi xuống núi về phía miệng phụ của núi lửa. Xung quanh hắn vẫn còn khoảng hơn hai mươi tên lính, đúng lúc đó Eden chợt hiểu rằng quân Makabe với số đông và rất có kỷ luật sẽ làm được chuyện quyết định. Những samurai Kago do Hoàng tử Tanaka dẫn đầu đã thực hiện được một cuộc đột kích rất dũng cảm với một số người ít ỏi hơn và hầu như đã đạt được yếu tố hoàn toàn bất ngờ. Ít nhất đã có mười cái xác đẫm máu nằm trên tuyết, hầu hết trong đó là của quân Makabe và trận chiến đấu tay đôi vẫn còn đang diễn ra quyết liệt quanh đấy. Nhưng dẫu cho mục đích của quân Kago có là gì đi chăng nữa, chàng cũng có thể thấy rằng một lực lượng nhỏ hơn như vậy khó mà có thể đủ mạnh để có thể thắng nổi.
Một tốp Makabe mới tấn công xuống đã bao vây chặt quanh chàng, phù hiệu bộ tộc của chúng, gồm những biểu tượng cây thông và những đám mây. Đối với Eden dường như là những phù hiệu lập loè sáng và vừa được sơn lên những chiếc mũ trụ và chuôi kiếm của chúng. Những áo giáp làm bằng tre và mắt xích sắt cũng loé sáng chói mắt, hiện ra rỗ ràng đến từng đốt một. Chúng hét vang tiếng hét xung trận, vung kiếm trên đẩu chàng và tên samurai kia, những ánh chớp của lưỡi kiếm nhằm thẳng đầu chàng bổxuống. Eden thu hết sức cố gắng một lần cuối cùng để bứt khỏi tay tên samurai đang ghì chàng xuống mặt đất. Cuối cùng chàng cũng quật ngửa được hắn, nhưng hắn vẫn còn đeo lên tay chàng. Mặc dù biết rằng đã quá muộn, Eden vẫn nhắm mắt chém xuống một nhát quyết định.
Chàng nghe rõ cả tiếng lưỡi kiếm vun vút giận dữ, tiếp theo là một tiếng kêu lạ lùng, ồng ộc, rồi là cả một sự lặng ngắt chết chóc, và Eden ngờ ngợ không hiểu có phải đó là tiếng máu của chính chàng đang chảy. Rồi sức nặng của một thân hình trơ trơ đập vào chàng, tiếp đó là cú giật khi một thanh kiếm khác đâm trúng đích. Những tiếng kêu giận dữ vang lên bốn phía, rồi ánh lửa sáng bùng lên, chiếu sáng cả khoảng tối sau đôi mắt nhắm nghiền của chàng. Cùng lúc đó mọi sức lực còn lại chuội hẳn khỏi tên samurai và hắn nằm im trong gọng kìm của hai bàn tay Eden.
Eden mở mắt ra và nhìn thấy xác một tên samurai khác không có đầu nằm vắt trên người chàng. Tên samurai vật lộn với chàng cũng đã chết, lưng hắn toác ra vĩ một vết thương khủng khiếp. Những bước chân vội vã vang lên trên tuyết đỏ xung quanh. Chàng nhìn lên và ngay lập tức nhận ra Hoàng tử Tanaka: tay cầm một bó đuốc giơ cao, chàng trai quý tộc của bộ tộc Kago đang đẩy lùi hai tên Makabe bằng những nhát kiếm giận dữ bổ xuống như mưa. Hỗ trợ sát cho chàng là Gotaro và ba samurai khác đang quấn chặt lấy những tên khác ở xung quanh bằng những nhát kiếm dữ dội không kém. Eden nhìn thấy họ đã hất xuống được hai đối thủ đang cùng một lúc tấn công Tanaka từ hai phía.
Trong khi cố gượng đứng lên, Eden nhìn thấy Yakamochi đang huyênh hoang trên vách đá, khoa chân múa tay về phía Tanaka. Chỉ trong vài giây, một nhóm tấn công khác của phía Makabe đã thành lập xong. Chúng nhảy bay người qua những tảng đá và bắt đầu xông lên qua bãi tuyết tiến về phía Tanaka, miệng hò hét vang dội. Eden nắm chặt chuôi kiếm, cố cúi người để có thể khuất vào bóng tối càng nhiều càng tốt và cũng bắt đầu chạy - theo hướng ngược lại. Chàng chạy vòng qua đám người đang đánh nhau điên loạn, chạy thục mạng về phía dưới núi vấn cố nuôi hy vọng, là có thể đến kịp chỗ Sentaro để cứu ông và cùng chạy thoát vào bóng tối ở chân núi.
Phía trước mặt, chàng nhìn thấy hai tên samurai đang đuổi theo người thuỷ thủ bị đắm tàu. Chúng chạy nhanh một cách đáng kinh ngạc qua những đống tuyết đổ và chạy được nửa quãng đường đến chỗ miệng phụ của núi lửa. Eden nghiến răng dữ dội cố tăng tốc độ. Nhưng đùi phải chàng ngày càng đau kinh khủng qua từng bước chân, nhìn xuống chàng thấy một dòng máu đỏ đã thấm ướt cả phía dưới thắt lưng chiếc kimono trắng, vết thương trong cuộc vật lộn dài trên tuyết khiến chàng bật kêu lên và chạy chậm lại thành khập khiễng. Chàng choáng váng cả người, trong khi đó tiếng hò hét lại dậy lên phía sau lưng; những tiếng nói to dần tựa như bọn chúng đang chạy rất nhanh từ đỉnh núi xuống. Mặc dầu không nhìn lại nhưng chàng đoán những tiếng hò hét đó có nghĩa là từ trên vách núi bọn chúng đã phát hiện ra chàng và có thêm người của bọn Makabe đang đuổi theo. Một cơn choáng váng mới khiến chàng đột nhiên loạng choạng. Eden chợt hiểu rằng hy vọng trốn thoát là không thể có nữa.
Hai tên samurai do Yakamochi cho đuổi theo lúc này đã đến được chỗ thân hình bất động của Sentaro. Có cái gì đó trong những động tác nhanh và quả quyết của chúng khiến cho máu Eden bỗng lạnh giá. Một trong hai tên rút kiếm ra và đứng dạng chân có vẻ rất khinh suất ngay trên bờ miệng núi lửa, tên kia ngồi xổm xuống rất nhanh, dựng Sentaro quỳ dậy và đẩy tới trước. Mũi tên đã bắn trúng người thuỷ thủ bị đắm tàu vẫn còn nhô ra trên lưng ông, đầu ông gục xuống ngực cho thấy ông không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Lưỡi kiếm vung lên một đường chết người và Eden khủng khiếp nhìn tên samurai đang quỳ nhổm lên, nhấc cái xác không đầu của Sentaro lên và thận trọng vứt qua bờ miệng núi lửa đang trong thời kỳ hoạt động. Hai tên lính chỉ nhìn rấtnhanh vào cái hố sâu thăm thẳm nóng bỏng rồi quay lại đường cũ để trở lên đỉnh núi.
Eden lúc này mới nhận ra rằng đã đứng sững lại để nhìn cái cảnh rùng rợn đó. Hai tên samurai cũng lúc này mới nhìn thấy bóng chàng. Eden rút con dao găm ra khỏi thắt lưng và bắt đầu đi về phía chúng bằng những bước loạng choạng. Một tiếng hét hoang dại khác bật ra từ họng chàng, trong đó lẫn lộn cả đau khổ và cuồng nộ, chàng điên cuồng hoa con dao trên đầu chạy xốc tới. Không hề chú ý đến chân phải bị thương đau nhói, chàng gắn ánh mắt căm hờn vào hai tên samurai đang kinh ngạc, đầu óc trống rỗng không có gì ngoài một sự thôi thúc mù quáng phải trả thù cho cái chết thương tâm của Sentaro. Chàng ngã dụi xuống tuyết hai lần, nhưng mỗi lần lại cố gượng đứng lên và cố gắng đi tiếp, không chú ý đến mọi sự chỉ trừ hai tên đao phủ đang bình tĩnh đứng chờ dưới chân dốc.
Mặc dầu tiếng hò hét sau lưng đang dội đến mỗi lúc một to hơn, dường như Eden không hề nghe thấy gi hết, và khi tên dẫn đầu toán người đuổi theo chàng đã đến đủ gần để có thể phóng kiếm vào đầu chàng, chàng vẫn không hề quay lại. Thanh kiếm yếu ớt rơi xuống bên cạnh chàng, nhưng mắt chàng chỉ nhìn thấy đỉnh ngọn núi lửa đang toả hào quang. Hai cánh tay chàng dang rộng, thanh kiếm của chàng cũng đã bị rơi trong bóng tối, và hai bàn tay chàng dường như đã với được đến bầu trời và muôn ngàn vì sao, giống hệt trong giấc mộng.
Khi chàng ngập sâu vào trong tuyết, tấm màn do những vì sao đêm dệt nên dường như rơi vào tay chàng một cách dễ dàng như một dải lụa, và chàng nhẹ nhàng quấn nó vào người, nó cho chàng một cảm giác kỳ diệu và đột nhiên của nhẹ nhõm và tin tưởng. Rồi một lưỡi kiếm đập vào một bên đầu chàng, thế là hàng ngàn vạn vì sao nổ tung trong một ánh sáng loá mắt. Cùng với tất cả mọi thứ khác chàng chìm vào một khoảng trông rỗng lạnh giá.