← Quay lại trang sách

Chương 39

TRONG MÀN SƯƠNG MÙ MỊT CỦA SỰ IM LẶNG vô thức, tiếng người nói rì rầm xa xôi dường như vang đến rất chậm. Eden nghe thấy tiếng nói đó trong một cơn đau nhói lại mới dội lên, vì thế chàng không thể đoán chắc là giọng nói đó vang lên trong đầu hay là từ ngoài dội vào. Bóng tối mù mịt vẫn còn vây quanh nhưng chàng dần dần nhận ra tiếng vó ngựa như bị nén lại và gõ đều đều trong khi phi trên nền đất mềm. Những con ngựa thỉnh thoảng lại lặng lẽ khịt mũi, bộ yên cương kêu lanh canh, nhưng có một cái gì đó vẫn ngăn không cho chàng biết được đó là tiếng động thật hay chỉ là tưởng tượng.

Cơn nhói đau lại chói lên và trở thành một thực tại với một cảm giác cứng đờ đáng kinh ngạc cả trong sọ lẫn phía dưới thắt lưng. Chàng ngửi thấy rõ cả mùi máu khô, và đột nhiên nhận ra một mùi bụi bặm, hăng hắc. Toàn thân chàng, nếu như quả thật nó có tồn tại đang bị vắt ngang qua một cái gì đó. Eden run lên bần bật và mỗi chuyển động lại làm dây lên một cơn đau tràn qua toàn thân. Trong khoảng trống rỗng đen ngòm mà hình như chàng đang tồn tại trong đó, Eden không hiểu có phải là chàng đã chết hoặc đang sắp chết. Ký ức của chàng trống trơn một cách khủng khiếp và chàng cố tìm trong cái trơn tuột phẳng lỳ này một chút gì đó có thể gợi nhớ lại những gì vừa xảy ra.

Eden hoàn toàn tê dại và nhận ra rằng chàng không thể nào cử động tự do được. Thậm chí chàng không biết chắc đâu là tay hoặc chân của mình, toàn thân dường như chỉ là một cái vòi trơ lỳ và một cái đầu không thể nào cử động nổi. Ngoài ra không còn gì nữa, tất cả chỉ là một bức màn bao bọc đen ngòm sâu hun hút. Chàng nghe thấy cả tiếng động rất nhẹ của một ai đó đang thở chậm với một nhịp điệu xa dần, cách nào đó chàng biết rằng đó chính là hồn mình đang lìa khỏi xác. Trong trạng thái bất lực đó chàng cố gắng căng hết mức cả năm giác quan để xác định mình đang ở đâu. Nhưng dù chàng có nỗ lực đến đâu cũng không thể nào xuyên thủng được màn tối dày đặc. Sau đó dường như đã tới được cõi vĩnh hằng, chàng bèn thôi không cố gắng nữa và đành để mặc cho mình bị rơi tuột vào màn sương dày đặc sâu thẳm của cõi vô thức.

Đúng lúc chàng thôi không cố gắng để hiểu nữa, thì một hình ảnh sống động bỗng thổi vào trí óc làm chàng thấy quay cuồng. Thoạt tiên Eden không tin chắc mình đang nhìn thấy cái gì, rồi sau đó chàng nhận ra rằng xung quanh mình là những chiếc lều làm bằng da thú của người Indian. Khói đang bay lên từ những ống khói trên những chiếc lều đó. Tiếng vó ngựa chập chờn hồi nãy đang đưa những người đàn bà cả già cả trẻ chạy ùa ra khỏi lều để nhìn đoàn ngựa và những chiến sĩ Iroquois đi ngang qua. Các chiến sĩ cài lông chim trên tóc, toàn thân và mặt mày được trang điểm bằng những màu sắc rực rỡ. Tay họ cầm giáo, rìu và cung tên, những ống tên đầy ắp đeo lủng lẳng sau lưng trần, thắt lưng giắt những con dao rộng bản.

Cùng lúc đó các giác quan thôi không tuyệt vọng tìm hiểu nữa mà Eden bắt đầu nhận thức được chàng là ai và đang ở đâu: bị đánh bại trong trận chiến đấu với bọn da trắng xâm lược đến cướp bóc người Iroquois, thi thể chàng đang được đưa về nơi chôn cất tổ tiên mình. Chàng đang bị kéo lê sau một con ngựa già trên một cái xe quệt thô sơ làm bằng những cành cây và thỉnh thoảng lại bị quật lên quật xuống không thương tiếc. Những tiếng nói chàng nghe thấy đó chỉ là linh tính và tiềm thức bởi vì bầu không khí bẽ bàng và nhục nhã vẫn lơ lửng trong suốt quá trình lễ tang diễn ra.

Từ những khuôn mặt nhăn nheo của các bà già da đỏ và những cái nhìn sợ sệt của người phụ nữ Iroquois trẻ hơn đang địu một đứa trẻ trên lưng, ngay lập tức chàng biết chính xác chàng là nguyên nhân gây ra nỗi bẽ bàng đó. Rõ ràng họ đang nhìn vào xác một kẻ phản bội đã bị chính bộ tộc của mình giết vì tội liên kết với kẻ thù căm ghét nhất của bộ tộc. Chàng đã bị giết bởi vì chàng đã nhìn thấy những người da trắng ào lên như nước thuỷ triều quét qua đất của người Iroquois và mãi mãi thay thế họ trên mảnh đất đó. Chàng đã bị giết bởi vì chàng đã thấy trước tất cả mọi người rằng bộ lạc của chàng sẽ không thể tự cứu được bằng cách chiến đấu với bọn xâm lược. Chàng đã bí mật gặp gỡ một thực dân da trắng có giọng nói nhẹ nhàng ở trong rừng. Họ đã bất ngờ gặp nhau bên một hồ nước, nơi cả hai người dắt ngựa tới để uống nước và ông ta đã đặt vũ khí xuống trước. Chàng đã tiếp tục bí mật gặp gỡ người da trắng đó vì muốn tìm cách chặn lại những cuộc chém giết vô nghĩa và cố gắng hiểu cách làm thế nào để cho hai dân tộc họ chung sống hoà bình bên nhau và vì thế chàng đã bị các chiến sĩ trong cùng bộ lạc giết.

Chàng mở miệng cố gào lên để tự vệ, những tấm vải liệm đã trùm lên mặt và chàng không thể nào nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của mình nữa. Rất nhiều bà già da đỏ rít lên và khinh bỉ nhổ toẹt khi xác chàng được kéo ngang qua mặt họ và chàng cảm thấy nỗi tuyệt vọng của mình sâu thăm thẳm không sao chịu đựng nổi. Duy nhất chỉ có một người phụ nữ trẻ, vẻ mặt xinh đẹp sầu não một cách bi thảm đứng bên lề đường là đang lặng lẽ gạt nước mắt. Đứa bé địu trên lưng nàng cũng đang nhìn chăm chăm về phía chàng, mắt mở tròn ngạc nhiên và Eden cảm thấy tim mình đang vỡ tan trong lồng ngực. Chàng biết mình đúng và những người đang chửi mắng và nhổ vào chàng kia là sai; nhưng chàng cũng biết rằng mình sẽ không bao giờ còn có thể làm cho họ hiểu rằng chàng đang cố gắng đạt được điều gì.

Cố gắng hét to lên khiến cho một cái gì đó chảy tuột đi khỏi chàng, và cái đau nhói trong đầu cũng như trên toàn thân đột nhiên tăng lên khủng khiếp. Hoàn toàn nghịch lý là mặc dầu có thể nhìn rõ từng chi tiết của khu trại mà đám tang đi qua, nhưng bóng tối quanh chàng vẫn nặng nề bao trùm tất cả. Trong bóng tối đó những cú xóc đau đớn và nảy bần bật của thân thể còn sống của chàng tiếp tục, những giọng nói mơ hồ đâu đó vẫn rì rầm và chàng nghe rõ cả tiếng vó ngựa nện đều đều. Từ tất cả những âm thanh và cảm giác có thực đó chàng biết không phải mình đang nằm mơ. Toàn bộ trực giác cho chàng hay rằng những hình ảnh thật rõ ràng trong màn sương của bóng đêm là có thực chứ không phải một giấc mộng. Eden tiếp tục nhìn quanh và không hề khó chịu hay ngạc nhiên nhận ra cách nào đó chàng đang cùng một lúc trải qua hai mức độ vô thức: Trong cùng một lúc chàng đang trải qua hai thời điểm hoàn toàn khác nhau. Eden tin chắc rằng hai sự việc khác nhau này có một mối liên quan trực tiếp nào đó nhưng chàng vẫn chưa thể đoán được môi liên hệ đó là như thế nào. Bởi vì trong màn đen đó toàn bộ ký ức của chàng là bằng phẳng và trống trơn, không một dấu vết.

Eden cố ngóc đầu và vai lên nhưng rõ ràng là không thể được, vì bị trói rất chặt. Chàng lại cố gắng kêu to lên nhưng tiếng kêu chỉ khàn khàn như tiếng ếch và chàng hiểu rằng không có ai nghe thấy cả. Lại một cơn tuyệt vọng mới chậm chạp dâng lên và để lại một cảm giác bị ruồng bỏ. Dường như chàng bị treo lơ lửng trong một trạng thái tinh thần xa xăm, bị tước bỏ mọi dạng của tri thức, không rõ chàng ởtrong trạng thái đó bao nhiêu lâu rồi. Thế rồi rất chậm chạp, một hiểu biết mới mẻ từ từ tràn vào óc, và rốt cuộc chàng biết rằng không phải mình đang sống ở một thời đại khác. Nhưng một dấu vết thấp thoáng của những ký ức được kế thừa và khoá kín sâu trong chính thân thể chàng cứ trỗi lên rồi lại lặn xuống trong tiềm thức dọc theo hành lang thời gian mờ tôi.

Eden vất vả cố gắng để làm rõ nét những ức đoán lờ mờ, mới mẻ và tươi rói này nhưng luôn thất bại. Cố gắng làm chàng gần như kiệt sức và chàng lại chìm vào giấc ngủ mù mịt. Khi đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên một luồng ánh sáng chói loà tràn đầy trước mắt chàng. Nó nhanh chóng trở nên quay cuồng và từ tâm điểm của luồng ánh sáng ấy bỗng hiện rõ một bóng dáng yêu dấu của người phụ nữ da đỏ trẻ mà chàng đã nhìn thấy trước đó. Đôi mắt nàng cháy bỏng thương yêu, khuôn mặt diệu kỳ màu hổ phách và nàng nhìn chàng không chớp. Tay nàng cầm một nắm cỏ có những quả mọng láng dầu và thơm ngát, nàng vô cùng trân trọng quì xuống bên chàng để xoa dầu vào những vết thương và thân hình gầy nát của chàng.

Đôi tay thân thương quen thuộc và dịu nhẹ của nàng đã làm chàng sống lại. Chàng ngồi dậy, rồi đứng lên mà không hề phải cố gắngtí nào. Thấy thế vẻ mặt trang nghiêm bí ẩn của nàng chợt bừng lên sung sướng. Nàng cũng đứng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chàng, nàng xích lại gần chàng và thì thầm:

- Chỉ có những người đàn ông có thể yêu thương mãnh liệt mới có thể liều mình. Anh không hề cần phải cảm thấy xấu hổ.

Chàng không trả lời mà nhìn chằm chằm, sững sờ vì vẻ đẹp của nàng và mặc cho nàng kéo tay và dẫn chàng đứng lên khỏi cáng. Ánh sáng rực rỡ vẫn tiếp tục bao quanh họ, che chở cho họ khỏi ánh mắt của những người đang theo dõi cuộc chôn cất và họ đi được khỏi đó mà không bị ai nhìn thấy. Khi họ đến gần bờ một con suối sâu chảy xiết, nàng nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo và vẫy chàng theo nàng lội xuống dòng nước chảy xiết. Ngay lập tức chàng rũ bỏ tấm vải liệm và kêu khẽ lên một tiếng rồi lội theo.

Dòng suối nhanh chóng đổ vào một cái hồ rộng. Khi tới hồ, cả hai liền lặng lẽ lặn xuống đáy nước xanh biếc và sâu thẳm. Chàng vui sướng bơi theo làn nước rẽ ra phía sau nàng, bơi rất dễ dàng và chiêm ngưỡng nhịp điệu uốn lượn của tấm lưng mảnh dẻ phía trước. Nàng đã cởi bỏ sợi dây da trang điểm trên trán và trong khi bơi mái tóc đen dài dập dờn quanh hai vai như những cái cánh màu đen. Mùi hương ngào ngạt của nắm cỏ và quả cây mọng dầu mà nàng đã dùng để xoa lên các vết thương của chàng cũng lướt qua trong làn nước. Chàng nhắm mắt, bơi theo nàng mà không cần nhìn chỉ cần nhờ có cảm giác về mùi hương đó.

Chàng nhận ra rằng mình dễ dàng thở trong nước như trong không khí, cùng một lúc hít vào mùi hương của nắm cỏ và của thân hình nàng mà không hề thấy có gì khó khăn. Nàng bắt đầu lộn người chậm rãi và duyên dáng trước mặt chàng như chào mừng sự hồi sinh màu nhiệm. Chàng cô tình bơi đến gần, choáng váng vì ánh sáng mà hai bên sườn vàng óng của nàng toả ra trong làn nước trong xanh.

Nhận ra ý định của chàng nàng quay lại mỉm cười bằng đôi mắt Iroquois hình nửa quả hạnh đào và uể oải lộn ngửa lại, chập rãi đạp đạp nước và lờ lững nhìn chàng bơi đến gần. Chàng hôn thật dịu dàng lên hai bàn chân đang bơi của nàng, vào làn da, vào hai đầu gối rồi ấn môi khao khát vào khoảng tối dịu dàng giữa hai đùi nàng và kéo dài cái hôn khát khao mê đắm đó một hồi lâu. Mái tóc dài đen của nàng chảy dài trong làn nước và quấn quít quanh họ trong khi họ bơi quanh nhau. Chàng cọ xát lên mặt, lên cổ nàng bằng tay, bằng chân và bằng toàn bộ thân thể của mình. Nàng cũng cọ xát lại chàng như vậy, đôi tay và đôi môi nàng áp vào gần chàng, lùi lại, rồi lại áp sát nữa. Họ nô đùa như những đứa trẻ và chọc ghẹo nhau, họ lao vút lên cao rồi lại nhào xuống trong nước, lúc thì dịu dàng, lúc lại yêu đương dữ dội. Họ lần lượt đuổi nhau, mất hút xuống đáy nước dường như không có đáy, chỉ để lại những bọt nước nổi lên mặt nước tít trên cao và lặng lẽ bật kêu lên trong đáy nước sâu thẳm khi cuối cùng cơn đau dài ngọt ngào của nỗi đam mê trào qua người họ.

Trong khi họ ghì xiết lấy nhau và tan hoà trong niềm đam mê câm lặng, chàng ngước lên nhìn xuyên qua tầng nước trong hồ và nhìn lên bầu trời rộng lớn bên trên, cảm thấy tim mình nở ra vì vui sướng. Trong cái giây phút hai thân hình của họ hoà vào làm một đột nhiên chàng biết rằng chàng và nàng đang tham dự vào sự hài hoà của cái vũ trụ có thật tồn tại cùng một lúc trên bầu trời và trong mọi tạo vật. Trí óc và thân thể họ cũng nhập vào làm một giống như nước, cá và những vạt cỏ trên bờ hồ, với bãi cát mặn, với bờ hồ phủ đầy cây cỏ cũng như với bầu trời bao la bất tận và những đám mây trôi trên đó được phản chiếu lại trên mặt nước hồ sáng như gương. Bởi sự nhận thức đó, một cảm giác thanh bình tràn qua khắp người chàng, và một cảm giác ngọt ngào khó xác định nhanh chóng chạy lan đến từng dẻ sườn và làm tan biến những đau đớn còn lại của những vết thương trên người. Không cần nhìn nàng chàng cũng biết rằng nàng cũng đang trải qua những cảm giác tuyệt vời như vậy, và nàng cũng chẳng cần phải nói lời nào để khẳng định những gi chàng đang cảm thấy.

Cuối cùng khi chàng quay lại để nhìn vào nàng chàng không hề ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt Iroquois xinh đẹp đó chính là khuôn mặt xinh đẹp của Matsumura Tokiwa, rằng đó chính là cùng một người đàn bà mà thôi. Trong sóng nước dập dờn mái tóc đen dài đã duỗi thẳng của nàng đã được cuộn lại trên đầu theo kiểu Nhật, và nụ cười e lệ mê hồn trong đôi mắt cho chàng hiểu rằng nàng cũng đã biết được giây phút chàng nhận ra nàng.

Chàng lặn xuống sâu thêm, ôm chặt lây nàng với một niềm khao khát mới và trong khi chậm rãi bơi trong nước, hai đôi tay quấn chặt lấy nhau chàng nhìn thấy ngọn núi hình côn khổng lồ hiện ra rất rõ ràng trong đáy nước sâu thăm thẳm bên dưới họ. Họ bắt đầu bơi về phía đó và chàng nhận thấy một cái hố lớn đen ngòm mở ngoác ra ngay giữa đỉnh núi phủ tuyết. Cùng lúc đó chàng nhận ra đó là Núi Fuji, và cũng trong khoảnh khắc đó hồi ức của chàng về những sự kiện vừa qua bỗng sống lại và chàng nhìn mãi vào miệng núi lửa đen ngòm và rùng mình vì cảm giác đang nhìn vào chính linh hồn của trái đất. Dường như họ bơi nhanh hơn và chàng bắt đầu sợ rằng họ sẽ bị hút vào cái trống rỗng khủng khiếp của miệng núi lửa. Nhưng khi chàng sợ hãi quay lại nhìn vào nàng, chàng thấy người đàn bà da đỏ Iroquois đồng thời cũng là Tokiwa vẫn mỉm cười dịu dang với chàng. Nàng thì thầm:

- Càng yêu thương bao nhiêu, chàng sẽ càng hiểu nhiều hơn bấy nhiêu. Và càng hiểu nhiều hơn bao nhiều thì chàng sẽ càng yêu thương bây nhiêu - chàng và tất cả mọi người đàn ông khác.

Những lòi nói dịu dàng của nàng làm chàng yên lòng và chàng liếc nhanh lên nhìn lên bầu trời thăm thẳm in hình trên mặt hồ trước khi nhìn lại xuống cái họng kinh khủng của miệng núi lửa một lần nửa. Lần này chàng thấy mình hiểu thêm một ít, và chàng biết rằng cái vũ trụ có thật trong đáy sâu còn ẩn giấu của ngọn núi lửa cũng chẳng khác gì với cái vũ trụ trong bầu trời mênh mông trên đầu kia. Cả hai đều là những khía cạnh đơn thuần của những quá trình vô hạn kéo dài bất tận về cả hai phía bên trên và bên dưới họ. Đột nhiên chàng hiểu rằng bản thân họ cũng chỉ là một phần của sự thật đó,

Trong khi nhìn xuống dưới chàng cũng nhìn thấy bóng của những con tàu hơi nước đen hung ác thả neo tít xa trong một cái vịnh với những khẩu súng chĩa vào bờ biển. Chàng còn nhìn thấy nhiều nhóm người Nhật đang chuyển động quanh đỉnh núi tuyết phủ của ngọn núi lửa khổng lồ. Hầu hết những hình người đó đeo kiếm, dáo nhọn, cung tên. Khi chàng và cô gái Iroquois - Nhật Bản xinh đẹp lặn xuống sâu hơn trong làn nước trong xanh, họ nhìn thấy trên đỉnh núi những người đeo vũ khí vẫn đang quần nhau dữ đội.

Một số người bị ngã, bị tên xuyên suốt qua người, một số khác lộn nhào và chết vì những vết thương do bị dáo đâm gươm xả. Một người dân thường Nhật Bản không có gì tự vệ định chạy trốn khỏi cuộc chiến đấu, nhưng bọn kia đã nhìn thấy và ông ta ngã dụi xuống vì một mũi tên. Máu ông loang ra rất nhanh trên tuyết tạo thành một vầng hào quang đỏ tươi rực rỡ. Rồi những kẻ thù của ông đến, nhấc cái xác không còn sự sống lên trên tay và tàn bạo chặt đầu ông trên mép một tảng đá của miệng núi lửa đang gào thét. Cái xác cong lại như một cây sung khi nó rơi xuống cái vực sâu đen ngòm. Nhìn cái xác rơi, đầu Eden cũng quay cuồng theo. Chàng nghe thấy chính giọng mình thì thầm:

- Đó là Sentaro. Đó là Sentaro.

Bên cạnh chàng cô gái Iroquois - Nhật Bản thôi không mỉm cười nữa, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm trang. Nàng gật đầu rồi lại gật đầu lần nữa vẻ đau đớn:

- Phải. Sentaro cũng cố gắng để hiểu - và ông ta cố gắng làm cho mọi người khác cùng hiểu. Cũng giống như những người Iroquois dũng cảm, tổ tiên của chàng xưa kia đã từng làm. Đáng buồn là họ cũng đã phải chịu số phận giống như thế này...

Eden kinh ngạc hỏi:

- Nhưng tại sao? Tại sao?

Xác người dân chài mộc mạc và dũng cảm vẫn tiếp tục rơi vào miệng núi lửa đen ngòm, gần như không nhìn thấy nữa. Cả hai người nhìn theo cho đến khi nó mất hút.

Nàng nói khẽ:

- Bởi vì họ không có đủ tình yêu đối với những người anh em của mình. Tất cả loài người đều thuộc một gia đình. Dù cho da họ trắng hay vàng hay đen hay đỏ, tất đều chỉ cùng xuất thân từ một dòng họ...

Từ một nơi nào đó rất xa, một tiếng động ồn ào hăm dọa vang lên rồi to lên rất nhanh. Một tia sáng chói loà làm họ lóa mắt trong giây lát rồi một tiếng nổ dữ dội làm đinh tai họ. Họ nghe thấy tiếng gió rít dữ dội, nước xung quanh họ bị khuây động và đột nhiên đầy ắp bởi một trận mưa chết chóc những tro và đất đá vỡ nát. Mặt đất rung chuyển khủng khiếp. Eden đoán là núi Fuji lại phun trào, chàng bèn đưa mắt nhìn xuống để quan sát cảnh cái miệng rùng rợn của ngọn núi lửa.

Nhưng chàng kinh ngạc thấy rằng ngọn núi đồ sộ vẫn nằm ngủ yên và tĩnh lặng như trước: sự rung chuyển dữ dội của mặt đất và những tiếng nổ đến từ tít xa, ở nơi một thành phố ngạo nghễ vươn lên trời cao. Đột nhiên Eden linh cảm thấy sự huỷ hoại lần này không phải do những thế lực mù quáng và thiênnhiên gây ra mà bởi chính con người. Chàng cũngbiết rằng cái chết rùng rợn của Sentaro và cái chết của người Iroquois dường như chính là chàng, cómột sợi dây liên hệ trực tiếp nào đó, mặc dầu hai sựkiện cách nhau nhiều thế kỷ về thời gian và hàng ngàn dặm về không gian. Những con tàu đen đáng sợ mà từ đây có thể nhìn rõ đang thả neo trong vịnh, với boong tàu đồ sộ và những khẩu súng hạng nặng chĩa vào bờ biển trần trụi kia cũng là một phần của sợi xích vô hình chịu trách nhiệm nôi với quá khứ và vươn tới tương lai.

Cô gái Iroquois - Nhật Bản lại ghé sát vào tai Eden thì thầm qua bóng tối và những tiếng ồn ào rối loạn:

- Cái mạnh luôn luôn đàn áp cái yếu, bởi vì trên đời này có quá nhiều sợ hãi, quá ít tình yêu và sự cảm thông. Nhục nhã và giết chóc đã sản sinh ra lòng mong muốn trả thù. Những cảm xúc đó được nuôi dưỡng thầm kín qua bao nhiêu thế hệ, cho đến khi nào nó thổi bùng lên một ngọn lửa căm hờn khủng khiếp. Và theo sau đó luôn luôn là chém giết nhiều hơn...

Khi Eden quay lại để nhìn vào mặt nàng thì chỉ còn nhìn thấy một hình bóng qua làn khói đen và những mảnh vụn rơi tới tấp. Chàng kinh ngạc phát hiện ra rằng đứa bé mà nàng địu trên vai khi chàng nhìn thấy nàng lần đầu tiên bên rìa đám tang bây giờ lại đang bám trên vai nàng. Cũng như trước đó,đôi mắt của đứa bé mở to tròn xoe trong nỗi ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng, và một lần nữa Eden thấy tim mình như muốn vỡ ra bởi sự trong trắng và vô tội trong đôi mắt của nó.

Nàng tiếp tục thì thầm:

- Loài người một ngày kia sẽ huỷ diệt chính mình, trừ phi những người có tình yêu rộng lớn dám yêu thương nhiều hơn nữa. Họ phải dám đem hiểu biết đến cho những nơi nào con người còn chưa hiểu biết. Đừng bỏ cuộc. Nếu chàng bỏ cuộc thì sẽ mất tất cả.

Chàng đạp chân để bơi đến gần nàng hơn, đưa tay ra với nàng và đứa bé. Nhưng trong khi chàng làm thế thì một tiếng nổ khác làm rung chuyển cả màn nước đen ngòm, rồi cả người mẹ lẫn đứa bé đều chuội khỏi tay chàng. Bị xoáy tròn và quay cuồng, họ lộn nhiều vòng trong khi bị cuốn đi và nàng còn kịp nhìn về phía chàng một lần cuối trước khi dòng nước cuồn cuộn đen ngòm cuốn băng họ đi.

Chàng kêu to tuyệt vọng và trong khi hai người mất hút khỏi tầm nhìn, mọi đau đớn bởi những vết thương lại ập lại vào cơ thể. Nỗi đau đớn làm bức màn đen thui quanh chàng như sâu hơn và dần dần tăng lên gần đến tột đỉnh rồi dần dần giảm đi. Một khoảng im lặng ngắn ngùi, chàng lại nghe thây tiếng ngựa phi đều đều trên nền đất mềm. Tiếng vó ngựa gõ, tiếng những con ngựa thở phì phò và tiếng nhạc lanh canh trên bộ dây cương. Chàng cố mở mắt mộtcách tuyệt vọng, cố nhìn lại cảnh chôn cất, những túp lều da đỏ, người đàn bà và đứa trẻ trong cái làng Irorquois đó - nhưng không thế nào nhìn thấy gì nữa trong khoảng trống rỗng đen ngòm xung quanh, và chàng hiểu rằng mình đang bị bịt mắt.

Lúc đó chàng mới nhận thức đầy đủ được rằng mình đang thật sự bị trói rất chặt và đang bị đặt nằm ngửa. Bị trói chặt và bị bịt mắt, chàng đang bị nhốt và bị mang đi một cách bất lực trên một cái cáng đang nhún nhảy trên lưng mấy con ngựa đang lặng lẽ phi. Nhưng đó không phải là cuộc chôn cất của những người Iroquois da đỏ. Tiếng động cũng tương tự nhưng có một cái gì đó hoàn toàn khác mà chàng vẫn chưa nhận ra đó là cái gì. Chàng vùng vẫy để cố lấy lại cảm giác rằng tất cả những cái đó chỉ lướt qua trong óc chàng trong một thời gian ngắn ngủi - nhưng rồi chàng nhận thấy mình còn quá yếu để có thể cố gắng như vậy. Một cơn đau mới lại ập đến quật chàng chìm vào một cơn mê man bất tỉnh mới.

Daizo Yakamochi dừng dây cương bên cạnh một cái norimono màu đen không có cửa sổ được khiêng bởi sáu phu khiêng kiệu cởi trần đi giữa đám samurai, hắn ra hiệu cho đám phu dừng lại. Khi họ đã dừng lại hắn vầy về phía một người phu cầm chiếc đèn lồng và ra lệnh mở cửa chiếc norimono ra.

Từ trên mình ngựa, dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng Yakamochi cúi xuống để nhìn vào trong kiệu. Hắn im lặng nhìn thân hình bất động của Eden hồi lâu. Viên sĩ quan Mỹ bị bịt chặt mắt vẫn nằm dựa vào vách của chiếc kiệu, bị trói chặt từ đầu đến chân. Miếng vải băng quanh đầu khô cứng những máu, một cẳng chân cũng bị băng bó như thế. Nhưng khi ánh sáng chiếu vào mắt chàng không hề nhúc nhích hay phản ứng.

Tên cầm đèn lồng cúi đầu và cung kính nói:

- Thưa chúa công, tên rợ nước ngoài vẫn còn thở. Nhưng hắn vẫn còn bất tỉnh.

Yakamochi gầm lên:

- Tình trạng của hắn thế nào chẳng quan hệ gì hết. Điều quan trọng là phải đem hắn kịp về Uraga trước buổi lễ sáng mai. Và đó sẽ là tín hiệu cho một trăm ngàn chiến sĩ Nippon tấn công bọn xâm lược Mỹ! Bây giờ đóng cửa lại - và tiếp tục canh gác hắn cho cẩn mật. Chúng ta không có nhiều thì giờ để phí phạm đâu.

Yakamochi nhìn tên cầm đèn lồng gài chặt cửa chiếc norimono lại, rồi hắn quay ngựa và quất nó phi nước đại vào màn đêm để lại một lần nữa tiến lên dần đầu toán samurai.