Chương 40
MATSUMURA TOKIWA NGỒI TRONG NGÔI đình tạ ngoài vườn, ở đây thậm chí ngay dưới ánh sáng ban ngày vẫn nhìn thấy rất rõ Núi Fuji. Nàng lo lắng nhìn xuống thân hình để trần của mình và tự hỏi không hiểu đó là do nàng tưởng tượng ra hay thật sự nàng đang cảm thấy những cảm giác lạ lẫm chuyển động trong người?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng hình dung trong óc để xác định một lần nữa xem những cảm giác đó là thật hay chỉ là do tưởng tượng. Dường như chúng bắt đầu từ đầu ngón chân, nhẹ nhàng lan lên ống chân rồi lên đùi trước khi chạy ngược một cách mạnh mẽ hơn qua bụng dưới của nàng lên đến tận hai đầu vú. Những cảm giác đó dường như có lúc dìm sâu toàn thân nàng vào một cái gì ấm áp, dịu dàng và tràn ngập - rồi nó cứ ở đó, khó chịu, kì diệu và không nắm bắt được.
Nàng vừa tắm xong trong bồn tắm trong vườn của ngôi đình tạ, đang được người hầu gái lau khô người và chuẩn bị đi nghỉ. Bên ngoài trong bầu trời đêm không trăng, đỉnh chóp xa xăm hình côn của ngọnFuji vẫn chưa hiện ra, nhưng tiếng róc rách khe khẽ của con thác giả chạy vào cái hồ nhỏ như một lời nhắc khẽ khàng về vẻ duyên dáng của khu vườn. Trong khi lắng nghe tiếng tí tách của những giọt nước, Tokiwa băn khoăn không hiểu cô hầu gái Eiko của nàng có nhận ra bà chủ của mình đang phân vân hay không. Nhưng khi nhìn xuống người hầu gái đã giúp nàng trốn khỏi cái quán trọ nông thôn ấy, nàng thấy vẻ mặt Eiko không hề có gì tỏ ra có nhận thấy một điều gì bất thường.
Suốt hai ba ngày qua, Tokiwa thường cảm thấy nỗi rạo rực này mỗi lúc một nhiều hơn. Nhưng trong những lúc băn khoăn đi lại trong vườn hoặc trong ngôi đình tạ ngóng chờ tin tức từ vịnh Yedo nàng vẫn không cho phép đầu óc nghĩ ngợi về nó. Thay vào đó tâm trí nàng chỉ toàn hướng về những con tàu đen cùng những ức đoán về nó và về hàng ngàn các chiến sĩ Nippon đang tập trung trên dải bờ biển dọc theo vùng vịnh để đương đầu với những con tàu đen. Nỗi lo âu vẫn át hết mọi cảm giác khác. Mặc dầu nàng không còn bị nguy hiểm một cách trực tiếp nữa, nhưng nàng thường bắt gặp mình lo lắng băn khoăn cho tên rợ người nước ngoài mắt xanh mà nàng đã cùng chia sẻ những phút hoan lạc bất ngờ lúc nửa đêm của một ngày kỳ lạ.
Nàng không hề tiếp xúc với bất cử ai khác ngoài người hầu gái kể từ khi Hoàng tử Tanaka đi khỏi ba ngày trước. Chỉ vài giờ sau khi Tokiwa đưa ra lòi thỉnh cầu, Eiko đã được một tốp samurai của Hoàng tử Tanaka đưa đến đây cho nàng, lúc cô ta tới hai người đã ôm hôn nhau thật thắm thiết. Việc họ đã cùng nhau chia sẻ nỗi hiểm nguy trong cuộc trốn chạy bí mật của Tokiwa khỏi cái yadoya ấy đã tạo nên một mối ràng buộc vững chắc giữa họ, Eiko đã bày tỏ nỗi vui mừng vì được làm người hầu gái riêng của Tokiwa bằng cách cô làm vừa lòng nàng trong những nhu cầu hàng ngày một cách cẩn thận và tận tụy. Nhưng mặc dầu sự có mặt của Eiko có làm nàng dễ chịu, Tokiwa vẫn thấy lo lắng mỗi khi thử hình dung việc Hoàng tử Tanaka có thể tìm thấy tên rợ nước ngoài ở một nơi nào đó và còn có thể tìm ra thêm một vài điều khác nữa. Nàng cũng phát hiện ra rằng mùi vị ngắn ngủi của tự do mà nàng đã được nếm trong cuộc trốn chạy nửa đêm khỏi cái yadoya đó đá để lại trong mình một nỗi bồn chồn không nguôi và nàng không còn có thể yên lặng đắm nhìn trong những giờ dài dằng dặc, trống rỗng và chờ đợi trong ngôi đình tạ này.
Mặc dầu không bị canh gác cẩn mật như trước nữa nhưng nàng vẫn để ý thấy những tên samurai vẫn luôn theo dõi ngôi đình tạ - nhưng quan sát từ xa một cách kín đáo hơn. Thêm vào đó những bức tường kín mít và cao vây xung quanh càng làm tăng thêm cảm giác không yên ổn. Eiko và ba người hầu gái khác hầu hạ nàng, Tokiwa luôn luôn lục vấn cô gái về những chuyện xảy ra bên kia bức tường. NhưngEiko cũng chỉ có thể kể lại những chuyện ngồi lê đôi mách và những tin đồn đại rằng hiện có mỗi ngày một nhiều hơn các chiên sĩ Nippon đang được tập trung dọc theo bờ vịnh đê chuẩn bị tấn công bọn xâm lược nước ngoài.
Trong khi cô hầu gái lau khô hai vai cho nàng bằng một chiếc khăn bông mềm mại, Tokiwa hỏi không mấy hy vọng:
- Đêm nay em có nghe thấy tin gì về những chiếc tàu của bọn nước ngoài không? Có tin gì mới không?
Eiko nhẹ nhàng trả lời trong khi vẫn tiếp tục công việc của mình:
- Không đâu, O Tokiwa-san, em không nghe thấy tin gì mới cả. Nhưng có lẽ Hoàng tử Tanaka sắp có thể cho bà biết thêm tin tức gì đó.
Tokiwa quay lại và nhìn cô hầu gái:
- Tại sao đột nhiên em lại nhắc đến Hoàng tử Tanaka? Suốt mấy ngày vừa rồi cũng chẳng hềcó tin tức gì về ngài cả.
Eiko tỏ vẻ biết lỗi:
- Em vô cùng xin lỗi, O Tokiwa-san, nhưng em cứ tưởng là bà biết rồi. Hoàng tử Tanaka vừa phóng ngựa vào sân thành cách đây khoảng một giờ cùng với toán samurai của ngài. Có một số người bị thương, và tất cả bọn họ trông đều có vẻ vừa trải qua một quảng đường rất xa và bụi bặm. Em cứ tường ràng bà đã nhận được tin báo rằng có thể đêm nay ngài sẽ đến thăm bà, sau khi ngài đã nghỉ ngơi và tắm.
Tokiwa quay đi, run run nói.
- Ta chẳng nghe thấy gì cả.
Họ lại im lặng, nhưng cảm giác lạ lủng trong người nàng lại nổi lên. Tokiwa xoa một tay lên sườn và lần lượt chạm vào từng đường cong mềm mại dưới hai bầu vú. Lần này nàng hầu như chắc chắn cảm thấy một cái gì đó đầy lên và khẽ đập trong người. Nàng ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt và rạo rực bởi cảm giác hân hoan đó.
Eiko đang lau nốt những vết ẩm còn lại, mặt cô sáng lên ngưỡng mộ, lau xong cô lùi lại một bước để ngắm Tokiwa:
- O Tokiwa-san, bà đẹp quá. Em đã hiểu vì sao mọi người khách đến viếng thăm Golden Pavilion đều say đắm bà - Va tại sao Hoàng tử Tanaka lại yêu quý bà. Em chắc là bà sẽ không phải đợi lâu đâu, ngài sẽ vời bà ngay thôi.
- Ta mong rằng em nói đúng.
Tokiwa mở mắt và quay lại nhìn vào mặt cô hầu gái , tay vẫn đặt hờ lên núm vú. Họ lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, rồi Tokiwa nhăn mặt:
- Em có nhận thấy mấy hôm nay ta có vẻ gì khác không, Eiko?
Cô hầu gái ngac nhiên:
- O Tokiwa-san, có gì khác không ư? Tại sao lại phải có gì khác kia chứ?
- Hoặc là do ta tưởng tượng ra, nhưng ta thấy trong người hơi khang khác.
Cô hầu gái khe khẽ chà khăn bông lên tâm lưng thon thon của bà chủ và hỏi nhẹ nhàng:
- Khác như thế nào, Tokiwa-san? Trông bà vẫn thế mà.
Tokiwa nhăn mặt và để tay lướt trên bụng và hông - Nàng nhìn chằm chằm xuống đó hồi lâu rồi chậm rãi đưa mặt nhìn quanh nửa người dưới tựa như đã tìm ra một cái gì đó nhưng vẫn chưa biết đó là cái gì.
- Ta không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào. Dường như là thân thể ta biết một cái gì đó mà không ai biết - ngay cả ta cũng không biết nữa.
Cô hầu gái lo lắng hỏi:
- Hay là bà bị ốm, Tokiwa-san? Hay là những chuyện hãi hùng vừa qua làm bà bị ốm mất rồi?
Tokiwa lắc đầu:
- Không, không phải là ốm. Ta cảm thấy hình như ta đột nhiên tràn trề một niềm vui gì đó. Nhưng ta không biết đó là cái gì.
Cô hầu gái thì thầm rất khẽ, mặc dầu chỉ có hai người trong ngôi đình tạ:
- Có phải bà sắp thấy tháng rồi phải không?
Tokiwa gật đầu:
- Phải, đúng vậy. Thật ra đã quá mất mấy ngày rồi.
Vẻ mặt cô hầu gái đột nhiên nhẹ nhõm, cô mỉm cười:
- Em hiểu cái gì kia?
- Em nhớ rằng chị gái em cũng có những cảm giác giống như thế. Có thể không mạnh như bà cảm thấy- nhưng chị em không duyên dáng như bà.
- Em nói thế nghĩa là thế nào?
- Chị em cũng có những cảm giác như bà tả, cảm giác đó là mỗi khi chị ấy lại có mang.
Tokiwa im lặng nhìn cô hầu gái hồi lâu, vẻ mặt cho thấy nàng không ngạc nhiên lắm:
- Có thể đó là bí mật của cơ thể bà, O Tokiwa-san - bởi vi đây là lần đầu tiên bà có mang.
Tokiwa gật đầu, mặt nghiêm trang, mắt sáng rực xúc động. Cô hầu gái thi thào, đặt chiếc khăn bông sang bên cạnh và nhìn vào Tokiwa:
- Có phải cha đứa bé là Hoàng tử Tanaka Yoshio không? Nếu như bà đang có mang con trai ngài, thì tương lai của nó sẽ được đảm bảo....
Tokiwa không trả lời mà nhìn xuống thân thể mình lần nữa, nàng ngạc nhiên không biết thân hình thon thả của minh sẽ thay đối và biến dạng ra sao trongmấy tháng tới. Rồi, lần đầu tiên một niềm vui từ tiềm thức dâng lên và trào dâng trong nàng về một cuộc sống mới đầy hứa hẹn trước mắt. Mát một hồi lâu nàng quay cuồng bởi ý nghĩ đó, rồi tâm trí nàng quay trở về những giây phút hãi hùng khi Hoàng tử Tanaka- trong khi vẫn tiếp tục quát lên những mệnh lệnh cho viên chỉ huy samurai - cưỡi lên nàng, thô bạo chọc sâu vào người nàng, khoái trá trong những tiếng kêu đau đớn của nàng.
Tokiwa nói, giọng nàng chợt xa xôi:
- Có lẽ hoàng tử Tanaka không muốn có con với ta đâu. Nếu chàng biết thì có lẽ là chàng sẽ tức giận nhiều hơn là vui mừng.
Nàng im lặng hồi lâu, rồi quay lại nhìn cô hầu gái:
- Eiko, ta tin rằng em sẽ giữ bí mật cho ta. Em không được nói với ai nhé.
Cô hầu gái tròn mắt, rồi gật mạnh đầu:
- Dĩ nhiên rồi, O Tokiwa-san. Bà có thể hoàn toàn tin vào lòng trung thành của em.
Eiko đã mang một chiếc áo kimono mặc đêm bằng sa trong suốt vào buồng tắm, cô lo lắng giúp nàng mặc áo vào trước khi dẫn nàng trở lại ngôi đình tạ. Trong nhà cô đã trải sẵn một tấm đệm ngủ bên cạnh một ngọn andon đang toả ánh sáng dịu dàng. Nhưng để để phòng trường hợp Tokiwa muốn chơi đàn samisen và hát một lúc trước khi ngủ, cô cũng đã đặt sẵn câyđàn và chiếc áo kimono mặc đêm màu xanh đen thêu những ngôi sao bạc của nàng bên cạnh.
Eiko nói khẽ:
- Em đã giặt sạch và mạng lại chiếc áo ưa thích của bà. Sau chuyến đi khủng khiếp của bà nó bê bết bùn đất và rách tướp. Nhưng bây giờ bà có thể mặc lại được rồi.
Tokiwa nhìn chiếc kimono. Nền lụa sang trọng của chiếc áo ánh lên trong ánh sáng mờ ảo và hình ảnh chiếc áo đưa nàng trở lại với những ký ức giữ kín trong mấy ngày qua. Nàng nhớ lại đã khoác chiếc kimono này lên người khi vội vã trốn chạy khỏi Golden Pavilion ở Yedo. Nàng đã run bắn vì sợ trong chiếc áo này trong suốt cuộc hành trình khủng khiếp qua những cánh đồng đất ban đêm, trong chiếc kiệu rèm che kín mít. Sau cuộc chạy trốn liều lĩnh khỏi quán trọ và cuộc gặp gỡ choáng người với tên rợ nước ngoài dưới thác nước, nàng đã sung sướng được cảm thấy sự mềm mại dễ chịu của nó bao bọc quanh mình, khi cuối cùng nàng đã tìm được một sự che chở ở nơi cái nhà kho đổ nát ấy. Nhưng rồi những hồi ức ấy trở nên nhoè đi khi nhớ lại câu chuyện của tên rợ nước ngoài tả lại tấm màn kỳ diệu dính đầy sao mà chàng đã quấn quanh người trên đỉnh núi Fuji trong giấc mơ của chàng.
Hình ảnh ngời ánh trăng mờ xa của ngọn Fuji hiện rõ mồn một qua cửa sổ của ngôi nhà kho đổ nát đó dường như nói gì với cả hai người. Tokiwa nhắm mắt, khẽ rùng mình trước hình ảnh sống động như thật của giây phút đó. Lúc này nàng ngạc nhiên tại sao khi đó mình lại không hề lưỡng lự khi khoác tấm áo quanh đôi vai vạm vỡ của chàng trai rợ trong khi chàng đứng nhìn xuống nàng bằng đôi mắt lạ lùng xanh thăm thẳm như xuyên suốt người nàng. Nàng cảm thấy nghẹt thở khi những hồi ức cuốn nhanh theo nhau, và như nghe thấy lại giọng nước ngoài trọ trẹ của chàng hổn hển, run run lắp bắp những từ ngoại quốc khó hiểu lúc cơn khao khát của hai người lên đến đỉnh cao nhất.
Những âm thanh gợi lại đó cũng mang theo cả một tiếng vọng của cảm giác mãnh liệt đã từng thâm đẫm và tan hoà vào sâu trong mình nàng. Thế rồi không hề nghi ngờ gì nữa, nàng hiểu rằng có một sự liên hệ trực tiếp giữa những giây phút kỳ diện ấy với cảm giác khó chịu hiện nay. Nhận thức mới mẻ đó làm nàng giật bắn cả người và mở choàng mắt ngay lập tức để nhìn về phía cô hầu gái vẫn đang kiên nhẫn đưa chiếc áo kimono màu xanh thẩm cho nàng.
Nàng nói, giọng phập phồng:
- Eiko, ta đã không kể cho em hết toàn bộ câu chuyện. Ta đã kể lại cơn hỗn loạn khủng khiếp trong đám đông trốn chạy khỏi bọn kẻ thù ghê tởm - nhưng ta đã giữ lại một chuyện quan trọng nhất.
- Bà còn quên điều gì, Tokiwa-san?
Nàng phân vân nhìn người hầu gái một lát, cuối cùng nói:
- Ta biết rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu ta giữ lại tâm sự này cho riêng mình. Nhưng ta cần phải nói với một ai đó có thể tin cậy.
Eiko cúi xuống và khẽ dịch tới để có thể nhẹ nhàng khoách tấm áo kimono lên người bà chủ:
- Em rất vinh hạnh vì được bà thổ lộ tâm sự. Em sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó.
Tokiwa mỉm cười cám ơn, rồi ngồi lại cho tư thế dễ chịu hơn và ra hiệu cho Eiko làm theo. Nàng cầm cây samisen lên, lướt nhẹ vài nốt, rồi ngước nhìn Eiko, tay vẫn lướt trên phím đàn:
- Trong khi tắm dưới thác nước có một người nhìn ta mà ta không biết. Ta đã kể với em rằng chỉ có mỗi một mình Gotaro, tên chỉ huy lính canh của Hoàng tử Tanaka đến để bắt ta lại - nhưng sự thật thì không phải thế. Mặc dầu Gotaro đã cố bắt ta, nhưng hắn không ngờ là có một người khác cũng đang theo dõi hắn.
Cô hầu gái ngạc nhiên hỏi:
- Người đó là ai?
Tokiwa dừng tay chơi đàn, mắt nàng rực cháy một cách lạ thường:
- Một tên rợ nước ngoài. Một tên rợ nước ngoài đã cứu thoát ta!
Mắt cô hầu gái tròn xoe, rồi cô bé nén tiếng kêu bằng cách giơ một tay lên che miệng:
- O Tokiwa-san. Hẳn là bà phải sợ chết khiếp mất.
Tokiwa cúi đầu và lại bắt đầu chơi đàn khe khẽ:
- Ta đã trải qua hai đêm kinh hoàng trước khi gặp tên rợ nước ngoài đó, vì thế ta nghĩ là ta sẽ chết ngất ngay lập tức. Nhưng sau khi cơn hoảng sợ qua đi, ta mới biết rằng cũng không có gì cần phải sợ hãi cả.
Eiko nghi hoặc hỏi:
- Làm thế nào mà tên rợ nước ngoài đó lại cứu được bà? Tất cả bọn chúng đang ở trên con tàu đen ở tận ngoài vịnh Yedo kia mà.
- Anh ta đã bí mật bơi vào bờ. Và rất nhiều người đang cưỡi ngựa để đuổi theo anh ta.
- Thế rồi làm thế nào mà bà lại gặp hắn?
- Như ta đã kể lúc nãy, lúc ta tắm dưới thác nước hắn đã đứng nhìn mà ta không hề hay biết. Khi Gotaro đến gần hắn nhìn thấy ta bị nguy hiểm và đã nhảy khỏi chỗ nấp để quật ngã Gotaro.
Người hầu gái như bị sét đánh:
- O Tokiwa-san, hắn có vuốt dài như người ta vẫn kể không? Có phải người hắn đầy lông lá không?
Tokiwa lắc đầu và mỉm cười dịu dàng trong khi vẫn lướt trên cây đàn samisen một giai điệu dịu dàng:
- Hắn cao hơn tất cả mọi người đàn ông Nippon... Vai cũng rất rộng. Hắn chiến đấu bằng kiếm thật dữ dội... hắn rất khoẻ.
Eiko nín thở:
- Nhưng bà có khiếp sợ hắn không?
- Hắn có một người bạn đồng hành người Nhật, một người dân chài bị đắm tàu ở rất xa bờ biển của chúng ta. Ông ta đã trở về quê hương Nippon trên con tàu đen đó. Ông ta nói rằng ông ta biết người rợ đó đã lâu và họ đã thực sự trở thành bạn bè.
Eiko nói giọng thất vọng:
- Nhưng trông hắn ta như thế nào?
- Mắt hắn xanh như bầu trời - Tokiwa nhắm mắt, tựa như để nhớ lại cho rõ hơn - và tóc hắn như màu của lá mùa thu... Hắn đã học được một ít tiếng Nippon, vì thế chúng ta có thể nói chuyện được. Nhưng hắn không gắt gỏng và trịnh trọng như đàn ông Nippon. Hắn đối với ta rất dịu dàng và trân trọng.
Có cái gi đó trong giọng nói của người geisha khiến cho cô hầu gái nhìn kỹ vào mặt nàng:
- O Tokiwa-san, có lúc nào bà ở một mình với tên rợ nước ngoài đó không?
Tokiwa dừng tay chơi đàn samisen, nhìn đăm đăm ra khu vườn tôi đen bên ngoài ngôi đình tạ:
- Có, khi người dân chài lên một ngôi đền trên đỉnh đồi để cầu nguyện, chúng ta ở lại một mình với nhau trong ngôi nhà kho đô nát đó. Người rợ đó đã kiệt sức và ngủ thiếp đi trên cầu thang lên sàn kho. Ta cảm thấy ái ngại nên đã đi lẻn để đem cho anh ta một ít cơm. Khi lên đến đỉnh thang ta nhìn thấy núi Fuji toả sáng đẹp một cách lạ thường dưới ánh trăng, qua khung cửa sổ của nhà kho...
Nàng ngừng bặt và im lặng, mắt vẫn nhìn ra ngoài vườn. Người hầu gái không đủ kiên nhẫn chờ cho nàng nói tiếp, cứ nhấp nhổm không yên trên gót chân. Khi không thể chịu nổi nữa, cô bé cúi xuống và khẽ chạm vào tay Tokiwa:
- Thế rồi chuyện gì xảy ra?
Tokiwa hít một hơi thật dài và chậm:
- Đột nhiên chàng tỉnh dậy và rút ngay kiếm ra. Ta nghĩ rằng chàng tưởng là ta đến đế tấn công chàng. Ở đó rất tối. Ngay lúc đó ta sợ rằng chàng sẽ giết ta mất - nhưng chàng kịp nhận ra rằng mình đã nhầm. Chàng quang kiếm sang một bên và xin lỗi...
Eiko thì thầm:
- Hắn có ăn cơm do bà mang tới không? Bọn rợ nước ngoài có thích thức ăn Nippon không?
Tokiwa đặt cây đàn samisen xuống sang bên cạnh và ngồi lại một tay tư lự vuốt ve tà áo kimono khoác ngoài:
- Một lúc lâu chàng chỉ nhìn chằm chăm vào chiếc áo này, mắt nhìn rất lạ lùng. Rồi cuối cùng chàng kế cho ta nghe rằng đêm trước đó chàng đã nằm mơ thấy trèo lên Núi Fuji vào ban đêm. Trên đỉnh núi, giữa đám tuyết chàng mơ thấy với được tay lên trời và cuốn cả bầu trời đầy sao vào trong tay. Chàng bảo bầu trời và các vì sao làm bằng lụa và chàng đã quấn miếng lụa đó vào người như quấn một chiếc áo dài... Trên đỉnh núi có một tấm gương khổng lồ. Nhưng khi nhìn vào trong gương thì chàng chỉ nhìn thấy gương mặt của một cô gái Nippon rất xinh đẹp - cô gái đó cũng đang mặc một chiếc áo lụa của bầu trời đêm đầy sao...
Eiko bật kêu lên một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Tokiwa nói tiếp:
- Tận lúc này ta như nhìn thấy rõ đỉnh Fuji toả sáng trong ánh trăng. Và ở trong ngôi nhà kho đó có một cảm giác gì đó rất lạ. Hầu như là ta đang sống ở một thời xa xưa như trong những câu chuyện huyền thoại của chúng ta, khi mà các kami vẫn đi lẫn bên cạnh ta...
Cô hầu gái hỏi bằng giọng thì thầm ngay thẳng:
- Rồi sau đó có chuyện gì xảy ra, O Tokiwa-san? Sau đó hai người làm gì?
Tokiwa run run:
- Bây giờ nhìn lại ta vô cùng ngạc nhiên vì những hành động của mình. Nhưng bởi vì ta cảm động sâu sắc vì giấc mơ của chàng, nên chính tay ta đã cởi chiếc kimono này ra, mặc dầu bên trong không mặc gì cá. Ta quấn chiếc áo lụa màu thầm quanh vai và ngực chàng... Ta nghĩ rằng chàng cũng ngạc nhiên. Nhưng bởi vì màn đêm thật huyền ảo cho nên ta chẳng hề thấy xấu hổ...
Eiko dịu dàng nói:
- Như vậy bà đã biến giấc mơ của ông ta trở thành sự thật. Những gì bà làm thật là đẹp. Có lẽ kami của ngọn núi và của đêm tối đã muôn như vậy....
Tokiwa nhìn lên, mắt nàng chợt ánh lên cảm động. Má nàng dần dần ửng hồng và nàng xúc động cúi xuống tựa người vào người hầu gái:
- Phải, ngọn núi lửa thiêng liêng nhất của chúng ta sao mà trắng muốt và tinh khiết đến thế dưới ánh trăng đêm ấy! Và trước khi tới quán trọ ta đã cầu xin kami của Fuji-san, điều mà ta chưa từng bao giờ làm cả. Ta đã cầu xin các ngài giúp ta. Và ta đã trốn thoát thật là trôi chảy - vì thế những gì xẩy ra sau đó cứ như là định mệnh. Dường như là mọi sự đều có một ý nghĩa nào đó...
Giọng Tokiwa lắng đi và nàng hạ mắt nhìn xuống. Người hầu gái hơi nhổm lên trên chiếc chiếu, nhìn nàng cúi đầu lặng lẽ. Cô bồn chồn nóng ruột muốn nghe tiếp. Cuối cùngTokiwa thì thầm:
- Sự say đắm của chàng người rợ ấy thật là mãnh liệt. Nhưng chàng cũng thật dịu dàng. Chàng không hề giống với những người đàn ông Nippon ta từng biết, ở chàng có một vẻ gì đó vô cùng dịu dàng.
Cô hầu gái thì thầm:
- Tokiwa-san, có phải ông ta có sức khoẻ bằng mười người, như người ta vẫn nói không?
- Thân thể chàng rất cường tráng - nhưng cũng vô cùng êm dịu trong cách chàng làm với ta. Ta cảm thấy chưa bao giờ như vậy... Nếu những điều em nói về các cảm giác của ta bây giờ là đúng, và sự thật là ta đã có mang, thì ta tin rằng đó sẽ chính là từ những phút giây ta chia sẻ cùng chàng trong cái nhà kho đổ nát đó.
Đôi mắt cô hầu gái mở to sửng sốt khi đã thấm hiểu ý nghĩa tàn ác của điều vừa được nghe:
- Vậy thì bà nghĩ rằng đó không phải là con của Hoàng tử Tanaka ư?
Nàng geisha gật đầu đầy hàm ý, nhưng vẫn không nhìn lên.
Sau một hồi lâu im lặng, cô hầu gái nhẹ nhàng hỏi:
- Bà không sợ ư, Tokiwa-san?
Tokiwa đột nhiên giơ một tay lên che mặt vá nói:
- Đây là thời buổi vô cùng hỗn loạn. Ta không biết chắc mình nghĩ thế nào. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến chàng trai người rợ đó, ta chỉ nhớ đến sự dịu dàng của chàng mà thôi.
Tokiwa tiếp tục bịt chặt lấy mặt, suốt một hồi lâu tiếng róc rách của con thác giả chảy trong khu vườn là những tiếng động duy nhất khuây động màn đêm tĩnh mịch. Cuối cùng Eiko hỏi:
- Hoàng tử Tanaka có biết tí gì về những chuyện đó không?
Tokiwa buông rơi hai bàn tay và nhìn thẳng vào mặt cô hầu gái, vẻ mặt nàng đột nhiên u ám:
- Ta đã nói dối chàng. Chàng hỏi ta có phải là ta đã tự tay cởi dây lưng cho tên rợ không, và ta đã thề là ta không hề làm thế.
Eiko ngạc nhiên hỏi:
- Làm thế nào mà ngài biết được về cuộc gặp gỡ của hai người trong cái nhà kho đổ nát đó?
- Gotaro và Hoàng tử Tanaka bắt gặp người dân chài Nippon trong khi ông ta đi lên một ngôi đền ởgần đó. Họ bắt ông ta và bắt ông phải dẫn họ trở lại nhà kho. Họ đột nhập vào đúng lúc chàng trai người rợ đang ôm chặt lấy ta...
Eiko hoảng hốt nhìn nàng:
- Ôi, không! Vậy Hoàng tử đã nhìn thấy tất cả ư?
Tokiwa thì thầm:
- Không phải là nhìn thấy tất cả. Nhưng cũng đủ để làm chàng giận dữ. Ta chỉ hơi hé áo ra, sau đó ta nói với chàng là chàng đến vừa kịp để ngăn không cho tên rợ làm nhục ta.
- Ngài có tin bà không?
Tokiwa lưỡng lự cố cầm nước mắt:
- Ta mong như vậy. Sau khi ta nói dối, thoạt tiên trông chàng rất giận dữ. Ta sợ rằng tính mạng ta nguy mất.
Cô gái nông thôn sôi nổi đưa tay ra và đặt tay lên vai nàng geisha:
- Vậy thì bà đã làm đúng. Có lẽ nhờ nói dối như vậy bà mới cứu được tính mạng mình...
Tokiwa nói và thở dài.
- Nhưng ta vô cùng xấu hổ với mình vì đã nói dối. Ta vô cùng xấu hổ...
Eiko khẽ nói và cúi xuống gần hơn:
- Bà thật là dũng cảm. Cần phải dũng cảm mới có thê làm theo linh tính của trái tim như vậy được - và hãy nhớ rằng bà cảm thấy đó là ý muốn của kami. Em tin rằng nếu đó không phải là ý muốn của kami thì bà đã chết rồi. Vì thế chẳng có gì phải xấu hổ vì chuyện đó cả.
Tokiwa cúi đầu, vai nàng rung lên và nàng lặng lẽ khóc. Eiko nhìn nàng, vẻ mặt chất phác của cô gái nông thôn đầy cảm thông, cô kiên nhẫn chờ cho đến khi nàng bình tĩnh lại:
- Rồi khi Hoàng tử Tanaka và Gotaro đột nhập vào thì họ có đánh nhau tiếp nữa không, Tokiwa-san?
Nàng gật đầu xa xôi:
- Gotaro nhảy lên chàng trai người rợ, lúc này chàng chưa kịp phản công lại, và Gotaro sấp sửa giết chàng, nhưng Hoàng tử Tanaka ngăn lại.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì chàng trai người rợ đã giúp Hoàng tử Tanaka và các vị quan Nippon khi họ lên con tàu đen để đàm phán.
- Điều đó đã cứu mạng cho chàng?
- Phải. Để đền trả món nợ đó, Hoàng tử Tanaka đã thả chàng trai người rợ và người dân chài đi cùng chàng. Ngài ra lệnh cho họ phải ngay lập tức quay về tàu - nhưng ta nghĩ là họ đã không tuân lệnh. Ba ngày trước đây một người đưa tin đã tới và báo tin rằng người ta phát hiện thấy họ đang ở sâu trong đất liền. Ngay lập tức Hoàng tử Tanaka đã đi cùng với một toán quân để bắt hai người lại...
Một tiếng chân bước khẽ khàng vang lên ngoài vườn khiến nàng ngừng bặt đột ngột và họ nhìn lên vừa kịp để nhìn thấy Hoàng tử Tanaka đang đi thẳng vào ngôi đình tạ. vẻ mặt mệt mỏi của chàng nghiêm nghị, nhưng chàng đã mặc một chiếc áo giáp mới, một chiếc áo khoác vải đỏ mới và hai thanh kiếm samurai giắt trong thắt lưng. Vừa nhìn thấy bóng chàng, cảTokiwa lẫn cô hầu gái vội vã đứng lên và cúi đầu thật thấp để đón chào. Rồi người hầu gái ra khỏi ngôi đình tạ, để lại hai người đối mặt với nhau trong một sự im lặng đầy đe doạ.
Chàng hất đầu về phía nàng và nói ngắn:
- Chào nàng, O Tokiwa-san. Không may là cuộc viếng thăm này của ta sẽ rất ngắn ngủi. Có nhiều việc rất quan trọng khiến ta cần phải có mặt. Ta chỉ đến để yên tâm là nàng vẫn khoẻ.
Nàng khẽ nói, mặt cúi xuống tránh cái nhìn của chàng:
- Cảm ơn chàng, O Kami-san. Em vẫn khoẻ, như chàng thấy đó. Và em cũng rất sung sướng thấy chàng vẫn an toàn.
Chàng nói vẫn bằng cái giọng cứng nhắc như vậy và cố ý giữ khoảng cách vài mét giữa hai người:
- Ta hy vọng nàng cảm thấy dễ chịu và được đối xử tốt. Nếu nàng cần gì thêm, ta sẽ ra lệnh cho bọn chúng trước khi đi.
Nàng chậm rãi ngẩng mặt lên để nhìn vào mặt chàng và nói:
- O Kami-san, về mặt vật chất thì em không có nhu cầu gì thêm cả. - Nhưng thật là vô cùng căng thẳng khi phải sống ở đây mà không hề hay biết gì về những việc đang xảy ra bên ngoài kia.
Chàng sẵng giọng cắt lời:
- Nàng biết rất rõ rằng nàng được giữ ở đây vì an toàn của chính nàng. Kẻ thù của chúng ta đã bắt cóc vợ và con của một nhân vật quan trọng để buộc ông ta phải làm theo yêu cầu của chúng. Chúng cũng sẽ không lưỡng lự khi cần phải bắt cóc nàng...
Nàng lo sợ mở to mắt nhìn chàng:
- Vậy chiến tranh với bọn rợ nước ngoài đã nổ ra rồi ư?
Chàng nói:
- Chưa đâu. Nhưng sáng sớm mai sẽ là lúc căng thẳng lên đến đỉnh cao nhất. Trong vài giờ nữa chúng ta sẽ biết là chiến tranh có nổ ra hay không.
Nàng lo âu hỏi:
- Sáng mai sẽ có chuyện gì xảy ra, O Kami-san?
- Bọn rợ nước ngoài đang cho đổ bộ một lực lượng quân sự lớn trên bãi biển Kurihama. Đô đốc của chúng sẽ chỉ huy lực lượng đó. Chúng ta đã đồng ý cho phép bọn chúng trình bức thư của Tổng thống của chúng cho Đức Hoàng thượng...
Nàng ngập ngừng hỏi:
- Em không hiểu. Tại sao một nghi lễ như vậy lại đưa đến chiến tranh được?
- Bởi vì bọn chúng rất đông. Và chúng sẽ đưa các tàu của chúng đến gần hơn và sẽ hướng các khẩu súng hạng nặng vào bờ. Chúng ta đã có hơn một trăm ngàn quân lính tập trung dọc bờ biển, sẵn sàng chiến đấu, hầu hết đều ngụy trang kỹ. Lực lượng của bọn rợ nước ngoài chỉ có thể có khoảng vài trăm tên, nhưng chỉ cần một bước đi sai lầm của một trong hai bên sẽ dần đến việc châm ngòi lửa chiến tranh...
- Nếu bắt đầu chiến tranh thì sẽ ra sao, O Kami-san?
Mặt Tanaka tối lại:
- Nếu chiến trận nổ ra, chúng ta sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng của bọn chúng nhờ số lượng áp đảo của chúng ta. Nhưng đó sẽ là một cuộc chiến tranh đẫm máu và tàn khốc bởi vì chúng có vũ khí tối tân. Và chúng ta không thể nào ngăn được bọn chúng dùng súng lớn tàn phá tất cả các thành phố và các làng mạc ven biển. Điều đó sẽ gây nên những tổn thất biết bao nhiêu sinh mạng. Rồi cũng có thể bọn chúng sẽ quay lại với nhiều tàu lớn, nhiều súng lớn hơn...
Tokiwa nhận thấy trong khi nói, bàn tay chàng hết mở ra lại nắm chặt lấy đôi kiếm, cho thấy những căng thẳng trong lòng. Mặc dầu chàng không hề tỏ ý định xích đến gần, nhưng đôi mắt chàng không hề rời khỏi mặt nàng và nàng cảm thấy rõ rằng mặc dầu giọng chàng lạnh như băng nhưng thật ra chàng đang phải cố gắng để chế ngự những cảm giác thật của mình, về phía mình nàng cũng rùng mình bởi cơn bối rối mới trong lòng khi sự đối mặt với chàng lại càng làm nổi rõ những cảm xúc quen thuộc và lỗi lẫm mới xuất hiện trong mấy ngày vừa rồi.
Một sự im lặng kéo dài giữa hai người, nàng sắp sửa bật lên thổ lộ với chàng rằng nàng nghĩ rằng mình đã có mang, thổ lộ chỉ để xem xem phản ứng của chàng ra sao. Nhưng nàng bỏ ngay ý định đó đi, bởi chợt nhận ra rằng hơn mọi sự nàng muốn biết cuộc tìm kiếm chàng trai người rợ vừa rồi có kết quả gì hay không - rằng chàng trai người rợ đã bị giết hay vẫn còn sống. Và nàng cũng linh cảm thấy rằng câu hỏi không được nói ra đó của nàng chính là lý do chính khiến chàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc và kìm lại ý muốn tiến đến gần để ôm lấy nàng.
Cuối cùng nàng hỏi, giọng cố làm ra vẻ thờ ơ để giấu những tình cảm thật trong câu hỏi của mình:
- Nhiệm vụ vừa rồi của chàng có thắng lợi hay không, O Kami-san? Chàng đã đi lâu nhiều hơn em tưởng.
Mắt Tanaka hơi sáng lên một chút:
- Tokiwa-san, ta đã không thành công trong việc bắt lại tên rợ nước ngoài đó, nếu như đó là điều nàng định hỏi. Hắn và tên dân chài đã ngu ngốc không tuân theo lệnh ta. Chúng đi sâu hơn vào đất liền và định leo lên đỉnh Fuji. Không may chúng cũng bị kẻ thù lớn nhất của chúng ta đuổi theo. Đó là một toán samurai do con trai của Quận công Daizo dẫn đầu. Đã xảy ra một trận chiến đấu đẫm máu trên núi...
Tokiwa kinh hoàng nhìn chàng:
- O Kami-san, họ bị giết rồi ư?
Tanaka trả lời và nhìn sát vào mặt nàng:
- Tên dân chài bị trúng tên. Xác hắn đã bị ném xuống một trong những họng núi lửa.
Tokiwa nhắm vội mắt nhưng rồi cố mở ngay ra:
- Còn tên rợ nước ngoài thì sao?
- Tên rợ nước ngoài đang sắp bị chém đầu khi ta dẫn các samurai của ta bất ngờtấn công vào lực lượng của Daizo. Hắn đang định chạy xuống núi nhưng một trong những chiến sĩ của Daizo đã nhìn thấy hắn và đốn hắn ngã xuống...
- Vậy chàng đã nhìn thấy hắn bị giết rồi? - Tokiwa cố giữ cho giọng được bình thường.
Tanaka lắc đầu:
- Ta nghĩ rằng hắn bị thương và người của Daizo đã đem hắn xuống núi. Lực lượng của ta nhỏ quá không đủ để thắng bọn chúng. Ta đã mất nhiều chiến sĩ và buộc phải rút lui để khỏi bị tiêu diệt... Chúng ta đã cố theo bọn chúng khi xuống núi nhưng bị mất hút chúng bởi vì trời rất tối.
- Bây giờ tên rợ đang ở đâu?
Vẻ mặt như tượng đá của Tanaka trở nên nghiêm nghị hơn:
- Suốt ba ngày qua ta đã bỏ công để đi tìm hắn. Ta đã yêu cầu một số bộ tộc ở vùng này giúp ta tìm khắp các hướng từ vùng Fuji-san cho tói vùng Vịnh Yedo. Nhưng không thể nào tìm ra một dấu vết nào.
- Điều gì có thể xảy ra với hắn nhỉ?
- Ta tin rằng con trai của Daizo ban ngày giấu kỹ tên rợ đi và bí mật chuyển hắn vào ban đêm để đến Kurihama.
- Tại sao hắn lại làm như vậy, O Kami-san?
Tanaka hít vào một hơi dài, đôi mắt đen của chàng lấp lánh:
- Bởi vì quận công Daizo là người lớn tiếng đòi chiến tranh với bọn rợ nước ngoài nhất. Chúng ta đã thu lượm được những tin đồn rằng ông ta định sẽ đưa tên tù binh bị xích ra đúng lúc bắt đầu nghi lễ ở Kurihama... Ông ta sẽ lên án sự dối trá của bọn rợ nước ngoài và lớn tiếng kêu gọi toàn thể samurai trên đất Nippon hãy tập hợp lại và tiến hành một cuộc tấn công ngay tức khắc...
Tokiwa thì thào:
- Thật là đáng sợ, O Kami-san.
Tanaka gật đầu nhanh:
- Bây giờ có lẽ nàng đã hiểu được tại sao ta không thể phí phạm thì giờ nữa. Ta vẫn có được sự ủng hộ của một số bộ tộc các vùng và ta phải tiếp tục tổ chức các chiến sĩ lại để tìm kiếm tên rợ đó. Chúng ta sẽ phi ngựa suốt đêm - Chúng ta nhất định phải cướp lại được hắn trước khi trời sáng nếu muốn ngăn ngừa cuộc chiến tranh!
Tokiwa cúi xuống:
- Mong chàng thành công.
Chàng đá dợm người quay đi, nhưng lại ngập ngừng:
- Trông nàng có vẻ xanh xao, O Tokiwa-san. Nàng có khoẻ không?
Nàng bối rối nhìn lên, rùng mình bởi nỗi sợ hãi nếu như vì một linh tính nào đó mà chàng hiểu được nỗi e ngại của nàng về cơ thể mình và những cảm giác lạ lùng mà nàng đang trải qua:
- Mấy ngày vừa qua em hơi mệt, O Kami-sanạ. Nhưng thật sự em cũng không biết rõ tại sao.
Chàng quay phắt lại, nhìn nàng chăm chú và sự lo âu của nàng không qua được mắt chàng, vẻ mặt chàng tỏ ra dửng dưng nhưng đôi mắt chợt sáng lên tựa như một nỗi giận dữ sâu kín bên trong chợt đang bùng lên. Chàng hít một hơi dài và bước hai bước đến gần, lạnh lùng nói:
- O Tokiwa-san, đây là thời buổi vô cùng nhiễu nhương. Ta mong nàng hãy giữ mình yên tĩnh ở đây, nhưng hình như nàng không muốn nghe theo ý muốn đó của ta. Và giờ đây những câu hỏi của nàng cho thấy những ý nghĩ của nàng vẫn còn quanh co bối rối...
Nàng hỏi:
- Chàng nói thế nghĩa là thế nào. O Kami-san?
Tanaka vẫn nói tiếp bằng giọng lạnh băng:
- Ta nghĩ nàng hiểu ta nói thế nghĩa là thế nào. Và nàng nên cân nhắc xem có khôn ngoan không khi quan tâm nhiều tới số phận của tên rợ nước ngoài đã gây nên nhiều phiền toái đến thế.
Cảnh giác bởi cơn giận dữ đang tăng lên của chàng, nàng nói:
- Em không thể có ý định gì cả. Những câu hỏi của em trước hết và hoàn toàn là vì chàng và công việc của chàng, mà đó là những điều em quan tâm nhất...
Chàng xẵng giọng nói, phớt lờ sự phản đối của nàng:
- Cuộc gặp gỡ của nàng với tên rọ nước ngoài đã khiến nàng bị cái chết đe doạ. Vì thế chớ có liều lĩnh thêm nữa.
Nàng ngập ngừng nói:
- Em không hiểu.
- Khi ta hỏi nàng có phải là nàng đã tự cởi dây lưng của nàng ra cho tên rợ đó không, nàng đã khăng khăng là không. Ta chỉ có thể hy vọng là nàng đã nói thật - Tanaka bước thêm một bước nữa đến gần - Nếu câu trả lời của nàng là "có" thì ta không có cách nào khác là phải giết nàng ngay lập tức, bằng lưỡi kiếm của chính ta, nàng có hiểu không?
Nàng thì thầm:
- Vâng, O Kami-san. Em hiểu.
Chàng im lặng nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu:
- Hơn nữa, nếu sau này ta phát hiện ra nàng đã không kể hết mọi chuyện cho ta, thì, O Tokiwa-san, nàng vẫn có thể chịu nguy cơ đó. Nàng có hiểu điều đó không?
Nàng nói, vẫn không ngước mắt lên:
- Có, em cũng hiểu điều đó.
- Ta rất vui khi nghe nàng trả lời như vậy. Bây giờ ta phải quay lại với nhiệm vụ khẩn cấp của ta. Chào nàng.
Chàng quay gót và đi thẳng ra khỏi khu vườn theo đường lúc nãy vừa đi vào. Ngay sau khi những bước chân của chàng vừa khuất đi trong bóng tối. Tokiwa từ từ khuyu gối xuống chiếc tatami. Đột nhiên nàng cảm thấy thật rõ ràng rằng cơ thể nàng hoàn toàn đổi khác: một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa đầy đặn dưới lồng ngực. Nhưng nàng cũng nhận ra rằng các cảm giác đó chỉ được nhận ra bằng linh tính, chứ không phải là những cảm giác thực. Nàng vùi mặt vào hai bàn tay và bắt đầu thổn thức rất to, nàng vẫn tiếp tục thổn thức ngay cả khi Eiko nghe thấy tiếng khóc của nàng chạy vào ngôi đình tạ và quỳ xuống vòng hai tay ôm chặt lấy nàng.