Chương 41
VIÊN THỐNG ĐỐC URAGA CÚI XUỐNG GHÉ sát vào tai người phiên dịch, nói rất nhỏ:
- Trách nhiệm của tôi và ông gánh vác sẽ rất nặng nề, Haniwara-san ạ. Hoàng thân Toda của Idzu và Hoàng thân Ido của Iwami sẽ chỉ ngồi để đối mặt với bọn nước ngoài khi chúng lên bờ thôi. Nhưng cả hai vị quan chức cao quý đó đã được lệnh phải triệt để tuân theo luật lệ của chúng ta, tức là cấm mọi hình thức thông tin lời nói giữa các quan chức cao cấp nước ta với bọn rợ nước ngoài.
Bộ mặt mỏng dính của Haniwara Tokuma vốn đã tái nhợt và nhăn nhúm, nay lại căng thẳng hơn:
- Shacho-san, cám ơn ngài vì đã cho tôi biết điều đó. Có phải như vậy có nghĩa là Hoàng thản Toda và Hoàng thân Ido sẽ không lên tiếng một lần nào trong suốt thời gian cử hành nghi lễ không?
Viên Thống đốc khẽ trả lời:
- Đúng vậy. Hội đồng các Shogun đã ban hành một điều luật mới nói rằng hai vị đó sẽ không nói một lời nào khi có mặt bọn rợ nước ngoài. Họ chỉ được uỷ quyền đứng lên và im lặng cúi đầu khi bắt đầu chào nhau và khi từ biệt, tất cả chỉ có vậy mà thôi. Sẽ chỉ có ngài và tôi nói thôi.
Người phiên dịch lo lắng liếc nhìn toà lâu đài vừa được dựng lên vội vã để dùng cho buổi lễ. Đã quá nửa đêm từ lâu và các thợ thuyền đẫm mồ hôi với những cái búa, cưa và các dụng cụ khác đang làm việc cật lực dưới ánh đèn lồng đê hoàn thành hai gian nhà cao ráo, thoáng đãng làm bằng gỗ và vải hai màu trắng và đỏ. Được dựng trên bãi cát trên bờ biển ngay mỏm của cái vịnh có hình một vành trăng lưỡi liềm gần làng Kurihama, toà lâu đài được cẩn thận ngăn cách với phía biển bằng những tấm màn chắn cao bằng vải và được canh gác cẩn mật bởi hàng trăm lính mang đủ các loại vũ khí khác nhau, kể từ những khẩu súng kíp cho đến giáo mác và kiếm.
Haniwara và viên Thống đốc đang đứng trong một gian sảnh rộng, sàn nhà được phủ bằng vải trắng. Một con đường làm bằng thảm đỏ vắt ngang qua gian sảnh và dẫn lên ba bậc tam cấp để lên một gian phòng rộng hơn, trang hoàng lộng lẫy hơn. Sàn nhà của gian trong này trải toàn thảm đỏ, những bức tường cao được phủ bằng những bức rèm lụa màu tím và trắng, trên đó có treo chiếc áo giáp thêu của Shogun Tokugam. Những bức rèm lụa sống động vẽ hình phong cảnh rừng núi và những con cò chấp chới cánh bay được dăng từ chân tường lên đến tận trần nhà ở cả ba phía của gian sảnh này. Phía bên kia, một cái hòm gỗ sơn mài màu đỏ lớn với chân đế dát vàng đang được những người thợ mồ hôi ròng ròng đưa vào đặt ở chính giữa gian phòng.
Viên Thống đốc chỉ về phía cái hòm đỏ nói:
- Cái hòm kia sẽ đóng hai vai trò quan trọng - một là về mặt nghi lễ, một nữa là để bí mật.
Người phiên dịch đi vòng qua một tốp thợ đóng khố để theo kịp viên trưởng quan, ngỡ ngàng hỏi:
- Để làm gì kia, Shacho-san? Bức thư của bọn rợ sẽ được để trong chiếc hòm đó à?
Viên Thống đốc thận trọng nói:
- Không phải là ở trong chiếc hòm, Tokuma-san, mà là ở trên. Khi viên đô đốc và các viên tướng khác của bọn rợ đến và ngồi đâu vào đó xong xuôi, nhiệm vụ đầu tiên của ngài sẽ là thông báo cho chúng tên tuổi của các vị đại diện cho vương quốc chúng ta. Sau đó ngài sẽ hỏi rằng bản chính của bức thư và các bản sao đã sẵn sàng để được đệ trình hay chưa.
- Rồi tôi sẽ phải nói thế nào nếu chúng nói là đã sẵn sàng, thưa Shacho-san?
- Ngài sẽ trình bày là Hoàng thân Toda đã sẵn sàng để tiếp nhận các bức thư. Nhưng Hoàng thân sẽ không động đến nó và cũng không tiến lên một bước nào, dù dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Ngài sẽ giải thích rõ ràng là vị trí tiếp nhận chính xác dành cho việc liên lạc là ở trên mặt chiếc hòm đỏ này, và ngài sẽ yêu cầu tên rợ tự tay đặt các bức thư lên mặt chiếc hòm đó.
Người phiên dịch lo lắng liếc nhìn chiếc hòm trông như một cái bàn thờ lớn đang được nâng lên để đặt vào vị trí gần với bức tường hậu của gian phòng:
- Tôi hiểu, Shacho-san. Tôi sẽ ghi nhớ cẩn thận từng bước đó.
Viên Thống đốc gật đầu và dừng lại trước cái hòm, đưa tay về phía hai cái đôn bằng sứ trắng trang trí những hình núi non màu xanh lơ được đặt bên cạnh chiếc hòm:
- Suốt buổi lễ, Hoàng thân Toda và Hoàng thân Ido sẽ ngồi nguyên trên những chiếc đôn này. Viên đô đốc và hai sĩ quan cao cấp của bọn rợ sẽ được mời ngồi đối diện với hai vị đó ở đây, phía bên phải của chiếc hòm... - Viên Thống đốc dừng lại một lát và chỉ tay về phía ba chiếc ghế tựa nặng nề chạm trổ bằng tay rất công phu với những mặt nhô ra trông giống những cái ngai vàng nhỏ - Đây là những mẫu đồ gỗ vừa ghép lại thành những chiếc ghế giống những cái ghế bọn rợ thường dùng. Người ta đã lấy chúng từ một ngôi chùa và đem đến đây, thông thường các nhà sư dùng loại ghế này để ngồi trong lễ hoả táng...
Người phiên dịch lo âu hỏi:
- Điều gì sẽ xảy ra sau khi tên rợ đã đặt những bức thư của họ lên mặt hòm, thưa Shacho-san? Lúc đó đã kết thúc nghi lễ chưa?
Viên Thống đốc trả lời:
- Chưa, chưa hẳn. Khi những bức thư đá được đặt lên mặt hòm xong xuôi đâu đấy, ta sẽ quỳ xuống trước mặt Hoàng thân Ido, lúc đó ta sẽ nhận từ tay Hoàng thân một tờ chiếu đã đóng triện của Hoàng đế nói rằng đã nhận những bức thư. Ta sẽ đưa nó cho viên đô đốc và sau khi cũng cung kính cúi chào hắn đúng như thế, ta sẽ đưa tờ chiếu cho hắn. Ông sẽ nhận được một bản sao của tờ chiếu và lúc đó ông sẽ thông báo bằng miệng nội dung của tờ chiếu.
- Tờ chiếu sẽ nói gì, Shacho-san?
- Sau khi nói rằng những bức thư đã được thay mặt Hoàng đế tiếp nhận một cách đúng thể thức, tờ chiếu sẽ nhắc lại rằng lẽ ra mọi giao dịch liên quan đến các nước ngoài thông thường cần phải được tiến hành tại Nagasaki. Tờ chiếu cũng sẽ nói rằng các bức thư đã được tiếp nhận ở đây trái với luật pháp Nippon. Cuối cùng tờ chiếu nói rằng bởi vì đây không phải là chỗ thích hợp cho việc thương lượng hoặc vui chơi, và bọn rợ đã trao xong những bức thư họ cần trao, vì thế bọn chúng nên rời khỏi bờ biển của chúng ta ngay lập tức.
Viên phiên dịch vẫn không rời mặt khỏi chiếc hòmđỏ:
- Những lời đó nghe có vẻ rất thẳng thừng. Có phải ý đồ là như vậy không?
Viên Thống đốc nhấn mạnh:
- Phải. Đó là ý muốn đặc biệt của Hội đồng các Shogun. Ồng sẽ chuyển đạt lại ý muốn đó bằng giọng đặc biệt kiên quyết.
Viên phiên dịch gật đầu tuân lệnh, mặt chăm chú căng thẳng:
- Và chính xác nghi lễ sẽ kết thúc như thế nào, Shacho-san?
- Tôi sẽ quay lại chỗ chiếc hòm để cuộn tấm vải đỏ bọc các bức thư đã được đặt trên đó lại. Điều đó sẽ là dấu hiệu chấm dứt buổi lễ. Cùng lúc đó ông sẽ nói với bọn rợ là không còn việc gì phải làm nữa.
- Và khi tôi đã nói thế rồi thì thế nào?
- Khi đó tôi và ông sẽ đi khỏi phòng họp này về phía hành lang trước để tỏ ra rằng bọn rợ cần phải đi theo chân chúng ta và mau chóng quay về tàu của chúng. Trong khi bọn chúng đi ra. Hoàng thân Toda và Hoàng thân Ido sẽ đứng dậy để im lặng cúi đầu chào từ biệt...
Viên phiên dịch vẫn hoài nghi nhìn chằm chằm vào chiếc hòm đỏ, nhưng lúc này ông ngẩng đầu lên và nhìn viên Thống đốc với đôi mắt bối rối:
- Ngài vẫn chưa nói cho tôi biết về mục đích bí mật của chiếc hòm đỏ này, thưa ngài Shacho-san. Bây giờ xin ngài giải thích cho tôi được không ạ?
Viên Thống đốc gật đầu và chậm rãi bước ra phía sau chiếc hòm và vẫy tay ra hiệu người phiên dịch đi theo. Đến khoảng giữa chiếc hòm và bức rèm lụa treo trên bức tường hậu, ông cúi xuống và kéo một miếng thảm sang bên cạnh và để lộ ra một chiếc cửa bí mật được gắn vào sàn nhà bằng gỗ. Ông kéo cánh cửa mở ra và bước lùi lại để người phiên dịch có thể nhìn thấy những bậc thang bằng đá thô dẫn xuống một cần hầm tối om phía dưới toà lâu đài.
Viên Thống đốc ý nhị liếc nhìn người phiên dịch đang kinh ngạc nhìn xuống các bậc thang và nói:
- Mục đích bí mật của chiếc hòm đỏ này là để che lối vào này. Đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho ông thấy. Đây là chỗ dành cho mười chiến sĩ Samurai đầy đủ vũ khí trốn ở dưới này - và họ sẽ có thể bất thình lình nhảy ra tấn côngbất ngờ vào bất cứ thời điểm nào của buổi lễ.
Thoạt tiên người phiên dịch đứng im không động đậy, nhưng đôi mắt của ông kinh hãi nhìn vào bóng tối lờ mờ dưới hầm.
Viên Thống đốc lạ lùng hỏi:
- Sao vậy, Haniwara-san. Tại sao trông ông lại hoảng hốt như vậy?
Người phiên dịch nói bằng giọng hãi hùng:
- Tôi không hề trông chờ sẽ có bất cứ một hành động bạo lực nào ở đây.
Viên Thống đốc nhắc lại và bắt đầu đi xuống:
- Hãy đi xuống đây và chính mắt nhìn mà xem. Và tôi sẽ giải thích đầy đủ cho ông hiểu.
Người phiên dịch lưỡng lự bước một bước về phía chiếc cửa bí mật, rồi đứng lại khi nghe thấy tiếng náo động ở phía gian phòng mở ra thông với sảnh.
Ông quay lại và nhìn thấy một nhóm các daimyo ăn mặc trịnh trọng đang đi tới.
Mỗi lãnh chúa phong kiến đều có một samurai đeo hai thanh kiếm đi hộ tông, các samurai này đều mặc áo giáp bằng tre, đội mũ trụ và đeo mặt nạ trông rất dữ tợn. Nhóm daimyo đứng lại ở hành lang để nói chuyện với viên quan đang đứng trông nom công việc xây dựng và chuẩn bị cho toà lâu đài, giữa đám người đó Haniwara thoáng thấy cái bóng đồ sộ, dữ tợn của Quận công Daizo. Một nỗi sợ hãi chợt ập đến và tràn ngập lục phủ ngủ tạng Haniwara khi ông nhận ra khuôn mặt kẻ mới hai hôm trước đã bất ngờ nói trắng ra là đang cầm giữ vợ con của ông. Một hồi lâu ông sững sờ đứng nhìn trân trân suốt toà lâu đài, mặt trắng bệch, tim đập thình thịch và băn khoăn tự hỏi có dễ đã là lần thứ một nghìn không hiểu gia đình ông có được bình yên hay không. Ông cố gạt đi cảm giác dai dẳng là lúc này họ đã bị hại, mãi đến khi viên Thống đốc nhắc lại lời mời với giọng kiên quyết hơn ông mới quay lại.
Viên Thống đốc nhìn theo hướng mắt ông về phía hành lang chính, giục giã:
- Xuống đây nhanh lên, Haniwara-san, và hãy tự mình nhìn mà xem. Các daimyo đã đến để kiểm tra - nhưng trong một hai phút tới họ sẽ không đến đây đâu, vậy nên nhanh nhanh lên mới được.
Haniwara vội vã bước xuống bậc thang rộng rãi để bước xuống căn hầm được soi sáng bởi một chiếc đèn lồng. Nền hầm được rải những tâm ván và tường được chống bằng những cây gỗ thông. Trong góc phòng dựng hàng bó những thanh kiếm dài chết người. Những cây đáo, những bộ áo giáp, mũ, khiên để thành đống trong các góc phòng. Một đường hầm thứ hai dần vào căn phòng ngầm, có vẻ như được dẫn vào từ bên ngoài lâu dài, và có cả hàng chục bình đựng nước uống cũng đã được đem vào.
Người phiên dịch hỏi bằng giọng thì thầm khó chịu và đưa mắt nhìn những bó vũ khí:
- Shacho-san, những cái này để làm gì vậy? Có phải chúng ta có kế hoạch tấn côngbất ngờ và giết hết bọn rợ không?
Viên Thống đốc hạ giọng nói:
- Hội đồng các Shogun đã quyết định sẽ không mạo hiểm một chút nào. Vì thế sẽ có ít nhất samurai với đầy đủ vũ khí sẽ nấp ở đây trước khi buổi lễ bắt đầu.
Người phiên dịch hỏi dại dẳng:
- Nhưng vai trò của họ sẽ là gì, thưa Shacho-san?
- Họ sẽ hành động theo hiệu lệnh của Hoàng thân Toda. Họ sẽ không tấn công nếu không có lý do cần thiết. Nhưng nếu bọn rợ nước ngoài tỏ ra một dấu hiệu nào sẽ dùng đến bạo lực, các samurai của chúng ta sẽ nhanh chóng nhảy ra và chém đầu viên đô đốc và toàn bộ người của hắn...
Người phiên dịch rùng mình và nhìn những bức tường tối mờ dường như ẩn chứa những nguy hiểm trong đó. Không khí ẩm ướt sặc mùi biển, và bởi vì chỉ có thể đứng được lom khom dưới trần nhà thấp lè tè được ốp bằng những tâm gỗ lát nền cũ nên đột nhiên ông có cảm tưởng như đang bị nhốt trong một nấm mồ tối tăm khổng lồ.
Ông run run hỏi:
- Shacho-san, nếu như điều đó là cần thiết thì ai sẽ là người sẽ chuyển tín hiệu để cho các samurai tấn công?
Viên Thống đốc chậm rãi nói:
- Đó là nhiệm vụ của hai chúng ta. Chỉ hai chúng ta mới là những kẻ tham gia vào những sự kiện trong buổi lễ. Chúng ta sẽ ngồi sát với bọn rợ nước ngoài. Do đó, Haniwara-san, tôi e rằng nếu sự việc trở nên cần thiết, một trong chúng ta sẽ được chỉ định làm người chuyển mệnh lệnh cuối cùng qua chiếc cửa bí mật.
Người phiên dịch hỏi bằng giọng tuyệt vọng:
- Nhưng chắc chắn là sẽ có một ai đó được uỷ quyền cao hơn ra hiệu cho chúng ta chứ? Chúng ta sẽ không phải tự mình quyết định chứ?
Nhận thấy vẻ thất thần sợ hãi trong giọng nói của người phiên dịch, viên Thống đốc nhìn ông chằm chằm và nói:
- Dĩ nhiên rồi, Haniwara-san, dĩ nhiên. Đừng sợ hãi quá như vậy.
Những tiếng nói ổn ào đột nhiên vang lên phía trên cánh cửa bí mật đập vào tai họ và viên Thống đốc im lặng ra hiệu đi lên. Khi người phiên dịch lên đến bậc thang trên cùng, ông thấy viên Thống đốc đã đang cúi rạp mình lần lượt chào từng người trong sô bốn hay năm viên daimyo đang đứng quanh chiếc hòm sơn màu đỏ, bên cạnh họ là những viên samurai mặt sắt đen sì. Họ đang bàn bạc về trình tự buổi lễ với viên quan phụ trách mặc áo chùng. Đến lượt mình Haniwara Tokuma cúi thật thấp chào từng vị quý tộc, ông đặc biệt cúi lâu nhất, thấp nhất trước mặt Quận công Daizo. Ông cố ý tránh không nhìn vào mặt lão quý tộc, nhưng khi đứng thẳng dậy, ông hơi hoảng hốt nhìn về phía lão và choáng người nhận thấy lão đang nhìn vào mình đầy ẩn ý. Mắt lão vẫn lạnh lẽo và sắt đá như trong suốt cuộc gặp gỡ giữa họ lần trước trong lâu đài của lão.
Đột nhiên Daizo nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người phiên dịch:
- Bởi vì chúng ta cần đến một người có lòng chính trực cao nhất để chuyển mệnh lệnh tối quan trọng đó nếu như có tình huống bất ngờ nào xảy ra, cho nên tôi đề cử ngài Haniwara Tokuma. Ông ta sẽ đứng gần với cánh cửa bí mật hơn tất cả những người khác, và vì ông là người tuyệt đối tin cậy...
Nghe thấy đề nghị của Daizo, cả viên quan mặc áo chùng, các daimyo khác và những samurai đội mũ trụ tất cả đều quay lại để nhìn người phiên dịch. Không một ai chú ý đến cái nhìn chằm chằm đầy ý đồ của lão quý tộc, một tiếng rì rầm chấp nhận không thích thú lắm loang ra. Sau khi liếc nhanh sang nhau, viên quan mặc áo chùng và viên Thống đốc gật đầu đồng ý. Viên Thống đốc trịnh trọng hỏi:
- Ngài có đồng ý với đề xuất của Quận công Daizo không, Haniwara-san? Ngài có đồng ý nhận trách nhiệm cao quý đó không?
Để giấu sự mất tinh thần của mình, Haniwara vội vã nhìn xuống đất. Ồng cảm thấy rõ cái nhìn lạnh buốt của Daizo đang ấp lên ông, và trái tim trong lồng ngực mình bắt đầu đập đau đớn. Nhưng sau một hồi lưỡng lự ông lặng lẽ tỏ sự chấp nhận bằng cách một lần nữa cúi rất thấp về phía Daizo, các viên daimyo khác, viên quan mặc áo chùng và viên Thống đốc.
Viên quan mặc áo chùng ra hiệu cho một samurai tiến đến để mở chiếc cửa bí mật:
- Tốt. Vậy thì bây giờ hãy thực tập công việc bí mật này. Tôi sẽ ngồi ở chỗ của Hoàng thân Toda. Tôi sẽ ra hiệu tấn công bằng cách giơ bàn tay phải qua ngực để với sang vai trái. Ông, Haniwara-san khi đó sẽ đi ra phía sau chiếc hòm đỏ và giẫm ba lần lên nắp cửa…
Khi hơn một chục samurai nhanh nhẹn đi xuống bậc thang dẫn xuống căn hầm bí mật, áo giáp của họ kêu sột soạt và những thanh kiếm kêu lanh canh bên mình họ. Người cuối cùng đóng cánh cửa bí mật lại sau lưng và viên quan mặc áo chùng cúi xuống kéo thẳng tấm thảm đỏ trước khi quay đi. Nhóm các Daimyo chuyển sang đứng thành một vòng bán nguyệt phía sau một cái đôn bằng sứ, viên quan mặc áo chùng ngồi trên chiếc đôn giả làm Hoàng thân Toda, Thượng thư đầu triều của Hoàng đế. Tiếng búa gõ và tiếng huyên náo của những công việc cuối cùng hoàn thành toà lâu đài đột nhiên giảm đi, rồi tất cả đều lặng ngắt tựa như tuân theo một mệnh lệnh không lời nào đó. Những người thợ mình trần đóng khố và các nghệ nhân dừng hết những việc đang làm để tròn mắt nhìn về phía chiếc hòm đỏ và đám chức sắc đứng quanh đó. Tất cả đều hiểu rằng một khoảnh khắc gì đó rất quan trọng và đầy kịch tính sắp diễn ra.
Viên trưởng quan ra hiệu cho Haniwara Tokuma cùng với ông ta trịnh trọng quỳ xuống trước ngai vàng. Người phiên dịch, tim vẫn còn đang đập thình thịch, quỳ xuống và cố sửa soạn lại dáng ngồi quen thuộc, ông hơi quay đầu lại để có thể nhìn thấy viên thượng quan đã ngồi xong. Mặc dầu không nhìn thẳng vào Quận công Daịzo, nhưng ông cũng vẫn cảm thấy hình dáng đồ sộ của lão ta đứng giữa các daimyo khác, và đôi mắt lão vẫn dán chặt lên người ông.
Viên Thống đốc thì thầm bên cạnh, hơi hất đầu về phía những cái ghế hoả táng kiểu nhà Phật cách đó vài mét:
- Phải nhớ rằng bọn rợ nước ngoài rất cảnh giác và luôn quan sát. Vì thế khi nhận được tín hiệu, hãydi chuyển thật chậm để không gây ra bất cứ sự nghi ngờ nào.
Người phiên dịch gật đầu căng thẳng và nhìn về phía chiếc ghế trống rỗng, cố hình dung ra trên đó dáng người cao lớn, ngạo mạn của viên sĩ quan Mỹ mà ông đã gặp trên tàu Susquehanna. Cục lo sợ trong ngực dường như càng thít chặt hơn bao giờ hết khi ông hình dung ra viễn cảnh mình sẽ phải tham gia vào việc tấn công bọn rợ, đồng thời nhận thức rằng sự an nguy của gia đình càng chung chiêng hơn. Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả toà lâu đài, bên dưới cánh cửa bí mật không hề có một tiếng động. Cuối cùng khi viên quan mặc áo chùng khẽ động đậy tay phải để ra hiệu, cử chỉ của ông ta thật thận trọng và chậm chạp. Vì vô cùng lo âu, Haniwara vẫn quỳ như đóng băng mất một lúc. Rồi ông đứng dậy, cố không tỏ ra vội vã bước vài bước về phía sau chiếc hòm đó, tới đó ông hổi hộp giẫm mạnh gót chân phải lên cánh cửa bí mật ba lần rồi bước vội sang một bên.
Thoạt tiên không có gì xảy ra và ông đã lo là mình giẫm quá nhẹ không đủ để nghe thấy. Ông đã dợm bước định quay lại chỗ cánh cửa bí mật để làm lại mật hiệu thì vừa đúng lúc nó bật tung lên kêu một tiếng rắc và chiếc mặt nạ chiến đấu dữ dằn của chiến sĩ samurai thứ nhất đã xuất hiện ngay trước mặt. Ông hoảng hốt bước lùi lại trong khi một tiếng hét kinh hồn phát ra từ sau chiếc mặt nạ. Người chiến sĩ quăng mình nhảy tới chỗ chiếc hòm đỏ, tay lămlăm kiếm. Anh ta nhảy đến ba chiếc ghê trải thảm và chém vun vút hết bên phải lại bên trái trên những chiếc ghế, liên tiếp tấn công với một mãnh lực kinh hồn.
Khoảng năm sáu chiến sĩ nhảy lên, miệng hét vang, tay chém xả xuống những kẻ thù tưởng tượng. Trong vài giây, những ánh thép của những thanh kiếm trong tay họ loang loáng dưới ánh đèn lồng, rồi một tiếng hô ra lệnh bất thình lình vang lên từ người samurai thứ nhất, tất cả các chiến sĩ dừng phắt lại, tra kiếm vào bao. Chỉ trong một giây họ đã lùi lại và biến mất vào gian phòng ngầm. Sau đó tên trưởng toán nhanh nhẹn đóng chiếc cửa bí mật lại và hầu như cùng lúc đó mọi sự trong lâu đài trở lại bình thường. Rồi những người thợ lại bắt đầu công việc của mình và tiếng búa lại vang lên vội vã lấp đầy cả không gian.
Viên quan mặc áo chùng đứng lên, liếc nhìn những chức sắc đứng quanh đó:
- Hoàn toàn mỹ mãn. Dĩ nhiên chúng ta hy vọng rằng bọn rợ sẽ không khiến chúng ta phải thực hiện kế hoạchtấn công hoàn hảo này.
Đứng bên cạnh chiếc hòm đỏ, samurai Tokuma lặng lẽ nhìn nhóm người lại bắt đầu bàn bạc về các khía cạnh khác của buổi lễ, nhưng tim ông chợt lặng đi khi nhìn thấy Quận công Daizo quan sát ông một cách kỹ lưỡng và bước về phía ông. Lão quý tộc hạ giọng rất thấp chúc mừng lần diễn tập thành công, nhưng lấy cớ hỏi một câu về cánh cửa bí mật, lão ra hiệu cho Haniwara đi theo mình ra phía sau chiếc hòm. Khi đã ra xa không ai nghe được, Daizo hạ giọng nói khẽ hơn và, cũng giống như lúc ở lâu đài, giọng lão đầy vẻ đe doạ:
- Haniwara, ta có một điều rất quan trọng nói với ông. Ông có bình tĩnh và lắng nghe thật kỹ không?
Người phiên dịch khôn khổ nói:
- Vâng, thưa chúa công. Tôi đang lắng nghe đây ạ.
- Vậy thì ta có thể thông báo để ông biết rằng chúng ta đã bắt được tên rợ nước ngoài, kẻ đã lẻn lên bờ để do thám. Ngươi có hiểu không?
Người phiên dịch cứng người vì giật mình rồi gật đầu mà không nhìn lão daimyo.
- Tôi hiểu, thưa chúa công.
- Tốt. Bởi vì chúng ta định sẽ đưa hắn đến lâu đài này để gây bất ngờ vào lúc cao trào nhất của buổi lễ. Khi hắn xuất hiện sẽ rất nhốn nháo. Vào thời điểm đó ta sẽ xuất hiện ở lối vào lâu đài, và ông sẽ phải quan sát rất kỹ. Tất cả đã rõ ràng chưa?
Người phiên dịch run run:
- Vâng, thưa chúa công.
- Ta sẽ ra hiệu giống như ông đã thực hành lúc nãy - và ông sẽ phải đi đến chỗ cánh cửa bí mật, không được để ai ngăn cản và gõ ba lần lên cánh cửa bí mật để phát hiệu lệnh tấn công vào bọn kẻ thù ghê tởm. Nếu ông không tuân theo mệnh lệnh này, vợ và các con ông sẽ chết trong vòng một giờ - Quận công Daizo dừng lại và cau mắt nhìn người phiên dịch - Ông có chắc chắn là đã hoàn toàn hiểu rõ mọi việc không?
Người phiên dịch trả lời bằng giọng thì thào khiếp:
- Thưa chúa công, tôi tin chắc rằng tôi đã nghe mọi việc rất rõ ràng. Tôi không hề có ý định nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của chúa công.
Lão daimyo nói một cách lịch sự mỉa mai:
- Tốt lắm, Haniwara-san. Ta rất hài lòng. Đúng như ta nghĩ, ông là một người rất khôn ngoan.
Không nói thêm câu nào, Quận công Daizo quay đi và vội vã nhập vào đám những quý tộc khác. Họ đang xem xét những bức hoạ vẽ các con hạc và những con chim lớn khác đang được đưa đến đặt vào vị trí bên trên những chiếc ghế hoả thiêu dành cho các vị khách hải quân Mỹ. Mọi người đang khe khẽ bàn tán về vẻ đẹp của những bức tranh lụa. Ngay lập tức Quận công Daizo tham gia vào câu chuyện, gật đầu và hoa tay rất tự nhiên với những người khác và không hề tỏ ra một vẻ gì là vừa ra một mệnh lệnh mật để hạ sát những người lãnh đạo bọn rợ vào lúc giữa buổi lễ.