← Quay lại trang sách

Chương 43

HOÀNG TỬ TANAKA NGHE THẤY TIẾNG CÒI của con tàu Mississippi xé tan sự yên tĩnh buổi ban mai khi chàng đang phóng ngựa rất nhanh trên một con đường nhỏ xuyên qua vùng rừng núi phía trên Kurihama. Chàng đang phi ngựa dẫn đầu toán samurai, sau khi gặp một đoạn đường rộng hơn lượn ngoằn ngoèo dọc theo một sườn núi chàng bèn ghìm ngựa đi chậm lại và ngồi trên yên ngoái lại để nhìn xuống phía bờ biển. Qua những chỗ thưa hơn của màn sương dày đặc chàng có thể nhìn thấy hai con tàu đồ sộ đen sì của bọnrợ nước ngoài, cả hai con tàu để lại trên mặt biển sáng như gương những vệt dài bẩn thỉu đen sì trong khi chúng xả khói tiến về phía nam. Vì không có gió, nên tất cả các buồm trên hai con tàu hơi nước đều cuộn lại và chàng cũng nhìn thấy hai con thuyền buồm vần đứng yên tại chỗ bỏ neo cũ.

Chàng quay lại nhăn mặt nói với Gotaro đang ghìm cương đứng bên cạnh:

- Chúng ta sắp hết thời gian rồi. Còn phải kiểm trahai vị trí quan sát nữa - mà những con tàu đen đã đang chuẩn bị chĩa súng vào Kurihama rồi.

Hai người thở hổn hển trên mỏm đá và viên chỉ huy đội gác lặng lẽ gật đầu trong khi nhìn chằm chằm xuống vùng vịnh. Lúc này trời đã sáng hẳn, con đường ngoằn ngoèo mà họ vừa đi qua đã bắt đầu đầy ắp những đoàn quân đông đặc di chuyển rất nhanh và im lặng đến những vị trí mới xung quanh Kurihama. Những toán lính vận tải gánh lương thực nặng trĩu cũng đã xuất hiện giữa các tốp nông dân gùi nông sản trên đường đi chợ. Thỉnh thoảng một chiếc kiệu len lỏi đi trong dòng người, và khi Tanaka cùng viên tuỳ tùng tiếp tục đi tiếp, mấy tên lính đã phi lên trước hét to và hoa kiếm để dẹp đường cho họ đi.

Tanaka dục ngựa phi nước đại trên con đường mòn xuyên rừng và nói với đám tuỳ tùng:

- Vị trí tiếp theo của chúng ta cách đây khoảng một dặm. Sau đó chỉ còn một cái nữa. Đi theo ta! Chúng ta phải phi ngựa nhanh hết sức!

Mấy tên lính cúi rạp trên mình ngựa, theo sát Tanaka. Đây là lần thứ ba kể từ lúc nửa đêm họ đã kiểm tra những vị trí quan sát mà chàng đã đặt rải rác trên những mỏm đá cao nhìn xuống bờ biển. Hơn hai mươi tên lính giỏi nhất của chàng đã được bố trí kín đáo ở tất cả các ngả tư của mọi ngả đường dẫn xuống bờ biển. Họ đã nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt là không được tấn công mà chỉ thông báo ngay lập tức cho chàng khi thấy có toán quân nào khả nghi là đang giải tên tù binh người nước ngoài đến Kurihama. Nhưng suốt đêm cho đến tận khi trời rạng sáng, không hề có bất cứ tin tức nào được báo cáo về. Thoạt tiên chàng còn ngồi ở một trại trung tâm để chờ những tên linh thông tin đem tin tức về; nhưng rồi những giờ trống rỗng cứ điểm, chàng nóng ruột phi nước đại khắp các cứ điểm, theo sát sau lưng là toán samurai này. Tới mỗi cứ điểm, những người lính ở đó đều báo cáo giống hệt nhau, thậm chí cả trước khi được hỏi. Dẫu sao, mặc dầu trong lòng vô cùng nóng ruột, vẻ ngoài của Tanaka vẫn thản nhiên mỗi khi nghe những tin tức thất vọng. Lúc này chàng ghìm cương con ngựa ướt đẫm mồ hôi tại một vị trí quan sát bên cạnh một con đường và thờ ơ nhìn vào viên chỉ huy trạm quan sát đang trịnh trọng cúi đầu chào và tỏ vẻ lấy làm tiếc vì không có gì để báo cáo.

Tanaka hỏi bằng giọng rin rít, mắt vẫn liếc nhìn những tốp nông dân đi trên đường:

- Ngươi có nhìn thấy điều gì khả nghi không? Có chắc chắn không?

Tên chỉ huy nói bằng giọng ân hận:

- Thưa O Kami-san, rất tiếc là tôi hoàn toàn chắc chắn ạ. Chúng tôi đã kiểm tra mọi toán quân và cả từng người nữa rất cẩn thận. Không hề có dấu hiệu nào về điều ngài đang tìm kiếm.

Tanaka gật đầu nghe báo cáo và tên chỉ huy toán quân lại định cúi thấp xuống lần nữa thì chợt có tiếng vó ngựa phi gấp gáp từ phía nam vang tới. Cả hai người quay phắt đầu lại trong khi hai ky sĩ của bộ tộc Kago từ điểm quan sát vừa rồi cúi rạp mình quất ngựa làm bụi tung mù mịt. Một tù nhân mình để trần, tay chân bị trói chặt nằm vắt ngang trên cổ con ngựa đi đầu. Tên lính cưỡi con ngựa đó nhảy xuống khỏi yên và vội vã cúi rạp người khi nhận ra Tanaka.

Chàng quý tộc hỏi, mắt loé lên hy vọng:

- Cái gì thế? Ngươi bắt được ai thế?

Tên trưởng toán samurai lôi tên tù xuống khỏi mình ngựa và đẩy hắn quỳ trước mặt Tanaka:

- Thưa O Kami-san, tên này là phu khiêng kiệu. Mấy phút trước chúng tôi bắt được hắn trên quả núi phía trên trạm gác trong khi đi tuần - tên samurai thở hổn hển và khoát một tay chỉ về phía khu rừng rậm rạp bên trên con đường - Chúng tôi đã dò thấy một toán rất đông lính gác mang phù hiệu của Quận công Daizo. Bọn chúng đang hộ tống một chiếc norimono đi xuyên qua rừng để xuống núi. Nhờ có sương mù nên chúng tôi đến được gần bọn chúng mà không bị phát hiện. Có nhiều phu khiêng kiệu dự trữ, và tên này là một trong số đó. Hắn ta dừng lại để nghỉ sau một cái cây, vì thế chúng tôi đã nhảy ra bắt gọn được hắn mà không ai hay biết. Hắn nói rằng bọn hắn đang giải một tù nhân vô cùng quan trọng về Kurihama - nhưng hắn nói rằng hắn sẽ bị Quận công Daizo giết chết nếu nói thêm một câu nào nữa!

Tanaka rút thanh trường kiếm ra và bước đến gần người tù, tên này lùi lại sợ hãi:

- Hắn sẽ bị giết ngay lập tức, tại chỗ hắn đang quỳ kia, nếu như hắn vẫn im lặng.

Người phu khiêng kiệu, trên mình chỉ đóng mỗi chiếc khô, đầu đội chiếc mũ chỏm đẫm mồ hôi ngước nhìn lưỡi kiếm vẻ khủng khiếp. Mắt anh ta đảo lên vì sợ hãi khi chàng quý tộc đột nhiên hoa lưỡi kiếm nhanh như chớp, nhát kiếm có lẽ đã chém bay đầu anh ta nếu như đi xuống thêm chỉ cần sáu in sơ nữa. Tanaka đứng im phăng phắc, lưỡi kiếm kề sát gáy người tù và ấn nhẹ cho đến khi một dòng máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra sau lưỡi kiếm. Tanaka giục giã:

- Hãy nói những gì mà ngươi biết.

Run rẩy và tuyệt vọng, người phu khiêng kiệu ngước lên lần lượt nhìn vào Tanaka và vòng người đầy vẻ thù nghịch đứng quanh. Rồi nhận ra rằng máu đã bắt đầu chảy xuống ngực, anh ta mấp máy môi, nhưng không thốt ra nổi tiếng nào.

Tanaka khẽ hỏi, hơi ấn mạnh thêm lưỡi kiếm:

- Có phải tên tù của Quận công Daizo chính là tên rợ người nước ngoài không? Hãy nói ngay bây giờ, nếu không ngươi sẽ chết.

Người phu khiêng kiệu gật đầu vẻ thiểu não. Cuối cùng hắn thều thào:

- Vâng thưa O Kami-san. Tên tù của Quận công Daizo chính là tên rợ người nước ngoài.

Tanaka thở phào, vẻ thắng lợi ánh lên trong mắt chàng:

- Tốt. Vậy hắn vẫn còn sống chứ, phải không?

Người phu khiêng kiệu run rẩy:

- Vâng, thưa O Kami-san, hắn còn sống. Hắn bị thương rất nặng... bị trói chặt và bị bịt mắt. Nhưng hắn vẫn sống.

- Các người bắt đầu khiêng hắn từ đâu đi?

Người phu khiêng kiệu tuyệt vọng đáp:

- Thưa O Kami-san, từ vùng núi thiêng liêng của chúng ta. Nhưng chúng tôi toàn đi vào ban đêm.

Tanaka lại nói và hoi nới nhẹ lưỡi kiếm:

- Tốt. Và chính xác tình trạng của tên rợ nước ngoài đó ra sao?

Người phu khiêng kiệu hoi ngóc cổ lên cô tránh lưỡi kiếm:

- Thưa O Kami-san, hắn bị thương ở đầu và ở chân. Họ đã băng bó cho hắn nhưng máu vẫn chảy. Mỗi khi nghỉ, người ta lại cho hắn uống nước, ăn cơm và trứng. Nhưng hầu như lúc nào hắn cũng bị ngất. Hắn luôn bị bịt mắt, và mỗi khi được phép đứng lên, hắn tỏ ra rất yếu và không thể đứng nổi.

Hắn vẫn mặc bộ quần áo nông dân Nippon à?

- Vâng, thưa O Kami-san.

Tanaka ngẩng lên nhìn nhanh vào tên samurai đã đưa tên tù đến:

- Lúc phát hiện ra toán quân đó, có phải là ở một chỗ rừng rậm và dốc đứng không?

- Đúng vậy, thưa O Kami-san - rừng rậm và rất dốc.

- Và đó là một con đường nhỏ - chỉ vừa đủ để cho một người cưỡi ngựa đi lọt phải không?

Tên samurai gật đầu:

- Vâng, đúng như vậy, thưa O Kami-san.

- Chiếc kiệu dùng để khiêng tên rợ nước ngoài đó là loại kiệu gi?

Tên lính lắc đầu vẻ xin lỗi:

- Vì trời nhiều sương quá cho nên chúng tôi không nhìn thấy rõ.Dường như đó là một chiếc kiệu một chỗ ngồi kiểu của thường dân - một chiếc norimono thì phải.

Gotaro chợt xen ngang:

- O Kami-san, xin tha lỗi vì tôi cắt lời chúa công. Tôi có nên bắt đầu ra lệnh rút quân từ những trạm gác khác về, như vậy chúng ta có thể mở một cuộc tấn công chớp nhoáng trước khi quá muộn không?

Tanaka quả quyết lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi người tù đang run như dê:

- Chúng ta không thể công khai tấn công giữa lúc đang tập trung quân một cách đông đúc như thế này. Làm như thế, có thể chúng ta sẽ mở đầu một cuộc nội chiến khủng khiếp - và điều đó sẽ khiến cho Daizo có cớ để giải thích rằng hắn cần phải tấn công bọn rợ nước ngoài. Nếu muốn thắng lợi chúng ta cần phải biết lợi dụng sự không rõ ràng...

Viên chỉ huy lính gác cung kính cúi đầu:

- O Kami-san, chúng tôi sẽ làm theo điều chúa công bảo. Nhưng chúng tôi có thể làm gì bây giờ?

Dường như chính Tanaka cũng đang tuyệt vọng, vẻ mặt căng thẳng của chàng cho thấy chàng đang suy nghĩ rất lung. Trên đường cái, một tốp phu vận tải lại đi ngang qua trên đường, hai ba chiếc kiệu của dân thường đứng tránh sang một bên nhường chỗ cho họ đi qua.

Tanaka hỏi và ấn lưỡi kiếm xuống gáy người khuân vác:

- Chiếc norimono dùng để khiêng tên rợ nước ngoài là loại như thế nào?

Người phu khiêng kiệu đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn ra đường, rồi gật đầu vội vã:

- Vâng, thưa O Kami-san. Trông giống cái màu đen kia. Đó chỉ là một cái norimono thông thường như thế kia thôi.

Tanaka ngoái lại ra lệnh:

- Gotaro, trưng dụng chiếc kia ngay. Đưa bọn phu khiêng kiệu và người ngồi trên đó lại đây - và bắt thêm vài tên phu qua đường nữa. Trói chúng lại và giấu chúng sau mấy cái cây.

Không lưỡng lự một giây Gotaro rút kiếm ra và ra hiệu cho sáu tên lính gác khác đi theo mình. Bọn họ hét vang và giục ngựa phi về phía chiếc kiệu đang dừng lại, vây chặt xung quanh, tước hết vũ khí của những người này. Sau đó bọn lính gác đưa các phu khiêng kiệu, chiếc norimono và viên quan ngồi trên đó quay lại chỗ rừng rậm kín đáo.

Tanaka ra hiệu cho tên samurai đã mang tên tù nhân lúc nãy đến và ra lệnh:

- Bỏ cái mũ chỏm kia ra và lấy nó lau sạch máu cho hắn. Băng đầu hắn lại và lây ít băng thấm máu khác quấn vào chân hắn. Bắt lấy một đứa nông dân nào đấy qua đường lột lấy quần áo để mặc cho hắn. Rồi bịt mắt lại và đặt hắn vào trong chiếc norimono kia. Tất cả đã rõ chưa?

Tên samurai chạy đi để làm theo mệnh lệnh và hô:

- Vâng, thưa O Kami-san. Mệnh lệnh của chúa công hoàn toàn rõ ràng rồi ạ.

Trong khi người tù bị đẩy đi, Tanaka nhìn bọn lính gác còn lại xung quanh vẻ suy nghĩ. Chàng nhìn vào tận mặt từng người:

- Ta cần sáu người tình nguyện đi theo ta... sáu người tình nguyện đủ khỏe mạnh để có thể giúp ta khiêng chiếc kiệu trên vai trần và đi khá xa - với lại đủ dũng cảm để có thể chiến đấu tay không chống lại những tay kiếm thiện chiến. Chúng ta sẽ cải trang bằng khố và chiếc mũ chỏm của mấy tên phu vừa bị bắt kia. Nào, ai sẽ đi cùng với ta?

Ngay lập tức tất cả những tên lính gác còn lại đều giơ tay. Sau khi chọn lấy sáu người, Tanaka nhảy xuống khỏi ngựa, bắt đầu cởi chiếc áo jimbaory và tháo vũ khí. Hai ba phút sau chàng và sáu tên lính được chọn đã sẵn sàng đứng bên cạnh chiếc norimono vừa bị trưng dụng, tất cả đều mình trần chỉ đóng mỗi chiếc khô và đội mũ chỏm để có thể giấu kiểu đầu trọc với chiếc đuôi sam vắt trên đỉnh đầu của các samurai. Họ nhìn người tù, lúc này đã mặc bộ quần áo nông dân và ngồi trong chiếc kiệu, mắt bị bịt kín, khắp người băng bó. Thế rồi, theo lệnh của Tanaka, họ cúi xuống để đặt chiếc đòn khiêng dài lên vai.

Tanaka quay về phía tên samurai đã dẫn người tù tới hỏi:

- Từ đây đến con đường bọn Daizo đi khoảng bao xa?

- Khoảng hai ri, thưa O Kami-san.

- Vậy hãy dẫn chúng ta đến đó thật nhanh - chàng quay lại ra hiệu cho Gotaro và hai mươi samurai còn lại đi theo sau - Hãy phi ngựa sau chúng ta một đoạn! Chúng ta sẽ cố gắng để đi thật im lặng qua rừng, không để ai trông thấy.

Chàng vẫy bàn tay còn lại và đồng loạt như một, chàng và sáu samurai cải trang cùng chạy gằn, chiếc norimono nặng trĩu trên vai.

Họ đi theo tên ky binh và vội vã biến mất vào màn sương, nhanh chóng nhằm hướng con đường phía nam dẫn về Kurihama.