← Quay lại trang sách

Chương 45

KIA LÀ SÚNG GÌ VẬY, THƯA O KAMI-SAN?

Một samurai trẻ đang phi ngựa theo sát Tanaka trong khu rừng đầy sương bên trên Kurihama thốt lên hỏi với giọng hoảng hốt khi những khẩu đại bác trên tàu Susquehanna tiếp tục nổ tung trên mặt vịnh mù mịt.

Tanaka không quay lại, đáp:

- Ta không biết. Bao giờ màn sương này tan đi chúng ta mới có thể biết chuyện gì đang xảy ra được. Cần phải kiên nhẫn.

Cũng như Tanaka, vai tên sarmurai cũng đã phồng lên dưới sức nặng của chiếc đòn dày cộp và nặng trĩu của chiếc norimono, anh ta thở hổn hển khó nhọc cố bấm ngón chân vào con đường dốc ngược trên một vách đá. Phía sau, hai tên samurai khác cũng đã nhăn nhó và thở hồng hộc cố khiêng chiếc kiệu và chạy nhanh hết sức xuống con dốc đứng. Những người lính cưỡi ngựa đi theo lo lắng nhìn họ.

Tên lính trẻ hỏi:

- Thưa O Kami-san, ngài có nghi rằng như vậy có nghĩa là bọn rợ đã bắt đầu tấn công không? Liệu chúng ta có quá muộn không?

Tanaka vẫy tay ra hiệu dừng lại và nghiêng đầu nghe ngóng. Chàng nói quả quyết:

- Tiếng súng nổ rất đều đặn. Chắc đó phải là một tín hiệu gì đấy.

Chàng vừa dứt lời thì tiếng súng cũng dứt hẳn. Cả vùng rừng núi lại chìm vào một sự im lặng khác thường, tựa như từng thân cây, từng tạo vật bên cạnh họ cũng dừng lại để lắng nghe một cách khủng khiếp.

Tên samurai trẻ tuổi thì thào:

- Chắc là bọn rợ đã rời tàu để tiến lên bờ. Điều đó có nghĩa là thời gian của chúng ta chỉ còn rất ngắn ngủi.

Tanaka tán thành:

- Có lẽ ngươi nói đúng. Vì vậy chúng ta phải cố đi nhanh hết tốc lực mới được.

Chàng lại giơ tay ra lệnh và họ lại tiếp tục xuống dốc, thận trọng tránh những rễ cây trồi lên trên con đường dốc đứng. Phía trước, tên samurai dẫn đường dừng lại để cho con ngựa chuẩn bị xuống con dốc ngược. Sương mù vẫn còn bao phủ ở dưới đáy thung lũng, đến nỗi hắn phải xuống ngựa để nhìn xuống chân dốc.

Khi chiếc norimono đến gần, hắn nói khẽ:

- Tôi tin rằng đây là đoạn cuối con đường dẩn đến Kurihama, thưa O Kami-san. sắp đến một ngã ba và sẽ có hai đường để dẫn xuống làng đó, cũng gần đến rồi. Mặc dầu ngài chưa thể nhìn thấy những con đường đó dàn qua chân dốc này.

Tanaka hỏi nhanh:

- Các ngươi gặp bọn chúng ở đâu nhỉ?

- Thưa O Kami-san, chúng ta đã đem tên tù đi được khoảng bốn ri rồi.

Tanaka nghĩ một lúc, sau đó ra hiệu đặt cái norimono xuống đất. Chàng đứng tuyệt đối im lặng để nhìn kỹ vào sương mù và lắng nghe thật cẩn thận. Nhưng không hề có tiếng động nào từ phía dưới vẳng lên, chàng lắc đầu vẻ không chắc lắm:

- Có lẽ bọn chúng đã đi qua rồi. Có thể bây giờ bọn chúng đã ở Kurihama.

Tên samurai trẻ tuổi nôn nóng nói:

- Thưa O Kami-san, chúng ta có thể chạy thật nhanh phía trên này xem có thể vượt chúng được không... May ra thì không quá muộn...

Tanaka nhắm mắt, bằng mọi giác quan chàng cố đoán xem đàng sau cái im lặng của rừng già xung quanh này có thể là gi. Chàng hiểu rằng mỗi giây chậm trễ đều có thể là những giây sống còn nếu như toán quân của kẻ thù đã vượt qua chàng và đến được bãi biển Kurihama. Nhưng ngược lại, nếu như chàng cố xuống núi thật nhanh và toán quân kia vẫn còn ở trên kia thì có thể mất cơ hội cuối cùng để có thể hành động đột ngột, nhờ màn sương che chở.

Một cách trực giác chàng biết rằng bây giờ quan trọng là phải chạy gấp về phía bãi biển, nhưng chàng vẫn cảm thấy chưa thể đi được. Có một cái gì đó cứ níu chặt chân chàng lại đây. Chàng đứng im, mắt nhìn bối rối không biết quyết định ra sao. Thế rồi, trong sự im lặng tuyệt đối chàng nghe thấy một tiếng động rất xa của kim khí đang lanh canh. Mấy giây sau có tiếng vó ngựa nhịp nhàng vọng đến. Sau khi chờ đợi một lúc lâu nữa chàng nghe thấy tiếng đều đều nặng nề vang lên dưới chân khe núi, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng người nói rì rầm. Lúc này chàng mới hiểu vì sao chàng đã không thể nào cất bước nổi. Trong khi tiếng động tiếp tục vẳng đến, chàng mở mắt ra và nhìn thấy đám samurai của mình cũng đang căng thẳng lắng nghe.

Họ nhìn nhau nhưng không ai nói gì. Khi Tanaka ra hiệu cho tất cả im lặng nằm rạp xuống cỏ gần như ngay tức khắc tất cả làm theo. Chàng nhìn quanh rồi vội vã ra hiệu cho Gotaro và mấy người cưỡi ngựa đứng im sau đó chàng bò đến bờ vách đá thì vừa kịp nhìn thấy cái dáng không lẫn được của Daizo Yakamochi nhô ra trong làn sương mù bên dưới. Hắn chậm rãi cưỡi ngựa dẫn đầu một toán quân Makabe rất đông.

Tanaka đếm thấy có ba mươi tên đang đi sát theo tên dẫn đầu. Sau đó khoảng hai mươi mét, một chiếc norimono thông thường từ từ hiện ra trong màn sương. Có bốn tên phu khiêng kiệu, tất cả đều đội mũ chỏm.

Nhìn chiếc norimono đi ngay bên dưới chỗ chàng đang nấp, Tanaka lặng lẽ hít một hơi thật dài. Chiếc norimono kín mít và có vẻ như không có ai ngồi trong đó. Nhưng óc chàng biết rất rõ là đã lần được vết con mồi. Sau toán quân khiêng chiếc kiệu đi khỏi khoảng ba mươi mét thì đến một toán quân rất dài nữa. Tanaka thận trọng ước lượng khoảng cách bằng mắt trước khi đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ trốn và vầy tên samurai dẫn đường tới. Chàng thì thầm vội vã:

- Từ đây đến chỗ ngả ba còn bao xa?

Tên samurai thì thầm trả lời:

- Khoảng một ri, thưa O Kami-san.

- Và cả hai đường đều dẫn đến một chỗ giống nhau chứ?

- Không ạ. Rẽ sang trái, con đường sẽ đi qua một con suối, con suối này sẽ đổ ra biển. Còn rẽ sang phải thì con đường sẽ dẫn thẳng vào làng và ra bãi biển.

Tanaka nheo mắt vẻ đầy suy nghĩ, sau đó quay phắt lại nói với tên chỉ huy lính gác:

- Cho một người đi nhanh đến chỗ thuyền vệ binh Kago của ta đang đậu ngoài bãi biển. Lấy một thuyền nhỏ đi ngược theo suối lên càng nhanh càng tốt!

- Vâng, thưa O Kami-san.

Viên chỉ huy lính gác lẩm bẩm ra lệnh cho một trong những tuỳ tùng của mình, tên này nhảy xuống ngựa và dắt ngựa đi vòng xuống chân vách đá, rồi nhảy phắt lên lưng ngựa và phi nhanh vào rừng cây.

Tanaka quay lại tên dẫn đường hỏi:

- Đường từ đây đến ngã ba có thẳng không?

- Không ạ. Luôn luôn ngoằn ngoèo.

- Vậy thì bây giờ chúng ta phải thật nhanh mới được! Nếu chúng ta có thể đến được chỗ ngã ba trước bọn chúng thì vẫn còn có cơ hội cuối cùng để cứu vãn mọi sự!

Chàng thận trọng đứng lên và cúi xuống nhìn để đảm bảo từ phía dưới không thể nhìn thấy họ. Chàng im lặng ra hiệu cho ba samurai đã đóng khố sẵn chờ thay đổi, cả bốn người lại nhấc chiếc norimono lên vai. vẫn như trước chàng đi đầu và khi họ đã đặt yên đòn gánh lên vai chàng im lặng ra hiệu cho bọn lính cưỡi ngựa đi theo sau thật nhẹ nhàng, cố đảm bảo không để cho bọn cưỡi ngựa phía dưới khe núi nhìn thấy. Khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, chàng vẫy tay về phía trước. Theo con đường men bên trên khe núi, họ lại tiếp tục khiêng chiếc norimono xuyên rừng bằng những bước đi vội vã.

- Thưa chúa công, sương bắt đầu tan dần. Nhìn kìa! Tôi nghĩ là chúng ta có thể nhìn rõ bọn rợ nước ngoài đang trên đường vào bờ!

Viên chỉ huy lính gác mới của Yakamochi đang cưỡi ngựa đi bên cạnh hắn dưới khe núi giơ một bàn tay đeo găng lên chỉ về phía trước. Những làn gió nhẹ xua làn sương mù quang đi trước mặt chúng, đoàn thuyền Mỹ đã hiện ra khá rõ ràng trên bãi biển gần nhất.

Viên chỉ huy lính gác lo âu nói:

- Thưa chúa công, chỉ năm phút nữa chúng sẽ lên đến bờ.Chúng ta có nên đi nhanh hơn không?

Yakamochi nheo mắt nhìn về phía vịnh một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu:

- Không, Sawara-san, không cần đâu. Cha ta ra lệnh là chúng ta cần phải xuất hiện một cách bất ngờ vào cuối buổi lễ. Khi đó mọi người đang chú ý vào những chuyện đang diễn ra. Điều quan trọng là không được xuất hiện quá sớm.

Sawara băn khoăn:

- Nhưng ít nhất cũng phải mất mười lăm phút nữa húng ta mới đến được lâu đài đó, thưa chúa công!

Yakamochi bình tĩnh nói:

- Đúng vậy. Và chúng ta sẽ đến nơi đúng như ta đã dự định.

Hắn quay người trên yên để nhìn lại phía sau, nơi chiếc norimono đen đang thấp thoáng sau một quãng đường cong. Những tên phu khiêng kiệu đang hô lấy nhịp theo mỗi bước chân ầy a, ầy a, ầy a - hắn nhìn rõ cả những chiếc mũ chỏm trên đầu họ nhấp nhô theo nhịp bước, rõ ràng là họ đang đi rất vất vả. Nhìnlên hai bờ khe bên trên hắn thấy sương mù vẫn bao phủ trên triền dốc và một sự im lặng tĩnh mịch bao phủ khắp con đường.

Yakamochi cho phép mình hơi mỉm cười và nói thêm:

- Và sáng nay kami của dãy núi này cũng giúp chúng ta bảo vệ mảnh đất thiêng liêng của chúng ta trước quân rợ nước ngoài. Cũng giống như trước kia các đấng thần linh gửi xuống cho quân ta kamikaze "ngọn gió định mệnh" để tiêu diện quân Mông cổ, thì nay các đấng thần linh lại gửi cho chúng ta một màn "sương mù định mệnh". Vì thế chúng ta có thể đưa tên tù binh này đến nơi mà không bị ai phát hiện cho đến tận phút cuối cùng...

Sawara tận tuy đáp:

- Vâng, thưa chúa công, chúa công nói rất đúng. Kami của những dãy núi này đã ưu ái chúng ta.

Yakamochi chậm rãi gật đầu rồi lại nhìn về phía vịnh lần nữa. Màn sương mù dưới đó vẫn tiếp tục tan dần và hắn đã có thể nhìn thấy đường nét của những chiếc thuyền Mỹ đang gần tới bờ. Hắn lẩm bẩm nói một mình:

- Thêm nữa, bọn rợ nước ngoài cũng hợp tác với chúng ta thật tuyệt vời. Chúng đang sắp bước thẳng vào cái bẫy của chúng ta đang giăng ra...