Chương 47
TRONG KHI CHẠY XUỐNG CHẢN NÚI BÊN cạnh chiếc norimono bắt được của bọn Makabe Hoàng tử Tanaka liên tục ngoái lại nhìn qua vai. Không hề có dấu hiệu hoặc một tiếng động nào chứng tỏ họ bị đuổi theo trên con đường ngoằn ngoèo phía sau. Nhưng bởi vì chàng vẫn thấy khó tin được việc bọn họ đã thực hiện được việc đánh tráo một cách hoàn hảo đến thế, cho nên chàng vẫn cảm thấy một cách trực giác là cần phải kiểm tra lại phía sau luôn luôn. Đi sát bên cạnh chiếc norimono, Gotato và một tá vệ binh Kago cưỡi ngựa tay lăm lăm kiếm quyết tâm không để mắc lại sai lầm lớn như kẻ thù của mình. Họ đã đạt được mục đích của mình mà không bị ai phát hiện bằng cách nhảy xuống khe núi trong làn sương mù mịt giống như những bóng ma lặng lẽ lướt đi, sau đó thỉnh thoảng lại lẳng lặng dí kiếm vào mặt những tên phu khiêng kiệu của bọn Makabe đang chết khiếp để nhắc bọn chúng phải tiếp tục giữ im lặng trong khi vội vã khiêng chiếc kiệu về phía vịnh biển.
Khi đến một khúc quanh mới, Gotaro vui mừng chỉ về phía trước và kêu lên:
- O Kami-san, nhìn kìa. Kia có một chiếc cầu.
Phía dưới họ, cách xa khoảng ba trăm mét hiện ramột chiếc cầu hẹp ghép bằng khoảng hơn một chục tấm ván không có tay vịn vắt ngang qua dòng suối. Phía dưới là dòng nước cuộn xoáy tung bọt trắng xoá chảy về phía biển. Tanaka không nói chỉ gật đầu, chân vẫn chạy gằn. Một lúc sau đến lượt chàng cũng vui mừng kêu to khi một chiếc thuyền chiến có hơn một chục tay chèo Kago hiện ra và đang cố bơi ngược dòng suối:
- Đó là thuyền của chúng ta. Đi nhanh lên!
Mặc dầu trong những người lính đi sau đang dắt một con ngựa chưa có ai cưỡi, Tanaka vẫn chạy bộ xuống chân đồi để có thể kiểm soát chiếc norimono trong tầm mắt gần hơn. Vì chàng vẫn mặc mỗi chiếc khố và đội mũ chỏm nên khi đến được chiếc cầu nơi chiếc thuyền của quân Kago đậu thì thoạt tiên những người trên thuyền không nhận ra ông chủ của mình. Chỉ khi Tanaka lật chiếc mũ chỏm ra quẳng sang bên cạnh thì viên chỉ huy trên thuyền mới cúi rạp mình thật lâu để chào trong ánh mắt ngỡ ngàng của những tay chèo.
Tanaka gọi to át cả tiếng nước réo:
- Các ngươi chèo ngược dòng thật giỏi. Bây giờ ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ thật đặc biệt. Các ngươi có sẵn sàng chờ đón những khó khăn trước mắt không?
Viên chỉ huy lại cúi rạp mình trả lời:
- Vâng, tất nhiên rồi, thưa O Kami-san. Nhiệm vụ đó là gì ạ ?
Tanaka ngước nhìn lên chân núi nơi những người phu đang đỗ chiếc kiệu xuống cạnh cầu:
- Các ngươi sẽ chèo thật kín đáo đến cạnh con tàu đen của bọn rợ, mang theo xác của tên tù binh rợ nước ngoài này. Việc các ngươi giữ thật kín không để ai nhìn thấy hắn là chuyện quan trọng sống còn. Khi đã đến được cạnh con tàu đen đó các ngươi hãy hành động tuyệt đối đảm bảo để hắn được đặt lên tận boong tàu. Sau đó hãy chèo thật nhanh và không được giải thích một lời nào. Rõ chưa?
Viên chỉ huy chiếc thuyền trịnh trọng nói:
- Hoàn toàn rõ rồi ạ, thưa O Kami-san. Cái xác đâu ạ?
- Chờ một chút!
Tanaka vẫy tay ra lệnh cho tên lính dẫn ngựa cùng với áo giáp và vũ khí của chàng xuống chân núi. Sau một giây lưỡng lự chàng rút thanh trường kiếm ra khỏi bao. Chàng vội vã quay lại chỗ chiếc norimono và ra hiệu cho Gotaro và một tên lính khác đến đứng gần bên cạnh chiếc kiệu. Khi tất cả đã sẵn sàng chàng dùng mũi kiếm mở cửa chiếc kiệu và bước lùi lại. Trước đó chàng mới chỉ hé mở cái cửa này có một lần sau khi họ đánh tráo thành công chiếc kiệu của bọn Makabe để yên tâm rằng cái thân hình bị trói chặt và bịt mắt đó đúng là tên rợ người nước ngoài mà chàng biết. Suốt chặng đường dài hộc tốc xuống núi, cánh cửa vẫn được gài thật kỹ, lúc này chàng mới ra hiệu cho Gotaro đến nâng cánh cửa lên và thả tên tù ra.
Khi Gotaro và tên lính kia lôi thân hình rũ rượi của Robert Eden ra khỏi chiếc kiệu, Tanaka ra lệnh:
- Đỡ hắn đứng thẳng lên!
Tanaka bước tới một bước và đưa mũi kiếm cắt những dây trói chân và tay chàng trai Mỹ. Eden lả vào tay viên chỉ huy vệ binh mấy giây, sau đó run rẩy gượng đứng thẳng lên. Tanaka nâng mũi kiếm cắt đứt tấm băng bịt mặt rồi hất nó sang một bên. Tay vẫn bị trói quặt ra sau lưng, Eden nhìn quanh vòng người đứng quanh mình. Bộ quần áo nông dân chàng mặc rách tả tơi, vòng băng trên đầu đóng máu khô cứng, nhưng khi ánh mắt chàng dừng lại trên gương mặt Tanaka, ngay lập tức chàng tỏ ra nhận ra người quen.
- Eden-san, lần trước khi chúng ta gặp nhau, ta đã nói với ông rằng do thám trên đất Nippon sẽ bị chịu hình phạt xử tử. Để biểu thị lòng kính trọng trước những hành động của ông khi trước, ta đã cho ông tự do để quay về tàu- tại sao ông lại không chịu tuân theo lệnh ta?
Eden xoay người và cố đứng thẳng lên, cố gồng bắp thịt trên hai tay vẫn còn bị trói quặt phía sau. Chàng lưỡng lự nhìn Tanaka mấy giây, sau đó hất cằm lên:
- Tôi đã đi sâu vào đất liền... để trèo lên... ngọn núi thiêng của ngài, O Kami-san. Thế thôi.
Tanaka nhăn mặt nghi ngờ:
- Trong khi người ta đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh thì đó quả là một việc làm ngu ngốc nhất. Eden nhún vai, nói một cách khó khăn:
- Đó là một cơn bột phát... Có lẽ tôi hy vọng điều đó sẽ giúp tôi hiểu nổi... đất nước ngài và nhân dân trên đất nước này. Nếu điều đó khiến tôi trở thành một tên gián điệp... vậy thì tôi là một tên gián điệp.
Tanaka bước tới thêm một bước nữa và giơ kiếm doạ dẫm:
- Trong ngôi nhà kho đó ta đã cảnh cáo ông rằng nếu bị bắt lại thì ông sẽ không thoát khỏi bị xử tử. Ông đã hành động không khôn ngoan chút nào.
Eden đứng yên, nhìn Tanaka và vòng người xung quanh:
- Tôi đã trải qua nhiều ngày chờ đón cái chết, O Kami-san. Tại sao ngài lại phải chờ lâu đến thế? Tanaka gắt, bước tới thêm một bước nữa:
- Ông không hiểu. Mới vài phút trước đây thôi ông vẫn còn là tù nhân của Quận công Daizo. Và ý định của Daizo là phát động chiến tranh với nước ông. Lão ta dự định dùng ông để đạt được mục đích đó.
Eden băn khoăn hỏi:
- Làm sao ông ta có thể làm như vậy được?
- Nửa giờ trước đây Đô đốc của ông và ba trăm người Mỹ nữa đã đổ bộ lên đất liền để tham gia một nghi lễ cử hành ở gần đây. Người của Quận côngDaizo đã bắt được ông trên núi Fuji và giữ ông sống để họ có thể đưa ông ra trước mặt dân chúng một cách bất ngờ, một tên gián điệp bằng xương bằng thịt. Điều đó sẽ mang lại một lý do để tập hợp quân đội toàn Nippon và tiến hành một cuộc tiến công ngay lập tức. Eden bây giờ mói bắt đầu hiểu rõ sự tình, chậm rãi nói:
- Và bây giờ ngài đang chặn ông ta lại. Tại sao ngài lại làm như vậy?
Mắt Tanaka loé lên giận dữ:
- Bởi vì ta tin rằng điều điên rồ nhấtđối với chúng ta là gây ra chiến tranh với một bọn rợ được trang bị vũ khí tôi tân - ít nhất là trong khi Nippon vẫn chưa có nhiều tàu biển và súng ống cũng hùng mạnh ngang thế.
Eden nói:
- Nhưng O Kami-san, ngài cũng có tội, cũng điên rồ như Quận công Daizo vậy. Tôi đã học được một vài điều trong khi trèo lên Fuji-san... mặc dầu không được như tôi mong muốn.
- Ông nói thế nghĩa là thế nào?
- Trên sườn Fuji-san người của Quận công Daizo đã giết một người đồng bào của mình một cách thật man rợ - và vứt xác anh ta vào trong núi lửa. Sentaro chỉ là một người dân mộc mạc, nhưng anh ta đã hiểu những điều quan trọng nhất - đó là hoàn toàn có thể có tình bạn giữa những dân tộc khác nhau. Anh ta bị giết bởi vì anh ta là một người có thiện chí.
Tanaka lạnh lùng hỏi:
- Vậy thì điều đó cò gì quan trọng đối với ta? Ta không giết anh ta!
Eden nói tiếp bằng giọng kìm nén:
- Không. Nhưng tôi đã nghe thấy mệnh lệnh ngài vừa ban ra cho các thuỷ thủ của ngài. Ngài muốn trả cái thân xác đã chết của tôi về trên con tàu đen đó- ngay cả khi tôi đã nói với ngài rằng tôi lên bờ với một ý định hoà bình. Cho đến tận lúc này tôi vẫn nghĩ rằng lúc ở trên sườn Fuji-san ngài đã cứu tôi. Nhưng bây giờ tôi có thể thấy là ngài chỉ cố muôn giết tôi một cách lặng lẽ... Sự mù quáng của ngài cũng chẳng kém gì sự mù quáng của Quận công Daizo.
Tanaka ngẩng đầu vẻ tức giận nhưng không đáp. Suốt mấy giây hai người đứng nhìn nhau trừng trừng trong một sự im lặng tuyệt đôi. Xung quanh họ, Gotaro và những người lính khác chép môi và lẩm bẩm, sốt ruột đứng đợi.
Cuối cùng Tanaka nói, mắt vẫn nhìn Eden:
- Tôi đồng ý với ngài, O Kami-san.
Vừa nói, Eden vừa vung hai bàn tay ra phía trước và quăng sợi dây trói vừa được cởi ra sang bên cạnh. Chàng nhảy sang giật một thanh trường kiếm giắt ở thắt lưng của Gotaro lúc đó đang kinh ngạc đứng nhìn rồi nhảy lùi về phía chiếc cầu, tay giơ thẳng chĩa mũi kiếm về phía trước. Chàng hổn hển nòi:
- Suốt nhiều ngày nay ta chi giả vờ ngất và cố gắng để tháo những sợi dây trói nay. Ta sẽ không để ngài xử tử ta đâu... Ta sẽ chết trong chiến đấu.
Đồng loạt như một, tất cả bọn vệ binh của Tanaka đều rút kiếm ra và bắt đầu tiến lên. Gotaro gầm lên giận dữ rút phắt thanh kiếm thứ hai ra chuẩn bị nhảy về phía chàng trai người Mỹ. Nhưng trước khi hắn kịp động đậy Tanaka đã giơ tay ra hiệu dừng lại:
- Khoan đã, Gotaro! Để hắn đấy cho ta! Hắn không khoẻ hơn một đứa bé đâu.
Eden tiếp tục lùi cho đến khi chạm phải đầu cầu. Tới đó chàng dừng lại rồi hơi loạng choạng. Tốp thuỷ thủ trên thuyền neo cách đó không xa im lặng nhìn Tanaka bước đến gần, tay vẫn chĩa kiếm về phía trước. Tất cả những người đứng nhìn đều thấy Tanaka đang đánh giá độ chính xác trong những động tác của Eden. Còn rất yếu vì mất nhiều máu và nhiều ngày bị giam trong chiếc norimono, vẻ mặt chàng tỏ ra rất đau đớn và rõ ràng là chàng còn đứng được chỉ nhờ một ý chí tuyệt vời. Tanaka lùi lại rất nhanh và nói vẻ tán thưởng:
- Eden-san, sự dũng cảm của ông cũng không giúp được ông trong khi đối mặt với cái chết này đâu. Lúc này chỉ cần một cú đâm nhẹ cũng đủ kết liễu ông rồi.
Lưỡi kiếm trong tay Eđen hơi chao đi và cánh tay cầm kiếm của chàng bắt đầu run nhưng mắt chàng vần dán chặt vào mặt Tanaka và nửa đứng, nửa khuỵu xuống trên chiếc cầu. Mắt chàng vẫn rực sáng vì kích động. Vẻ mặt chàng cho thấy chàng hiểu rõ rằng sự cố gắng đột ngột này sắp sửa lầm chàng kiệt sức. Nhưng chàng vẫn đứng ở thế thủ, sẵn sàng đương đầu với một cuộc tấn công.
Tanaka nhìn vào gương mặt có đôi gò má cao của chàng sĩ quan Mỹ, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ ông nói đúng. Có lẽ chúng ta cùng chia sẻ một dòng máu của tổ tiên xa xưa. Có lẽ sự dũng cảm hoang dại của ông cũng được bắt nguồn từ cùng một ngọn núi thiêng đã nuôi dưỡng nên những tay kiếm dũng cảm nhất của đất nước Nippon.
Eden lẩm bẩm, bước tới một bước nữa gần tới con suối:
- Những người già Iroquois khôn ngoan thường nói... "Tất cả mọi người trên trái đất này đều là anh em". Hiểu điều đó, những chiến sỉ vĩ đại nhất luôn đứng về phía hoà bình... Dường như ở Nippon các ngài vẫn chưa học được sự thật sống còn đó. Tanaka giơ cao kiếm hơn nữa, bước thêm tới một bước và cười nói:
- Eden-san, mặc dầu vậy ta đã học được một điều khác. Đó là đối với một tên rợ nước ngoài đã tuyên bố rằng hắn mong muốn hoà bình hơn tất cả mọi điều khác - nhưng lại đã làm rất nhiều điều ngu ngốc khiến cho hắn hầu như đã suýt mang đến một cuộc chiến tranh đẫm máu! - Tanaka dừng lại một lúc, vẻ mặt tối sầm - Đất nước của mặt trời sẽ là một nơi yên bình hơn nhiều nếu không có các ông! Cái chết của ông sẽ là một chiến thắng khiến ông không thể nhạo báng người Nippon được. Eden ngạo nghễ nhìn lại Tanaka, nói:
- Giết tôi... chẳng hề là một chiến thắng của ngài. Ngài sẽ chỉ chiến thắng nếu ngài có thể bắt tôi căm ghét đất nước Nippon và nhân dân Nippon mà thôi.
Tanaka nhăn mặt và tiếp tục nghi ngờ nhìn chàng. Eden nói tiếp:
- Sự căm hờn chỉ lớn lên trong ngu muội... Và ngài muốn huỷ hoại những hiểu biết ít ỏi về đất nước ngài mà tôi có được... Ngài muốn tôi thôi không đem chút mẩu hiểu biết đó về Mỹ, phải thế không? Ngài muốn bóp chết những hy vọng mỏng manh về hoà bình và hữu nghị giữa hai dân tộc chúng ta?
Eden lại loạng choạng và suýt ngã nhưng lại lấy lại được thăng bằng. Chàng tiếp tục kiêu hãnh nhìn Tanaka lúc này vẫn đứng yên không bước thêm tới bước nào nữa. Một hồi lâu không ai nói câu nào, sau đó Tanaka chậm rãi đứng thẳng lên. vẫn không rời mắt khỏi Eden, chàng dùng bàn tay còn lại vẫy tên lính vẫn giắt ngựa và cầm áo giáp của mình lại. Dừng lại một lúc, chàng bỗng bất ngờ tra kiếm vào vỏ, ra hiệu cho viên chỉ huy chiếc thuyền bước lên bờ và ra lệnh:
- Bây giờ ngươi sẽ đem tên rợ này trở lại tàu của hắn. Phải đảm bảo là các thuyền khác không được nhìn thấy hắn - chàng quay lại phía Eden ra hiệu cho Gotaro bước tới - Eden-san, ông có thể trả lại thanh kiếm cho Gotaro. Để tỏ lòng cảm phục sự dũng cảm của ông, ta quyết định thả ông về tàu mà không giết.
Trong nhiều giây sau đó, mắt Eden vẫn lóe sáng, rồi chàng nghi ngờ nhìn từng người đàn ông Nhật trước mặt. Chỉ sau khi tin rằng không một ai có ý định tấn công nữa chàng mới chậm rãi giơ kiếm thẳng đứng trước mặt và cúi đầu trịnh trọng chào - trước tiên với Tanaka, rồi đến Gotaro. Hai người Nhật chờ tới khi chàng đã trả thanh kiếm lại cho chủ nó mới cúi đầu nhận cái chào. Eden quay đi và để cho viên chỉ huy toán thuỷ thủ đỡ xuống thuyền. Chàng được đặt cẩn thận vào giữa lòng thuyền, người cong như con tôm. Lúc chiếc thuyền rời bờ thì Tanaka đã mặc lại đầy đủ, cả chiến bào jimbaori, áo giáp và mũ trụ. Chàng đứng trên chiếc cầu hẹp nhìn con thuyền đưa Eden nhanh chóng xuôi theo dòng nước ra biển. Chàng quý tộc im lặng đứng nhìn theo chiếc thuyền cho đến tận khi nó mất hút sau khúc quanh của dòng suối. Mặc dầu vậy, chiếc thuyền vừa đi khuất, Tanaka đã nhảy lên yên ngựa giục Gotaro cùng các chiến sĩ khác cùng lên ngựa. Chàng ngoái lại nói với mọi người trong khi phi nhanh về phía bãi biển:
- Bây giờ chúng ta phải phóng nhanh đến lâu đài. Quận công Daizo và quân lính của lão đã ở đó rồi!