← Quay lại trang sách

Chương 48

SAMUEL ARMSTRONG ĐỨNG ĐỌC BỨC THƯvà thận trọng giở sang tờ giấy da dê cuối cùng trong tay. Ông ngước mắt liếc nhìn quanh gian điện và nhìn thấy Đô đốc Perry cũng đã ngồi cứng đơ hệt như hai viên đại diện triều đình đối diện ông. cằm ông ta tỳ lên chiếc cổ cứng và đôi mắt không hồn nhìn trừng trừng về phía trước, một tay nắm chặt chuôi kiếm trong khi lắng nghe nhà truyền giáo đọc nốt những dòng cuối của bức thư của chính ông ta gửi cho Hoàng đế.

Armstrong kéo dài giọng, phát âm thật rõ ràng:

- Đô đốc của chúng tôi cũng tuyên bố thêm rằng: Việc buôn bán thương mại của Mỹ trên toàn cầu đang phát triển rất nhanh chóng và vùng biển Nhật Bản chẳng bao lâu nữa sẽ đầy ắp những tàu bè của chúng tôi. Với những tàu hơi nước, chúng tôi có thể đến bên bờ biển Nhật Bản trong vòng mười tám đến hai mươi ngày. Vì thế cho nên Tổng thống chúng tôi mong muốn được sống trong hoà bình và hữu nghị với Vương quốc của Hoàng đế - Nhưng, như đã được nói rõ trước đây, không thể có một tình hữu nghị trừ phi Nhật Bảnchấm dứt việc đối xử với người Mỹ như đối với kẻ thù. Dầu cho chính sách trước kia của Nhật Bản có khôn ngoan đến mấy thì bây giờ cũng trở nên không khôn ngoan và không thực tế nữa bởi vì lúc này việc giao tiếp giữa hai nước đã trở nên rất nhanh chóng và dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Armstrong dừng lại một lúc và chờ trong khi Haniwara Tokuma đọc bản dịch tiếng Đức và vô cùng bối rối dịch ra tiếng Nhật. Bài dịch của ông ta trở nên ngắc ngứ và không chắc chắn. Armstrong cũng nhận thấy giữa những đoạn dịch ông ta luôn liếc nhìn ra phía lối ra vào của lâu đài. Tiếng ồn ào náy rất to bây giờ lặng đi, nhưng điều đó càng làm cho không khí trong gian điện căng thẳng hơn. Và mỗi khi ông ta ngắt câu dịch, vẻ mặt của cả những người Mỹ lẫn người Nhật đều tỏ ra rất cảnh giác và chăm chú nghe ngóng cho thấy họ đang chờ xem có nghe thấy tiếng động nào nữa từ bên ngoài sẽ vang đến thêm không.

Sau khi liếc nhìn ra ngoài một lần nữa, Armstrong đọc tiếp:

- Đô đốc kết thúc bức thư bằng những lời lẽ rất rõ ràng. Ngài viết: "Trong khả năng của tôi với cương vị là đô đốc chỉ huy lực lượng Hải quân Mỹ ở vùng Đông Ấn, biển Trung Hoa và biển Nhật Bản, tôi trình bày những quan điểm trên với niềm hy vọng là chính phủ Nhật Bản sẽ nhìn nhận thấy sự cần thiết của việc ngăn ngừa những xung đột không hữu nghị giữahai dân tộc chúng ta. Để làm được điều đó chỉ cần đáp lại một cách thiện chí lời đề nghị hữu nghị được đưa ra ở đây bằng tất cả sự chân thành của chúng tôi. Nhiều tàu chiến lớn của Mỹ dự định sẽ đến thăm Nhật Bản hiện vẫn chưa đến được vùng biển này. Để chứng tỏ thiện chí lần này chúng tôi chỉ đem theo bốn tàu nhỏ và dự định là nếu cần thiết thì đến mùa xuân chúng tôi sẽ trở lại với một lực lượng lớn hơn. Nhưng chúng tôi mong rằng Chính phủ của Vương quốc Nhật Bản sẽ thấy một sự trở lại như vậy là không cần thiết, và sẽ tiếp nhận ngay lập tức lời đề nghị hết sức hợp lý và đầy hoà bình được đưa ra trong bức thư Tổng thống chúng tôi... Xin trân trọng gửi lời chào tới Hoàng thượng và xin chân thành kính chúc Hoàng thượng thượng thọ, mạnh khoẻ và hạnh phúc. Mathew Calbraith Perry kính thư.

Armstrong căng thẳng chờ cho Haniwara Tokuma dịch lại. Nhưng ông ta mới dịch được vài câu thì ngoài cửa lại có tiếng ồn ào. Nhà truyền giáo ngẩng lên và kịp nhìn thấy Quận công Daizo im lặng bước vào, đi bên cạnh ông ta là một người Nhật trẻ tuổi vẻ mặt tối sầm, dưới tấm chiến bào jimbaori quyền quý màu đỏ thắm của anh ta là tấm áo giáp dùng để đi đường trường, vẻ mặt cả hai người đều căng thẳng và thù địch. Haniwara Tokuma lại ngắc ngứ, ông ta không thể kìm được đành phải ngẩng lên để liếc nhìn về phía đó. Một lúc sau ông ta trấn tĩnh lại được, và Armstrong nhìn thấy Quận công Daizo và người đi cũng lão ta nhích đến một chỗ mà ngươi phiên dịch có thể nhìn thấy họ rõ nhất.

Ngay khi Haniwara Tokuma vừa dịch xong, viên Thống đốc Uraga liền nhổm dậy và cung kính bước về phía Hoàng thân Toda ngồi cứng đơ. Đến trước mặt Hoàng thân đột nhiên ông ta nằm bò dài xuống, dập trán xuống tấm thảm đỏ và giữ nguyên tư thế tuyệt đôi cung kính này một hồi lâu. Cảm thấy nỗi lo trong lòng mỗi lúc một tăng lên Armstrong xích tới bên cạnh người phiên dịch Nhật và cúi xuống ghé vào tai ông ta. Nhà truyền giáo thì thầm hối hả:

- Haniwara-san, có chuyện gi vậy? Có phải là Đức vương sắp tiếp nhận thư của đô đốc không?

Người phiên dịch Nhật hạ giọng nói rất khẽ:

- Phải, Tôi sẽ dịch lại cho ông - ông ta dừng lại, lấy một bản tiếng Đức trong tay áo ra và đưa cho nhà truyền giáo - Bây giờ xin ông quay về chỗ cho.

Armstrong liếc nhìn vào bản dịch và làm ra vẻ như chỉ vào một câu gì đó trên trang giấy miệng thì thào:

- Tôi mong giúp ông tránh được một thảm hoạ. Ông phải làm thế nào để ra hiệu tấn công?

Người phiên dịch Nhật hít vào một hơi, mắt ngước lên vẻ ngập ngừng. Rồi mặt ông ta bỗng đanh lại và một cái gì đó bị kìm nén quá lâu trong long ông chợtnhư trào ra, và cuối cùng bùng lên vì nồi sợ hãi mà ông đã mang quá lâu trong lòng đã đến lúc không thể nào chịu nổi. Ông ta hoảng hốt thì thầm:

- Khi nhận được tín hiệu, tói sẽ phải giẫm lên cánh cửa bí mật ba lần. Tôi buộc phải làm như vậy.

Armstrong hỏi, tay vẫn chỉ vào bản dịch nhưng mắt tuyệt vọng liếc nhìn quanh gian điện:

- Cánh cửa bí mật đó ở đâu? Chính xác là ở chỗ nào?

Người phiên dịch run run trả lời, giả vờ cúi sát để nhìn vào tờ giấy của Armstrong:

- Phía sau chiếc hòm đỏ. Ngay sát cạnh chỗ Đô đốc của các ông ngồi.

Lúc này viên Thống đốcđã nhổm lên khỏi tấm thảm đỏ nhưng vẫn còn cung kính quỳ, đầu cúi xuống trong tư thế chờ đợi. Rất chậm rãi và không hề có một cử chỉ nào hơn thế Hoàng thân Toda rút một tờ giấy trong tay áo ra và đưa nó cho viên Thống đốc, vẫn không nói một lời nào. Sau khi cúi rạp mình một lần nữa, viên Thống đốc đứng dậy và chậm rải bước lùi khỏi vị đại diện triều đình, mỗi bước lại cúi đầu chào. Cuối cùng khi đã đủ xa ông ta mới quay lại và bắt đầu bước qua gian điện về phía Đô đốc Perry, tay cầm cuộn giấy buộc bằng dải lụa vàng. Vừa nhìn ông ta, Armstrong vừa liếc nhanh về phía lối vào gian điện và thấy Quận công Daizo đang trừng trừng nhìn Haniwara Tokurna tựa như muốn ông ta phải nhìn về phía lão

Armstrong đột nhiên có một quyết định, ông thì thầm:

- Tôi sẽ đi lên đứng trên cánh cửa để chặn đường. Như vậy ông sẽ không thể đến đó để ra lệnh tấn công được.

Người phiên dịch Nhật tròn xoe mắt:

- Không! Không! Xin đừng làm thế, Armstrong-san! Nếu ông làm như vậy, ông sẽ là người đầu tiên bị giết!

Armstrong cảm thấy một nỗi sợ nhói lên trong lòng, ông hơi lưỡng lự. Rồi ông nhận thấy một tia hy vọng loé lên trong mắt người phiên dịch Nhật Bản.

- Điều duy nhất đúng đắn là có lẽ tôi nên thử liều mình sau tất cả những chuyện này.

Nhà truyền giáo vừa lẩm bẩm vừa xích về phía chiếc hòm sơn đỏ, cố gắng để những cử động của mình tỏ ra thật bình thường.

Armstrong đi rất chậm và dừng lại trước chiếc hòm và nhìn lên những văn bản trên đó, làm như đang xem xét xem mọi nghi thức cuối cùng đã được tuân thủ chưa. Sau đố ông bước sang bên và lùi lại hai bước, hắng giọng và nhìn vào bản dịch của bức thư tiếp nhận của triều đình. Lần đầu tiên ông mới nhận thấy vết nối trên tấm thảm trái sàn cho thấy đó chính là chiếc cửa. Ông hít vào một hơi dài và bước lên trên đúng giữa làm như đang tìm một chỗ đứng để có thể quan sát toàn bộ diễn biến còn lại của buổi lễ. Vừa nhìn viên Thống đốc cúi mình thi lễ trước Đô đốc Perry, Armstrong buộc mình không được nhìn về phía Quận công Daizo, đồng thời cũng phải cố không nghĩ đến đội quân với đủ vũ khí đang chờ để bật lên hành động, nấp ngay dưới kia chỉ cách gót chân ông có vài chục centimét.

Khi viên Thống đốc đứng dậy và trịnh trọng đưa cuộn giấy cho Đô đốc Perry, Thiếu uý cầm cờ Rice chợt hỏi:

- Ngài Armstrong, bây giờ họ đang đệ trình cái gì thế kia?

Nhà truyền giáo giơ tờ giấy lên, hấp tấp đáp:

- Đó là tờ tiếp nhận của triều đình đối với bức thư của tổng thống chúng ta. Tôi có nhận được bản dịch sang tiếng Đức của tờ tiếp nhận đó đây rồi, tí nữa tôi sẽ đọc nó lên. Nó hoàn toàn hợp lệ để đô đốc có thể tiếp nhận được.

Perry hơi cúi xuống để nhận cuộn giấy từ tay viên Thống đốc, sức nặng của ông ta khiến chiếc ghế tựa mượn trên chùa về hơi kêu cọt kẹt phá tan bầu im lặng của gian điện. Khi Đô đốc nhận xong tờ giấy, viên Thống đốc cúi đầu một lần nữa rồi đứng dậy và lùi lại, mỗi bước lại cúi đầu cho đến khi về đến chỗ của mình bên cạnh người phiên dịch tận đầu bên kia gian điện. Khi Haniwara Tokuma nâng tờ giấy lên tay ông ta hơi run, ông bắt đầu đọc to. Nhưng rõ ràng ông không thể nào dứt sự chú ý của mình khỏi phía đường vào gian điện, nơi Quận công Daizo và con trai đang đứng nhìn ông trừng trừng.

Armstrong ngước mắt khỏi tờ giấy đang cầm trên tay để nhìn về phía đô đốc Perry, ông này đang nhìn ông vẻ dò hỏi. Ông nói:

- Tờ tiếp nhận của triều đình nói rằng bức thư của Tổng thống "đã được tiếp nhận ở đây và sẽ được chuyển tới Hoàng đế". Tờ tiếp nhận cũng nói thêm "Chúng tôi đã rất nhiều lần thông báo với các ngài rằng mọi công việc liên quan đến các nước ngoài không được phép tiến hành ở đây, trên vịnh Yedo này mà chỉ được phép tiến hành ở Nagasaki. Mặc dầu vậy, vì coi đô đốc là người đến đây với cương vị đại sứ cho Tổng thống Mỹ, và vì đô đốc có thể cho thông lệ trên là điều sỉ nhục đối với ngài, do đó chúng tôi đã có những điều chỉnh như các ngài đã biết. Các bức thư đã được tiếp nhận, vào ngày này, tại địa điểm này tức Kurihama, mặc dầu một sự tiếp nhận như vậy hoàn toàn trái với luật pháp nói chung của Nhật Bản."

Armstrong dừng đọc để nhìn lên, đô đốc Perry kiêu kỳ gật đầu để tỏ ý nhìn nhận rằng ông ta đã thắng lợi trong việc ép buộc các đối thủ miễn cưỡng phải làm một việc chưa có tiển lệ bao giờ. Đô đốc tàu Susquehanna và đô đốc tàu Mississppi ngồi sát đàng sau ông ta cũng hơi nghiêng người về phía trước để gật đầu và lẩm bẩm tán thành. Mặc dầu vậyArmstrong vẫn nhìn qua khoé mắt và thấy Quận công bước thêm một bước gần hơn tới cửa vào gian điện, vì thế rõ ràng là gần như đứng ngay trước mắt Haniwara Tokuma. Điều đó khiến Armstrong tin rằng thời điểm hỗn loạn sắp tới, ông nhìn nhanh xuống bản dịch trong tay. Ông đọc bằng giọng vội vàng hơn:

- Thưa đô đốc, còn một đoạn cuối. Đoạn này rất ngắn gọn và rõ ràng. Đơn giản như sau: "Bởi vì đây là nơi không thể tiến hành các đàm phán với nước ngoài, cũng như không được phép tiến hành một hoạt động hội họp nào khác. Và bởi vì các bức thư đã được tiếp nhận, bây giờ các ngài cần phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức".

Perry ngồi dựng đứng lên trong ghế. Rồi ông ta nhăn mặt và quay lại hạ thấp giọng bàn bạc với hai viên đô đốc của mình. Chính vào lúc đó Armstrong nhìn ra cửa và thấy Quận công Daizo chậm rãi giơ tay phải lên đập vào vai trái bằng một cử chỉ trịnh trọng, mắt lão dán chặt vào Haniwara Tokuma. Linh tính cho nhà truyền giáo biết rằng tín hiệu hẹn trước đã được phát ra. Tim ông bắt đầu đập dữ dội, ông nín thở chờ người phiên dịch đáp lại tín hiệu.

Một hồi lâu Haniwara dường như nhìn lại viên daimyo trân trân, như bị thôi miên. Ông ta không động đậy nhưng Armstrong vẫn thấy rõ hai bàn tay cầm tờ giấy run lên bần bật. Rồi đột nhiên ông ta quay lại nhìn nhà truyền giáo Mỹ, vẻ mặt đau đớn và cầu khẩn, mắt cháy lên một ngọn lửa dữ dội. Armstrong phân vân không biết mình sẽ làm gì nếu như người phiên dịch quyết định chạy về phía cánh cửa bí mật và đẩy ông sang một bên để ra hiệu. Mồ hôi ông bỗng toát ra đầy trán. Ông cố nhìn lại thật quả quyết, cố thầm động viên ông ta và rồi sợ rằng như thế cũng không được, ông bắt đầu cầu nguyện hối hả và tuyệt vọng.

Tiếng rì rầm bàn bạc giữa đô đốc và hai người tuỳ tùng là những tiếng động duy nhất vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng căng thẳng trong gian điện. Không một ai ngoài Armstrong biết được cuộc chiến đấu bằng những ý nghĩ thầm lặng và khủng khiếp giữa viên daimyo và người phiên dịch thông thái, và cũng chỉ duy nhất có nhà truyền giáo là người chứng kiến giây phút quyết định của cuộc chiến giữa người thắng và kẻ thua, vẻ mặt của người phiên dịch bắt đầu thay đổi rõ rệt, mặt ông ta vẫn tái nhợt nhưng Armstrong nhận thấy một vẻ điềm tĩnh lạ lùng bắt đầu lan trên đó khi ông ta quay lại phía viên daimyo với một quyết định rõ ràng là đá dứt khoát trong lòng. Ông ta vẫn không ngước mắt lên, Armstrong nhận thấy ông ta không hề ngẩng đầu lên nhìn lại Quận công Daizo. Nhưng vẻ thách thức trước sự hăm doạ của lão quý tộc là rõ ràng và không thể lầm lẫn được, nó toát ra từ toàn bộ con người mảnh khảnh nhỏ bé và hầu như bất động của ông.

Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, Quận công Daizo rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn được nữa, nhưng Armstrong thấy mặt lão bỗng tối sầm khi lão nhận ra người phiên dịch đang chống lại mệnh lệnh của lão. Lão bỏ bàn tay phải xuống rồi lại trịnh trọng đưa chéo qua ngực một lần cuối, giận dữ nhắc lại hiệu lệnh bí mật trong khi mắt vẫn trừng trừng nhìn viên phiên dịch chờ ông tuân lệnh. Thay vì đáp lại, Haniwara Tokuma chậm rãi quay lưng lại với viên daimyo và liếc nhìn sang phía viên Thống đốc đứng cạnh, tỏ ý rõ ràng là ông đang chờ nghe lệnh của viên quan trên trực tiếp của mình.

Mất một lúc Quận công Daizo nhìn về phía bên kia gian điện với vẻ mặt không tin. Rồi Armstrong thấy lão giận dữ cúi sang phía con trai và thì thầm ra lệnh vội vã gì đó. Trong khi nghe cha nói Yakamochi liếc nhìn Đô đốc Perry và hai viên sĩ quan cao cấp Mỹ ngồi cạnh ông ta. Những kẻ này mặc dầu đã được lệnh là phải rời khỏi ngay lập tức vẫn còn ngồi bàn bạc lầm rầm. Mắt Yakamochi nheo lại tập trung trong khi tai vẫn lắng nghe. Armstrong đoán là hắn đang cô ý nhớ kỹ vị trí và lường khoảng cách trong óc. Sau đó hắn vội vã cúi chào cha và lao ra khỏi gian điện.

***

Cửa vào đường hầm dẫn vào gian phòng bí mật dưới lòng đất bên dưới gian điện cách bức tường phía sau lâu đài khoảng một trăm mét. Bản thân lối vào cùng với đường dẫn tới đó được ngụy trang kỹ càng bằng vải ngụy trang xanh và trắng. Từng nhóm lính thuộc những bộ tộc của các vùng khác nhau đứng cách đó rải rác từng quảng dọc hành lang hẹp có che vải ngụy trang. Một sự im lặng nặng nề bao trùm khắp bãi biển, hàng ngàn người dân Nhật Bản, cả binh lính lẫn dân thường tập trung trên bờ vịnh hình chữ thập đều căng tai nghe ngóng để cố tìm xem điều gi đang xảy ra trong lâu đài.

Vội vã bước từ gian tiền sảnh ra, Yakamochi dừng lại và vẫy một tên vệ binh của mình đang đứng chờ trong lâu đài lại. Giơ tay lên khum lấy vành tai, Yakamochi liếc nhìn đám lính canh đứng gần đó để tìm kiếm những tên đeo phù hiệu của bộ tộc Makabe.

Tên vệ binh hỏi:

- Thưa chúa công, ngài tìm gì ạ? Tôi có thể giúp gì không ạ?

Yakamochi rít giọng:

- Có. Ta cần biết mật khẩu chính xác để có thể ngay lập tức đến được gian phòng ngầm bí mật! Một trong các samurai của chúng ta làm nhiệm vụ canh gác có thể cho chúng ta biết!

- Thưa chúa công, chúng ta định thế nào ạ?

- Một tên làm nhiệm vụ ra tín hiệu tấn công bọn rợ trong lâu đài đã không làm theo mệnh lệnh. Chúng ta phải tự chỉ huy lực lượng tấn công vậy!

Không hề lưỡng lự tên vệ binh chạy đến tốp lính canh gần nhất kéo một samurai Makabe ra. Sau khi trao đổi nhanh với tên này, hắn nhanh chóng quay lại chỗ Yakamochi:

- Thưa chúa công, mật khẩu để đi qua khu vực này và đường vào là kurufune - những con tàu đen! Và mật khẩu để qua cửa vào gian phòng là kamikaze- cơn bão định mệnh!

- Hay lắm! Chúng ta phải đi thật nhanh. Theo ta!

Yakamochi đi rất nhanh qua khu vực được vây màn, theo sát hắn là tên vệ binh. Khi đến được trạm gác gần lối vào đường hầm nhất và nói mật khẩu, bọn gác cúi chào chúng và để chúng đi qua mà không hỏi han gì thêm. Đường hầm hẹp và thấp lè tè, thành được chắn bằng những thân cây thông và chỉ được chiếu sáng bằng vài cây đèn lồng le lói, nhưng Yakamochi đi nhanh như chạy qua đó. Đến cửa dẫn vào gian phòng, sau khi nghe mật khẩu hai tên lính gác lại cúi chào trịnh trọng rồi bước tránh ra cho chúng vào, ra hiệu cho chúng cần phải tuyệt đối im lặng khi vào tới gian phòng ngầm.

Khi Yakamochi đẩy cửa ra, hơn một chục chiến sĩ vũ khí đầy mình đưa mắt cảnh giác nhìn hắn. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn lồng duy nhất hắn thây một số samurai đang quỳ trên bậc thang gỗ dẫn lên cánh cửa bí mật, những người khác đứng hoặc quỳ cạnh bức tường phía đông, tất cả không trừ một ai đều đeo những thanh kiếm dài, lưng giắt đoản kiếm. Rõ ràng là họ đá sẵn sàng để bật lên hành động khi cần thiết và tất cả đều đang chăm chú lắng nghe chờ đợi tín hiệu từ trên mặt đất.

Yakamochi nhìn quanh gian phòng và nói khẩn trương:

- Tín hiệu hành động đã được đưa ra. Nhưng một viên quan phản bội đã không tuân theo mệnh lệnh phải truyền đạt tín hiệu đó. Ta được lệnh đến đây để báo cho các ngươi đã đến lúc hành động.

Hắn rút kiếm ra, hoa lên một vòng và bước về phía bậc thang làm bằng gỗ.

- Theo ta! Mang cái chết đến cho bọn rợ nước ngoài! Hắn nhảy lên bậc thang, nhưng đúng lúc đó Hoàng tử Tanaka Yoshio đã lặng lẽ bước ra từ bóng tối chắn đường, thanh kiếm tuốt trần của chàng đã giơ ra trước mặt hắn. Phía sau chàng, Gotaro cũng hiện ra và Yakamochi nhìn thấy thanh kiếm của hắn cũng đá tuốt trần như chủ.

Tanaka nhẹ nhàng nói:

- Nếu như ngài định tấn công bọn rợ nước ngoài, ngài sẽ phải giết chúng ta trước. Chúng ta sẽ không để cho ngài đi qua đâu. Tanaka nhìn thẳng vào mắt Yakamochi, chàng đứng im như đá, thanh kiếm trong tay cũng như đã hoá thạch.

Yakamochi cười gằn, chậm rãi bước về phía chàng:

- Tại sao ngài lại yêu quý bọn rợ nước ngoài đến thế, O Kami-san? Tại sao ngài lại phản bội như vậy?

- Tấn công bọn rợ nước ngoài lúc này là điên rồ. Bằng những vũ khí hơn hẳn và những con tàu của chúng, chúng sẽ xâm chiếm đất nước ta và biến chúng ta thành nô lệ trong những thế kỷ sắp tới - Tanaka dừng lại một lúc, ước lượng bằng mắt khoảng cách giữa hắn và chàng, sau đó rất nhanh chàng bước lên cao thêm hai bậc - Nếu chúng ta tấn công chúng- chúng sẽ tấn công lại chúng ta - và dân tộc ta sẽ bị huỷ diệt... có lẽ huỷ diệt mãi mãi.

Yakamochi gằn giọng thì thầm, chậm chạp tiến tới gần hơn một lần nữa:

- Và nếu chúng ta không tấn công? Ngài có nghĩ là chúng sẽ cho là chúng ta yếu ớt và dễ bảo như những con bò cái - và sẽ đối xử với chúng ta thậm chí còn tồi tệ hơn cả với quân nô lệ không?

Tanaka chăm chú nhìn tên quý tộc Makabe trẻ tuổi rồi hạ thấp mũi kiếm cho đến khi chĩa đúng vào ngực hắn:

- Bằng súng lớn và tàu mạnh, bọn rợ nước ngoài hiện nay là bá chủ thế giới. Nhưng định mệnh đã quyết định Hoàng đế vĩ đại của chúng ta sẽ trở nên chúa tể của tất cả các nước...

- Ta đồng ý với ngài điều đó, vậy chúng ta hãy giết chúng ngay bây giờ để cho chúng thấy lòng dũng cảm của chúng ta.

- Không! Chúng ta cần hoà hoãn với bọn rợ nước ngoài đủ lâu để có thể học được tất cả các bí mật của bọn chúng. Để rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ mạnh hơn bọn chúng - và lãnh đạo cả thế giới thay chỗ bọn chúng.

Yakamochi bất ngờ nhảy một bước lên phía trước và đứng tấn ở bậc thang cuối cùng và gầm lên:

- Ngài nhầm rồi, O Kami-san. Bao giờ tấn công trước cũng tốt hơn - và bất ngờ! Xác ngài sẽ là bàn đạp để chúng ta tấn công! Yakamochi nhảy sang trái và xả kiếm xuống đầu Tanaka định làm chàng mất thăng bằng. Nhưng trước sự kinh ngạc của hắn Tanaka vẫn đứng tuyệt đối bất động trên bậc thang cao hơn, bình tĩnh nhìn lưỡi kiếm của hắn chỉ sượt qua mặt chàng cách có vài phân. Chính Yakamochi lại mất thăng bằng và cố lảo đảo để nhảy trở lại phía bên kia, tay vung kiếm chém mạnh vào cổ Tanaka. Tanaka nhẹ nhàng cúi mình nhảy về phía trước đồng thời đàm vào ngực Yakamochi, nhát đâm ngập đến tận chuôi kiếm. Chàng rút thanh kiếm lại cũng nhanh như vậy và Yakamochi đứng như hoá đá, mắt trợn tròn thất thần, tay chới với trên không. Bàn tay hắn buông ra và thanh kiếm rơi xuống nền cát, rồi hắn ngã sang bên không một tiếng động, miệng há hốc không kêu được một tiếng.

Tanaka nhẹ nhàng hỏi, nhìn tên vệ binh của Makabe đang đứng đực rồi lần lượt nhìn vào mặt từng samurai khác:

- Có ai còn muốn tấn công bọn rợ nước ngoài nữa không? Nếu có xin mời phát biểu.

Không một ai nhúc nhích hay nói một câu. Trong sự im lặng sâu thẳm Tanaka chậm rãi đi xuống bậc thang và cẩn thận chùi kiếm vào tấm áo choàng màu đỏ của Yakamochi. Sau khi liếc nhìn một lần nữa quanh phòng, chàng từ từ tra thanh kiếm vào bao.

***

Trong gian điện chính bên trên, Đô đốc Perry đã rì rầm bàn bạc xong với hai người tuỳ tùng và quay lại nhìn hai đại diện Nhật vẫn ngồi yên như tượng. Ông ta đứng lên, nhìn nhanh khắp gian điện rồi đứng thẳng lên. Ông tuyên bố ngạo nghễ:

- Ta có ý định rời khỏi Yedo khi nào ta thấy thích hợp. Hạm đội của ta sẽ rời khỏi vịnh sau đây khoảng hai hay ba ngày nữa, sau khi hoàn thành xong công việc khảo sát đáy vịnh.

Viên đô đốc chờ cho Armstrong dịch lại những lời vừa rồi và đến lượt Haniwara Tokuma dịch lại sang tiếng Nhật cho viên Thống đốc và hai vị đại diện triều đình nghe. Tiếp đó là một sự im lặng chờ đợi, nhưng cả Quan Thái phó lẫn Hoàng thân Ido đều không trả lời hoặc có ý kiến gì. Đô đốc Perry liếc nhìn Armstrong để ra hiệu tiếp tục dịch. Ông ta tiếp tục nói oang oang:

- Tóm lại, ta thông báo với các ngài ý định của ta là sẽ quay lại đây vào mùa xuân tới, có lẽ khoảng tháng Tư hoặc tháng Năm - thậm chí có thể sẽ sớm hơn. Điều đó sẽ nhằm mục đích nhận được những gì mà ta tin rằng sẽ trả lời một cách thiện chí đối với bức thư của Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Đó là tất cả những điều ta cần phải nói.

Đô đốc ngồi xuống và sau khi câu nói của ông ta được dịch lại, viên Thống đốc trao đổi rất nhanh với người phiên dịch, và hai người vẫn còn quỳ trước chiếc hòm sơn đỏ. Khi họ bàn bạc xong, Haniwara Tokuma ngước nhìn về phía Armstrong và viên đô đốc. Ông ngập ngừng hỏi:

- Có phải ý đô đốc muốn nói là đến mùa xuân ngài sẽ quay lại cùng với cả bốn chiếc tàu không?

Sau khi hiểu câu hỏi Perry ngạo nghễ trả lời:

- Ta sẽ quay lại cùng với cả bốn con tàu đó. Và có thể sẽ thêm nữa - Ông ta dừng lại một lát để nhìn sang Armstrong - Nói thật rõ để họ biết rằng bốn chiếc tàu này chỉ là một phần rất nhỏ trong toàn bộ hạm đội rộng lớn của ta.

Sau khi nghe câu trả lời này, hai người Nhật lại chụm đầu bàn bạc nhanh một hồi nữa, sau đó cả hai người cùng cúi chào về phía Perry trước khi chậm rãi đứng lên. Viên Thống đốc bước về phía chiếc hòm sơn đỏ, cẩn thận dùng tấm vải đỏ trải trên mặt hòm bọc những bức thư của Mỹ lại. Rồi ông ta quay lại một lần nữa cúi về phía đô đốc, lẩm bẩm nói một câu tiếng Nhật.

Sau khi lắng nghe cẩn thận, Armstrong nói:

- Ngài Thống đốc nói rằng:" Bây giờ ở đây không còn việc gì phải làm nữa". Và mời chúng ta theo ông ta ra khỏi lâu đài, bởi vì buổi lễ đã kết thúc.

Nhà truyền giáo nhìn viên Thống đốc và Haniwara cùng đi ra, dẫn đường cho mọi người đi ra phía ngoài. Người phiên dịch vẫn còn nhợt nhạt nhưng không còn có vẻ đau đớn nữa, vẻ ngoài ôngđã trở lại kín đáo như cũ. Armstrong cố tìm cách bắt gặp ánh mắt ông nhưng ông ta luôn nhìn thẳng về tấm thảm đỏ trải phía trước, và rồi Armstrong nhẹ người bước ra khỏi cánh cửa bí mật để đi vào đoàn người, phía sau viên đô đốc và hai sĩ quan tuỳ tùng của ông ta. Mỗi bước đi ông lại thây gót chân mình như bị cháy bỏng khi hình dung ra sàn nhà dưới chân mình bật tung lên dữ dội và một đoàn quân đầy vũ khí đạp cửa xông lên. Khi nhìn thấy bãi biển ngập ánh nắng bên kia cánh cổng toà lâu đài, ông thở phào và lẩn đầu tiên mới dám nghĩ răng có lẽ mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.

Để tỏ ý nhìn nhận sự ra về của người Mỹ, cả hai viên đại diện triều đình đứng lên khỏi ghế. Khi viên đô đốc dừng lại để nghiêng đầu chào về phía họ, họ cũng trịnh trọng cúi đầu chào lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ hoàn toàn như không hề nghe thấy hoặc nhìn thấy gì Trong sự im lặng hoàn toàn, các sĩ quan Mỹ đi ra khỏi cổng lâu đài, những người Nhật đứng sát sạt bên đường chăm chú nhìn họ. Quận công Daizo dứng ngay hàng đầu, Armstrong nhìn thấy vẻ mặt lão để lộ sự tức giận cực độ không giấu giếm. Mắt lão không hề rời khỏi Haniwara Tokuma. Nhưng khi bước qua, người phiên dịch không hề ngẩng đầu nhìn lão.

Đô đốc và những người đi đầu vừa nhô ra khỏi cổng lâu đài trên bãi biển liền ran lên tiếng các sĩ quan hải quân ra lệnh cho các thuỷ thủ của mình giơ cao tay chào đón Đô đốc. Những bước chân hăm ho và được tập luyện rất thuần thục rầm rập nện trên bãi cát, những khẩu các bin được vác lên vai dựng thành một rừng tua tủa những lưỡi lê nhọn hoắt, các đội hình nhanh chóng tập hợp quanh các sĩ quan già dặn kinh nghiệm Chỉ trong vài giây dàn nhạc hạm đội lại đã tâu vang bản "Chào Columbia" sau đó đội hình bắt đầu chuyển động và bước theo nhịp điệu của bản "Yankee Doodle", cả đoàn quân hùng dũng và vui tươi hành quân qua bãi biển.

Samuel Armstrong cũng hoà theo bản nhạc, ông bắt đầu vặn sườn dễ chịu. Trong khi bước đi ông lo âu nhìn quanh khắp đám đông người Nhật đứng xem bên đường để tìm xem Haniwara Tokuma có đứng trong đó không. Nhưng thoạt tiên ông không thấy ngay bóng dáng người phiên dịch giữa đám người đông nghẹt vây quanh toà lâu đài. Những khuôn mặt Nhật Bản đang nhìn sát sạt ngay bên cạnh khiến ông chợt nghĩ rằng thật dễ dàng tập hợp những người Nhật kia thành một khối để đột nhiên họ trở thành một đạo quân đông đảo, thậm chí ngay trong đoạn kết thúc buổi lễ. Và khi đi chậm lại ở cuối đoàn quân của đô đốc, Armstrong cảm thấy không phải chỉ một mình ông có cảm giác bất ổn như vậy.

Đoàn quân hơi lượn vòng để tới chiếc tàu tạm thời, cuối cùng Armstrong nhìn thoáng thấy bóng Haniwara Tokuma đứng bên cạnh viên Thống sứ Uraga, cách toà lâu đài khoảng một trăm mét. Mặt ông hốc hác nhưng ông nhìn đoàn người rất chăm chú và Armstrong thấy mặt ông chợt căng thẳng khi mắt họ gặp nhau. Trong khi họ trao đổi ánh mắt, một cái gì đó trong vẻ ngoài nhẫn nại của ông khiến Armstrong chợt cảm động vô cùng vì chiều sâu trong đó. Nỗi lo sợ cho gia đình như được khắc trên từng đường nét của khuôn mặt gầy gò thông minh của ông, nhưng trên gương mặt đó Armstrong còn nhìn thấy một cái gì khác nữa- một ngọn lửa của niềm tự hào rằng dẫu vì những hành động trên rồi đây ông sẽ phải chịu những hậu quả khủng khiếp đến thế nào, nhưng vì những lợi ích cao hơn của đất nước, ông đã từ chổi không uốn mình khuất phục trước sự bạo ngược khủng khiếp đối với cá nhân ông.

Nhận thấy rõ điều đó, bất giác Armstrong cúi đầu về phía người phiên dịch, hơn bao giờ hết ông cảm thấy đó là một cử chỉ thích hợp và trân trọng, vẻ mặt của Haniwara Tokuma không hề thay đổi nhưng ông chờ cho đến tận khi Armstrong nhìn lên, ông mới chậm rái cúi đầu, một cái cúi đầu ngắn ngủi nhưng cũng trang trọng và ngụ ý như cái cúi đầu của Armstrong. Ông ngẩng đầu lên vừa đúng khi những người Mỹ cuối cùng rời khỏi để xuống bãi cát, và trong khi đi trên cầu tàu để về phía con tàu chiến kềnh càng đang yên bình thả neo trên vịnh, Armstrong mang theo trong lòng hình ảnh còn đọng nguyên về vẻ mặt dũng cảm mà đau khổ của Haniwara Tokuma.