← Quay lại trang sách

Chương 4

NHỮNG lần cùng uống rượu mạnh trước đây, tửu lượng của đôi bạn bằng nhau. Họ vẫn có thói quen uống nhiều hoặc ít ngang nhau, nhưng hôm nay, vì đang cơn xúc động, chú rể hụt Hoài Nguyên dễ say hơn bạn.

Họ trở về ngồi đối diện nhau trong căn phòng trai độc thân, nơi Hoài Nguyên đã định ra đi không bao giờ trở lại. Bốn cái va-li Samsonite lớn nhỏ đủ cỡ năm trơ trẽn gần cửa phòng.

Hoài Nguyên nhìn cuộc đời qua ly rượu. Chất rượu mầu hồng nhưng chàng vẫn thấy cảnh vật có một mầu xám.

Từ lúc theo bạn trở về nhà, Hoài Nguyên vẫn mặc nguyên bộ y phục chú rể mới toanh, ngồi phịch xuống ghế. Minh Huy hoạt động hơn, chàng chịu khó hầu bạn, rót rượu và thường trực biểu diễn một bộ mặt «tang gia bối rối ».

Minh Huy, với tất cả những ác cảm của chàng đối với Như Ngọc, không thể nào ngờ rằng cuộc tình duyên Như Ngọc – Hoài Nguyên lại chấm dứt sớm đến như thế.

Chàng yên lặng chờ Hoài Nguyên nói. Và đến ly Martell thứ ba, chú rể hụt mới cất tiếng:

– Đau thật. Không ngờ thằng như mình đi lấy vợ lại bị chê.

– Bực thật đấy chứ….

Minh Huy cảm thấy rằng bạn mình đang hối hận. Bây giờ, chỉ cần một câu nói khuyến khích nào đó, Hoài Nguyên sẽ phom phom chạy thẳng lại nhà Như Ngọc để xin lỗi và Như Ngọc cũng thừa đủ thông minh để vội vã chấp nhận ngay hành động hối cải đó. Cuộc hôn nhân dở dang rất có thể lại được nối tiếp. Nhưng may quá, người có thể cất lời khuyên Hoài Nguyên nên trở về với Như Ngọc lại không có mặt bên cạnh Hoài Nguyên hôm nay.

Rượu mạnh được rót thêm vào ly cùng với những câu nói đưa đẩy:

– «Phụ nhân nan hóa»…Đàn bà khó dạy… Không thể nào dạy dỗ được…Đức Khổng đã phải nói như thế từ hai ngàn năm trước… Với đàn bà mình càng chiều chuộng họ, càng nhường nhịn họ, càng xuống nước, mất thớ bao nhiêu, họ lại càng khinh mình bấy nhiêu. Đàn bà không biết điều.. Toa cứ thử hồi tưởng lại mà coi.. Đời Toa đã gần gũi, đã yêu không biết bao nhiêu là em đẹp, em thơm rồi.. Có em nào Toa yêu thương bằng Như Ngọc không?

Chú rể hụt lắc đầu vội:

– Không. Em là nhất…

– Có em nào được Toa chiều bằng Như Ngọc không?

– Không!

– Kính trọng?

– Cũng không!!

– Vậy… có em nào coi thường Toa bằng Như Ngọc không?

Chú rể hụt lại ngẩn ngơ lắc đầu:

– Cũng không.

– Đúng vậy. Theo như sự nhận xét vô tư của Moa, nghĩa là trên cương vị một người bạn thân nói với một người bạn thân về hạnh phúc cả đời của nhau Moa thấy cuộc giao thiệp giữa Toa và Như Ngọc đã đặt sai căn bản từ lúc đầu. Toa coi nàng quá cao. Toa đặt nàng lên ngai vàng nữ sắc. Toa coi nàng như một Thần Tượng. Chính Toa làm hại nàng… Nếu Toa yêu nàng mà khéo đối xử với nàng hơn thì đâu đến nỗi. Tại Toa hết cả… Toa làm cho nàng tưởng rằng nàng là một thứ Nữ Hoàng đầy đủ quyền uy bắt con dân phải làm theo ý muốn. Toa tự biến Toa thành thần dân của nàng. Một loại thần dân của Nữ Chúa Ái Tình. Toa làm nàng nghĩ rằng nàng có thể ép được Toa nhượng bộ mãi mãi… Trong tình yêu, sự nhượng bộ thường không có giới hạn. Khi yêu, chúng ta nhượng bộ mãi mãi. Đến cái chết là nặng nhất chúng ta có thể lùi đến cái chết khi chúng ta yêu. Trên trái đất này từ ngày có loài người đi hai chân biết yêu đương đến giờ, đã có không biết bao nhiêu là người chết vì Tình Yêu… Đã có đến….

– 118,972,636,012 người chết vì tình yêu…

– Đúng. Toa.. Toa có muốn chết vì Tình Yêu không?

– Muốn chứ… Nhưng… nếu có thể sống được để mà yêu thì vẫn hơn. Vì chết ngủm rồi… ·

– Còn làm sao có thể yêu được nữa? Hả? Cái phiền của sự chết là ở đó. Chúng ta không ai sợ chết, nhưng không ai ưa chết là vì chết rồi, chúng ta chẳng còn gì nữa cả… Uống đi Toa, chất nước nầy được đấy chứ?

– Uống chứ. Couvoisier là nhất rồi. Các cậu hào hoa nhất thiên hạ chỉ uống Couvoisier… Toa nói đúng. Chết là hết… Nếu anh biết chắc là sau khi anh chết, anh vẫn còn có thể yêu em được, anh chết ngay tút suyt… Nhưng phiền cho anh một nỗi anh biết chắc rằng sau khi anh chết, em sẽ mau quên anh… dù cho em có yên trí là em sẽ nhớ thương anh suốt đời, em cũng sẽ quên đứt anh đi sau vài tháng….

– Vì những lẽ đó, chúng ta không thể chết vì Tình Yêu được!!!

Chưa bao giờ – nói cho đúng ra là kể từ ngày Hoài Nguyên gặp Như Ngọc tới nay và Minh Huy bắt đầu «ca khúc cô đơn» đôi bạn trai chí thiết này lại có một cuộc trao đổi ý kiến đồng điệu đến như thế.

Couoisier lại được rót vào ly và tiếp tục đi vào bao tử.

Giọng nói của Hoài Nguyên, chú rể hụt, đã bắt đầu lè nhè.

Và giọng nói của chàng phù rể hụt Minh Huy cũng lè nhè không kém.

Song cái lè nhè của Minh Huy là một cái lè nhè biểu diễn. Chàng lấy giọng lè nhè để cho Hoài Nguyên khỏi nghi. Chàng đã từng gần nhiều bạn say rượu, và chàng cũng đã bị say nhiều lần, đủ để hiểu rằng không có kẻ nào làm cho một người say rượu nghi ngờ bằng một người không say rượu. Tuy say, nhưng Hoài Nguyên cũng vẫn còn có thể có những phút tỉnh táo đủ để biết rằng bạn không say.

– Hoài Nguyên… Toa phải sống để yêu Như Ngọc và để hưởng thụ tình yêu của nàng!!

– Đồng ý.

Vài giây đồng hồ trôi qua.

«Người đồng ý » hỏi vào lòng ly rượu:

– Nhưng… bằng cách nào?

Một tia sáng lóe lên trong óc Minh Huy:

– Toa phải cho nàng một bài học…

– Đồng ý bài học gì?? Bài học luân lý hay là bài học cách trí?? Thân thể người ta chia ra làm ba phần: đầu, mình và chân tay.. Hoặc: Công cha như nước trong nguồn chảy ra…??

– Cả hai. Toa phải làm cho nàng biết rằng không có nàng, Toa vẫn sống được, phây phây… sung sướng… Khi biết như thế nàng sẽ tỉnh ngộ và khi người đàn bà tỉnh ngộ, người ta sẽ dễ chịu lắm. Tình yêu vốn là một cuộc đuổi bắt. Từ ngày nào tới giờ Toa chỉ chạy theo nàng. Nàng đi đâu, Toa theo đó. Bây giờ đến lượt nàng phải chạy theo Toa. Có đi, có lại như vầy mới là tình yêu….

Điếu xì-gà Manila Blunt lớn tướng cắm trên miệng Hoài Nguyên, chú rể hụt, tắt ngấm từ lúc nào chú không hay. Chú nằm dài trên đi văng, mắt lim dim nửa mở, chiếc cà-vạt đã được kéo nút trễ xuống để mở nút cổ áo sơ mi cho dễ thở.

Hoài Nguyên nửa tỉnh, nửa say, đôi môi chàng cứ bập bập trên điếu xì-gà, mặc dầu chàng không hút được tí khói nào vì xì-gà đã tắt ngấm từ bao giờ, chàng vẫn chúm miệng thở khói sau mỗi cú bập bập hút không như thế.

Hoài Nguyên say nhưng Minh Huy không say chút nào, chàng còn nguyên tỉnh táo. Chàng cần tỉnh táo. Chàng cần tỉnh để tận hưởng nỗi thống khoái kẻ thấy mình sáng suốt hơn người, mình nghĩ đúng, tính đúng. Chàng đã tiên đoán rằng Hoài Nguyên chẳng thể nào chung sống vợ chồng lâu được với Như Ngọc, hoặc nếu có chung sống, Hoài Nguyên cũng sẽ vô cùng khổ sở, chính chàng cũng không ngờ rằng lời đoán của chàng đúng với sự thực: Hoài Nguyên và Như Ngọc chưa lấy nhau đã bỏ nhau rồi.

Thấy điếu xì-gà của bạn đã tắt, Minh Huy thò tay vào túi tìm bật lửa Ronson, tay chàng rút ra một vật khác bằng giấy, chàng đưa lên coi.

Hoài Nguyên mở mắt:

– Cái chi đó?

– Giấy máy bay.

– Của ai?

– Của Toa chứ còn của ai nữa? Moa mua biếu Toa hai cái giấy đi Đà-Lạt mà? Quên rồi à?

Hoài Nguyên thốt ra một tiếng thở dài:

– Gọi dây nói bảo các em E Việt Nam hủy chỗ mau đi. Mất tiền vô ích. Tội gì, lấy lại đi uống rượu. Tôi hỏi cậu chứ đi Đà-Lạt có cái gì vui? Chỉ có mục đớp phở với uống cà-phê, hút thuốc lá, có cái lành lạnh giống Hà Nội là thú, còn thì… Mà phở ở Đà-Lạt cũng chẳng có ngon, còn kém xa phở SèGòong. Chỉ được cái lạnh và rau tươi kéo lại. Nhưng trời sanh mình là để mình ăn thịt, đâu có phải để mình ăn rau….

Minh Huy phe phẩy đôi tấm vé hàng không mầu xanh trước mặt. Chàng tưởng tượng đến làn da má ửng hồng của những thiếu nữ Đà-Lạt.

Khí hậu của vùng núi cao đó có nhiều chất gì chỉ hợp với đàn bà, con gái và trẻ con sống ở Đà-Lạt trông cứ nõn nà, béo tốt, hồng hào phây phây ra trong khi đa số những anh đàn ông sống ở đó đều có làn da xám mầu chì. Chàng nghĩ tới Sì-tác-lét Sê-Ri, người có bộ ngực đồ sộ, “bộ đồ ngồi” vĩ đại, trái tim rộng rãi có thể chứa đựng được rất nhiều tình yêu cùng bộ óc chim se sẻ rất ít suy nghĩ mà chàng vừa gặp hồi chiều ở tòa báo và đề nghị mời nàng đi chơi Đà-Lạt. Chàng nghĩ rằng rất có thể khi lên Đà-Lạt, chàng sẽ gặp vài người phụ nữ giống như Sê-Ri.

Đột nhiên, Minh Huy nẩy ra một quyết định:

– Nguyên… chú mày không cần phải giả vờ can đảm với anh….

Hoài Nguyên mở mắt:

– Chú mầy nói ký gì vậy?

Minh Huy đưa tay sang vỗ nhẹ lên đầu gối bạn:

– Anh biết giờ đây chú mày đang bị giao động nặng trong bụng. Tâm thần chú mày bất an, tự ái của chú bị va chạm và tổn thương nặng. Chú cần phải tĩnh dưỡng một ít ngày để lấy lại quân bình cho tâm hồn. Chúng ta như một loài thú dữ sau một trận xung đột nặng, cần lánh về hang đá trong rừng sâu để dưỡng thương. Chú cần lấy lại tự tin.

Hoài Nguyên phải tập trung tư tưởng và ý chí để nghe và hiểu bạn nói gì với mình. Chàng lờ mờ hiểu và hỏi ngay:

– Tức là mầy muốn tao đi chơi vài ngày xa SèGòong này chứ gì?

Chàng chỉ tay vào hai tấm vé máy bay:

– Và mày muốn tao đi tới nơi chết tiệt này?

– Sao lại chết tiệt? Đà-Lạt là nơi đẹp nhất miền Nam Tự Do của ta. Cảnh Đà-Lạt đẹp, người Đà-Lạt đẹp, chú còn muốn gì nữa? Chú nên lên đó sống ít ngày, chú sẽ thấy yêu đời trở lại….

– Đà-Lạt thì lạ gì, năm nào mà tao chẳng lên đó….

– Tự nhiên rồi, nhưng lần này hai thằng mình cùng đi với nhau….

Minh Huy nghĩ xem đến chuyện nếu để cho bạn ở Sàigòn, rất có thể Hoài Nguyên sẽ lò mò đi tìm Như Ngọc để xin lỗi và nối lại guộc hôn nhân dở dang, hoặc hai người đó có thể sẽ tình cờ gặp lại nhau ở một nơi nào đó. Chàng tin rằng nếu bây giờ gặp lại Như Ngọc chắc chắn Hoài Nguyên sẽ lại bị xúc động và từ xúc động đến yêu đương ra rít chỉ cách nhau một khoảng lớn bằng lưỡi dao cạo Gilette.

Lúc này, người làm cho Hoài Nguyên xúc động lại chính là Minh Huy:

– Mày lo cho tao quá nhiều….

Hoài Nguyên rưng rưng nước mắt khi nói câu đó.

Như một người bạn chân thành nhất đời không muốn để cho bạn biết cả việc mình tận tâm với bạn, Minh Huy chớp chớp mắt như người mắc cỡ:

– Bạn hữu chỉ cần nhau những lúc đau buồn như thế này.

– Nhưng tao sợ tao làm phiền mày nhiều quá…

Minh Huy sốt sắng:

– Không có gì phiền cả. Mà dù có phiền nhau đến thế nào đi nữa cũng không có sao. Nếu không, còn là bạn gì nữa… Tao với mầy là bạn thân, người xưa có thể chết vì bạn được nữa là… Chúng ta không đến nỗi phải chết cho nhau nhưng chúng ta có quyền làm phiền nhau chứ. Mai sau khi tao có chuyện đau buồn, tao không ngần ngại mà làm phiền lại mầy…

Và Minh Huy kết luận:

– Vậy là xong rồi. Tao sẽ báo cho lão chủ nhiệm biết tao đi Đà-Lạt để làm cuộc phóng sự. Lão khoái tao đi làm phóng sự lắm, vì lão thấy mỗi lần tao đi là thế nào báo của lão cũng có phóng sự hấp dẫn. Lão chỉ sợ tao ngồi lỳ ở tòa soạn quen đi, đâm lười, không chịu đi xa nữa..

Hoài Nguyên bị lây cái vui và sốt sắng của bạn:

– Lần này lên Đà-Lạt, hai thằng mình ở đâu?

– Yên chí. Đã có nơi thật tốt được giữ chỗ trước cho mình: Khách sạn Minh Nguyệt.

– Ê, nơi đó chỉ để dành cho những cặp vợ chồng mới cưới tới hưởng tuần trăng mật thôi mà…?

– Nói vậy chứ chắc ở đó có nhiều cô chưa chồng tới đó nghỉ mát và kiếm chồng.

Hoài Nguyên ngần ngại:

– Có kỳ một chút chăng? Mình không phải vợ chồng son mà tới đó?.

– Có sao. Toa cần đến đó để cho nàng Như Ngọc biết rằng dù không có nàng, Toa vẫn tới được khách sạn dành riêng cho vợ chồng mới cưới.

Nghe nói đến chuyện mình có thể làm cho Như Ngọc bực bội và mình có thể hơn được Như Ngọc, Hoài Nguyên sốt sắng:

– Vậy thì nên lắm.

Một người đàn ông hơi thấp, ăn bận chải chuốt: áo veston cùng mầu với quần và đôi giày tây cánh bướm, tóc chải mượt, chứng tỏ nghề nghiệp cần đến complet, đứng ở lối ra sân bay của phi trường Tân Sơn Nhất quan sát đám hành khách sửa soạn lên phi cơ. Mùa này là mùa cưới, trời cuối năm bắt đầu lạnh, hành khách đi chuyến phi cơ lên Đà-Lạt này đa số đều là vợ chồng mới cưới và nhân tình. Tất cả đều ăn bận lịch sự, những em « hốt-tét » – những em làm cái nghề đặc biệt là phải cam kết với chủ là không có được lấy chồng và không có quyền chửa đẻ, những em « hốt-tét » này mà có em nào lấy được chồng giàu, mặt mũi cứ vênh y như các em vốn là những nàng công chúa chân chính vì những lý do riêng phải tạm hạ mình làm cái nghề mà các em cho là mạt này, trước đám hành khách lịch sự không em nào dám hách xì xằng mặc dầu mặt mũi các em vẫn còn nguyên cái vẻ vênh váo bất lịch sự cố hữu.

Ông Vét-Tông mầu « ma-rông » thắt cà-vạt nâu đứng đó hai tay thận trọng ôm cái hộp bằng giấy các-tông dài dài, mặt trên của hộp này làm bằng giấy bóng kiếng để cho người ngoài nhìn thấy bó hoa hồng nhung nằm bên trong. Thỉnh thoảng ông ta lại nhìn vào danh thiếp gắn trên nắp hộp.

Các em «hốt-tét-vênh-váo» thấy ông Vét Tông chận một cặp đàn ông đàn bà có vẻ là vợ chồng mới cưới lại để cười duyên:

– Thưa… ông bà Văn Hậu? Có phải không ạ?

Có vẻ không quen thuộc gì với ông Vét Tông nhưng trông bộ vó ông này không có gì đe dọa, người chồng đáp:

– Phải tôi…

Hai bàn tay vợ chồng nắm chặt lấy nhau như sợ gió thổi bay mất cô vợ.

Ông Vét Tông nghiêng mình đưa hộp đựng hoa:

– Khách sạn Minh Nguyệt chúng tôi xin kính tặng quý khách và xin kính chúc quý khách một cuộc du hành trăng mật tuyệt đẹp…

– Cám ơn… Cám ơn…

Ông Vét Tông cầm hộp hoa thứ hai lên. Ông có nhiệm vụ nhân danh khách sạn nổi tiếng chỉ tiếp vợ chồng mới cưới – Minh Nguyệt – ở Xứ Lạnh Thơ Mộng đứng ở đây để tặng hoa và nói đôi câu chúc tụng, ông còn một cặp vợ chồng nữa để tặng hoa nhưng nhìn quanh, ông chẳng thấy còn cặp vợ chồng nào khả nghi là thân chủ của ông hết.

Một cặp nhân tình trẻ con, chàng chừng hai mươi có tí lông mép và tóc dài kiểu Bit-Tơn, nàng nhỏ xíu mặc váy ngắn để lộ cặp cẳng khẳng khiu trông như hai đẵn mía, bị ông Vét Tông chặn lại:

– Xin lỗi cô cậu có phải là, ông bà Hoài Nguyên?

Cô cậu lắc đầu quầy quậy.

Ông Vét Tông ngạc nhiên khi thấy một thanh niên ăn bận chải chuốt trông rõ ra là chú rể mới cưới, tay xách va li Samsonite, mặt có vẻ say say tàng tàng, dùng tay đập khá mạnh vào vai mình:

– Ê. Ông hỏi Hoài Nguyên làm cái chi vậy?

Ông Vét Tông ấp úng:

– Ông là Hoài Nguyên?

Chàng nọ gật:

– Phải.

– Ông đáp chuyến phi cơ này đi Đà-Lạt?

Chàng nọ nhướng mắt và gật đầu.

– Ông đến khách sạn Minh Nguyệt?

Chàng nọ lại gật. Ông Vét Tông trao hộp hoa cho chàng:

– Khách sạn Minh Nguyệt chúng tôi xin chia vui với ông bà và xin kính chúc ông bà một cuộc du hành thơ mộng.

Chàng thanh niên được lời chúc mừng tỉnh bơ:

– Cám ơn. Tôi cũng trân trọng chúc lại ông như vậy.

Chàng một tay ôm hộp hoa, tay xách va-ly, bước theo đám người đi ra phi cơ. Ông Vét Tông nhìn mãi không thấy cô dâu đâu cả, đánh bạo bước theo, hỏi thêm:

– Thưa… người có diễm phúc cùng đi với ông đâu ạ?

Chàng thanh niên hất hàm về phía trước:

– Hắn kia.

Ông Vét Tông nhìn theo và thấy mình được chỉ về phía một chàng thanh niên trạc tuổi với chú rể và một bà to béo, sồ sề. Ông ta suy luận rằng chàng thanh niên nọ chẳng thế nào là cô dâu được và chắc chắn vị thân chủ quái dị này của ông phải yêu cái nhà bà to béo, sồ sề kia nhiều lắm lắm.

Ông Vét Tông thấy mình cần đi vài đường chúc tụng hào hoa nhân dịp kỷ niệm ngày gặp gỡ «mối tình đẹp nhất đời » này, ông cho rằng khi chấp thuận cưới cái bà to béo bụng lớn hơn ngực và có cái “chỗ để ngồi” đồ sộ kia, chàng trẻ tuổi này phải là người có tình yêu mạnh mẽ hơn thiên hạ:

– Thưa ông, bà nhà bận cái áo hoa thích hợp quá.. Người như bà nhà bận áo hoa thật đẹp, chẳng bù với các cô gái trẻ tuổi đợt sống mời bi giờ cứ đua nhau chạy theo các mốt chướng mắt của Âu Tây. Phụ nữ Việt Nam ta vốn đẹp từ lâu, đẹp từ ngàn xưa, cần gì cứ phải mini-jupe với quần chân voi mới được. Ăn bận như bà nhà đã nhã nhặn, lịch sự lại đẹp, ông thật có mắt tinh đời, chính những bà đã có tuổi mới có thể là những người vợ hiền. Các bà đã có kinh nghiệm, vừa khéo chiều chồng lại khéo nuôi con..

Nếu còn nhiều thì giờ hoặc nếu chú rể này chẳng may phải đối ẩm với ông Vét Tông trong một tiệc nhậu la-ve củ kiệu tôm khô, chắc chắn chàng sẽ còn phải nghe ông ta trình bày rất nhiều về quan niệm tình ái và đàn bà, nhưng lúc đó đã là giờ lên phi cơ, những em «ốt tét » mặt mũi khó đăm đăm lúc nào cũng vênh váo như người bí cả đại lẫn tiểu tiện cả năm trường, không cho phép hành khách nói chuyện lảm nhảm nhiều lúc này. Vì vậy ông Vét Tông đành ngưng nói để trao hộp các-tông đựng hoa cho chú rể:

– Kính chúc ông bà một tuần trăng mật đầy lạc thú.. Đà-Lạt với hoa anh đào và khách sạn trứ danh Minh Nguyệt hân hạnh chào đón ông bà… Và..

Hoài Nguyên đã bước đi, ông Vét Tông còn dặn với:

– Và.. lần sau, khi ông có dịp.. tuần trăng mật.. xin nhớ tới bổn hiệu…

Số là ông Vét Tông trước kia đã có thời mở nhà làm thuốc cao đơn hoàn tán gia truyền. Ông theo xe hơi tuyên truyền của nhà đi bán thuốc ở khắp các chợ quanh thủ đô Sàigòn và các tỉnh. Ngồi trên xe nói vào máy phóng thanh quảng cáo những thứ thuốc giúp người ăn no, ngủ kỹ, làm tròn bổn phận công dân đối với vợ, ông đã quen miệng tự xưng là « bổn hiệu ». Những môn thuốc gia truyền do ông thân sinh ra ông mua lại được của thiên hạ bằng những giá rẻ mạt giúp gia đình ông sống phong lưu, nhàn nhã được trong nhiều năm. Nhưng sau đó vì sự cạnh tranh của nhiều nhà thuốc khác có thế lực và nhiều thủ đoạn hơn – loại nhà thuốc gửi biếu thuốc bổ thận cho các vị tu hành để lấy thư cám ơn đăng báo, lồng khung kiếng bày ở cửa hiệu và in thành thư quảng cáo có chữ ký cùng ấn tín đàng hoàng bỏ vào trong hộp thuốc – nhà thuốc gia truyền của Vét Tông bị ế ẩm và sau cùng, phá sản, vỡ nợ, dẹp tiệm Vét Tông đổi nghề đi làm đại diện cho Ô Ten.

Từ đó, Vét Tông bỏ tấm danh thiếp có nghề «Đông Y Sĩ» để thay bằng tấm danh thiếp mang nghề «Đại Diện Du Hành» trên hàng chữ «Travel Agent ».

Vét Tông đứng ở cửa ra phi trường nhìn theo chàng trẻ tuổi ôm hộp hoa đi tới phi cơ, Vét Tông xúc động lắm vì bà vợ của Vét Tông là một bà nạ dòng xấu ngang với cái bà vợ của chú rể này. Càng có tuổi, bà vợ của Vét Tông càng nặng nề, phục phịch và lẽ tự nhiên càng xấu. Nhưng Vét Tông vẫn tự hào mình là một người chồng yêu vợ chân chính. Vét Tông lý luận rằng chỉ những anh chàng nào có vợ xấu ỉnh mới thực sự yêu vợ mà thôi, còn những anh có vợ đẹp, hấp dẫn mà nói yêu vợ là không đúng. «Họ chỉ yêu cái nhan sắc của vợ họ mà thôi. Nếu chẳng may vợ họ bị mất nhan sắc, không còn đẹp nữa, họ bỏ vợ ngay tút suyt ». Vét Tông vẫn nghĩ như thế và lấy làm hài lòng, kiêu hãnh với mối tình-cao-thượng-vợ-xí của mình. Vét Tông ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt ốc nhồi khi thấy chú rể vừa được tặng hoa trao hoa cho một thanh niên khác.

-Me sừ bận bộ vét cổ-lỗ-sỉ từ ngày di cư ấy hỏi gì thế?

Minh Huy hỏi bạn. Hoài Nguyên lừng khừng:

– Cóc biết. Hắn nói lảm nhảm về tuần trăng mật gì đó ở Đà-Lạt và tặng Toa cái này. Hắn nói dóc. Đà-Lạt làm quái gì có hoa anh đào? Chỉ có toàn hoa mai.

– Hoa à? Để Moa tặng lại em «ốt tét » cho được việc. Phi cơ mình chuyến này có em «ốt tét», có vẻ nhiều … lắm.

– Sao Toa biết?

– Nhìn lông mày em với nhìn bàn tay em thì biết, khó gì!