← Quay lại trang sách

Chương 5

KHÁCH SẠN MINH NGUYỆT nằm dưới bầu trời Đà-Lạt đầy sao. Mơ màng gần đúng như lời quảng cáo về nó in trong tờ quảng cáo phát cho du khách. Đêm Đà-Lạt lành lạnh và đầy hứa hẹn, nhiều quyến rũ. Minh Huy nhìn qua cửa kính xuống vùng núi đồi nhiều cỏ xanh và người đẹp má hồng này lấp lánh ánh điện và thấy rằng Đà-Lạt quả xứng đáng là miền đẹp nhất của miền Nam Việt Nam. Chàng nghĩ đến mai sau đất nước ta thanh bình, không còn những anh Việt Cộng nhỏ con bắt cóc, giết người láo, cuộc sống sẽ đẹp vô cùng và Đà-Lạt sẽ là miền được nhiều người ngoại quốc tới thăm nhất. Chàng sẽ về Đà-Lạt ở khi chiến tranh kết liễu. Giấc mộng của chàng là có một đồn điền nhỏ thôi, không cần lớn lắm, nhưng phải ở vào một nơi có phong cảnh núi non đẹp có rừng, có suối. Đồn điền trồng cà phê. Chàng sẽ ăn bận quần áo bằng gabardine, y hệt như Gary Cooper ngày nào trong phim L’appel de la forêt. Huy được coi phim này từ nhỏ nhưng cuộc sống thơ mộng lãng mạn hào hùng của nhân vật chính trong phim do Gary Cooper thể hiện, ám ảnh chàng mãi mãi. Ngay từ thời còn thơ chàng đã mơ mai sau lớn lên sẽ sống cuộc đời ở núi. Chàng sẽ đi ngựa, đeo súng lục, dao găm nơi thắt lưng và gài súng carbine bên yên ngựa. Như Gary Cooper có Loretta Young làm vợ trong phim, người hùng trại chủ mà Minh Huy ước mơ sẽ thành cũng có một cô vợ trẻ, đẹp và tình tứ…

– Đà-Lạt đẹp lắm Toa ạ… Mai sau thanh bình. Moa sẽ về Đà-Lạt ở… Moa sống trong một cái đồn điền…

Minh Huy bốc đồng định nói nhiều về giấc mơ tương lai đẹp đó với bạn. Qua tiếng động cơ DC 6. tiếng nói chuyện của đôi bạn ngồi sát nhau không đến nỗi nào khó nghe lắm. Nhưng, Minh Huy không có dịp nói nhiều, vì Hoài Nguyên đã ngủ. Qua những giây phút căng thẳng thần kinh của những ngày cưới vợ vừa qua, Hoài Nguyên mệt mỏi nhiều. Nếu chàng lấy được vợ cơn căng thẳng thần kinh của chàng có thể giảm đi nhanh chóng. Đằng này, chàng lại lấy vợ hụt. Minh Huy nhìn bạn nằm ngoẹo đầu trên ghế và ái ngại nghĩ đến chuyện không biết đến bao giờ bạn mình mới lấy lại được sự bình tĩnh của tâm hồn và mình có thể làm được những gì để giúp bạn.

Khách sạn Minh Nguyệt chỉ dành riêng cho vợ chồng mới cưới thuộc loại đắt tiền ở Đà-Lạt. Ban ngày cũng như ở những khách sạn đắt tiền khác, phòng tiếp khách nằm trên lối ra vô chính của khách sạn vẫn vắng vẻ. Vào giờ khuya nhưng không còn là sớm này, nơi đây còn vắng nhiều nữa.

Chiếc tắc-xi đưa đôi bạn tới phòng tiếp tân được tả trên đây vào lúc 9 giờ tối. Có một cặp vợ chồng đứng ở đó. Vợ chồng này có vẻ là một cặp vợ chồng «rổ rá cạp lại,» nghĩa là cả hai đều như những món đồ vật đã dùng rồi, đã cũ – tức là chàng đã có vợ, nàng đã có chồng, vợ chàng bỏ đi hoặc chết, chồng nàng chết hoặc bỏ đi – họ lấy nhau và họ đưa nhau đi hưởng tuần trăng mật như ai. Họ định sáng mai đi sớm nên tối nay, họ xuống thanh toán tiền phòng.

Bà vợ tức là cô dâu mới chừng 35 tuổi. Thân thể đó chắc đã sinh sản được vài mụn con. Nàng dường như vừa phải lâm vào cảnh bắt buộc cai đàn ông lâu ngày nên khuôn mặt nàng lúc này lộ rõ những nét thỏa mãn. Nàng thuộc loại đàn bà hồi xuân. Nàng có vẻ hãy còn ngái ngủ trong lúc chú rể đầu đã hói chỉ còn lơ thơ mấy sợi tóc – dáng chừng sinh sống bằng nghề cộng sổ sách – mượn cây viết chì cộng lại bản tính tiền của khách sạn.

Người tiếp tân của khách sạn cũng như tất cả những người bạn đồng nghiệp của anh trên cõi đời này có thể được mô tả gọn trong một câu Kiều: «Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao » đang hòa nhã bằng một giọng cấm cẳn nghe như đấm vào tai người ta. Trả lời điện thoại:«!… Chúng tôi rất tiếc… Dạ… Dạ. Khách sạn chúng tôi chỉ dành riêng cho những cặp vợ chồng mới cưới.. Dạ.. Vợ chồng cũ cũng được ạ… Dạ… Song chúng tôi không thể nhận vợ chồng chưa cưới.. Hứa hôn rồi cũng vậy thôi. Dạ… Kính ông. Xin được hân hạnh đón ông dịp khác...» Anh đặt ống nói xuống và quay lại cặp vợ chồng trước mặt, anh cố nở một nụ cười hòa nhã:

– Thưa, ông bà được hoàn toàn hài lòng trong những ngày ông bà lưu lại đây chứ ạ?

Cô dâu đã cũ tức bà nạ dòng đứng với chồng ở đó mơ màng nói như nói đến một cái dĩ vãng xa xôi:

– Chưa bao giờ tôi có dịp hài lòng đến thế. Chúng tôi muốn ở lại thêm một tuần nữa.

Chú rể già vội vàng tiếp:

– Nhưng rất tiếc, chúng tôi có việc phải về Sàigòn.

Anh tiếp tân lịch sự xoa xoa hai bàn tay vào nhau:

– Thưa ông bà. Mùa này Đà-Lạt đang đẹp. Đây là mùa Đà-Lạt đẹp nhất trong một năm. Chúng tôi hân hạnh có cái hy vọng.. Dạ… Thưa chúng tôi hy vọng sang năm… Mùa này chúng tôi lại có cái hân hạnh được hầu tiếp ông bà.

Nghề tiếp khách ở khách sạn đã cho anh tiếp tân này thấy có nhiều cặp vợ chồng trở ra, trở vô khách sạn – bất cứ nhiều lần. Lần đầu với nhau nhưng những lần sau, với những người khác. Những căn phòng Ô Ten trần trụi chỉ có cái giường nằm là quan trọng nhất, có mãnh lực gợi cảm và gây dục rất mạnh. Có nhiều thiếu nữ hiền thục con nhà có giáo dục, nhất quyết giữ gìn trinh trắng để đền đáp tình yêu và lòng chiếu cố của người có diễm phúc được các nàng chọn làm chồng, nhưng khi vô đến những phòng Ô Ten, trước sức gợi cảm riêng đó, đã quên tất cả và dễ dàng trở thành đàn bà.

Trong cái êm vắng gần như hoàn toàn của trời đêm Đà-Lạt, có tiếng xe hơi từ xa leo dốc tới trước cửa khách sạn. Cặp kính trắng của anh tiếp tân là một cặp kiếng thật, anh hướng cặp mắt chỉ nhìn gần được của anh ra cửa:

-Xe tới. – Anh nhìn lên mặt đồng hồ điện trên cửa.– Giờ này là giờ xe phi trường tới. Một cặp vợ chồng yêu nhau ra đi. Một cặp vợ chồng yêu nhau khác tới.. Hi.. Hi…

Bên ngoài, Hoài Nguyên chậm chạp và mệt mỏi chui ra khỏi xe sau Minh Huy. Chàng đã ngủ suốt chuyến bay và bây giờ chàng hối hận mình đã ngủ. Bởi vì trong giấc ngủ chập chờn lưng trời ấy, chàng đã ngủ mê, và trong mê chàng thấy Như Ngọc.. Nàng đẹp tuyệt vời trong bộ áo cưới trắng tinh với hoa trắng trên mái tóc. Chàng muốn quên Như Ngọc nhưng tiềm thức của chàng lại muốn khác chàng sợ mỗi lần chợp mắt là lại thấy hình ảnh của nàng hiện ra.

Trong đời sống của Hoài Nguyên, có một cảm giác mà chàng ghét nhất thù nhất, không muốn có nhất, đó là cảm giác hối hận.

Trước kia, trong thời gian sắp cưới Như Ngọc, thỉnh thoảng Nguyên còn nghĩ rằng có thể chàng bị lôi cuốn vào hôn nhân như một con vật mắc bẫy. Một cánh chim sa lưới. Giờ đây khi đám cưới đã hỏng, đã tan vỡ hoàn toàn chàng chỉ còn thấy cái cảm giác mất mát. Tiếc hận như người vừa bị mất một vật gì quý báu nhất đời. Cảm giác mất mát và hối tiếc ấy làm cho người ta buồn phiền, nhất là khi người ta lại là một thanh niên đa tình và tham lam về tình như Hoài Nguyên.

Và Hoài Nguyên đang buồn buồn.

Minh Huy vừa ra khỏi xe đã vươn vai hít hà một hơi dài:

– A, không khi Đà-Lạt. Tuyệt hảo. Ở đây người ốm không cần uống thuốc cũng…

– Cũng chết ngủm.

Minh Huy nhận ngay thấy thái độ buồn phiền không hưởng ứng sự lạc quan thích thú của mình. Nhưng chàng cũng giả vờ như không biết để hỏi:

– Sao bồ? Bồ thế nào?

– Chán bỏ mẹ.

Huy vỗ nhẹ lên vai bạn trong cử chỉ thông cảm:

– Không sao đâu. Ngủ một đêm mai bồ sẽ thấy yêu đời bằng thích. Bồ vào lấy phòng đi, để tôi mang va-ly vô sau.

Hoài Nguyên gật đầu. Chàng mỉm cười nhưng nụ cười hóa thành một cái nhăn nhó. Răn rúm miệng mồm y như người bị đau dạ dày ở thời kỳ thứ chín hoặc người bị bệnh thiên đầu thống gia truyền ba đời. Rồi chàng lừng khừng như một triết nhân chán đời chính hiệu bước lên những bực thềm vào khách sạn dành riêng cho những cặp vợ chồng mới cưới.

Chàng đi ngang mặt cặp vợ chồng vừa mới trả tiền phòng. Ông chú rể đứng nhìn cái nhìn từ biệt ngày mai ra đi xuống sân sau khách sạn.

Ông bấm nhẹ tay bà cô dâu:

– Ê.. Ô Ten này hách quá ta…

– Chi vậy mình?

– Có cả bít-xin mí lỵ bàn pinh-pông..

– Thiệt ta.. Chúng mình ở đây cả tuần mà không biết. Thôi để lần sau chúng mình trở lại đây. Mình sẽ tha hồ đánh pinh-pông…

« Chú rể » không có cô dâu đến trước quầy tiếp tân:

– Tôi là Hoài Nguyên. Tôi mới tới. Tôi có giữ phòng.

Chàng tiếp tân tươi tỉnh đầy vẻ ngái ngủ và nhàm chán:

– Xin trân trọng kính chúc tân nhân – anh quen miệng nói câu chào kiểu cách của khách sạn. Anh nhìn ra cửa chờ tân nương tới để anh có thể nói tiếp câu chào anh đã thuộc nằm lòng như học trò lớp ba học bài. Nhưng không thấy « nàng » xuất hiện, anh mở tập điện tín giữ phòng.– Thưa quý khách.. Quí khách Hoài Nguyên và tân nương Như Ngọc.. Dạ có.. Chúng tôi dành riêng cho tân nương và tân lang phòng số 101.. Phòng hợp cẩn đẹp nhất của chúng tôi.. Chúng tôi tin chắc tân nương và tân nhân sẽ hài lòng…

Đôi mắt cận thị hấp háy qua làn kiếng cận, anh nhìn ra cửa:

– Thưa tân nhân. Tân nương có cùng tới với người không đây ạ?

Tân nhân lừng khừng:

– Có chứ. Đang trả tiền xe với mang va-ly vô ngoài đó. Đưa chìa khóa cho tôi lên phòng trước.

– Thưa tân nhân có vẻ không được khỏe?

– Ừa. Mệt cóc chịu được. Định lên đây nghỉ ngơi cho nó lại sức. Này, Ô Ten vắng người hay là đông đấy? Có Mỹ ở không?

Anh tiếp tân trợn mắt, lắc đầu y như khi anh nghe Cò Kiểm Tục kết tội khách sạn anh chứa gái mãi dâm:

– Bẩm.. tân nhân.. khách sạn Minh Nguyệt chỉ dành riêng cho những cặp tân nhân, tân nương vừa mới thành hôn thú.. Chúng tôi tối kỵ không tiếp khách Huê Kỳ.

– Nhưng nếu có cặp vợ chồng Huê Kỳ – Việt Nam nào đến mướn phòng có tiếp không?

Đôi mắt cận thị của anh tiếp tân sáng lên dưới làn kính trắng:

– Bẩm tân nhân… nếu là vợ chồng mới cưới thì tiếp…

Hoài Nguyên rút thuốc lá định hút. Chàng hơi thắc mắc không hiểu anh chàng khách sạn này dùng thứ ngôn ngữ Hán Việt hay tiếng lóng gì mà lại gọi chàng là «tân nhân». Chàng nghĩ thầm đến chuyện có thể anh này lộn chàng với một đàn anh nào tên là Nguyên Tân Nhân chăng. Gói Lucky của chàng hết nhẵn, chỉ còn gói giấy không nằm trong bàn tay chàng, anh tiếp tân tuy mắt cận thị nhưng cũng nhận thấy ngay cái nhìn cau mày khó chịu của ông khách, anh nhanh nhẩu:

– Tân nhân dùng thuốc Lucky..?

– Quí khách sạn có sẵn thuốc lá Lucky không?

– Thưa có..

– Luky ba hàng chữ?

– Bẩm… bổn khách sạn chỉ có thứ Lucky thường, dùng cho binh sĩ Huê Kỳ. Thứ Lucky «phò ếch pọt on li » thì không có sẵn..

– Tôi cóc bao giờ hút Lucky một hàng cả. Nhưng thôi, hút tạm vậy. Lấy cho tôi một bao. Lát nữa tôi mở va-ly. Thiếu gì.. Tôi có mang sẵn hai tút Lucky ba hàng ở Saigon lên….

Anh tiếp tân đẩy cuốn sổ bìa đen tới trước mặt khách:

– Xin tân nhân ghi dùm căn cước vào đây….

Anh tiếp tân đi vào phòng trong lấy thuốc lá đúng lúc “tân nương đực” Minh Huy đang đi vào. Người tài xế xách hai chiếc va-ly vào tận thang máy. Huy dừng lại sau lưng bạn:

– Khách sạn này có vẻ được đấy nhỉ? Đàn bà ở đây chắc chắn là phải đẹp.

Chàng nhìn quanh bằng đôi mắt tán thưởng rồi cầm lấy chìa khóa phòng:

– Toa lên sau nghen. Moa lên phòng trước. Còn cái hộp hoa này Toa nhớ mang theo nghen…

Minh Huy bỏ hộp giấy đựng hoa lại mặt quầy và bước vào thang máy.

Anh tiếp tân trở ra. Anh đưa gói Lucky mới chưa xé giấy bao cho khách. Anh nhận thấy trên mặt quầy có thêm hộp đựng hoa. Do đó anh nghĩ là cô dâu đã lên phòng trước. Anh nghĩ thầm: « Cô dâu coi bộ nóng lên phòng quá ta..»

– Thưa quý khách.. – anh mỉm cười –. Tân nương đã.. đã..?

« Chú rể » buông một câu rất hách:

– Đã xách va-ly lên phòng rồi.

Anh tiếp tân choáng người. Từ ngày vào đây làm cái nghề tiếp những cặp vợ chồng mới cưới đến giờ. Thời gian kể cũng đã khá lâu, chưa bao giờ anh thấy chú rể nào hách đến như chú rể này, bắt vợ xách va-ly phây phây. Quái dị, hồi này dân Việt Nam mình tiến bộ lắm rồi mà. Đã biết chiều đàn bà ra gì. Làm gì còn có loại chồng vũ phu, phong kiến quái thai như anh này?Anh nghĩ như vậy và đôi mắt cận thị của anh nhìn chú rể đứng đó chen lẫn ngạc nhiên và kính phục. Anh nhướng nhướng đôi lông mày thưa và nghĩ tiếp: « Cha này chắc phải là con nhà quan hoặc có một nghệ thuật chế ngự đàn bà thần sầu lắm».

Hoài Nguyên cũng thấy đôi mắt kẻ nhìn mình có cái gì lạ lạ. Song đang bực bội và buồn rầu, chàng chẳng muốn tìm hiểu. Chàng ôm hộp hoa đi vào thang máy. Thang máy độc nhất của khách sạn vừa đưa Minh Huy lên lầu trở xuống. Một mình Hoài Nguyên đứng trong thang máy đi lên.

Cửa phòng sơn mầu hồng – mầu của « áo hồng, khăn cưới » – bên trên có gắn bông hoa lớn bằng cái mâm làm bằng vải tây điều, hai bên có treo hai ngọn đèn lồng Hồng Kông. Ra cái điều là phòng « động phòng hoa chúc ». Hoài Nguyên đẩy cửa vào và thấy mình đứng trong một căn phòng được trang hoàng và bầy biện như một phòng khách. Có đủ bộ salon. Tủ rượu. Chàng đứng chống nạnh nhìn quanh. Dường như phòng này còn thiếu một cái gì đó. Một vật mà chàng cần dùng.

Khung cửa sổ lớn có kiếng mở nhìn xuống mặt hồ Than Thở. Bây giờ là đêm. Có trăng sáng. Mặt hồ phản chiếu ánh trăng trông thật mơ mộng. Bất giác Hoài Nguyên thấy nhớ nhung Như Ngọc hơn bao giờ hết…

Nếu không có chuyện gì lạ xảy ra, giờ này Như Ngọc đã có mặt trong phòng hoa chúc này với chàng… Và nếu có nàng, căn phòng giá lạnh, vắng ngắt này sẽ nóng biết là chừng nào. Chàng sẽ không còn mắt đâu mà nhìn ánh trăng xanh ngoài kia nữa…

Nén một tiếng thở dài não ruột, Hoài Nguyên đi qua phòng ngủ.

Va-ly của Minh Huy đã được mở trên chiếc giường nệm bông trắng tinh. Trắng như tâm hồn của cô dâu ngày cô dâu mới lọt lòng mẹ ra đời. Minh Huy đang cởi quần áo:

– Coi rồi. Phòng tắm có nước nóng. Được lắm. Moa cần tắm một cái. Toa nên nằm nghỉ rồi tắm cho tỉnh lại. Xong chúng mình xuống ăn tối cũng vừa. Còn sớm chán…

Hoài Nguyên cau mày nhìn xuống mặt giường:

– Chi vậy? – Minh Huy hỏi.

– Có mỗi một cái giường. Hai thằng làm sao ngủ?

– Giường rộng mà. Phòng cô dâu, chú rể ai lại đặt hai giường bao giờ..?

– Vẫn biết thế. Nhưng nằm chung giường Moa cóc ngủ được.

Minh Huy kéo thử. Mặt nệm chia ra một khe hở ở giữa:

– A…..giường đôi. Hai giường ghép lại được rồi. Lát nữa ngủ mình chỉ cần kéo nó ra…

Vẫn chưa hài lòng, Hoài Nguyên lại hằn học:

– Không có Ti Vi. Khách sạn như vậy mà dám quảng cáo là hạng nhất. Phải có Ti Vi chứ. Trên này có đài Huê Kỳ coi nhờ cũng giải trí được lắm chứ.

Chàng đi tới nhấc máy điện thoại ở đầu giường, cấm cẳn gọi vào máy A lô.

Mai – nữ điện thoại nhân viên của khách sạn Minh Nguyệt – ngồi trong cái ô vuông giống chuồng chim bồ câu gần phòng tiếp tân lúc đó đang nhàn rỗi tán chuyện với chị hầu phòng. Chị hầu phòng là một thiếu phụ đứng tuổi đã mười sáu lần thất tình và trong tương lai, sẽ còn thất tình nhiều nữa.

Chị Nhàn và Mai thường thường mỗi ngày vài chục lần gặp nhau trong ổ chim câu này để thảo luận về chuyện đời. Triết lý về tình yêu và tiền bạc qua những cặp vợ chồng mới cưới mà họ phải hầu hạ.

– Dường như tối nay nhà mới có cặp vợ chồng son tới hả?

Trong khách sạn này, nữ điện thoại Mai biết nhiều về giọng nói của khách hơn chị hầu phòng Nhàn, nhưng chị Nhàn biết mặt mũi của khách nhiều hơn cô Mai. Mai là người hỏi chị Nhàn câu trên.

Chị Nhàn gật gật đầu:

– Vợ chồng son mới toanh, vừa cưới nhau ở Sàigòn hồi chiều…

– Thấy mặt họ chưa? Đẹp đôi không?

– Chưa thấy. Chắc là sắp có chuông gọi đấy! Tên của họ là gì cô?

Mai nhìn xuống tấm bản ghi tên khách và số phòng:

– Tên cậu mợ thì đẹp lắm, không hiểu người ngợm, nhan sắc cậu mợ có đẹp bằng tên không, cậu là Hoài Nguyên. Mợ tên Như Ngọc…

Mai 27 tuổi. Nàng là vợ một anh đàn ông chân chỉ hạt bột đến cái độ cù lần. Anh chồng của nàng thuộc loại đàn ông «đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành » là loại đàn ông mà đàn bà rất ghét, nhất là khi họ phải làm vợ những anh chồng như thế. Nếu Mai lấy phải anh chồng chơi bời, chắc nàng kêu rêu rên rỉ khiếp lắm, nhưng ít nhiều, nàng cũng còn có chút hãnh diện. Với anh chồng hiện giờ của nàng, nàng không được có cả cái an ủi tả oán với thiên hạ, vì không lẽ nàng lại than: « Chồng tôi nó rị mọ quá,… Nó tính tiền chợ đâu ra đấy.. Nó đi chợ khéo hơn tôi. Nó lặt cả rau cá thạo hơn tôi… Tôi chán nó quá ». Vì vậy nàng ấy làm vui với công việc và giải sầu với những cuộc tình duyên của người khác.

Đúng lúc ấy. Một ngọn đèn đỏ bật sau tiếng chuông reo nhẹ trên bàn điện trước mặt Mai. Nàng nhìn lên:

– Vợ chồng son mới đến gọi kìa. Coi họ muốn gì?

Nàng cắm dây và nói vào ống nói:

– A lô?

Giọng nói bực dọc, khó chịu của Hoài Nguyên vang lên bên tai nàng:

– Nè. Sao phòng tôi không có máy Ti Vi?

Mai như người không nghe rõ hoặc không tin ở tai mình:

– Xin lỗi… ông nói gì ạ?

– Tôi nói tại sao phòng tôi không có Ti Vi? Cô làm ơn nói với phòng quản lý cho mang gấp một máy Ti Vi lên đây.

– Nhưng.. nhưng.. thưa ông, khách sạn này không có máy Ti Vi.

– Tại sao lại không?

– Vì…vì thưa ông… khách ở đây không có ai rỗi.. để coi Ti Vi cả. Từ hồi nào tới giờ, chẳng có ông khách nào đòi Ti Vi.

– Bây giờ tôi đòi.. Cô nói với quản lý, biểu tìm cấp tốc một cái Ti Vi đem lên đây cho tôi.. Để tôi coi giải trí chứ? Không lẽ bắt tôi ngồi ngay nhìn bốn bức tường sao?

Có tiếng «cách » hằn học vang lên bên tai Mai.

Ông khách quý có vợ mới cưới mà không biết làm gì khác ngoài việc ngồi nhìn bốn bức tường và đòi có máy Ti Vi đã đặt mạnh ống nói xuống.

Ngạc nhiên đến ngây mặt ra. Mai quay lại nhìn chị Nhàn:

– Chú rể mới tới ở Phòng Hoa Chúc, đòi máy Ti Vi. Chú rể kêu buồn không biết làm gì cho hết đêm. Lạ không? Chú rể mới gì mà kỳ cục quá vậy? ·

Chị Nhàn cười thích thú:

– Chắc cô dâu lại xấu như ma mú chứ gì? Nếu cô dâu quá xí thì việc chú rể đòi ngồi coi Ti Vi, cũng không lấy gì làm lạ. Có điều là những cặp vợ chồng xí thường ít khi đưa nhau lên đây. Đã tới Đà-Lạt. Thế nào họ cũng thụ hưởng bằng thích khí hậu mát mẻ của Đà-Lạt. Để tôi lên đó coi.

Chị Nhàn đi lên lầu để vào phòng Hoa Chúc với cái ý định nhìn mặt cô dâu. Chị yên trí là cô dâu phải bẩn mắt lắm, nếu đẹp, chú rể đã chẳng có thì giờ đâu ngồi coi Ti Vi.

Trong phòng Hoa Chúc, Hoài Nguyên lừng khừng thủ hai tay trong túi quần, đi khám xét những khung cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm trăng sáng. Minh Huy hiện ra giữa khung cửa thông qua phòng tắm. Huy đã mặc quần nhưng còn ở trần, chàng đang cầm khăn bông chà mạnh lên da thịt cho nóng người.

Hoài Nguyên làm một cái nhún vai chán nản:

– Không được coi Ti Vi… làm cái gì cho hết ngày, hết đêm?

– Đừng lo. Đêm mai tôi sợ bạn không có hơi sức mà diễn trò Ti Vi thôi. Chính mình diễn Ti Vi không thích hơn ư? Coi người khác âu yếm nhau, hôn hít nhau, đâu có gì thú…?

– Ngày mai mình về quách Saigon là hơn…

– Bạn không thể về được.

Minh Huy nghiêm trọng nhắc lại cho bạn nhớ cái mục đích cao đẹp của họ khi họ quyết định đưa nhau lên Đà-Lạt:

– Bạn phải cố gắng tỏ cho nàng Như Ngọc, cô giáo khó tánh của bạn, biết rằng bạn là một thằng đàn ông trí lực mạnh, không mềm yếu…. Việc biểu dương tinh thần của bạn sẽ làm cho nàng biết thân, biết phận và lủi thủi trở về với bạn..

Câu nói đầy lạc quan và tin tưởng của Minh Huy dường như không làm cho tinh thần Hoài Nguyên tăng lên được bao nhiêu.

Hoài Nguyên ủ rủ ngồi phịch xuống ghế.

Minh Huy đi tới lục tìm ở ngăn tủ sách đầu giường. Ở đây người ta có bầy vài cuốn sách rất đẹp. Chàng lựa một cuốn vứt cho bạn:

– Nè.. nếu bạn không muốn ngủ bạn có thể đọc cuốn này.. Sách có vẻ hấp dẫn đấy.. «Cổ Tục Yêu Đương Của Đồng Bào Thượng ».

Minh Huy trở vào phòng tắm. Hoài Nguyên mở cuốn sách ra coi. Chàng nhắc lại: «Cổ tục…. thì chán bỏ mẹ.» Có tiếng gõ cửa phòng, chàng nói ra:

– Vô đi.

Cửa mở. Người vào là một phụ nữ. Chị Nhàn.

Chị nhìn chú rể. Chú rể này vừa đòi khách sạn cung cấp máy Ti Vi để coi cho đỡ buồn ngay trong đêm tân hôn. Chị thấy chú rể không có gì là khác thường. Chú khá đẹp trai. Mạnh khoẻ. Chị đoán rằng cô dâu phải hoặc già khằn, hoặc xấu, hoặc người gầy đét như con mắm.. Chị liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ, nơi mà chị tin là có cô dâu:

– Thưa ông. Tôi là người hầu phòng. Xin cho tôi vào giúp ông xếp đồ vào tủ.

Chú rể gật đầu và hất hàm về phía phòng ngủ.

– Trong đó. Chị vô.

Chị Nhàn thoăn thoắt đi vào phòng ngủ với mục đích coi mặt cô dâu để xuống phi báo với Mai. Hoài Nguyên lật nhẹ mấy tờ sách coi qua. Chợt những gì viết trong sách làm chàng chú ý, chàng bắt đầu đọc chăm chú, say mê. Chàng mỉm cười tỏ vẻ đồng ý. Tán thưởng rồi lật qua trang tới. Đôi mắt chàng mở rộng…

Trong phòng ngủ. Chị Nhàn hơi thất vọng khi chị không thấy cô dâu. Chị biết cô dâu đang ở trong phòng tắm vì cửa phòng tắm đóng và bên trong có tiếng nước chảy ào ào. Hai chiếc va-ly còn để nằm trên giường ngủ. Một chiếc đã mở nắp. Nghĩ rằng mình tìm cách ở lại lâu trong phòng ngủ này thế nào cũng trông thấy cô dâu tắm ra, chị Nhàn bắt đầu xếp y phục trong va-ly vào ngăn tủ áo. Va-ly này đựng toàn đồ đàn ông, chị cho đó là va-ly của chú rể.

Nhưng qua va-ly thứ hai, chị ngạc nhiên khó hiểu khi thấy va-ly này cũng toàn là quần áo đàn ông. Y phục của cô đâu chẳng có cái nào. Tìm mãi chị mới thấy cô dâu có mỗi một cái áo ngủ mỏng tanh.

Chị treo chiếc áo ngủ bằng voan của cô dâu – đây là quà Hoài Nguyên mua tặng Như Ngọc trong đêm tân hôn – vào tủ áo và đứng ngẩn người nhìn cái cảnh lạ: bên chú rể chật ních quần áo, bên tủ cô dâu trống trơn. Tòn ten có mỗi chiếc áo ngủ.

Đây là chiếc áo ngủ đắt tiền mà chú rể mua rắp tâm tặng cô dâu để mặc biểu diễn trong đêm tân hôn rất không cần dùng đến quần áo. Chú rể bỏ áo vào va-ly rồi. Mặc dầu đám cưới đã hoãn, chú lên tới cái khách sạn dành riêng cho vợ chồng mới cưới này không có cô dâu nhưng cái áo ngủ mong manh đó vẫn theo lên.

Chị Nhàn ngẩn ngơ và không hiểu, đi ra phòng ngoài, nơi chú rể đang ngồi đọc sách. Chú đọc thật say mê. Chị hầu hắng giọng:

– Thưa… thưa… còn va-ly nào ở đâu không ạ?

Không nhìn lên, chú rể cấm cẳn:

– Có mấy cái để cả trong đó…

– Thưa đồ của cô dâu…?

– Đồ cô dâu làm sao?

– … Đồ cô đâu chỉ có mỗi cái áo ngủ đó?

Hoài Nguyên chợt nhớ lại cái áo ngủ bây giờ không có người bận, chàng bực dọc đóng mạnh cuốn sách lại và trừng mắt nhìn chị hầu phòng có vẻ lắm chuyện:

– Một cái áo đó cho cô đâu đã là quá nhiều. Chị hiểu chưa?

Lẽ tự nhiên là chị Nhàn không hiểu gì hết. Vẻ mặt hầm hầm và giọng nói gắt gỏng của chú rể làm cho chị sợ, chị lùi dần ra cửa phòng. Tới đây chị nghe được tiếng hát của cô dâu từ trong phòng tắm hòa với tiếng nước chảy rào rào vẳng ra. Giọng hát đó làm cho chị nổi gai ốc…

Ba mươi giây đồng hồ sau, chị Nhàn đã diện đối diện với cô Mai trong phòng điện thoại của khách sạn. Chị hồi hộp kể lại những gì chị chứng kiến trong phòng Hoa Chúc: cô dâu chỉ có mỗi một cái áo ngủ mỏng dính như tờ giấy pơ-luya.

Đôi lông mày nhỏ chỉ còn mỏng như sợi chỉ mành và được tô cho đậm lại bằng chì đen của Mai ngóc lên:

– Chị nói sao chứ? Cô dâu chỉ có mỗi một cái ao voan là thế nào. Có ít lắm thì cô dâu cũng phải có vài bộ còn phải mỗi ngày hai buổi xuống phòng ăn chứ? Không lẽ ngày nào cô ả cũng chỉ mặc có một bộ áo lúc tới?

– Thiệt mà… Tôi bày đặt làm chi. Cô dâu chỉ có mỗi một bộ còn quần áo chú rể thì lại quá nhiều.

Mai gật gù cái đầu và mắt nheo nheo lại:

– Có thể lắm. Hắn có thể bắt nàng suốt ngày đêm ở trong phòng, hắn có thể gọi mang cơm lên phòng. Thằng cha đó chắc phải.. ghê lắm…

Chị Nhàn thẫn thờ:

– Chắc thế..

– Còn cô dâu?

– Chắc cũng ghê lắm.

– Đẹp không?

– Thực ra thì tôi chưa trông thấy cô dâu, nhưng tôi có được nghe tiếng cô dâu hát trong phòng tắm. Nàng đang tắm. Vừa tắm vừa hát. Cứ theo tiếng hát mà đoán người thì… thì tôi tin rằng cô dâu cũng… quá xá.

Trong phòng Hoa Chúc…

Chỉ có một ngọn đèn ngủ trên bàn ngủ bên giường ngủ là được thắp sáng khi Minh Huy từ trong phòng tắm bước ra, chiếc khăn lông còn quấn quanh bụng. Chàng rút điếu thuốc lá đưa lên môi và quay nhìn bạn chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng như một con khỉ mắc bẫy.

– Chi buồn vậy?

– Nhiều chuyện buồn như sau này – Hoài Nguyên đáp, giọng nặng chịch như đá – Từ bao nhiêu tháng nay, đêm nào tao cũng nằm mơ thấy đêm tao… tao.. động phòng, ở đây. Để rồi bi giờ tao thấy tao ngủ ở đây một mình với mày. Cuộc đời thực tế phũ phàng không thể nói nổi.

Biết là bạn lại dở chứng. Huy gạt đi:

– Đây chỉ là nỗi buồn.. giai đoạn.. Chúng ta đã biết từ trước như thế này. Ngày mai trời lại sáng.. Và chắc chắn là ngày mai cuộc đời chúng ta sẽ khác. Ngày mai chúng ta sẽ có đông bạn gái. Sẽ gạt người đẹp, sẽ xúc người đẹp cho lên xe hốt rác mang ra lấp đầy năm bẩy hồ Than Thở vẫn không hết người đẹp. Mày cũng dư biết rằng Đà-Lạt bi giờ mặc dầu có trường sĩ quan, đang bị cái nạn dư người đẹp hay sao?.. Vả lại chương trình của mình đã tính trước rằng muốn chinh phục lại được Như Ngọc mày phải lên đây, phải tỏ ra vui sống, để cho nàng biết rằng nàng không giữ một vai trò quá quan trọng trong cuộc đời mày. Mày đã đồng ý làm cho Như Ngọc hiểu rằng: « Có cô thì chợ cũng đông. Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui.. »!…Tao có xúi mày phải bỏ hẳn Như Ngọc đâu mà mày kêu buồn chán.

Minh Huy cũng thầm cảm thấy sốt ruột vì thái độ của bạn. Chàng nghĩ thầm: «Thằng này khó chịu quá. Mình đã chiều nó, nó cứ làm như là con quan, con nhà giàu. Muốn gì là phải được cái đó». Tuy nhiên, chàng vẫn cố gắng thuyết:

– Cổ nhân đã đạy: Đàn bà ở gần thì nhờn, ở xa thì oán… Tại mày dại dột mày coi trọng nàng quá. Mày đặt nàng lên ngai vàng nữ sắc. Ngày xưa Thi sĩ Đinh Hùng “đặt em lên ngai vàng nữ sắc. Trong huy hoàng chiêm ngưỡng một làn da. Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa !”… là đặt người tình không có thật, đặt người thiếu nữ trong mộng. Đằng này mày đặt người thật. Mà người tình bằng xương bằng thịt mày lại là cô giáo. Một loại đàn bà khó tánh nhất ở cõi đời này. Loại đàn bà có thói quen khó khăn với học trò, chuyên bắt..«à refaire». Mày vỡ mặt là phải quá rồi còn gì?

Nhưng Hoài Nguyên không nghe bạn nói. Tâm trí của chàng đang bị ám ảnh hoàn toàn vì hình ảnh Như Ngọc. Chàng tưởng tượng nàng thơm phưng phức. Thơm như mít. Trong bộ áo ngủ mỏng tanh. Đúng như lời Minh Huy nói, cô giáo Như Ngọc thật khó tánh. Chàng và nàng quen biết nhau gần nhau và yêu nhau đã được hai năm trời nhưng cô giáo không chịu « tiền dâm hậu thú ». Mặc dầu nhiều lần Như Ngọc cũng bị kích thích đến cao độ nhưng nàng vẫn giữ được không cho Hoài Nguyên được hưởng cái ân huệ cuối cùng. Qua những cái hôn đôi khi cũng rất nồng, những vòng tay ghì đã chặt, Hoài Nguyên đã có đủ dữ kiện để tưởng tượng tấm thân thơm mát của nàng trong bộ áo mỏng này.

Cảnh bàn ngủ, giường ngủ trong căn phòng khách sạn chuyên dành cho vợ chồng mới cưới làm việc vợ chồng này đang làm cho Hoài Nguyên bị kích thích. Nếu đêm nay có nàng ở đây… Hoài Nguyên bắt đầu nghĩ rằng lẽ ra đêm nay phải có Như Ngọc ở bên chàng chứ…? Không có nàng là cả một sự vô lý.

– Mình ở đây một mình làm chi? – Hoài Nguyên tự hỏi lớn tiếng như vậy. Tại sao mình lại bỏ Sài gòn? Tại sao mình lại lén lút bỏ đi như thế này? Đây là một hành động chạy trốn… Ta có bổn phận phải ở gần nàng..

Và chàng đùng đùng quyết định:

– Sáng mai ta sẽ trở về…

Minh Huy vội vã can thiệp:

– Bậy nào. Mày về bây giờ là hỏng hết. Như Ngọc sẽ cười vào mặt mày. Nàng sẽ khinh bỉ mày. Mày phải nhớ rằng đàn bà có thể yêu mình vì đủ lý do, dù mình có đủ những tật xấu, nhưng nếu đàn bà khinh mình, đó là đời mình tàn… Tình yêu và sự khinh bỉ không bao giờ đi đôi với nhau..

Hoài Nguyên được bạn nói như gào vào tai:

– Mày chỉ có mỗi một cách chinh phục lại nàng: hãy tỏ cho nàng biết mày là một thằng đàn ông đàng hoàng. Mày có thể sống không có nàng mà mày vẫn không chết, mặc dù mày rất yêu thương nàng. Hiểu chưa? Mày bỏ về bây giờ mày khóc lóc với nàng như một thằng hèn. Mày sẽ mất nàng vĩnh viễn. Biết chưa!

– Biết rồi. Khổ lắm. Nói mãi.

Minh Huy lại thấy cần phải an ủi bạn:

– Tại mày cứ kêu buồn và nằng nặc đòi về. Thôi, vui lên đi. Sáng mai tao cam đoan với mày là mầy sẽ vui, sẽ thấy yêu đời trở lại và mày sẽ chịu đựng được sự xa vắng Như Ngọc. Thôi đi ngủ sớm cho khỏe. Mai mình sẽ có nhiều việc để làm…

Vài phút sau. Hoài Nguyên xúng xính trong chiếc áo kimono được gửi mua đặc biệt ở tận Nhật Bản để dùng vào đêm tân hôn.

Kimono mầu xanh có thêu hình hai con rồng trắng ở vạt áo. Đôi cẳng lông lá đen sì của Hoài Nguyên thò ra dưới vạt áo làm cho Huy cười rũ:

– Chúa đảng Hắc Long.. Trong cậu khôi hài cóc chịu được. Cậu như Me Sừ Thầy Nô trong phim James Bond đại chiến Thầy Nô.. Ha Ha.. Cô giáo Như Ngọc đêm nay hụt một cuộc ân ái thích thú với Thầy Nô.

Hoài Nguyên hầm hầm nằm vào giường. Chàng tung chăn đắp. Vẫn còn cười ngặt nghẽo, Minh Huy quay điện thoại xuống phòng tiếp tân:

– A lô… Sáng mai nhớ đánh thức chúng tôi dậy lúc 8 giờ sáng nghe. Chúng tôi có nhiều việc hấp dẫn để làm sáng mai lắm đó.. Đừng có quên mà hại chúng tôi nghen. Chúng tôi kiện ạ…

Chị Nhàn vẫn còn đứng đó với cô Mai. Cô này nghe điện thoại xong trợn tròn xoe đôi mắt cá vàng nói với chị hầu phòng:

– Thằng cha đó gọi xuống. Nó dặn phải đánh thức nó sáng mai lúc 8 giờ. Thằng cha này coi bộ.. quá xá.. quá xá ta…

Trong phòng Hoa Chúc, đèn tắt. Ánh trăng xanh thơ mộng của Đà-Lạt mờ ảo chiếu qua rèm cửa soi sáng căn phòng ngủ. Hai gã đàn ông cùng nằm yên không cựa quậy: gã mơ tới người đàn bà thơm như mít mà gã bỏ lại Sàigòn, gã kia mơ tới những người đàn bà thơm như táo tây mà gã sắp được gặp, được yêu, được ôm, được hôn, được hít ở Đà-Lạt.

Trong không gian êm tĩnh rung rinh đó của cao nguyên, chợt đâu đó vẳng tới nhỉ tai hai gã đàn ông đang nằm mơ đàn bà có tiếng thở dài của một người đàn bà nào đó. Một người đàn bà chắc chắn phải rất đa tình.. Vì tiếng thở dài kéo não nuột như đau đớn mà lại chứa chan hoan lạc. Rồi tiếng thở dài biến hóa thành ra tiếng cười.. Một thứ tiếng cười giống như tiếng khóc rền rĩ…

Trong vài giây đồng hồ, hai gã đàn ông lắng nghe. Hai gã chưa biết rõ mình đang nghe tiếng đàn bà cười hay tiếng đàn bà khóc. Đến khi hai gã biết chắc đó là tiếng cười thì cả hai cùng nhột chịu không nổi. Tiếng cười đó như những ngón tay đàn bà búp măng mơn trớn, vuốt ve cù vào mạng sườn hai gã.

Minh Huy ngồi dậy quay điện thoại, nói vội vào máy:

– Ê cô… Sáng mai đánh thức chúng tôi lúc 7 giờ nghen. Bây giờ…

Quay lại. Thấy bạn vừa bỏ cái gì vào miệng và chiêu nước. Minh Huy hỏi:

– Uống chi?

– Thuốc an thần.

– Cho Moa một viên.

Suốt ba mươi phút đồng hồ sau đó, những tiếng cười giống với tiếng khóc. Tiếng thở dài kéo dài. Tiếp tục thay phiên nhau bay qua không gian tới cù hai gã đàn ông đang sung sức và thiếu đàn bà. Hai gã lăn lộn, chao qua chao lại. Sau cùng…

– Chi vậy?

– Tâm thần vẫn còn náo loạn.

Uống viên nữa..

– Kiểu này thì phải uống thuốc ngủ chứ an thần mà thấm tháp gì..

– Có thuốc ngủ không?

– Có. Để trong va-ly..

– Chịu khó dậy lấy đi. Cho Moa xin một viên…