← Quay lại trang sách

Chương 6

LÚC ĐÓ kim đồng hồ chỉ 7 giờ 30 sáng. Minh Huy vui tươi và nhanh nhẹn thoăn thoắt đi vào phòng ăn của khách sạn. Tâm thần chàng minh mẫn. Thân thể chàng khỏe mạnh, cả người chàng đã sẵn sàng để hành động.

Hành động hiểu theo nghĩa của Minh Huy là việc đi tìm đàn bà đẹp và chinh phục ái tình cùng thể xác người đàn bà đẹp.

Chàng ngạc nhiên và hơi sững sờ khi thấy cả phòng ăn dài rộng vắng tanh, không một bóng người. Khách sạn vẫn còn im lặng như tờ. Từ lúc ra khỏi phòng Hoa Chúc, chàng chưa gặp qua một người nào. Chàng cũng chưa nghe một tiếng động nào.

Chàng ngồi vào một chiếc bàn và đợi. Chàng đợi và đợi mãi..

Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cả một anh bồi nào xuất hiện. Minh Huy nhìn đồng hồ tay, so sánh đồng hồ của chàng với đồng hồ điện lớn bằng cái mâm treo trên vách. Chàng hắng giọng năm bảy cái và xích ghế cho phát ra tiếng động…

Vẫn chẳng thấy có ma nào cả.

Sau cùng, chàng phải đứng dậy. Chàng đi tới khung cửa cuối phòng, nhìn qua đó. Bên trong là một căn phòng nhỏ ăn thông xuống nhà bếp. Ở đây có một chú bồi đang ngủ ngồi trên ghế.

Huy vỗ mạnh vào vai anh bồi. Anh này giật mình. Mở mắt nhưng vẫn ngồi đó như định tiếp tục cuộc ngủ gật.

Huy vỗ vào bụng mình:

– Tôi đói. Tôi muốn ăn sáng.

Anh bồi ngơ ngác và hoảng hốt:

– Chết cha. Bộ đã mười hai giờ trưa rồi sao?

– Chưa mười hai giờ, nhưng ở đây có lệ phải tới trưa mới ăn sáng được hay sao?

Anh bồi đứng dậy, anh đưa tay lên che miệng ngáp:

– Ông.. ông muốn gì?

Minh Huy xử dụng hết kiên nhẫn của chàng để khỏi đấm cho anh bồi ngớ ngẩn nọ một đấm vào mặt:

– Muốn ăn sáng. Bộ ở đây không có điểm tâm ư?

– Thưa.. có chứ…

Từ ngày vào làm bồi trong khách sạn này, anh bồi chưa lần nào gặp khách đòi điểm tâm trước 12 giờ trưa cả. Những cặp vợ chồng mới cưới từ Saigon đưa nhau lên đây gặp trời lạnh thường ngủ muộn. Nếu họ có đói, họ cũng gọi mang thức ăn lên phòng, ăn xong họ vẫn ở lì trong phòng… Anh thấy ông khách trẻ tuổi này, chắc chắn phải là một chú rể, hơi lạ. Tuy nhiên bổn phận của anh là hầu khách, anh hòa nhã:

– Mời ông ngồi bàn. Tôi đi gọi đầu bếp.

– Tôi ngồi chờ đã nửa tiếng rồi.

Minh Huy đi trở ra phòng ăn. Chàng ngạc nhiên khi thấy căn phòng rộng thênh thang vẫn vắng tanh, vắng ngắt:

– Ê, khách ở đây đi đâu hết? Sao vắng quá vậy?

– Dạ.. Các ông bà ấy có lẽ hãy còn ngủ… Ở đây em thấy chẳng ai thức giấc trước mười hai giờ trưa,

Câu trả lời kiêm giải thích của anh bồi có vẻ làm cho ông khách trẻ tuổi, hào hoa nhưng chắc là lấy phải bà vợ xấu không thích nằm với vợ đó hài lòng. Nhìn ông khách ngồi vào bàn, anh bồi quay đi, mồm lẩm bẩm mấy câu chửi lén.

Mười lăm phút sau, anh bồi mới móc được ông bếp ra khỏi giường:

– Có thằng cha dở hơi đòi ăn sáng…

Ông bếp nổi dóa:

– Mẹ kiếp.. Sao lại có thằng đòi ăn sáng vào giờ này?

Anh bồi đáp theo kiểu «phi lô dốp»:

– Thì đã bảo nó dở hơi mà lỵ…

– Bánh mì chưa mang tới. Chỉ có trứng gà luộc. Mày lên hỏi y có chịu ăn trứng gà la-cóoc thì tao làm..

Anh bồi tiên đoán:

– Chắc hắn không cần trứng gà đâu. Kiểu này chắc bố mày vớ phải chị vợ xấu hỉn.. Không phí sức nhiều nên không cần tiếp sức..

Hoài Nguyên xuống tới phòng ăn khi Minh Huy vẫn chưa được ăn sáng. Sau một đêm ngủ kỹ, cả hai chàng cùng tươi tỉnh. Việc trước nhất làm Hoài Nguyên chú ý cũng là việc khách sạn quá vắng:

– Thiên hạ đâu hết rồi?

– Chưa ngủ dậy. – Minh Huy nở một nụ cười hài lòng, chàng thấy mình nghĩ đúng về cuộc sống của người ở đây – Thiên hạ sống về đêm nhiều hơn là ban ngày. Ngủ tới 11 giờ sáng mới thức dậy. Mười hai giờ ăn sáng. Năm giờ chiều ăn trưa, 12 giờ đêm mới ăn tối. Đó là thời khắc biểu của loài người ở một xã hội văn minh tiến bộ..

Anh bồi bưng khay thức ăn điểm tâm gồm hai cái hột gà và ly cà-phê đen tới. Bộ mặt ngạc nhiên đã khó đăm đăm của anh lại càng thuỗn ra khi anh thấy ông khách dở hơi thứ hai xuất hiện.

Hoài Nguyên ngạc nhiên nhìn hai quả trứng:

– Chỉ ăn thanh cảnh có vầy thôi ư? Khách sạn mẹ gì mà tồi quá vậy? Thế mà cũng dám quảng cáo là hách nhất Đà-Lạt…

Bị chạm tự ái, anh bồi cấm cẳn:

– Thưa quý khách, ở khách sạn chúng tôi không có ai ăn sáng trước mười hai giờ trưa cả. Sau mười hai giờ trưa, quý khách muốn dùng món gì khách sạn chúng tôi cũng có. Dám nói chúng tôi không thua nhà hàng Caravelle.

Thấy anh bồi nói có lý, Hoài Nguyên đành dịu giọng:

– Thì cũng cho tôi hai cái la-coóc vậy.

Anh bồi lại phải vất vả một phen nữa. Vì khi anh xuống tới nhà bếp, cho như vậy là đã xong việc ông bếp đã trở vào giường ngủ lại. Việc đi gọi ông bếp còn mệt hơn, anh bồi mắt nhắm mắt mở pha cà-phê và bỏ hai quả trứng vào ly nước nóng mang lên cho khách.

Ăn xong. Minh Huy ký tên vào tờ giấy bông tính tiền do anh bồi đệ trình. Anh bồi nhìn vào bông thấy khách đề «Phòng Hoa Chúc ». Vài phút sau, anh đưa cho ông khách thứ hai này cũng ký «Phòng Hoa Chúc».

Anh ấp úng:

– Hai.. hai ông.. cùng ở một phòng?

Hai ông khách cùng gật.

Anh bồi há hốc miệng ra nhìn hai người thanh niên khỏe mạnh ngồi đó như nhìn một cặp quái vật. Anh không thể hiểu có chuyện gì vừa xảy ra, vì cứ như thường lệ, khách sạn này không hề tiếp khách độc thân, nhất là phòng ngủ được đặt cho cái tên đẹp là «Phòng Hoa Chúc » chỉ dành để tiếp những cặp vợ chồng mới cưới. Không thể có hai cặp vợ chồng ngủ chung một phòng. Trừ khi hai gã đàn ông này là… vợ chồng. Mà ở đời này làm gì có chuyện lạ: đàn ông lấy vợ cũng là… đàn ông?

Ăn sáng xong, đôi bạn cùng đi quan sát địa thế.

Bên trong phòng ăn cũng như ngoài vườn khách sạn, ngoài hành lang, nơi nào cũng vắng ngắt. Sau cùng hai chàng trở về phòng.

Rất thực tế. Minh Huy quyết định ngay:

– Bao nhiêu người đẹp hãy còn ngủ. Moa cần ngủ thêm vài giờ nữa để giữ gìn sinh lực và sức khoẻ. Toa nên đánh thức Moa dậy vào lúc 12 giờ.

Huy nằm vào giường, đắp chăn và ngủ ngon lành ngay. Hoài Nguyên nhìn bạn bằng cặp mắt thán phục. Chàng và Minh Huy có nhiều điểm giống nhau duy có một điểm họ không giống nhau. Đó là việc Minh Huy ngủ khỏe, nằm xuống là ngủ ngon lành ngay còn Hoài Nguyên thì thường thao thức mất ngủ. Nhất là trong thời gian này, chàng đang như người thất tình, suốt đêm chàng chỉ nằm mơ màng nửa thức nửa ngủ thấy mình được nằm cạnh Như Ngọc.

Chính vì mê thấy nằm cạnh Như Ngọc mà sự thực lại nằm ôm gối một mình cho nên Hoài Nguyên lại càng mất ngủ hơn. ·

Hoài Nguyên đã nhiều lần bắt chước bạn: nằm xuống, ngả lưng xuống giường là muốn ngáy pho pho ngay, nhưng không thể được. Người ta có thể bắt chước nhau về các việc ăn chơi, tiêu tiền hoặc Sở Khanh, nhưng người ta không thể bắt chước nhau về việc ăn ngủ.

Không thể nằm xuống ngủ ngon lành cho đến trưa, Hoài Nguyên chợt nhớ ra một việc làm hấp dẫn không kém: chàng giở cuốn sách viết về Tình Yêu của Đồng Bào Thượng ra đọc tiếp.

Mười lăm phút trước 12 giờ trưa, hai chàng thanh niên rời phòng đi xuống tầng dưới của khách sạn Minh Nguyệt.

Hoài Nguyên mang theo cuốn sách. Ngón tay trỏ của chàng đặt trong lòng sách để đánh dấu trang đã đọc tới… Đi tới hàng ghế kê trong hiên khách sạn, đây là hiên của nhà giải trí. Bên trong nhà có bàn bi-da, bàn ping-pong, bàn đá banh điện và nhìn ra hồ bơi – vào những ngày trời nắng, khách có thể bận áo tắm nằm tắm nắng ở đây. Hoài Nguyên chọn một ghế mây, ngồi gọn trong đó và mải mê đọc tiếp.

Minh Huy, nửa người nằm gọn trong chiếc áo Montagut mầu cặn rượu kiểu mới nhất: áo không có cổ, quần Jean mầu nàu sậm, đi mocassin. Miệng ngậm pipe Dunhill, hai tay khuỳnh khuỳnh cạnh sườn, thả bộ đi quanh sân khách sạn.

Chàng như một ông Tướng trước giờ khai chiến đi thăm chiến địa.

Sân khách sạn khá rộng, chế tạo theo kiểu nửa Tây, nửa Tàu. Cảnh vật và cách trang trí ở đây có thể làm thỏa mãn cả hai loại khách thích Âu Mỹ và Á Đông cổ kính. Tức là có cả hồ bơi, có cả dàn hoa phong lan, có bàn ping-pong, có cả bàn cờ tướng. Dàn quanh hồ bơi là những bộ bàn ghế mây bên trên có những chiếc dù nhiều mầu Technicolor che mưa nắng.

Vào giờ này, bên trong khách sạn đã loáng thoáng có người. Minh Huy thấy rằng giờ này là giờ tốt nhất để chàng đi điểm mặt người đẹp vì mỗi phút qua, số đàn bà xuất hiện càng đông.

Người nào mặt mũi cũng tươi rói như hoa anh đào gặp phân bón hóa học. Đây mới là giờ thiên hạ ra khỏi những phòng ngủ ấm áp. Chàng cười một mình khi nhớ lại cái cảm giác ngỡ ngàng của mình hồi sáng sớm nay chàng xuống đây thấy vắng tanh như Chùa Bà Đanh. Chàng công nhận với chính chàng rằng sáng nay, thực ra chàng đã «quê» quá, «quê» ơi là «quê». Chàng tự nhủ như vậy. Ở đời này Minh Huy không chịu nổi nhiều chuyện, nhưng có một chuyện mà chàng chắc chắn không thể nào chịu đựng được. Đó là chuyện tự mình tỏ ra «quê». Người khác mà «quê» chàng đã không thể chịu được rồi, đừng nói gì chính chàng lại «quê».

Sau khi tự sỉ vả mình vài câu. Minh Huy hài lòng, chàng quay lại chỗ bạn ngồi:

– Ê.. bỏ sách xuống bạn. Tôi đưa bạn lên tận Đà-Lạt thơ mộng này đâu phải để bạn đọc tiểu thuyết..

Hoài Nguyên phản đối:

– Xin lỗi.. Đây cóc phải là tiểu thuyết..

– Đã là sách tức là tiểu thuyết rồi. Tất cả những cái gì viết hoặc in lên giấy trắng bằng mực đen đều là tiểu thuyết.. Bạn đừng quên tôi là con nhà báo. Lẽ ra tôi phải khuyến khích hoặc phải lấy làm mừng khi bạn mê đọc tiểu thuyết.. Nhưng tôi nhắc lại: chúng ta vất vả mất tiền nuôi mấy E Giao Chỉ để các em tô son, điểm phấn chài quan to và coi khinh đồng bào nghèo không phải là để cho bạn tới đây ngồi bó giò đọc tiểu thuyết.. Chúng ta tới đây có nhiều việc cao đẹp cần làm…

Chàng giơ tay định giằng cuốn sách trong tay bạn, nhưng Hoài Nguyên giật cuốn sách ra xa:

– Đã bảo đây không phải là tiểu thuyết…

– Không tiểu thuyết thì là cái gì? Những gì viết về bệnh tật hoặc về cơ thể con người gọi là tiểu thuyết y học hoặc y tế. Những gì viết về những chương trình ích quốc lợi dân hoặc làm hại dân, làm mất nước là tiểu thuyết chính trị… Những gì viết về những vụ giết người, những thủ đoạn thủ tiêu xác chết là tiểu thuyết trinh thám, danh từ mới gọi là tiểu thuyết án mạng. Những gì viết về những vụ đàn ông, đàn bà yêu nhau, lấy nhau, có con với nhau là tiểu thuyết ái tình.

Tuy bực mình, Hoài Nguyên cũng phải mỉm cười

– Đúng. Tao đang coi tiểu thuyết ái tình…Mày cũng cần đọc quyển này. Bổ ích ra rít..

– Viết về tình yêu của ai vậy?

– Của đồng bào Thượng, nhưng hấp dẫn lắm. Đọc cuốn này mình mới rõ đồng bào Thượng, nói chung là tất cả những giống dân sống thô sơ, mộc mạc trong rừng núi, sống giữa thiên nhiên, sống với cây rừng, cỏ núi ngày xưa.. có một cuộc sống ái tình giàu có nhiều mầu sắc hấp dẫn hơn bọn dân thành thị tự nhận là văn minh như chúng mình nhiều. Rất nhiều nữa là khác…

Như say sưa, Hoài Nguyên kể tiếp:

– Đừng coi khinh đồng bào Thượng. Về phương diện nào tao không dám nói. Riêng về mặt Tình yêu, sau khi đọc quyển sách này, tao dám quả quyết là họ trên chân chúng mình nhiều. Bọn ở thành thị như mình chỉ có những rắc rối, những giả trá về tình yêu là nhiều, nhưng về tình yêu thuần túy, mình kém đồng bào Thượng xa.. Cả về mặt lễ nghi nữa mình cũng kém.. Này nhé.. Mình chỉ có lễ cưới, lễ tơ hồng thôi chứ gì? Đằng này đồng bào Thượng có cả một cuộc tế lễ bên đống lửa để cầu Thần Tình Ái về với đôi uyên ương trong đêm hợp cẩn vô cùng long trọng.. Họ gọi cuộc tế này là Tế Thần Tình Ái…

Minh Huy chú ý tới khung cửa từ trong khách sạn đi ra sân nhiều hơn là tới lời bạn nói. Từ khung cửa ấy chàng thấy có nhiều người đàn bà đẹp xuất hiện đều đều, nhưng có điều đáng kể tất cả những người đàn bà đẹp này đều đi với đàn ông. Nghĩa là theo con mắt chuyên viên đầy đủ kinh nghiệm của Minh Huy, tất cả những người đàn bà đẹp cũng như không mấy đẹp lắm mà chàng đang thấy đó đều có chồng, đều tới đây hưởng thụ ái tình với chồng họ, và đặc biệt là người đàn bà nào cũng có vẻ thừa thãi ái tình.

Chàng nhắc lại:

– Lễ Tế Thần Ái Tình..?

Hoài Nguyên gật:

– Ừa… Long trọng và thơ mộng ra rít.. Chú rể được bạn bè đặt trong kiệu hoa, khiêng đi qua rừng tới bên cô dâu. Nàng chờ chàng bên đống lửa đốt giữa rừng âm u… Chàng và nàng sẽ sống với nhau một mình ở đó, bên đống lửa hồng…

Cuộc đối thoại về văn chương và tiểu thuyết giữa đôi bạn kém đậm đà và thiếu rất nhiều mặn mà. Vì một lẽ dễ hiểu: hai chàng cũng chẳng ai chú ý tới ai, họ cũng chẳng chú ý đến cả những lời họ nói. Hoài Nguyên chỉ muốn được ngồi yên đọc sách. Minh Huy thì để mắt và tâm trí tìm giai nhân.

Minh Huy đặt tay lên vai bạn, ngắt lời bạn. Một thiếu nữ đi ngang bên kia vườn hoa. Tấm thân nẩy nở của nàng làm căng phồng làn áo nhung đỏ như máu. Nàng đi vào phòng ăn. Minh Huy xoay người theo vòng tròn nhìn theo chàng thì thào:

– Đây rồi.. người đẹp đầu tiên của xứ hoa anh đào Giao Chỉ đã xuất hiện. Ta đi theo nàng. Ta dấn thân vào cuộc phiêu lưu ái tình bắt đầu từ buổi trưa oan nghiệt này.. Người nhớ dành hai cái ghế, để ta và nàng trở lại ngồi… Nếu như đêm nay không thấy ta trở lại thì hẹn gặp lại nhau ở đây vào cuối tuần lễ này..

– Xong rồi. Đi đi cho được việc.

Minh Huy rảo bước vào phòng ăn và chàng tìm thấy người đẹp ngay. Nàng trạc hai mươi mốt, hoặc hai mươi hai, nhiều lắm là hai mươi bốn tuổi. Nàng cao chừng 1 thước 62, vòng ngực của nàng chừng 90 tới 99 phân, vòng mông của nàng nhỏ hơn vòng ngực chừng 5 phân. Minh Huy nhìn ngắm tấm thân đàn bà quyến rũ của nàng bằng cặp mắt sành sỏi nhiều kinh nghiệm, chàng tự cho mình là đàn ông thích đàn bà có vòng ngực lớn hơn vòng mông. Chàng ước lượng và cho rằng vòng bụng của nàng chỉ độ 40 phân là tối đa. Chàng không ưa những người đàn bà có vòng bụng nhỏ quá. Đàn bà lý tưởng theo con mắt thẩm mỹ của Minh Huy phải là người có vòng ngực to, vòng mông bự và vòng bụng đừng nhỏ quá. Với đàn bà có vòng bụng quá nhỏ, quá phẳng lì toàn thịt và gân không có chút mỡ nào, chàng có cảm giác như gần đàn ông hoặc là con trai.

Như vậy có nghĩa là trước mắt Minh Huy, người đẹp áo nhung đỏ kia là một người đàn bà hoàn toàn. Nàng đứng nghiêng nghiêng bên cạnh quầy rượu. Nơi đây có đặt máy điện thoại và nàng đang nói vào máy nói. Tuy trên mặt quầy còn có tới hai máy điện thoại nữa để không, Minh Huy cũng đứng chờ cho người đẹp nói xong, đặt ống nói xuống, chàng mới tới gần.

Minh Huy nở nụ cười tươi chào nàng. Người đẹp như đang mải chờ ai hoặc đang mải suy nghĩ gì đó nên không nhìn, không thấy nụ cười của chàng thanh niên mà nàng chưa quen biết. Vẫn tươi tỉnh mặc dầu chào hụt, Minh Huy nhấc ống điện thoại, quay số.

Minh Huy biểu diễn một màn kịch mà tiếng nhà nghề gọi là «kịch độc thoại», nghĩa là chỉ có mỗi một người nói. Muốn biểu diễn như Minh Huy, người diễn cần nhất phải có cái máy «tê lê phôn». Nếu không có «tê lê phôn» tức là không thể nào diễn được màn kịch này. Từ ngày có «tê lê phôn» đã có không biết bao nhiêu người xử dụng nó vào màn kịch này và đã có không biết bao nhiêu là người mắc lừa.

Người biểu diễn kịch độc thoại quay một con số điện thoại nào đó rồi nói một mình nhưng làm như là đầu dây đằng kia có người trả lời. Phần nhiều là giả vờ nói chuyện với những kẻ có quyền thế, người bị lừa ngồi nghe tưởng là thật.

Hôm nay. Minh Huy, nhân vật đa tình của chúng ta, biểu diễn cuộc độc thoại cốt để cho người đẹp áo nhung đỏ đứng gần nghe tiếng:

– Tôi không cần biết họ nói gì hết… Tôi có quyền đạo diễn của tôi.. Khi chưa tìm được nữ diễn viên đúng với ý tôi, tôi chưa thực hiện được phim.. Tôi đang tìm người.. Anh nói cho họ hay là tôi còn nóng ruột muốn làm phim sớm hơn nhiều. Nhưng tôi nhắc lại.. tôi đang tìm một người đẹp. Người diễn viên lý tưởng có thể đảm nhận được vai trò đẹp này phải là một người đẹp, lẽ cố nhiên nàng phải đẹp lắm… Nàng phải từ hai mươi hai tới hai mươi tư tuổi. Trẻ quá không được mà nhiều hơn số hai mươi lăm tuổi cũng không được. Anh hiểu chưa? Tôi đang tìm đây. Nếu không phải là để tim nữ diễn viên, tôi tới đây làm chi?.. Xong rồi. Có gì mới tôi sẽ gọi cho anh ngay… Bai..

Minh Huy đã nhiều lần biểu diễn màn kịch «tô lô phôn độc thoại » với ngôn ngữ của một nhà đạo diễn điện ảnh đang cần nữ diễn viên như thế. Và đã nhiều lần chàng thành công. Chàng thấy rằng hậu bán thế kỷ Hai Mươi này, giấc mơ trở thành nữ minh tinh điện ảnh dường như là giấc mơ chung của tất cả những người đàn bà đẹp và đa tình. Cứ một trăm người đẹp thì có tới 99 người mơ ước, tin chắc mình có thể trở thành minh tinh màn bạc và sẵn sàng nhận lời đóng phim ngay nếu có ai mời. Một người đẹp duy nhất còn lại trong số 100 người đẹp nói trên đây thì mặc dầu không thích đóng phim nhưng cũng rất hài lòng, dễ tánh với người nào cứ nhất định là mình đóng phim được và vẫn nài mời mình đóng phim. Minh Huy thường dùng phương tiện mời đóng phim để làm quen, sau đó khi đã giao du thân mật rồi, chàng sẽ làm cho người đẹp quên đi chuyện đóng phim bằng những thủ đoạn khác. Hoặc chàng có thể tự thú với nàng rằng chàng chỉ dùng cách đó để được làm quen với nàng. Đàn bà đẹp và đa tình thường dễ tha thứ khi bị lừa, nhất là bị lừa vì yêu. Đàn bà thường thích thấy mình bị lừa hơn là tự ý làm một việc gì…

Biểu diễn xong màn kịch độc thoại đó. Minh Huy quay lại nhìn người đẹp. Chàng hơi lấy làm lạ khi thấy nàng vẫn không có vẻ gì là chú ý đến chàng. Đa số đàn bà vẫn mỉm cười dù rằng chưa quen biết với đạo diễn điện ảnh. Nhưng riêng người đẹp này lại không. Nàng như đang thắc mắc, đang chờ đợi… Đôi mắt nàng vẫn đăm đăm nhìn ra cửa phòng.

Minh Huy nhìn nàng và như người vừa tìm thấy chân lý, vừa thấy chân lý rực sáng ở cuối đường tăm tối, nét mặt chàng tươi lên. Chàng sửa soạn để nói với người đẹp một câu đại khái! “.. À… đây rồi.. Đúng rồi.. Cô là người đàn bà lý tưởng mà tôi đi tìm từ bao nhiêu lâu nay… Thưa cô, tôi xin tự giới thiệu.. tôi là đạo diễn điện ảnh..!” Nhưng chàng chưa kịp nói thì người đẹp đã mỉm cười.. Có điều là nàng không cười với chàng, nàng cười với gã đàn ông vừa hiện ra ở khung cửa.

Đó là một gã đàn ông ngoài 40 tuổi. Mặt mũi và người ngợm dưới mức tầm thường. Y phục của gã cũng chẳng lấy gì làm đặc sắc cho lắm. Nhưng gã có vẻ được người đẹp yêu thương và bằng lòng ra mặt. Minh Huy ngẩn ngơ đứng nhìn theo nàng cặp tay gã đàn ông và hai người sánh vai nhau đi ra ngoài ánh nắng vàng của buổi trưa Đà-Lạt trời thật đẹp. Trong óc chàng sáng lên một ý nghĩ: Nếu gã đàn ông ở dưới mức trung bình và tầm thường kia còn có thể có một người đàn bà đẹp, quyến rũ đến như thế yêu mê, thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi sáng sủa, ăn nói có duyên, hào hoa và lịch sự như mình và Hoài Nguyên chắc chắn phải được nhiều đàn bà đẹp chú ý và chiếu cố lắm mới phải chứ? Như một viên dũng tướng đang ở giữa mặt trận, dũng tướng chỉ có việc lùng địch chứ không có thì giờ để suy nghĩ. Minh Huy cũng ngừng suy nghĩ khi chàng trông thấy một người đẹp khác…

Nàng nằm trên chiếc ghế mây dài ở bên kia vườn hoa khách sạn. Và văn minh biết là chừng nào, nàng nằm đó tắm nắng. Thân thể chỉ được che đậy bằng bộ bikini nhỏ xíu. Số lượng vải được dùng để may bộ bikini đó chỉ đủ để may hai cái khăn mùi soa. Minh Huy chậm chạp ra khỏi phòng. Chàng bắt đầu cảm thấy nực và thèm nằm tắm nắng. Được cái là dù từ lâu rồi chàng không rớ mó đến cặp tạ, không làm một « mu-vờ-măng rét-pia-ra-toa » nhưng nhờ những năm xưa, khi còn là thiếu niên chưa đi làm ra tiền, chưa chơi bời, chàng có chơi thể thao nhiều nên bây giờ thân thể chàng vẫn còn «phóoc ». Nếu cần trình diễn thân thể ở nơi công chúng Minh Huy không cảm thấy ngần ngại mấy.

Chàng đến gần và nhìn kỹ người đẹp đang nằm tắm nắng bên kia vườn nàng nằm cách chừng ba mươi thước. Bên cạnh nàng là những vật dụng cần thiết của người đàn bà tắm nắng: lọ dầu nắng, ly nước cam, cái khăn bông, cuốn tiểu thuyết, cặp kính đen. Chàng nghĩ đến cách làm quen nàng: chàng cũng đến đó nằm tắm nắng, xin nàng chút dầu nắng thoa mình và đề nghị thoa dầu nắng cho nàng.

Một cặp vợ chồng trẻ dắt nhau đi ngang hàng ghế có Hoài-Nguyên ngồi. Anh chồng mập bự, có vẻ là con nhà phú thương, chị vợ có vẻ là con nhà bần bách nhưng có nhan sắc. Đi ngang mặt Hoài Nguyên, chị vợ nói nhỏ vào tai anh chồng câu gì đó, anh chồng gật đầu. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoài Nguyên và chị vợ đi trở lại khách sạn, Hoài Nguyên ngước lên nhìn, gật đầu chào.

Anh mập gật đầu chào đáp lễ và gạ chuyện:

– Anh mới tới đây, phải không ạ?

Hoài Nguyên nhìn quanh, không thấy có ai ngồi gần cả, chàng biết là người thanh niên béo mập này hỏi chuyện chàng chứ không ai xa lạ khác, chàng đáp.

– Thưa vâng. Chúng tôi mới tới tối qua – chàng nhìn quanh – ở đây coi bộ yên tĩnh quá.. Chắc anh ở đây đã khá lâu rồi? Ban đêm có trò chơi gì vui giải sầu không, anh?

Gã béo nhìn chàng như nhìn một siêu nhân. Gã hơi lấy làm lạ mấy giây đầu rồi sau đó, sực hiểu là người đối thoại với mình nói đùa, gã cười hì hì rồi như một cái máy bắt đầu chạy chậm càng lúc càng gia tăng tốc độ, gã cười lớn…

Không hiểu gã béo cười vì lý do gì. Hoài Nguyên lại nói:

– Đêm qua.. chúng tôi chẳng biết đi chơi đâu, bèn vào giường ngủ…

Anh béo yên chí anh chàng khôi hài đó cũng là người có vợ mới như mình và đưa nhau tới khách sạn này hưởng tuần trăng mật, anh lại cười phá lên:

– Ha.. Ha.. Hay quá. Vào giường ngủ liền tù tì…

– Đêm nay chơi trò gì vui, anh chỉ dùm tôi..

– Ha… Ha.. anh khôi hài… buồn cười cóc chịu được…

Hoài Nguyên bắt đầu khó chịu vì thái độ cười cợt quá lộ liễu của gã béo chưa từng quen biết mà đã tỏ ra quá thân mật. Chàng cho rằng anh béo này cười vì một chuyện gì khác chứ không phải vì lời nói nhạt nhẽo của mình, chàng tiếp:

– Khách sạn này tồi quá. Không có cả Ti Vi để khách coi giải sầu ban đêm. Đêm qua tôi có đòi họ mang Ti Vi lên phòng, họ ngẩn ngơ như là tôi đòi họ mang máy xi-nê lên không bằng…

Gã béo cố nén cười để hỏi:

– Thế… thế… đêm qua không có Ti Vi… anh giải sầu bằng gì?

– Tôi.. đọc sách.

Câu khôi hài này như quá đáng với sự chịu đựng nhịn cười của gã béo. Gã ôm bụng cười chẩy cả nước mắt

– Đọc sách?… Quá lắm… Anh đọc sách bằng tay?

Đến lượt Hoài Nguyên ngạc nhiên và khó hiểu:

– Đọc sách chẳng dùng đến tay làm sao mà đọc? Mình phải dùng tay… nâng sách lên chứ?

Gã béo cười như điên:

– Ha… Ha… Dùng tay… nâng sách lên… Ha… Ha… Thú quá… Thế… có.. có.. dấp nước miếng vào đầu ngón tay không?

– Sao lại không?.. Lúc lật trang… không dấp nước miếng thì còn dùng nước gì nữa?

Sau cùng anh chàng mập thích cười đó cũng tạm ngăn được dòng cười gây ra vì cái tài khôi hài số dách của người bạn mới quen. Anh hỏi:

– Tôi xin lỗi.. hai vị quen biết nhau đã lâu chưa?

– Anh hỏi hai vị là những ai kia?

Anh mập thấy mình cũng cần phải tỏ ra là người biết «đấu hót»:

– Hai vị là bạn và người chung phòng, chung giường với bạn?

– A… chúng tôi giao du với nhau đã khá lâu… Chúng tôi ngủ cùng phòng, ăn cùng bàn. Tiêu tiền chung, bận quần áo chung của nhau… Chơi cũng chung… Đủ thứ chung đã từ năm, sáu năm nay rồi…

– Ở’ Sài gòn hai vị cũng ở chung?

– Vâng. Ở chung, ăn chung…

– Cho đến tận bây giờ hai vị mới đưa nhau lên đây?

Đôi mắt anh mập tròn xoe như hai cái trái banh ping-pong.

Cùng thời gian ấy, ở một nơi nào đó trong khách sạn Minh Nguyệt dành riêng cho vợ chồng mới cưới, chàng thư ký tòa soạn Minh Huy đang trải qua những giây phút kỳ cục nhất trong cuộc đời ái tình của chàng. Suốt từ ngày biết thế nào là đàn bà và biết chinh phục đàn bà cho đến sáng nay, Minh Huy mới thấy cái cảm giác bấp bênh mất tự tin này: quanh chàng có rất nhiều đàn bà, đàn bà đẹp và có vẻ đa tình ra mặt, nhưng không hiểu vì lý do nào các nàng đều như không hề chú ý gì đến chàng, các nàng như không biết là có đàn ông đến gần. Bất cứ chàng đến gần nàng nào, dù chàng có nói gì, làm gì, chàng cũng không được nàng nhìn tới. Hình như bao nhiêu nhân điện của chàng đều bị liệt. Cả những lời gạ chuyện thẳng của chàng cũng không được các nàng đáp ứng. Lần đầu tiên trong đời Minh Huy, nghi ngờ cái duyên dáng của chính chàng, chàng bắt đầu nghĩ rằng chàng là một anh vô duyên nhất đời.

Đi theo một nàng mảnh mai, tóc cắt ngắn kiểu cô đào chiếu bóng Audrey Hepburn, Minh Huy đóng vai vị sĩ quan.

– Thưa cô. Tôi chỉ còn được sống vài ngày tươi đẹp ở đây.. Tiểu đoàn của tôi hiện đang chiến đấu trên mặt trận Plei Me. Tôi nghĩ rằng cô có thể…

Họ đi tới quầy rượu của khách sạn. Tại đây, một chàng trai ăn bận khá lịch sự đang nhận thư do một chú bé nhân viên của khách sạn phát, người đẹp mà Minh Huy đi theo tới gần, nàng đứng sát vào chàng nọ:

– Chúng mình về phòng đi anh….

Nụ cười nở trên môi chàng trai khi chàng nhìn nàng là nụ cười của sở hữu chủ khi nhìn vật sở hữu đẹp của mình:

– Chúng mình mới xuống tới mà cưng..

– Nè có thư của má cưng…

Chàng và nàng tay nắm tay, dìu nhau đi.

Người đứng lại một mình là Minh Huy. Chàng đứng đó vì không còn biết nên đi đâu, không còn biết phải làm gì nữa. Chàng nghe rõ tiếng nói của anh thư ký tiếp tân của khách sạn trả lời điện thoại sau lưng chàng:

– Thưa… chúng tôi rất tiếc… Khách sạn chúng tôi chỉ tiếp các cặp vợ chồng mới cưới. Chúng tôi không nhận khách độc thân…

Minh Huy nghe và lời nói của anh thư ký làm chàng nhận thấy sự kém thông thạo về tình hình của chàng. Chàng quay lại nhìn kỹ anh thư ký. Anh này như có vẻ bực đọc khi phải trả lời một ông khách ấm ớ:

– Thưa đó là điểm đặc biệt của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi không có phòng một người vì một lẽ dễ hiểu là chúng tôi không tiếp khách độc thân. Quý khách một mình tới ngụ ở đây quý khách sẽ buồn và chán đời lắm.. Vì quý khách sẽ thấy quanh quý khách chỉ có toàn những người sung sướng. Vì họ có tình.. Thưa tôi nói vì họ có ái tình.. Ái tình… Dạ phải, Ái tình.. Quý khách có thể có nhiều tiền.. Nhưng nếu quý khách một mình tới ngụ ở khách sạn chúng tôi quý khách vẫn cứ chán đời như thường.. Dạ nếu quý khách là chú rể mới cùng tới đây với cô dâu trẻ đẹp… thì nhị vị lại là thượng khách của chúng tôi…. Dạ.. Dạ.. Quý khách nên cưới vợ.. Dạ đúng như thế…. Cổ nhân Tây đã nói một câu chí lý « Không có ai thoát khỏi đàn bà cũng không ai có thể thoát khỏi cái Chết ».

Như hài lòng vì lời nói đượm mầu « phi lô » của mình, anh thư ký nháy mắt thông cảm với ông khách trẻ tuổi đứng đó. Anh yên trí ông khách đó cũng phải là một chú rể mới đang đứng đó chờ vợ mới và chú rể mới đó chắc chắn là phải đồng ý với anh:

Minh Huy nhô người về phía anh ta:

– Này chú… những lời chú vừa nói «tô lô phôn » đó không phải là sự thực ở đây chứ, hả?

Anh thư ký ngạc nhiên:

– Ông nói chi? Tôi nói gì mà ông cho là không phải là sự thực?

– Chú vừa nói rỡn chơi phải không?

Minh Huy tuy hỏi vậy nhưng trong lòng chàng đã tin lời anh thư ký vừa nói về thành phần khách trọ ở khách sạn này là đúng: bao nhiêu đàn bà chàng thấy ở đây đều có chồng,đều mới có chồng và đều tới đây cùng chồng mới để hưởng tuần trăng mật. Tình yêu và hạnh phúc đang tràn đầy trong tâm hồn và thể xác của tất cả những người đàn bà đó. Chàng tìm cách đến gần và tán tỉnh với những người đàn bà có chồng là một việc làm ngu dại và bậy bạ, đáng trách. Tuy nhiên, chàng cũng còn chút hy vọng được nghe anh thư ký cho biết rằng ở trong khách sạn này cũng có vài ba người đàn bà độc thân, cần ái tình

– Bộ ở đây chỉ toàn là đàn bà có chồng thôi hay sao?

Anh thư ký dõng dạc:

– Thưa vâng… Với tư cách là nhân viên thường trực của khách sạn lớn nhất Đà-Lạt này, tôi không bao giờ nói rỡn, nhất là tôi không bao giờ nói rỡn với quý khách. Khách sạn của chúng tôi chỉ tiếp toàn vợ chồng mới cưới. Nếu ông tìm được một người khách độc thân nào trong bổn khách sạn, tôi xin chịu để ông công khai đánh ngay tại đây năm bảy cái tát…

Minh Huy vừa bực vừa tức cười, nhưng vì bực nhiều hơn nên cái cười nở trên môi chàng lúc đó chỉ là một nụ cười nhạt:

– Đúng như lời chú nói không?

– Đúng cái chi?

– Có đúng là chú cam đoan ở khách sạn này ngay lúc này không có một người khách độc thân nào và nếu có chú sẽ để tôi đánh năm bảy cái tát?

Anh thư ký khẳng khái:

– Đúng như vậy. Đúng không chỗ chê…. Tôi cam đoan với ông là ông không thể tìm được lấy một ông khách độc thân trong khách sạn chúng tôi.

– Nếu vậy thì hôm nay mặt anh sẽ sưng to như trái ba-lông hoặc là sẽ méo xẹo đi trông bẩn mắt lắm… Bởi vì người đứng trước mặt anh đây, tức là tôi là khách độc thân… Và người đàn ông thứ hai độc thân đang ở đây nữa là bạn lôi… Hai chúng tôi cùng chưa vợ..

Anh thư ký há hốc miệng:

– Không thể có chuyện lạ như thế được… Người bạn của ông chắc chắn phải là đàn bà chứ?… Nếu quả thực ông không phải là chú rể mới và ông tới đây không có cô dâu, điều đó trái với tôn chỉ của bổn khách sạn… Tôi xin lỗi tôi không thể tin được… Chắc ông nói rỡn…

Anh mở vội cuốn sổ ghi tên khách và số phòng:

-…Ông đang ngụ phòng…?

– Chẳng nhớ số phòng bao nhiêu… chúng tôi đang ở cái phòng mầu hồng gọi là Phòng Hoa Chúc đó…

– Phòng Hoa Chúc? Dạ…. Đó là phòng đẹp nhất của chúng tôi. Phòng đó chỉ dành riêng cho những cặp vợ chồng mới, trẻ dưới 28 tuổi. Những vị nào tái giá, tục huyền, ngay cả những cặp vợ chồng cộng cả hai số tuổi lại mà trên sáu mươi, cũng không hân hạnh được ở đó… Ông mới đêm qua…

Anh lật sổ coi và la lên một tiếng đắc thắng:

– Đây rồi, có thế chứ… Ông nói đùa khéo quá làm tôi cứ tưởng thực… Chú rể tên là Hoài Nguyên… Tức là ông. Cô dâu là cô Như Ngọc… Hai vị, vừa làm lễ thành hôn hôm qua ở Sàigòn.

Anh nheo mắt nhìn chú rể riễu cợt:

– Còn lâu ông mới tát được vào mặt tôi. Sức mấy…

Minh Huy bực mình, chàng toan rút ví móc thẻ căn cước đưa cho anh thư ký này coi, xong chàng dừng tay vì chàng biết trước dù có xuất trình thẻ căn cước chứng nhận mình không phải tên là Hoài Nguyên và mình không phải là chú rể, anh thư ký ngoan cố này cũng sẽ không tin…. Vừa vặn lúc đó Hoài Nguyên tay cầm khư khư cuốn sách quý, lừng khừng đi ngang:

– Vô đây, Hoài Nguyên…

Hoài Nguyên tới trước mặt Minh Huy và chàng thư ký:

– Chuyện chi?

Minh Huy hất ngón tay cái về phía anh thư ký:

– Chú này cứ nhất định hai thằng mình là vợ chồng…

– Kỳ vậy?

– Toa nên nói cho chú ấy biết…

– Biết cái chi?

– Biết chúng mình không phải là vợ chồng…

Hoài Nguyên long trọng nói với anh thư ký mắt tròn xoe:

– Tôi với hắn không phải là vợ chồng. Hai chúng tôi chỉ là bạn….

Minh Huy trừng mắt nhìn anh thư ký y như anh này can tội vu khống và gây sự hão:

– Bây giờ chú đã tin lời tôi chưa?

Hoài Nguyên thở ra buồn rầu và não nùng. Hình ảnh đám cưới hụt hôm qua hiện ra trước mắt chàng với tất cả những mầu sắc bi đát của một tấn thảm kịch, một chuyện đáng buồn nhất đời:

– Chút xíu nữa thì là xong. Dòng đời chỉ cần một sợi tóc để thay đổi khác hẳn… Tất cả mọi chuyện đều êm đẹp. Không một anh thầy bói bạo phổi nào dám tiên đoán đám cưới sẽ không thành. Có gì ngăn cản đâu mà dám nghi ngờ là không thành? Này nhé. Đôi lứa yêu nhau, gia đình hai bên cũng bằng lòng. Ngày cưới tới. Tiệc rượu đã đặt, bạn hữu đã tới, vé máy bay đi hưởng tuần trăng mật đã mua, phòng hoa chúc đã dọn sẵn. Vậy mà. Hỡi ơi. Sự không thành vẫn là không thành. Đến phút cuối cùng, đám cưới không xong. Đau không?

Anh thư ký bối rối:

– Tôi có lời chia buồn với ông về vụ đám cưới hụt. Có điều là tình trạng của hai ông gây khó khăn cho khách sạn chúng tôi. Hai ông làm cho khách sạn mất tiếng. Chúng tôi tự khoe là khách sạn chỉ tiếp toàn vợ chồng son dù có là Vua độc thân cũng không được phép đặt chân vào khách sạn chúng tôi. Vậy mà bi giờ hai ông. Không phải là một ông mà là những hai ông.

Minh Huy giơ bàn tay lên:

– Khỏi cần nói nhiều.. Chúng tôi đi. Đi ngay bây giờ. Có các vàng cũng không thèm ở lại nửa ngày.. Tính tiền đi…

Hoài Nguyên đi vội theo bạn:

– Sao vậy? Sao ra đi đột ngột quá vậy?.. Có chuyện gì làm Toa không hài lòng sao? Này…

Chàng chỉ tay một vòng. Có cả chục người đàn đẹp ở trên nửa vòng tay chỉ đó:

– Bao nhiêu là đàn bà đẹp.. Nhiều đàn bà đến thế này Toa còn đòi hỏi gì nữa?

– Moa không thích đàn bà…

Hoài Nguyên trố mắt:

– Làm cái gì mà phẫn thế? Nói rỡn chơi anh em đấy chứ hả? Huy mà không thích đàn bà thì còn ai nữa.

– Từ ngày mày hụt làm chồng cô giáo, mày ngớ nga ngớ ngẩn chẳng ra cái thống chế gì hết.. Mày không để ý thấy gì đáng để ý hay sao? Bao nhiêu đàn bà đẹp, kể cả đàn bà xấu, ở đây đều đã có chồng.

– Thật à? Thảo nào.. – Hoài Nguyên gật gật đầu ra cái điều thông cảm– Như vậy Toa phải nói là Toa không thích đàn bà có chồng Moa mới công nhận được chứ.. Thì ra khách trọ ở khách sạn này toàn là vợ chồng…

Mười phút sau. Trong căn phòng Hoa Chúc chỉ có hai chàng đực rựa, họ đã thu xếp xong hành lý. Minh Huy hầm hầm chỉ muốn ra đi ngay trong khi Hoài Nguyên còn có vẻ ngần ngại. Nói cho đúng ra Hoài Nguyên có cái băn khoăn của kẻ không biết mình phải làm gì cho phải.

Vừa xếp chậm chậm những bộ y phục còn nguyên nếp vì chưa bận qua lần nào vào va-ly, Hoài Nguyên nói nhỏ nhẹ như người phân trần:

– Việc Moa lên đây cũng là do ý của Toa. Toa nói Moa cần lên đây sống phây phây ít lâu để dạy cho Như Ngọc một bài học… Moa nghe Toa… Mới hôm qua Moa đòi về, Toa đưa ra không biết bao nhiêu là lý do thuyết phục Moa ở lại. Moa cố gắng ở lại… Bây giờ Toa đùng đùng bảo Moa về.. Như vậy có nghĩa là Moa không thể nào sống xa được Như Ngọc. Sự trở về của Moa có ý nghĩa của một lời tự thú, một cuộc đầu hàng.. Đúng không? Moa không thể theo Toa được…

Minh Huy đã biết rõ tánh tình của bạn. Hoài Nguyên rất dễ. Rất cả nể và hay chiều bạn, nhưng khi nào anh chàng đã bướng bỉnh, cơn bướng đã nổi lên anh chàng bất chấp tất cả. Và kinh nghiệm cho Minh Huy thấy rằng mỗi lần Hoài Nguyên lên cơn bướng bỉnh, đôi mắt anh chàng nheo lại với một vẻ ương ngạnh đặc biệt khó chịu.

Và khi nói câu trên đây, đôi mắt Hoài Nguyên cũng nheo nheo lại.

Minh Huy thấy chàng cần áp dụng một chiến thuật khác:

– Toa nói đúng. Toa cần cho Như Ngọc một bài học và Moa tin chắc rằng nàng sẽ nhớ bài học suốt đời.. Nếu nàng không chết…

– Nếu.. không chết? Như Ngọc làm gì mà chết?

– Xin lỗi. Moa muốn nói là.. nếu nàng qua được vụ này. Sống như vậy gọi là sót…

– Sống sót…?

– Sống sót… chứ sao? Cô ả cũng buồn phiền lắm chứ. Khi một đám cưới không thành, người ta cười và thương hại cô dâu nhiều hơn. Cô dâu chịu đàm tiếu và trở thành lố bịch hơn chú rể nhiều chứ. Bao giờ cũng thế. Đó là lẽ tự nhiên. Người con gái buồn tủi chán đời cũng là lẽ tự nhiên nữa… Từ chán đời đến lìa bỏ cuộc đời không xa.. Căn phòng riêng của Như Ngọc ở trên lầu cao… Không cao lắm nhưng cũng đủ cho nàng nhẩy qua cửa sổ xuống vỉa hè và.. đi luôn về bên kia thế giới… Đêm khuya thanh vắng, người con gái thất tình dễ chết lắm, dù cho người ta có là cô giáo…

Minh Huy nhìn ra cửa sổ. Lá màn phất phơ theo gió, Hoài Nguyên nhìn theo mắt bạn. Chàng như tưởng tượng trông thấy người yêu đứng đó.

Minh Huy nhún vai:

– Moa nói xa thế thôi.. Chuyện đời là một chuyện có thể xảy ra chứ không phải chắc chắn là phải xảy ra. Đâu có phải bất cứ người con gái nào chán đời, hụt đám cưới, cũng chết. Chết, cũng khó khăn lắm chứ?

– Toa…Toa có nghĩ rằng Như Ngọc sẽ nhẩy lầu không?

Minh Huy suy nghĩ vài giây rồi long trọng lắc đầu:

– Moa không tin nàng sẽ nhẩy.

Hoài Nguyên thở ra:

– Thật ư Toa?

-Như Ngọc là người có học thức. Đàn bà có học không tự tử bằng những cách làm cho nhan sắc minh tan nát đâu, nhất là những người đàn bà đã có học mà lại có sắc đẹp như Như Ngọc. Suya trăm phần trăm như thế. Toa cứ nghiệm mà coi. Đàn bà đẹp và có học thường tự tử bằng thuốc độc.. Họ muốn giữ nhan sắc của họ được vẹn toàn ngay cả trong cái chết… Uống thuốc độc, họ chết êm ả hơn và nhất là nhan sắc của họ không bị tàn phá…

Hoài Nguyên nhét vội quần áo vào va-ly:

– Moa phải về Saigòn ngay mới được.

Minh Huy cố ghìm không cho nụ cười nở trên môi:

– Xong rồi. Để Moa xuống thanh toán tiền phòng…

Không tìm thấy anh thư ký ở phòng tiếp tân, Minh Huy đi tới cửa nhìn sang phòng bên. Chàng thấy anh thư ký đang đứng gần một nhóm phụ nữ.

Người nói chuyện với anh thư ký là người phụ nữ đẹp nhất bọn. Nàng chính là Hồng Hạnh người bạn gái thân nhất của Như Ngọc. Hồng Hạnh đã gặp mặt Hoài Nguyên, đã nói chuyện với Hoài Nguyên ở Sàigòn nhưng Minh Huy chưa bao giờ được gặp nàng.. Chàng chỉ nhìn thoáng thấy mặt sau của thân thể trong đám cưới hụt của bạn. Vì vậy với chàng, Hồng Hạnh là một người đẹp mới tinh khôi, người đẹp mà chàng chưa từng bao giờ được gặp nhưng vẫn mang máng, mơ hồ như đã gặp ở đâu một vài lần, như đã gặp từ kiếp trước.

Minh Huy thấy nàng thật đẹp, nhưng chàng chẳng còn xúc động gì trước cái đẹp, khêu gợi, quyến rũ của những người đàn bà trong khách sạn này nữa. Vì chàng đã biết rõ: đàn bà ở đây đều có chồng. Tất cả đều như những bông hoa đã có chủ. Tuy rất đa tình, nhưng Minh Huy, và cả Hoài Nguyên nữa, đều không ưa tình ái với đàn bà có chồng.

Vì vậy, với một tấm lòng nguội lạnh như tro tàn, Minh Huy đến gần đám phụ nữ.

– Thưa cô… – anh thư ký nói với Hồng Hạnh – cô về sớm hơn dự tính, chúng tôi mừng quá. Dạo này khách đông, vắng cô thiếu người tiếp các bà ấy, chúng tôi bối rối, vất vả quá..

Minh Huy ghi nhận ngay tiếng « cô » do anh thư ký vừa dùng với người phụ nữ đẹp này. Cùng lúc ấy anh thư ký nhìn lại thấy chàng.

– Chúng tôi tính xong phí khoản của ông rồi. Mời ông…

Minh Huy miễn cưỡng theo anh thư ký trở vào: mắt chàng vẫn không rời được tấm thân tuyệt vời của Hồng Hạnh.

Chàng lấy giọng ngọt và thân mật hỏi anh thư ký:

– Ê…. cô đó là cô nào vậy?

– Cô Hồng Hạnh…

– Sao chú nói ở đây ai cũng có vợ chồng cả kia mà?

Anh thư ký cấm cẳn:

– Đó là tôi nói khách kla… Còn nhân viên khách sạn thì có quyền độc thân chứ. Cô Hồng Hạnh là nhân viên giao tế của khách sạn…

Anh thư ký mở cuốn sổ:

– Tôi đã tính xong tiền phòng của ông đây rồi..

Minh Huy giả vờ ngẩn ngơ như thật:

– Tiền phòng gì?

– Kia.. Ông vừa bảo tôi tính tiền gấp để ông ra đi mà?

– Chú điên rồi.. Hay là chú tưởng lầm ai là tôi rồi… Tôi còn ở chơi lâu mà… Tôi có nói với chú là tôi đi hồi nào đâu? Không lẽ tôi nói mà tôi lại không nhớ hơn là chú sao? Rất có thể là ông bạn tôi muốn ra đi, nhưng đó là việc riêng của ổng. Còn tôi thi tôi chưa đi. Còn lâu tôi mới đi.

Anh thư ký bực dọc ngây mặt ra. Anh muốn nói ra một câu gì mỉa mai, cay đắng, xỏ xiên nữa với ông khách vô duyên và lắm chuyện này. Vì một sự sơ xuất của anh, ông khách đực rựa độc thân này đã lọt vào được cái khách sạn từ lâu vẫn có tôn chỉ là chỉ tiếp có những cặp vợ chồng mới cưới. Sự có mặt của ông khách này ở đây là một sỉ nhục cho danh tiếng của khách sạn. Anh suy nghĩ một mưu kế gì có thể ép buộc ông khách phải xách va-ly cấp tốc ra khỏi khách sạn. Chợt mặt anh tươi lên:

– Nếu ông Hoài Nguyên đi, ông không thể ở đây được..

– Sao lạ vậy?

– Vì ông Hoài Nguyên là người mướn phòng, không phải ông… Phòng được dành cho ông Hoài Nguyên. Bây giờ ông Hoài Nguyên trả phòng, chúng tôi lấy lại phòng cho người khác..

Minh Huy nhìn Hồng Hạnh. Nàng trông gần đã đẹp. Trông xa lại càng đẹp. Nàng xứng đáng để cho chàng ở lại đây, xứng đáng để chàng o bế anh chàng thất tình Hoài Nguyên. Với một nụ cười ngọt ngào, chàng quay lại cười duyên với anh thư ký kiếm chuyện:

– Nếu vậy, có gì là khó khăn đâu, ông Hoài Nguyên vẫn còn ở lại đây kia mà..

Chàng vội vã đi trở lên căn phòng Hoa Chúc, nơi Hoài Nguyên đang đợi chàng với mấy cái va-ly.