← Quay lại trang sách

Chương 7

MINH HUY vừa lên tới hành lang khách sạn, cửa phòng Hoa Chúc đã mở toang, Hoài Nguyên đã xách va-ly ra cửa:

-Ê.. Lẹ lên bồ.. Chúng mình đi ngay cho được việc..

Minh Huy đi phăng phăng vào phòng.

Hoài Nguyên đứng lại bên cửa. Chàng ngạc nhiên khi thấy bạn cởi áo veston, luôn cả cravate:

– Mặc thế được rồi. Việc gì còn phải thay áo nữa? Về Sàigòn thay không được à?

Minh Huy đưa tay lên bóp trán, chàng loạng choạng ngồi xuống ghế, rên rỉ:

– Khó chịu quá. Mình ốm….

– Cố gắng một chút… Về Sàigòn tha hồ đau ốm..Ốm ở Sàigon vui hơn.. Uống hai viên Optalidon, lên phi cơ ngủ một giấc, về tới Sàigòn trông thấy bóng hồng Sàigòn, bao nhiêu bệnh khỏi hết…

– Moa bị sốt rét.. Lạnh quá…

Hai hàm răng Minh Huy đánh vào nhau phát ra những tiếng nghe rợn người.

Hoài Nguyên lo âu:

– Làm sao bây giờ? Mày cố gắng leo lên phi cơ cùng với tao. Hoặc là mày phải nằm lại đây một mình. Tao bắt buộc phải cấp tốc về Saigon.

Minh Huy rên hừ hừ:

– Có việc gì gấp, mà phải về?

– Mày quên à? Tao phải về gấp? vì… Như Ngọc. Nàng có thể chết. Nhà nàng có lầu cao, nàng mà nhẩy xuống thì người nát như bún. Chỉ một phút buồn rầu lên đến cao độ.

– Mày bảo Như Ngọc nhẩy lầu tự tử à? Tại sao nàng tự tử? Vì ai? Vì mày à? Còn lâu. Đàn bà ích kỷ như nàng không đời nào tự tử. Có thể mày tự tử vì nàng chứ nàng thì không bao giờ tự tử vì mày hoặc vì bất cứ ai. Mày nghĩ rằng Như Ngọc có thể tự tử thì thật là khôi hài và ngớ ngẩn.

Hoài Nguyên thộn mặt ra:

– Kìa.. chính mày nói chuyện đó chứ đâu phải tao…?

– Tao lầm. Tao vừa nghĩ lại và tao biết chắc là cái nghĩ lại của tao là đúng. Như Ngọc ích kỷ lắm.. Thời gian mày xa nàng chưa đủ để nàng suy nghĩ thấm thía và nhận thấy sự mất mát của nàng nếu nàng không có tình yêu của mày.. Mày vào đây, ngồi yên đây, tỉnh táo lại tao giải thích cho mà nghe…

Hoài Nguyên ngoan ngoãn xách va-ly trở vào.

– Bạn hữu chơi với nhau là để làm gì?

Hoài Nguyên ngẩn ngơ:

– Bạn thích nhau, hợp tánh, hợp nết nhau thì chơi với nhau. Tao chưa bao giờ tự đặt câu hỏi đó.. Cũng chưa ai hỏi tao câu đó bao giờ..

Minh Huy hắng giọng:

-Tình bạn là một cái gì cao đẹp nhất trên cõi đời này. Riêng đối với loài người, tình bạn còn có thể coi là cao đẹp nhất nữa. Vì chỉ riêng loài người mới có tình bạn. Loài vật cũng có tình mẫu tử, loài vật cũng có tình vợ chồng, chỉ riêng loài người có tình bạn.. Mày thấy có bao giờ hai con chó đực thân ái với nhau không?

Hoài Nguyên lắc đầu.

– Không chứ gì? Không là đúng..– Minh Huy nói tiếp – Hai con chó có thể thân ái với nhau nhưng bắt buộc phải là một con đực, một con cái.. Chim chóc, hổ báo cũng vậy.. Đồng ý không? Chỉ có loài người mới có tình bạn. Chúng mình chơi thân với nhau ngoài việc hợp tánh nhau đã đành phải có sự hợp nết nhau, cùng thích cùng ghét như nhau, mới có thể gần nhau và là bạn được chứ. Nhưng cũng có nhiều thứ bạn. Có thứ bạn chỉ gần nhau khi vui chơi vô sự. Có thứ bạn gần nhau cả những lúc có chuyện buồn rầu, lo âu. Bạn như thế mới là bạn quý. Bạn giúp nhau trong cơn hoạn nạn, bạn lo giúp nhau khi không còn tâm trí để mà lo âu. Chẳng hạn như trường hợp của hai đứa mình. Mày đang buồn nhiều vì cuộc tình tan vỡ, hiện giờ tâm trí mày đang hoang mang, mày không thể suy nghĩ được.Tao là bạn mày, tao có bổn phận phải suy nghĩ thay cho mày. Đồng ý?

Hoài Nguyên tỏ vẻ cảm động:

– Đồng ý..

– Bạn hữu chỉ quý vì thế.. Bạn trà dư tửu hậu, bạn lúc có tiền thì đi ăn, đi nhẩy với nhau, đến lúc bối rối thì mất mặt, bỏ mặc nhau, thứ bạn đó không phải là tình bạn cao đẹp của tao và mày.

– Mày nói như vậy có nghĩa là… tao cần ở lại đây ít ngày nữa?

Minh Huy vỗ mạnh lên vai bạn:

– Đúng rồi. Mày thông minh lắm.. Tao vẫn chịu mày ở điểm mày thông minh hon tao rất nhiều. Cả những lúc tâm trí mày bấn loạn nhất, mày cũng vẫn còn thông minh… Đúng. Mày chưa nên vội.. Cần cho Như Ngọc có thêm một khoảng thời gian nữa để nàng suy nghĩ…

– Nên chăng?

– Nên lắm chứ…

– Nhưng..

– Nhưng sao?

Hoài Nguyên nghẹn ngào:

– Nhưng nếu tao ở lại đây, mày cũng bắt buộc ở lại đây với tao…Tao muốn nói..thật ra…đúng ra…không có gì bắt buộc mày phải bỏ bê công việc và những thú vui của mày ở Sàigòn để ở đây sống với tao hết cả, nhưng vì mày thương tao, mày không muốn tao buồn, nên mày bỏ cả… mày hy sinh vì tao.. Tao thấy bất nhẫn.. Mày hy sinh cho tao như thế là đủ rồi, tao không có quyền đòi hỏi nhiều hơn..

– Mày lại nghĩ nhảm rồi. Anh em không giúp nhau, không hy sinh vì nhau những lúc này còn đợi tới bao giờ nữa? Yên chí đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Tao lúc nào cũng có mặt ở bên mày, khi vui cũng như khi buồn. Tao giúp mày tìm lại được hạnh phúc. Nghĩa là tao hết sức giúp mày chinh phục lại được Như Ngọc. Nàng sẽ phải kính phục mày, nàng sẽ phải hiểu rằng được mày yêu là một vinh dự. Nếu thiếu mày và tình yêu của mày, đời nàng sẽ không còn có gì được kể là giá trị.

Minh Huy đứng dậy. Chàng quên ngay mình vừa kêu bị sốt rét. Hoài Nguyên ngạc nhiên khi thấy bạn nhanh nhẹn, tươi tỉnh thay y phục:

– May đi đâu vậy?

– Xuống dưới nhà ping-pong. Có cái bàn đẹp lắm.

– Mày đang sốt rét kia mà?

– Ờ.. ờ.. đang sốt.. Chính vì bị lên cơn rét tao mới cần hoạt động. Tao học được chữa những chứng bệnh đau vặt này từ hồi đi Sì Cút…Hiệu nghiệm như thần.. Mỗi lần thấy trong mình váng vất, khó chịu, nhức đầu, sổ mũi là đừng có dại mà nằm một chỗ.. Lập tức đi đá banh, đi bơi, đi đánh ping-pong.. Hoạt động cho mồ hôi đổ ra.. Thế là khỏi bệnh… Bây giờ tao mà nằm là ốm to ạ…

Minh Huy xỏ chân vào hai ống quần Jean, xỏ tay vào áo Montagut và phom phom đi ra khỏi phòng.

Hoài Nguyên mở va-ly, lấy quần áo ra bỏ lại vào ngăn tủ. Rồi chàng cũng móc bộ quần cao bồi, áo Montagut của chàng ra thay. Trong khi chờ đợi cô giáo Như Ngọc suy nghĩ và nhận ra sự quý báu vô giá của chàng và tình yêu của chàng, chàng chẳng còn có việc gì làm hay hơn là việc theo bạn đi đánh ping-pong.

Khách sạn không có hồ bơi – Đà-Lạt lạnh cóng, người Sàigòn chịu mất công và mất của lên Đà-Lạt là để được bận áo lạnh, nằm với nhau trong chăn ấm, ăn cù-lao nóng suỵt soạt, uống cà-phê chứ không phải là để bơi lội lẩm cẩm – nhưng khách sạn này có một phòng thể dục thẩm mỹ khá tối tân. Có một điều khôi hài và mỉa mai là những người phụ nữ cùng với chồng mới cưới tới đây hưởng tuần trăng mật vẫn chăm chỉ tập thể thao tay đôi với chồng môn thể thao mà người ta vẫn gọi mà «môn thể thao cổ nhất trái đất », hậu quả đặc biệt của môn thể thao tay đôi nam nữ này là việc nở bụng của phe nữ. Cùng thời gian đó, người ta lại muốn học được vài động tác thể dục để làm cho bụng thon lại,. Do đó phòng thể dục thẩm mỹ của khách sạn được nữ thân chủ chiếu cố thật đông. Người phụ trách việc chiều nữ thân chủ tập thể dục của khách sạn này là Hồng Hạnh.

Khi Minh Huy xuống tới nơi, Hồng Hạnh vừa dạy xong một «cua». Nàng ngồi uống coca bên chiếc bàn nhỏ cuối phòng tập. Chàng muốn tới gợi chuyện làm quen với nàng nhưng chưa nghĩ được cách bắt đầu nào hay.

Chợt chàng thấy Hoài Nguyên xuất hiện ở cửa phòng tiếp tân, chàng vội đi ngược trở lại chỗ bạn.

Chàng thấy cần phải dấu không cho Hoài Nguyên biết là khách sạn này có một nữ nhân viên đẹp như Hồng Hạnh, người thiếu nữ như một bông hoa vừa nở ngồi kia. Dù đang yêu, đang nhớ Như Ngọc, Hoài Nguyên rất có thể sẽ bám sát người đẹp ở đây. Đàn ông đa tình thường có cái tật như thế: yêu một người đàn bà tha thiết nhưng nếu vắng người đó vẫn có thể và vẫn thường yêu một người khác thay thế:

– Đi đâu vậy?

Hoài Nguyên cười tươi:

– Xuống đánh ping-pong. Bàn đâu? Có vợt tốt không?

Hai chàng đi về phía căn nhà phát ra những tiếng cóc..cóc…của trái banh nhựa chạm vào mặt bàn gỗ. Trong tất cả những môn thể thao, Minh Huy ghét nhất là bóng tròn và bóng bàn. Chàng thấy môn chơi này chỉ tốn mồ hôi và hại những trái banh nhựa chứ chẳng mang ích lợi gì cho người chơi, bằng chứng là không có một tuyển thủ bóng bàn nào lại to con, nở nang hết. Nhất là từ ngày chàng đại diện ông chủ nhiệm tờ báo của chàng đi dự những trận đấu bóng bàn giữa đám tuyển thủ hạng thường của Nhật Bản với hảo thủ hạng nhất của Việt Nam và chứng kiến những ván thua đau đớn của tuyển thủ nhà, chàng hết hẳn tin tưởng vào ping-pong. Nhưng hôm nay chàng cũng phải giả vờ sốt sắng và cố gắng múa vợt đập trái banh nhựa trong nửa tiếng đồng hồ với Hoài Nguyên.

Cũng may là tuy nền bóng bàn Việt-Nam mấy năm nay xuống dốc không phanh nhưng ở đây cũng còn khá nhiều dân hâm mộ Mai Văn Hòa và thích nhẩy nhót cho ra mồ hôi dầu cho nên Minh Huy cũng không phải bắt buộc giả vờ lâu chàng tìm được một tay chơi cho đấu với Hoài Nguyên và đi trở vào phòng tiếp tân.

Chàng nhấc máy điện thoại gọi về tòa soạn tờ nhật báo có chàng là một biên tập viên ở Sàigon.

Chừng năm phút sau, chàng nói chuyện được với Linh Phượng, nữ ký giả kiêm nữ thư ký của tòa soạn.

– Chào người đẹp… Nàng có nhận ra ai là người đang nói chuyện với nàng đây không?

Phượng nhận ra tiếng nói của chàng, nàng nửa đùa nửa thực:.

– A.. chàng trẻ tuổi hào hoa… Chàng đang sống ở nơi chân trời góc biển nào đấy..

– Đang ở Đà-Lạt đây.. Nhờ Phượng làm ơn nói dùm…

– Đâu có được bạn….

– Sao lại không được..?

– Ở đời này làm gì có chuyện nhờ vả nhau… Bạn phây phây nằm ở Đà-Lạt mát mẻ.. Nằm ở Đà-Lạt với người đẹp.. Người ta ở lại dưới Sàigòn này nóng như trong chảo rang, nhờ là thế nào..

– Thì sẽ có sự hậu tạ và biết ơn như sau này.. Mận Đà-Lạt, dâu Đà-Lạt nhé..? Mua về cho hai thúng.

– Bậy nào. Vô duyên. Người ta có ăn dở đâu mà thèm mận Đà-Lạt…

– Vậy thì muốn gì cũng được. Ngày nào Phượng yêu ai, tôi sẽ tình nguyện giăng bẫy để cho người Phượng yêu phải yêu Phượng, hoặc nếu nó không đền đáp tình yêu của Phượng, tôi sẽ đi giết nó….

– Lại vô duyên nữa.. Bộ người ta rẻ tiền đến thế sao? Khối người xin yêu người ta mà người ta chưa thèm yêu ai ạ.. Còn lâu người ta mới phải nhờ đến anh đi giết người thay cho người ta…

– Ấy biết đâu đây…Tình yêu nó khỉ lắm. Không thể nói trước được về tình yêu. Nàng chẳng thấy có những người đẹp ra gì mà vẫn đau khổ vì tình, vì yêu mà không được yêu lại đó là gì.. Thôi Phượng ơi, giúp giùm tôi chút đi..

– Việc chi đó.

– Làm ơn báo cáo dùm với chủ nhiệm rằng cái phóng sự về đời sống của đồng bào Thượng, Moa đang xúc tiến, có nhiều tài liệu hấp dẫn và giật gân lắm. Moa sẽ ở lại đây ít ngày nữa và hứa hẹn sẽ viết một loạt bài thật độc đáo. Nói dùm vậy nghen.

– Xong rồi. Mà này, rất có thể là chủ nhiệm cũng lên Đà-Lạt trong vài ngày gần đây lắm đấy nhé. Liệu chừng kẻo chạm trán nhau ở chốn chơi bời ạ.

– Chủ nhiệm lên đây có có mục gì đó? Biết không?

– Dự Đại Hội gì đó mà. Nhưng chưa biết chắc là ông có đi không. Có cảm tình với bạn thì làm phúc báo trước cho bạn biết như thế.

Trong tòa soạn, người nữ ký giả bạo ăn, bạo nói, bạo bắt nhân tình với các ông Tướng và những nhân vật đương thời có quyền thế, hãy còn nói chuyện với Minh Huy thì cửa phòng chủ nhiệm xịch mở. Chủ nhiệm Văn Điệu từ trong đó bước ra với một bà to béo, nạ dòng.

Chủ nhiệm Văn Điệu năm nay trên dưới 50 tuổi, có máu sợ vợ hạng nặng. Sợ và nể vợ vì ngày xưa, cách đây chưa lâu, chỉ mới chừng hai mươi niên, Văn Điệu mới lấy vợ và nghèo xác. Văn Điệu phải đem thân đi làm công nhật ở một cái sở xa mãi tận Nhà Bè và Văn Điệu lại không có đủ tiền để mua một cái xe gắn máy. Do đó cuộc di chuyển mỗi ngày của Văn Điệu thật vất vả, đầu tắt mặt tối, sáng đi từ lúc trời chưa sáng rõ, chập choạng tối mới bò về đến nhà. Vợ Văn Điệu thương chồng bèn về nhà bố mẹ đẻ vay mượn tiền sắm cho chồng cái xe Mobylette. Đó là cái xe máy đầu tiên trong đời Văn Điệu. Về sau, Văn Điệu thấy cuộc sống đi làm thư ký công nhựt đói rách quá, nhân một ngày đẹp trời kia anh bị chủ đuổi, bị mất sở mặc dù đã cắn răng chịu nhục để làm lấy lương, anh bèn nẩy sinh ý định buôn bán. Vợ Văn Điệu lại một lần nữa về nhà bố mẹ đẻ xin tiền cho chồng làm vốn. Bây giờ, khi sản nghiệp của Văn Điệu đã lên tới con số nhiều triệu đồng, khi Văn Điệu đã là chủ báo, chủ nhà xuất nhập cảng, chủ Ngân Hàng và chủ hãng phim, ông tỏ ra biết ơn vợ và biểu lộ sự biết ơn đó bằng cách rất sợ vợ.

Và khi một người đàn đã có tuổi, to béo, sồ sề, ăn bận tuy đắt tiền nhưng rất quê, xuất hiện ngang nhiên ở trong tòa soạn tờ báo, tỏ ra thân mật với chủ nhiệm, người kém xét đoán nhất đời cũng có thể đoán được rằng bà ta là bà vợ của Văn Điệu.

Văn Biểu Vợ nhìn nữ ký giả trẻ tuổi ngồi đó bằng đôi mắt nặng chĩu những ghen tuông và ngờ vực. Như biết ý bà chủ, nữ ký giả tươi cười:

– Thưa bà chủ..

Văn Điệu Vợ như hài lòng, nhoẻn đôi môi tô son đỏ chót ra cười, gật đầu chào lại một cái quê ơi là quê rồi quay lại cằn nhằn chồng:

– Sao… Ông có đi Đà-Lạt được chuyến này với tôi không?

Văn Điệu nhăn nhó:

– Khổ lắm, tôi cũng muốn đi nghỉ với bà lắm chứ? Tôi làm việc cực như trâu bà không thấy sao?

Bà vợ của Chủ Nhiệm Văn Điệu giờ đây đã thuộc vào loại đàn bà nạ dòng thích hợp với trò bài bạc hoặc đồng bóng, chơi hụi. Nhưng bà ta lại không khoái những trò đó, đang ở vào tuổi hồi xuân, bây giờ lại sẵn tiền bà ta từ vài năm nay, đòi hỏi nhiều ở cuộc đời.

Nàng, ta có thể gọi vợ Văn. Điệu là «nàng », một danh từ «nàng» miễn cưỡng, nàng khoái đi chơi, đi ăn, đi xi-nê với chồng, Nàng muốn cùng chồng sống những ngày yêu đương thơ mộng, tức là sống một cuộc sống ái tình thể xác lẫn tinh thần đầy đủ mà nàng chưa bao giờ được hưởng.

Nàng vợ Văn Điệu, người làm vợ Văn Điệu từ ngày Văn Điệu còn đeo dùi cui, đạp xe máy đi hạch sách đồng bào theo sau mấy anh Biện Chà tức là những anh Tây Đen làm mã tà bây giờ đã ngoại tứ tuần. Nàng lấy chồng từ năm 17 tuổi và những người con gái lấy chồng sớm lại thường mắn đẻ, nàng có con sớm. Con gái nàng cũng lấy chồng sớm, nghĩa là nó cũng lấy chồng ngay từ năm nó 17 tuổi và bây giờ nàng đã có cháu ngoại, tức là nàng đã là bà ngoại, nhưng là một thứ bà ngoại đa tình và đói ái tình.

Ông ngoại Văn Điệu cựu phú-lít năm nay ngoại ngũ tuần, vẫn còn nhiều năng lực để làm ái tinh lắm. Nhưng đó là cái năng lực chỉ có thể mạnh khi Văn Điệu gần đàn bà không phải là bà vợ đã chứng kiến những ngày hàn vi đói rách, bà vợ quá già, quá xấu bụng to hơn ngực, Văn Điệu vẫn còn đa tình nhưng không đa tình với vợ.

Nói tóm lại buổi sáng đó, khi Minh Huy từ Đà-Lạt gọi điện thoại về tòa báo, vợ Văn Điệu đòi chồng đưa nàng lên Đà-Lạt nghỉ mát, ăn chơi, Văn Điệu dùng lý do bận việc ra để từ chối. Trước mặt vợ, Văn Điệu là người đàn ông chỉ biết có làm giầu và coi thành phố thơ mộng Đà-Lạt chẳng khác gì những quận lỵ Cái Bè, Cai Lậy hai tỉnh Cà Mâu, nghĩa là cũng như những nơi mà người Sàigòn chỉ đến vì bị bắt buộc.

Chừng nửa tiếng đồng hồ sau khi vợ Văn Điệu ra khỏi tòa soạn, một người đàn bà khác tới đó và được chủ nhiệm Văn Điệu đón tiếp nồng nhiệt khác hẳn khi Văn Điệu nói chuyện với vợ hồi nẫy.

Người đẹp đó là Sê-Ri, một em vừa là nữ ca sĩ vừa là đào cải lương vừa là diễn viên điện ảnh. Kể về mặt nghề nghiệp văn nghệ, em Sê-Ri là kẻ có nhiều nghề nhất, nghề nào của em cũng đẹp và văn nghệ. Có điều là tất cả những nghề nghiệp đó hợp lại không thể nuôi sống được em và cái nghề nuôi sống em, cho em ăn sung, mặc sướng cho em có kim cương, vàng, ngọc, thì lại được em giấu bí mật và không bao giờ em nhìn nhận.

Sê-Ri bận đầm. Bộ robe mầu hồng vừa khít, gắn chặt vào thân thể em như một làn da thứ hai. Vì người em cái gì cũng to, ngực to, vai to, mông to, mắt to, miệng to cho nên em mang mái tóc giả thật vừa vặn. Sàigòn hồi này có phong trào phụ nữ mang tóc giả, những bộ tóc nhập cảng trị giá từ 3,000 đồng cho tới 15.000 đồng bạc Việt Nam, việc mang tóc giả dễ bị lộ hơn việc mang những bộ phận giả khác kín đáo hơn vì có những em gầy nhom, tất cả mọi thứ bộ phận đều nhỏ dù đã mang thêm đồ giả, lại mang những mái tóc quá lớn, nặng đến nỗi gây cho người nhìn các em đi đứng có cái cảm giác là với những bộ tóc lớn như thế, nếu chẳng may lăn đùng, ngã ngửa, các em sẽ nằm chết đó không thể bò dậy được.

Sê-Ri tới tòa soạn Văn Điệu sáng nay cũng mang tóc giả nhưng vì thân thể em lớn cho nên bộ tóc giả đó trở thành tóc thật. Cứ kể ra thì Sê-Ri không cần phải mang đồ giả, cả người em là một cái gì thừa thãi những thứ thật. Nhất là một người đàn ông như chủ nhiệm Văn Điệu vừa phải ngọt ngào, o bế bất đắc dĩ bà vợ bụng to hơn ngực, tất cả mọi thứ đều to nhỏ không đúng luật xong, sự xuất hiện của Sê-Ri là một cái gì đẹp tuyệt vời. Cái đẹp đó làm cho Văn Điệu cứ líu tíu cả bốn chân tay.

– Em đến chào anh đây.

– Em đi đâu?

Cuộc đối thoại giữa Sê-Ri và chủ nhiệm Văn Điệu đầy tình tứ và âu yếm. Sê-Ri như một lò than hồng đang rừng rực lửa và Văn Điệu giống như nồi nước sôi sùng sục ở trên lò. Càng gần Sê-Ri lâu, Văn Điệu càng thấy rạo rực nội thể, tức là gan ruột, tim, phổi, mạch máu của Văn Điệu, giống như một cúi nồi súp-de bị đun sôi quá độ sắp nổ tung.

– Em lên Đà-Lạt…

– Em lên Đà-Lạt làm chi?

– Em lên đó đóng phim…

– Ề… đóng phim ở Sàigòn không được sao mà lại phải lên tận Đà-Lạt?

Văn Điệu là người có óc tưởng tượng rất nghèo nàn, ta có thể nói rằng óc tưởng tượng của Văn Điệu chỉ lớn bằng cái đầu que tăm xỉa răng hoặc nhiều lắm là bằng cái đầu cây viết nguyên tử. Nhưng tình yêu đã làm cho Văn Điệu trở thành người có óc tưởng tượng phong phú. Vừa mới nghe người yêu trẻ tuổi nói đến nàng sắp lên Đà-Lạt đóng xi-nê, Văn Điệu đã tưởng tượng ngay ra cuộc sống xô bồ, ái tình văng mạng của những người đào kép hát. Trước mắt Văn Điệu và trong sự tin chắc của Văn Điệu, tất cả những anh kép hát ở cõi đời này là đĩ đực điếm đàng, những người có tài cám dỗ đàn bà con gái rất cừ và vô lương tâm.

Văn Điệu đã nghĩ ngay đến chuyện để Sê-Ri lên Đà-Lạt sống chung với những anh chàng kép hát điếm đàng đó, vì nhẹ dạ, vì ngây thơ chắc chắn nàng sẽ bị cám dỗ v.v,.

Lúc đó Văn Điệu là hiện thân, là một nhân vật điển hình cho những anh đàn ông đã già mà yêu gái trẻ ở cõi đời này. Nhưng anh già si tình ngốc dại như Văn Điệu tinh ma, xảo trá với tất cả mọi người, nhưng rất ngờ nghệch với gái. Văn Điệu không lúc nào nghĩ rằng người yêu Sê-Ri «poule de luxe» của mình là người chuyên đi cám dỗ, chuyên dùng tình yêu và thể xác để lấy tiền của người khác, chuyên phá hoại gia cang của người.. Trước mắt Văn Điệu, Sê-Ri muôn năm, vĩnh viễn vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu, đáng thương, đáng tha thứ và đáng được bảo vệ bằng tiền bạc.

Sự thực thì đang lúc này, nền Xi-La-Ma của nước Việt Nam Cộng Hòa có những công dân như Văn Điệu, Minh Huy, Hoài Nguyên và những nữ diễn viên như Sê-Ri đang hồi thoi thóp chết. Nói là thoi thóp thì không đúng, ta phải nói rằng nó chết hẳn hoi, chết thẳng cẳng chết đến nỗi không còn có cái gì có thể chết hơn được nữa mới đúng. Nền làm phim xi-nê của đất nước và người ngợm Sàigòn chỉ mới nổi lên chưa đầy một năm đã chết nghẻo. Tất cả – ta có thể nói tất cả mà không sợ bị kiện – tất cả những nhà sản xuất điện ảnh đều vỡ nợ, trong số đó có cả, lẽ tự nhiên, những ông mượn đầu heo nấu cháo. Một số khác vào ngồi tù vì tội lường gạt. Những cô “si-tác-lét” sau chín tháng hành nghề đều chửa hoang, một số trở thành vợ bé của các anh nhà giầu kiểu Văn Điệu.

Trong số những “si-tác-lét” trở thành « poule de luxe » tức là gái chơi bời hạng sang dành cho các vị tai to mặt lớn và thương gia triệu phú có em Sê-Ri của chủ nhiệm Văn Điệu,

Và như vậy có nghĩa là hiện lúc chẳng có ma nào mời em Sê-Ri lên Đà-Lạt quay phim cả, chuyện lên Đà-Lạt quay phim chỉ là chuyện do em tưởng tượng ra để mồi chài Văn Điệu ngu si như những kẻ yêu đương chân chính ở cõi đời này, Văn Điệu tin ngay đó là chuyện thực.

Đôi môi trề khêu gợi của Sê-Ri trề ra theo cái kiểu trề do nàng học lỏm được của bực sư tổ của nàng là Brigitte Bardot:

– Thì anh không chịu làm phim, em phải quay cho người ta. Em biết làm sao được? Em đâu có thích đi quay với người ta. Đi quay với người ta cực lắm chớ bộ.

Văn Điệu nhăn nhó:

– Anh có nói với em là anh không làm phim của ai đâu? Anh đang dự tính «mông tê » phim đây mà? Có điều như anh đã nói với em phim của chúng mình sẽ phải là phim Xi-nê mát-si-cốp, Tếch-ních cô-lo đầu tiên của nước Việt Nam.. Thành ra.. muốn làm một phim đánh dấu một khúc rẽ ngoặt trong lịch sử điện ảnh nước nhà,.

Như cô gái bắt đền bạn, Sê-Ri đứng sát vào người Văn Điệu…Nàng lắc lắc nửa người và bộ ngực đầy của nàng vì cái lắc lắc ấy, chạm vào ngực Văn Điệu. Văn Điệu cảm thấy rùng mình, ớn xương sống y như hồi tản cư chạy giặc vào rừng bị sốt rét ngã nước nó vật:

– Em không không cần đánh dấu với rẽ ngoặt gì hết… Em chỉ cần anh làm một cuốn phim thường.. Thường như người ta vẫn làm. Để cho em có dịp đóng phim… Anh kỳ quá đi, anh bắt em chờ lâu thấy mồ…

– Anh đã làm cái gì là phải thành công. Anh không muốn và anh cũng không thể tự cho phép anh thất bại.

Sê-Ri ngừng biểu diễn trò đập ngực. Nàng cầm lấy xắc tay. Văn Địệu hốt hoảng:

– Em đi đâu? ·

– Em đi về.. Em phải sửa soạn lên Đà-Lạt đóng phim. Một phim rất tầm thường nhưng đó là dịp để em trổ tài..

– Em định bỏ không đóng phim Si-cốp Tếch-ních của anh sao?

– Em không đủ tài đóng loại phim vĩ đại đó.. Anh nên mời người khác.

– Anh không muốn mời ai hết. Anh chỉ muốn có em đóng vai chánh.

Như kẻ thất vọng và tuyệt vọng, Sê-Ri lắc đầu:

– Em xin kiếu… Em cũng phải sống chớ? Em không thể nhịn đói mà chờ phim Si-cốp của anh..

Văn Điệu thộn mặt ra:

– Ơ kìa.. thì anh có để cho em phải đói bao giờ đâu cưa chớ? Anh vẫn có tiền hàng tháng đều đều cho em kia mà?

“Si-tác-lét” Sê-Ri dọa đi lên núi đồi thơ mộng Đà-Lạt để quay phim «xi la ma» và chủ nhiệm Văn Điệu sợ hãi, lo âu đến quíu cả chân tay lại. Về mặt bán báo, Văn Điệu có thể có nhiều thủ đoạn song về mặt tình ái, nhất là tình ái không phải xẩy ra trong phạm vi gia đình. Nếu Văn Điệu yêu thương vợ con thì chẳng ai lý tới làm gì, khốn nổi Văn Điệu lại chỉ coi việc gia đình như là một bổn phận bắt buộc phải làm, y như việc đi xe tự động là phải lo đóng thuế, ở đâu là phải khai sổ gia đình nếu không sẽ có ngày lôi thôi to. Tình ái ngoài gia đình đối với những anh đã có vợ con là thứ tình ái phạm pháp, và đối với cái tình ái phạm pháp đầy hấp dẫn và quyến rũ ấy, Văn Điệu mù tịt và si dại ngốc nghếch hơn ai hết. Văn Điệu tin chắc rằng Sê-Ri là một thiếu nữ ngây thơ. Nếu bây giờ cho nàng đi Đà-Lạt sống một đôi tuần với những anh kép hát lưu manh có ba-tăng, Sở Khanh có bằng cấp, chắc chắn nàng sẽ sa ngã và lão sẽ mất nàng.

Văn Điệu thật tình không ngờ rằng Sê-Ri loan nhằm cái tin có công ty Xi Nê mời đi Đà-Lạt đóng phim cốt để dọa Văn Điệu, anh nhân tình già cóc vàng mà thôi. Nền điện ảnh ở nước này từ ngày nào tới giờ, nghĩa là từ ngày có một số người nhẩy ra làm phim, chưa bao giờ được sống cho ra hồn cả. Nó èo uột kinh niên, nó không bao giờ đám tự nhận, dù rằng nhận bậy, là nó nuốt nổi những nàng “si-tác-lét” như Sê-Ri cả. Nói như vậy có nghĩa là những “si-tác-lét” như Sê-Ri rất đói. Nếu các nàng có quần lành, áo tốt, có nhà cửa, có ma-ri-sến hầu hạ giặt ủi, trải giường, đun nước tắm, đó là vì các nàng có các khoản tiền khác chớ không phải là nhờ tiền đóng xi-nê. Và những người đàn ông chịu bỏ tiền ra cho những em “si-tác-lét” như em Sê-Ri chính là những người vẫn thường đóng xi nê tay đôi với các em ở trên giường vậy.

Tuy không có ma nào mời đi Đà-Lạt để đóng phim gì hết, nhưng Sê-Ri, trước mặt người tình già Văn Điệu, cứ làm như thật:

-… Anh này nói kỳ.. thấy mồ.. Hãng phim người ta biểu đi Đà-Lạt đóng phim thì.. người ta phải đi Đà-Lạt. Cứ ở Sè Gòong này thì người ta sống bằng ký gì?

Văn Điệu làm ra vẻ tay chơi sành sỏi:

– Đóng phim cái mốc xì cùi gì.. Người ta biết dư đi.. Các người đưa nhau lên Đà-Lạt để.. để.. để…

Thấy người tình quê lắp bắp một lô.. « để.. để.. », Sê-Ri tưởng là bỗng dưng lão sanh ra cái tật nói lắp, nàng nhanh miệng đỡ lời:

-.. để đóng phim…Cứ « để.. để.. » mãi sốt cả ruột…

Văn Điệu phang một câu rất quê và rất tục:

-… để đóng.. nhau chớ đóng phim mẹ gì…

Nói xong câu chơi chữ tục tĩu trắng trợn không cần che dấu đó, Văn Điệu tự cho là mình khôi hài duyên đáng, lão bèn híp mắt lại mà cười hì hì….

Nếu là người đàn bà khác, dù là gái giang hồ, nhưng còn chút lương tri và có tí xíu hiểu biết, chủ nhiệm Văn Điệu đã bị khinh bỉ vì câu nói tục đó. Nhưng Sê-Ri là người có một nền học vấn súyt soát lớp năm và mặc dầu bây giờ em bận áo Montagut, quần Levi, tay đeo lắc vàng tây, tay đeo đồng hồ Bulova automatic, em xịt nước hoa Chanel No5 y như cô đào Marilyn Monroe đàn chị, em nhổ lông nách nhẵn thín nhưng tâm hồn em vẫn là cái tâm hồn trong trắng của những em ma-ri-sến, cho nên em lại cười tủm tỉm vì câu khôi hài tục tĩu của Văn Điệu. Tuy nhiên, cười xong, em cũng còn đủ thông minh để làm mặt giận.

– Anh nói tục quá trời hà. Anh bôi lọ nghệ thuật điện ảnh. Người ta đi đóng phim mà anh dám xuyên tạc là đi đóng nhau. Người ta mà kiện anh thì anh bán nhà đi mà thường.

– Hi… Hi, kiện nhà báo thì còn lâu lắm mới được bồi thường, cưng ơi. Cưng quên anh là chủ báo sao? Anh có cả một cơ quan ngôn luận trong tay anh muốn hại thằng nào là thằng ấy chết tươi ngay mí anh.

– Chủ báo, chủ biếc gì mà ăn nói tục

Văn Điệu cãi văng cả nước miếng xuống gậm bàn.

– Ờ…chủ báo không có quyền nói tục à? Chủ báo cũng là người chứ bộ. Người thường nói tục được, chủ báo cũng nói tục được.

Sê-Ri làm bộ «cái nhà anh này nói có duyên quá, cãi nhau với anh hổng có được », nàng cười tủm và quay lưng lại Văn Điệu. Cái “chỗ để ngồi” của nàng căng nứt làn vải dầy bám sát lấy nó, rung theo nhịp dậm chân của nàng:

– Nhà báo nói láo ăn tiền, không có cãi nhau với nhà báo.

Văn Điệu đến gần nàng,

– Thôi mà, cưng. Đừng có giận nhà báo, để nhà báo đền cưng.

– Đền cái gì?

– Cưng muốn cái gì?

Cái mùi đặc biệt, ngây ngất, quyến rủ từ người Sê-Ri bay ra như một thứ mê hồn hương của tiểu thuyết kiếm hiệp Tàu, làm cho Văn Điệu ngơ ngác cả mặt mũi và đờ đẫn cả chân tay. Người đàn ông cưới vợ từ năm 20 đến năm 40 tuổi vẫn còn đạp xe máy cẳng đi làm và tới năm 43 tuổi, giấc mơ cao đẹp, đắt giá nhất chỉ là một cái xe Mô Bi Lết có ống nhún ấy, đến năm nay, đến giây phút này, mới thực sự biết mùi vị của ái tình.

Minh Huy chào đón và chặn bước Hồng Hạnh lại với một nụ cười:

– Chào cô.. Hồng Hạnh….

Vì lịch sự và tưởng rằng ông khách này có việc gì cần hỏi minh, Hồng Hạnh đứng lại. Nàng cười tươi và sốt sắng vừa phải:

– Thưa ông…

Chàng nhìn nàng, mỉm cười, như người bạn thân của nàng lâu ngày mới lại gặp nàng. Hồng Hạnh cảm thấy bối rối, nàng thấy rõ rằng chàng thanh niên hào hoa này muốn có những liên lạc yêu đương tình ái với nàng. Từ con người của chàng tiết ra một luồng nhân điện rõ quá, mạnh quá. Nhưng nàng không muốn tiếp nhận và hưởng ứng cái nhân điện mời mọc, quyến rũ đó. Không phải vì nàng không muốn có tình yêu, hay chán ghét, sợ hãi tình yêu mà là bởi vì đây là nơi làm ăn của nàng và tất cả những người đàn ông ở đây trừ những nam nhân viên của khách sạn đều là đàn ông đã có vợ. Tệ hơn nữa, đó lại là những người đàn ông có vợ vừa mới toanh.

Từ ngày trở thành người lớn tới giờ, Hồng Hạnh đã nhiều lần bị đàn ông có vợ gạ chuyện, muốn bắt liên lạc để mở cuộc tình, nhưng chưa lần nào nàng bị hoặc nàng được cũng thế, một người đàn ông có vợ đang cùng vợ đi chơi tuần trăng mật muốn trao đổi liên lạc ái tình như thế này.

Sự khó chịu của Hồng Hạnh dần đổi sang bực dọc. Nỗi bực tức, cáu kỉnh của nàng tăng thêm khi nàng thấy rằng dù nàng không muốn, dù nàng thấy đó là bậy, là nhảm, là không nên, nhân điện của nàng cứ tự động mở cuộc đáp ứng luồng nhân điện phát đi của người đàn ông xa lạ này. Nghĩa là Hồng Hạnh bực nhiều hơn với chính nàng, nàng thấy mình có vẻ chịu chàng thanh niên quá trơ tráo này.

Sự bực dọc ấy làm nàng nhíu đôi lông mày vòng cung:

– Thưa ông, có chuyện gì cần đến tôi, xin ông cho biết…?

Minh Huy bước lại gần nàng hơn. Mặt chàng nghiêm lại, chàng có vẻ suy nghĩ, giọng chàng nhỏ xuống như giọng nói vẫn dùng để nói lời tâm sự hoặc một chuyện gì bí mật:

– Tôi muốn nhờ cô một việc…

– Ông cho biết…?

– Chắc cô có thể giúp tôi được… Cô Hồng Hạnh ạ… tôi đang đi tìm… vợ…

– Ông.. lạc mất bà nhà….?

Hồng Hạnh thấy tình hình có mầu sắc khôi hài: lạc mất vợ giữa tuần trăng mật? Như con nít lạc mẹ? Vô lý. Hai người lớn ở giữa một khách sạn lịch sự như vầy mà lại có thể bị lạc nhau, không tìm thấy nhau được ư? Làm sao có thể lạc nhau được? Trừ khi người đàn bà cố tình đi lầm vào một phòng khác và ở lại trong đó không chịu ra nữa. Nhưng sự việc vào lầm phòng này cũng không thể xẩy ra ở khách sạn này được. Ở đây, phòng nào cũng có một người đàn ông và một người đàn bà, nếu có anh đàn ông nào vào lầm phòng, anh đàn ông ở trỏng sẽ phụ trách việc tống tiễn ngay, còn đàn bà vào lầm phòng thì đã có đàn bà mời ra gấp.

Nếu anh đàn ông này ngủ dậy thấy mất vợ và đi tìm cùng khách sạn không thấy thì chỉ có một lý do giải thích sự mất tích của người vợ là chị chàng đã vù khỏi khách sạn đã tếch thẳng về Thị xã hoặc về Sàigòn.

Nàng muốn cười lên tiếng nhưng chợt nhớ ra mình là nhân viên tiếp tân một thứ public relation của khách sạn văn minh và lịch sự này nên nàng cố dằn cười để trang nghiêm hỏi:

– Ông cho biết bà nhà tên gì và ông bà ngụ phòng số mấy?

Anh chàng ngẩn ngơ:

– Thưa cô.. tôi chỉ mới biết tên cô là Hồng Hạnh, còn tôi chưa được biết tên vợ tôi.

Hồng Hạnh ngạc nhiên:

– Ông nói sao? ông không biết tên bà vợ ông?

Chàng gật đầu:

– Thưa vâng.. Bởi vì tôi vẫn chưa được gặp nàng. Tôi đang đi tìm nàng. Từ ngày biết yêu đương biết khổ đau, biết sung sướng tới giờ tôi vẫn đi tìm nàng. Tôi biết trời có dành cho tôi một người vợ đẹp lắm, hiền ngoan và,. yêu tôi lắm.. Một người đẹp như cô vậy. Xong, tôi đi tìm và cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn chưa gặp nàng…

Minh Huy nở nụ cười tươi nhất của chàng.

Trong lúc Hồng Hạnh hãy còn ngơ ngác vì ngạc nhiên, chưa kịp có phản ứng chống đối, chàng cầm nhẹ cánh tay nàng, đưa nàng vào phòng giải khát:

– Có thể là Hồng Hạnh hiểu lầm tôi.

Chàng nói với nàng bằng cái giọng thân mật của người đã thân nhau từ muôn kiếp trước:

– Không phải là tôi đã có vợ rồi mà lạc mất vợ nên phải đi tìm. Tôi đi tìm vợ vì tôi chưa có vợ. Tôi còn đang đi tìm người đàn bà lý tưởng có thể làm vợ tôi và hôm nay, tôi có cảm tưởng như tôi đã tìm thấy người đó ở đây,

Ngồi xuống chiếc ghế do chàng kéo ra rồi Hồng Hạnh mới nói được thành tiếng. Nàng vẫn còn nghi ngờ vì từ ngày nào tới giờ nàng chưa hề gặp một ông khách độc thân nào ở trong khách sạn này.

– Anh nói vậy tức là anh hãy còn độc thân ư?

Nụ cười quyến rũ số 2 nở trên môi Minh Huy:

– Thưa vâng.

– Vậy anh tới đây làm chi?

– Như tôi vừa nói thật với Hồng Hạnh, tôi tới đây để tìm… vợ.

– Tôi muốn hỏi anh là… Tại sao anh lại nẩy ra cái ý nghĩ kỳ cục là đến tìm.. vợ ở một nơi mà đàn bà đều đã có chồng, đều mới có chồng cả? Chắc anh cũng biết rằng khách sạn này chỉ tiếp vợ chồng mới cưới thôi chớ?

– Một chuyện có dính líu đến… duyên kiếp. Nói thực với Hạnh tôi tơi đây với một người bạn…

– Bạn gái?

– Không. Bạn trai….

Vẻ mặt của Hồng Hạnh đã lạnh lại càng lạnh thêm. Đàn ông đi chơi với bạn gái đã là đáng nghi và đáng tránh xa rồi, đàn ông mà lại đi chơi với… bạn ông thì thật quá tệ. Không ngờ cái bệnh đồng tính luyến ái hồi này lại lan rộng ở Việt Nam. Minh Huy, vốn thông minh và thạo tâm lý đàn bà, biết ngay là Hồng Hạnh nghĩ gì về chàng, chàng vội minh xác:

– Bạn tôi cưới vợ ở Sàigòn… Nhưng đến phút cuối cùng cuộc hôn nhân bất thành.. Tôi là người mừng họ cặp vé máy bay và giữ phòng cho họ ở đây để hưởng tuần trăng mật, nhưng vì không có cô dâu, sợ bạn tôi buồn nên tôi phải cùng đi với hắn lên đây. Tôi tới đây hoàn toàn vì bạn, không ngờ tôi lại được gặp… người đàn bà lý tưởng của đời tôi.

Đôi mắt Hồng Hạnh chợt sáng lên trong khuôn mặt đã bớt nhiều lạnh lẽo và nghi ngờ:

– Có phải bạn anh là anh.. Hoài Nguyên không?

Đến lượt Minh Huy ngạc nhiên:

– Phải. Mà sao cô biết?

Hồng Hạnh gật đầu:

– Tôi biết anh ấy… mà ảnh cũng biết tôi nữa..

– Cô là bạn hắn?

– Đúng ra, tôi là bạn của cô dâu. Tôi là bạn của Như Ngọc. Tôi có về Sàigòn để đự đám cưới của họ mà. Vì đám cưới bị hỏng thành ra tôi mới không gặp anh đấy thôi. Nếu anh là bạn thân của anh Hoài Nguyên thì chắc chắn anh phải là phù rể. Còn tôi, tôi là phù dâu….

Minh Huy chợt nhớ ra. Có cái vẻ gì quen thuộc mà chàng thấy ở người thiếu nữ đẹp này. Chàng thấy quen quen với mặt sau của thân thể nàng, mặt sau gồm lưng và cái “chỗ để ngồi” rất bồng, rất nở của nàng. Thì ra chàng đã trông thấy sau lưng nàng ở khách sạn Continental, nơi tổ chức hụt đám cưới của Hoài Nguyên. Và nàng cũng là người bạn gái đẹp mà Hoài Nguyên đã nói với chàng bằng tất cả sự khen ngợi tấm tắc.

Lập tức Minh Huy đề phòng ngay. Nếu để cho Hoài Nguyên gặp Hồng Hạnh lúc này, cu cậu sẽ yêu mê Hồng Hạnh ngay tức khắc. Những anh con trai yếu đuối, si tình vẫn thường có hành động «quê, cù lần » như thế. Các anh yêu một người đàn bà, các anh yêu luôn cả bạn gái thân của người đàn bà ấy. Hồng Hạnh là bạn thân của Như Ngọc. Trong khi xa Như Ngọc, trong khi nhớ thương Như Ngọc, Hoài Nguyên sẽ tìm hình ảnh cùng hơi hướng của Như Ngọc ở Hồng Hạnh. Sự kiện đó chắc chắn sẽ làm cho chàng, Minh Huy, khó chinh phục được trái tim cùng tấm thân kiều diễm của Hồng Hạnh.

Minh Huy lập ngay nột kế hoạch trong đầu. Chàng phải tìm mọi cách để ngăn cản không cho Hoài Nguyên gặp Hồng Hạnh và ngược lại.

Hồng Hạnh tỏ vẻ thắc mắc, đôi lông mày cong của nàng nhíu lại:

– Tôi không hiểu được việc làm của Hoài Nguyên. Đã không cưới vợ ảnh còn đến đây làm chi

Minh Huy nhanh nhẩu:

– Chính tôi là người cố tình dàn xếp để đưa hắn lên đây!

– Lên đây làm chi ạ?

– Tôi hy vọng cảnh trăng mật thơ mộng và hạnh phúc của người khác sẽ làm cho Hoài Nguyên thấy rõ hắn sẽ sung sướng biết là chừng nào nếu hắn có Như Ngọc làm vợ, nếu hắn cùng Như Ngọc tới đây hưởng tuần trăng mật.

Hồng Hạnh bắt đầu lộ ra vẻ có cảm tình với Minh Huy:

– Nghĩa là anh muốn cho họ thành vợ chồng?

Minh Huy chân thành:

– Chớ sao. Tôi không dám kể công.. Trước sau gì rồi Hồng Hạnh cũng biết… tôi là người xây dựng cho họ thành vợ chồng. Tôi có công nhiều nhất. Việc họ từ hôn với nhau ở phút cuối là một đòn nặng đánh vào tự ái của tôi.

– Anh ấy đâu.. Để tôi nói chuyện với ảnh.. May ra.. Từ sau tiệc cưới bất thành tôi không gặp lại ảnh…

Hồng Hạnh định đứng dậy, nhưng Minh Huy đã cản nàng lại:

– Đừng. Hạnh đi gặp hắn ngay lúc này không có lợi đâu. Tôi muốn nói là không có lợi cho hắn. Vì.. lúc này tâm trí hắn còn đang bị xao động.. Những vết thương của trái tim hắn chưa đươc lành. Hắn đang ngẩn ngơ như người mất hồn. Hắn nói nhiều câu lảm nhảm chẳng đâu vào đâu. Hạnh mà gặp hắn ngay lúc này có thể hắn sẽ lại nổi điên lên y như lúc hắn nổi điên với Như Ngọc, và lại nói bậy bạ với Hạnh. Xin Hạnh khoan cho hắn vài ngày nữa. Bọn tôi còn ở đây lâu mà. Vài ngày nữa Hạnh gặp hắn, trò chuyện, khuyên giải hẳn cũng chưa muộn. Chính vì sự mất thăng bằng về thần kinh của hắn mà tôi mới phải nghỉ công vụ để đưa hắn lên đây.

Vì lịch sự, khi nghe chàng nói tới công vụ, nàng hỏi:

– Tôi xin lỗi, chắc anh không cùng nghề với anh Hoài Nguyên?

– Thưa không. Tôi không được sống sung sướng ở thành phố.

Với nụ cười khiêm tốn đầy vẻ người hùng ngạo mạn, chàng tiếp:

– Tôi sống quanh năm ở trong rừng, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm thành phố được vài ngày. Tôi là một Biệt Kích Ranger… Cô cho phép tôi được tự giới thiệu.. Trung Tá Minh Huy…. Tôi sống từ nhiều năm nay ở trong rừng bạn cùng cây súng và các chiến hữu. Núi cao, rừng thẳm là nhà của tôi..

Chàng mơ màng nhìn ra xa, như trước mắt chàng vẫn còn là cảnh núi cao rừng sâu, bên tai chàng còn róc rách tiếng nước suối chẩy cùng tiếng thú rừng, tiếng chim kêu, vượn hú. Nhưng cùng lúc ấy chàng vẫn liếc nhìn Hồng Hạnh. Chàng lấy làm hài lòng khi thấy nét mặt nàng đã hết vẻ khả nghi, nàng nhìn chàng bằng đôi mắt mà những người đàn bà đẹp, đa tình thường dùng để nhìn những người đàn ông hùng…

– Hai chúng mình.. có thể làm được gì để giúp cho anh ấy. Tội nghiệp.

– Hạnh nói chi?

– Tôi nói chúng mình nên hợp tác để giúp cho hai người bạn của ta hòa hợp…

– Hồng Hạnh tốt quá… Nếu được Hồng Hạnh hợp tác thì còn gì bằng nữa. – Minh Huy ngồi gần Hồng Hạnh hơn. Chàng ghé gần mặt nàng và thấy mùi thơm từ da mặt, từ mái tóc nàng bay ra –… Chúng mình cùng hợp tác giúp họ… Nhé…

Dù muốn hay không, Hồng Hạnh cũng bị quyến rủ vì sức hấp dẫn rất mạnh của người thanh niên có nhiều nam tính này, như một cô gái còn nguyên ngây thơ, nàng đáp:

– Dạ…

Tiếng «dạ» ngoan của nàng làm cho Minh Huy sướng mê mẩn cả tâm thần. Chàng sướng như chưa bao giờ chàng được đàn bà «dạ», mà là vì kinh nghiệm cho chàng biết rằng người phụ nữ nào đã «dạ» với chàng ngoan như vậy chắc chắn sẽ không nói «không » khi chàng âu yếm hôn môi họ. Và người phụ nữ nào đã cho chàng hôn môi tức là chẳng còn tiếc chàng cái gì mà còn giữ không cho chàng nữa,

Minh Huy học được điều luật vừa kể, tức là điều, «khi người đàn bà nào đã cho mình hôn môi tức sẽ là cho mình hết trọi», từ ngày chàng còn là cậu bé con mười tuổi đọc tiểu thuyết của Lê Văn Trương.

Trong một cuốn tiểu thuyết có triết lý người hùng nào đó của nhà văn nay đã lìa đời Lê Văn Trương, dường như trong cuốn. «Ngựa đã thuần rồi mời ngài lên », hay là cuốn « Ái tình muôn mặt » chàng không nhớ rõ lắm là chàng được đọc câu nói đó về đàn bà ở cuốn truyện nào của Lê Văn Trương, xong chàng chắc chắn đó là lời nhận xét của nhà văn này và từ đó chàng vẫn tin chắc lời đó là đúng. Khi người đàn bà đã cho mình hôn môi tức là sẽ cho mình hết cả, bây giờ, với kinh nghiệm và sự trưởng thành, chàng thêm vào đó mấy tiếng… «trừ khi người đàn bà đó là điếm ». Hoặc là đàn bà điên.

Chàng thấy Hồng Hạnh thật khỏe mạnh. Dù có ác ý bôi lọ, vu cáo nàng tới đâu đi nữa, chàng cũng không thể nào khép nàng vào cái bệnh điên cho được. Nếu chàng bảo nàng điên, thiên hạ sẽ cười phá lên và cho là chàng điên trước hơn ai hết.

Chàng hạ giọng để ghé miệng gần sát vào tai nàng:

– Tối nay mình gặp nhau bàn về chuyện đó, Hạnh nhé?

Chàng dùng giọng nói mà người ta thường dùng để hẹn hò làm những cuộc ái ân say đắm. Bất giác Hồng Hạnh rùng mình… Tuy xúc động, nàng cũng còn đủ tâm trí để thấy rằng nàng chịu đựng hấp dẫn và bị nhân điện của chàng thanh niên này tấn công quá mạnh.

Như thẫn thờ, nàng hỏi lại:

– Chuyện gì kia ạ?

-….Chuyện giúp cho Hoài Nguyên và Ngọc, hai người bạn thân nhất đời của chúng ta, đoàn tụ với nhau, trở thành vợ chồng..

Hồng Hạnh ngần ngại.

Nàng cảm thấy cuộc hẹn hò đêm nay trong khung cảnh thơ mộng và nhiều ái tình này sẽ nguy hiểm cho nàng. Nàng một nửa muốn từ chối và một nửa lại muốn sốt sắng nhận lơi. Và nàng đưa ra các lý do yếu nhất:

– Hoài Nguyên đang buồn… Anh bỏ ảnh một mình có được không?

Minh Huy nồng nhiệt trấn an nàng:

– Không sao. Tôi sẽ lo cho Nguyên nó ngủ thật kỹ rồi tôi mới ra khỏi phòng. Đêm, Nguyên nó phải ngủ chớ. Trong tình trạng của nó, để cho nó thức khuya nó nghĩ vơ vẩn đâu có được.

Hồng Hạnh gật đầu:

– Cũng được… Đêm nay…

Minh Huy đỡ lời nàng:

– 8 giờ tối. Tôi chờ Hạnh ở đây..

– Tôi hy vọng chúng mình sẽ tìm ra được một biện pháp gì giúp cho hai người đó..

– Yên trí đi Hạnh. Chắc chắn thế nào cũng có biện pháp hay và hấp dẫn chớ…

Minh Huy khoan khoái nhìn theo đôi mông tròn, căng, đầy nhựa sống và hứa hẹn đi xa nơi chàng ngồi. Chàng tưởng tượng tới những phút hoan lạc, thần tiên sắp tới.. Bên tai chàng còn văng vẳng tiếng «dạ» ngọt ngào, đầy âu yếm.. Tiếng « dạ» đặc biệt và độc đáo của phụ nữ Việt Nam nhiều nữ tính nhất thế giới….