← Quay lại trang sách

Chương 8

HÔM NAY là ngày thứ nhất mà Hoài Nguyên thấy Minh Huy có vẻ thích thú yêu đời một cách lạ….

Mặc dù Minh Huy cố giấu, nhưng vẻ yêu đời vẫn hiện rõ trên từng nét mặt của chàng. Minh Huy như người đàn ông sắp có nhiều việc hấp dẫn để làm.

Đó là một sự lạ làm cho Hoài Nguyên ngạc nhiên. Vì chàng biết chắc rằng ở đây, trong cái khách sạn mà tất cả đàn bà đẹp đều có chồng này kể cả mấy chị lao công xấu hoắc cũng có chồng nốt, chàng và Huy chẳng có gì hấp dẫn để làm cả, ngoài việc sống như hai nhà tu hành. Những ngày dài lê thê và nặng nề, trống rỗng, những đêm dài lạnh lẽo chỉ có một việc là ngủ và ngủ…

Sự buồn chán làm cho Hoài Nguyên ăn không được, nuốt không trôi. Những miếng thịt bò thật mềm, thật ngọt, cứ mắc ở cổ họng chàng y như những miếng da cắt từ đôi giầy brodequin rồi đem luộc của Charlie Chaplin trong phim La Ruée vers l’or…

Trong khi đó, Minh Huy ăn khỏe, uống khỏe, đôi muỗng chĩa trong tay chàng hoa múa y như là thanh Đồ Long Đao được phối hợp vợ chồng son đi tuần trăng mật với Ỷ Thiên Kiếm.

Minh Huy ăn như máy. Chàng quên cả việc thúc giục bạn ăn uống. Con người ta có cái bệnh nặng nhất là bệnh chủ quan. Khi người ta vui vẻ yêu đời, người ta thường nghĩ là tất cả mọi người cũng đều vui vẻ và yêu đời y như người ta vậy.

Hoài Nguyên ngồi nhìn bạn ăn như máy. Chàng thấy có nhiều vẻ khác lạ lắm. Chàng nhìn mặt bạn, chàng càng tin rằng bạn có mục tiêu khiển gì đó mà giấu chàng. Họ là đôi bạn hiểu nhau quá nhiều, họ đã sống với nhau quá lâu để có đủ kinh nghiệm về nhau. Chỉ cần nhìn nét mặt của nhau họ cũng dư biết là vui bay buồn.

Hoài Nguyên lừng khừng:

– Mấy giờ?

Đang mải nhai, Minh Huy quen miệng đáp.

– Tám giờ….

– Tư cách không? Về Đà-Lạt hay là ở đây?

Minh Huy chợt hiểu bạn muốn hỏi gì mình.

Chàng ngạc nhiên ngừng tay, ngừng miệng ăn và trố mắt nhìn bạn:

– Toa hỏi cái gì?

Chàng tin chắc là việc chàng vừa bắt được liên lạc và hẹn hò với Hồng Hạnh là một chuyện hoàn toàn bí mật. Tại sao Hoài Nguyên lại có thể biết mau và rõ đến như thế? Chàng chú ý hơn tới bạn và giả vờ ngây thơ:

– Toa nói gì? Toa định về Đà-Lạt à?

Hoài Nguyên bực dọc nên không còn cần giữ lịch sự, gắt loạn và nhăn nhó:

– Mẹ kiếp…Có hẹn với em nào đêm nay thì khai ngay ra ông Cò thương ông Cò tha cho mà đi. Ngoan cố không chịu thú nhận.. Ông Cò đánh bỏ mẹ..

Minh Huy ngây thơ như thật, chàng ngơ ngác:

– Ơ kìa..? Lạ chưa kìa? Hẹn hò với ai? Ở đây làm gì còn ai nữa để mà hẹn hò..? Mày không thấy là bao nhiêu đàn bà ở đây đều có chồng hết cả hay sao?

– Thế sao mày có vẻ tươi tỉnh thế?

Đau đớn như một chính khách suốt đời chống cộng, chống cộng gia truyền mà lại bị đời kết tội la tay sai của cộng sản quốc tế, Minh Huy thở hắt ra:

– Tươi tỉnh hồi nào? Buồn thấy mẹ đi thì có. Mày không thấy là tao hy sinh vì mày ư?

Hoài Nguyên tỏ vẻ hoài nghi ra mặt:

– Nếu không tươi tỉnh, nếu không có gì vui, tại sao bữa nay tự dưng mày lại đớp nặng như thế?

Minh Huy cãi chầy, cãi cối:

– Đớp nặng cái gì đâu? Thì tao cũng chỉ ăn như bữa trưa.

– Trưa nay mày cũng ăn như tao. Nghĩa là không ăn được, mày cũng ngắc ra không nuốt nổi.. Vậy mà bây giờ mày đã ăn hết nhẵn mấy đĩa.. Cái miếng bít-tết khoai chiên to đến thế này.. To như cái quạt nan, dầy đến như thể nửa gang tay.. mày đớp bay bay. Hết rồi thấy không? Trong khi vì tao buồn nên tao ăn không hết một góc.. Như vậy thì mày chẳng vui là gì? Không vui làm sao mà đớp được dữ đội, ngoạn mục đến thế?

Lời tố cáo và kết tội của Hoài Nguyên làm cho Minh Huy thộn mặt ra.

Minh Huy thấy rằng mình không thể cãi chầy, cãi cối được. Vì bằng cớ rành rành ra đấy, bằng cớ sờ mó được: chàng quả thực đã ăn ghê quá. Viễn ảnh sắp được gặp mặt, được trổ tài quyến rũ, khêu gợi một người đàn bà đẹp như Hồng Hạnh trong khung cảnh núi đồi thơ mộng, thần tiên, diễm ảo của Đà-Lạt nên thơ này đã làm cho chàng ăn quá ngon, quá nhiều, Hoài Nguyên nổi lòng nghi ngờ có chuyện gì lạ là phải. Minh Huy tuy có nhiều tật xấu nhưng là người có thiện chí. Chàng có thể nói dối nhưng phải nói dối có lý….

Nhưng Minh Huy cũng không thộn mặt ra lâu.

Vốn thông minh và nhanh trí, chàng không cãi là chàng không ăn nhiều nữa, chàng thở dài:

– Mày tuy thế mà mày vẫn còn kém tâm lý lắm..

Hoài Nguyên cười mũi:

– Kém tâm lý hả? Xin lỗi, còn lâu tôi mới kém tâm lý. Dù tôi có kém đi chăng nữa, tôi cũng cóc kém anh. Xin anh làm ơn nhớ lại cho như vậy, em cám ơn..

– Mày phải biết rằng nhiều khi vì quá buồn, vì không hoạt động, con người ta cũng.. ăn nhiều. Cái thuyết con người ta phải hoạt động, phải tập si-po, phải đi bơi, đánh ping-pong, hay đi bộ năm bây cây số.. mới có thể ăn được nhiều là một lý thuyết đã.. xưa rồi, đã bị đời «đề pát xê»… Và hơn nữa, đã bị chứng minh là sai lầm…

Muốn đánh lạc hướng sự nghi ngờ của bạn, Minh Huy dẫn bạn làm một chuyến viễn du thật xa:

– Ngày xưa, người ta, trong nhiều thế kỷ, đinh ninh rằng Trái Đất này là trung tâm điểm của vũ trụ.. Trái đất này là quí báu nhất và mặt trời phải có nhiệm vụ và bổn phận hầu hạ Trái Đất. Tức là người ta đời xưa tin rằng Trái Đất.. À quên, người xưa tin rằng Mặt Trời đi vòng quanh Trái Đất.. Kẻ nào không tin như vậy là láo, là điên, là phạm thượng. Còn kẻ nào dám nói ngược lại rằng Trái Đất chẳng là cái mốc xì gì hết trong vũ trụ, Trái Đất là vật bé mọn, vật hèn hạ nhất trong vũ trụ và Trái Đất phải lóc cóc đi quanh mặt trời để xin chút ánh nắng theo kiểu « con cá nó sống vì nước, em sống nhờ ánh nắng của ông» là có tội nặng phải treo cổ tòn ten để răn đời nghĩ bậy. Ngày đó có Me sừ tên là Ga-Li-Lê, chẳng hiểu tọc mạch làm sao mà lại biết rằng chính Trái Đất đi vòng quanh Mặt Trời, chớ không phải là Mặt Trời đi vòng quanh Trái Đất như họ tưởng lầm và vẫn dạy nhau như thế. Cái nhà ông Ga-Li-Lê này biết vậy như không chịu giữ lấy một mình mà xài dần, ông ta lại muốn lấy le với thiên hạ, đi nói toáng lên là Trái Đất đi vòng quanh Mặt Trời.

Người ta, những người có quyền thế thời bấy giờ, những người tin chắc rằng mình đúng và chỉ có mình nói mới đúng chỉ mình có quyền nói, bèn nổi giận và bèn lôi cổ Me Sừ Ga-Li-Lê ra chợ. Me sừ Ga-Li-Lê bị đưa tới trước hai điều kiện: một là phải công nhận mình nói láo thì được để cho sống như cũ. Hai là không nhận nói láo thì bị treo cổ chết liền một khi… Me sừ Ga-Li-Lê quả là một me sừ điên, bởi vì ông ta cứ lắc đầu. Ông ta bèn chịu treo cổ. Mà trước khi chết, người ta còn thấy ông ta nói: «Et pourtant elle tourne…»

Hoài Nguyên nhìn bạn bằng đôi mắt của một Ông Quan Toà nhìn một can phạm ngoan cố bị bắt quả tang lúc đang hiếp dâm mà cứ nằng năc cãi lại là lúc đó mình đang nằm đọc tiểu thuyết kiếm hiệp:

– Mẹ kiếp.. làm cái gì mà mày phải vất vả quá vậy?

Minh Huy trợn mắt:

– Vất vả cái gì?

– Vất vả nói khô bọt mép như vậy?

Minh Huy hơi ngượng, cái ngượng đó không đủ làm cho chàng ngừng cuộc nói:

– Moa vất vả như vậy chỉ cốt để nói cho cậu hiểu rằng khi người đàn ông ăn nhiều, ăn ngon, chưa chắc đã phải là người đàn ông đó có chuyện gì vui…

Hoài Nguyên bĩu môi:

– Chỉ có thế thôi?

Nhưng chàng cũng thấy mình vừa ăn quá nhiều, quá ngon lành thật và đó là một việc không nên làm nếu chàng muốn dấu không cho bạn biết chàng có hẹn với người đẹp đêm nay.

– Chỉ có thế mà thôi và để đi đến kết luận: nhà bác học Paiov của Nga đã làm một cuộc thí nghiệm như sau. Ông có nuôi hai con chó. Một con thả chạy rong, một con bắt nằm một chỗ, Ông thí nghiệm coi con chó nào ăn nhiều hơn, tiêu hóa khỏe hơn.

Minh Huy ngừng lại, chàng cầm que tăm xỉa răng. Không chịu nổi « suyt-păng », Hoài Nguyên hỏi:

– Con nào tiêu hóa nhiều?

Đôi lông mày của Minh Huy nhướng lên. Khi nói tới đôi lông mày tức là hai chiếc, nhưng cả hai không nhướng lên mà chỉ có một chiếc nhướng lên mà thôi. Minh Huy học cái kiểu nhướng lông mày này của Robert Taylor:

– Con chó nằm suốt ngày lại ăn nhiều hơn, lại tiêu hóa kỹ hơn con chó chạy rong.

– Thế nghĩa là?

– Thế nghĩa là cậu nghi cho tôi vì vui mà ăn nhiều là oan. Thật ra tôi ăn nhiều là vì buồn.

Cuộc tranh luận đi đến hồi kết cuộc. Hoài Nguyên kết luận:

– Sau cùng, mặc dầu mày vừa nói tốn mấy chục ký-lô nước miếng, tao vẫn cứ nghi cho mày như thường.

Và chàng nhìn quanh phòng.

Tất cả những người ngồi trong phòng ăn này đều có đôi, tức là mỗi bàn có người đều có một người đàn ông và một người đàn bà. Bàn nào có hai người đàn ông thì có hai người đàn bà. Chỉ riêng có bàn của hai chàng trẻ tuổi là có trần sì hai chàng,

Hoài Nguyên cay đắng:

– Mẹ kiếp. Chúng nó gọi những thằng vào dancing ngồi một mình không có đào, không gọi em ngồi bàn là « Tượng đồng Bôn Be ».. Kể thật đúng. Thằng nào đầu tiên ví nhũng thằng vào dancing, nơi ai cũng có đôi, ngồi xô-lô là tượng đồng Bôn Be đáng kể là một thiên tài ví von. Tượng Me Sừ Paul Bert ngồi ở vườn hoa lúc nào cũng chỉ có một mình. Hay thật. Một tượng Bôn Be đã la oi rồi, huống hồ bàn mình đêm nay lại có những.. hai tượng đng Bôn Be sống thế nào được..

Minh Huy không cay cú lắm vì chuyện phải ngồi làm tượng đờng Bôn Be tối nay, vì chàng biết chắc rằng lát nữa chàng sẽ được ngồi bên một bà đầm xòe, thơm như mít Tây. Giọng nói cay đắng của Hoài Nguyên đổi sang hằn học:

– Bọn chúng say sưa với hạnh phúc, chúng mù quáng với cái hạnh phúc vợ chồng mới cưới rẻ tiền của chúng đến nỗi chúng không thấy có gì lạ trong phòng này?

Tuy không muốn, Minh Huy cũng phải hỏi:

– Cái gì lạ?

– Hai ông Bôn Be ngồi với nhau lạ chớ còn gì lạ nữa? đây theo nguyên tắc, ai cũng có vợ có chồng.. Vậy mà hai thằng mình ngồi lù lù, vậy mà chẳng ai nhận thấy cả. Chẳng ai lấy làm lạ.. Họ chẳng mù tịt là gì?

Không muốn để bạn ngồi đây gây sự hoặc làm phiền người khác bằng những lời hằn học, cay cú đó Minh Huy đứng dậy:

– Đi dạo mát một tua rồi về phòng ngủ.

Hoài Nguyên hầm hầm:

– Đêm nay mày ngủ.. Tao thức suốt đêm..

– Thức làm cái gì? Thức để nhìn hạnh phúc kẻ khác à? Không nên. Mày không đến nỗi hèn đến thế….

Đôi bạn đi bên nhau ngoài vườn khách sạn mờ ánh trăng đêm. Đây đó quanh họ, người ta đôi một ngồi bên nhau, từng đôi, từng cặp, ngả đầu, choàng vai, âu yếm, hôn hít nhau. Họ nhìn quanh, cố tìm, không chỗ nào có người ngồi một mình cả. Minh Huy nhìn đồng hồ tay: Đã gần tới giờ hẹn gặp Hồng Hạnh. Phải làm sao cho kẻ chán đời về phòng nằm ngủ….

Nhưng dù có muốn đi lâu hơn, hai chàng cũng chẳng có nơi nào để đi. Muốn đi phải có chỗ cũng như muốn yêu phải có người. Hai chàng vừa thiếu chỗ lại vừa thiếu người. Vì vậy, chẳng cần bạn phải giục Hoài Nguyên cũng nói:

– Đi lang thang nhìn hạnh phúc của người khác, chán thấy mồ. Hạnh phúc kẻ khác dù rẻ tiền, với mình cũng chẳng giá trị gì.. Thôi về phòng ngủ cho khỏe mắt..

– Nên lắm.. Giấc ngủ đem lại cho con người niềm tin và lòng yêu đời. Kẻ nào không ăn, không ngủ được trước sau gì cũng ốm nặng. Các cụ có câu: «Ăn được, ngủ được là tiên. Không ăn, không ngủ là tiền vất đi..»

Minh Huy sốt sắng tán thành ngay. Hai chàng rời vườn đêm trăng rãi để đi lên lầu khách sạn. Hoài Nguyên dọa:

– Lần này về Sàigòn, tao thức liền một tháng, suốt đêm.

Minh Huy lại gật:

– Nên lắm…

Hoài Nguyên thắc mắc:

– Nhưng nếu không ngủ được thì làm thế nào? Từ ngày lên đây, vô công rồi nghề, mình đã ngủ nhiều quá rồi. Đêm qua tao đã trằn trọc nuốt mất mấy viên thuốc ngủ!

– Tắm nước nóng sẽ ngủ ngon – Minh Huy khuyến cáo bằng một giọng chắc như đinh đóng cột – mất ngủ không gì bằng đi bộ và tắm nước nóng.. Phòng có sẵn nước nóng mà? Tội gì không tắm?

Hai chàng vào phòng. Việc đầu tiên của Minh Huy là vào phòng tắm mở nước nóng chảy ào ào vào bồn. Chàng sửa soạn một bồn nước tắm cho bạn với vẻ sốt sắng, sung sướng được hầu cậu chủ của những ông lão bộc trung nghĩa được tả trong tiểu thuyết của Lê Văn Trương.

– Nước «bồng» lắm.. Sẵn sàng rồi..Vô đi.

Nhìn ra, Minh Huy thấy bạn cầm mấy quyển sách trên tay và đang đi ra cửa phòng. Chàng gọi giật bạn lại y như bên ngoài cánh cửa phòng này có nấp sẵn một tên sát nhân chuyên giết mướn và tên đó đang cầm khẩu súng Parabellum có gắn nòng hãm thanh dài thòng, kiểu súng của điệp viên James Bond 007, chờ Hoài Nguyên thò đầu ra là bắn.

Hoài Nguyên dừng lại, tay chàng đã đặt lên trái đấm cửa phòng:

– Đi đổi mấy cuốn tiểu thuyết về đọc. Ở đây họ có thư viện. Về giao tế, khách sạn này chỉnh lắm..

Hai tiếng « giao tế » làm cho Minh Huy rùng mình như bị điện giựt:

– Không được đâu.. Đừng có đi.

Thái độ nghiêm trọng đến gần như là sợ hãi của bạn làm cho Hoài Nguyên ngạc nhiên:

– Sao lại không được?

Đột nhiên, nét mặt Hoài Nguyên chợt tươi lên. Chàng vừa chợt nhớ ra một chuyện gì thích thú:

– À. Hay quá. Mình bết quá… Vậy mà cũng quên.

Chàng búng mạnh hai ngón tay vào nhau làm phát ra những tiếng tách tách:

–..Ở đây có một em thơm lắm.. Hình như em giữ nhiệm vụ giao tế… Em là bạn khá thân của Như Ngọc.. Mình có gặp em ở Sàigòn hôm sắp làm lễ cưới. Em nói em về Sàigòn dự lễ cưới của Như Ngọc và có vài chuyện gia đình. Chắc hôm nay em đã về đây rồi. Bậy quá.. Tí xíu nữa thì mình quên mất em..

Yên trí là bạn chưa biết, Hoài Nguyên nồng nàn quảng cáo:

– Moa quên chưa báo cho toa biết ở đây có một em thơm lắm, chưa chồng. Bạn thân của Như Ngọc. Tên là Hồng Hạnh…

Minh Huy lừng khừng:

– Hồng Hạnh… «public relation » chớ gì? Tưởng ai….

– Toa biết nàng rồi ư?

– Hồng Hạnh thì ai không biết. Cả nước biết… Em tình lắm, lãng mạn. Lịch sự. Được lắm. Phải cái em giao du hơi nhiều với Mẽo… Mẽo và lính cao cấp. Cả nước biết thành tích của em. Có điều hình như em.., có cái số đặc biệt ly kỳ lắm thì phải. Đàn ông gần em thế nào cũng bị « thân bại, danh liệt ». Tướng đang giữ vùng mà chơi với em thì mất vùng, trở thành Tướng không có quân hoặc xách va-ly đi Đại sứ. Nhà buôn chơi với em thì vỡ nợ, mất nghiệp. Thường dân không có gì để mất cả, chơi với em thì mất đầu. Đã có thằng bắn nhau chết vì em rồi đó.

Hoài Nguyên ngơ ngác:

– Trông em đàng hoàng lắm mà?

– Đàng hoàng lắm chớ. Chỉ phải cái khoái chơi với Mẽo. Không biết mày sao chớ… tao thì em nào đã có Mẽo dính vào, nhất là em nào lại khoái Mẽo là không có tao rồi.. Tao xin phép cho.

– Tao không tin em lại có thể như vậy.. Để tao phải mở cuộc điều tra về em mới được.. Nếu em quả như vậy, đời nào em lại có thể là bạn thân của Như Ngọc…

– Như Ngọc làm sao biết được? – Thấy mình «xát xà bông đen » Hồng Hạnh quá kỹ, có phạm đến thanh danh của Như Ngọc và đó là một điều không nên, Minh Huy nói gỡ cho nhẹ bớt – Người ta vẫn có thể là bạn mà không giống nhau về đời tư… Vả lại họ ở xa nhau. Có thể họ thân nhau từ ngày họ còn đi học. Chỉ cần vài năm là đủ đổi khác toàn diện một người đàn bà….

Việc gọi tên Như Ngọc quá nhiều làm cho Hoài Nguyên nhớ đến nàng. Chàng chán nản trở vào giường.

Minh Huy dục:

– Tắm đi kẻo nước nguội.

Chưa bao giờ Hoài Nguyên thấy bạn lo lắng đến mình như vậy.

Lợi dụng lúc bạn nằm vật trên giường, mắt nhắm nghiền, Minh Huy lẻn ra khỏi phòng.

Mười lăm phút sau, Hoài Nguyên mới dậy nổi. Chàng uể oải cởi đồ. Chàng mở tủ lấy bộ pijama mới và chàng giật mình khi thấy bộ áo ngủ mỏng tanh của Như Ngọc – bộ áo hãy còn nguyên mới mà chàng định tặng nàng để nàng bận đêm động phòng hoa chúc – treo trong tủ. Chàng đã mở phải cánh tủ chỉ treo có mỗi chiếc áo của Như Ngọc, người vắng mặt.

Hoài Nguyên, chú rể hụt, như bị thôi miên vì làn lụa mỏng.. Bàn tay chàng tự động đưa lên, vờn nhẹ ngực áo… Một cử chỉ vuốt ve đầy yêu đương, âu yếm.

Chàng rụt tay lại như sờ phải lửa. Miệng chàng lẩm bẩm: « Không. Mình không thể thua nàng… Nàng có thể xa mình được, tại sao mình lại không thể chịu nổi cảnh xa nàng? Mình phải mạnh hơn nàng chớ! »

Cái giật mạnh tay của chàng làm cho tấm áo rung động, như nó có hồn và nó đang kêu gọi chàng, nó đòi hỏi được vuốt ve. Không chống cự được nữa, Hoài Nguyên lảo đảo đi lại nơi đặt máy điện thoại. Chàng nhấc lên và gọi hối hả như phòng có hỏa hoạn:

– Gấp,. Gấp… Cô làm ơn cho tôi gọi ngay về Sàigòn. Tôi muốn nói chuyện ngay với cô Như Ngọc.

Chàng buông máy xuống để chạy đi tìm cuốn sổ Agenda trong túi áo, lật vội đến trang có ghi số điện thoại nhà riêng của Như Ngọc.

Căn phòng đóng kín cửa không có gió thổi vào.. Vây mà kỳ lạ thay, chiếc áo trong tủ vẫn rung rinh như vẫy gọi…

Trong khi chờ đợi Sàigòn trả lời, Hoài Nguyên nhẩy vào bồn tắm.

Nước đã nguội nhưng Hoài Nguyên đang cần nước lạnh để làm dịu sự đòi hỏi yêu đương đang bốc lửa trong cơ thể và trong tâm trí chàng..

Trong phòng tiếp tân, Minh Huy đi đi, lại lại. Chàng hồi hộp chờ đợi Hồng Hạnh xuất hiện.

Chàng nhìn đồng hồ tay, đốt một điếu thuốc lá, rít vài hơi, dụi điếu thuốc vừa mới bắt khói vào đĩa gạt tàn trên quầy tiếp tân, đi đi lại lại vài bước rồi lại đốt một điếu thuốc lá khác.

Chàng thò đầu vào phòng điện thoại:

– Cô làm ơn cho tôi gọi lên phòng cô Hồng Hạnh..

Cô Mai, nữ điện thoại viên của khách sạn, đang bận túi bụi trước cái máy có nhiều dây điện, nhiều lỗ cắm và những ngọn đèn đỏ. Mai giơ một tay lên vừa để ngăn ông khách bên ngoài đừng nói vừa để ra hiệu cho ông ta chờ mình.

Mai bận rộn nói vào máy:

– Sàigòn? Sàigòn? Cô Như Ngọc ạ? Cô làm ơn giữ máy.. Ông Hoài Nguyên ở khách sạn chúng tôi muốn nói chuyện với cô.

Minh Huy trố mắt nhìn cô điện thoại y như cô này chịu trách nhiệm về việc Hoài Nguyên đã chịu thua Như Ngọc và đang gọi điện thoại về đầu hàng. Như vậy là Hoài Nguyên đã thua. Y đã không chịu đựng nổi cuộc thử thách.. Bao nhiêu công lao giữ cho y xa người đàn bà đó tới đây là vứt đi hết. Nhưng Hoài Nguyên có thể đã chịu thua nhưng Minh Huy chưa chịu thua.. Chàng phải hành động..

Chàng ào ào chạy trở lên lầu.

Tới đầu thang lầu, chàng đụng phải một thiếu nữ đi tới.

Người đó là Hồng Hạnh.

– Xin lỗi.. Tôi.. – Chàng nắm lấy tay nàng.– Hồng Hạnh làm ơn chờ tôi. Tôi trở lại ngay…

Như người bị ma đuổi, Minh Huy chạy bay lên lầu. Tới đầu hành lang chàng thấy chị hầu phòng đang mở cửa phòng Hoài Nguyên.. Chàng đẩy chị ta ra để nhẩy vào phòng trước,

Hoài Nguyên đang nằm trong bồn tắm.

Máy điện thoại chưa kip reo chuông gọi, Minh Huy nhấc ngay ống nói lên. Chàng nghe tiếng Mai nói trong máy:

– Ông Hoài Nguyên.. mời ông nói chuyện.

– Ông Hoài Nguyên hả.. Ồng không có đây.

Chị hầu phòng can thiệp ngay. Chị nhìn Minh Huy bằng đôi mắt có nhiều nghi ngờ, chị chỉ tay vào phòng tắm:

– Ông ấy ở trong nầy.

Có sự chứng kiến của chị hầu Minh Huy không làm sao khác được, hơi ngượng, chàng đặt máy xuống bàn:

– Chắc vậy. Để tôi coi…

Chàng mở cửa nhìn vào. Hoài Nguyên nhìn ra.

Đôi bạn nhìn nhau vài giây đồng hồ. Dường như nét mặt của Minh Huy có để lộ vài nét gì đó làm cho Hoài Nguyên biết rằng việc làm yếu đuối của mình đã bị bạn biết chàng ngượng ngùng:

– Moa vừa làm một việc không mấy bảnh.. Tại vì cái áo ngủ của nàng nó khiêu khích moa…

Minh Huy tỏ thái độ thông cảm, chàng dơ tay ngăn bạn:

– Hiểu rồi. Bắt liên lạc với Sàigòn được rồi đó..

Lời nói thông cảm nhưng vẻ mặt lại lạnh như tiền của Minh Huy chỉ làm cho Hoài Nguyên thêm bối rối và thắc mắc. Minh Huy tiếp:

– Có nàng rồi đó. Tắm mau đi ra mà nói chuyện..

Minh Huy đi trở lại trước.

Chị hầu phòng vẫn còn đứng đó, chị muốn nhìn, muốn biết thêm một ít chuyện riêng của hai thầy khách khó hiểu, kỳ dị này để xuống nói lại với cô Mai. Chị giương mắt nhìn một thầy hầm hầm mở máy Radio Transistor nhỏ xíu cho âm thanh lớn hết cỡ. Chị thấy thầy này có vẻ « điên »

Minh Huy đặt chiếc radio sát vào ống điện thoại rồi nhấc ống nói lên tai, nói bằng một giọng vui vẻ:

– A Lô, Đây là phòng riêng của cậu Hoài Nguyên Công tử Hà Nội đây..? Ai hỏi đó? Xin lỗi.. Làm ơn nói lớn đùm.. ở đây đang có một cuộc vui. Ai? Để đến mai gọi cậu Hoài Nguyên được không? Bởi vì đêm nay cậu ý đang.. dzui.. Dzui quá là.. dzui.. Âm nhạc, đàn bà đẹp.. Các cô ấy cứ níu lấy y như là.. ruồi niu miếng mít chín.

Chị hầu phòng tròn xoe mắt khi thấy ông khách cười phá lên và nói với người vô hình:

– Ê.. Mạc Ta, Mạc Ta. Biểu Tuyết nó buông Hoài Nguyên ra. Cho nó ra đây trả lời điện thoại đi nè.. Có người gọi điện thoại cho nó từ Sàigòn lên.. Ê.. Nguyên.. Mày có điện thoại này.. Ai hả? Làm sao tao biết? Ha.. Ha,. Ha.. Tuyết ơi.. Em làm anh buồn cười quá xá.. Chịu hổng có nổi. hi. hi.. Xin lỗi.. Cô làm ơn giữ máy. Tôi lôi cổ thằng Hoài Nguyên ra đây nói chuyện với cô ngay. Hoài Nguyên đang bận tiếp mấy cô bạn gái. Mấy cổ phá vui quá. Nè, cô gì nhỉ? A. Tôi nhớ ra tên cô rồi.. cô Mạc Men. Cô làm ơn vặn nhỏ dùm cái tape recorder xuống dùm tôi tí. Nhạc lớn quá tô lô phôn nghe không được.. A lô. Mấy cô ni cứ tưởng Hoài Nguyên nó là Nhà sản xuất điện ảnh tới đây tìm ngoại cảnh đề quay phim Xi Nê Mát Cốp. Các cô khoái trở thành nữ minh tinh nhà táng lắm. Cho nên các cổ cứ bám riết lấy hắn. Dứt không ra. Nè Hoài Nguyên. Đã biểu có tô lô phôn mà. Kỳ quá.

Minh Huy làm cứ y như thật. Chị hầu phòng cũng tưởng như quanh chị đang có nhiều cô gái lẳng lơ, táo bạo đùa nghịch. Chị nhìn quanh một lần nữa cho chắc. Khi biết chắc là trong phòng chỉ có mình chị, ông khách kỳ cưc, cái radio đang mở hết cỡ và máy điện thoại» chị hốt loảng lùi ra cửa.

Minh Huy vẫn sốt sắng biểu diễn màn kịch độc thoại:

– Anh Hoa. Em kéo dùm Mạc Ta ra khỏi cái ghế đó cho Hoài Nguyên nó đứng dậy đi. Kỳ quá hà. Ha. Ha. Ba em to như thế đè nó thì nó nghẹt thở nó chết cứng còn gì. Mac Ta. Kỳ quá. Nhờ cô Tuyết bỏ Hoài Nguyên ra cô lại đè luôn lên chúng nó. Say hết rồi hả. Sâm banh uống cho lắm vào.

Chị hầu phòng đi ngang chỗ ông khách đáng ngồi với ống điện thoại trong tay, Minh Huy chọc ngón tay vào không khí, chỗ gần cạnh sườn chị hầu. Tuy chàng chỉ mới chọc gió thôi, như bị «chỉ phong» của chàng đánh tới – nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp – chị đàn bà rẻ lên nghe rợn người..

Giọng nói giận dữ của Như Ngọc vang lên bên tai Minh Huy:

– Cái gì đó? Bộ mấy người giết nhau ở đó sao?

Minh Huy không cần giữ gìn, chàng cười vang khoái trá:

– Ha.. Ha.. chi vậy cưng.. Sao cưng la dữ vầy..

Chàng đưa ống nói vào mặt chị hầu.

Chị này la như người sắp bị xâm phạm tiết hạnh tới nơi:

– Đứng xa tui ra. Đừng có lại gần tui.

Chị đàn bà lùi dần, lùi dần. Nhưng vì bị Minh Huy chặn đường, chị không lùi ra cửa phòng mà lại lùi về cửa phòng tắm. Minh Huy xách ống điện thoại dò từng bước theo chị đàn bà.

Chị đàn bà lại thốt ra một tiếng «ré» nghe muốn thủng lỗ nhĩ khi lưng và mông chị chạm vào lưng và mông Hoài Nguyên. Chàng này từ từ trong phòng tắm đi ra và quay lưng lại để đóng cửa.

Hoài Nguyên cũng không hiểu có chuyện gì xẩy ra trong căn phòng khách sạn này. Chàng bực tức khi thấy chị đàn bà lạ hoắc có vẻ là hầu phòng này trợn mắt nhìn chàng.

Vì tiếng nhạc radio quá lớn, Hoài Nguyên cũng phải nói như hét:

– Đi đâu? làm gì đây?

Chị đàn bà cũng hét:

– Vô. Mần, giường ngủ.

Minh Huy nở nụ cười hài lòng khi chàng biết chắc những lời trao đổi vừa rồi giữa Hoài Nguyên và chị đàn bà đều lọt vào ống điện thoại do chàng cầm giơ ra y như một phóng viên cầm ống thâu thanh dí vào tận mặt thiên hạ để thâu tiếng thiên hạ nói. Chàng biết chắc là ở tận Sàigòn nóng nực, bực bội xa tít mù dưới kia, Như Ngọc nghe rõ những lời trao đổi đó cũng như chàng vậy. Nụ cười hài lòng của Minh Huy nở lớn khi chàng nghe rõ tiếng «hứ » của Như Ngọc vang lên trong ống nói.

Hoài Nguyên lại la:

– Đi ra.. lúc khác. Người ta đang bận.

Minh Huy phụ họa:

– Ra. Lát nữa vô, nghe cưng.

Chị hầu phản đối:

– Không.. có cưng.

Chị tong tong đi ra khỏi phòng như bị ma đuổi.

Minh Huy chỉ tay vào ống điện thoại. Hoài Nguyên chợt nhớ chuyện chàng gọi về Saigon và người đang chờ ở đầu dây bên kia có thể là Như Ngọc. Chàng vồ lấy ống nói:

– Như.. Như.. Ngọc? Phải. Như Ngọc không?

– Không có Như Ngọc… gì hết. – Nàng hét lên trong ống nói – Anh quá lắm nghen. Anh chỉ trêu tức tôi phải hôn..?

Hoài Nguyên choáng váng mày mặt vì giọng nói đầy căm thù của người yêu, giọng nói mà từ mấy đêm ngày nay chàng tưởng nhớ:

– Ai… ai trêu tức Ngọc?

– Anh chứ còn ai nữa. Anh lên đó chơi bời.. Chưa đã.. anh còn gọi điện thoại về cho tôi biết là anh đang chơi bời đây.. Không ngờ anh lại tồi tàn, đốn mạt đến vậy.. anh đang vui thì cứ việc vui đi.. Gọi tôi làm chi? Đừng có bao giờ nhìn mặt tôi nữa.. Tôi sẽ.. Không.. bao giờ thèm nói chuyện với anh nữa.!!

Như Ngọc chấm dứt cuộc điện đàm bằng một cái đập máy làm cho Hoài Nguyên cảm thấy ù tai.