← Quay lại trang sách

Chương 14

SÊ RI ngây mặt nhìn gã đàn ông cứng ngắc trong bộ com-lê mới đang cười tình với nàng. Đến cả phút sau, nàng mới nhận ra y là Văn Điệu. Nàng cười:

– Cưng đi đâu vậy?

– Qua đi tìm em….

Việc trách móc đàn bà đẹp không phải là tài riêng của Văn Điệu, đương sự nghĩ rằng việc một người con gái phây phây, có «máu » văn nghệ sĩ, như Sê Ri, chịu đi chơi riêng với y lên đây là một đặc ân và một diễm phúc nhất đời của y rồi, nên y quên ngay những bất mãn của cuộc đi tìm vừa qua để ngọt ngào:

– Ở ngoài kia đông người quá, chúng mình nên tổ chức một dạ vũ vui riêng mí nhau ở trong này.. Cưng chịu không? Để qua gọi mang rượu vô đây nghe…

Sê Ri bằng lòng ngay:

-Nên lắm…

Căn phòng kín chỉ có hai người. Không khí lạnh của Đà-Lạt làm cho đàn ông đàn bà cảm thấy gần nhau hơn. Sê Ri nhìn Văn Điệu và nở nụ cười nặng những tình ái. Cái cười mầu nhiệm làm cho Văn Điệu cảm thấy huyết quản sôi sục máu thanh xuân và như trẻ lại hai mươi năm. Y bước tới thâu hết can đảm ôm Sê Ri và hôn lên má nàng… Sê Ri cười rinh rích vì nhột nhiều hơn vì khiêu gợi…

Một lần nữa, Văn Điệu bấn loạn cả chân tay. Nhưng có tiếng gõ cửa, y ra mở cửa, chú bồi bưng khay rượu tới. Văn Điệu móc túi lấy tờ giấy bạc trao cho chú bồi và đỡ lấy khay rượu. Trước khi đóng chặt cửa, y nhìn ra hành lang và thấy bà vợ bụng to hơn ngực huỳnh huỵch đi tới….

Mặt mũi tái xanh, tái xám, chân tay run lẩy bẩy, Văn Điệu thụt đầu vào phòng, miệng thốt ra tiếng than đau khổ: «Bỏ mẹ rồi… » Cơn nguy biến đột ngột tới làm cho y trở thành mau mắn. Y bước vội trở vào phòng, đặt khay rượu xuống bàn và nắm cổ tay Sê Ri kéo nàng đi.

Trong khi Văn Điệu Vợ hầm hầm gõ cửa phòng với thái độ hung hăng của một bà nạ dòng đi đánh ghen, Văn Điệu dắt Sê Bi thoát ra khỏi phòng bằng cánh cửa phòng bên.

Minh Huy đang đứng chờ Hồng Hạnh ở đầu hành lang, chỗ nhìn vào phòng dạ vũ. Văn Điệu đẩy Sê Ri nhào tới ôm chầm lấy chàng:

– Giữ dùm. Giữ dùm. – Văn Điệu nói như người hết hơi. – Mụ vợ Moa tới… Nó bắt gặp Sê Ri thì nó xé xác Moa…..

Gửi gắm xong, không chờ Minh Huy kịp phản đối, Văn Điệu «phú lỉnh » trở lại phòng, bỏ mặc chàng thư ký tòa soạn đứng đó ôm em «sì-tác-lét».

Minh Huy hiểu ngay trường lợp bê bối và khẩn trương của chủ nhiệm. Nhưng trường hợp của chàng cũng bê bối và khẩn trương không kém. Nhìn thấy gần đó có một cái bàn trống, cặp vợ chồng ngồi đó đang đắt nhau ra sàn khiêu vũ, bàn có sẵn rượu, chàng đẩy Sê Ri tới ngồi lên ghế. Nàng «sì-tác-lét» không đòi hỏi gì hơn là rượu, bèn cầm ly rượu của thiên hạ lên uống tự nhiên như không hề có chuyện gì lạ xảy ra,

Hoài Nguyên và Hồng Hạnh vừa nhẩy một bản cha-cha-cha vui nhộn. Hoài Nguyên đưa Hồng Hạnh tới trước mặt Minh Huy và nói bằng một giọng ca ngợi, chen lẫn tiếc rẻ:

– Người thiếu nữ có điệu nhẩy thanh lịch nhất mà Moa được gặp trong đời. Nếu Toa không nổi giận, Moa muốn nhẩy với nàng suốt từ giờ đến sáng mai…

– Tại sao lại không? Minh Huy sốt sắng – Nhẩy đi chứ? Toa nhẩy với nàng cũng như Moa vậy…. Ít nhất, hai người cũng nhầy với nhau bản này nữa đi…

Hồng Hạnh nhìn người yêu bằng đôi mắt nặng những nghi vấn. Sự nghi ngờ trong nàng càng lúc càng tăng trước thái độ kỳ lạ của Minh Huy. Dường như có một chuyện gì đó đang làm cho chàng bối rối. Nàng muốn tìm ra nguyên nhân. Hoài Nguyên không ngạc nhiên mấy vì thái độ của bạn khi chàng trông thấy Sê Ri ngồi một mình ở cái bàn gần chỗ họ đứng.

Hoài Nguyên thấy chàng cần phải gỡ rối giúp bạn. Chàng vội vã đứng chắn trước mặt Hồng Hạnh và dơ hai tay ra:

– Hắn thật là một người bạn tốt… Tôi cần lợi dụng lúc hắn đang đại lượng… Mời Hồng Hạnh nhẩy với tôi bản này….

Minh Huy nở nụ cười gượng:

– Anh đã nói dối Nguyên về lý do làm anh ở lại đây và hắn đã không giận anh. Em nên vì anh giúp hắn vui đêm nay. Chúng mình có mục đích là giúp cho hắn quên buồn phiền mà?

Một bên lông mày vòng cung của Hằng Hạnh nhếch lên. Nàng dùng cái nhếch lông mày đó để ngầm nói với người yêu một lời đe dọa: « Được rồi anh muốn tôi xa anh. Tôi biết vậy nhưng chưa vội. Chờ coi anh còn dở những trò gì nữa » Nàng nhún vai rời cùng đi với Hoài Nguyên trở ra sàn nhẩy.

Hoài Nguyên đưa nàng đi theo nhịp Tango tuốt qua phía sàn nhẩy bên kia, góc xa nơi Sê Ri. Nàng «sì-tác-lét» có máu uống rượu nặng đã kết liễu cuộc đời một ly rượu của thiên hạ, nàng đang định thanh toán nốt ly thứ hai. Minh Huy nhíu mày. Chàng đã gặp nhiều đàn bà trong đời, đủ thứ đàn bà nhưng đây là lần đầu chàng gặp một người đàn bà đệ tử chân chính của Lưu Linh. Chàng bước tới nắm cánh tay Sê Ri nhấc nàng ra khỏi ghế, kéo nàng đi….

Như đang dự một cuộc chơi đi trốn năm nàng còn bé, Sê Ri để cho tấm thân núi của nàng bị lôi kéo theo chàng trai, nàng cười rinh rích… Hành lang chàng kéo nàng vào là một con đường cụt. Nơi đầu hành lang có hai cánh cửa để hai chữ « Toilette » chặn đường. Cánh cửa thứ ba gần đó đi xuống nhà bếp. Trong lúc Minh Huy lo âu cắn răng nhìn quanh, tìm một lối thoát với Sê Ri mà không phải đi ngang phòng khiêu vũ, chàng thấy một ông to béo đi ngang.

Chàng biết ông này là ông bếp vì ngoài tấm thân to béo chỉ có những người đàn ông chuyên môn nấu ăn mới có, ông này còn bận cái «tạp dề » trắng, đội cái mũ vải trắng đúng kiểu đầu bếp của những nhà hàng lớn. Ông bếp đầy một cái xe bốn bánh trông như xe trẻ con chưa biết đi nhưng không phải là xe trẻ con, đó là một cái xe đặc biệt để chuyên chở cả một con heo quay hay một hoặc hai nồi súp lớn từ nhà bếp lên phòng ăn.

Và hiện lúc này, cái xe thức ăn đó rỗng không. Con heo quay hoặc bất cứ món ăn gì hồi nãy nằm ở đó giờ đây đã nằm lại trên những bàn ăn trong phòng kia hoặc đang nhẩy mambo trong dạ dày của những thực khách. Ông bếp dừng cái xe không bên cửa và đi vào phòng rửa tay.

Vẫn chưa biết mình phải làm gì và không làm, Minh Huy nhìn lại hành lang và thấy cái lý do làm cho chủ nhiệm Văn Điệu thay đổi lập trường chớp nhoáng về quyền số hữu trên thể xác nàng «sì-tác-lét» sâu rượu này. Chàng thấy Văn Điệu theo sau bà vợ bụng to hơn ngực từ trong phòng ra hành lang, cặp vợ chồng xứng đôi, vừa lứa này dắt nhau ra phòng khiêu vũ.

Văn Điệu nói với vợ bằng cái giọng ngọt như mía có chen lẫn ít tủi cực của một anh chồng chung thủy nhất đời mà vẫn bị vợ nghi cho tội có vợ bé:

– Tôi chẳng thấy có lý do gì để mợ nghi ngờ tôi… Tôi đã nói là người ta mời tôi tới đây để dự cuộc hội thảo về hiện tình đất nước… Tôi đâu có muốn đi nhưng vì mình là một nhân vật chính trị.. mình cần có mặt trong những cuộc hội thảo chính trị….

Bộ mặt phì nộn của Văn Điệu Vợ vẫn còn nguyên nét hầm hầm của một nhà nữ phú-lít chân chính theo dõi một tên móc túi, biết rõ y móc túi mà chưa tìm được bằng chứng để kết tội. Thị gật đầu đáp lời chồng:

– Phải cậu có nói là cậu đi dự hội thảo. Những lần trước thì tôi không nghi nhưng lần này thì tôi nghi. Tại sao? Cậu biết không? Vì tôi hỏi người ta, tôi được biết rằng cái khách sạn này chỉ tiếp riêng những vợ chồng mới cưới, vợ chồng son… Ai lại đi tổ chức một hội thảo trong Ô-Ten chuyên tiếp đám cưới bao giờ? Hội thảo về.. vợ chồng ở đây thì may ra….

Văn Điệu dơ cả hai tay ngang như một nhà đạo đức chân chính bị nghi can tội dụ dỗ con gái vị thành niên:

– Khổ lắm… Mợ đa nghi vậy thì chết. Đã bảo là hội thảo bí mật mà lỵ…

Văn Điệu hạ giọng nói nhỏ cho đúng với bộ mặt quan trọng và câu chuyện có tính cách chính trị đối lập chính quyền bịa đặt của y:

-.. Đang bị đàn áp.. Theo dõi.. Mật vụ.. Có thể thủ tiêu.. Hoa Kỳ bất mãn và xúc động.. Quan trọng lắm.. Vì vậy cần che mắt mật vụ.. Phải hẹn nhau ở đây, giả vờ như đi ăn chơi.. Đó là chuyện bắt buộc…

Rất phản bí mật và bất nguyên tắc phòng gian, bảo mật, cái miệng cá ngão có vành môi tô son đỏ chót của Văn Điệu Vợ la ầm hành lang:

– Ối giời… Không tin nổi các ông… Tin các ông thi có bán nhà đi mà ăn.. Chính chị chính em ký rì? Ai người ta làm chính chị còn có thể tin được chứ cậu thì chính chính ký rì?

Y thị tương vào mặt chồng một câu chí lý làm anh chồng cứng họng.

– Cậu làm chủ báo mà? Cậu đâu có mần chinh chị? Cậu đừng có ngỡ là tôi ngu. Đừng có bịp tôi. Cậu phải biết là tôi có đi dự khóa huấn luyện chính chị phụ nữ mới và tôi «soóc ti » «đứng hạng bom nhe » nghe.. Về chính chị, xin lỗi, tôi cũng là tay cừ nghen cậu. Tôi giữ chức đương kim cố vấn hội phụ nữ của chị Bút Trà kiêm Ủy viên Xã Hội Phụ Nữ của bà Cố Vấn Trần Lệ Xuân. Cậu đừng có coi thường tôi. Báo của cậu là báo thương mại…. Cậu mần lái báo chứ không phải là cậu mần viết báo.. Đâu, từ ngày tôi làm bạn mí cậu tới giờ, tôi có thấy cậu viết lách ký rì đâu? Trước kia cậu mần phú-lít.. Rồi nhờ ông già tôi chết, để cho tôi mấy sở đất, cậu bán đi lấy tiền mở nhà báo… Vì cậu mần báo thương mại nên báo của cậu mới bán được tới mấy chục ngàn số chứ báo của cậu mà là báo chính chị thì cậu chỉ bán được có vài ngàn số là nhiều…

Trước một lô nhưng dữ kiện không làm sao có thể phủ nhận đó, Văn Điệu đực mặt ra không làm sao chống chế được nửa lời. Y rủa thầm mấy bà già giết giặc ngồi rỗi không có chuyện gì mà làm rủ nhau lập hội và dạy nhau vài bài chính trị ba xu, nhưng ngay lúc này y cũng không muốn cãi vã với chị vợ lắm mồm bụng to hơn ngực. Thật ra Văn Điệu cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà tranh luận. Y đang lo bị vợ bắt được quả tang du hí ở đây với Sê Ri. Với Văn Điệu, bà vợ bụng to hơn ngực lắm mồm, lắm miệng của y là một con khủng long. Mỗi lần khủng long xuất hiện là một phen trời sầu, đất thảm. Trước con khủng long đó, Sê Ri là một con nai tơ…

Văn Điệu run rẩy đi trốn khủng long và thầm khấn tổ tiên ông bà, ông vải, y chân thành cầu xin cả Phật, cả Chúa đoái thương y run rủi cho Minh Huy ngăn chặn được Sê Ri đừng để nàng nhào tới ôm chầm lấy y. Nếu Minh Huy để sổng Sê Ri, y sẽ không bao giờ tha thứ và nếu bây giờ, đột nhiên Sê Ri ở đâu hiện ra, ôm chầm lấy, chắc chắn khủng long sẽ rú lên một tiếng thanh thoát và y sẽ ngã lăn ra chết ngất.

Vợ chồng Văn Điệu bước vào phòng khiêu vũ nhịp trống bonga bum… bum… làm cho Văn Điệu tưởng là tiếng đập của trái tim y lọt vào «mi cờ-rô» và làm cho Văn Điệu Vợ nhún nhẩy đôi mông bự: trong thời gian gần đây, để trở thành người thanh lịch trong xã hội, y thị đã tới phòng dạy «nhẩy đầm » của giáo sư Bùi Trọng, nguyên thủy thủ tầu La Motte Piquet người đã lê gót trên khắp các sàn nhẩy Âu Á.. để học nhẩy và sau khi làm cho giáo sư nguyên thủy thủ tốn 343 giọt mồ hôi dầu và đứt mất 16 sợi lông mũi, thị đã nhẩy được mấy bản nhạc như Tango, Rumba, Slow. Riêng các bản cần đi nhiều «pa » như valse, pasodoble thì y thị được giáo sư khuyên là không nên nhẩy. Giáo sư đưa ra lý do là nhẩy những bản đó hại tim và không được đứng đắn, người phụ nữ thanh lịch lý tưởng chỉ cần nhẩy được bản Tango và chỉ nên nhẩy Tango. Nhưng cái lý do chính đã làm cho giáo sư La Motte Piquet không có đủ can đảm dậy Mụ Văn Điệu nhẩy những bản valse, Paso… có thể là vì sau bao nhiêu năm lê gót trên những sàn nhẩy Âu Á, giáo sư đã hết can đảm và hết gân để « đẩy xe bò ».

Bỏ rơi giáo sư Bùi Trọng với những sợi lông mũi bất hủ của ông, chúng ta trở lại với vợ chồng Văn Điệu bên sàn nhẩy. Văn Điệu Vợ nghe tiếng trống bum.. bum và núng nính cặp mông như hai cái thúng úp lại, gạ chồng:

– Nhẩy chăng?

Trong cơn xúc động, Văn Điệu Chồng hoảng loạn tưởng chị vợ hỏi mình đã nhẩy chưa, bèn cãi như máy:

– Đâu? Đã nhẩy bản nào đâu? Đứa nào nhẩy nó chết, báo của nó không ai mua, bán ký lô cho ba Tàu….

Văn Điệu Vợ nheo đôi mắt nữ phú-lít:

– Cậu định nhẩy mí ai mà nói là chưa nhẩy? Hả..? Cậu phải nói thiệt. Cậu tới đây mí ai?

Những kẻ gian giảo thường không bao giờ mạnh bạo ăn nói, nhất là khi một anh sợ vợ gian giảo bị vợ chất vấn thì chỉ cần một cái trừng mắt, một câu hỏi nặng, là cuống quýt cả chân tay.

Như Văn Điện chẳng hạn. Nếu là lúc thường, bị bà vợ hỏi câu đó, đương sự trả lời dễ hết. Nhưng đằng này, sau lưng đương sự, ở một chỗ nào đó, đang treo nặng mối đe dọa Sê Ri, đương sự đâm ra ú ớ:

– Chúng tôi… là.. là…

Văn Điệu Vợ gằn giọng:

– Là những ai?

Văn Điệu nhớ đến Minh Huy nên khai luôn:

– Là tôi với anh Minh Huy, thư ký tòa soạn chứ còn ai nữa..? Sự có mặt của anh Minh Huy ở đây cùng với tôi chắc đã làm cho bà thấy rằng chúng tôi tới đây vì công việc chứ không phải tới để.. chơi…..

Văn Điệu Vợ cong cớn:

– Ối giời… Tôi còn nghi cái anh thư ký tòa soạn nhà ông hơn ai hết. Anh đó trông chơi bời ra mặt. Nhưng mà người ta còn trẻ, người ta chưa vợ.. người ta muốn chơi bời sao cũng được, mặc người ta… Ông đã có vợ có con rồi, con gái ông sắp lấy chồng… con trai ông sắp lấy vợ… ông không có quyền chơi bời như người ta.. Ông hiểu chưa?

Văn Điệu trình diễn một bộ mặt oan uổng rất nặng, Văn Điệu Vợ nhìn vào mặt chồng rồi trong lúc chồng mụ hy vọng mụ sẽ nói một câu gì an ủi mình, mụ hậm hực:

– Tôi ngờ lắm. Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám trong vụ này…

Văn Điệu thấy cần phải đổi để tài:

– Mợ đói chưa? Mình ăn cái gì chứ?

Nói đến ăn, đến nhẩy, Văn Điệu Vợ tạm quên nghi ngờ để gật:

– Phải đấy. Đói quá rồi….

Văn Điệu hướng dẫn vợ đi qua hành lang sang phòng bên, nơi y biết rằng còn vài cái bàn trống. Lý do thứ hai để y đưa mụ vợ bụng to hơn ngực ra khỏi đây là y ngại rằng Minh Huy và Sê Ri đang ở một góc nào đó. Lỡ ra, Minh Huy để sổng Sê Ri dù chỉ sổng có một phút đời Văn Điệu cũng có thể khốn nạn.

Đi tới giữa hành lang, Văn Điệu mới nhìn ra người thanh niên đứng cạnh cái xe chở thức ăn ở cuối hành lang đó là Minh Huy. Y đã định chùn bước rồi dắt vợ đi qua lối khác, nhưng phản ứng của y quá chậm. Trong khi bộ óc chủ báo thương mại đen kịt những mực in của y đang suy nghĩ chưa tới một quyết định nào thì chân y đã đưa y tới trước mặt Minh Huy. Y thở phào khi không thấy Sê-Ri ở bên cạnh chàng trẻ tuổi.

Mụ Văn Đlệu có xách ví tới tòa soạn nhiều lần và đã nhiều lần gặp Minh Huy. Tuy nhiên, mụ sẽ không nhớ mặt chàng nếu anh chồng mụ không giới thiệu lại. Thấy đây là một dịp tốt để làm dịu sự nghi ngờ của vợ, Văn Điệu bèn dừng chân:

– Đây anh Minh Huy đây…. Mợ thấy chưa? Chúng tôi tới đây vì công chuyện chứ đâu có phải…..

Minh Huy gật đầu chào mụ Văn Điệu. Những ngày thường gặp mụ ở Sàigòn, trông người ngợm mụ chàng đã thấy khiếp đảm rồi. Đêm nay, ở giữa vùng núi đời của Đà-Lạt, trông mụ bận áo gấm và áo veste nhung có lông lù xù như lông gấu, chàng càng thấy khủng khiếp. Chàng tưởng tượng nếu chàng phải nằm với mụ đàn bà mập bự như vô địch đô vật Huê Kỳ Sammartino lông lá đầy mình, bắp đùi lớn bằng cả người chàng đó chắc chàng sẽ bị ác mộng ám ảnh suốt đời. Chàng thông cảm với thái độ thèm khát Sê Ri của Văn Điệu. Chàng thấy thật ra, Văn Điệu là một gã đàn ông đáng thương hơn là đáng ghét và y là một người khổ sở nhiều hơn là sung sướng.

Văn Điệu trầm bổng làm một cuộc « tả oán »:

– Thật khổ.. Cái cuộc hội thảo về hiện tình đất nước này gây ra cho tôi nhiều vấn đề rắc rối quá đi… Mình không đi dự hội thảo với anh em không được mà đi thì.. phần đã bị mật vụ theo dõi, phần lại bị vợ con nghi ngờ.. Hì.. Hì.. Anh Minh Huy này… anh có biết không, bà xã nhà tôi bà ấy tưởng tôi tới đây để chơi bời đấy.. Thế có khôi hài không chứ lỵ…

Minh Huy nghiêm trang:

– Thưa ông.. Tôi nghĩ việc bị nghi ngờ, đó là chuyện thường. Người làm chính trị thường bị đời hiểu lầm như vậy. Và theo sự nhận xét tôi, người làm chính trị chân chính nên tự tạo ra những ngộ nhận ấy để dễ dàng cho công việc của mình.. Nhiều nhà chính trị chân chính đã phải giả vờ là đi chơi bời, đi với vợ bé trong khi thực ra, họ đi hội họp để thảo kế hoạch đảo chính… Tuy nhiên, tôi phải nói là tôi thán phục ông….

Văn Điệu nhấp nhổm như bị điện dí vào chỗ để ngồi:

– Thán phục ký rì?

– Ông đã tỏ ra cho tôi thấy ông có tháo vát và nhanh trí đặc biệt. Ông đã ứng đối linh động và tài tình với mọi vấn đề bất ngờ xảy ra trong cuộc hội thảo… Tôi cần phải học hỏi ở ông rất nhiều..

Thấy chồng minh được ca tụng – một việc mà Văn Điệu Vợ ít thấy xảy ra – mụ khoái chí cười toe toét và mụ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã ngờ oan cho anh chồng chính trị gia tài ba của mụ.

Văn Điệu chồng tỏ ra nhũn nhặn:

-… Đúng ra là phải nhờ ở tài ba của anh một phần lớn. Chính anh đã giúp tôi được rảnh rang để đối phó với vấn đề.. Anh cứ tiếp tục như vậy và tôi tin là chúng ta sẽ thành công….

– Tôi cũng hy vọng như vậy…

Văn Điệu quay lại nhìn vợ bằng cặp mắt bao dung của một nhà chính trị chân chính bị vợ hiểu lầm…:

– Đây là xe heo quay.. – Y chỉ tay xuống xe chở thức ăn bên cạnh Minh Huy.. – Để tôi lấy mợ một đĩa….

Trên xe có để sẵn đĩa, dao và nĩa, muỗng, Văn Điệu phăm phăm cầm dao và mở nắp thùng xe. Y không trông thấy Minh Huy hốt hoảng ra hiệu cho y đừng mở nắp đậy và mải nói với vợ y cũng chưa nhìn thấy Sê Ri nằm gọn trong thùng xe, nơi có cả một con heo quay vàng ửng vẫn thường nằm. Mụ Văn Điệu đứng xa, bị cái nắp lớn bằng cái thúng che đi nên không trông thấy trong thùng xe có gì:

– Mợ ăn gì? Miếng đùi hay là miếng sườn?

Minh Huy đậy vội nắp lại. Văn Điệu khó chịu và bực đọc nhìn chàng như nhìn một anh phá đám vô duyên. Minh Huy lắc đầu quầy quậy, nhưng vốn ngu si, chậm hiểu Văn Điệu vẫn chưa hiểu gì cả.

– Không phải heo quay đâu.. Đây là thịt gà.

-Thịt gà? Càng tốt…

Văn Điệu lại phăng phăng mở nắp và lần này, y gần chết đứng tại chỗ khi nhìn xuống thấy em gà mái Sê Ri ngồi chật trong xe, mặt ngước lên nhìn y, mắt nháy y. Cái đĩa và con dao thiếu chút nữa thì tuột khỏi tay Văn Điệu. Y vội buông dao, đĩa xuống xe để túm lấy chị vợ:

– Mình nhẩy cái đã.. Bản này là bản ruột của vợ chồng mình….

Y kéo vợ xềnh xệch trở lại phòng khiêu vũ:

-… Em còn nhớ chăng? Ngày mình mới quen nhau, máy hát của nhà bên cạnh nhà em vẫn thường chơi bản này….

Văn Điệu Vợ bị chồng lôi vào giữa sàn nhẩy, mụ bất mãn gỡ tay chồng ra và gắt:

– Cậu làm chi kỳ dữ? Có kèn trống gì đâu mà nhẩy? Ban nhạc người ta nghỉ uống nước….

Văn Điệu vẫn thản nhiên:

– Càng tốt… Chúng mình nhẩy một mình, càng đỡ vướng….

Nhưng Văn Điệu dù liều, cũng không đủ tài, đủ sức giữ nỗi chị vợ to béo ở lại bên y. Trước thái độ kỳ dị của anh chồng, bao nhiêu nghi ngờ của mụ vợ lại đùng đùng nổi dậy, mụ trừng mắt nhìn vào mặt chồng rồi mụ thò bàn tay lớn tướng tay đeo năm bẩy cái nhẫn hột xoàn ra, bắt lấy cổ tay chồng. Mụ kéo chồng xềnh xệch đi trở lại hành lang….

Minh Huy đã đỡ cho Sê Ri trèo ra ngoài chiếc xe heo nhưng chưa kịp đưa nàng đi chỗ khác. Sê Ri đang say, nàng có thể ngã lăn ra đó nếu chàng không để nàng đứng dựa vào chàng. Chàng quay lại khi nghe tiếng chân người huỳnh huỵch đi tới và ngẩn mặt khi nhìn thấy mụ Văn Điệu nắm tay chồng đã trở lại đứng ngay sau lưng.

Mụ Văn Điệu đưa ngón tay trỏ ra:

– Ai kìa?

Văn Điệu ú ớ:

– Ai? Mợ hỏi ai?

Văn Điệu Vợ nghiến răng kèn kẹt:

– Cô nào kia?

Thấy không làm sao còn trốn tránh sự thực được nữa, Văn Điệu đành nhìn Sê Ri. Nàng ««sì-tác-lét» » bèn mở mắt:

– Cưng….

Minh Huy vội ôm lấy nàng để ngăn nàng bước lên ôm choàng lấy Văn Điệu. Trong cơn tuyệt vọng, Văn Điệu đáp liều:

– Cô này là… vợ sắp cưới của anh Huy….

Minh Huy sửng sốt:

– Cô này là… vợ tôi?

Sê Ri vì say nên không còn biết gì cả. Nói đúng ra, nàng chỉ còn hiểu biết những chuyện rất gần. Nghe người ta nói mình là vợ sắp cưới của Minh Huy, nàng bèn quay lại vòng tay âm chầm lấy chàng và hôn chàng.

Chàng trẻ tuổi nhanh trí hiểu rằng chỉ có cách nhận Sê Ri là của mình mới có thể tạm thời gỡ rối được cho Văn Điệu. Đồng thời, chàng thấy là chàng cần nắm lấy vụ này để khai thác:

– Bà tha lỗi cho – chàng nói với mụ Văn Điệu – chúng tôi vừa hứa hôn nên quá vui uống rượu mừng.. Nàng hơi say.. Nàng mừng nhiều vì ông chủ nhiệm đã tăng lương cho tôi gấp đôi…

Cục xương trong cổ họng Văn Điệu nhấp nhổm lên xuống:

– Tăng lương cho anh gấp đôi?… À.. Đúng rồi.. Anh đã có gia đình, từ nay anh cần tiền hơn trước…

Với một thái độ tàn nhẫn mà lúc thường, Minh Huy không bao giờ ngờ mình có thể có, chàng tiếp tục cuộc đòi hỏi:

– Và mỗi năm, đến Tết, mặc nhiên tôi được hưởng tháng thứ mười ba, bất kể là trong năm tôi có làm việc chăm chỉ hay không. Việc cứ mỗi cuối năm lại một lần lằng nhằng về vấn đề tiền Tết từ nay trở đi sẽ không còn xẩy ra nữa…

Chủ nhiệm Văn Điệu là người «kẹo» nổi tiếng trong làng báo Sàigòn. Báo của y bán chạy nhưng so với số tiền y thâu lời hàng tháng, số tiền lương y trả cho các cộng sự viên chẳng đi đến đâu. Nếu là một chủ nhân khác, Minh Huy đã có xe hơi, nhà lầu, tiền gửi băng từ lâu. Với Văn Điệu, những cộng sự viên như Minh Huy là người không thể thiếu, Minh Huy tương đối được nể trọng, vậy mà cứ mỗi năm tới dịp cuối năm, năm nào Minh Huy cũng phải tranh đấu, đòi hỏi, chờ đợi mới được Văn Điệu cấp phát số tiền Tết. Nói đúng ra là Văn Điệu vẫn đưa tiền Tết cho Minh Huy nhưng đưa một cách khổ sở, chật vật. Y cố tình làm vậy để Minh Huy biết rằng việc cấp tiền Tết cho chàng là do hảo tâm của y chứ không phải Minh Huy có quyền được hưởng tiền Tết. Chàng vẫn cay cú vì chuyện đó nhưng đến hôm nay mới có cơ hội siết cổ Văn Điệu.

Anh chủ nhiệm cựu phú-lít toan gân cổ lên cãi về vấn đề tiền Tết, nhưng trước các hiểm họa Sê Ri trước mặt, y đành ngoan ngoãn khép miệng lại để công nhận:

– Đúng rồi. Mỗi năm cứ đến Tết là có lương tháng 13. Khỏi cần phải lôi thôi….

Thấy đứng lâu ở đây bị quá nhiều thiệt hại, y vội nắm tay mụ vợ:

– Mình chẳng nên quấy rầy cặp tình nhân trẻ tuổi này… Đi mợ….

Dắt vợ đi trở lại tới phòng khiêu vũ, như chợt nhớ ra điều gì, Văn Điệu dừng lại:

– Tôi quên mất chưa dặn hắn giờ khai mạc cuộc họp ngày mai. Mợ đứng đây chờ tôi chút xíu.

Y lật đật chạy trở lại chỗ Minh Huy và Sê Ri đứng. Vừa thở hổn hển, y nói nhanh vào tai chàng trẻ tuổi:

– Mang nàng đi đâu, dấu kín nàng một chỗ….Sáng mai, đưa nàng ra xe cho nàng về Sàigòn chuyến xe đầu tiên… Nghen….

Minh Huy nắm y lại:

– Nè… Cái chuyện tăng lương và lương tháng 13 là chuyện thật đó nghen….

– Thật… Thật..

Cái đầu vuông của Văn Điệu gật loạn trên cần cổ:

– Cái gì cũng được, miễn là anh giữ được Sê Ri xa tôi…

Minh Huy dìu Sê Ri về phòng. Nét mặt chàng tươi rói vì chàng đã nghĩ được một cách thanh toán êm đẹp sự có mặt của Sê Ri. Tới cửa phòng, chàng dừng lại để dặn dò Sê Ri:

– Từ phút này, Sê Ri không còn quen biết gì tên Văn Điệu nữa nghe chưa? Quên Văn Điệu đi nghe chưa? Sê Ri là bạn của Hoài Nguyên.

– Hoài Nguyên hả? Bô trai không?

– Bô trai số dách. Hoài Nguyên là bạn của Minh Huy. Nhớ chưa? Hoài Nguyên. Sê Ri cứ ở sát bên hắn. Có ai hỏi thì cứ nói là bạn của Hoài Nguyên, nghe..

– Ô Kê.. Bô trai là chịu liền..

Sê Ri được đưa vào phòng, bỏ ngồi lại đó với chai rượu. Minh Huy đi tìm Hoài Nguyên. Chàng tự hào vì sự nhanh trí khôn của mình. Đem Sê Ri gán cho Hoài Nguyên, chàng thanh toán được một công đôi việc. Chàng sẽ không sợ bị Hồng Hạnh bắt gặp khi đang ôm Sê Ri. Hoài Nguyên lại đỡ buồn, đỡ cô đơn. Giải pháp của chàng đáng kể là giải pháp tốt đẹp nhất. Với giải pháp này, tất cả mọi người đều vui và sung sướng.

Xuống tới từng dưới cùng, người mà Minh Huy gặp trước nhất Ià Hồng Hạnh. Nàng đang đứng nói chuyện với vài người khách quen. Thấy chàng, Hồng Hạnh hơi nhíu mày. Nàng đang định chất vấn chàng về chuyện bỏ rơi nàng thì chàng đã phàn nàn trước:

– Em đi đâu để anh tìm hoài? Vẫn biết là em còn công việc phải làm nhưng làm gì thì làm, em cũng nên chú ý tới anh một chút chứ…

Nhưng Hồng-Hạnh không phải là người để cho Minh Huy qua mặt một cách dễ dàng đến thế, nàng phản công:

– Anh đi tìm tôi ở những đâu nào? Có tôi đi tìm anh thì có.. Anh kỳ lắm.. Có chuyện gì xẩy ra, anh nên nói thật đi….

Kinh nghiệm sống dạy cho Huy biết rằng không bao giờ đàn ông nên thú thật với đàn bà, dù cho thú thật với đàn bà yêu mình. Đàn bà hứa hẹn nếu nói thật sẽ quên, sẽ tha thứ nhưng họ chẳng bao giờ tha thứ, ngược lại họ sẽ nhớ rất lâu. Đằng nào cũng bị họ giận, chi bằng cứ chối, cứ dấu đến cùng. Ít nhất mình cũng làm cho họ hoang mang không dám xuống tay hạ độc thủ. Nói thật có khi còn bị họ cho là coi thường họ.

Minh Huy lảng chuyện bằng một câu mơ hồ:

– Anh đã tìm được một phương thuốc giải sầu vô cùng hiệu nghiệm cho Hoài Nguyên. Kể từ giây phút này, đời hắn không còn cô đơn nữa. Ít nhất hắn cũng không bị cô đơn ở đây, giữa một xã hội người nào cũng có đôi. Anh hài lòng vì lương tâm anh không còn cắn rứt mỗi lần anh nghĩ tới chuyện anh vui, anh có em mà thằng bạn thân nhất đời của anh bị cô đơn….

Cơn giận của Hồng Hạnh không nở ra được vì Huy nói đến Hoài Nguyên. Nàng bắt đầu do dự không biết có nổi giận vì sự vắng mặt khả nghi của chàng hay không. Nếu thật sự chàng vắng mặt để lo cho Hoài Nguyên đỡ bị cô đơn, sự vắng mặt đó rất đáng khuyến khích và đề cao. Sau cùng nàng quyết định dằn cơn giận lại để chờ coi người nàng yêu vừa làm gì cho người bạn thân nhất của nàng.

Trong khi đó, Hoài Nguyên người bạn thân nhất của Minh Huy, người đàn ông cô đơn, lạc lõng ở giữa khách sạn dành riêng cho những cặp vợ chồng mới cười này như một gã đàn ông từ Hỏa Tinh lạc xuống Trái Đất, lừng khừng đi về phòng.

Chàng cảm thấy cô đơn như chưa từng bao giờ cô đơn đến thế. Ở đây, tất cả mọi người đều có tình yêu, đàn ông có đàn bà và ngược lại, chỉ mình chàng là có một mình. Cuộc dạ vũ chỉ làm cho chàng thêm cô đơn. Hôm qua chàng không cảm thấy cô độc lắm là vì cạnh chàng còn có Minh Huy, một gã cũng cô độc như chàng. Đêm nay thì chàng hoàn toàn cô độc, Minh Huy bạn chàng, cũng đã có người yêu..

Hoài Nguyên định trở về phòng, gọi rượu lên uống cho thật say, say đến không còn biết trời đất gì nữa và nằm quay ra ngủ.

Phòng vắng lạnh lẽo đến tê người, Hoài Nguyên mở cửa vào phòng và thấy có người nằm, phủ kín chăn từ đầu tới chân trong giường của Minh Huy, chàng ngạc nhiên:

– Kìa Huy? Sao nằm đây? Ngủ sớm vậy? Bộ say rượu sao?

Người nằm trong giường không trả lời, Hoài Nguyên bước tới định lật mền lên gọi bạn nhưng cùng lúc ấy có tiếng gõ cửa, chàng đi trở ra, mở cửa…

Chàng tưởng mình đang mê ngủ..

Chàng đưa tay lên dụi mắt để nhìn cho rõ…

Như Ngọc, người yêu của chàng, người vợ sắp cưới và đã từ hôn của chàng, đứng như một nàng tiên vừa xuất hiện với một phép mầu giữa khung cửa…

Nhưng Hoài Nguyên không hề hoa mắt. Người thiếu nữ đẹp như tiên nữ đứng đó, đôi mắt long lanh chan chứa tình yêu, làn môi hồng nở nụ cười e lệ đó đúng là Như Ngọc. Nàng vừa từ Sài Gòn tới trên chiếc xe hơi riêng của nàng và vẻ mặt bối rối, bàng hoàng, sung sướng, không ngờ của người yêu làm cho nàng sung sướng. Nhìn vẻ mặt đó của Hoài Nguyên, Như Ngọc biết là mình đã làm đúng khi quyết định đột ngột tới đây tìm chàng.

– Em.. Em.. Như Ngọc.. – Hoài Nguyên thảng thốt nói như khi đang mơ. Em mới tới ư?