- 4 -
Ông Sáu Giò, tay dắt con Lụa, đứng lóng ngóng ở trước cửa rào nhà thầy Hương Quản trong lúc con chó ở phía trong vừa chồm chồm lên cánh cửa rào vừa sủa vang rân...
Một chập sau, con nhỏ ở chạy ra và khi nhận thấy ông Sáu cùng con Lụa nó niềm nở hỏi liền:
- Ông kiếm ai đó ông Sáu?
Ông Sáu chỉ con chó:
- Cháu làm ơn xua con mực này dùm qua và vô nói với bà Hương Quản rằng qua muốn gặp bả.
Con nhỏ ở vội vàng mở cửa và la đuổi con mực, rồi đưa ông Sáu cùng con Lụa vào nhà.
Vừa vô tới hàng ba, ông Sáu đã thấy vợ thầy Hương và anh Giáo Tư ở trong nhà bước ra.
Thím Hương nét mặt hơi gầy gò một chút, đon đả hỏi ông Sáu:
- Ông Sáu có chuyện chi mà lên đây sớm quá vậy? Ông dắt đứa nhỏ nào đây? Bộ cháu gái của ông hả?
Ông Sáu vôi rút chiếc khăn tắm quấn nơi cổ xuống cầm gọn trong hai bàn tay:
- Dạ, tui lên đây để nói với thím Hương chút việc riêng... Còn con nhỏ nầy là con của thằng Ba câu...
Cả thím Hương lẫn anh GiáoTư đều cau mày nhìn con Lụa làm cho con nhỏ đâm ra khớp sợ cúi gầm mặt xuống.
Anh Tư lên tiếng trước.
- Mà bác dẫn con nhỏ nầy lại đây làm chi nửa vậy
- Dạ thưa thầy giáo, tui dẫn nó theo dây là cũng để nói riêng với thím Hương một việc cần.
Thím Hương vội đáp:
- Có việc gì thì ông cứ nói đại đi. Thầy giáo đây cũng là chỗ... quen biết trong nhà chớ bộ ai xa lạ sao?
Anh Tư có vẻ bực mình vì câu nói của ông Sáu:
- Nè bác Sáu, tôi tưởng bác nên biết điều một chút, cái chuyện của bác lẹo tẹo với thằng ăn cướp sát nhân ấy còn chèm nhèm ra đó, bác không lo giữ thân lại còn dắt con của nó lại đây để tính làm cái gì ám muội nữa hả?
Ông Sáu cười mỉa:
- Xin lỗi thầy giáo, thầy nói hơi quá lố đó đa! Nếu tui có dính líu gì đến chuyện cướp giựt thì đã có làng xã họ... còng đầu tui lại...
Thím Hương vội nói chen vô:
- Thôi mà ông Sáu! Chú Giáo chú... nóng lòng vì cái chuyện mới rồi, ông cũng không nên chấp nhứt chú làm gì. Sao, ông Sáu muốn nói chuyện chi vậy?
Ông Sáu rụt rè đáp:
- Thầy Hương mất đi mà tui còn dẫn con nhỏ nầy tới đây nữa thì tôi cũng lấy làm ấy nấy lắm thím Hương à! Nhưng tui nghĩ lại! thằng Ba hồi còn sống nó có làm chuyện... xấu xa thiệt, nhưng nay nó chết rồi thì kể cũng như đã đền tội xong. Phần nó êm như vậy, ngặt một nỗi còn con nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ nầy...
Thím Hương đưa tay xoa đầu con Lụa:
- Ờ con nhỏ coi cũng dễ thương đa!
- Dạ còn có nó nên tui mới thêm lo thím Hương à. Tui thấy nó cù bơ cù bấc một mình nên lãnh phần nuôi dưỡng nó cho đến khi khôn lớn đủ lông đủ cánh rồi nó muốn đi đâu thì đi.
Anh Giáo Tư lại nói xía vô:
- Thì bác muốn nuôi con của tên sát nhân ăn cướp thì bác cứ việc nuôi, ai dám cấm cản bác! Nhưng tôi không hiểu tại sao bác còn đem nói với thím Hương đây việc đó làm gì!
Ông Sáu cười lạt rồi đáp xẳng giọng
- Tui nói chuyện với thím Hương cái gì thì thây kệ tui, thầy sao cứ làm kỳ đà cản mũi hoài hà!
Thím Hương day qua anh Tư:
- Chú Giáo cứ để yên cho ổng nói...
Ông Sáu thản nhiên tiếp lời:
- Tui tính đem con nhỏ nầy đi xứ khác mần ăn. Hổng nói giấu gì thím Hương mấy năm nay cái nghề đan rổ đan thúng của tui đây chẳng ăn thua gì, bởi vậy tui mới tính dời nhà cửa kiếm chỗ khác coi có công ăn việc làm gì kha khá hơn không, nhứt là từ nay tui lại phải cưu mang thêm con Lụa... Tía nó như vậy bây giờ dầu cho bà con cô bác ở đây có thương hại nó cách mấy đi nữa thì cũng không sao tránh khỏi tai tiếng xầm xì… Con Lụa mỗi ngày một thêm khôn lớn, rủi nó biết rõ: chuyện không may của tía nó hay bị người đời nhạo báng khinh khi thì cũng tủi cho số phận của nó lắm. Tui nghĩ đến chỗ đó lung lắm nên mới tính đem nó đi chỗ khác ráng lo mần ăn để rồi còn cho nó học hành như mấy đứa con nít tốt số khác,.
Thím Hương có vẻ cảm động:
- Ông Sáu nghĩ như vậy cũng phải.
Anh Giáo Tư lẩm bẩm cằn nhằn một mình
- Cái ông già này sao rắc rối tổ cha!
Như không buồn để ý đến những lời của anh Tư, ông Sáu ngập ngừng bày tỏ ý định của mình:
- Sở dĩ hôm nay tui dắt con nhỏ tới đây là để thưa với thím Hương về việc đó, và xin thím Hương rủ lòng thương xót... bề gì con nhỏ mồ côi nầy cũng chẳng, có làm gì nên tội…
Thím Hương cau mày
- Thì tôi có nói gì khác đâu.
Ông Sáu rụt rè nói tiếp:
- Đằng nào tui cũng phải dời đi xứ khác kiếm công chuyện mần ăn, nhưng kẹt một nỗi là bây giờ trong mình tui... tiền bạc cạn queo... Rồi đây đi tới nơi chỗ lạ, rủi việc làm chưa có liền, phần tui lại phải chịu đựng thêm một miệng ăn nữa! Bởi vậy tui đánh liều lên trên nầy để xin thím Hương rộng lòng giúp cho tui và con nhỏ này chút đỉnh tiền nong, sau này mần ăn khá tui sẽ không dám quên ơn.
Anh Giáo Tư lại nóng nảy nói chen vô:
- Sao bác không tính chuyện dễ hơn, tiện hơn là bơi xuồng chở thẳng con nhỏ ra ngoài Cần Thơ đem nó cho mấy bà phước để họ nuôi dùm cho!
Ông Sáu cười lạt:
- Nếu tui muốn quăng nó cho nhà nuôi con nít mồ côi của mấy bà phựớc thì tui còn vác mặt lợi đây nhờ nhõi thím Hương làm gì!
Thím Hương lại giảng hòa hai người:
- Chú Giáo nói như vậy cũng phải, nhưng tôi coi bộ ông Sáu đây quý mến con nhỏ lắm, bởi vậy đành đoạn nào đem nó giao cho mấy bà phước!
Được rồi, ông Sáu cứ đứng đợi một chút để tôi vô mở tủ lấy chút đỉnh tiền gởi ông nghen ông Sáu!
Ông Sáu gật đầu lia:
- Dạ được, thiệt thím Hương nhơn đức quá...
Thím Hương hơi mỉm cười rồi quày quả bước vô trong nhà, vừa đi vừa móc xâu chìa khóa ra. Anh Giáo Tư làm tỉnh nối gót theo sau nhưng cũng không quên ngó ngoái lại chỗ ông Sáu đang đứng để nói trống không:
- Thiệt giả bộ tài quá! Túm được con nhỏ này dắt nó đi ăn xin thì ‘‘đậu’’ lắm đó!
Ông Sáu tái mặt đứng lặng thinh, để rồi ‘‘hừ’’ một tiếng với giọng đầy vẻ... hậm hực!
... Ba phút sau, thím Hương trở ra, tay cầm một trăm đồng bạc đến trao cho ông Sáu Giò:
- Ông cầm đỡ chút đỉnh này Ông Sáu.
Anh Giáo Tư đứng khoanh tay, người hơi ngã về phía sau, nói chen vô liền:
- Đó là lần chót nghen bác Sáu!
Ông Sáu run run cầm tờ giấy bạc trên tay, quắt mắt nhìn anh ta rồi day qua giữ giọng bình tĩnh nói với thím Hương:
- Thiệt tui đội ơn thím Hương nhiều lắm nhưng xin thím Hương đừng phiền một trăm đồng bạc này tuy nhiều thiệt, quý thiệt nhưng tui xin gởi trả lại thím Hương chớ hông thôi thầy Giáo đây thẩy.., hổng vui.
Ông Sáu vừa nói vừa đặt tờ giấy bạc một trăm trên mặt bàn.
Thím Hương cau mày nhìn anh Giáo Tư rồi vội vàng cầm lấy tấm giấy một trăm đem nhét vô túi áo của con Lụa:
- Đừng phiền mà ông Sáu! Chú Giáo đây chú nói chơi vậy mà!
Con Lụa ngước lên nhìn ông Sáu như để dò xét và khi nhận thấy ông này cau mày nó hiểu ý nên vội thò tay vô túi móc tờ giấy bạc ra lắm lét trả lại vào chỗ cũ ở trên bàn.
Ông Sáu hấp tấp níu tay nó dắt đi:
- Thôi mình dìa con! Tui xin kiếu thím Hương và dầu sao tui cũng mang ơn thím nhiều lắm!
Đoạn ông ta hối hả rảo bước đi như muốn chạy trốn, mặc cho thím Hương réo gọi...
Thím Hương tính chạy ra theo nhưng anh Giáo Tư đã nhanh chân đứng chận ngang lối đi:
- Thây kệ ổng mà! Ổng đến xin tiền mình cho mà ổng còn làm bộ kiêu kỳ, làm bộ mặt cao thì ổng ráng chịu…
Thím Hương cằn nhằn nho nhỏ:
- Anh sao kỳ quá! Mắc mớ gì mà anh xen vô bắt bẻ ổng hổng biết, anh làm như vậy rủi ra ổng... đàm tiếu kia nọ lung tung lên, có phải thiên hạ họ thêm để ý đến mình không?
Anh Giáo Tư không dấu vẻ bực dọc:
- Chớ em coi ổng nói như ông nội người ta mà em biểu nhịn ổng thì nhịn sao nỗi! Cái thứ gì đã nghèo sát ván đến năn nỉ ỉ ôi xin tiền mà còn làm bộ làm tịch! Cái thứ đó nên để cho nó... chết luôn.
Thím Hương ái ngại nhìn anh Giáo Tư rồi thở dài:
- Anh sao vậy hoài! Anh cứ lo bươi móc người khác thì có ích lợi gì... Mình ráng giữ làm sao cho êm thuận với mọi người thì mới mong gần gũi được với nhau lâu dài chớ anh.
Anh Giáo Tư mím môi đứng làm thinh..
Đi được một đôi đường, ông Sáu và con Lụa đụng đầu với ông Hương Tuần, và chưa kịp chào hỏi gì hết, ông Hương Tuần đã vội kêu lên:
- May quá tui đi kiếm ông hết hơi hết sức nè ông Sáu!
Ông Sáu lo lắng hỏi lại
- Việc gì nữa đó ông Hương Tuần?
Ông Hương Tuần nhún vai
- Thì cũng loanh quanh ở cái việc lập vi bằng cả tuần lễ nay...
- Coi, tui đã khai hết ráo trọi mà!
- Ở trên người ta sai xuống chớ bộ tui muốn làm khó dễ gì ông sao! Mấy ổng còn thắc mắc ở chỗ... tiền bạc vòng vàng của thằng Ba Câu để lại...
Ông Sáu Giò cao giọng cự nự:
- Tui đã nói rõ mà! Sao ông hổng cắt nghĩa cho mấy ổng biết.
Ông Hương Tuần gật đầu lia lịa:
- Có, có mà! Nhưng mấy ổng... muốn biết thêm coi hồi thằng Ba hấp hối, nó có trối trăn gì với ông về việc đó hông? (rồi như sợ phật ý ông Sáu, ông Hương tuần vội giảng giải thêm)... Cái này là mấy ổng muốn hỏi cho có đủ đầu đủ đuôi vậy mà.
Ông Sáu Giò thở ra:
- Nói nào ngay trong lúc nó gần chết, tui cũng có nghĩ tới cái vụ tiền bạc đó... không phải tui nghĩ cho tui đâu nghen ông Hương! Tui sợ nó chôn dấu tiền của ở đâu đó nên tui hỏi nó để giữ lấy để dành cho con Lụa đây làm vốn sau nầy... Nhưng nó cho biết là tiền bạc vòng vàng phần của nó cóp nhóp trong bấy lâu nay nó đều đem gởi cho tên đồng đảng cất một chỗ nào thì chính nó, nó cũng không biết nữa...
- Ý mẹt ơi, như vậy kể như... rồi đời ba mớ của cải ấy rồi! Tiền bạc mà đem giao cho ổ ăn cướp giữ thì mụ nội tui bây giờ lấy lại cũng không được!
- Ăn cướp nhưng mà ăn cướp... bồ bịch bạn bè mà!
Ông Hương Tuần thắc mắc hỏi thêm:
- Bộ nó hổng có đem dìa đây chút xíu nào sao?
- Thế nào mà hổng có! Nhưng theọ nó nói với tui thì nó chỉ lấy mớ nhấm để đấp đổi xây xài phụ thêm chút đỉnh ở tại nhà chớ không dám ăn tiêu phung phá lắm, vì sợ làng xã sanh nghi và bà con dòm xóm dòm ngó.
Ông Hương Tuần có vẻ chán nản:
- Nói vầy tui hỏi ông đây kể cũng như ăn trét luôn?
Ổng Sáu Giò cau mày:
- Thì có sao tui nói vậy chớ bộ tui đặt điều ra được sao! Mấy ông không tin thì cứ ráng mà dò xét...
Ông Hương Tuần vội chận ngang
- Tui thì sẵn lòng tin ông lắm nhưng mấy cha nội của tui ở trên mấy chả hổng tin như vậy thì sao!
Ông Sáu nhìn xuống con Lụa, thở dài
- Cái điệu này tui phải đem con nhỏ nầy dời nhà đi gắp, chớ nấn ná ở đây có ngày mấy ổng buồn buồn mấy ổng dám bắt tui về tội đồng lõa lắm chớ chẳng phải chơi!...