← Quay lại trang sách

- 5 -

...Chiều tối hôm ấy, sau khi tiễn ông thầy chùa đến lo cúng kiến trong kỳ làm tuần ba tháng cho thầy Hương Quản ra về, thím Hương thẫn thờ dắt hai đứa con đi trở vô nhà...

Anh Giáo Tư đã chực sẵn nơi bực thềm và khi nhận thấy hai đứa nhỏ còn đeo theo mẹ, anh ta bèn dịu giọng bảo:

- Nè tối lắm rồi nghen! Thằng Long với con Hạnh vô nhà rửa chân rửa tay sửa soạn đi ngủ để mai còn đi học sớm...

Thằng Long, đứa con trai lớn của thím Hương ngước mắt lên nhìn mẹ, cầu cứu:

- Còn sớm bửng hén má! Má cho hai con ở đây chơi khuya khuya một chút, chớ hồi chiều mới cúng ba rồi con... sợ ma lắm!

Thím Hương chưa kịp nói gì thì anh Giáo Tư đã lên tiếng:

- Thằng này nó bày đặt chuyện như vậy đó mà! Nó phá phách thành ôn thành quỷ chớ sợ ma cỏ khỉ gì!

Thím Hương vội nói đỡ cho con:

- Ối con nít nó hay muốn thức khuya chơi nên nói vậy mà... Được rồi, hai đứa bây chỉ được chơi thêm một chút nữa, suốt ngày nay mắc lo cái đám làm tuần, má cũng mệt quá chắc phải đi ngủ sớm.

Con Hạnh níu tay mẹ giựt giựt và hỏi chen vô:

- Nè má, có phải mình làm tuần cho ba hoài hoài để ba mau mau trở dìa trong nhà phải hổng má?

Thím Hương dịu dàng vuốt tóc con gái, thương hại đáp:

- Ờ... nhưng còn... lâu lắm.

- Lâu là bao nhiêu hả má?

Thằng Long lên mặt khôn với em:

- Má nói lâu là... lâu biệt mù san đó! Con này sao nó khờ quá! Ba chết là... chết luôn chớ trở về khỉ gì được! Bộ mầy hổng thấy hôm bữa đám ma, người ta đem chôn ba tuốt luốt ở dưới đất sâu đó sao? Rồi bây giờ má mới kêu thợ hồ xây cái mà chắc cứng dằn lên trên nữa...

Thím Hương nhìn hai con gượng cười trong lúc anh Giáo Tư, như không dấu được nỗi bực dọc, nói chen vô liền:

- Hai đứa bây hổng đi ngủ phức cho rồi, chớ bây ở đó thì cũng chỉ nói bá láp bá xàm chớ ích lợi gì. Con nít phải tập ngủ sớm chớ đòi bắt chước theo người lớn sao được.

Thằng Long liếc xéo anh Giáo Tư rồi nói như để phân bua với má nó

- Hồi nãy má chịu cho con với con Hạnh thức chơi thêm một chút nữa hé má!

Thím Hương lườm anh Giáo Tư rồi quay qua trả lời cho cậu con trai

- Ừ, phải...

Con Hạnh mừng rỡ đề nghị thêm:

- Má cho thức tới chín giờ nghe má!

Anh Giáo Tư bắt đầu cằn nhằn... trống không:

- Con nít con nôi mà chìu quá vậy thì chúng nó hư mấy hồi! Thương con thì cũng phải thương cho có căn…

Thím Hương bực mình nên hơi xẳng giọng:

- Kỳ quá! Hai đứa nó thức chơi thêm một chút nữa thì có chết chóc gì đâu! Dầu sao tụi nó mới... mồ côi cha, nếu mình gắt gao quá thì cũng... không đành tâm.

Anh Giáo Tư vội dịu giọng nói lảng ra:

- Thì tôi có nói cái gì khác đâu! Nhưng thương con thì cũng có ba bảy đường thương.

Ai không biết hai đứa nó mới mồ côi cha, nhưng chính vì chỗ đó mà tôi thấy thím cần phải... dạy dỗ trông nom hai đứa nó một cách thật... sát đeo mới được. Tôi cũng thương, cũng lo cho hai đứa nó dữ lắm nên mới dám... nói thẳng vô như vậy.

Thím Hương thở dài

- Tôi biết vậy rồi... nhưng mình cũng nên... nương tay với hai đứa nhỏ một chút, tôi nói sơ sơ như vậy chắc... chú Giáo dư hiểu...

Anh Giáo Tư sốt sắng đáp:

- Sao tôi lại chẳng hiểu! Tôi hiểu nhiều lắm nên mới lo... riết tới cho tương lai của hai đứa nhỏ. Tôi tính lát nữa đây sẽ nói rõ cho... thím hay, và cũng vì chỗ đó mà tôi... khuyên hai đứa đi ngủ sớm...

Thím Hương vội chận lời anh Giáo Tư:

- Thôi thôi tôi biết rồi...

Đoạn thím day qua hai con:

- Hai con chạy xuống nhà dưới chơi đi. Có con Bảy còn lo dọn dẹp ở dưới á! Nghe chuông đồng hồ gõ tám tiếng là phải chui vô mùng hết đó nghen!

Thằng Long vui vẻ nhận lời:

- Được rồi để con xuống dưới kêu chị Bảy kể chuyện ma nghe chơi.

Con Hạnh co đầu rút vai:

- Ý thôi, em ở trên nầy với má hà!

... Liếc thấy anh Giáo Tư có vẻ cau có, thím Hương vội tìm cách vỗ về con gái:

- Con nghe lời má đi xuống dưới chơi đi con! (rồi thím day qua đe thằng Long)... Nè Long, đừng có kiếm chuyện nhát em đó nghen! Thôi dắt em đi đi...

Biết không thể làm gì hơn được, con Hạnh đành phụng phịu đi theo anh nó xuống dưới nhà bếp...

Đợi cho hai đứa nhỏ khuất mình thím Hương lên tiếng trách anh Tư:

- Đối với sắp nhỏ anh nên nương tụi nó một chút kẻo tội nghiệp...

Anh Tư nhìn thẳng vào mắt thím Hương rồi nghiêm giọng nói:

- Em à, em trách anh như vậy kể ra cũng có lý lắm chớ chẳng phải không, nhưng em cũng nên cho anh.. nghĩ đến anh, nghĩa là đến hai đứa mình một chút!

Đến đây, anh ta thở dài; buồn bã tiếp lời:

-... Đó em coi, cả năm nay và nhứt là mấy tháng nay, kể từ ngày thầy Hương qua dời... Đối với thầy; ngay đến giờ phút này anh vẫn còn cám ơn và quý trọng vì chính nhờ thầy mà anh có dịp gần gũi, quen biết rồi tới yêu thương em... Và cũng vì chỗ yêu thương đó mà anh thấy mình có hơi ích kỷ một chút: anh nóng lòng muốn sao cho hai đứa mình ung dung thương yêu nhau, đàng hoàng thương yêu nhau chớ khỏi phải ké né, lo sợ như bấy lâu nay nữa.

Nắm lấy tay thím Hương, anh Tư tha thiết nói thêm:

- Bởi vậy, tối hôm nay anh muốn bàn với em một việc nầy.

Chợt thấy ngọn đèn leo lét chong trên bàn thờ chồng, thím Hương khẽ rút tay ra, cúi gầm mặt xuống rồi hỏi lại nho nhỏ:

- Bàn việc chi vậy anh?

- Trước hết anh xin hỏi thẳng em một câu: em có thiệt tình yêu thương anh không?

- Coi, sao anh còn hỏi câu đó!

Anh Tư gật gù

- Tốt lắm. Vậy theo ý anh, đã tới lúc hai đứa mình nên dắt nhau đi nơi khác để tính chuyện ăn ở lâu dài…

Thím Hương mở to đôi mắt:

- Ý... bộ anh rủ em trốn đi à?

Anh Giáo Tư mỉm cười:

- Cái gì đâu mà phải trốn! Em sao thiệt thà quá đỗi! Cố nhiên là mình phải nghĩ cách để... mà con mắt thiên hạ. Đây nè, em thì ra tỉnh ở để trông nom hai đứa nhỏ học hành; qua sang năm thằng Long nó thi tiểu học, con Hạnh cũng lên lớp, mà ở đây, trường học đàng hoàng thì không có... Em nên mượn cớ đó, còn anh thì anh... cùng nhau ở một nơi nào mà không ai nhìn mặt kêu tên mình được.

Thím Hương mím môi suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Được rồi, em thương anh thì anh bàn cái gì em cũng nghe theo hết, nhưng anh tính chừng nào mình mới.. làm cái việc đó?

- Liền bây giờ. Mai mốt hay ngày kia ngày kìa cũng được, sớm chừng nào tốt chừng nấy!

Thím Hương lại liếc nhìn lên phía bàn thờ thầy Hương

- Sao gấp dữ vậy anh? Anh để thủng thỉnh hổng được...

- Ý trời! Bộ em tính chờ tới khi… hết tang, mãn khó mới chịu đi hay sao!

- Nhưng anh làm vậy thiên hạ dị nghị chết.

- Chớ anh ở đây hoài thì thế nào anh không giữ mình nổi và sẽ đi đến chỗ buông thùa lúc nào hổng biết... Tới chừng đó, thiên hạ họ rõ hết thì chỉ có nước độn thổ hay vác mặt mo trốn đi!

Thím Hương có vẻ xiêu lòng:

- Nhưng còn nhà cửa đất điền ở đây làm sao?

Anh Giáo Tư đáp liền:

- Ối cái đó dễ ợt: em ra ngoài Cần Thơ bán hết ruộng đất cho mấy ông chủ chà rồi nhờ họ lo giấy tờ luôn cho. Mình lấy số tiền đó đi xứ khác mua bán làm ăn nó còn sanh lợi mau hơn là cứ bo bo giữ riết ba cái đất ở đây nữa.

Thím Hương thở dài:

- Làm như vậy khỏi bị người ta xầm xì! Chưa chi đem bán tống bán khứ ruộng nương của chồng..

Anh Giáo Tư chắc lưỡi:

- Thì em nói không có người coi sóc, một mình em, em lo không xuể, bên thầy Hương, cũng đâu còn họ hàng gì khác mà em sợ người ta nói vô nói ra. Với lại em bán đất là để lo làm ăn chuyện khác và lo cho hai đứa nhỏ được đi ăn học đàng hoàng mà!

- Thôi em cũng nghe lời anh cho trót! (rồi thím ngập ngừng nói thêm)... Nè anh Tư, nếu hai đứa mình đã nhứt quyết đi nơi khác chung chạ với nhau, thì em tưởng anh cũng nên... dịu ngọt với sắp nhỏ một chút... Bề gì tụi nó cũng là con của em và hai đứa mình thì cần... ăn đời ở kiếp với nhau...

Anh Tư nhăn mặt:

- Điều đó em khỏi căn dặn, nhưng sau nầy, mình đâu có... sống chung với hai đứa nhỏ mà em lo!

Thím Hương trợn mắt

- Coi, vậy anh tính bỏ hai đứa nó cho ai? Em hổng chịu rời hai con đâu nghen! Tụi nó mới mồ cô cha đây, bây giờ em tách tụi nó ra nữa sao đành!

Anh Tư chắc lưỡi:

- Anh có nói là em phải bỏ rời hai đứa nhỏ hồi nào đâu!

Em coi, anh tính đâu đó chu đáo hết: mình sẽ đem hai đứa nhỏ gởi ra Cần Thơ học ăn ở tại nhà người nào nuôi cơm tháng, hoặc gởi thẳng hai đứa nó vô trường nào có lãnh nuôi học sinh luôn, ở chợ búa thị thành bề nào hai đứa đó cũng học hành mau tấn phát và mau khôn lanh hơn là ru rú trong miệt nhà quê nhà vườn này; về vấn đề này, em để anh lo hết cho.

- Nhưng chẳng lẽ mình gởi luôn hai đứa nhỏ ở luôn nhà người ta hoài sao?

- Đâu có! Bởi vậy anh mới nói là chuyện mình tính đây là chuyện tạm thời, sau nầy một khi anh với em đã yên nơi yên chỗ rồi mình sẽ rước hai đứa nó về ở chung chớ! Đó em coi, anh nghỉ như vậy có vừa ý em chăng?

Thím Hương khẽ gật đầu.

Anh Tư đưa tay níu vai Thím lôi nhẹ vào một bên gian nhà khuất ánh đèn, rồi thì thầm bên tai:

- Anh biết em phải... hy sinh nhiều lắm, nhưng em tưởng tượng coi: rồi đây một chỗ xa lạ, trong một căn nhà ấm cúng chỉ có hai đứa mình thôi... Tới chừng đó, đêm cũng như ngày, hai đứa mình không cần phải giữ ý tứ gì nữa hết... chớ đâu có như bây giờ, anh muốn gần em mà lát nữa đây anh cũng phải cắn răng lủi thủi đi về nhà ngủ chèo queo một mình.

Vừa nói, anh Tư vừa ôm nhẹ lấy lưng người tình:

- Nếu thầy Hương còn thì dầu yêu thương em cách mấy đi nữa anh cũng chẳng dám bàn tính với em một điều gì hết, nhưng nay thầy Hương mất đi, chẳng lẽ hai đứa mình thương nhau mà em lại.. ở góa suốt đời hay sao? Năm nay em mới gần ba mươi tuổi.. chẳng lẽ suốt năm sáu chục năm nữa em cứ sống đơn chiếc để chờ già, chờ chết hay sao? Đây nè, lát nữa đây sau khi anh về rồi em trở vô nằm lăn trở thao thức trên giường... nội trong một đêm nay thôi, em cũng đủ thấy... ngán thấy sợ rồi! Anh có trải qua cảnh đó, anh biết...

Một làn gió lạnh thổi qua hàng song hồng nơi cửa làm cho thím Hương rùng mình vội nép sát người thêm vào người tình...

Số phận của thằng Long và con Hạnh đã được định đoạt...

Thấy ông Sáu Giò lui cui lo bưng dọn đồ đạc xuống xuồng, con Lụa thắc mắc hỏi:

- Bộ mình hổng ở đây nữa sao ông Sáu?

- Không. Hai ông cháu mình ra chợ Cần Thơ ở...

- Vậy hả? Ý cha chắc ở ngoài vui lắm hén?

- Ờ, ra ngoải tao lo cho mầy đi học để biết chữ với người ta chớ ở đây mầy lông bông lêu bêu hoài...

- Ừa, đi học với tụi con nít khác chắc cũng vui lắm (bỗng nó xụ mặt xuống)... Nhưng mình đi rồi... bỏ luônt tía của con ở trong này sao?

Ông Sáu Giò có vẻ lúng túng:

- Thì... phải vậy chớ sao.

Con Lụa bỗng ngước mắt lên, hỏi ngang:

- Nè ông Sáu, sao con nghe người ta nói tía con ghê lắm, nào là tía giết người nào là tía đi ăn cướp, nào là..

Ông Sáu chận liền:

- Bậy nà! Ai nói gì thây kệ họ, mầy đừng có thèm nghe cái mốc xì gì hết! Bây giờ mầy..? hổng có tía nữa thì có tao đây làm... tía thế vô.

Con Lụa bĩu môi:

- Tía gì mà già khằn cú đế...

- Coi, tao có tuổi thì phải già chớ sao!... miễn tao lo cho mầy đầy đủ thôi. Tao còn lo cho mầy hơn thằng tía cũ của mầy nữa!

- Vậy ông là tía mới à?

- Ờ, từ nay mầy kêu tao bằng...

Con Lụa vui vẻ tiếp lời:

-... Bằng tía Sáu!

Ông Sáu Giò trề môi lắc đầu:

- Hổng được! Như vậy quê mùa hủ lậu lắm. Mầy kêu tao bằng... ba Sáu, mầy quên rằng mình sửa soạn ra chợ ở sao!

- Ừa... ba Sáu...

Ông Sáu cảm động đưa tay vuốt nhẹ lên trên mái tóc dài chấm ngang vai của con Lụa rồi tất tả tiếp tục đi thâu dọn những món cuối cùng...

Con Lụa te te chạy theo:

- Rồi mình bỏ luôn hai cái nhà sao... ba Sáu?

Ông Sáu đứng lại mỉm cười:

- Con nhỏ này nhớ dai quá, mới dặn nó có một lần mà nó biết kêu... ba Sáu nghe ngọt xớt! Con hỏi hai cái nhà của mình hả? Ối hai cái... chòi đó có bỏ ở đây cũng chẳng có ai thèm ở nữa là đem dời nó ra chợ!

- Rồi ra Cần Thơ mình ở đâu?

- Thiếu gì chỗ ở đó con...

Tuy nói thế, ông Sáu lo hết sức vì ngay trong lúc xuống xuồng bắt đầu bỏ dầm bơi đi, ông cũng chẳng biết rồi đây mình phải ở đâu...

Quả tình anh Giáo Tư không dối trá chút nào khi anh ta nói với thím Hương rằng mình luôn luôn bận tâm săn sóc đến tương lai của thằng Long và con Hạnh.

Sau khi thu xếp xong xuôi việc bán hết đất đai ruộng vườn cho một ông chú chà ngoài Cần Thơ, anh Tư ngày một ngày hai hối thúc thím Hương ra đi, và đem gởi hai đứa nhỏ ra tỉnh học. Anh ta bàn tính với thím Hương

- Anh căn dặn em gắt một điều nầy! đừng cho hai đứa nhỏ biết gì hết, vì như vậy cũng chẳng ích lợi gì. Em phải nhớ rằng con nít đâu có biết suy xét như mình... Và tốt hơn hết là mình nên cho thằng Long con Hạnh đi trước. Để tới chúa nhật nầy anh lãnh phần đó cho vì anh rành hơn em...

Thím Hương hốt hoảng kêu lên:

- Cái gì mà gấp quá như vậy anh!

- Cần phải như vậy nếu hai đứa mình muốn sống, thật hạnh phúc sau này... Em nên nhớ rằng đây chỉ là kế tạm thôi và như vậy cũng tránh cho hai đứa nhỏ cái cảnh bỡ ngỡ nếu hai đứa nó phải sống chung với hai đứa mình khi ra ở riêng... Cái gì đột ngột quá hổng có lợi em à! Em nên hy sinh trước một chút rồi sau này sẽ được vui vẻ hoàn toàn...

Thấy thím Hương làm thinh anh Tư bàn tiếp:

- Anh đã đi dọ hỏi trước hết rồi; thằng Long thì anh sẽ gởi cho nó trọ tại nhà một thầy giáo ở trường dạy nghề. Nó thi tiểu học xong thì thẩy lo cho nó vô trường đó luôn. Đời nầy học máy móc, học làm các nghề nguội, nghề đồng...có ích hơn là học chữ nghĩa suông... Còn con Hạnh...

- Ủa, bộ anh tính để hai đứa nó ở riêng rẽ nhau sao? Anh Giáo Tư thở dài:

- Anh cũng đã nghỉ nát óc rồi em à. Hai đứa nó ở chung với nhau rồi suốt ngày nhớ nhà nhớ cửa thì làm sao rảnh rang tâm trí để học hành cho được! Bởi vậy anh tính gởi con Hạnh vô một trường tư có nội trú cho học trò gái, như vậy mỗi đứa tiện có người chăm lo săn sóc thuận lợi cho sự học hành của chúng nó mà cũng vừa có thêm nhiều bạn bè để khuây lãng chuyện xa nhà nữa đó em!

Thím Hương chỉ phản đối một cách yếu ớt rồi lặng thinh trong đôi cánh tay ấp ủ ve vuốt của anh Giáo Tư...