- 2 -
Sáng sớm hôm sau, ông Sáu sửa soạn dắt con Hạnh đi tìm anh. Con Lụa quấn quít một bên con Hạnh và không quên căn dặn ba Sáu của nó:
- Nếu kiếm nhà của anh con Hạnh không ra, ba Sáu nhớ dẫn nó dìa đây nghen!
- Nếu tao kiếm nhà của thằng nhỏ đó không ra thì tao dắt luôn con nầy trả vô trường của nó chớ để nó ở đây sao được! Nó còn có má của nó chớ bỏ như mày sao!
Con Lụa mau miệng đáp
- Nhưng má nó bỏ nó dông mất rồi! Hồi tối nằm ngủ với con, nó nói thiệt rằng má nó bán nhà bán cửa, bán đất bán vườn đi theo cái ông thầy giáo mất tiêu rồi!
Ông Sáu chưng hửng quay hỏi con Hạnh
- Sao cháu biết? Hồi tối cháu nói má cháu đi buôn mà!
Con Hạnh rươm rướm nước mắt:
- Cháu đoán chừng chừng như vậy. Hồi tối cháu nói như vậy là vì cháu sợ bị người ta kêu ngạo cháu... (đến đây nó hăng hái tiếp thêm)... Mà ông Sáu nghỉ coi! nếu má cháu hổng đi theo thầy giáo thì má cháu đâu có bán đến nhà đất của ba cháu như vậy?... Hèn chi thầy giáo cứ bắt hai anh em cháu ra ngoài này học, và còn không cho hai đứa ở chung nhau nữa. Thẩy muốn cho ba mẹ con cháu lạc nhau mất mà!
Ông Sáu nhíu mày suy nghĩ rồi khẽ lắc đầu:
- Chưa chắc như vậy đâu! Cháu còn nhỏ nên đừng có nghĩ tầm ruồng hổng nên, Thôi theo bác đi hỏi thăm về vụ thằng anh của cháu để rồi bác còn phải ra chợ nữa...
Con Lụa nói xen vô liền:
- Ba Sáu nghỉ đại một bữa hổng được sao?
Ông Sáu cười khan:
- Mầy nói sao dễ nghe quá! Tao đi mần kiếm ăn chớ bộ đi học như mầy sao mà muốn bỏ trốn lúc nào thì bỏ!
Con Lụa xẻn lẻn nhìn con Hạnh:
- Con trốn học hồi nào đâu? Con còn mắc lo chuyện nhà cửa nữa chớ bộ rảnh rang lắm sao?... À, Ba Sáu để con Hạnh ở đây đi học cho có bạn với con thì con biệt thèm trốn nữa đâu!
Ông Sáu lắc đầu:
- Mày giỏi có chuyện... hổng có không hè! (đoạn ông ta day qua níu tay con Hạnh) Đi cho sớm cháu, bác còn phải ra quét chợ va kiếm mối khiêng vác cho mấy người bạn hàng nữa... Cha, cái điệu ra trễ nầy, bữa nay kêu ai lo đây.
Con Lụa hấp tấp bước theo để căn dặn ông Sáu:
- Nếu ba Sáu kiếm nhà thằng anh con Hạnh hổng ra thì dắt nó dìa đây nghen! Ba mà giao nó cho ai...
Ông Sáu đáp chận ngay để đỡ mất thì giờ:
- Được rồi. Nếu hổng kiếm ra thì tao dẫn nó dìa; cho mầy nuôi nó nghen!... Đất địa ở đây bằng một bụm tay mà làm gì tao kiếm hổng ra đó mậy!
...Nghe con Hạnh nói anh nó ra ngoài nầy đi học nghề nên ông Sáu Giò hỏi thăm thẳng tới trường dạy ‘‘tập nghề’’ và phăng lần tới ông giáo nuôi cơm tháng thằng Long.
Nhưng ông giáo nầy lại cho biết: thằng Long chỉ ở nhà ông chứa tới một tuần rồi có người nhà của nó (cũng người thầy giáo trước đây đã đem gởi nó trọ học ở đó) đến xin lãnh ra để đưa nó đi học nơi khác cho tiện hơn. Ông Sáu đành tiu nghĩu dắt con Hạnh về.
Ra đến ngoài đường, con Hạnh lên tiếng trách móc ông liền:
- Đó, cháu nói đúng у bon mà ông hổng chịu tin! Rõ ràng là thằng cha thầy giáo nó kiếm chuyện dời anh Hai đi nơi khác cho hai anh em cháu khó gặp nhau để bàn tán kia nọ và má cháu cũng... ngại đi thăm nom hai đứa nữa!
- Biết đâu chừng thẩy lo cho việc học hành của thằng anh cháu sao đó nên thẩy mới làm như vậy. Mà thôi để bác dẫn cháu về cho con Lụa...
Con Hạnh nôn lên:
- Thiệt hả ông! Thôi ông cho cháu ở luôn với chị Lụa, chớ nếu ông trả cháu vô trường rồi má cháu đi mất ai vô trả tiền ăn học đây?
Ông Sáu gải đầu:
- À cái đó trong trường họ tính sao thì tính chớ bác làm sao biết được... Mà nếu cháu hổng chịu trở vô trường, thì chắc bác phải... đem cháu nạp ở dưới bót để cho ông Cò ổng định liệu...
Con Hạnh lớn tiếng cự nự:
- Cháu có tội gì đâu mà đem giao cháu cho ông cò chớ?
Ông Sáu nhăn nhó chắc lưỡi:
- Cháu hổng biết.. bác giao cháu cho ông Cò để kiếm người ra lãnh cháu...
- Ai đâu vô lãnh ông thử nói coi?
- Nếu không có ai thì ông Cò ổng gửi cháu cho mấy dì phước nuôi...
Con Hạnh đứng khựng lại, nhìn ông Sáu đăm đăm rồi nói gọn lõn:
- Thôi ông đi về một mình đi!
Ông Sáu trợn mắt:
- Coi, sao lạ vậy?
Con Hạnh thản nhiên đáp:
- Ông thây kệ cháu đi, cháu muốn đi đâu thì đi, ông khỏi mắc công gì hết.
Ông Sáu bước lại lôi nó đi rồi cằn nhằn:
- Thiệt con nhỏ nầy quá cỡ mà! Đã gánh con kia rồi bây giờ lại gặp thêm con nầy nữa!
Nhận thấy con Hạnh còn rị lại chưa chịu đi, ông ta vội nói thêm:
- Được rồi, bây giờ cháu dìa nhà bác ở đỡ đi rồi bác tốc vô trong Tân Thới cho kịp chuyến xe đò ‘‘tài nhì’’ sáng nầy...
- Chi vậy ông Sáu?
- Thì bác cũng vô trỏng hỏi đầu đuôi mọi việc về chuyện... thím Hương với thầy giáo coi ra làm sao rồi bác mới tính được...
Con Hạnh hăng hái chận lời:
- Cháu ăn cá với ông Sáu là cháu nói hổng có sai chạy chút nào hết... Mà nếu đúng như vậy, ông Sáu đừng... đuổi cháu nữa nghen!
Ông Sáu chép miệng thở ra:
- Ai đuổi cháu tế mồ tế tổ gì... Phải tình cảnh cháu như con Lụa thì... dễ quá, đằng nầy còn có thím Hương sờ sờ ra đó... rủi mai kia mốt nọ thím phát đơn kiện bác rủ rê dụ dỗ cháu thì... hổng phải dễ dúng gì đa!
Con Hạnh đáp liền:
- Cháu nói má cháu bỏ hai anh em cháu rồi mà ông Sáu! Ông Sáu hổng tin thì về trỏng hỏi coi! Thằng cha thầy giáo nó xúi như vậy mà!
Ông Sáu nghiêm mặt lại:
- Thì để bác dìa trỏng rồi mới tính được... Mà cháu ở ngoài này rủi... có ai nhìn ra cháu hỏi thăm thì cháu cứ nói là cháu mới lợi ở nhà bác, nhứt là kể cho rõ là... tình cờ cháu đi ngang qua gặp con Lụa nên ở nán lại đó chơi... Nhớ cho kỹ, đừng nói dong dài bất kỳ chuyện gì khác đó nghen! Cháu mà bép xép bậy bạ thì chẳng những họ lôi cháu đi, mà bác đây cũng dám vô nằm ăn gạo lức lắm nghen cháu!
Con Hạnh gật đầu lia lịa
- Cái đó ông Sáu khỏi phải dặn mà!...
Vừa thấy ông Sáu bước vô nhà, con Lụa bỏ con Hạnh ngồi đó chạy ùa ra, hỏi dồn:
- Sao ba Sáu? Ở nhà con đợi ba Sáu muốn hụt hơi! Thiệt đúng như vậy phải hông?
Ông Sáu không trả lời thẳng câu hỏi ấy mà quay qua rầy quở nó.
- Còn mầy sao giờ này mầy hổng chịu đi học? Đã dốt đặc lại còn làm biếng nữa! Con nầy hổng đánh nó hổng đựợc mà!
Con Lụa cười mơn
- Con ở nhà…giữ con Hạnh mà ba!
Vừa lúc ấy, con Hạnh cũng bước ra lo lắng hỏi ông Sáu:
- Ông đi vô trỏng...thế nào đó ông Sáu?
Ông Sáu ngó lơ sang chỗ khác:
- Thì bác hỏi thăm bà con lối xóm...
- Họ nói sao hả ông?
- Thì...họ nói vậy vậy đó... (đoạn ông ta chép miệng thở dài) Thiệt bác nghĩ tình cảnh hai anh em cháu cũng tội nghiệp quá chừng!
Con Hạnh nói liền:
- Đó ông Sáu thấy chưa? Cháu có đặt điều chút nào đâu!... Bây giờ ông Sáu cho cháu ở luôn đây nghen?
Con Lụa lớn tiếng chen vô:
- Thì mầy ở đây chớ còn đi đâu nữa!
Ông Sáu đưa mắt lườm cô con gái nuôi:
- Mầy giỏi nói hớt hoài! Nó ở đây rồi mầy nuôi nó nghen?
Con Lụa hăng hái gật đầu:
- Được mà ba Sáu! Để con thôi học đi bán cà-rem cây cũng đủ tiền nuôi nó cho ba Sáu coi!
- Mầy giỏi! Nhưng rủi ro má nó thưa kiện bắt tao ở tù thì mầy chết đói nhăn răng nghen Lụa!
Con Hạnh vội đỡ lời:
- Cái chuyện đó ông Sáu khỏi lo, má cháu hổng thưa ông Sáu đâu! Má cháu bỏ đi như vậy thì còn kể gì tới hai anh em cháu nữa!
- Nhưng cháu ở đây đâu chắc bác đủ sức nuôi cháu cho nên vóc nên người...Hay là cháu chịu khó vô nhờ mấy dì phước...
Con Hạnh mếu máo đáp:
- Nếu ông hổng chịu chứa cháu thì cháu đi chỗ khác, chớ ông đem nhốt cháu vô trường học hay vô nhà mấy dì phước thì thế nào cháu cũng trốn đi...mà nếu trốn không được thì cháu cũng chết mòn ở trỏng.
Ông Sáu có vẻ ái ngại:
- Cháu nói vậy chớ rồi cháu khuây khoả lần hồi...
- Ý trời ơi, ở đây có chị Lụa cháu mới mau quên, chớ ở trỏng...cháu nhớ hoài hoài hè!
Con Lụa sốt ruột cự nự ông Sáu:
- Nó nói phải mà sao ba Sáu cứ đẩy nó ra hoài vậy! Mọi khi ba Sáu dễ chịu lắm mà!
ông Sáu mỉm cười, giơ tay cú nhẹ vào đầu nó:
- Thằng tía mầy chớ dễ chịu! Mầy cũng để tao suy nghĩ cặn kẽ chớ!
Con Lụa làm bộ cau có:
- Ối, có chút xíu đó mà ba Sáu cũng rắc rối quá tổ mẹ! Cho nó ở đại đi hổng được sao!
Ông Sáu thở ra như chịu thua:
- Thôi tao cũng xin..‘‘bái luôn mầy’’! Được rồi, tao ráng nai lưng ra lãnh thêm một cục nợ nữa cho đủ cặp!
Con Lụa nắm lấy tay con Hạnh, reo lên:
- Ba Sáu chịu rồi đó nghen! Phải tự nãy giờ Ba ‘‘ừa’’mẹ nó một tiếng phứt cho rồi...
Ông Sáu giơ ngón tay điểm mặt nói:
- Mầy hổn vừa vừa nó nghen! Mày hổng thấy con Hạnh nó ăn nói có khuông phép đàng hoàng đó sao! Tao để nó ở đây thì mầy ráng bắt chước nó bỏ bớt cái giọng... du côn đó đùm tao một chút!
Con Lụa vừa cười vừa cãi lại:
- Nó là con nhà giàu nên nó quen ăn nói như vậy, bây giờ nó còn phải học theo con nữa!
- Hứ, học theo mầy để lớn lên ra ngoài chợ đi ăn mày, rồi tối tối leo lên mấy thớt thịt ngủ đó phải hông?
Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười xòa, đoạn níu tay bước vào trong.
Bỗng như nhớ trực điều gì, ông Sáu vội lên tiếng kêu con Hạnh:
- Nè cháu, bác cho cháu ở đỡ đây để khi nào dò là được tin tức của bà Hương Quản thì cháu phải đi với bả đó nghen!
Con Lụa ngó ngoái lại trả lời hớt:
- Thì Ba Sáu kiếm má nó cho ra bây giờ đi, rồi nó dìa liền cho mà coi!
Ông Sáu đành...mắng át đi
- Con nhỏ nầy sao xẻo sự quá!
Nhưng rồi ông Sáu lại nhún vai, đứng yên nheo mắt nhìn hai đứa nó vừa sánh vai đi vào nhà, vừa nói chuyện huyên thiên...
Thím Hương vừa căng treo tấm màn màu xanh dương lợt nơi cửa buồng ngủ, vừa lên tiếng hỏi anh GiáoTư:
- Anh coi em sửa soạn nhà cửa của mình như vầy có được hông?
Anh Tư đang nằm dài trên chiếc ghế xít đu hút thuốc, vội đứng rột dậy chạy đến ôm ngang hông người tình:
- Tay em là tay tiên nên làm cái gì mà lại chẳng khéo chẳng đẹp! Cha, sao anh coi giống cái buồng của cô dâu quá!
Thím Hương gạt nhẹ tay của anh ta ra cau mày cự nự:
- Anh sao hổng có ý tứ gì ráo! Rủi ở ngoài đường có ai đi qua dòm thấy thì sao!
Anh Tư cười rè
- Thấy khỉ gì được! Vậy chớ em có công treo màn nầy làm chi!
Thím Hương xẻn lẻn nói sang chuyện khác:
- Anh nói buồng này giống buồng của cô dâu hả? Xí, cô dâu gì mà dắt nhau trốn chui trốn nhủi у như là dân ăn trộm ăn cướp gì đâu á!
Anh Tư nhăn mặt:
- Thì em nghĩ coi mình phải làm như vậy để đợi đôi ba năm nữa cho mọi chuyện nguôi ngoai rồi thì mặc tình mình muốn đi đâu cũng được hết. Nói là nói vậy chớ ngay bây giờ, hai đứa mình về ở tuốt dưới Trà Ôn này, xung quanh toàn là người xa lạ thì có ai dòm ngó để ý gì đâu!
Thím Hương, bỗng xụ mặt xuống, thở dài:
- Được phần này thì lại mất phần kia... Mình ở dưới này thì càng... xa hai đứa nhỏ...
- Cái gì mà xa? Đường tàu đường xe gì cũng nội trong một ngày hai bận lên Cần Thơ rồi trở về nhà kịp hết có điều ở đây xứ lạ, trái ngõ đường nên bà con chòm xóm ở chỗ cũ khó lòng có dịp gặp hai đứa mình được, vậy thôi!
Thím Hương tươi nét mặt lại:
- Nếu vậy để chúa nhựt tới đây anh cho em lên trển thăm hai đứa nhỏ nghen?
Anh Tư khe khẻ lắc đầu:
- Không phải anh không rõ lòng em nhớ thương mấy đứa nhỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh thấy có chỗ không nên em à! Mình có lên thăm con Hạnh và thằng Long thì chỉ làm cho hai đứa nó thêm bịn rịn nhớ nhà, nhứt là hai đứa nó mới có vô học chừng tháng nay chớ gì!
Thấy thím Hương làm thinh, anh Tư đưa tay ôm lấy vai thím kéo lại ngồi bên cạnh giường:
- Phần em, em có lên trển gặp mấy đứa nhỏ... nhiều lắm là cũng chỉ đôi ba giờ đồng hồ rồi sau đó lại sanh ra quyến luyến nhớ thương tụi nó thêm... Như vậy em thêm buồn chớ chẳng ích lợi gì. Đó là anh chưa nói đến trường hợp con Hạnh ở một nơi, thằng Long ở một nẻo, em biết đi thăm đứa nào mà bỏ đứa nào!
Thím Hương phụng phịu cằn nhằn anh Tư:
- Ai biểu anh đem gởi thằng Long đi nơi khác chi!
- Coi, em cũng đã bằng lòng nữa mà! Anh làm cái gì anh cũng hỏi qua em hết, nhứt là về vấn đề hai đứa nhỏ. Em phải biết anh tính chi ly từ đồng xu cắt bạc, thế cho nên để hai đứa nó ở riêng ra như vậy tốn hao lắm, nhưng mình không thể làm khác hơn em à. Để cho con Hạnh và thằng Long ở chung một chỗ thế nào hai đứa nó cũng... ngày một ngày hai bàn tán nọ kia, rồi nó hiểu lầm là em bỏ bê chúng nó rồi... Em phải biết con nít nó không biết suy nghĩ thiệt hơn nên nó dám làm liều lắm đó em!
Thím Hương thở dài:
- Thì em cũng biết như vậy nên em mới nghe lời anh răng rắc đó.
Anh Tư nâng cằm thím Hương lên:
- Em cưng, em cứ tin nơi anh đi! Em nên biết rằng anh lo cho hai đứa nhỏ còn hơn là em nữa, và nếu đôi khi anh có vẻ... ích kỷ, hơi hơi ích kỷ một chút thôi, thì em cũng nên hiểu rằng đó là vì ahh... nghĩ rất nhiều đến hạnh phúc của hai đứa mình...
Thím Hương đưa tay nâng niu vuốt mớ tóc xỏa xuống trước trán của anh Tư qua một bên, rồi nhí nhảnh nói:
- Em biết rồi! Chớ nếu không em đâu chịu... cuốn gói theo anh như vầy nè!
Anh Tư vả nhẹ vào đôi môi đang trề ra một cách rất dễ thương của Thím Hương:
- Bậy nà! Em làm như anh… rù quến em vậy!
Thím Hương nhích lại gần thêm một chút nữa
- Chớ hổng phải vậy sao?
Anh Tư cười xòa...
Bỗng thím Hương nhoài người ra hỏi ngang:
- Ý quên nữa, nếu mình lên thăm mấy đứa nhỏ không tiện rồi làm sao đóng tiền ăn học cho tụi nó?
Anh Tư vui vẻ đáp:
- Việc đó em khỏi lo mà! Anh đã sắp đặt đâu đó hết rồi: mỗi đầu tháng mình cứ mua măng đa gởi tiền trường, tiền ăn ở và tiền bánh cho con Hạnh và thằng Long, mình cứ gởi đều đều như vậy cũng tiện lắm em à.
- Ở phải há!
- Rồi đây lối vài ba tháng nữa chở cho hai đứa nó ăn học quen nề nếp đâu đó hết, em muốn lên thăm chúng nó lúc nào anh cũng không cản, anh còn xúi em thêm nữa là khác!.
- Vậy chớ tháng nầy anh đã gởi tiền cho hai đứa nó chưa?
- Rồi hồi đời nào... bữa anh hỏi em lấy một ngàn đồng đó! Cái gì anh cũng phải... hỏi xin bà chủ hết mà!
Thím Hương làm bộ cự nự:
- Anh đừng nói cái giọng đó em ghét lắm nghen! Bây giờ cái gì của em là của chung của hai đứa mình hết...
Anh Tư cười xòa:
- Như vậy thì em lổ nặng đa! Phần anh chỉ có cái mình trơn...
Thím Hương luồn một bàn tay vô khe hỡ giữa khoảng hai chiếc nút áo bà ba trắng của anh Tư để mân mê sờ soạn đôi bắp thịt ức khá nở nang của chàng trai ấy...
Đôi mắt lim dim, mãi một lúc sau thím Hương mới đáp bằng một giọng ngừ ngừ và nhão nhẹt như chỉ đủ hơi để thoát ra. ngoài thành tiếng nói:
- Bấy nhiêu đó… em cũng đủ cưng rồi…
Anh Tư mỉm cười cúi xuống hỏi nhỏ:
- Thiệt như vậy hén?
Thím Hương khẽ gật đầu.
Anh Tư nhẹ gỡ cánh tay thím ra rồi từ từ đứng dậy. Thím Hương mở choàng mắt ra:
- Gì vậy anh?
Anh Tư cười mủm mỉm rồi làm thinh đi lại bên cửa sổ đưa tay móc lại cái khoen bên góc chân tấm màn che bị gió thổi sút ra khỏi cây đinh tự nãy giờ... và để lộ một khoảng trống trong suốt ra tới ngoài đường.
Tự nhiên thím Hương cúi mặt xuống, cười tỏn tẻn:
- Cái anh này thiệt... hết chỗ nói!