- 3 -
Chiều hôm ấy, trong lúc anh Tư đang đứng trước hàng ba ngó mong ra ngoài mặt sông Bassac, vẩn vơ nhìn theo mấy chiếc ghe lưới ca chạy thì có người phát thơ thắng xe đạp trước cửa:
- Có thơ nè thầy Hai ơi!
Anh lẩm bẩm một mình:
- Ủa, ai biết mình ở đây mà thơ từ gởi lại vậy cà?
Và anh ta hỏi lại liền:
- Thơ gởi cho ai vậy bác? Chắc lộn nhà rồi đa?
Người phát thơ đưa phong thơ lên gần mắt:
- Thơ gởi cho ông Trần văn Di ở đúng số nhà nầy mà! Tui đâu có lộn!
Anh Tư vội cầm lấy bức thơ:
- Tôi đó bác! Cám ơn bác nhiều lắm đó nghen! Hút bậy chơi một điếu thuốc rồi hãy đi bác!
- Cám ơn thầy Hai, thôi tôi xin kiếu để còn đi năm sáu nơi nữa lận!
Anh Tư chậm rãi xé phong thơ ra..
Mới đọc được mấy hàng, anh ta đã vội lập cập gấp tờ giấy lại, lấm la lấm lét nhìn vô trong nhà. Vừa lúc ấy thím Hương bước ra tươi cười gọi anh ta:
- Vô rửa mặt rồi ăn cơm anh Tư! Sao em đói quá anh à! (Chợt thấy tờ giấy và bao thơ trên tay anh Tư, thím Hương tò mò hỏi)... Thơ gì đó anh?
Anh Tư lúng túng đáp:
- À... thơ của Bà đốc trường của con Hạnh học đó mà! Bà gởi thơ cho anh hay rằng đã nhận được măng đa tiền ăn học của con nhỏ...
- Vậy hả! Anh nhớ mỗi tháng gởi tiền lên đều đều cho bả nhen! Thôi vô ăn cơm đi, em đói rã ruột đây nè!
Anh Tư vội nhét lá thơ vô bao rồi đút luôn vào túi. Anh ta rối trí không biết nghĩ ra cách nào ổn thỏa nhứt để báo cho thím Hương hay một tin chẳng lành mà bức thơ kia vừa mang đến, vì ngoài việc cho biết là nhận được măng đa, bà đốc trường con Hạnh còn viết tiếp:
‘‘Nhơn tiện, tôi rất lấy làm áy náy báo cho ông rõ một việc chẳng lành sau đây: trò Trần thị Hạnh đã bỏ trường trốn đi biệt tích cách đây hơn một tuần lễ, và đến nay vẫn biệt vô âm tín.
Việc này tôi đã trình cớ cùng nhà chức trách và có đánh giây thép báo tin cho ông theo địa chỉ cũ và bức giây thép nầy đã được gởi trả lại vì không có ai nhận. Thời may mới đây tôi tiếp được măng đa của ông gởi lên nên rõ biết được địa chỉ mới…’’.
Anh Tư cau mày đứng suy nghĩ mặc cho thím Hương réo gọi vọng ra.. Bỗng như chợt khám phá ra một điều gì, anh Tư thọc tay nhét kỹ bao thơ xuống dưới đáy túi, và hớn hở bước vào nhà...
Cơm nước xong xuôi, anh Tư châm một điếu thuốc đoạn thong dong bước ra đường. Thím Hương đang chỉ bảo con nhỏ ở lo dọn dẹp mâm cơm liếc thấy nên hỏi liền:
- Anh đi đâu đó, anh Tư?
- Anh đi hứng mát một vòng ra phía sân banh em à
- Anh đợi em đi với!
- Thôi em ở nhà đi! Em mới ăn cơm no đi nhiều thêm mệt chớ ích lợi gì! Nè, nhớ ở nhà bắt nồi chè bạch quả lên để tối hai đứa mình ăn chơi còn được hơn! Anh đi chút xíu anh về mà.
Thím Hương còn ráng dặn vói theo:
- Anh đi mau mau về nghe!
Anh Tư không đáp lời mà lửng thửng bước ra đường cái, đi vòng ra phía sân banh là nơi vắng vẻ, để tiện suy nghĩ thêm về bức thơ báo tin con Hạnh bỏ trường.
Gió chiều lồng lộng làm cho anh Tư thấy dễ chịu. Tin con Hạnh đi mất biệt, lúc đầu có làm cho anh Tư bối rối thật, nhưng suy đi nghĩ lại anh ta nhận thấy cũng có chỗ... hay: con nhỏ đó bỏ đi thì rảnh bận tâm một mối nợ! Như vậy má con nó dễ gì gặp lại nhau nữa!
Anh Tư vừa đi vừa gật gù như tự bằng lòng rồi mỉm cười vu vơ...
- Thầy Tư ơi, thầy Tư!
Tiếng gọi giựt ngược ở phía sau lưng làm cho anh Tư giật mình quay phắt lại.
Một đứa con trai độ mười bảy mười tám tuổi đang ráo bước lại và chưa chi nó đã nói liền một hơi:
- Ý trời ơi, tui rượt theo thầy thiếu điều mệt le lưỡi... Có chuyện cần lắm thầy Tư ơi!.. có phải thầy Tư Di đó không?
Anh Tư chưng hửng hỏi lại:
- Chú em là ai mà kiếm thầy Tư Di?
- Tui ở ngoài nhà ngủ ngang hông nhà lồng chợ đó thầy! Có ông khách mới tới mướn phòng ổng nhờ tui đi kiếm thầy có việc cần... Mà xin lỗi thầy, thầy có phải là thầy Tư Di không?...
Anh Tư gật đầu!
- Thì qua đây nè!.. Nhưng qua có quen biết với ông khách nào ở đâu mà ổng kiếm qua kia? Đâu chú em nói qua nghe coi ông nào đó?
- Ông nầy ổng dặn tôi kiếm thầy cho được và nói ‘‘người quen cũ ở Bạc-Liêu’’ muốn gặp thầy gấp để hỏi thăm thầy coi mạnh giỏi thế nào... Đó, ông khách mướn phòng ổng dặn tui nói rồi thầy у như vậy.
Anh Tư сau mày suy nghĩ một hồi rồi xẳng giọng nói.
- Qua không có quen biết một ai dưới Bạc Liêu hết ráo! Và qua cũng chẳng cần gặp một ai hết...
- Ý, ông khách đó ổng nói rất gắt lắm nghen thầy Tư! Thầy suy nghĩ kỹ càng lại coi có quen một ông nào như vậy chăng! Ổng còn dặn tui nói với thầy thêm: nếu thầy do dự không chịu lợi kiếm gặp ổng thì tới phiên ổng, ổng sẽ đi kiếm thầy... Chừng đó thầy... mệt đa thầy Tư - đó là ổng dặn tôi nói với thầy у như vậy…
Anh Tư dịu giọng xuống:
- Đâu chú em tả cho qua nghe coi vóc vạc của ổng như thế nào?
Anh bồi phòng ngắm nghía anh Tư như để có một tiêu chuẩn hầu dễ bề ước lượng;
- Ổng cao hơn thầy một chút... có bề ngang hơn... tóc hơi dợn sóng... mà không bảnh trai như thầy đâu!
Nói lén ở đây nghe thôi, chớ mặt mày của ổng coi có... cô hồn lắm!... Nhứt là ổng có một cái thẹo lớn bằng con đĩa trâu chạy vắt ngang qua gò má... bên này nè...
Anh Tư hấp tấp chận ngang:
- Thôi thôi, chú em khỏi phải tả hình dáng ổng thêm nữa! Phiền chú em về nói với ổng rằng qua sẵn lòng đến... thăm ổng. Qua cứ đi đại vô phòng ngủ rồi hỏi thăm có được hông?
- Ý tui quên dặn thầy Tư nữa! Ổng dặn tui nói ổng chờ thầy Tư vào lúc tám giờ rưỡi tối nầy, tại tiệm nước gần phòng ngủ đó - chắc thầy Tư biết chớ?
- Được rồi. Chú em đi về trước cho ổng hay đi - ( đoạn anh ta bực dọc cằn nhằn )... Sao bữa nay nhiều chuyện rắc rối quá chừng!
Anh kia ngạc nhiên quay lại hỏi.
- Thầy nói chi vậy thầy Tư?
Anh Tư lắc đầu gượng cười đáp:
- Không.. Qua nói chuyện riêng hổng ăn nhằm đến chú em hết.. Thôi chú em về nói đùm với ông khách rằng qua sẽ у hẹn đến thăm ổng, mà chú em nhớ đừng... học lại cho ai hay biết một điều gì ráo hết nghen!
Anh kia ưỡn ngực lên, giọng tự phụ:
- Thầy khỏi dặn mà thầy Tư! Tui làm nghề này năm sáu năm, nếu bép xép cái miệng thì… dễ gì sống nỗi đó thầy!
Anh Tư đưa tay vẫy chào
- Tôi dặn phòng hờ vậy mà! Thôi chú em về trước đi nghen?
Thím Hương đập một cái trứng gà ra, gạn bỏ tròng trắng rồi cho vào bát chè bạch quả đường phèn nóng hôi hổi, đoạn bưng lại cho anh Tư:
- Đây phần của anh... ủa, mà sao anh không thay quần áo ra lại đóng у nguyên trọn bộ vậy?
Anh Tư đỡ lấy chén chè, gượng cười rồi ấp úng đáp:
- Cha, chè ngon quá ha!... À, anh còn phải đi... có công chuyện em à.
- Chuyện gì mà giờ nầy nè?
- Chuyện... buôn bán làm ăn đó mà! Bộ em tính hai đứa mình cứ ở không rồi hú hí nhau được sao? Mới đây có người anh vừa làm quen, họ rũ anh hùn hạp làm ăn... họ vừa cho người tới mời anh lên nhà họ bàn tính việc gì gấp lắm...
- Để mai hổng được saọ?
- Trời ơi, chuyện làm ăn... mình cần tới người ta...
Thím Hương phụng phịu:
- Bộ anh nói em hổng đủ sức nuôi anh sao mà phải cần tới họ?
Anh Tư chắc lưỡi:
- Đã đành như vậy rồi, nhưng mình phải nghĩ tới chuyên lâu dài chớ em! Thêm nữa, thân phận anh là đàn ông con trai mà cam chịu nhờ nhõi... vợ hoài coi cũng kỳ. Người ngoài họ không biết xầm xì nọ kìa phiền lắm!
- Xí, anh sống cho người ngoài hay là anh sống vì em hả? Miễn em rõ bụng anh là được rồi.
- Em nói vậy chứ anh cũng có cái tự ái riêng của anh chớ! Mà anh đi chút xíu anh về chớ bộ ngủ luôn ở nhà người ta sao!
Thím Hương bỗng quắc mắt lên:
- Hay là anh kiếm chuyện để thăm con nào đó? Chắc vậy rồi!
Anh Tư thở ra một hơi dài
- Ý trời ơi, hai đứa mình mới dắt nhau về đây ở chưa đủ ấm chỗ nữa thì làm sao anh có dịp quen biết ai mà em ghen bóng ghen gió hổng biết. Nói không phải để nịnh em, từ ngày anh gặp em cho tới bây giờ thì đối với anh, đàn bà con gái trong thiên hạ, anh coi chẳng ra cái khỉ móc gì. hết!
Thím Hương vả nhẹ vào má anh ta:
- Anh thì chỉ giỏi lẻo mép!
Anh Tư quàng lấy vai ngươi tình, cười mơn
- Em bằng lòng cho anh đi hén! Một chút xíu anh về với em mà!
- Một chút xĩu xiu xíu đó nhen! Anh để em đợi lâu thì anh biết!
Anh Tư vội vã ăn cho hết chén chè rồi đứng dậy căn dặn thím Hương:
- Em đừng đóng cửa trước làm gì, anh về liền đó mà! (đến đây, anh ta kê sát tai thím Hương thì thầm )... Anh bỏ em một đêm đâu có được!
Thím Hương gật đầu, cười lỏn lẻn:
- Em... cũng vậy...
Anh Tư âu yếm nhìn lại thím trong một giây rồi hối hả bước ra đường...