← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ IV

KHI chiếc tam bản của anh Tư và thím Hương chèo lên tới Thục Nhân thì nghe nói trên Cần Thơ đã có lịnh tản cư triệt để.

Đằng nào cũng phải đi lên trên ấy rồi mới thả vô miệt Phong Điền được nên thím Hương hối hai anh bạn ở chèo rút.

Khi chiếc tam bản ló mũi vô vàm, cả thím Hương lẫn anh Tư đều hoảng kinh trước vẻ ‘‘hoang vu’’ rờn rợn của thành phố: bến sông vắng tanh, đường phố trống

trơn, hàng tiệm đóng cửa...

Thím Hương bồn chồn hỏi anh Tư:

- Sao… kỳ quá vậy anh?

Anh Tư giơ tay chỉ lên bờ, nhún vai:

- Kỳ khỉ gì! Bộ em hổng nghe nói sao ; họ tản cư triệt để mà!

- Vậy mình ghé lại để em lên thăm con Hạnh coi ra sao...

Anh Tư trợn mắt:

- Ý trời, giờ phút nầy em lên trển cũng vô ích, vì còn có ai ở lại đâu!... Mà không khéo mình mới xớ rớ tấp vô bờ, ba cha nội du kích phá hoại còn ở lại dám thộp сổ rồi hô lên là Việt gian thì nguy lắm đa em! Nhằm cái lúc găng như vầy mà lọt vô tay mấy chả thì mấy chả bất kể quân thần, bắt chấp luật lệ.

- Mình ghé vô không được, rồi con Hạnh ra sao?

- Ối, anh đã nói: thiên hạ tản cư thì thầy Năm thẩy cũng phải đi theo và chẳng lẽ thẩy bỏ con Hạnh lại sao em sợ! Ai anh không dám nói chớ đối với thầy Năm thì mình khỏi lo gì hết... Thôi bây giờ chỉ có nước là mình cùng thả vô miệt trong, vô phía đó thế nào mình cũng gặp cái đám tản cư ở ngoài nầy dồn đùn cục ở trỏng chớ họ chạy đi đâu nữa!

Thím Hương thắc mắc hỏi thêm:

- Cái điệu nầy rồi làm sao anh sang thăm thằng Long được?

- Chuyện nầy thì anh xin chịu thua rồi. Bên nầy mà họ còn như vầy thì bên Vĩnh Long họ đã cuốn gói dông đi từ... khuya rồi! Coi vậy chớ không sao hết em à! Thế nào thằng Long nó cũng tấp vô đám con của Thầy Giáo chủ nhà nó ở đậu để đi tản cư luôn.

Thím Hương nhìn lên hàng dương trơ vơ trên bờ sông chợ rồi chép miệng thở than:

- Cha, hổng biết rồi đây hai đứa nhỏ... có sao hông. Phải dè như vậy, em hối anh đi sớm sớm một chút nữa, tại mình cứ lần khần ở dưới hoài...

… Vô đến Phong Điền, anh Tư thấy ghe thuyền của dân tản cư đậu đặc nghẹt trong ấy, và làn sóng người lánh nạn bắt đầu đổ dồn vô miệt Đa Mít.

Anh Tư cũng cho tam bản thả rề theo để tấp vào mấy cái chợ ‘’tản cư ’’ bán hàng và cứ thế đi lần vô miệt Bà Đầm, Thác Lác.

Ngày tháng trôi qua, tiếng súng mỗi lúc mỗi nghe lan tràn. Mấy ‘‘Ủy ban’’ Tỉnh trước còn thấy đóng chỗ nầy chỗ kia, bây giờ rút đi đâu mất.

Dân thành tản cư xài hết tiền hết bạc đem theo, bơ vơ nơi chỗ ruộng rẫy lạ, không phương kế làm ăn nên bắt đầu lục tục hồi cư.

Thừa dịp ‘‘xả cảng’’… không làng không lính, không ủy ban, không du kích, trộm cướp nổi lên như ong không có đêm nào là không có tiếng mõ hồi một, khiến cho dân thành ở mấy đoàn ghe tản cư lên ruột lên gan hối hả cho chèo rút về miệt chợ bất kể nước lớn nước ròng.

Chiếc tâm bản của thím Hương và anh Tư cũng ở trong số đó và ngặt hơn nữa, vì muốn bán cho hết hàng, anh Tư còn nấn ná ở miệt Thác Lác nên chiếc tam bản của anh và thím Hương đi lẹt đẹt ở sau cùng.

Trước tình thế ấy, thím Hương lo ngại hỏi anh Tư:

- Nè anh, rủi ro ăn cướp bơi xuồng ra chận tam bản mình thì sao? Chẳng lẽ xuôi tay để cho tụi nó vơ vét hết tiền bạc vàng vòng hay sao?

Anh Tư nghiêm nghị đáp:

- Anh cũng tính bàn với em một chuyện đó, chớ lóng rày anh có nghe tin, tụi cướp hay chận đánh các ghe thuyền tản cư lắm. Tốt hơn hết là mình nên phòng xa, em chịu khó may một cái dây lưng lớn có từng ngăn theo kiểu cái ruột tượng của mấy ông già xưa đó, rồi tiền bạc vòng vàng mình thồn vô trỏng may kín lại, buộc luôn vô lưng. Như vậy rủi có Tây bố, hay có trộm cướp gì thì mình cứ liệu mà dông trốn cho tiện...

Thím Hương hỏi lại:

- Như vậy rui Tây hay cướp nó bắt được mình thì sao?

Anh Tư nhăn mặt:

- Nói như em vậy hết chuyện! Chớ em để tiền bạc trong mấy cái hộp bánh xâm banh, rủi có động tịnh gì, em ôm lình kình làng càng theo được phải hông? Tới chừng đó luýnh quýnh em dám để sót lại hoặc làm văng rớt dọc đường dọc xá nữa, đó là anh chưa nói tới chuyện em mà ôm của cái vàng bạc kè kè như vậy càng mau chết nữa!

Thím Hương thấm ý gật đầu:

- Ờ phải há.

Anh Tư hăng hái nói tiếp:

- Còn mình dồn nó vô ruột tượng buộc chặt quanh bụng vừa gọn vừa tiện, có việc gì là phóng đi liền, mà nếu rủi ro có bị kẹt cái gì mình cũng dễ quăng dấu ở đâu đó được.

Thím Hương chợt hỏi ngang:

- Nhưng rủi nó bắt được mình rồi đánh đập tra khảo biểu chỉ chỗ dấu của thì sao?

Anh Tư mỉm cười trả lời như đã có sẵn trớn:

- Em thiệt thà quá đỗi! Cố nhiên là mình phải phòng xa trường hợp đó bằng cách làm bộ dấu nhét năm sáu trăm một ngàn đâu ở phía kẹt lá trên mui, đồng thời em lựa một vài món bông tai, dây chuyền, chuỗi hổ, cẩm thạch… gì đó đem gói để ở dưới khoang.. Mình cũng lựa một kẹt một hốc nào cho có vẻ thiệt kín để mà con mắt tụi cướp nếu rủi ro một trong hai đứa mình bị kẹt lại.

Thím Hương vói tay lấy cái rỗ may để trên kệ xuống:

- Thôi để em may cái ruột tượng ấy liền nghen anh!

- Ờ, nhớ lựa thứ vải nào dày chắc nó nghen em, và nếu… đồ đạc của mình nhiều, em nên may luôn hai cái để nữa hai đứa mình phân chia nhau mỗi đứa lãnh một cái.

Thím Hương tươi cười lắc đầu:

- Thôi để em may một cái thiệt bự, có bao nhiêu… đồ đạc mình dồn hết vô trong cho gọn rồi anh lãnh phần mang đa nghen! Em mang theo nặng bụng lắ, em chịu hổng nổi đâu!

Anh Tư cười xòa:

- Có vậy mà cũng sợ nặng. Được rồi để anh lãnh phần mang nó cho! Cái điệu nầy phải cho em... mang bầu một chuyến để coi em kêu nhẹ nữa hông!

Thím Hương nhăn mặt kêu lên:

- Ý thôi thôi đi! Lúc nầy mà em khệ một cái bụng lớn bằng cái trống chầu nữa thì... mệt đúng đa!

Nói đến đây, thím Hương đưa tay véo nhẹ vào bấp vế non anh Tư, và liếc xéo anh ta:

- Mà em biệt có sợ, nếu có thì đã có... từ đời cố lủy nào rồi! Anh Tư ơi, em chịu cái... nết đó của anh lắm nghe!

Anh Tư có vẻ mắc cở:

- Nói bậy nà. Em hổng lo may vá rút đi chứ ở đó nói cà rởn hoài! Mà nhớ giữ gìn kín đáo đừng cho hai thằng bạn ở thấy nghen. Thời buổi này hổng nên tin ai hết ; hai thằng đó dám tối mắt tối mũi vì vàng bạc lắm, và biết đâu tụi nó hổng đợi tới khúc nào vắng, hè nhau đập đầu mình bằng cột chèo rồi chuồi xác luôn xuống sông...

Thím Hương chắc lưỡi chận ngang:

- Anh nầy nói sao nghe ghê thấy mồ! Anh làm em lo sợ quýnh đây nè!

Anh Tư cười đáp:

- Sợ cái lỗ miệng á! Thiệt nói ra đây xấu hổ ông bà, chớ nhiều đêm, nghe tiếng mõ hồi một đuổi cướp mình teo... ruột teo gan hết trơn hết trọi mà em vẫn coi như không, vẫn... chèo kéo như thường... Thiệt phục em sát đất!

Thím Hương vênh mặt lên, trân tráo đáp:

- Xí, có vậy mà cũng than! Đàn ông gì dở ẹt! Em hỏi anh: mõ đánh cách xa năm bảy cây số còn mình thì gần... Vậy chớ hồi còn ở trong Tân Thới, hồi còn thầy Hương Quản, lúc nào thẩy cũng có thể tông cửa vào bất tử được hết, mà sao em hổng thấy anh... run chút xíu nào vậy!

Anh Tư xẻn lẻn gãi đầu:

- Em sao hay hỏi cắc cớ quá! Thì mỗi thời, mỗi lúc mỗi khác, chớ em biểu lúc nào cũng vậy hết sao!

Thím Hương cười mũi rồi ngoe nguẫy quay mặt đi, đoạn vùng vằng kéo rột cái rỗ may lại để lục tìm kim chỉ...

... Thấy mặt trời đã khuất dần sau đám bần rậm rạp mọc liền một dãy ở mé kinh và lại gặp cơn nước ngược nữa, anh Tư liền miệng hối hai người bạn ở:

- Ráng lên một chút mấy cha ơi! Mình phải ráng vọt qua cái khoảng vắng vẻ này để kiếm chỗ nào có nhà cửa tắp vô nghĩ, hãy ít ra cũng theo kịp mấy chiếc ghe đi trước chớ hông thôi... mệt đa.

Hai anh kia nghe nói vậy và nhìn thấy từ bề vắng tanh nên cũng đâm ra ngán, cong lưng chèo miết.

Chẳng mấy lúc mà trời đã tối mò.

Bầy đom đóm đã bắt đầu lập lòe trên đám bần, đám tràm mọc nối liền nhau ở hai bên bờ kinh.

Trên tam bản, mọi người đều lặng thinh và người ta chỉ nghe có tiếng chèo kẽo kẹt cùng tiếng nước chảy ồ ồ trước mũi.

Thấy xa xa về phía trước có ánh đèn, thím Hương mừng rỡ khều anh Tư

- Coi bộ êm rồi anh Tư, có ánh đèn ở phía trước mũi đó!

Anh Tư nghểnh người lên nhìn:

- Êm khỉ gì, chắc là đèn của chiếc xuồng câu tôm câu cá gì đó...

Thím Hương cười gượng:

- Nhưng dầu sao em thấy có người, có ánh đèn em cũng vững dạ đôi chút, chớ tự nãy giờ vắng hoe... nhìn đom đóm chiếu và nghe mấy con nhạc sành kêu hoài, mình mẩy em mọc ốc mọc gai hết...

Thím Hương chưa dứt lời thì bỗng ở phía bờ bên trái có tiếng người quát to:

- Tam bản của ai đó ghé lại!

Thím Hương nín thở, anh Tư thì bò ra phía trước mũi đứng ngóng lên trên bờ, trong lúc hai anh bạn ở rà xuôi mái chèo...

Anh Tư vội hạ giọng bảo họ:

- Cứ chèo bương tới đi chớ sao ngừng lại vậy!

Đoạn anh ta lên tiếng hỏi vọng lên bờ:

- Dạ, ai ở trên kêu tam bản tôi ghé lại đó?

Trên bờ có tiếng cười gằn, rồi tiếng cò súng lên lách cách:

- Biểu ghé lại thì ghé chớ ở đó hỏi lôi thôi hả?

- Dạ mấy ông kêu tam bản tôi chi? Ghe đi tản cư mà mấy ông...

- Tản gì tản cũng phải tấp vô cho người ta… kiểm soát! Bộ mấy cha là Việt gian hay sao mà cứ chèo rướn tới hoài vậy cà? Đếm một hai ba, hổng chịu ghé thì tụi tao ria xuống bỏ mạng hết đó nghen!

Thím Hương thò đầu ra khỏi cửa mui:

- Anh Tư, anh liệu ghé vô cho mấy ổng xét...

Anh Tư không trả lời thím Hương mà xì xào căn dặn hai anh bạn ở:

- Mấy anh cứ lái bê sang phía bờ bên kia rồi chèo rút đi thẳng cho tôi. Tụi này là ăn cướp chớ hổng phải du kích du kiết gì đâu!

Thấy chiếc tam bản chèo dang ra chớ không chịu ghé lại, mấy người lạ mặt trên bờ chưởi thề vang rân và liền theo đó, một phát súng nổ chát chúa, lằn đạn bay véo trong không khí.

Thím Hương cuống quít réo anh Tư

- Anh Tư ơi, llàm sao bây giờ anh Tư I...

Anh Tư vừa đưa tay sờ nắn lại chiếc ruột tượng đã buộc sẵn nơi thắt lưng vừa dỏng dạc hối hai anh bạn ở chèo riết đi.

Một phát súng nữa nổ vang lên, có lẽ lần nầy bọn người trên bờ bắn bằng súng săn, thứ một hai lòng gì đó, nên có một ít đạn ria ra chạm vào mui ghe nghe rào rào.

Thím Hương la lên bài hãi:

- Mấy ông ơi, để tôi ghé, để tôi ghé!

Anh Tư bực tức quát hối hai người bạn ở:

- Tôi biểu mấy anh cứ chèo thẳng cho tôi! Tầm nầy, với thứ súng bắn chim đó tụi nó bắn trúng khỉ gì được mà sợ hổng biết!

Anh vừa nói dứt lời thì nghe có tiếng xuồng bơi ồ ồ phát ra từ ở phía bên bờ này. Anh ta định thần nhìn kỹ thì thấy lờ mờ hai ba chiếc xuồng gì đó xông ra, dưới xuồng lố nhố bóng người.

Anh bạn ở chèo trước mũi tam bản lo lắng lên tiếng:

- Xuồng gì kỳ vậy cà!

Liền theo đó có tiếng đáp vọng lại:

- Xuồng đón tụi bây chớ xuồng gì mà hỏi hả em bậu!

Anh kia hoảng kinh kêu lên

- Chú Tư ơi, tụi nó bơi xuồng ra để chận lại đó anh!

Anh Tư chưa kịp nói gì hết thì ba chiếc xuồng ấy đã trờ tới đụng mạnh vào hông chiếc tam bản rồi cặp xuôi theo be liền theo đó.

Không kịp nghĩ suy gì nữa, anh Tư xốc lại chiếc ruột tượng nặng trề xuống bụng rồi nhanh nhẹn nhảy ùm xuống kinh lặn trốn.

Người dưới mấy chiếc xuồng tranh nhau nhảy ùa lên tam bản, kẻ thì nhào tới câu cổ hai anh bạn ở, kẻ thì đứng chận ở cửa trước cửa sau và số còn lại đứng hờm sẵn dưới xuồng.

Có tiếng quát to lên

- Mấy người trên tam bản, ai ở đâu ngồi yên đó! Rục rịch bắn nát óc đa!

Rồi có tiếng truyền lịnh tiếp theo đó:

- Đốt vài cày đuốc lên coi bây!... Tụi nào dưới xuồng đó làm ơn đi rà hết cái khoảng gần gần đây coi thằng mắc toi nào nhảy xuống kinh hồi nãy đó!

Khi mấy ngọn đuốc dầu chai được thắp sáng lên, anh bạn ở chèo mũi, tuy bị thúc ké và sợ hết hồn cũng phải khẽ đưa mắt tò mò nhìn tên đã ra lịnh này nọ tự nãy giờ.

Đó là tên đầu đảng, hắn ta người khá cao lớn dình dàng mặc một bộ bà ba đen, áo để phạch ngực và đội sùm sụp trên đầu một chiếc nón rơm rộng vành, thứ kiểu nón của Thanh Niên Tiền Phong trước đây.

Mấy tên bô hạ, đứa nào đứa nấy ở trần trùi trụi, hầu hết đều quấn khăn tắm rằn trên đầu.

Tên đầu đảng bước lại gần anh chèo mũi. Hắn ta lo le trên tay một khẩu súng lục Chiêu Hòa và dùng mũi súng điểm vào mặt anh nầy:

- Ê tụi, tại sao hồi nãy bọn ta gác ở phía bờ bên kia kêu tụi bây, tụi bây hổng chịu ghé lại hả? Bộ tụi bây tính đi bét qua bờ bên này là có thể dông luôn được hả?

Anh kia lập cập đáp:

- Dạ... tại chủ tui biểu vậy...

- À, thằng chủ mầy biểu vậy hả? Đâu, thằng chó chết đó đâu rồi?

Anh kia liếc nhanh về phía mặt nước kinh, nơi anh Tư lặn trốn:

- Dạ... chủ tui... nhảy xuống sông hồi nãy đó...

Tên đầu đảng gầm lên, tiện tay dùng ngay nòng súng lục đánh tạt xéo vô cầm anh kia một cái ‘‘bốp’’ làm cho anh này muốn ngã ngửa nếu không sẵn bị tên cướp câu cổ ghịt chặt từ trước.

Tên đầu đảng liền lớn tiếng gọi mấy tên bộ hạ đang vừa bơi xuồng vừa soi đuốc lần quần ngoài phía giữa dòng kinh:

- Tụi bây ở ngoải phải kiếm cho được cái thằng nhảy xuống nước hồi nãy đó nghen! Thằng chủ ghe đó! Chắc nó lặn trốn vô mấy đám lục bình, mấy bụi ô rô cốc kèn gì đó chớ chưa đi xa được đâu. Tụi bây cứ lấy dầm lấy sào đập tưới vô mấy đám cây cối rậm rạp đó thì thế nào nó cũng trồi lên!

Đoạn hắn ta day qua ôn tồn hỏi anh chèo mũi:

- Vậy chớ còn mấy mạng đang ở trong mui đó?

Anh này đang le lưỡi liếm vết máu nơi góc môi bị đánh vập, vội trả lời:

- Dạ, có một mình bà chủ thôi hè.

- Con mẹ chủ ở trỏng? Nếu vậy thì tốt lắm. Có con mẻ ở lại thì tụi này... hỏi càng mau ra, chớ chẳng can gì phải kiếm thằng chủ của chú mầy làm chi cho mất công nữa!

Tên đầu đảng định bước vô mui nhưng không biết nghĩ sao hắn quay lại hỏi anh chèo mũi thêm:

- Nè bạn, vậy chớ bạn có biết hai vợ chồng ông chủ bà chủ... cất tiền bạc, vòng vàng ở đâu không?

Anh kia lắc đầu lia lịa:

- Dạ, cái đó làm sao tui biết được!

Tên đầu đảng, chắc lưỡi:

- Bạn hổng biết được thì... hơi mệt cho bạn đa! Bạn có muốn nếm mùi… váy lỗ tai bằng đinh mười phân, không?

Anh kia mếu máo đáp:

- Dạ tôi hổng biết thiệt mà! Nếu tôi nói gian xin cho súng đạn ăn tôi đi!

Một đứa trong bọn cướp bèn cười bảo tên đầu đảng:

- Chắc nó nói thiệt mà đại ca. Nếu thằng này nó biết chắc chỗ dấu thì nó ‘‘mần’’ trước anh em mình rồi! Đại ca nên hỏi ngay con mẹ chủ ghe coi bộ chắc ăn hơn, nhứt là đại ca... biết nhiều mánh lới trị đàn bà lắm!

Tên đầu đảng cười lên hô hố:

- Phải đa, tụi bây có thằng nào nặng bóng vía thì cầm theo cho tao một cây đuốc dầu chai để lát nữa tao nhểu dầu sôi vô rún con mẻ cho tụi bây coi chơi cho sướng con mắt!

Cả bọn cười ồ lên.

Nói xong tên đầu đảng hạ lịnh trói ké hai anh chèo ghe lại, cho kè chiếc tam bản vào đậu trong bờ, rồi khoan thai bước lại thò đầu vô mui, dõng dạc lên tiếng gọi:

- Đâu, mời bà chủ tam bản ra ngoài này nói chuyện cho được rộng rãi… Sao đèn đuốc đâu mà để tối thui vầy nè!

Thím Hương mếu máo đáp:

- Trăm ngàn lạy mấy ông, tội nghiệp tôi thân phận đàn bà...

Tên đầu đảng la át đi:

- Ra đây mau hay còn đợi tụi này vô thỉnh nữa hả?

Thím Hương run lên lập cập bò ra phía cửa. Thím vừa tới nơi thì tên đầu đảng đã đưa tay thộp lấy đầu tóc lôi mạnh lên để bắt đứng dậy. Hắn ta ghịt đầu thím ngửa ra phía sau để xem mặt và chưa chi hắn phải buông vội ra, lùi lại một bước, miệng lấp bấp kêu lên:

- Ý trời... thím Hương đây mà! Sao thím lại… lên đây?

Thím Hương chưng hửng ngó sững tên cướp.

Hắn ta vội đưa tay hất cái vành nón rơm trật lên phía chỏm đầu:

- Bộ thím... quên tôi rồi sao?

Ánh đuốc chập chờn soi gương mặt của tên đầu đảng và đến lượt thím Hương kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, anh... Chín đây mà! Trời ơi, tôi cứ tưởng ai...

Rồi thím sượng lại đó vì chẳng biết nói như thế nào nữa!

Chín Thuộc (tên đầu đảng chính là hắn ta) cũng đâm ra lúng túng lây.

Mấy tên đồng đảng của hắn không biết ất giáp gì nên cũng đứng trân ở đó, ngạc nhiên đưa mắt nhìn hai người.

Một tên trẻ tuổi có vẻ là thủ hạ thân tín nhứt của Chín Thuộc khều hắn ta hỏi nhỏ:

- Bộ quen hả đại ca?

Chín Thuộc khẽ gật đầu.

Anh trẻ tuổi nhăn mặt chắc lưỡi:

- Cha, mần ăn cái nghề này mà gặp khách hàng…quen thì... phiền quá trời!

Thấy Chín Thuộc vẫn còn làm thinh, anh ta thắc mắc hỏi thêm:

- Bây giờ đại ca tính sao đây?... (anh ta liếc nhìn thím Hương)... Mà người quen đây là người quen... nhiều hay là sơ sơ, nếu quen... nhiều thì mình thả cho người ta đi cho rồi để anh em mình dìa ngủ cho khỏe chớ em coi bộ đêm nay bọn mình lỗ sở hụi bộn đa!

Chín Thuộc cau mày đáp:

- Thì tao có dè đâu gặp người quen như vầy! Thím Hương đây là chỗ... ơn nghĩa cũ tao hồi tao còn làm ăn trong miệt Tân Thới.

Anh trẻ tuổi vộị nói đỡ:

- À, như vậy là quen nhiều, quen gắt cũ kiệu rồi!

Chín Thuộc gãi đầu:

- Thiệt tao khó nghĩ quá Sơn Nhỏ à.

Sơn Nhỏ (tên cướp trẻ tuổi và là thủ hạ ‘‘ruột’’ của Chín Thuộc) cười đáp:

- Có gì đâu mà đại ca xốn xang thắc mắc! Nếu quen ắt như vậy thì mình cũng nên để... thím Hương đây đi,chớ giữ lại coi sao được. Tụi mình đang kẹt vô cái nghề này - chớ bộ ai cũng ham hết sao - nhưng anh em mình, vẫn trọng cái chuyện ‘‘ơn đền oán trả’’ phải hông đại ca?

Chín Thuộc gật đầu thở dài:

- Phải đó em.

Thím Hương mừng rỡ nói chen vô:

- Thiệt đội ơn anh Chín và anh đây hết sức (thím hướng về phía Sơn Nhỏ).

Chợt nhớ trực đến điều gì, Chín Thuộc vội quay sang hỏi thím Hương:

- Ý tôi quên phứt nữa, anh Tư đâu mà tôi không thấy ở đây?

Thím Hương vừa liếc về phía mặt nước kinh vừa đáp:

- Dạ, anh Tư... hồi nãy ảnh tưởng… ai, nên ảnh mhảy xuống kinh lặn trốn đó anh Chín.

Chín Thuộc cười xòa nhìn ra mặt nước:

- À quên nữa há …Thiệt thằng cha nhát như thỏ đế!

... Thằng chả tánh nào tật nấy, hồi nào tới giờ vẫn у nguyên vậy! Lúc lâm chuyện thì dông một mình bỏ đàn bà lại chịu trận?

Cả bọn cùng cười ồ theo.

Thím Hương bực mình nên lên tiếng trả lời Chín Thuộc, giọng hơi xẳng:

- Mấy anh hổng biết, chẳng phải anh Tư ảnh lo trốn một mình để rơi tôi lại đâu, tôi giao cho ảnh...

Nói đến đây, chợt nhận thấy mình lỡ lời, Thím Hương nín bặt..

Chín Thuộc tằng hắng bước nhích lại gần Thím Hương, nheo mắt hỏi

- Thím giao thằng chả cái gì vậy?

Thím Hương ấp úng nói trở đi:

- Dạ... hổng phải tôi giao mà… anh Tư ảnh có nói trước, hễ có chuyện gì... lộn xộn thì ảnh lãnh phần đi kêu cứu...

Chín Thuộc cười lạt:

- Thằng chả đi kêu cứu cái mốc xì gì! Thằng chả ngu dại gì mà không biết rằng lúc này có ủy ban, bộ đội nào ở đây đâu mà đi kêu cứu! Nè thím Hương, có lẽ thím hổng rành về thằng chả bằng tôi đâu. Hứ, thằng chả khôn cải trời mà!

Thím Hương trả lời một cách xụi lơ:

- Tôi nói thiệt mà anh Chín.

Chín Thuộc nghiêm mặt hỏi ngang:

- Có phải thím giao cho thằng chả đeo tiền đeo bạc trong mình hông?

Thím Hương sửng sốt nhìn hắn ta nhưng rồi lại cúi gầm mặt xuống, ấp úng trả lời:

- Hổng có đâu... Nếu anh không tin để tôi vô trong mui tôi lấy ra cho anh xem, còn chút đỉnh tiền bạc vòng vàng tôi đem dấu ở trỏng...

Chín Thuộc lắc đầu:

- Thôi khỏi. Tôi làm cái nghề này, tôi phải biết, thím đừng tính chuyện qua mặt tôi được.

Thím Hương cố nói thêm:

- Tôi có dám dấu anh cái gì đâu anh Chín...

Chín Thuộc không buồn để ý đến câu nói đó, đưa mắt nhìn sang bên kia bờ kinh và hỏi Sơn Nhỏ:

- Sao tụi nó đi lùng kiếm thằng cha nhảy trốn xuống nước từ nãy giờ mà qua thấy tụi nó còn lẩn quẩn ở bển hoài vậy cà?

Sơn Nhỏ nhìn theo về hướng ấy:

- Chắc chưa kiếm ra thằng cha đó nên tụi nó chưa dìa chớ gì! Có chuyện chi vậy đại ca?

Chín Thuộc đáp gọn bân:

- Thằng cha đó đem đi hết vòng vàng tiền nong của thím Hương đây nè!

Sơn Nhỏ ấp úng hỏi lại:

- Nhưng... đằng nào mình cũng để cho thím Hương đây đi mà đại ca?

Chín Thuộc chắc lưỡi:

- Ối em hổng biết chuyện nầy đâu! Thằng chả mà mang tiền và vàng đi như vậy thì hổng dễ dàng gì chịu... quay trở lại. Cả cái gia tài của thầy Hương để lại ngon lành lắm mà! Chính qua đây hồi đó cũng ngấm nghé dòm ngó dữ lắm nhưng không dè đã có taỵ tổ đó bợ trước một cách... êm ru và (hắn ta liếc sang phía thím Hương) ngon lành như vậy!

Sơn Nhỏ kề tai Chín Thuộc hỏi

- Té ra thằng cha nhảy xuống sông đó là... chồng thứ hai của thím Hương đây à?

Chín Thuộc thì thầm đáp:

- Ối thằng cha Tư đó nó cập xách với thím Hương để bòn rút của cái chớ chồng vợ khỉ gì! Nó được cái... trẻ tuổi, lịch sự trai, ăn nói theo điệu tiểu thuyết nên thím Hương đây gặp nó là cắn câu liền... Còn thằng cha thầy Hương thì già ba xồn, ba xực...

Tự nhiên cả Chín Thuộc lẫn Sơn Nhỏ cùng quay đầu nhìn sang thím Hương. Sơn Nhỏ mỉm cười ghé tai Chín Thuộc trầm trồ:

- Thím Hương coi cũng được ớn... chắc đại ca cũng... mặn với thím Hương phải không? Mọi khi em thấy đại ca làm cái gì cũng mau lẹ chớ đâu có… cà rà như vầy nè!

Chín Thuộc cười xòa vỗ vai anh ta

- Thằng quỉ này sáng suốt quá ta! Thôi được rồi, để em coi, qua sẽ có cách xử trí.

Sơn Nhỏ nhíu mày

- Nói vậy đại ca... hổng thả cho thím đi sao?

Chín Thuộc mỉm cười suy nghĩ một vài giây rồi nghiêm giọng nói:

- Việc này không phải là chuyện... mần ăn của anh em mình nữa mà là chuyện riêng của qua, em để thây kệ qua. Nè Sơn Nhỏ, bây giờ em lấy một chiếc xuồng bơi qua bển kêu anh em trở dìa hết đi.

Sơn Nhỏ ngạc nhiên hỏi lại:

- Ủa, bộ đại ca muốn dang ra để cho thằng cha đó mang tiền của đi êm sao?

Chín Thuộc điềm nhiên đáp:

- Ậy, em đừng có lo. Qua đâu có khờ gì, qua đã nói việc này là việc riêng của qua mà!

Sơn Nhỏ gật gù:

- Đại ca nói vậy thì em... biết vậy. Thôi em đi nghen!

Dứt lời, Sơn Nhỏ nhảy phóc xuống xuồng quơ dầm bơi rút qua phía bên kia bờ kinh...

Chín Thuộc khoan thai bước lại gần thím Hương

- Thím Hương, bây giờ xin thím chịu khó ở nán lại đây...

Thím Hương hốt hoảng hỏi ngang

- Bộ mấy anh không để tui đi, không tha tui sao!

Chín Thuộc ôn tồn hỏi lại:

- Bộ thím hổng đợi anh Tư à?

Thím Hương nhìn sang phía bên kia bờ rồi nói

- Nhưng mấy anh ở đây rần rần như vầy làm sao anh Tư ảnh dám trở qua. Anh Chín nếu anh có... rộng lượng với tôi thì xin anh giúp cho trót...

Chín Thuộc cười đáp:

- Gặp lúc như vầy mà tôi không hết lòng hết dạ với thím thì còn gì nữa! Nhưng tôi nói ra đây chắc thím không được vừa ý tôi dám cá ăn chắc là chuyến nầy anh Tư ảnh..không trở lại đâu thím à.

- Mấy anh như vầy...

Chín Thuộc giơ xòe bàn tay ra trước mắt với một cư chỉ nửa như muốn chận lời thím Hương, nửa như muốn phân bua:

- Ậy, thím để tôi nói hết lời đã. Chẳng phải vì tôi... kỵ với anh Tư nên thừa lúc nầy tôi đặt điều nói xấu ảnh trước mặt thím. Không đâu thím Hương à! Tôi tuy, không được lương thiện chân chất gì, nhưng cũng không đến nỗi tệ lậu lắm, và tôi kỵ nhứt cái lối không đường đường chánh chánh.

Thím Hương sốt ruột hỏi chen vô:

- Vậy chớ anh tính sao bây giờ?

Chín Thuộc cười đáp:

- Thím sao nóng quá! Lát nữa đây, chờ cho mấy anh em kia qua tới thì tụi này sẽ rút đi hết để cho thím có dịp... thử coi bụng dạ thành thật của anh Tư như thế nào, cũng như lời nói trước của tôi... dốc láo ra làm sao!

Thím Hương gượng cười nói đỡ:

- Tôi mang ơn anh hết sức chớ đâu dám nói gì anh đâu.

Vừa lúc ấy, mấy chiếc xuồng ở phía bên kia bờ cũng trở qua tới nơi. Chín Thuộc cất tiếng hỏi lớn:

- Bộ kiếm không ra thằng cha đó hả?

Sơn Nhỏ mau miệng đáp:

- Không có đại ca à! Thiệt thằng cha đó nó lủi trốn tài dách quá! Anh em quần nát hết từ đầu trên tới đầu dưới mà cũng chẳng ăn thua gì ráo!

Chín Thuộc vui vẻ xoa hai bàn taỵ vào nhau:

- Càng tốt chớ chẳng sao! Nè Sơn Nhỏ, biểu anh em dìa trong hết đi nghen, còn em thì để một chiếc xuồng lại cho hai anh em mình,

Đợi cho đám bộ hạ đi hết và Sơn Nhỏ cập xuồng leo lên tam bản để chờ mình, Chín Thuộc mới quay sang thím Hương, ngọt ngào lên tiếng:

- Đó thím coi, tôi nói cái gì là tôi giữ đúng cái nấy...

Thím Hương không mấy chú ý đến lời của hắn ta mà lo lắng hỏi lại:

- Bộ... mấy anh em đó kiếm hổng ra anh Tư sao anh Chín? Hổng biết anh trốn ở đâu vậy cà?

Chín Thuộc cười khan:

- Cái đó thì tôi xin chịu thua! (rồi hắn ta nheo mắt hỏi luôn)… Nhưụg bộ thím muốn cho tụi nầy kiếm được thằng chả lắm sao?... Nếu thím muốn như vậy thì… hổng tốt đâu: một là mấy đứa nó sẽ làm cho anh Tư, bầm vập hết, hai là... lời tôi nói với thím từ hồi ‘‘đầu mùa’’ hóa ra chẳng ‘‘linh’’ hay sao! Thôi thím chịu khó ở đây đợi ảnh cho biết đá biết vàng một phen!

Đoạn Chín Thuộc quay sang bảo Sơn Nhỏ:

- Bây giờ em chịu khó ra mở trói cho hai thằng cha chèo ghe, rồi em dụi tắt đuốc đi, và sau đó hai anh em mình lui.

Dứt lời, Chín Thuộc ung dung bước xuống xuồng trước,

Thím Hương cuống quít gọi Chín Thuộc lại:

- Anh Chín, bộ anh với anh này (thím chỉ Sơn Nhỏ) đi hết sao?

Chín Thuộc cười dòn:

- Coi, tụi nầy phải rút đi để cho anh Tư ảnh bò về chớ! Từ trước tới nay, có lẽ thím nghĩ quấy về tôi nhiều lắm nên tôi muốn thừa dịp này... cho thím rõ lại bụng dạ của tôi như thế nào.

Thấy thím Hương còn đứng lựng khựng ở đó. Chín Thuộc niềm nở nói thêm:

- Đó, tôi đã biểu thằng em nuôi tôi đây mở trói cho hai anh chèo ghe rồi, vậy thím có muốn ở đây đợi ảnh thì đợi hay chèo đi đâu tùy ý... Nhưng theo ý tôi, thím nên đậu luôn tại đây thì tốt hơn...

Nói đến đây, hắn ta nhích mép cười rồi thản nhiên tiếp lời:

- Như vậy, nếu anh Tư ảnh còn chung tình chung thủy và hổng giống như lời tôi nói hồi nãy thì ảnh cũng dễ trở lại hơn. À, thím nhớ đốt đèn lên cho sáng tỏ nghen.

Sơn Nhỏ sau khi đã cởi trói xong cho hai người bạn ở của thím Hương liền nhảy xuống xuồng cầm dầm lên ngồi sẵn ở phía sau lái. Đợi Chín Thuộc dứt lời, anh ta bèn rụt rè lên tiếng hỏi:

- Bây giờ mình... đi chưa đại ca?

Chín Thuộc xô nhẹ mũi xuồng ra:

- Thì... đi chớ còn chờ gì nữa!

Đoạn, hắn ta hướng về phía thím Hương, nói lớn

- Thôi thím ở lại mạnh giỏi bình an và...khi nào anh Tư về nhờ thím nói tôi có gởi lời thăm ảnh… nhảy gấp quá chớ phải ở nán lại găp tôi thì êm rơ hết rồi! Mần ăn là mần ăn, còn anh em là anh em chớ bộ ai tôi cũng… cắt đầu lột da hết sao!

…Ê Sơn Nhỏ, em chào thím Hương rồi anh em mình lui đi

Không nghe Sơn Nhỏ lên tiếng gì hết, Chín Thuộc cười hối anh ta:

- Cha, chú mầy sao lạ quá! Thím Hương đây chớ phải... con Tư con Tám nào nay sao mà chú mày cũng quíu lưỡi lại vậy!

Sơn Nhỏ cự nự:

- Đại ca sao kỳ quá!

Tuy nói thế anh ta cũng lúng búng trong miệng mấy tiếng chào thím Hương như cốt để ‘‘trả nợ quỷ thần’’ rồi quơ dầm bơi rút.

Không biết nghĩ sao thím Hương lại réo giựt ngược hai người

- Khoan đã anh Chín ơi!... Chú Sơn Nhỏ ơi, chú làm ơn quẹo lại để tôi hỏi thăm anh Chín chút xíu nầy nữa...

Sơn Nhỏ vừa rà dầm lại vừa lầm bầm cằn nhằn:

- Cha, sao con mẹ này rắc rối tổ bà!

Chín Thuộc xuống giọng vỗ về anh ta:

- Em ráng dùm qua một chút Sơn Nhỏ. Đàn bà thì họ hay rắc rối như vậy đó,

Sơn Nhỏ bắt tức cười:

- Biết vậy mà đại ca cũng nhào vô! Thiệt năm thuở mười thì mới gặp một chuyện như vầy chớ nếu đi mần ăn theo cái kiểu tụi mình mà đại ca... đụng hoài hoài hết bà này tới con mẹ nọ thì có nước... treo mỏ cả đám!

Chín Thuộc cười xòa theo...

Khi chiếc xuồng cập trở lại bên chiếc tam bản xong xuôi mà chưa nghe thím Hương nói năng gì hết, Chín Thuộc mới lên tiếng hỏi:

- Có chuyện chi mà thím kêu tụi nầy trở lại vậy a thím Hương?

Thím Hương ấp úng đáp:

- Dạ... tôi muốn hỏi thăm anh Chín chuyện nầy...

Nói đến đó, thím lại nín bặt, Chín Thuộc nhỏ nhẹ nói vô

- Chuyện chi thím cứ nói đại chớ đừng e ngại gì hết. Ở chỗ xa lạ này, dầu sao tôi cũng là người quen biết cũ, không giúp thím được nhiều thì cũng giúp được ít đó thím à!

Thím Hương đỡ lấy chiếc đèn ‘‘ve chai’’ của một anh chèo ghe từ trong mui trao ra để đem treo lên phía trước mui tam bản. Xong xuôi đâu đó thì mới quay sang Chín Thuộc ngượng ngập lên tiếng:

- Anh Chín, tôi muốn hỏi anh một chuyện nầy... rủi anh Tư ảnh... đi lạc không về đây được thì sao hả anh.

Chín Thuộc cười đáp:

- Ở đây chớ phải trên Saigon, Chợlớn gì mà đi lạc! Thím để đèn và đậu tam bản у nguyên như vầy thì dễ kiếm lắm mà! Như tôi dặn thím...

Thím Hương chận ngang:

- Hổng phải vậy đâu anh Chín. Tôi nói đi lạc đây là... đi lạc... mất tiêu (chợt nghe tiếng Chín Thuộc cười khẩy, thím vội nói đỡ)... Tôi nói phòng xa vậy mà anh Chín!

Chín Thuộc chẩm bẩm đáp

- Thím đừng lo, tôi nói hổng lạc đâu mà!

- Nhưng, rủi ảnh... kẹt đâu đó trở về hổng được thì anh liệu tính dùm tôi coi ra sao...

Chín Thuộc đưa tay mân mê vết thẹo trên mặt rồi trả lời một cách lơ lửng

- Thì... để tới đâu hay tới đó.

Thím Hương chắc lưỡi:

- Thiệt rầu hết sức! Lần nào tôi gặp mặt anh thì cũng có chuyện rắc rối hết!

Chín Thuộc mỉm cười nhìn thím

- Coi, chưa chi thím đã gieo tiếng oán cho tôi rồi! Thím may mà gặp tôi chớ rủi gặp tụi ba trợn nào khác thì một là thím không tránh khỏi đòn bọng, hai là đụng phải ba thằng chết thèm chết khát, cả đời và… cả giòng họ tụi nó chưa bao giờ hửi tới cái gót chưn của mấy bà mấy cô ở chợ ở thành thì trời cản tụi nó cũng cho thím… mệt cầm canh đa!

Thím Hương chép miệng than thở:

- Thiệt cái xứ gì kỳ quá! Phải dè như vầy... (đến đây thím nhìn ChínThuộc đổi giọng khẩn cầu) Anh Chín, anh đừng chấp nhứt tôi làm chi... Bị tôi lo cho anh Tư quá đỗi nên ăn nói... hổng ăn nhằm vào đâu hết! Anh Chín ơi, rủi anh Tư ảnh... đi lạc luôn hổng trở về thì tôi phải tính sao đây?

Chín Thuộc mỉm cười nhìn thím Hương một vài giây rồi nghiêm mặt hỏi trở lại;

- Thím Hương, thím hỏi xốc óc tôi hay là hỏi thiệt đó vậy?

Thím Hương nhăn nhó đáp:

- Trời ơi, tôi hỏi thiệt mà anh Chín! Tôi hỏi... phòng xa vậy mà!

Chín Thuộc gật gù

- Tôi tin lời thím rồi... nhưng ở vào cái chỗ của tôi, tôi chẳng biết mình nên chỉ bảo thím sao đây! Tôi lỡ để mang tai mang tiếng nhiều quá rồi bây giờ tôi ngại cái chuyện nói vô nói ra về anh Tư quá!

Chợt nghe thím Hương chắc lưỡi, hắn ta vội vã tiếp lời:

-... Như hồi nãy tôi có nói với thím: để đến đâu rồi mình sẽ tính đến đó... Chỗ của tụi tui cũng ở gần đây, vậy để sáng mơi sớm tôi sẽ quay trở lại thăm thím. Nếu từ bây giờ đến lúc đó anh Tư vẫn chưa về thì... mình sẽ bàn sau, bằng đến sáng mơi tôi ra đây mà không thấy chiếc tam bản này nữa thì kể như... mọi việc êm rơ hết rồi...

Thím Hương thở dài:

- Anh tính như vậy cũng phải... Dầu thế nào đi nữa tôi cũng rất đội ơn anh...

Chín Thuộc chận ngang:

- Ối ơn với nghĩa gì đó thím! Chỗ quen biết với nhau thì nhờ nhõi trong mấy lúc này mới quý, chớ khi bình thường thì ăn thua gì!Tiện đây tôi cũng dặn thím luôn: thời buổi lộn xộn không làng không lính, không vua không quan nầy thì... chuyện gì cũng có thế xảy ra được hết...

Thím Hương lo lắng hỏi:

- Cái gì đó nữa hả anh Chín?

Chín Thuộc điềm nhiên đáp:

- Không, tôi nói đây là nói phòng xa để thím liệu mà tránh trước được phần nào đỡ phần nấy. Thím phải biết cái khoang đường nầy nếu đem so với mấy chỗ ngoài kia... hiền nhiều lắm đó nghen! Chẳng nói dấu chi thím, tôi làm cái nghề này đã lâu rồi nên bề gì cũng có... luật lệ phép tắc, có ơn có nghĩa, có chỗ nào đáng chỗ nào không, chớ ba tụi nhỏ mới tấn lên ở miệt ngoài thiệt can hổng nổi.

- Sao vậy anh Chín?

- Thì tụi nó hồi nào tới giờ có biết chuyện đập đầu lấy của cái khỉ mốc gì đâu! Đây giờ sẵn có ba cây súng trong tay, lại thấy sao không có ai cấm cản ngăn trở gì ráo, tụi nó tùng tam tụ ngũ, tác yêu tác quái đến đỗi thứ cứng bóng vía như tôi đây mà nhiều lúc thấy cũng phải ngán trân!

- Họ làm cái gì mà anh nói nghe ghê quá vậy anh Chín?

- Ghê đây là ghê cho những người lương thiện làm ăn. Thím nghĩ coi: cái thứ gì mà, vài trăm đồng nó cũng giết, mà chục đồng nó cũng… lụi luôn! Ối thôi, còn nói gì đàn bà con gái rủi ro lọt vô con mắt tụi nó thì.. tụi nó hổng chê ai hết ráo trọi: xồn xồn cũng hốt mà mới cứng cạy cũng vùa....

Thím Hương rùng mình:

- Trời ơi, sao họ lộng quá vậy anh Chín?

Chín Thuộc thản nhiên nói tiếp:

- Phải chi tụi nó làm đã đời rồi thả con người ta đi thì cũng kêu tụi nó bằng ông nội, đằng nầy nhiều khi, hổng biết ông bà ông vãi bắt hay là buồn buồn rồi bày đặt chuyện chơi, tụi nó... thẽo mũi, lắt vú rồi liệng xác xuống sông cho trôi lên trôi xuống mới hết chỗ nói chớ!

- Thiệt cái quân gì ác nhơn quá sao trời còn để mạng tụi nó hổng biết!

Chín Thuộc cười nhẹ:

- Trời để hay không để thì tui hông biết, chớ chiếc tam bản của thím đây mà xớ rớ ra miệt ngoải thì có đường lọt vô tay tụi nó lắm... Mà nếu tránh khỏi cái truông đó, dầu có mọc cánh cũng khó qua huốt được mấy cửa ải của mấy ông nội lính bạc-ti-dăng đầu đỏ...

Thím Hương nhăn nhó kêu lên:

- Nói như anh vậy thì tôi chịu chết ở trong này luôn hay sao!

Chín Thuộc nhún vai:

- Cái chuyện đó thì tôi chẳng dám nói... Mà thôi để anh Tư trở về ảnh tính... (đến đây, hắn ta dịu giọng lại) Thím Hương, nếu sáng mơi, tôi ra mà không thấy chiếc tam bản nầy thì... tiện bây giờ đây, tôi xin có lời kiếu thím trước và chúc cho hai ông bà đi đường được mạnh giỏi bình an, tôi mừng.

Thím Hương ấp úng lên tiếng:

- Dạ... cám ơn anh Chín. Anh Chín và anh (thím Hương hướng về phía Sơn Nhỏ)... ở lại mạnh giỏi...

Chín Thuộc vừa trìu mến nhìn Sơn Nhỏ vừa cười nói:

- Thím kêu Sơn Nhỏ bằng chú em cũng được rồi!

Thím Hương có vẻ cảm động nhìn hai người đàn ông ấy, rồi thím bỗng hấp tấp hỏi ngang:

- Ý quên nữa, mấy anh đi rồi rủi có... tốp nào khác tới đây kiếm chuyện lôi thôi nữa thì làm sao?

Chín Thuộc cười xòa:

- Thím đừng lo gì ráo, ở đây ngoài cái bọn của tụi nầy ra thì còn ai vô đó nữa! Hơn nữa, anh em bộ hạ của tôi không xô bồ xô bộn đâu.

Đoạn hắn ta dõng dạc bảo Sơn Nhỏ:

- Ê Sơn Nhỏ, em nhớ về căn dặn tụi nó hổng có một ai được phép léo hánh làng chàng ra phía ngoài này nữa nghe hông! Thằng nào lộn xộn cứ quất sụm nó cho qua!

Sơn Nhỏ ‘‘dà’’ một tiếng rất gọn rồi tự nhiên đứa tay xốc lại bao súng lục đeo xề xệ ở phía trước bụng. Mũi cây ru-lô thò ra ngoài đầu bao chạm vào ván sạp xuồng nghe một tiếng ‘‘cộp’’ khô khan.

Chín Thuộc xô mũi xuồng ra và bảo Sơn Nhỏ bơi đi

Thím Hương thẩn thờ nhìn theo chiếc xuồng biến mau vào bóng đêm và lắng nghe tiếng mái dầm khua trên mặt nước mỗi lúc mỗi nhỏ dần rồi im bặt...

Hai anh chèo ghe tự nãy giờ rút tuốt vô trong mui mới lọ mọ chui ra. Anh bị Chín Thuộc hành hung lúc bọn cướp mới xáp lên tam bản cất tiếng hỏi thím Hương:

- Bộ mấy ổng đi luôn hết rồi hả thím Tư?

Thím Hương ngó mong qua phía bên kia bờ kinh, lơ đãng đáp:

- Ờ, đi hết rồi.

Anh kia đưa tay bịn lấy cằm, giọng than thở:

- Cha, phải chi lúc ban đầu thím Tư mau miệng- lên tiếng nhận mấy ổng thì đỡ biết mấy!

Thím Hương chắc lưỡi:

- Ý trời ơi, lúc đó rối ruột rối gan hết hồn hết vía nên tôi có biết ai là ai đâu! Ví dầu cho có biết đi nữa, mình có rõ họ tính sao đâu mà dám bộp chộp nhận liền! Thôi hai chú chịu khó chèo tam bản qua phía bên kia kinh rồi mình hú gọi anh Tư để ảnh nghe tiếng ảnh mới dám chui ra;

Anh chèo lái vừa quơ chèo nạy cho chiếc tam bản bung ra khỏi bến vừa lên tiếng

- Tui vái trời cho qua bển mình kêu hú một tiếng, là chú Tư chú vọt ra liền để coi chú tính làm sao, chớ tui hết ham chỗ nầy rồi!

Thím Hương làm như không nghe biết câu than thở ấy mà lại xẳng giọng hối hai anh bạn ở:

- Hai chú chèo bương qua bển và liệu lên tiếng kêu anh Tư lần lần đi!