- 2 -
Sơn Nhỏ ngừng dầm nghe ngóng rồi cười bảo Chín Thuộc:
- Đại ca có nghe hông? Ở đằng nọ kêu réo thằng cha gì om sòm đó!
- Ừ... Mà em liệu thằng chả có còn lẫn quẫn ở đâu đó hông?
- Cam đoan với đại ca là không còn. Hồi nãy anh em mình đã quần nát nước hết rồi mà! Chắc thằng chả lủi vô miệt trong và nếu đại ca không kêu anh em dìa thì thế nào họ cũng theo sấn tới túm cổ thằng chả được liền.
Chín Thuộc cười nhẹ:
- Thì qua độ chừng như vậy nên mới dám kêụ mấy em về: thằng cha Tư đó chưa đi đâu xa được vì tháng này đường sá gì ngập nước hết; quanh vùng này lèo tèo chỉ có ba cái nhà ở gần đây thôi và thế nào thằng chả cũng lò mò tấp vô một trong ba cái nhà ấy để hỏi thăm đường đất hay kiếm xuồng kiếm bọng để đi...
- Đi đâu đại ca?
- Một là thằng chả đi kiếm chiếc tam bản của con mẹ Hương...
Sơn Nhỏ ngạc nhiên hỏi chận ngang:
- Ủa, sao hồi nãy em thấy đại ca có ý nói với thím Hương là thằng chả bê vàng bạc tiền nong quất ngựa chuối dông luôn mà?
Chín Thuộc cười xòa:
- Chú mầy sao khờ khạo quá! Qua phải nói như vậy để cho con mẹ kia, nó mới nao núng được chớ! Mà để rồi em coi, thằng cha Tư nó khơi luôn chớ không có quay trở lại đâu, qua rành về thằng chả lắm mà!
- Nhưng rủi thằng chả... quay trở lại thiệt thì sao?
Chín Thuộc vươn vai đáp:
- Đối với qua chẳng có gì là rủi là may hết ráo trọi. Em đi theo qua em cũng nên… tập cái ‘‘tánh’’ đó của qua... Đây nè, nếu thằng cha Tư còn có ý trở lại với con mẹ Hương thì mình làm cho thằng chả... trở lại hết được chớ có khó khăn gì!
Sơn Nhỏ vừa quơ dầm bơi tới, vừa cười nói:
- Đại ca tính điệu... quỷ khóc thần sầu đó thì mụ nội thằng chả cũng chết hết!... Nhưng sao đại ca biết chắt mẽm như vậy mà đại ca còn biểu thím Hương đó ở lại đợi thằng cha Tư, rồi còn hối anh em mình rút đi gấp gấp để cho thằng chả thấy vững bụng mau trở dìa nữa?
Chín Thuộc làm bộ chắc lưỡi:
- Thiệt, chú mầy bết quá! Ở đời mình phải biết… huê dạng một chút chớ cứ ăn thẳng nói ngay như chú mày thì chỉ có nước chết lên chết xuống!... Thì qua phải nói cho màu mè, cho có nhơn nghĩa như vậy thì con mẹ Hương nó mới… ngán mình chớ! Đàn bà nó chịu như vậy em à.
Sơn Nhỏ buông thỏng một câu ‘‘đàn bà rắc rối tổ mẹ!’’ rồi thản nhiên bơi tới.
Chín Thuộc chậm rãi nói tiếp:
- Trong trường hợp thằng cha Tư khơi luôn thì mình cũng phải ráng bắt nó lại...
Sơn Nhỏ cười hỏi:
- Bộ đại ca tính bắt thằng chả đem nạp cho thím Hương để lập công hả?
- Bậy nà! Làm như vậy chẳng khác gì đem thịt về nạp cho cọp! Qua tính một công đôi ba việc mình đi kiếm thằng cha Tư là vì số tịền bạc vòng vàng nó mang theo đó, chớ để nó hưởng số đó thì cũng uổng. Đó em coi, qua hổng để mất sở hụi mấy em đâu I
Sơn Nhỏ gục gặt đầu
- Ờ nếu như vậy thì có cái nầy mà cũng có cái kia… nghĩa là tình tiền gì cũng bợ hết náo nạo phải hông đại ca?
- Ừ. Vậy thì khi vô tới trỏng em tức tốc cho ba bốn chiếc xuồng đi bua khắp đầu trên xóm dưới để chận đón thằng cha Tư, mà nhớ đi lẻ tẻ, mỗi xuồng một đứa thôi để cho thằng chả thấy được khỏi sanh nghi. Thế nào thằng chả cũng kiếm xuống quá giang chớ không có cách gì khác được... Riêng phần em, qua giao cho em canh chừng sạt cái vụ nầy, chắc thằng cha Tư sẽ lò mò đi về phía Giồng-Riềng vì ở đó Tây u chưa tới. Một khi tóm cổ được thằng chả thì em liệu mà cho thằng chả... biệt tâm tích luôn, qua nói sơ sơ vậy chắc em rõ rồi chớ?
- Dạ rõ.
- Em cũng nhớ trông chừng đừng để cho mấy thằng chết dầm của mình... ngắt đầu bẻ đuôi số vàng và tiền đó nghen! Qua sống với tụi nó lâu qua biết: tay chơn của tụi nó nhám lắm! Và hễ có thằng nào thấy tiền của tối mắt tối mũi tính làm ẩu thì em cứ bắn mẹ nó hết cho qua.
- Dạ được.
- Còn phần qua... qua mắc ở đây... coi chừng coi đổi thím Hương... Đời qua chẳng biết sống nay chết mai nên chỉ có những cái lúc... hiếm hoi như vầy thôi em à.
- Dạ... có sao đại ca.
Chín Thuộc bỗng đâm ra ngượng nghịu trước lối trả lời gọn trơn ấy của người em út thân tín. Hắn ta lúng túng hỏi thêm:
- Sơn Nhỏ, em có cần... căn dặn hay hỏi han qua điều gì nữa chăng?
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Em mà ‘‘căn dặn’’ đại ca khỉ gì được! Đại ca biểu cái gì là em làm cái nấy chớ khỏi phái nói on đơ hay hỏi han lôi thôi gì hết.
Chín Thuộc lộ vẻ cảm động:
- Sơn Nhỏ, chắc em hổng biết, em thiệt là một người tốt... qua chịu em lắm... Nhưng nhiều khi qua nghĩ rằng em theo qua đây thiệt cũng... uổng lắm, đáng lẽ em phải sống một cách đàng hoàng hơn, êm thấm hơn chớ không phải thèo kiểu... trời ơi đất hỡi nầy... Phải hồi đó qua dè em như vầy, qua cũng chẳng rủ rê em nhập bọn làm chi!
Sơn Nhỏ cười lớn lên và nói đùa:
- Cha, hổng biết bữa nay tại có... hơi hám đàn bà sơ sơ vô đó hay sao mà đại ca ăn nói coi bộ...lãng quẻ quá! Mọi khi bặm trợn lắm mà!
Chín Thuộc ôn tồn đáp:
- Qua nói thiệt chớ hổng phải giỡn đâu! Qua tuy kẹt vô cái nghề nầy chớ qua cũng sành đời biết người và hiểu qua nhiều lắm. Thôi để xong xuôi chuyến nầy, qua liệu kiếm đường rút lui về lo tu dưỡng làm ăn chớ qua cũng có tuổi rồi... Còn em thì để em về gầy dựng lại cuộc đời cho nó... giống như mọi người khác. Mấy anh em kia thì mạnh ai nấy lo. Lộn xộn thét rồi cũng có lúc bình yên chớ bộ cứ lung tung hoài để cho anh em mình làm… giặc trọn đời mãn kiếp hay sao!
Sơn Nhỏ quơ dầm múc mạnh xuống mặt nước, buông một câu lửng lơ:
- Bộ tính… ‘‘xên non’’ rồi sao đại ca?...
Sáng bữa hôm sau, Chín Thuộc thủng thỉnh bơi xuồng ra chỗ chiếc tam bản của thím Hương đậu. Cố nhiên là hắn ta dò biết chắc anh Tư đã đi luôn và thím Hương bắt buộc phải cho chiếc tam bản đậu nán lại đó.
Bơi vừa gần tới tam bản, hắn ta đã lên tiếng gọi:
- Thím Hương ơi, bộ thím... chưa đi sao?
Thím Hương đang nằm dài ở trong mui vội ngồi dậy chui tọt ra:
- Ý trời ơi anh Chín! Thiệt từ hồi sáng tới giờ tôi có ý mong anh hết sức!
Chín Thuộc cặp xuồng lại, thò đầu nhìn vô phía trong mui rồi quay sang hỏi anh bạn ở đang ngồi vo gạo phía sau lái:
- Ê tụi, bộ anh Tư... chưa trở về sao?
Anh kia chưa kịp trả lời thì thím Hương đã lên tiếng:
- Sao kỳ quá anh Chín, trưa trờ trưa trật rồi mà hổng thấy tâm hơi anh Tư đâu hết! Chẳng lẽ ảnh... đi lạc luôn sao?
Chín Thuộc nhíu mày nhìn qua phía bên kia bờ kinh:
- Mà thím có cho chèo chiếc tam bản rà lên rà xuống năm lần bảy lượt và kêu hú anh Tư không?
- Có chớ sao không anh Chín! Tôi làm đúng у như lời anh dặn và biểu hai chú bạn ở chèo lên chèo xuống suốt một đêm qua thiếu điều thụt con mắt, rồi hai chú đó và tôi thay phiên nhau kêu hú anh Tư thiếu điều khan cổ bể hầu hết mà cũng chẳng ăn thua gì ráo!
Chín Thuộc chắc lưỡi
- Lạ quá há! Ban đầu tôi cũng nghĩ anh Tư ảnh sẽ khơi luôn, có lẽ vì tôi... suy bụng ta ra bụng người, tôi quen làm cái nghề ác nhơn này nên lầm tưởng rằng ai cũng như mình... Sau đó, tôi suy nghĩ kỹ lại thì thấy... chẳng lẽ anh Tư ảnh đành đoạn làm vậy coi sao được? Tôi biết ảnh đeo đuổi và nặng tình với thím từ lâu rồi mà!
Thím Hương thở dài làm thinh.
Chín Thuộc lại than thở:
- Thiệt hổng biết anh Tư ảnh đi đâu mà hay quá vậy? Đường đất ở đây lạ hoắc lạ quơ, ảnh có biết chỗ nào là chỗ nào mà anh ta cũng lội càng đi cà!
Thím Hương bỗng hỏi ngang:
- Anh Chín, anh có chắc anh Tư ảnh... hổng có ở chung quanh đây hông?
Chín Thuộc ôn tồn đáp
- Thì thím nghĩ coi, nội xung quanh đây toàn là lùm bụi, chớ có nhà cửa hàng xóm gì đâu mà mình cho rằng anh Tư ảnh sẽ tấp đỡ vô đó để nghe ngóng. Bằng ảnh không có ý đi xa thì thế nào ảnh cũng lần quần đâu đây... Mà nếu thiệt như vậy thì: một là hồi tối bọn tụi nầy quần kiếm ra ảnh được, hai là nếu ảnh núp kín ở đâu đó thì thế nào ảnh cũng nghe tiếng kêu réo dưới này, và tới sáng thì cũng phải thấy chiếc tam bản của thím thả lên thả xuống chớ!
Thím Hương xụ mặt xuống, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ anh Tư ảnh đi luôn…
Chín Thuộc thở dài:
- Thiệt tôi cũng không dè như vậy! Tôi nói đây có súng đạn làm chứng, tôi tuy không ưa gì anh-nguyên do cũng vì nhiều chuyện giữa hai đứa tôi - nhưng lỡ kẹt thím vô trỏng nên tôi cũng phải nễ trọng thím chớ! Tôi nói đây hổng phải để than tiếc than uổng, chớ cái công của tôi cản trở ba thằng em út không cho tụi nó làm hỗn chiếc tam bản nầy, cũng bắt tụi nó bỏ rơi cuộc quần kiếm anh Tư hồi tối, rốt cuộc rồi cũng chẳng ăn nhằm gì ráo! Thím hổng biết chớ mấy thằng chúa ôn của tôi, khi về trỏng tụi nó xầm xì hoài và có đứa còn cằn nhằn nữa chớ! Cha, cái chuyện anh Tư dông mất nầy mà thấu tai tụi nó, tụi nó dám chửi tôi thục sình lắm chớ chẳng phải chơi đâu!
Nghe Chín Thuộc kể lể như vậy, thím Hương cũng, đâm ra ái ngại cho hắn ta:
- Bộ mấy anh em đó hổng sợ anh hay sao mà họ dám... cự nự anh?
Chín Thuộc nhún vai:
- Thì thím nghĩ coi: tại tôi làm cái chuyện tréo ngoe, tréo nguẩy và đi ăn trét hết như vậy nên cũng phải bóp bụng ngó lơ để cho tụi nó... xài xể mình đôi chút chớ! Thím Hương nhìn Chín Thuộc chép miệng thở than:
- Thiệt tôi làm phiền anh Chín nhiều quá! Mà bây giờ tôi hổng biết tính sao đây nữa!
Chín Thuộc vồn vã đáp:
-... Hay là thím ở nán một ngày nữa coi ra sao.
Thím Hương nhăn nhó!
- Đành vậy rồi, nhưng sao tôi ngán cái cảnh long chong nầy quá!
Chín Thuộc phụ họa theo:
- Ai mà hổng vậy! Thời buổi loạn lạc lung tung nầy, làm thân đàn bà mà bơ vơ một mình nơi chỗ xứ lạ thì... mệt lắm, nhứt là chỗ xứ lạ ấy là vùng khỉ ho cò gáy nầy thì càng dễ ngán nữa! Thiệt bây giờ tôi nghĩ
không biết thím nên đi đâu bây giờ: đầu nào giặc nó cũng đánh tới; ngỏ nào cũng có Tây đóng chận, chỗ nào cũng có... những thứ chúa ôn coi mạng người còn rẻ hơn một con gà, nhứt là cái mạng người ấy lại là một người đàn bà có bóng sắc như thím... Tôi nghĩ tới đó tôi cũng thấy... lo dùm thím rồi thím Hương à!
Thím Hương thở dài
- Tôi cũng lo rối ruột đây mà bị... cái gì cũng chưa rа cái gì hết nên chẳng biết sao mà tính, mà... lo!
Chín Thuộc có vẻ chí tình:
- Tôi hiểu tình cảnh của thím nhiều lắm. Thím định đi chỗ nào khác thì tôi chẳng dám nói chớ ngày nào, giờ nào thím còn ở đây, tôi xin hết lòng hết dạ lo giúp thím được phần nào tốt phần nấy. Tánh tôi không ưa nói nhiều và nói những chuyện huê mỹ, nhưng để rồi đây thím sẽ có dịp thấy rằng tên Chín Thuộc nầy tuy mang tai mang tiếng nhiều nhưng suy đi gẫm lại thì cũng... không đến nỗi tệ lắm đâu!
Thím Hương gượng cười đáp
- Tôi biết rồi mà anh Chín. Nếu tối hôm qua tôi vô phước gặp tay nào khác thì giờ nầy đâu có được ngồi yên đây để thong dong nói chuyện như vầy! Ngày nào tôi còn kẹt chưa đi đâu được thì thế nào tôi cũng còn làm rộn anh Chín nhiều, nữa!
Tự nhiên Chín Thuộc đâm ra bẽn lẽn
- Ối chút đỉnh mà thím... Thôi để tôi trở về trỏng biểu mấy đứa nó bơi xuồng tủa ra khắp nơi dò la tìm kiếm anh Tư coi quả thiệt ảnh có đi đâu hay là còn kẹt ở chỗ nào đó. Tôi tính như vậy thím có chịu hông…
Thím Hương gật đầu lia lịa:
- Được, được mà anh Chín! Nói nào ngay tôi cũng tin cậy anh giúp cho chuyện đó mà còn ngần ngại chưa dám...
Chín Thuộc chắc lưỡi chận ngang:
- Cái đó thím hổng… thiệt bụng đối với tôi đa! Từ rày sắp lên nếu có chuyện gì cần thím cứ việc nói đại với tôi nghen!
Thím Hương mỉm cười, khẽ gật đầu,:
- Dà...
Một tiếng ‘‘dà’’ dịu dàng, gọn gàng mà đầy đủ làm sao khiến cho Chín Thuộc hởi lòng mát dạ và cứ muốn đứng cà rà ở đó chớ chưa chịu đi về liền.
Hắn ta đưa tay mân mê vết thẹo và ngập ngừng hỏi thím Hương:
- Nè thím, từ lúc gặp thím cho tới hôm nay mắc... lu bù công kia việc nọ nên tôi quên khuấy không hỏi thím coi... hai đứa nhỏ bây giờ ra sao?
Thím Hương càng thêm buồn xo:
- Dạ, trước khi tản cư hai đứa nó cũng... bình yên ăn học như thường. Con Hạnh... nó cũng trở lại ở trên Cần-Thơ, thằng Long ở luôn bên Vĩnh-Long, nhưng trong lúc lộn xộn nầy không biết tụi nó ra sao nữa! Anh Tư ảnh nói mấy đứa nó theo chủ nhà tản cư.
- Chắc là như vậy rồi. Nói thiệt với thím, hồi đó tuy tôi có phần quấy, nhưng nếu thím hiểu cho tôi thì thế nào thím cũng châm chế, tôi lo kiếm con nhỏ hết sức... dè đâu có sự lầm lộn kỳ cục.
Thiếm Hương vội đỡ lời hắn ta
- Chuyện đó tôi rõ rồi anh Chín. Con Hạnh nó kể lại cho tôi nghe hết đầu đuôi. Thôi cái gì đã qua thì mình hổng hơi sức nào nhắc lại chi anh Chín à.
Nói đến đây, thím nhíu mày đưa mắt nhìn sang bên bờ kinh rồi thấp giọng hỏi luôn:
- À, còn cái việc hồi nãy anh nói anh... lo cho tôi đó anh Chín?
Chín Thuộc vỗ trán kêu lên:
- Ý quên nữa! Thôi để tôi về trỏng lo hối ba đứa nó đi liền, có cái gì thì chiều nầy tôi sẽ trở ra... mà thím đừng đi đâu hết nghen!
Thím Hương nhoẽn miệng cười gật đầu:
- Tôi đi đâu nữa bây giờ!
Chín Thuộc dật đật bước qua xuồng bơi rút đi, tuy hắn ta đã riêng bảo Sơn Nhỏ lo việc tìm kiếm anh Tư từ hồi tối...
Sơn Nhỏ đang nằm lim dim trên sạp xuồng dưới bóng mát của đám tàng cây chưn bầu mọc de ra bờ kinh thì chợt có tiếng xuồng bơi nghe ồ ồ tới.
Anh ta vội nhổm đầu lên và nhận ra một tên đồng đảng đang chèo một chiếc xuồng hai chèo tiến phăng phăng về phía anh ta.
Sơn Nhỏ đứng rột dậy dụi mắt hỏi lớn:
- Cái gì đó mầy?
Tên kia rán chèo rút một hơi cho tới nơi rồi vừa thở vừa đáp:
- Anh Sơn Nhỏ ơi... thấy nó rồi!
- Thấy... thằng cha nhảy xuống kinh hồi tối hả?
Tên kia gật đầu:
- Phải, nó đó.
- Mầy thấy ở đâu? Mà có chắc hông?
Tên kia rút khăn tắm quấn nơi cổ ra lau mồ hôi trán, rồi giơ tay chỉ về phía miệt trong
- Tui hổng thấy nhưng tui mới gặp bác Chín gái có nhà ở trong này nè... Bác nói hồi gần sáng có một thằng cha lạ hoắc, hổng phải người xứ nầy, quần áo lấm lem bùn đất...
Sơn Nhỏ sốt ruột chửi thề om lên
- Mầy nói mẹ nó là tại sao mầy biết chắc rằng nó, chớ mày cứ ở đó kể lằng nhằng chuyện Nam Tào Bắc Đẩu nghe mệt quá!
- Ậy, thì tui phải kể cho có ngọn ngành anh mới biết được chớ!... Bác Chín gái bác nói thằng cha đó bị ăn cướp đánh hồi tối, giựt của nó hết của cải và luôn cả chiếc tam bản của nó, dóc tổ mẹ...
Sơn Nhỏ gạt ngang:
- Nó dóc thây kệ tía nó! Rồi sao nữa? Bộ hồi mầy vô nó không còn ở đó nữa hả?
- Còn sao được! Nếu còn tui đã cho chả dìa đây luôn cho anh rồi.
Sơn Nhỏ dịu giọng:
- Ừ, thôi kể tiếp đi mầy.
- Rồi thằng chả hỏi bác Chín gái có xuồng ghe và có ai rãnh đưa chả đi Giồng-Riềng liền để trở dìa nhà bà con ở trển...
Sơn Nhỏ dậm chân làm chòng chành chiếc xuồng rồi kêu lên:
- Nếu vậy thì nó đi mất đất, mụ nội tao bây giờ cũng hổng theo nó kịp!
Tên kia ôn tồn nói:
- Dư sức kịp (liếc thấy Sơn Nhỏ quắc mắt nhìn, anh ta vội giải thích)... Lúc đó bác Chín trai mắc đi câu chưa dìa nên thằng chả đành phải ở nán lại... Hổng phải, ban đầu thằng chả tính lội đại đi chớ! Nhưng bác Chín gái nói nước ngập minh mông hổng có đường đất gì hết hên thằng chả mới thôi đó anh.
- Vậy tới chừng nào ông Già Chín ổng mớj dìa?
- Cũng hên cho anh em mình là bữa nay bác dìa trễ hơn mọi khi: giàn câu của bác bị mắc gốc nên bác phải lo gỡ cho xong... Bác mới dìa hồi sáng bét đây nè. Thằng cha kia có mướn bác năm chục đồng để chở nó đi Giồng-Riềng… Bác mừng quýnh chịu liền, nhưng bị hồi tối bác lặn hụp gỡ câu suốt đêm nên đói run... Bác phải hối vợ nấu liền một nồi cơm để bác ních cho chặt dạ rồi mới chịu...
- Sao nữa mậy?
- Bởi vậy nên bác mới đi ràng ràng đây nè! Tui thấy vậy, tui tức tốc chèo xả ga dìa cho anh hay liền... Anh nhắm có đúng là thằng cha nhảy xuống kinh hồi hôm hông?
- Đúng nó chớ ai vô đó nữa! Đâu mày đưa chiếc xuồng chèo của mầy cho tao rồi mầy lấy chiếc xuồng của tao bơi kêu anh em gom về trỏng và mầy báo tin cho đại ca biết luôn nghen.
- Ừa (anh ta đổi xuồng cho Sơn Nhỏ rồi thắc mắc hỏi lại)... Mà anh nhắm theo kịp xuồng bác Chín hông?
Sơn Nhỏ vừa vói lấy chiếc gàu bằng mo cau múc nước lên tưới cho êm hai cái quai chèo vừa đáp:
- Tao biết xuồng của ông già Chín là xuồng bơi, bây giờ bất quá là có thêm một dầm nữa của thằng cha đó, nhưng xuồng của mình là xuồng hai chèo, xuồng của dân ‘‘bối’’ mà mậy!
Đoạn anh ta tháo cái bao súng lục ra đem để khuất dưới khoang xuồng. Thấy vậy, tên kia vội lên tiếng:
- Tui còn cây Vanh-đơ-long (hai mươi hai lọng) đút dưới nóp kia anh có đem theo thì đem!
Sơn Nhỏ lắc đầu:
- Mầy lấy đem qua bển đi! Tao thì nội sáu viên đây cũng dư sức nói chuyện với thằng cha đó rồi. Thôi tao dông nghen!
Dứt lời, theo thói quen, Sơn Nhỏ nhổ nước miếng trên lòng hai bàn tay rồi quơ cầm lấy đầu chèo, chèo miết tới...
Đi được một khoảng chừng hai cây số mà Sơn Nhỏ chưa thấy bóng dáng chiếc xuồng của ông già Chín chở anh Tư đâu hết. Anh ta bắt đầu lo dữ: Nếu theo không kịp chiếc xuồng trước để cho nó đi huốt tới Giồng-Riềng thì anh ta chỉ có nước bó tay.
Nơi đó dân cư đông đúc, lại có các ủy ban và bộ đội còn đóng, anh ta đi cu ky một mình thì đâu dám xông xáo vào chỗ khác vùng ấy.
Ánh mặt trời đã bắt đầu thấy nóng và mồ hôi của Sơn Nhỏ đổ ra như tắm. Anh ta thở dốc buông chèo cúi xuống mặt kinh bụm tay khoác nước tưới lên mặt lên cổ, đoạn vớ lấy đôi chèo rán sức chèo miết tới nữa.
Anh ta rủa thầm tên đồng đảng kia, chắc tên ấy đặt điều nói láo chớ làm gì mà tự nãy giờ anh ta vẫn chưa thấy tăm hơi chiếc xuồng đó đâu hết!
Vừa lúc ấy chiếc xuồng của Sơn Nhỏ cũng bắt đầu bọc qua khỏi một cái voi và anh ta buột miệng kêu khẽ:
- Dữ hông! Tao tưởng mày bay lên trên trời rồi chớ!
Chiếc xuồng của ông già Chín đã xuất hiện trước mặt anh ta và rõ ràng có thêm một người ngồi bơi mũi nữa!
Sơn Nhỏ toan cất tiếng réo kêu ông già Chín ngừng lại nhưng kịp nghĩ nếu làm như vậy sợ anh Tư sanh nghi báo ông Chín tấp vô bờ, để anh ta dông trốn thì lại càng thêm… mệt nữa! Xuồng của Sơn Nhỏ hãy còn cách xuồng phía trước khá xa.
Anh ta hí hửng đưa một tay lên quẹt mồ hôi trán, ưỡn ngực hít một hơi dài rồi mím môi nhìn thẳng về phía chiếc xuồng kia chèo rút tới...
Khi đến gần xuồng ấy, Sơn Nhỏ vội chèo chậm lại, tay đưa đẩy khoan thai, chân hất nhún nhịp nhàng. Anh ta tằng hắn một tiếng thật to rồi cất giọng niềm nở gọi ông già Chín:
- Bác Chín ơi, bác đi đâu đó? Bác đợi cháu đi chợ có bạn!
Ông già Chín gác dầm quay đầu lại:
- Sơn Nhỏ đó hả mậy? Bữa nay bộ mầy rảnh rang hay sao mà đi đâu có một mình đó? Chèo rút lên mầy…
Anh Tư cũng quay lại hỏi nhỏ ông già:
- Đứa nào đó vậy bác?
Ông già có vẻ lúng túng rồi gượng cười đáp:
- Dạ… cũng dân trong xóm đó chú à.
Anh Tư cau mày, cất dầm xuống khoang xuồng:
- Thôi bác rà lại nhường cho nó qua mặt mình đi.
Ông Chín thở dài:
- Cũng được.
Sơn Nhỏ đã chèo xuồng tới và cho cặp sánh đôi với chiếc xuồng của ông già Chín. Anh Tư thấy vậy nên dấu mặt nhìn về phía trong bờ.
Sơn Nhỏ tươi cười hỏi ông Chín:
- Bác đi đâu đó bác Chín? Sao bác không ở nhà nghỉ cho khỏe để tối còn thả câu nữa mà!
Ông Chín liếc nhanh phía anh Tư rồi tìm cách nói lảng ra:
- Thằng em nầy sao kỳ quá, hồi nãy qua hỏi chú em đi đâu, chưa trả lời chú lại hỏi ngược lại qua...
Sơn Nhỏ cười lớn:
- À, tui đi tới cái chỗ mà bác... đi đó!
Ông Chín, vốn dư biết Sơn Nhỏ ở trong cái đám ‘‘lục lâm’’ trong chỗ mình ở nên lo lắng đưa mắt nhìn xéo anh Tư rồi lại gượng cười, lựng khựng đáp:
- Nói giỡn hoài chú em... Thôi chú em... đi xuồng chèo thì dong trước đi chớ hơi sức đâu đợi qua.. Qua cho ông khách nầy quá giang lên trên nầy một đổi, cũng gần tới rồi nên qua thả cà rịch cà tang cũng được...
Sơn Nhỏ mau miệng nói theo:
- Tui cũng vậy.
Ông Chín nhìn sững Sơn Nhỏ như để dò xét. Thấy vậy Sơn Nhỏ nghiêm mặt hất hàm chỉ về phía anh Tư.
Ông Chín tái mặt, ấp úng hỏi nhỏ:
- Bộ chú em...
Sơn Nhỏ gật đầu.
Ông già nhăn nhó rồi thấp giọng năn nỉ:
- Tội nghiệp người ta mà chú em... Người ta nhờ qua...
Sơn Nhỏ thản nhiên ngắt lời:
- Bác đừng có nói gì nữa mắc công. Chuyện này là chuyện của tụi tui, nhưng tôi hổng để bác lỗ sở hụi. Sau khi xong việc này tui sẽ thay ông bạn đây trả cho bác năm chục đồng đủ chẵn chòi chớ hổng có thiếu đâu!
Anh Tư quay phắt lại nhìn Sơn Nhỏ, lấp bấp lên tiếng hỏi:
- Xin lỗi anh, bộ anh đây... theo kiếm... ai hả?
Sơn Nhỏ trả lời gọn bân:
- Kiếm ông bạn đó.
Anh Tư làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Coi, chắc anh lầm rồi đa!
Sơn Nhỏ sốt ruột hỏi ngay:
- Anh có phải là anh Tư hông?
Anh Tư liếc nhanh về phía bờ kinh rồi làm tỉnh đáp:
- Tôi thứ hai mà.
Sơn Nhỏ cười mũi rồi quay qua bảo ông Chín:
- Cảm phiền bác cập xuồng sát vô xuồng tui để cho ông bạn đó leo qua bên nầy, Bác để tui lãnh phần chở ổng cho.
Ông Chín lúng túng chưa kịp quyết định ra sao thì ở đằng mũi, anh Tư đã nhãy ùm xuống nước, lặn một hơi xa rồi mới trồi đầu lên lội sãi miết vô phía bờ.
Sơn Nhỏ chữi thề rồi quát đuổi ông già Chín:
- Bác lui liền để thằng này lại đây cho tui. À, dìa trỏng mấy thằng bạn của tui có hỏi thì bác nói dùm: tui đã theo kịp thằng mắc toi mới nhảy xuống kinh nữa đó nghen!
Không đợi ông Chín trả lời, Sơn Nhỏ quơ chèo chèo rút theo anh Tư.
Theo đến nơi, anh ta tháo tuột một chèo ra định quơ đập ngay lưng anh Tư một cái cho đã nư giận, nhưng rồi lại cất tiếng cười vang lên, tra chèo vô cột như cũ. Sơn Nhỏ sợ anh Tư lãnh cú đó sẽ chìm mất và mang luôn theo số vàng bạc tiền của bọc trong mình theo thì... mệt lắm!
Anh ta bèn chèo rà rà theo sau lưng anh Tư như cốt để hưởng cái khoái cảm của.. một con mèo đùa giỡn với con chuột trước khi vồ lấy.
Anh Tư ngó ngoái lại thấy Sơn Nhỏ theo khít bên mình nên hoảng kinh vừa lặn vừa lội riết vô bờ cách đó chừng mười sải nữa để mong lủi vô đám lùm bụi trốn thoát.
Như đoán được ý của ‘‘con mồi’’, Sơn Nhỏ vội quơ chèo bơi sấn lên trước. Anh ta để mũi xuồng rướn tuốt lên mé cỏ, lẹ làng cúi xuống lấy bao súng lục lên rồi nhảy phốc lên bờ.
Anh ta chạy vòng lại để chận đầu anh Tư trong lúc anh này vừa nhào vô đám lát mọc ở ven bờ.
Sơn Nhỏ nhìn dò theo phía đầu lát xao động là dư biết anh Tư muốn lần về hướng nào rồi. Anh ta nhẹ nhàng bước mau lại chỗ ấy, móc súng ra hờm sẵn trên tay.
Anh Tư vừa bươn khỏi đám lát, mọp người xuống và khi mới ngước mặt lên để tìm chỗ lủi trốn nữa thì sửng sốt thấy một đôi chân đen trùi trụi sừng sững chấn ngang tằm mắt của mình.
Anh ta ngẩng lên để thấy tiếp theo đó một mũi súng, lục đen ngòm... rồi gương mặt ngạo nghễ của Sơn Nhỏ.
Anh ta vừa toan thụt lui thì Sơn Nhỏ đã quát lên:
- Khoan đã ông bạn! Biết điều lên chỗ trống trải khô ráo nầy nói chuyện chơi! Hổng nói dấu gì ông bạn tôi bắn ít có sai lắm và thứ ru lô nầy cũng khỏi lo cái chuyện đạn lép hay kẹt đạn gì hết!
Anh Tư vẫn ngồi mọp у chỗ, giọng thảm thương:
- Anh ơi, tôi có làm gì đầu... hồi tối tôi bị ăn cướp đánh chận bắt luôn chiếc tam bản, tôi phải đi trốn để về cho nhà hay...
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Tụi tui đó!
Tự nhiên, anh Tư cũng bắt giật mình:
- Mấy anh hả? Nếu vậy mấy anh đã... lấy sạch bách chiếc tam bản rồi, vợ tôi cũng không biết sống chết ra sao, bây giờ xin anh... tha cho tôi đi chớ anh!
Sơn Nhỏ thản nhiên lên tiếng:
- Anh Tư, tui biểu anh lên đây hổng chịu nghe phải hông?
Anh Tư nhăn nhó hỏi lại:
- Mà sao anh biết tôi là... anh Tư?
- Tui biết như vậy... bộ hổng trúng sao? Thôi chịu khó lên đây đi bạn!
Anh Tư đành ríu ríu đứng dậy đi lên.
Sơn Nhỏ dùng nòng súng ngoắc anh ta lại gần
- Xích lợi đây cho tui hỏi thăm một chút xíu này coi!
Anh Tư lựng khựng đứng lại cách Sơn Nhỏ độ năm sáu bước. Anh ta ngượng nghịu đưa tay vắt hai vạt áo cho ráo bớt nước đoạn làm tỉnh lên tiếng hỏi Sơn Nhỏ:
- Dạ anh đi theo kiếm tôi có việc chi vậy? Mà từ hồi nào tới bây giờ tôi có gặp anh lần nào đâu, sao anh lại biết rõ tên thứ của tôi hả anh?
Sơn Nhỏ cười nhẹ:
- Tui biết hết mà! Hổng phải tui chỉ biết anh là anh Tư thôi, tui còn biết tới cái gì nữa là khác! (đến đây, Sơn Nhỏ bỗng đổi giọng nghiêm và đưa tay trái ra ngoắc ngoắc anh Tư) Ê, tiền của đâu đưa ra đây!
Tự nhiên anh Tư lùi lại một bước, lấp bấp hỏi lại:
- Coi, anh hỏi cái gì lạ vậy... Tiền nào đâu? có bao nhiêu tôi để trọn dưới tam bản hết... bộ mấy anh... hổng thấy sao?
Thấy Sơn Nhỏ làm thinh một cách dễ sợ, anh ta vội lấy tay giũ giũ hai cái túi áo:
- Anh coi đây nè: hai cái túi tôi sạch trơn... chớ đến giấy tờ hộ thân tôi cũng đem theo chẳng kịp nữa là...
Sơn Nhỏ chắc lưỡi chận lời anh Tư, đoạn châm bẩm hỏi anh ta:
- Tui xét trong mình anh nghen?
Anh Tư lại thụt lùi mấy bước. Sơn Nhỏ cười lạt:
- Bộ anh tính qua mặt tôi dễ lắm sao? Tiền bạc vòng vàng cha nội đeo trong mình như người ta đeo giây bì súng, bộ tui hổng biết sao! Tui rành hết mọi chuyện như vậy thì chắc anh dư hiểu là bận nầy anh hết đường... tương chao rồi!
Đến đây Sơn Nhỏ dịu giọng bảo anh ta:
- Thôi chịu khó tháo hết đưa ra để tui đem dìa cho người ta, chớ hông thôi trễ lắm rồi!
Anh Tư tìm cách tranh thủ thời gian để liệu chước đối phó. Anh ta bèn ra vẻ ân cần hỏi lại Sơn Nhỏ:
- Bộ ai sai biểu anh ra đây kiếm tôi phải hông anh?
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Thì... cũng là người quen của anh chớ ai vô đó nữa!
Anh Tư trợn mắt:
- Người quen nào?
- Đại ca Chín Thuộc của tui, chắc anh dư biết mà!
Anh Tư sửng sốt nhìn Sơn Nhỏ:
- Trời trời... Chín Thuộc! Chín Thuộc có ở đây?
Sơn Nhỏ gật đầu:
- Anh quen với ảnh nhiều mà hén!
Anh Tư hấp tấp hỏi luôn:
- Nếu vậy thằng chả bắt mất thím Hương... vợ tôi rồi còn gì?
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Anh lầm dữ rồi đa! Thím Hương vẫn mạnh giỏi bình yên như thường, và vẫn đậu tam bản у nguyên ở chỗ... hồi tối.
- Nếu vậy thì tốt quá. Vậy anh làm ơn chở tôi trở lộn về trỏng đi. Thiệt gặp anh...may quá!
Liếc thấy vẻ mặt Sơn Nhỏ bỗng trở nên lạnh như tiền, anh Tư rụt rè nói thêm:
- Thôi mình... xuống xuồng đi chớ đứng ở đây làm gì nữa...
Sơn Nhỏ chắc lưỡi:
- Cha, chuyện nầy... kẹt dữ đa!
- Sao vậy anh?
Sơn Nhỏ nhún vai:
- Nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt: hổng nói giấu gì anh, tui chỉ được lịnh lấy tiền, lấy vàng của anh đem dìa không thôi hè!... Nghĩa là tui khỏi dẫn anh trở vô trỏng làm chi nữa.
- Coi, nếu anh Chín ảnh có lòng... nhận người quen cũ, không động chạm gì tới thím Hương hết, tôi quay trở về với thím Hương, với vợ tôi chớ có sao đâu? Tôi trở về tức nhiên là đem tiền bạc về cho thím luôn, thím giao cho tôi giữ mà anh!
- Điều đó tui biết rồi, nhưng cảm phiền anh trao lại cho tui số của cái ấy. Đại ca tui... tức Ià anh Chín Thuộc đó, căn dặn tui như vậy thì tui làm đúng theo răng rắc, tui xin nói trước cho anh biết kẻo mích lòng lắm!
- Tôi bằng lòng đem vô trỏng trả lại mà anh! Chớ tôi giao cho anh, tôi nói câu nầy xin anh cảm phiền, rồi có biết chắc số tiền của ấy đi tới tay thím Hương hông?
Sơn Nhỏ mỉm cười:
- Anh nói cũng có... lý. Nhưng nếu tui theo không kịp anh, thì số tiền của ấy cũng… theo anh mà biến luôn chớ gì!
Anh Tư sượng sùng tìm cách nói cho xuôi:
- Thì anh nghĩ coi, tôi có dè đâu thím Hương được bình yên... đến nước cùng tôi đành tìm cách lặn lội đi ra Giồng Riềng...
Sơn Nhỏ nói vuốt theo:
- Ra ngoài để khơi luôn... một cách êm ru chớ gì!
- Đâu có vậy! Chắc anh không biết rằng thím Hương, còn có hai đứa con của đời chồng trước, tôi có đi đây là cũng để lo cho hai đứa nó, nếu rủi ro thím ở trỏng gặp chuyện chẳng lành xảy ra...
Sơn Nhỏ chận ngang:
- Thôi đi anh ơi, chuyện đó có trời đất biết chớ tui hổng dám ngó vô đâu! Vậy anh làm ơn trao lại số tiền bạc vòng vàng ấy cho mau mau để tui dìa trỏng cho sớm. Tự nãy giờ tui với anh lần quần ở đây cũng lâu ớn rồi...
Anh Tư đưa tay sờ lên phía lưng quần rồi bổng thấp giọng bảo Sơn Nhỏ:
- Nè anh, bây giờ tôi muốn bàn riêng với anh việc nầy...
Sơn Nhỏ nhướng mắt lên:
- Cái gì mà lại có chuyện bàn riêng nữa đó cha nội?
Anh Tư niềm nở tiếp lời:
- Không nói giấu gì anh, tôi có mang theo đây một số tiền và vòng vàng kha khá... Tôi nghĩ nếu anh lấy hết đem về trỏng thì anh cũng chấm chút vậy thôi chớ ăn thua gì, chi bằng bây giờ tôi với anh nên tính cho... êm với nhau là hơn. Tôi bằng lòng nhường cho anh phân nửa số tiền và vàng đây nè ( vừa nói anh ta vừa vỗ nhẹ vào chỗ thắt lưng ).
Thấy Sơn Nhỏ làm thinh, anh ta hăng hái nói tiếp:
- Chỗ nầy vắng vẻ trước sau gì cũng chỉ có tôi với anh, bất quá về trỏng anh đổ thừa là tôi đã nhảy trốn mất... hay là anh vọt đại đi luôn, sẵn có vốn anh lo kiếm kế khác làm ăn chớ tội tình gì chui rúc ở đó hoài! Không phải tui muốn trù ẻo gì chớ tui xin hỏi anh rủi ro mai kia mốt nọ anh Chín, anh gặp tai nạn bất thường gì thì có phải anh bơ vơ không nơi nương tựa đó sao?... Tôi khỏi nói chắc anh cũng dư biết, cái... nghề đó đâu có bền!
Sơn Nhỏ mỉm cười, đoạn ôn tồn hỏi lại anh ta:
- Anh nói hết chưa? Nếu hết thì... làm ơn đưa hết số tiền vàng lại đây cho mau đây tía nội!
Nghe câu nói ấy, anh Tư lặng người như đứng chết trân một chỗ.
Mãi một lúc sau, anh ta mới lên tiếng bảo Sơn Nhỏ giọng nửa như van lơn, nửa như bực tức:
- Anh đành đoạn nào xử gắt với tui như vậy hả anh? Suy đi gẫm lại tôi với anh có thù oán với nhau hồi nào đâu! Anh làm như vậy... anh có lợi đồng xu nhỏ nào không hả?
Sơn Nhỏ nhún vai:
- Thời buổi nầy cần gì phải thù oán nhau mới... sanh chuyện được! Còn cái việc có lợi đồng xu cắc bạc nào hông thì... thây kệ tui, ai biểu anh lo?
Anh Tư nhìn thẳng vào mặt Sơn Nhỏ, nói dằn từng tiếng:
- Tôi nói thêm một điều này nữa chắc thế nào cũng mích lòng anh lắm nhưng tôi xin anh nghĩ lại có đúng không: chắc anh Chín Thuộc ảnh xúi biểu anh... chơi ngặt với tôi như vầy để ảnh dễ bề о bế thím Hương chớ gì?
Sơn Nhỏ chắc lưỡi:
- Cha nội nầy rắc rối quá!
Anh Tư thản nhiên nói tiếp:
- Tôi nghĩ cũng lạ, thiên hạ thiếu chi người nhưng không biết sao anh Chín anh ‘‘mặn’’ với thím Hương quá đỗi! Ảnh thất bại mấy keo rồi mà vẫn đeo đuổi riết tới! Phải chi cái vụ nầy là chuyện... làm ăn chung của mấy anh em đàng anh thì tôi cũng chẳng thắc mắc chẳng kèn cựa làm gì. Số của tui xui thì tui ráng chịu. Nhưng đằng nầy... chuyện riêng của anh Chín, ảnh mê một người đàn bà rồi khi không níu kéo luôn anh vô để sai biểu làm cái việc... trặc trẹo nầy thì có phải ức cho tôi quá đỗi không chớ? Còn phần anh thì cũng...
Sơn Nhỏ nhăn mặt chận ngang:
- Thôi thôi, tui hổng nghe đâu mà anh nói nữa!
Nhưng rồi anh ta lại thở dài, cúi mặt xuống, dịu giọng bảo anh Tư:
- Anh nói vậy thì tui hay vậy nhưng tui với anh Chín là… nghĩa anh em lâu dài. Nhưng thôi, tui cũng châm chế đôi chút cho anh, anh gặp rủi thì anh ráng ôm bụng chịu dầu ít dầu nhiều... chớ bộ tui muốn làm khó dễ hay ức hiếp gì anh sao!
Anh Tư hớn hở hỏi liền:
- Anh bằng lòng... tôi với anh chia đôi số tiền của đó rồi phải hông?
Sơn Nhỏ cau mày lắc đầu:
- Tui bằng lòng hồi nào? Thằng cha nầy nói sao dễ quá! Bây giờ đây, anh trao hết số tiền bạc vòng vàng cho tui rồi tui sẽ đưa lại cho anh mớ, nhấm đủ xây xài dọc đường dông đi xứ khác mần ăn. Anh nhớ cho kỹ nếu anh mà còn lẩn quẩn xung quanh đây nữa, anh Chín ảnh nghe được anh cự tui thì anh mệt đa nghen!
Anh Tư mím môi lại, đoạn gượng cười đáp
- Thôi, nếu anh nhứt quyết như vậy thì tôi cũng đành chịu chớ biết sao bây giờ. Đây, để tôi tháo cái ruột tượng đựng trọn số của cái ấy trao lại cho anh, rồi xin anh tùy hỉ...
Vừa nói anh Tư vừa thò hai tay vô dưới vạt áo cởi mối dây buộc chiếc ruột tượng dày cộm chứa đầy giấy bạc và vòng vàng, đoạn anh ta cầm lấy một đầu để thòng đầu kia xuống và trao cho Sơn Nhỏ.
Sơn Nhỏ điềm nhiên bước tới đưa tay trái ra để đón lấy và khẩu súng lục bên tay mặt đã được cầm buông thẳng xuống. Anh Tư chỉ đợi có cơ hội đó và nhanh như chớp anh ta cắn răng vung chiếc ruột tượng nặng chĩu quất thẳng tay vào giữa mặt Sơn Nhỏ một cú như trời giáng, rồi phát chạy rút về phía bờ vườn chuối trước mặt.
Sơn Nhỏ chỉ kịp kêu thét lên một tiếng, loạng choạng bước lùi về phía sau và đưa hai tay ôm lấy mặt.
Nhưng rồi anh ta đứng vững lại liền, lắc đầu lia lịa cho đỡ hoa mắt, đoạn nghiến răng lao mình đuổi theo anh Tư.
Sơn Nhỏ vừa chạy vừa bắn càn hai phát về phía anh Tư. Tiếng súng nỗ chát chúa làm cho bầy tu hú ăn trên mấy chòm đủng đỉnh gần đó bay rộ lên kêu la om sòm.
Anh Tư hoảng kinh tuôn đại xuống mương vườn gần đó để leo trốn qua phía bên kia líp cây. Vừa lúc ấy Sơn Nhỏ cũng chạy gần tới nơi.
Anh ta dứng khựng lại, mắt không rời canh chừng anh Tư, thở ra ba bốn hơi dài để đỡ mệt và định thần lại.
Anh ta từ từ nâng mũi súng lên chỉa thẳng tay về phía trước chờ đợi.
Anh Tư leo lên tới bờ mương ngoái đầu nhìn lại để xem Sơn Nhỏ rượt mình tới đâu...
Khẩu ru-Iô trên tay Sơn Nhỏ khạc đạn đúng hai lần.
Anh Tư há hốc miệng, tưng người lên rồi ngã xấp xuống bờ mương, tay vẫn ôm khư khư chiếc ruột tượng như muốn giấu chặt dưới bụng.
Sơn Nhỏ thong thả lội xuống mương leo lên bờ đến bên cạnh người anh Tư, đưa chân hất mạnh qua cho anh ta nằm ngửa lện.
Đoạn Sơn Nhỏ thản nhiên cúi xuống giựt chiếc ruột tượng cho tuột ra khỏi tay anh Tư.
Thấy chiếc ruột tượng ấy dính đầy máu, anh ta nhăn mặt, đem chà mạnh lên trên đám cỏ gần đó để chùi bớt đi, rồi vắt lên vai.
Sơn Nhỏ toan bước đi nhưng rồi lại cúi xuống đưa tay lục soát qua một lượt nơi phía trong lưng quần của anh Tư. Không có gì thêm nữa hết.
Chợt thấy chiếc đồng hồ nơi cườm tay anh Tư, Sơn Nhỏ vội tháo ra đưa lên xem giờ, rồi kề vào tai nghe: tiếng tíc tắc vẫn vang đều đều.
Tiếng tíc tắc quá trơ trọi và lạc lõng ấy khiến cho Sơn Nhỏ phải quay nhìn lại xác anh Tư và tự nhiên anh ta đưa tay đặt nơi ngực kẻ bạc mạng để nghe ngóng. Tim anh Tư đã ngừng đập hẳn từ lâu...
Một bầy kiến vàng như đánh hơi máu tanh bắt đầu bò lăng xăng trên mình xác chết.
Sơn Nhỏ sửa tay chưn anh Tư lại cho ngay ngắn, đoạn thở dài dứng dậy rồi bỏ đi thẳng về phía mé kinh nơi để xuồng...
Vừa đi anh ta vừa đưa tay quẹt mồ hôi trán và sờ qua vết bầm. Chiếc ruột tượng nặng chĩu muốn tuột xuống khiến anh ta bực mình chụp giữ lại.
Chưa bao giờ Sơn Nhỏ thấy mỏi mệt, rời rã như vậy...