← Quay lại trang sách

- 3 -

MAY gặp con nước ròng nên tuy Sơn Nhỏ uể oải đưa hai mái chèo cầm chừng mà rồi cũng về tới địa phận mình ở không đến nỗi trễ lắm.

Chiếc tam bản của thím Hương vẫn còn cắm sào у chỗ cũ, bên cạnh có một chiếc xuồng cặp xuôi theo. Sơn Nhỏ dư đoán được đó là xuồng của Chín Thuộc.

Anh ta vừa định quẹo vô mương để về nhà trong đồng sâu nhưng không biết nghĩ sao lại nại cho mũi xuồng bét trở ra và chèo bương thẳng tới.

Có lẽ vì nghe tiếng nước khua động nên cả thím Hương lẫn Chín Thuộc đều bò ra khỏi mui và đứng ở phía sau lái ngóng về hướng Sơn Nhỏ.

Chưa gì Chín Thuộc đã tươi cuời, réo hỏi Sơn Nhỏ:

- Sao về sớm vậy? Có tin gì hông?

Sơn Nhỏ lầm lì đẩy một vài mái chèo nữa để cho xuồng đủ trớn cặp êm một bên hông tam bản cạnh xuồng của Chín Thuộc.

Chín Thuộc nghiêng người ra thầm thì hỏi Sơn Nhỏ:

- Êm hết mọi chuyện rồi hả? (chợt liếc thấy thím Hương bước xích lại gần, hắn ta bèn đổi giọng hỏi trở đi) Sao em, em có được tin gì của anh Tư hông? Qua nghe mấy đứa nó nói em đã phăng ra dấu ảnh rồi nên qua ra cho thím Hương hay nãy giờ đây kẻo thím trông đợi...

Sơn Nhỏ làm thinh, chạy tới mũi xuồng rút sợi dây lòi tói ra buộc vắt qua mũi xuồng của Chín Thuộc, đoạn quay trở lại khom xuống móc chiếc ruột tượng dấu dưới sạp sau lái ra và giơ tay quăng mạnh qua mui chiếc tam bản cho nó nằm vắt ngang trên ấy.

Thím Hương bước nhanh lại vồ lấy chiếc ruột tượng nâng lên xem trong lúc Chín Thuộc sửng sốt ngó châm bẩm Sơn Nhỏ.

Thím Hương hấp tấp đưa hai bàn tay nắn nắn suốt chiều dài chiếc ruột tượng và chợt để ý thấy mấy vết to màu đó bầm dính đầy trên làn vải ka-ki còn thấm ướt.

Thím quay phắt sang phía Sơn Nhỏ, hớt hải hỏi một hơi:

Mấy vết gì dính đây anh? Chiếc ruột tượng nầy Anh Tư ảnh mang theo mình mà! Anh kiếm thấy ở đâu vậy hả?

Chín Thuộc cũng đưa tay cầm lấy một đầu ruột tượng giơ lên coi rồi ngập ngừng hỏi Sơn Nhỏ luôn:

- Bộ có chuyện gì... rủi ro hả em?

Sơn Nhỏ cúi đầu làm thinh.

Thấy vậy thím Hương níu vai anh ta lắc mạnh:

- Có phải đó là vết máu không anh? Anh làm ơn làm phước nói cho tui biết coi máu me gì của ai mà lại dính trên đó kỳ quá vây?

Sơn Nhỏ ngước mặt lên thiểu não đáp:

- Màu của… anh Tư đó!

Thím Hương lấp bấp hỏi lại

- Của anh Tư?

Không đợi Sơn Nhỏ trả lời, thím Hương chạy а lại ôm chiếc ruột tượng áp vào ngực khóc rống lên rồi réo gọi tên anh Tư để bù lu bù Ịoa kể lể...

Chín Thuộc thở dài bước lại khều Sơn Nhỏ:

- Sao qua dặn em... làm cho êm, em có hạ nó thì hạ sao còn đem cái món đó về đây bẹo trước mắt thím Hương làm gì...

Sơn Nhỏ quắc mắt lên nhìn Chín Thuộc làm cho hắn ta nín bặt. Nín bặt vì ngạc nhiên chớ không phải vì sợ hãi: lần đầu tiên Sơn Nhỏ mới nhìn hắn ta một cách dữ dội và thách thức như vậy.

Sơn Nhỏ giơ ngón tay chỉ vào vết đỏ còn in rõ trên mặt anh ta và hỏi gằn lại Chín Thuộc:

- Vậy chớ đại ca không thấy cái gì đây sao? Thiếu chút xíu nữa cái ruột tượng kia cũng mất mà con mắt tui đây cũng lọt tròng và nếu tui không kịp gượng lại thì hổng chừng giờ phút nầy tui khỏi thấy mặt đại ca nữa!

Chín Thuộc đưa tay nâng nhẹ cằm Sơn Nhỏ lên để xem cho rõ vết thương trên mặt ;

- Ờ, vậy mà tự nãy giờ mắc lu bù nên sơ ý có thấy gì đâu! Đầu đuôi câu chuyện ra sao vậy em?

Với một giọng bực dọc, Sơn Nhỏ kể sơ lại cuộc gặp gỡ anh Tư và cố nhiên là anh ta giấu bớt đi một đôi chỗ có động chạm đến Chín Thuộc cùng mưu kế của hắn ta.

Thím Hương vừa sịt mũi vừa kéo vạt áo lên lau nước mắt bước lại để nghe Sơn Nhỏ nói.

Kể xong, Sơn Nhỏ liếc nhanh về phía thím Hương rồi ấp úng nói thêm với Chín Thuộc:

- Đó đại ca coi... tui có muốn chi chuyện đó. Tui còn tính để ảnh đi yên lành không dè ảnh... chơi đá ngược mình như vậy... với lại tui cũng sẵn tức cái chuyện nầy kỳ quá hổng đâu ra đâu...

Chín Thuộc vội chận lời anh ta

- Thôi em kể sơ vậy qua dư hiểu rồi (đến đây hắn ta day qua thím Hương)... Đó thím thấy không: tôi nói cái gì là у bon cái đó! Tôi hiểu anh Tư nhiều nên tôi cẩn thận sai riêng em Sơn Nhỏ đây đi theo ảnh chớ hổng dám để cho ba thằng cô hồn khác nữa! Vậy mà rốt cuộc rồi cũng... hổng tránh khỏi chuyện rủi го!

Thím Hương bỗng vói tay chụp lấy chiếc ruột tượng quăng mạnh xuống sạp tam bản:

- Cũng tại cái của báo đời nầy!

Rồi thím vùng vằn ngồi thụp xuống thút thít khóc nữa.

Chín Thuộc bước lại đẩy nhẹ chiếc ruột tượng lại gần thím, giọng vỗ về:

- Thôi thím Hương à. Cái phần số của anh Tư nó vậy thì mình đành... chịu vậy, chớ bầy giờ có ngồi đó than khóc đến mấy cũng chẳng thay đổi gì hết. Tốt hơn thím nên lo cho thân phận mình bây giờ...

Thím Hương vừa đưa chân hất chiếc ruột tượng ra vừa nói gạt ngang:

- Tôi hổng cần tiền bạc, hổng muốn tính gì nữa hết! Tôi muốn chết liền bây giờ hè!

Chín Thuộc chắc lưỡi ngồi xuống gần đó

- Coi, thím nói như vậy hổng nên. Nếu ngày hôm nay thím không gặp chuyện buồn này thì mai kia mốt nọ cũng gặp thím à! Mà hổng chừng còn đụng với những chuyện dữ dội hơn nữa!... Tôi nói đây không sợ vong linh anh Tư phiền trách: Nếu ảnh... không đi như ngày hôm nay thì thế nào ba bảy hai mươi mốt ngày ảnh cũng phải tính tới chuyện đó. Đằng nào thì ảnh cũng để chuyện lo buồn cho thím, trước hay sau gì cũng vậy…

Thím Hương đưa cánh tay quẹt nước mắt, thở dài nhìn chiếc ruột tượng rồi rầu rầu bảo Chín Thuộc:

- Thôi anh Chín giữ cái nầy dùm tôi đi.

Chín Thuộc cau mày, cự nự một cách… nhỏ nhẹ:

- Coi, sở dĩ tôi cho Sơn Nhỏ rượt theo anh Tư là lấy nó về cho thím chớ nếu không thì... ảnh muốn đi đâu thì đi chớ ăn nhập gì đến tôi chớ!

Thím Hương thở dài:

- Tôi biết như vậy rồi mà anh! Nhưng bây giờ tôi nhờ anh cất tạm nó dùm tôi chớ để đây rủi ro có ai dòm ngó nữa sanh chuyện lôi thôi phiền lắm! Tôi bị một lần ngán quá rồi...

Chín Thuộc thở ra:

- Thím nói vậy thì tôi phải nghe vậy chớ biết sao! Thôi, cẩn tắc vô ưu... để tôi biểu Sơn Nhỏ đem về trỏng cất kỹ cho thím. Với anh ta thì không sợ sứt mẻ một đồng xu con nào đâu!

Đoạn hắn ta cầm lấy chiếc ruột tượng lên trao cho Sơn Nhỏ:

- Nè em, em đem về trỏng cất dùm cho thím Hương đi em!

Sơn Nhỏ chần chừ không chịu đỡ lấy:

- Đại ca giữ luôn hổng được sao!

Chín Thuộc vói tay đặt chiếc ruột tượng lên sạp xuồng của anh ta:

- Thì em cứ đem về trỏng trước đi mà, Qua cất thứ này, anh em họ hổng biết họ xầm xì lôi thôi lắm!

Sơn Nhỏ đành bước đến trước mũi mở dây lòi tói xô xuồng tách ra.

Anh ta ngó chừng thím Hương định lên tiếng chào từ biệt nhưng rồi quay mặt đi quơ lấy chèo, chèo thẳng…

Chín Thuộc ái ngại nhìn theo người em út thân tín của mình rồi day qua thím Hương, ngập ngừng lên tiếng:

- Thím cũng đừng phiền trách Sơn Nhỏ làm gì tội nghiệp. Tôi biết bắt buộc lắm mới để xảy ra chuyện rủi ro đó, chính tôi đây còn thường hay cự nự anh ta về cái chỗ anh ta hay có tánh thương người quá đỗi và thương hổng phải lúc. Thời buổi nầy, muốn khỏi chết đói, muốn khỏi phải làm … con thiên hạ thì... đôi khi cũng cần dẹp qua một bên cho xa cái chuyện... từ bi bác ái... Cái nghề của tụi nầy lại là một cái nghề … hổng giống như người ta nữa...

Thím Hương khẽ lắc đầu

- Tôi có phiền trách anh Sơn Nhỏ hồi nào đâu. Chẳng qua cái số phần của tôi... lận đận lao đao như vậy thì tôi phải ráng chịu. Hiện bây giờ đây, tôi bơ vơ một thân một mình nơi xứ lạ như vầy cũng chưa biết tính sao nữa!

Chín Thuộc chắc lưỡi:

- Coi, tôi đã nói: ngày nào thím còn ở đây thì đã có tôi, thím khỏi lo khỉ gì ráo! (rồi hắn ta ấp úng hỏi thêm)... Hay là thím còn tính đi đâu nữa chăng?

Thím Hương thở dài nhìn ra mặt nước kinh:

- Anh nghĩ coi tôi còn biết đi đâu nữa bây giờ! Chỗ nào thì cũng tứ cố vô thân... Dầu cho tôi muốn trở về xứ cũ bên Tân Thới cũng hổng thế được... điều nầy chắc anh... thừa hiểu...

Chín Thuộc gật đầu liền:

- Kẹt quá há! Mà thôi, thím nên ở tạm nơi đây thêm một thời gian nữa để nghe ngóng tình hình giặc giã coi yên động thế nào rồi hãy tính chuyện đi. Chớ bây giờ dầu trước dầu sau gì cũng lộn xộn, hổng có Tây bố, Thổ dậy thì cũng có cái nạn... mấy ông hoành ông trấn, ông nào cũng có thể giết mình một cách dễ ợt hết đó thím!

Thím Hương nhìn về phía hai anh bạn đang ngồi chòm nhom ở đằng trước mũi tam bản:

- Tôi ở nán lại đây thì được rồi, vì bây giờ dầu tôi có đi đâu... cũng vậy, nhưng còn kẹt hai chú chèo ghe đó. Sau cái vụ lộn xộn mới rồi họ cứ nằng nặc đòi về xứ, tôi nói cách nào họ cũng hổng nghe hết.

Chín Thuộc cười đáp:

- Cái chuyện đó dễ mà! Nếu họ đòi về xứ thì mình cứ cho họ đi, chớ níu kéo họ ở lại làm tế gì!

Thím Hương thắc mắc hỏi thêm:

- Nhưng làm sao họ có cách nào về được? Chẳng, lẽ tôi nhường tam bản nầy cho họ để rồi leo lên bờ ở sao?... Mà biết họ có đi tới nơi về tới chốn không, hay là bị chận, dọc đường dọc xá thì cũng tội nghiệp cho họ.

Chín Thuộc lại cười:

- Thím sao hay lo bao đồng thiên hạ quá! Họ có thân thì họ phải ráng liệu, khôn nhờ dại chịu, chớ hơi sức đâu mình phải ôm lãnh hết hổng biết! Được rồi, thím cứ cho hai thằng cha đó về đại đi, tôi sẽ kêu tụi nó đem ra cho hai chả muợn một chiếc xuồng ba lá....

- Họ về tuốt luốt rồi làm sao trả lại cho anh?

Chín Thuộc cười xòa

- Thím sao thiệt thà quá! Tôi cho mượn đó thì kể như bỏ rồi chớ đòi lại khỉ gì được!

Thím Hương lo lắng hỏi nữa:

- Rồi đây với chiếc tam bản nầy tôi biết chèo chống ra làm sao? Và chẳng lẽ tôi ở… một mình, trọn lõn trong mui giữa khúc kinh, vắng tanh vắng ngắt, lạ quắt lạ quơ này sao? Tôi hổng dám đâu!

Chín Thuộc đưa tay sờ vết thẹo cười mơn:

- Tôi nói thím khỏi lo mà! Tôi có ở đây mà để thím như vậy thì… còn đất trời nào nữa! (Đoạn hắn ta nghiêm giọng nói tiếp)… Để sau khi hai chú ở của thím đi rồi, tôi sai tụi nhỏ ra chèo chiếc tam bản này vô trong xẽo...

- Vô trỏng làm chi hả anh?

- Thì vô trỏng mới có nhà cửa chớ ở ngoài này lùm bụi không thì sống khỉ gì nổi! Với lại tôi tính mời thím lên nhà... một người quen của tôi ở đỡ chớ thím quanh quẩn dưới tam bản hoài tù túng chịu sao thấu?

- Đỡ một vài bữa hay một tuần thì có sao anh... Chớ cả mấy tháng nay tôi cũng sống dưới nầy chớ bộ...

Chín Thuộc chắc lưỡi chận ngang:

- Hồi đó chiếc tam bản còn thả tới thả lui chỗ nầy chỗ nọ, chớ bây giờ nó cắm sào một chỗ, trong khoang thím thui thủi có một mình... Mà thím có chắc gì năm ngày mười bữa rồi hết lộn xộn, hết giặc giã hay sao?

Thím Hương uể oải gật đầu:

- Được rồi. Để vô tới trong trỏng tôi sẽ tính sau, việc nầy dễ mà!

Chín Thuộc hăng hái đứng dậy:

- Thôi để tôi dong về trỏng trước để sắp đặt trước chỗ ở của thím cho sẵn sàng nghen! Còn cái vụ hai anh chèo ghe thì để tôi sai tụi nó đem xuồng ra liền để mấy ảnh muốn đi chừng nào đó tùy ý. À, thím còn tiền nong gì đó để trả công cho mấy ảnh không?

Thím Hương nhích mép cười:

- Còn. Bộ anh quên rằng tôi còn thủ sẵn một ít để làm gì đó sao?

Chín Thuộc xẻn lẻn cười theo:

- Ờ, tôi nhớ rồi... Mà bộ thím còn… phiền tôi dữ lắm sao hả thím? Trong công chuyện... làm ăn tôi có dè đâu gặp thím một cách bất tử như vậy! Nhưng theo tôi nghĩ: cuộc gặp gỡ tréo ngoe nầy, tuy ban đầu là rủi mà rốt cuộc rồi sẽ là may, như mấy ông thầy bói nói ‘‘tiền hung hậu kiết’’ đó thím Hương à.

Thím Hương trề môi:

- Kiết hay không thì để nữa rồi coi chớ bây giờ sao tôi ngán ngẩm sự đời quá! Cái gì tôi chắt chiu gầy dựng từ bao năm nay... tới đây thì đổ nhào hết!

Thím lại thở dài tiếp lời

-... Nói thiệt, tội bị kẹt còn hai đứa nhỏ chẳng biết giặc giả loạn lạc như vầy mà tụi nó có được bình yên hay không. Chớ nếu hổng có hai đứa nó thì tôi muốn chết phứt cho rảnh nợ nần hay là... xuống tóc đi tu cho nó hết căn phần... tiền oan nghiệp chướng gì như vầy!

Như nhớ trực điều gì, thím ngước mắt lên hỏi Chín Thuộc luôn:

- À anh Chín, anh biết gần đây có ngôi chùa hay có cái am, cái cốc gì hông để tôi tới xin quy у cho rồi! Tôi hết ham muốn gì nữa!

Chín Thuộc nhìn lại thím, cười mủm mỉm, đưa tay sờ lên vết thẹo rồi khẽ lắc đầu:

- Hổng có thím à... Mà tôi xin can thím về cái chuyện nầy, thím còn... như vầy mà tu sao yên, sao thành! Cái gì mình cũng nên tính cho kỹ hông thôi… mang tội với Trời Phật thêm nữa đa thím!

Thím Hương cau mày hỏi lại:

- Tôi muốn đi tu cho rảnh nợ đời chớ làm gì mà sợ mang tội với Trời Phật? Mà anh nói tôi ‘‘như vầy’’ là tôi... làm sao mà đi tu hổng được chớ?

Chín Thuộc đưa mắt nhìn thím... khắp lượt rồi cười đáp:

- Thím còn… còn... dư sức làm khổ người khác như vầy thì làm sao mà tu cho yên được. Dầu thím dốc chí tu hành nhưng thiên hạ họ cứ... nhào xốc tới để phá đám thì sao! Tôi sợ ba bảy hai mươi mốt ngày…

Thím Hương đỏ mặt gạt ngang:

- Bậy nà! Tôi nói thiệt mà coi bộ anh không chịu tin… (rồi thím chợt thở dài nói lảng ra)... Tôi đang lo không biết làm sao tính chuyện chôn cất ảnh cho đàng hoàng. Dầu sao một ngày, một buổi cũng là nghĩa huống chi tôi với ảnh...

Chín Thuộc sốt sắng đỡ lời thím:

- Thím hổng nói ra tôi cũng đã nghĩ tới trước lâu rồi. Thím để tôi lo cho tròn cái vụ mồ yên mã đẹp cho anh Tư, bề gì ảnh cũng là người quen biết cùng một xứ sở với tôi hồi ảnh mới lớn lên… Chớ bây giờ thím lặn lội ra chổ ấy không tiện đâu: ở đó gần mặt trận, gần Tây u mà cũng gần luôn mấy cha nội du kích, ủy ban lôi thôi lắm!

Đến đây như để tránh đá động nhiều đến những chuyện gì có dính líu với anh Tư, hắn ta vội vói tay níu be xuồng để bước xuống sạp lái rồi quay qua bảo thím Hương:

- Thôi tôi xin tạm kiếu thím để về kịp sắp đặt mọi công chuyện cho xong xuôi đâu đó hết để đến xế chiều tôi sẽ dẫn mấy đứa nó ra chèo tam bản nầy rước thím vô trỏng...

Chín Thuộc bơi xuồng về tới ‘‘sào huyệt’’ thì thấy Sơn Nhỏ đứng vơ vẩn trước gian nhà sàn nơi hắn ta trú ẩn.

Bước lên bờ, hắn ta xâm xâm đi lại níu vai Sơn Nhỏ dắt ra một góc sàn cho cách xa đám thủ hạ đang ngồi chòm nhom kéo bài dì dách.

Hắn nhìn Sơn Nhỏ một hồi rồi lên tiếng trách móc anh ta, tuy vẫn giữ một giọng dịu dàng:

- Em sao kỳ quá, em đem chi cái ruột tượng ra bêu trước mặt thím Hương để cho thiếu chút nữa thì qua bị… óc trâu hết! Sao em hổng đem tuốt vô trong nầy phải... khỏe cho qua không?

Sơn Nhỏ quay mặt đi chỗ khác xẳng giọng trả lời:

- Ai biểu thằng cha đó tính chơi cha tui chi! Tui tính thả cho nó đi êm rồi nó trở lại muốn hạ tui chớ! Tui tức mình quá...

Chín Thuộc ngắt ngang:

- Đó em thấy không? Em mà cãi lịnh qua là có chuyện rắc rối liền. Qua biểu em hạ mẹ nó đi chớ còn tha với bắt làm khỉ gì nữa hả?

Sơn Nhỏ ấp úng đáp:

- Tui có dè đâu... nó như vậy... (đến đây anh la bỗng đổi giọng bực dọc ngang). Mà ai biểu đại ca... dính dáng vô đó làm chi! Thiên hạ thiếu gì người khác… ngộ, lịch sự gấp mấy trăm ngàn lần cái thím Hương đó nữa!

Chín Thuộc cười xòa, vỗ mạnh vào vai anh ta:

- Chú em mầy chưa nếm sành mùi đời nên làm sao xét đoán qua được! Trời ơi, thím còn mặn mòi giàng trời mây mà chú em mầy chê chớ!

Đến đây, Chín Thuộc nghiêm giọng lại:

- Em hổng biết chớ chuyện của thím Hương đó đã làm cho qua bứt rứt từ lâu lắm. Chú em nghĩ coi! Qua bề gì cũng là tên tướng cướp, còn thím Hương là vợ thầy Hương Quản, nghĩa là một thằng cha... kỵ nhứt tụi nầy. Bây giờ qua đã nắm được vợ của thằng chả thì tại sao qua lại buông tha chớ? Ở ngoài đời có luật có lệ, có còng, có khám thì qua chịu thua thằng chả, chớ về chuyện đàn bà, trên tình trường qua cũng như ai, cũng muốn làm... quan lớn, cũng có vai vế như thiên hạ chớ có thua sút cà-ram nào đâu!

Sơn Nhỏ gượng cười, lắc đầu mấy cái liền:

- Đại ca nói cái gì rắc rối quá, tui ù ù cạc cạc chẳng hiểu đâu là đâu hết! (đoạn anh ta hất hàm chỉ lên phía nhà sàn) Tiền và vàng tui đem dìa để ở trển đó, đại ca lấy cất đi.

Chín Thuộc lại níu vai anh ta:

- Coi, qua giao cho em giữ luôn mà!

Sơn Nhỏ nhíu mày:

- Ủa bộ đại ca tính hổng trả lại cho thím Hương luôn sao?

- Trời của mình lấy về thì trả lại sao nổi em!

Sơn nhỏ có vẻ không hiểu:

- Còn thím Hương? Đại ca... mặn mà với thím đó lắm mà!

Chín Thuộc cười đáp:

- Thì vậy chớ sao! Nhưng mặn với thím mà... mặn luôn với số tiền bạc vòng vàng kia nữa. Tình, tiền gì qua gom hết chớ hổng có chê thứ nào ráo?

Sơn Nhỏ nhăn nhó lẩm bẩm:

- Đại ca làm như vậy... kỳ quá. Rủi sau này thím Hương rõ ra thì biết ăn nói làm sao cho xuôi! Mình hổng thương người ta thì thôi...

Chín Thuộc vội chận lời anh ta:

- Cha cha, bộ chú mày muốn làm thầy đời ngược lại qua hay sao đó? Thím có biết thì cũng vậy thôi vì tới chừng đó, qua với em cũng đã vọt đi từ khuya rồi.. Đàn bà họ dại thì họ ráng chịu, hơi sức đâu mình băn khoăn hổng biết?

Đến đây, Chín Thuộc gật gù một cách rất tự phụ:

- Bây giờ em mới thấy rõ qua… sáng suốt trong mọi việc chưa? Vậy mà hồi nãy chưa chi em đã cằn nhằn qua nọ kìa, chắc em chê trách qua sao quá u mê ám chướng vì một con đàn bà phải hông? Qua mà em!

Sơn Nhỏ thở dài:

- Nói vậy làm thân đàn bà con gái vào thời buổi này lỗ quá há!

Chín Thuộc cười dòn xô mạnh vai anh ta ra:

- Chú mầy... từ thuở tạo thiên lập địa cho tới bây giờ chưa rõ con đàn bà tròn hay méo, đứng hay ngang thì biết khỉ gì mà bày đặt than thở cho họ! Suy đi gẫm lại thì cũng chẳng lỗ gì đâu chú mày ơi! Chú mầy hổng biết chớ trước khi họ chịu phép họ cũng làm mình trầy vi tróc vẫy, cũng hành mình ‘‘cúc cung, bái, hưng, bình thân’’ đã đời chớ bộ dễ dúng gì sao? Đó, em không thấy qua từng... trần ai khổ nhọc vì con mẹ Hương và đang о bế con mẽ hết cỡ đó sao? Đàn bà họ được nước lên chưn lên cẳng lúc ban đầu thì sau có chết lên chết xuống thì cũng... vừa lắm chớ hổng lỗ lã hay oan ức gì đâu em ơi!

Sơn Nhỏ hơi vui vẻ trở lại, anh ta mỉm cười khẽ lắc đầu:

- Đại ca nói quá lố...

Chín Thuộc trợn mắt:

- Ê thiệt nghe chú mầy! Chú mầy là trai mới lớn lên làm sao rành hơn qua được. Chú mầy phải nhớ cho kỹ, những lời của qua nói đây chẳng khác gì lời... sấm giảng vậy. Đờn bà con nào cũng thế, hễ mình mới xáp vô thì đứa nào đứa nấy cũng làm cao làm kỳ, đứa nào đứa nấy cũng tưởng tụi nó như... Phật bà Quan Âm vậy! Chú mầy ráng chịu khó dùm qua cái lúc đó để cho tụi nó lậm vô rồi thì dầu cho chú mầy có đá đít tụi nó mỗi ngày năm bảy lần... tụi nó cũng nhào а vô đeo dính cứng, mụ nội qua bây giờ rứt ra cũng hổng được nữa!

Liếc thấy Sơn Nhỏ mỉm cười lắc đầu cầm chừng. Chín Thuộc hăng hái nói tiếp luôn:

- Để chừng nào chú mầy để ý muốn о con nào, miễn là đừng nhè thứ tiên sa phụng lộn, con vua cháu chúa mà đòi thì qua hổng dám báo đảm, qua sẽ vẽ cách cho, thế nào cũng ăn tiền!... Bằng thất bại, qua cho chú mày cứ réo tên ông già của qua mà chửi thục sình đi!

- Đại ca nói như vậy chớ mình о mèo mà cũng nhờ người khác bày mưu thiết kế thì... đâu phải yêu thương thật tình... Cái đó cũng như... ăn gian...

Chín Thuộc nhún vai:

- Trời đắt quỉ thần ơi, yêu thương cũng là một công chuyện và công chuyện nào muốn thành phải có sắp đặt đàng hoàn đâu đó hết chớ! Chú mầy có muốn cô nào mà cứ cà lơ mơ như vậy thì chỉ có nước.. ra ngồi đầu cầu ca vọng cổ hay nói thơ Lục-vân-Tiên để cho nó đỡ khổ chớ làm mẹ gì ai được!

Sơn Nhỏ cười xòa rồi hỏi lảng ra:

- Đại ca nói giỏi như vậy chớ nhắm cái vụ thím Hương nầy có xuôi rót hay lại... ạch đụi như mấy lần trước đại ca nói đó!

Chín Thuộc ưỡn ngực ra vung vai rồi thản nhiên đáp:

- Không xuôi sao được chứ mày! Đường đi nước bước gì qua đã dọn trơn lu sẵn hết, thiệt cũng chẳng khác nào như quây đăng đặt lọp vậy mà hổng bắt dính... con cá rô mề bằng một bụm tay vầy sao được đó chú mầy!

Nói xong, hắn ta phát cười rộ lên rồi đưa tay mân mê vết thẹo nơi mặt và đôi mắt của hắn bỗng trở nên vừa xa xăm vừa mơ màng một cách rất khác thường...